Bạn đang đọc Tuyệt Không Thể Tả FULL – Chương 9
Chờ đến khi nhà họ Hàn mang người ngựa đến truy chặn thì thuyền đã rời sông Bình Châu một đoạn, cả đám người chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng ở bến tàu.
Cùng lúc, chiếc tàu được bỏ tiền ra để chở khách đi tham quan cũng bị Tô Thừa đuổi hết, Tiết Diệu Dẫn nhìn chiếc tàu chở khách xa hoa thế này mà chậc lưỡi cảm thán, lần này nhà họ Tô đau thịt thật đấy.
Con tàu to là thế, mà ngoại trừ thuyền trưởng và Tô Thừa, cũng chỉ có chừng chưa đến hai mươi người.
Tiết Diệu Dẫn nhớ lại lúc về nước với căn phòng chính kia, cũng kín kẽ lấp hết người, bây giờ có thể độc hưởng một phòng, lại còn được đi lại khắp nơi cũng xem như là một niềm vui trong nỗi kinh ngạc rồi.
Vậy nên lần này Tiết Diệu Dẫn không thấy mệt nhọc, tuy rằng lo lắng hãi hùng một phen, nhưng cũng có thu hoạch bất ngờ— Ví như, mặt khác của Thẩm Thiếu Soái.
Ánh mắt Tiết Diệu Dẫn dời từ khoang thuyền sang người Thẩm Đạc, tuy anh đã đổi sang một bộ áo sơ mi quần dài, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, nhưng ánh mắt của Tiết Diệu Dẫn như có một lớp lọc, luôn tự động lọc sang dáng vẻ anh trong trang phục nữ.
Thẩm Đạc đang đứng ở trên boong tàu đầu thuyền nói chuyện với Tô Thừa, vóc dáng hai người như nhau, chỉ là với tư thế đứng và động tác cũng đủ nhận ra sự khác biệt rất lớn.
Có chăng là nhờ xuất thân là một quân nhân, trên người Thẩm Đạc bộc lộ nên khí chất nghiêm túc khác với một kẻ thương nhân, ngay cả động tác cúi người chống lên lan can cũng thế, không cong eo quá nhiều cũng không quá cứng đờ, nhất cử nhất động như gãi đúng chỗ ngứa.
Người như thế, thật khó mà tưởng tượng rằng anh sẽ nghe lời mình, vứt bỏ hình tượng mặc vào lớp trang phục nữ thế kia.
Tiết Diệu Dẫn cảm khái không thôi.
Trên boong tàu, Tô Thừa đột nhiên nghiêng người nhìn thoáng qua Tiết Diệu Dẫn, cười cười nói gì đấy với Thẩm Đạc.
Ánh mắt của Thẩm Đạc cũng dời sang đây, bỗng dưng Tiết Diệu Dẫn chạm phải mắt anh, ngẩn ngơ, theo bản năng liền ngồi sụp xuống giấu mình sau chiếc thùng đựng hàng.
Ôi thôi, Tiết Diệu Dẫn ảo não không thôi, cứ thấy bản thân như thể lén lút vậy, quang minh chính đại nhìn có sao đâu, sớm hay muộn gì cũng là của mình mà!
Sực nhận ra ý nghĩ của mình, Tiết Diệu Dẫn sửng sốt.
Khẽ nheo mày, mi tâm hiện lên sự rối rắm và khó hiểu, buồn bực rằng tại sao trong tiềm thức lại phân Thẩm Đạc thành người nhà mình rồi, thế này đâu có giống với mong muốn trước kia của mình cơ chứ.
Tiết Diệu Dẫn đi ra khỏi thùng thì Thẩm Đạc đã đi qua.
Không còn thấy ánh mắt anh, Tiết Diệu Dẫn thoải mái hơn nhiều, chống cằm đánh giá.
“Eo ra eo, chân ra chân, là đàn ông mà cũng có thể biến thành nữ, có thể đẹp cũng có thể ngầu… Mình kiếm hời rồi nhỉ?” Ngón trỏ của Tiết Diệu Dẫn khẽ gõ lên sườn mặt của mình, đếm đếm, tổng hợp những món hời mà mình kiếm được.
