Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 112


Đọc truyện Tuyệt Kiếm Lộng Phong – Chương 112

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Ba!” Ngón tay Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, chén trà phát ra một tiếng nhẹ vang, vỡ vụn, cổ tay Nam Cung Thiên Mạc khẽ chuyển, một đạo nội lực, mảnh chén nhỏ vụn hỗn loạn, đột nhiên nhằm phía Phùng Hiếu trên mặt đất.

Phùng Hiếu kêu thảm thiết một tiếng, vô số mảnh nhỏ dưới nội lực mạnh mẽ, đánh trúng thân thể không thể nhúc nhích của hắn, đâm phá xiêm y, đâm xuyên qua làn da, đâm vào trong cơ thể, cướp đi tính mạng hắn……

“Không tồi, không tồi! Tin tức này thật đúng là…… Hừ hừ…… Chẳng những biết rõ tình huống hiện tại của bổn tọa, cư nhiên khuôn mặt của bổn tọa cũng nhất thanh nhị sở!” Nam Cung Thiên Mạc vươn tay, bưng lên chén trà Liễu Như Phong một lần nữa đặt ở trong tay, nhìn cũng không nhìn tới thi thể huyết nhục mơ hồ trên mặt đất liếc mắt một cái.

Mấy đạo bóng đen chợt lóe trên tường viện, Dạ Bát đáp xuống trong viện, nhìn nhìn thi thể nát vụn trên mặt đất, phất phất tay, hai hắc y nhân ăn mặc bình thường xẹt ra, hướng về Nam Cung Thiên Mạc quỳ hành đại lễ, kéo thi thể, nhảy ra khỏi tường viện.

“Thuộc hạ Dạ Bát, khấu kiến cốc chủ!” Dạ Bát tiến lại, trông Liễu Như Phong liếc mắt một cái, tầm mắt dừng lại trên người Đỗ Như Phượng, cúi đầu, quỳ xuống khấu đầu.

“Dạ Bát, không phải phân phó ngươi hảo hảo đi theo Ảnh Điện điện chủ học cách chấp chưởng Ảnh Điện như thế nào sao? Như thế nào lại đến đây?” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, đảo mắt trông trông Liễu Như Phong vì nghe những lời này, mà thoáng có chút giật mình liếc mắt một cái.

“Hôm trước nhận được Dạ Thất truyền tin, nói bên cạnh cốc chủ chỉ có Liễu thị vệ cùng Đỗ Như Phượng cô nương Thương Khung sơn trang đi theo. An nguy của cốc chủ, sự tình trọng đại! Thuộc hạ đã bẩm báo điện chủ, lập tức mang mười ảnh vệ, suốt đêm chạy đi, tiếp ứng cốc chủ.” Thanh âm Dạ Bát vẫn cứng nhắc không gợn sóng như cũ, nói: “Trên đường nghe được tin đồn, Vấn Thiên bảo đao cùng Vấn Thiên đao pháp của Thương Khung sơn trang, đều bị cốc chủ đoạt được, hơn nữa hành tung của cốc chủ bị người cố ý lộ ra, trước mắt ngũ đại môn phái, đang triệu tập nhân thủ, đang tụ tập về Phượng Tường Phủ phía trước, có lẽ muốn đối cốc chủ bất lợi!”

Liễu Như Phong giật mình, cúi thấp đầu. Phiền toái lần này, không phải việc nhỏ, vì Vấn Thiên bảo đao cùng đao pháp, phàm là người học võ thủ đoạn gì cũng sẽ xử dụng! Mà Nam Cung Thiên Mạc vì bảo hộ Đỗ Như Phượng cùng Đỗ phu nhân, ngay cả Vấn Thiên bảo đao duy nhất tới tay cũng đưa cho Đoạn Hồn Cốc. Cao thấp Thương Khung sơn trang, có lẽ ở trên giang hồ cũng có thể được cho là danh môn, nhưng võ công, ở trong Tuyệt Cốc, thật sự không đáng để vào mắt…… Hiện giờ trên giang hồ đem đầu mâu chỉ về phía Tuyệt Cốc, Nam Cung Thiên Mạc chống giữ trên lưng một cái túi bao lớn như thế, rốt cuộc, tránh không khỏi liên quan đến mình……

Sắc mặt Đỗ Như Phượng tái nhợt, sự tình rốt cuộc tới mức độ như thế? Cũng may dịch dung trên mặt khá dày, người khác nhìn không ra được gì.

