Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 8: Phong hỏa xú diện
Ngay khi nghe Hỏa nhị khẽ rên lên :
– Là Phong Tam sư muội?
Tư Không Bạch lập tức ứng tiếng :
– Chuyện này nếu bị lộ ra, không phải do ta đâu nha.
Hỏa bát bật rít :
– Nhị sư huynh! Chúng ta chỉ còn duy nhất một cách mà thôi.
Hỏa nhị vội gật đầu :
– Không sai! Chỉ còn cách đó mà thôi. Đi nào bát đệ.
Cả hai lập tức chuyển thân, lao ra ngoài.
Vút! Vút!
Thoáng nôn nao, Tư Không Bạch biết Hỏa nhị Hỏa bát đang toan tính chuyện gì, và như vậy, nếu có sự biến gì xảy ra cho ả Phong Tam nào đó, đương nhiên người đầu tiên có lỗi chính là Tư Không Bạch.
Càng nghĩ Tư Không Bạch càng sợ. Và do sợ nên nghĩ quẩn, Tư Không Bạch chạy vọt chạy ra khỏi tịnh phòng.
Ở bên ngoài hoàn toàn vắng lặng, Tư Không Bạch vì sợ đụng đầu với huynh đệ Hỏa nhị Hỏa bát nên cứ theo lối đã đi từ đó đến đây để chạy như ma đuổi.
Do chạy ngược lại nơi xuất phát không bao lâu Tư Không Bạch phát hiện bản thân đã quay lại chính điện.
Tại đó, Tư Không Bạch nhìn thấy ngay phía sau ngai Môn chủ thấp thoáng có một cánh cửa chỉ được khép hờ. Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tư Không Bạch xô cửa và chui bừa vào.
Cũng khép hờ cánh cửa như trước Tư Không Bạch sau đó bước đi với những lần đặt chân nhẹ nhàng rón rén.
Do bước đi không gây tiếng động bất chợt tai Tư Không Bạch bắt gặp nhiều loạt hô hấp dồn dập và gấp gáp.
Kinh nghi và hoảng sợ, Tư Không Bạch sau những suy tính vội vàng, thấy không mạo hiểm không được, đành tiếp tục bước đi với hy vọng sẽ không bị ai phát hiện.
Đến một cánh cửa khác cũng chỉ khép hờ, ngoài những loạt hô hấp dồn dập từ bên trong vang ra, tai Tư Không Bạch còn nghe một tiếng rên kỳ quái, mà âm thanh giọng nói lại là thứ Tư Không Bạch không làm sao quên được. Đó là thanh âm của ả Hứa Vân Anh. Ả đang rên :
– A…! Đại sư huynh.
Cũng có tiếng của gã đại sư huynh Hỏa nhất vang lên khe khẽ :
– Cửu muội không hài lòng sao? Ta…
Thoạt đầu khi chưa nghe thanh âm của gã Hỏa nhất, Tư Không Bạch cũng ngỡ ả họ Hứa kêu lên vì bị ai đó ám toán mưu hại. Nhưng sau đó, bằng giọng nói vừa mãn nguyện vừa âu yếm của gã Hỏa nhất, Tư Không Bạch mới hiểu không có chuyện người nào hại người nào. Trái lại, ở đây sau cánh cửa khép hờ kia, có một chuyện đang diễn ra và là chuyện không thể để đệ tam nhân nghe thấy, hoặc nói cho ai khác biết. Đồng thời cũng là chuyện diễn ra có sự đồng tình của hai nhân vật đang khe khẽ rên, qua những nhịp thở dồn dập.
Tư Không Bạch chợt đỏ mặt, vội bước nhanh qua khỏi cánh cửa khép hờ nọ.
Bất chợt, Tư Không Bạch dừng lại, mắt nhìn vào khe hở của cánh cửa.
Không phải Tư Không Bạch muốn nhìn cảnh tượng khó coi đang diễn ra bên trong gian thạch thất kín đáo nọ. Trái lại, mục quang của Tư Không Bạch đang chiếu vào những vật được ném bừa cạnh đó.
Sau một sát nhân ảnh ngắn ngủi suy tính, Tư Không Bạch nằm phục xuống, từ từ cho tay lọt qua khe cửa.
Cũng chậm chậm như vậy, Tư Không Bạch lôi qua khe cửa một bộ y phục tuyền đỏ.
Do chỉ là những vật được vất vội vàng, lúc Tư Không Bạch đã lôi ra mới phát hiện nằm chỏng chơ trên bộ y phục là một vật có hình thù khá kỳ quái.