Chắc là vừa trải qua hoạn nạn có nhau, nên Tiết Diệu Dẫn cũng xem như có quen có biết với Thẩm Đạc rồi, ít nhất không còn đơn thuần là một khối băng lạnh mà cô từng quen nữa.
Mà tận trong tim Thẩm Đạc cũng mang lòng cảm kích với Tiết Diệu Dẫn, trước nay anh luôn là người làm nhiều hơn nói, có thể làm được là làm ngay, không cho người ta cái gọi là lời hứa hẹn đảm bảo.
Người xưa có câu, nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn là nói về những người như Thẩm Đạc đây.
Tàu chở khách vốn đi về bến Việt Châu, Tô Thừa vừa hộ tống cho hai người cập bờ xong thì cho tàu đi vòng vèo.
Tiết Diệu Dẫn đã nói với người nhà là hôm sau sẽ ngồi xe lửa về, chuyện đột xuất ở Bình Châu cô cũng không kể cho họ.
Lúc về đến nhà, một nhóm người đang ngồi vây quanh cái bàn tròn nhúng lẩu dê ăn, thấy cô về đều bất ngờ.
Tiết Diệu Dẫn thuận tay cầm đôi đũa đi đến ngồi cạnh nồi, Tiết Chính Dương cho người lấy thêm chén, vừa hỏi: “Em về sao không nói một tiếng, anh cho người đi đón em.”
Tiết Diệu Dẫn ăn vội hai miếng rồi mới nói: “Đúng lúc Thẩm Đạc cũng về, nên em nhân tiện đi chung thuyền về với anh ấy.”
Mọi người nghe cô đi cùng Thẩm Đạc đều dựng lỗ tai lên, định bụng sẽ hỏi thật tỉ mỉ.
Ngặt nỗi Tiết Diệu Dẫn chỉ lo ăn, hỏi cô câu nào cô cũng chỉ chiếu lệ mà thôi.
Tiết Chính Dương trợn trắng mắt, bất đắc dĩ chọt chiếc đũa của cô.
Phơi biển mấy ngày liền, Tiết Diệu Dẫn ngồi trong nhà mà vẫn có cảm giác lâng lâng chân không chạm đất, nằm một chập mà những tưởng mình còn rớt trên sông cơ.
Tiết Chính Dương buồn bực nói: “Lúc em đi du học cũng ngồi thuyền mười ngày trời, sao không thấy em như thế này.”
Tiết Diệu Dẫn ngồi thẳng người dậy đánh cái ngáp, lười biếng nói: “Chắc là khi ấy đông người quá nên không thấy mơ hồ chăng.”
Tiết Chính Dương thấy cách nói này của cô quá bậy bạ, đều ngồi thuyền cả mà, nhưng vẫn tò mò hỏi han: “Trên thuyền đó chỉ có hai bọn em thôi sao?”
“Chỉ có hai bọn em thì sao mà về được, thuyền trưởng không phải là người ư?”
“Chậc, đừng moi chữ anh, em biết anh ám chỉ cái gì!” Tiết Chính Dương gõ tay cô, nhe răng nói.
Tiết Diệu Dẫn sợ nhắc đến Tô Thừa thì hắn lại hỏi sang chuyện khác, đến lúc ấy chuyện ở Bình Châu sẽ không giữ được, thế là gật đầu kể đại khái một vài câu chuyện cho có lệ.
Tiết Chính Dương nhận thấy không thể hỏi thêm được gì, rồi lại trông cái dáng vẻ chây lười này của cô cũng đành bất đắc dĩ, âm thầm suy nghĩ xem có chăng là nên nhắc qua với Thẩm Đốc quân, nếu hai người vẫn không thể đến được với nhau thì cũng không nên cưỡng ép họ mà làm gì.
Nhưng đúng lúc này, người gác cổng lại chạy vội vào nói xe của Thẩm Đạc đang dừng bên ngoài cổng.
Tiết Chính Dương đã quen cái vẻ không quan tâm của em gái nhà mình, những tưởng cô vẫn không để bụng như xưa, nào đâu cô lại đứng bật dậy tự mình chạy ra ngoài.
Đôi giày cao gót tinh xảo giẫm trên sàn nhà, vang tiếng lạch cạch lạch cạch.
“Trước kia có tích cực thế đâu…” Tiết Chính Dương buồn bực nhíu mày, cũng đi ra ngoài theo.