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, nhìn Dạ Bát trên mặt đất, hỏi: “Tin tức có đáng tin?”

Dạ Bát ngẩng đầu, nói: “Hôm qua nhóm thuộc hạ, chính tai nghe được vài đệ tử môn hạ Võ Đang nói chuyện với nhau!”

Mi tâm Nam Cung Thiên Mạc thắt chặt, chuyển động chén trà trong tay, ánh mắt ngẩn ra mà nhìn chằm chằm hình dáng chén trà gốm xanh vẽ hoa, lúc trước nghe lời nói của Phùng Hiếu ‘Hán Trung Nhị Nghĩa’ kia, trong lòng đã biết không tốt, nếu tin tức như vậy truyền ra, chỉ sợ cả võ lâm đều muốn cùng tấn công…… Không nghĩ tới tin tức Dạ Bát mang đến, lại càng thêm hỏng bét! Tình huống hiện tại không phải sẽ, mà là đã tới bước này rồi sao? Nguyên bản ngũ đại môn phái cùng nhất cung, song cốc không hợp, cơ hội lần này, chẳng phải là không cần lấy cớ, liền có thể liên thủ đối phó Tuyệt Cốc?

Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc không nói, bốn người trong viện đều không nói được một lời.

Ánh mắt sắc bén của Dạ Bát lén lút khoét hướng về phía Liễu Như Phong phía sau Nam Cung Thiên Mạc. (Nhìn giề!? Thù chung hận riêng gộp chung mà tính à!?)

Liễu Như Phong rũ mắt, không đối diện cùng Dạ Bát, tình hình hiện nay như vậy, quả thật là lỗi của mình……

Đỗ Như Phượng mắt thấy tình hình trong viện như vậy, tâm tình nặng trĩu, không khỏi liếc mắt nhìn hướng ca ca Liễu Như Phong bên cạnh.

Lại nghe thấy một tiếng cười lạnh của Nam Cung Thiên Mạc, ba người trong viện lập tức thu hồi tâm tư thần thái của bản thân, khom người đứng yên.

“Thật không biết là vị nào chán sống, cùng bổn tọa làm ra một trò vui đùa không lớn không nhỏ như vậy! Dạ Bát, truyền lệnh xuống, sai người liên hệ thợ rèn, chế tạo gấp một thanh cương đao tinh luyện dài bảy tấc, rộng ba tấc, cả vật đen nhánh, trên thân đao, cẩn thận dùng thể Tống khắc lên hai chữ Vấn Thiên cho bổn tọa! Sau đó cho người truyền ra giang hồ. Sai người liên hệ Đoạn Hồn Cốc, không thể để bọn họ lấy được lợi ích, lại muốn đem cái oan này đeo trên lưng bổn tọa! Hừ hừ hừ! Nếu Đoạn Hồn Cốc không có động tĩnh……” Nam Cung Thiên Mạc lạnh lẽo mà cười âm hiểm vài tiếng, sát khí âm hàn từ trên thân tản ra, nói: “Truyền lệnh Dạ Thất, bọn họ mang theo người của Thương Khung sơn trang tức tốc quay về cốc! Kêu bọn họ chú ý, người lòng dạ khó lường, khó có thể an phận, xử lý tốt trên đường cho bổn tọa, không thể dẫn về cốc! Bọn họ muốn chơi, bổn tọa liền ở lại giang hồ này, bồi bọn họ chơi! Bọn họ muốn huyết, bổn tọa liền cho bọn họ huyết tinh!”