Không cần biết đó là vật gì, sau khi khoát bộ y phục đỏ vào người, không quên cài kín mặt bằng một vuông vải cũng đỏ, Tư Không Bạch nhét luôn vật nọ vào bọc áo.
Cứ như thể vừa được một đạo bùa hộ mệnh che chắn, Tư Không Bạch ung dung bước đi, để lại sau lưng là cánh cửa khép hờ với những tiếng kêu rên vẫn tiếp tục vang ra.
Đi được vài trượng, vì cảm thấy bất ổn, Tư Không Bạch dừng lại và cho tay vào bọc áo. Khi lấy vật nọ trở ra thay vì cất vào bọc áo, Tư Không Bạch do thói quen khó bỏ, vội khom người nhét vật đó vào giữa lớp xà cạp quấn quanh chân hữu.
Yên tâm với chỗ cất giấu này, Tư Không Bạch ung dung đi tiếp.
Lối đi thoạt đầu còn rộng, sau hẹp dần, lộ rõ địa hình chỉ là một hẻm núi với hai vách núi đá sừng sững ở hai bên.
Tư Không Bạch dù có lốt một môn nhân Phong Hỏa môn khoác bên ngoài nhưng trước cảnh quang này cũng phải rợn người chùn bước.
Hẻm núi đột ngột chấm dứt, thay vào đó là một vùng đất lô nhô cây rừng với một bình đài lộ thiên vừa cao vừa nằm ở xa xa.
Nhìn vào bình đài, dù là khoảng cách có đến hai mươi trượng nhưng Tư Không Bạch vẫn thấy có một quái nhân đang ngồi xếp bằng trên đó.
Gọi là quái nhân vì người đó ngoài diện mạo cực kỳ xấu xí còn cố tình buông xõa những sợi tóc bạc trắng ở quanh đầu. Chưa hết, do bình đài nằm ở trên cao, mỗi khi có luồng gió thổi qua những sợi tóc bạc trắng cứ đung đưa qua lại tạo nên cảnh tượng như có lũ bạch xà vừa đung đưa thân mình vừa cắn chặt miệng quanh đầu quái nhân nọ.
Đến lúc này, Tư Không Bạch vì nhớ đến bốn chữ Phong Hỏa Xú Diện nên mới biết thế nào gọi là kinh tâm táng đỏm. Không ngờ trong lúc đi bừa đi ẩu cốt ý là tránh mặt hai gã Hỏa nhị Hỏa bát, Tư Không Bạch lại tự đâm đầu vào tuyệt lộ.
Không phải thế sao, Môn chủ Phong Hỏa môn đã là người có uy phong lẫm liệt, đến bọn đệ tử môn đồ còn phải khiếp run trước mỗi hành vi của lão, và Phong Hỏa Xú Diện lại là nhân vật được lão Môn chủ mỗi khi mở miệng phải gọi là thái sư phụ. Thử hỏi, nếu mụ Xú Diện này phát hiện sự có mặt của Tư Không Bạch sẽ như thế nào?
Quá kinh hoảng, Tư Không Bạch vội len lén quay trở lại.
Không sớm cũng không muộn chính ngay thời khắc này, từ tứ phía ở xa xa bỗng từng chập từng chập vang lên những hồi còi rúc.
Toe… toe…
Sợ mụ Xú Diện nghe động và mở mắt nhìn thấy, Tư Không Bạch lập tức nép người qua một bên và nhận ra đó chính là chỗ cuối cùng của vách đá.
Vì là chỗ tận cùng của vách đá lại là nơi có địa hình thật cao, đương nhiên chỗ đặt chân của Tư Không Bạch phải là chỗ bắt đầu của một vực sâu hun hút.
Đang kinh hoảng như vậy, gặp cảnh này Tư Không Bạch càng thêm sợ. Do đó, ngoài việc cố đứng thật vững đừng nhìn và cũng đừng để rơi xuống vực, Tư Không Bạch còn phải nép làm sao, đừng cho mụ Phong Hỏa Xú Diện phát hiện.
Muốn được như thế, Tư Không Bạch vịn tay vào vách đá, chậm chậm ngồi xuống Còn đang loay hoay tìm vị thế ngồi vững nhất, Tư Không Bạch bỗng nghe tiếng hô hoán :
– Hỏa nhị Hỏa bát làm phản. Phong Tam sư muội đã bị chúng đả thương nghiêm trọng. Lệnh Môn chủ là phong tỏa toàn bộ lối xuất nhập.
Tư Không Bạch khẽ lắc đầu :
“Phong Hỏa môn là nơi long đàm hổ huyệt. Đến bọn Hỏa nhị Hỏa bát dù là người từng sinh sống ở đây vậy mà mỗi động tĩnh vẫn bị phát hiện. A! Phen này ta nguy mất”.