Tiết Diệu Dẫn đi đến cổng lớn thì thấy ba bốn chiếc xe đỗ ở đấy, bức bối Thẩm Đạc huênh hoang thế này tự bao giờ thế, chợt thấy Thẩm Đạc xuống xe rồi sai lính mở cốp của một chiếc xe khác ra, những hộp quà lớn có bé có chất đầy cả xe, vừa mở cốp, thiếu chút nữa là hộp rơi vãi hết cả ra.
Hình tượng của Thẩm Đạc trong lòng Tiết Diệu Dẫn ngay lập tức chuyển thành mấy thanh niên nhà giàu mới nổi chuyên mua quà lấy lòng con gái người ta.
Có điều Tiết Diệu Dẫn cũng không tự mình đa tình mà nghĩ thế thật, cô biết Thẩm Đạc muốn báo đáp chuyện cô giúp anh ở Bình Châu, chỉ là như thế này thì quá lớn, làm cô nghi ngờ có phải Thẩm Đạc vừa dọn một cái tiệm tạp hóa đến đây không nữa.
Tiết Diệu Dẫn nhân lúc Tiết Chính Dương không ở đây, vội đi lên khẽ nói: “Anh của tôi không biết chuyện ở Bình Châu đâu, một lát nữa Thiếu Soái nhớ phải giữ bí mật, nếu không anh ấy mà biết sẽ lo lắng không yên mất.”
Chuyện thường tình của con người Thẩm Đạc cũng tự hiểu, gật đầu tự nhiên đáp lại sự thân thiện của Tiết Chính Dương.
Lúc trước giữa hai người chỉ như xã giao, đột nhiên hôm nay đưa đến cửa cả đống quà lớn, nói ở Bình Châu không xảy ra chuyện thì thật chẳng có ai tin.
Tiết Chính Dương khôn khéo là thế, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ, lúc nói chuyện đương nhiên cũng đẩy đưa.
“Thiếu Soái đột nhiên đến thăm, thật khiến tôi đây được chiều há đâm ra lo sợ à.”
Vẻ mặt Thẩm Đạc không thay đổi: “Cô Tiết kiến thức thâm sâu, trước đây đã hỗ trợ tôi rất nhiều, cụ nhà cũng thấy phiền đến cô ấy nhiều nên băn khoăn, tâm ý nho nhỏ không cần cảm kích.”
Tiết Chính Dương thân là một người anh trai, sầu lòng cũng như Thẩm Đốc quân, vừa nghe anh nói thế thì hiểu ra.
Chỉ là nghĩ lại, hai đứa nhỏ trong nhà nói chuyện yêu đương mà phải để bậc trưởng bối bọn họ nhọc nhằn thay, tim mệt mỏi quá rồi, vẫn nên nhân lúc còn sớm thì ngả bài trước thôi.
Nghĩ đến đây, Tiết Chính Dương không khỏi thầm than, cũng không mấy thân thiện với sự chủ động của Thẩm Đạc như trước nữa, hàn huyên đôi ba câu rồi đi vào Linh Thảo Đường.
Thái độ của Tiết Chính Dương khiến Tiết Diệu Dẫn và Thẩm Đạc lấy làm kỳ quái, có điều cũng không nghĩ nhiều.
Hai người đến phòng khách ngồi, vẫn là kiểu Tiết Diệu Dẫn hỏi một câu, Thẩm Đạc mới chịu trả lời.
Người ngoài nhìn vào thì thấy bầu không khí quá lạnh lẽo, nhưng Tiết Diệu Dẫn lại không hề thấy mất tự nhiên, cứ như đã quen với cách ở cạnh Thẩm Đạc như thế này rồi.
“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thôi, thật ra anh không cần phải phô trương thế này, lãng phí quá.” Tiết Diệu Dẫn cầm tách ra lên, pha một tách ngon rồi đặt đến trước mặt Thẩm Đạc.
Ánh mắt anh nương theo đầu ngón tay cô, nhìn nước trà ánh màu vàng vàng, cầm lên uống một ngụm hết sạch, đầu lưỡi chỉ vươn mỗi vị đắng ngắt.