Đỗ Như Phượng biến sắc, giả chế một thanh “Vấn Thiên bảo đao”? Vậy giang hồ này, còn không náo loạn?

Hơn nữa cái gì kêu ‘người lòng dạ khó lường, khó có thể an phận’? Cái gì kêu ‘xử lý tốt trên đường cho bổn tọa, không thể dẫn về cốc’? Đôi mi thanh tú của Đỗ Như Phượng nhăn lại, lại trong dư quang khóe mắt, nhìn thấy Liễu Như Phong hơi lắc lắc đầu không thể nhìn rõ đối mình. Đỗ Như Phượng hơi khẽ chuyển ý niệm, cúi đầu. Phiền toái này, quả thật là Thương Khung sơn trang gây cho Tuyệt Cốc, mà tới hiện tại, Đỗ Như Phượng cũng hiểu được hiển nhiên Nam Cung Thiên Mạc không phải vì Vấn Thiên bảo đao Đỗ gia kia! Huống chi hiện tại trên người Nam Cung Thiên Mạc tản mát ra sát khí âm lãnh đến xương, tuy rằng Đỗ Như Phượng đứng phía sau, vẫn thấy có chút không khỏe, làm sao còn dám tiến lên nói cái gì?

Hơn nữa, ngày thường những người đó cũng không coi mình ra gì, tốt nhất là giết chết hai huynh đệ Đỗ gia, sạch sẽ không thấy! Đỗ Như Phượng tưởng tượng như vậy, liền tâm bình khí hòa xuống. (Ta ko thích cách nghĩ của em!)

Dạ Bát khấu đầu, ứng thanh, hai tay vỗ nhẹ hai cái, hai hắc y nhân nhảy ra từ trong bụi hoa góc viện, bay lên, nhảy khỏi viện, bóng dáng tiêu thất……

“Cốc chủ, thuộc hạ có cần đưa tin về cốc, sai nhân thủ đến hay không?” Dạ Bát dò hỏi.

Nam Cung Thiên Mạc lãnh nhãn đảo qua Dạ Bát, đạm đạm nói: “Ngươi nói bổn tọa xử lý không được?”

“Thuộc hạ không dám!” Dạ Bát cúi đầu, cúi xuống, hiển nhiên, Nam Cung Thiên Mạc đã thực sự phẫn nộ, làm sao Dạ Bát còn dám nói cái gì nữa, không cẩn thận một cái, mất, chỉ có tánh mạng mình!

Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, tiến lên một bước, ở bên người Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống, cung thanh nói: “Cốc chủ, thỉnh bớt giận! Ngũ đại môn phái, bang hội võ lâm, du hiệp giang hồ, mặc dù không là gì, nhưng môn nhân đệ tử bọn họ đông đảo, dù lớn dù nhỏ cũng là phiền toái. Cốc chủ chính là đứng đầu Tuyệt Cốc, thân phận tôn quý! Hiện nay không so được với lúc ở Nam Dương Thương Khung sơn trang, Bích Tâm Cung, Đoạn Hồn Cốc vẫn còn ở đây! Nếu cốc chủ muốn ở lại giang hồ, không bằng chuẩn bị thêm vài nhân thủ, thuận tiện cho kế hoạch của cốc chủ!”

Ý tứ đồng dạng, lời nói bất đồng, người bất đồng, nghe vào trong tai Nam Cung Thiên Mạc, cảm giác cũng không giống nhau. (=.=!!! Dại ‘vợ’ òi!)