Còn đang nghĩ, Tư Không Bạch nghe tiếng ả Hứa Vân Anh hung hăng cáo giác :
– Có người lẻn đến Phong Hỏa đài. Đại sư huynh bị người chế trụ tướt đoạt mất y phục. Nhất định là do Hỏa bát Hỏa nhị ra tay, chúng lấy y phục để giúp tiểu tử nọ chạy thoát.
Sau đó là tiếng phân minh của gã Đại sư huynh :
– Mong Môn chủ thứ tội, vì không ngờ bọn chúng tạo phản, đệ tử không kịp trở tay.
Có tiếng vị Môn chủ hạ lệnh
– Ngươi hãy khoan giải thích. Chúng không xuẩn động chạy đến Phong Hỏa đài. Còn không mau chạy đến hậu sơn? Phải giết ngay Hỏa bát Hỏa nhị! Còn tiểu tử kia, nhất định phải đưa y nguyên vẹn về đây.
Gã đại sư huynh vẫn tiếp tục phân minh :
– Còn việc này nữa. “Sâm vương vạn niên” Môn chủ bảo đệ tử cầm đến cho thái sư tổ…
Vị Môn chủ gầm chấn động :
– Sao? Ngươi đã để chúng lấy mất? Hạng vô dụng như ngươi thật đáng chết.
Vù….
Ầm!
Có một thanh âm the thé vang lên :
– Chớ vội thanh lý môn hộ ngay bây giờ. Ngươi thử đưa mắt nhìn qua Đoạn Hồn Tử Vực thì rõ. Xem kẻ nào to gan dám đến đó ẩn nấp.
Tư Không Bạch rụng rời tứ chi. Vậy là rõ, dù Tư Không Bạch đã lẹ chân lẹ tay, còn phải bế hơi nhịn thở nữa, nhưng vẫn bị mụ Phong Hỏa Xú Diện thần thông quảng đại phát giác.
Vút!
Có một bóng đỏ thấp thoáng bằng khóe mắt Tư Không Bạch nhận ra điều này.
Và thế là một tràng cười cuồng ngạo được vị Môn chủ phát ra :
– Ngươi là Hỏa bát hay Hỏa nhị? Còn không mau ra đây chịu tội? Ha…ha…
Tay chân đang lúc rụng rời, tràng cười lồng lộng đó càng làm cho Tư Không Bạch mắt hoa mặt choáng.
Thế là…
Vụt…
Tư Không Bạch tuột tay, rơi luôn vào Đoạn Hồn Tử Vực.
Tiếng the thé lanh lảnh lại vang lên :
– Y không biết võ công? Hãy mau chộp lấy y.
Vị Môn chủ bật gầm vang :
– Là tiểu tử? Quay trở lại nào.
Vù…
Có một hấp lực chợt hút lấy Tư Không Bạch.
Không thể hiểu tại sao thân hình lại có thể bay ngược lên, vì sợ sau đó sẽ bị mất mạng. Tư Không Bạch quên mất bản thân đang rơi xuống vực, vừa cố trằn người xuống vừa dùng hai tay trì kéo vào những mẩu đá lô nhô xuất hiện cạnh đó.
Vị Môn chủ lại quát :
– Ngươi muốn rơi xuống vực tan xương nát thịt sao?
Chợt nhớ đến mối nguy hiểm đang chờ sẵn dưới đáy vực, Tư Không Bạch thở dài định buông tay khỏi những mẩu đá, để mặc cho lão Môn chủ muốn làm gì thì làm.
Chính lúc đó có tiếng ả Hứa Vân Anh vang lên :
– Ngươi thật to gan, dám lấy y phục cua Đại sư huynh ta khoác vào. Vậy còn “Sâm vương vạn niên” ắt cũng do ngươi lấy?
Nghe tiếng ả, nghĩ ả thế nào cũng tìm cách sát hại để ém nhẹm hành vi phong lưu phóng túng giữa ả và gã đại sư huynh, Tư Không Bạch lại vùng vẫy trở lại, thà chết chứ không để rơi vào tay ả.
Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện quát mắng :
– Ngươi thật sự vô dụng. Hãy để ta lôi tiểu oa nhi lên cho ngươi xem.
Vút!
Đã biết mụ Phong Hỏa Xú Diện rất thần thông, Tư Không Bạch hiểu, nếu để mụ thi triển hấp lực, bản thân thật khó thoát với nhiều tội.