Thân là cậu chủ dòng tộc đầy thế lực, Thẩm Đạc gần như hoàn mỹ với các lễ nghi xã giao, nhưng Tiết Diệu Dẫn không ngờ anh lại không hề biết gì về trà, không khỏi cười thành tiếng.
“Chúng tôi uống trà chú trọng nếm trà, trà này không như cà phê của nước ngoài, phải uống từng hớp, từng hớp mới có thể cảm nhận được mùi vị thơm lừng của nó.” Tiết Diệu Dẫn cầm tách trà không trong tay Thẩm Đạc, lại rót đầy cho anh, rồi bưng tách của mình lên nhấp môi, làm mẫu cho anh.
Từ lúc thành niên Thẩm Đạc đã vào trường quân đội, lăn lộn trong quân đội nhà họ Thẩm, cường độ huấn luyện và sự vất vả cả năm như một, nào có tâm tư chú trọng vào những thú vui nhỏ lẻ này, còn những lễ nghi nước ngoài gần như là bất đắc dĩ mới học, vậy nên tận trong xương cốt của Thẩm Đạc vẫn là một tên tục tằng.
Anh thấy Tiết Diệu Dẫn chơi đùa với những tách lớn tách bé, gần như không phát ra một âm thanh nào, rườm rà thì chớ, trà được pha ra phải uống từng hớp nhỏ, chia thành mười hớp mới xong, thật không sao hiểu nổi thú vui chơi trà này.
“Trà ngon vào tay kẻ thô kệch như tôi, há chẳng phải là trâu nhai mẫu đơn à.”
Tiết Diệu Dẫn lắc đầu mà cười, “Chỉ là Thiếu Soái chưa từng nếm qua, như tôi cả ngày nhàn rỗi, không nghiên cứu trung y thì cũng lấy pha trà làm thú vui, là kiểu điển hình của cách gọi không có việc làm đàng hoàng.”
Lời tốt, lời xấu gì trong mắt Thẩm Đạc cũng không khác nhau, từ trước đến nay anh sẽ không vì sự khen chê của kẻ khác mà bận lòng, nhưng nghe Tiết Diệu Dẫn nói thế, ở một nơi không tên nào đấy trong lòng, tựa như có một luồng nhiệt ùa vào căng đến no đầy.
“Làm chuyện mình thích là được.” Thẩm Đạc vẫn không nhịn được uống cạn một hơi trà, lúc buông tách xuống còn thờ ơ buông một câu như thế.
Tiết Diệu Dẫn thấy vậy, cũng tự nhiên rót thêm cho anh, chủ động tìm đề tài: “Ngày thường Thiếu Soái có thú vui nào không?”
Thẩm Đạc trả lời rất nề nếp: “Cưỡi ngựa, bắn súng.”
Tiết Diệu Dẫn không mấy bất ngờ, nhìn anh cả ngày vùi trong lớp quân trang, hơn nửa thời gian đã bay chạy trong quân đội, chỉ sợ đến lúc ngủ còn bận ôm báng súng cơ.
“Trước nay tôi chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, hôm nào rảnh anh dạy tôi có được không?”
Từ lúc hai người quen nhau đến nay hầu như Thẩm Đạc đều nghe theo sự ép buộc của Thẩm Đốc quân, nếu như thỏa đáng thì anh sẽ dẫn theo Tiết Diệu Dẫn, anh chưa từng dụng tâm chuẩn bị, Tiết Diệu Dẫn cũng không chủ động lấy một lần, hôm nay chính là lần đầu tiên.
Thẩm Đạc không nhịn được giương mắt nhìn Tiết Diệu Dẫn, thấy nét mặt của cô nở một nụ cười nhè nhẹ thư thái, tin rằng cô đang tự nguyện, mới gật đầu, “Chủ nhật này có thể.”
Tiết Diệu Dẫn liền vui vẻ dịch người sang, “Thế tôi sẽ chờ!”
Thẩm Đạc nhìn chiếc khuyên tai ngọc châu hơi rũ xuống cần cổ cô, hạt ngọc châu đong đưa trên lớp da thịt trắng ngần càng tô lên vẻ đẹp mỹ lệ, tựa như có thể phản chiếu ánh sáng đâm vào mắt anh.
Bàn tay đang đặt bên đầu gối của anh khẽ nhúc nhích, duỗi tay ra cầm tách trà lên hớp thêm ngụm nữa.