Sát khí âm hàn kia của Nam Cung Thiên Mạc thu lại, khóe miệng lộ ra mỉm cười, duỗi tay nâng cằm của Liễu Như Phong, nâng lên khuôn mặt tuấn dật kia, cười nói: “Đây là nhắc nhở ta, còn có Mộ cung chủ của Bích Tâm Cung, chậm chạp không thấy động tĩnh! Lúc này ngũ đại môn phái, chỉ sợ là mặc kệ là thật hay giả, đều muốn mượn một cơ hội, trừ khử Tuyệt Cốc! Đoạn Hồn Cốc là địch hay bạn, trước mắt vẫn khó phân biện rõ ràng! Như Phong, đứng lên đi.”

Nhìn Liễu Như Phong kính cẩn nghe theo mà đứng dậy, đứng bên cạnh mình. Nam Cung Thiên Mạc chuyển mắt qua, nhìn Dạ Bát, nói: “Dạ Bát, ấn theo ý tứ của ngươi, đưa tin về cốc, chọn hai mươi thị vệ võ công tốt một chút, trong Ảnh Điện, lưu lại trăm người, toàn thể xuất động! Bổn tọa…… chung quy cũng phải đề phòng sau lưng, bị người cắn một ngụm đúng không?!”

“Vâng!” Dạ Bát ứng thanh, khấu đầu hành lễ, nhưng không đứng dậy, thân hình quỳ trên mặt đất, bình ổn lui về phía sau bay lên, sau khi đáp xuống một gốc cây, không thấy bóng dáng……

※※※

Một tháng, thời gian suốt một tháng, trong chốn giang hồ đã đại loạn!

Ngũ đại môn phái cùng vô số người trong võ lâm hoặc sáng hoặc tối, muốn đến nhặt chút tiện nghi, một đám mấy ngàn người, ở Phượng Tường Phủ chờ sau mười ngày, mới phát hiện tung tích của nhóm ba người cốc chủ Tuyệt Cốc đột nhiên biến mất. Cả giang hồ nghe tin lập tức hành động, tìm kiếm người của Tuyệt Cốc chung quanh, nhưng người của Tuyệt Cốc như nước vào biển, không thấy nửa điểm dấu vết. Mà võ lâm Trung Nguyên, lại đột nhiên xuất hiện tung tích của Vấn Thiên bảo đao……

Giang hồ —— rối loạn……

※※※

Hồ Nam, Thi Nam Phủ.

Mọi người bận rộn một ngày, trong đêm khuya, sớm đã ngủ say. Dưới ánh trăng sáng ngời, vài bóng người ở trên đỉnh mái ngói trùng điệp, không tiếng động mà đi rất nhanh, ngẫu nhiên có vài con mèo trốn trên nóc nhà, bị những người này kinh hách, phát ra nửa tiếng kêu sợ hãi, nhảy xuống khỏi nóc nhà.


Vài bóng người không chút ảnh hưởng, lặng yên không một tiếng động mà di chuyển dưới ánh trăng, đột nhiên, dừng lại.

Đây là một tòa viện lạc không lớn, một nơi ở của một gia đình bình thường trong Thi Nam Phủ.

Tổng cộng bảy bóng người đều là hắc y che mặt, nhìn nhau, cảnh giác mà cười cười, mạnh nhảy lên, nhảy về phía tòa viện lạc im lặng, hoàn toàn không có một ngọn hỏa đăng kia!

Mắt thấy bảy tên hắc y nhân bịt mặt sắp đáp xuống đất, dị biến nổi lên!

“Sưu sưu sưu!” Trong tiếng nhẹ vang, mũi tên bắn ra, dưới ánh trăng, bảy tên hắc y nhân bịt mặt thấy rõ, hai mươi mũi tên từ trong các phòng của tòa viện lạc bắn ra, lao thẳng tới bảy tên hắc y nhân bịt mặt mà đến!

Nhãn châu bảy tên hắc y nhân bịt mặt co rụt lại, nhưng không lên tiếng, đều tự huy binh khí, đánh khai những mũi tên tới gần người, che chở thân thể, hạ xuống đất.