Chợt Tư Không Bạch nghe có tiếng người bẩm báo :
– Môn chủ! Hỏa nhị Hỏa bát tuy bị trọng thương nhưng đã chạy thoát.
Tư Không Bạch nghĩ liều :
“Chúng thoát là tốt! Ta có thể đổ tội cho chúng…”
Còn đang nghĩ, hấp lực quanh người Tư Không Bạch vụt biến mất.
Và Tư Không Bạch hiểu điều gì đang xảy ra khi nghe lão Môn chủ giận dữ :
– Đuổi theo chúng.
Vì giận, vì muốn tự thân đuổi theo Hỏa nhị Hỏa bát, lão Môn chủ đã thu hồi hấp lực, trước khi mụ Phong Hỏa Xú Diện lao đến và thay chỗ.
Do đó toàn thân Tư Không Bạch lại rơi xuống.
Ào…
Đến lúc này mới nghe mụ Phong Hỏa Xú Diện bật thét :
– Lên!
Vù…
Hấp lực lại có. Rất tiếc do Tư Không Bạch đã rơi thêm một quãng đủ xa nên hấp lực này dù uy mãnh đến đâu cũng chỉ làm cho thân hình Tư Không Bạch thoáng dừng lại rồi thôi.
Đến lúc biết sợ, một lần nữa Tư Không Bạch lại bấu tay vào vách đá, lần này là để giúp cho thân hình chi trì đừng rơi xuống nữa.
Lại có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện vang lên :
– Khá đấy tiểu oa nhi. Hãy chờ ta đổi hơi, lần sau ắt sẽ có kết quả.
Không biết tại sao mụ phải cần đổi hơi, Tư Không Bạch thật sự lo ngại khi có cảm nhận hấp lực từ từ biến mất.
Không còn cách nào khác, Tư Không Bạch chỉ biết tỳ người vào hai tay, bấu mạnh vào một mỏm đá, cố giữ yên thân mình.
Cạch…. cạch…
Những tiếng động khô khan bỗng vang lên. Vào lúc như thế này, bất luận tiếng động dù nhỏ nào cũng gây hoang mang và khiếp sợ cho Tư Không Bạch.
Lập tức Tư Không Bạch đưa mắt nhìn về hướng có phát ra tiếng động.
Và khi nhận ra đó là tiếng động do một hòn đá nhỏ đang lăn từ trên xuống, tai của Tư Không Bạch liền nghe tiếng ả Hứa Vân Anh kêu hoảng hốt :
– Nguy tai! Nhìn hòn đá kìa. Không khéo nó lăn trúng ngươi mất.
Một chớp sáng liền lóe lên trong tâm trí Tư Không Bạch. Vậy là rõ, hòn đá không phải ngẫu nhiên lăn xuống, đó là ngụy kế của ả Hứa Vân Anh. Ả thừa biết Tư Không Bạch không hề có võ công và để cho việc xấu xa của ả không bị Tư Không Bạch tiết lộ, ả hiểu rõ, chỉ cần một hòn đá nhỏ như thế lăn xuống cũng đủ gây hậu quả nghiêm trọng cho Tư Không Bạch. Tóm lại ả chỉ muốn Tư Không Bạch vĩnh viễn ngậm miệng, và chỉ có cái chết mới làm cho Tư Không Bạch ngậm miệng.
Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện bật thét :
– Giữ chặt mõm đá nép sát người vào trong. Nhanh nào.
Tư Không Bạch cũng đâu muốn chết. Nhưng để vừa nép người vừa giữ chắc mỏm đá, phải chi Tư Không Bạch là người có võ công thì chuyện đó quá dễ dàng. Rất tiếc, Tư Không Bạch lại không biết võ.
Bộp!
Hòn đá khẽ va vào đầu vai, đủ cho Tư Không Bạch bật kêu.
– Ôi chao!
Và…
Rắc…
Mỏm đá Tư Không Bạch đang bấu vào đã chọn thời điểm không đúng lúc để lay động và rời ra.
Cảm thấy đã đến lúc hiểm nghèo Tư Không Bạch gào to :
– Cứu ta với…
Ào…
Cùng với mỏm đá, toàn thân Tư Không Bạch lại bắt đầu rơi.
Có tiếng hét kinh thiên động địa của mụ Phong Hỏa Xú Diện vang lên :
– Chớ kinh hoảng! Lên!
Vù…
Hấp lực bỗng tái hiện và là sự xuất hiện muộn màng. Tư Không Bạch vẫn rơi, dù nhờ hấp lực làm cho rơi chậm nhưng sự thật vẫn là rơi.