“Các vị hảo hán tới đây có chuyện gì? Nếu muốn ngân lượng, lão hủ lập tức dâng lên, mong rằng các vị hảo hán không nên quấy nhiễu bên trong!” Có lẽ là nhìn ra được sự lợi hại của bảy tên hắc y nhân bịt mặt này, một lão nhân bảy mươi tuổi chuyển ra từ trong phòng, đối bảy người trong viện, chắp tay làm một cái lễ, run rẩy này nói.

Bảy người nhìn nhau, người bên trái thanh âm khàn khàn, vừa nghe liền biết không phải tiếng nói nguyên bản của hắn, nói: “Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông, Phong lão gia tử!”

Vẻ mặt lão nhân kia mờ mịt, vô tội mà nhìn bảy người trong viện, tựa hồ không hiểu lắm ý tứ của lời này.

“Khặc khặc khặc……” Tên hắc y nhân bịt mặt lên tiếng đầu tiên kia cười quái dị, nói: “Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông, ngươi không cần giả ngu! Chỉ cần giao ra Vấn Thiên bảo đao, chúng ta liền rời đi! Tuyệt không dám quấy nhiễu Phong lão gia tử nghỉ ngơi!”

Lão nhân kia kinh hãi, cúi đầu khom lưng nói: “Các vị hảo hán, các vị hảo hán, tiểu lão nhân không biết lời nói của hảo hán có ý tứ gì, tiểu lão nhân……”

Hắc y nhân bịt mặt kia cười quái dị một tiếng, cắt ngang lời nói của lão nhân, nói: “Xem ra Phong lão gia tử là thà chết cũng không chịu giao ra?! Cũng đúng, nếu đổi lại là ta…… cũng không đồng ý a!”

Hắc y nhân bịt mặt kia hàm hồ nói một câu.

Bảy người liếc nhau, mạnh đánh về phía lão nhân, trong tức khắc, ba song chưởng, một dải trường tiên, ba thanh cương đao bình thường, bổ về phía toàn thân lão nhân!

Lão nhân biến sắc, thắt lưng khẽ ưỡn, nháy mắt từ một lão nhân bình thường vô lực nhu nhược sợ đầu sợ đuôi, biến thành một lão giả thân cao bảy thước, vẻ mặt uy nghiêm, hai mắt hữu thần!

Lão nhân —— Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông khẽ quát một tiếng, nói: “Quả nhiên là người tới không mang theo ý tốt! Tối nay các ngươi lưu lại tánh mạng đi!”

Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông lui về phía sau một bước, hai tay vẽ một hình tròn, kình phong gào thét, y bào bị nội kình phát động, nứt nứt rung động, Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông nghênh tiếp bảy người, song chưởng mạnh đẩy!

Đã thấy ánh đao chợt lóe trước mắt, ba thanh cương đao, đột nhiên lui lại, song chưởng của Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông, cùng sáu chưởng một tiên gặp nhau.


“Phanh” Một âm thanh trầm đục vang lên. Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông liên tiếp lui vài bước, thẳng dựa vào vách tường phía sau.

Bốn gã hắc y nhân bịt mặt vây công cũng đều thối lui một bước!

Trong miệng Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông hơi ngọt, há mồm phun ra một ngụm máu, chưa kịp điều tức, liền thấy ánh đao lại lóe lên, ba thanh cương đao né qua chưởng phong cấp tốc bổ tới, đao phong gào thét, ánh đao như ảnh, so với vừa rồi, nhanh hơn vài phần!

Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông hoảng hốt, công lực bốn người kia không thấp, chỉ một chưởng, Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông đã bị nội thương, lúc này thấy ba thanh cương đao lại tới, trong lúc cấp thiết cũng biết mình né tránh không được nữa, hai tay vội đưa ra……

Chỉ nghe”Phập phập phập!” ba tiếng, cương đao vào thịt, Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông nháy mắt bị ba thanh cương đao này chém tới hai tay, bổ vào đầu, huyết quang văng khắp nơi!

Bảy người này biết rõ hắn là Hồi Thạch Thủ Phong Chính Đông, còn dám đến, chính là đã có chuẩn bị! Nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, phân tán ra, vào trong phòng, không bao lâu, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía!

Một tiếng gào thét, một gã hắc y nhân bịt mặt, đột nhiên tông ra ngoài từ trong cửa sổ thấm ướt máu tươi, khăn đen che mặt, thấy không rõ gương mặt hắn, chỉ là hai mắt tinh quang lấp lánh kia, là vui mừng kích động, ôm một túi vải dài, đứng trong viện, hai chân khẽ nhấn, liền nhảy lên nóc nhà.

Sáu gã hắc y nhân bịt mặt trong viện chạy ra, theo sát phía sau người kia.

Một hàng bảy người, mới nhảy đi không xa, chỉ thấy nóc nhà trước mắt, dưới ánh trăng, một lão nhân áo xanh, lưng đeo trường kiếm, đứng sừng sững chắp tay sau lưng.

Bảy tên hắc y nhân bịt mặt dừng lại, bọn họ không thể không dừng lại!

Lão nhân áo xanh này đưa lưng về phía bảy người, nhìn như nhàn nhã, thực tế khí thế sát khí, toàn bộ đối hướng bảy người!

Bảy người liếc nhau, nháy mắt ra dấu, thân hình hắc y nhân bịt mặt ôm túi vải chợt lóe, đột nhiên lui về phía sau!

Sáu hắc y nhân bịt mặt rút ra binh khí, lao thẳng tới lão nhân mà đi!

Lão nhân cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ chuyển, nhảy lên không trung, không thèm nhìn tới sáu người kia, hướng về hắc y nhân bịt mặt ôm túi vải lao thẳng tới.

Hai bên nóc nhà, đột nhiên có mười mấy tên thiếu niên thiếu nữ xuất hiện, bàn tay vung lên, ám khí đầy trời, nháy mắt đem sáu hắc y nhân bịt mặt có ý đồ chặn lại lão nhân áo xanh kia đánh thành tổ ong……

Hắc y nhân bịt mặt đang chạy trốn kia không nghĩ rằng, sáu đồng bạn của mình bị chết như thế, hoàn toàn không có nửa phần phòng bị, bị một kiếm của lão nhân áo xanh đang lăng không đánh tới kia chém làm hai nửa!

Lão nhân áo xanh một cước đá bay thi thể đứt đoạn trên mặt đất, nhặt lên túi vải kia, run rẩy mở ra nhìn, quả nhiên là một thanh trường đao màu đen dài chừng bảy tấc!

Trên mặt lão nhân áo xanh vui vẻ, ngực chợt lạnh, nửa đoạn mũi thương xuyên ra từ ngực! Sắc mặt vui mừng trên mặt lão nhân áo xanh kia chưa rút đi, đã đoạn khí.

Mười mấy tên thiếu niên thiếu nữ phía sau nổi giận quát một tiếng, ám khí bay ra!

Một đạo bóng đen đã như một trận gió, xẹt qua lão nhân áo xanh, cướp đi trường đao màu đen kia, nhảy xuống nóc nhà, bóng dáng tiêu thất……

※※※

Loạn loạn loạn……

Cả giang hồ loạn thành một đoàn!


Ngũ đại môn phái bất lực ngăn cản trong chốn giang hồ, vì thanh Vấn Thiên bảo đao không biết là thật hay giả kia gây nên chém giết huyết tinh!

Nhưng lúc này, ai còn quan tâm ngươi có phải ngũ đại môn phái? Thái sơn bắc đẩu hay không?!

Cướp được đao, phải chạy trốn! Không cướp được đao, phải truy đuổi! Tất cả đều đỏ mắt, quan tâm gì hắn là ai? Ngăn trở mình, rút binh khí liền chém!

Ngũ đại môn phái ‘thân bất do kỷ’, cuốn vào trận chém giết đoạt bảo đao này!

※※※

Bên ngoài loạn thành một đoàn! Hà Nam Nam Dương Phủ lại gió êm sóng lặng!

Nơi khởi nguồn của trận rối loạn trong chốn giang hồ này, vì Thương Khung sơn trang ở trong một hồi đại hỏa hóa thành tro tàn, mà yên tĩnh —— cơ hồ không có một người trong võ lâm lưu lại đây……

Dưới ánh dương quang sáng rõ, hài đồng ham chơi đùa giỡn chạy loạn chung quanh! Các nam nhân đi xuyên qua, cố không để ý những tiểu quỷ nghịch ngợm va chạm, vì cuộc sống vội vã, mà bôn ba chung quanh. Các nữ nhân đợi ở nhà, dệt vải quét tước, có người mang theo giỏ thức ăn, hai, ba người thành nhóm, chậm rãi mà đi!

Trong một con hẻm nhỏ, phiến đại môn sơn đỏ bong ra từng mảng “Chi nha” một tiếng mở ra một nửa, một lão nhân què một chân chậm rãi đi ra, thận trọng cẩn thận mà đóng lại cửa viện, thắt lưng khom, lưng gù, tập tễnh mà đi hướng chợ bán thức ăn tại đầu hẻm nhỏ!

“Đường lão, hôm nay lại mua thức ăn a?” Một phụ nhân bên cạnh thiện ý chào hỏi.

Đường lão kia nâng đầu, nhìn phụ nhân, trên gương mặt già nua tách ra một nụ cười, tiếng nói khàn khàn, nói: “Tức phụ của nhà Vương a, đúng vậy! Ngươi cũng mua thức ăn?” (tức phụ = vợ, nàng dâu)

“Đúng vậy a! Đường lão, cùng nhau đi đi, ngài tuổi lớn, như thế nào không tìm người trẻ tuổi, tay chân lanh lẹ chút giúp đỡ ngài a?” Tức phụ nhà Vương kia tiến đến, hảo tâm mà cầm giúp giỏ thức ăn của lão nhân.

“Ha hả a!” Đường lão nở nụ cười, thở dài, nói: “Già rồi, không còn dùng được! Bất quá còn có thể nhúc nhích! Có thể tiết kiệm tiền được chút nào hay chút đó!”

Tức phụ nhà Vương dường như mới phản ứng lại, nói: “A, ta đã quên! Hiện tại cũng không giống trước kia, trước kia đều là……”

Nói xong, tức phụ nhà Vương kia đột nhiên kinh hách mà ngậm miệng, nhìn trái phải, đều là người quen, mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đường lão cũng không dễ dàng, hiện giờ…… Aiz!”

Tức phụ nhà Vương thở dài, không nói nữa, liền đi theo Đường lão, mua rau thịt, lại cầm thay hắn, về tới ngõ nhỏ.

Tiễn thẳng đến trước cửa viện màu son kia, tức phụ nhà Vương mới đem giỏ thức ăn đưa cho lão nhân, hai người lại hàn huyên vài câu.

Đường lão đẩy cửa vào viện, tức phụ nhà Vương hướng về phía nhà mình mà đi.

※※※

Đường lão đóng chặt cửa viện, xoay người, thắt lưng không khom, lưng cũng không gù, chân cũng không què! Bước nhanh chuyển qua tiền viện, rồi đi vào.

“Như Phong, đã trở lại?!” Nam Cung Thiên Mạc đang đứng ở bên cạnh bàn đá phía sau viện, trong tay cầm một chiếc khăn, chà lau mồ hôi trên trán.

Đường lão —— Liễu Như Phong giương mắt nhìn, chung quanh viện, lá rơi lả tả! Nam Cung Thiên Mạc mặc một thân kình trang, bên cạnh ấm trà trên bàn, đặt thanh phối kiếm hắn quen dùng! Hiển nhiên là vừa luyện kiếm, mới vừa ngừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.