Ào…
Nhờ rơi chậm, mục quang đang loang loáng của Tư Không Bạch chợt nhìn thấy một huyệt khẩu đen ngòm ăn sâu vào vách đá. Động tâm, Tư Không Bạch cố hươ tay, cố nhoài người sao có thể chui vào hoặc chí ít là bấu giữ người vào mép ngoài huyệt khẩu nọ.
Soạt!
Tuy Tư Không Bạch không thể chạm đến huyệt khẩu nhưng một sụ cố bỗng xuất hiện làm tình thế phải chuyển biến bất ngờ.
Đầu tiên, Tư Không Bạch có cảm nhận y phục bị rách rời, sau đó, thân hình Tư Không Bạch bỗng bị đưa vào đúng huyệt khẩu. Tiếp đó do y phục bị rách rời hẳn toàn thân Tư Không Bạch bị quăng tuốt vào trong sâu, va luôn vào vách đá ở cuối cùng huyệt khẩu.
Bùng!
Một màn đêm đen vĩnh hằng lập tức bao trùm toàn bộ thân xác và tâm trí Tư Không Bạch…
* * * * *
Nằm mãi ngẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bản thân có thể văng đúng vào huyệt khẩu, khiến sinh mạng cho đến giờ vẫn còn, Tư Không Bạch cố chống người ngồi dậy :
– Ối…
Có cử động mới biết khắp thân vẫn còn đau, chứng tỏ, dù đã ngất đi khá lâu nhưng cú va đập vào vách đá cho đến giờ vẫn làm cho toàn thân đau đớn, lại buông người nằm xuống.
Không dám cử động mạnh, Tư Không Bạch đành dùng mắt và khẽ xoay đầu tứ hướng.
Trước hết, Tư Không Bạch minh định, quả nhiên bản thân đang ở trong một huyệt động tối om, việc xảy ra là sự thật, không phải Tư Không Bạch vì hoảng loạn nên ngỡ chuyện xảy ra trong mơ.
Kế đó, suýt nữa Tư Không Bạch bật la hoảng, ở mé ngoài huyệt khẩu vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ, Tư Không Bạch thấy một bóng đỏ cứ phất phơ qua lại.
May thay, do kịp nhận ra đó chỉ là mảnh y phục bị gió thổi đung đưa, Tư Không Bạch không những không hoảng hốt mà còn thập phần vui mừng.
Tư Không Bạch đã hiểu tại sao bản thân bị văng trúng vào huyệt khẩu và thoát chết.
Nằm nhắm mắt lại Tư Không Bạch tự mường tượng cảnh đã xảy ra.
Chuyện xảy ra thật dễ hiểu. Ai khi rơi xuống cũng vậy, y phục thường bị thổi thốc ngược lên trên, huống chi Tư Không Bạch khoác những hai lớp y phục và còn bị mụ Phong Hỏa Xú Diện thi triển hấp lực hút ngược lên nữa, điều đó càng làm cho y phục phải thốc lên. Và trong lúc Tư Không Bạch cố nhoài người về phía huyệt khẩu, ngẫu nhiên làm y phục của Tư Không Bạch đã vô tình mắc vào những mỏm đá lám nhám của vách đá. Toàn thân đang rơi, y phục lại mắc khiến thân hình Tư Không Bạch phải đu mạnh vào vách đá, và thật may mắn ở đó lại có sẵn huyệt khẩu như Tư Không Bạch nhìn thấy.
Và sau cùng, do y phục bị vướng mắc không chặt, hoặc do y phục bị rách vì không chi trì nổi toàn thân sức nặng của Tư Không Bạch, người của Tư Không Bạch bị văng vào huyệt động, lưu lại một phần y phục vẫn đang bay phất phơ ngoài kia.
Tư Không Bạch lẩm nhẩm :
– Nhìn không thấy mảnh y phục còn vướng lại, trừ phi bọn chúng biết ở đây có huyệt khẩu, nếu không chúng phải nghĩ ta đã rơi xuống vực. A! Ả Hứa Vân Anh xem vậy mà tâm địa độc ác. Có lẽ lúc này ả đang mãn nguyện lắm đây!
Tư Không Bạch nói như thế vì nhớ lại từng thái độ của ả từ khi Tư Không Bạch vô phúc biết được ả cho đến bây giờ.
Không cần nhắc lại những gì tác tệ ả đã gây cho Tư Không Bạch trước kia, chỉ nội việc ả tìm đủ cách để làm cho Tư Không Bạch phải rơi xuống vực cũng đủ thấy tâm địa ả độc ác đến ngần nào.
Thoạt đầu, ả không hề hô hoán cho dù nhìn thấy Tư Không Bạch buông tay rơi vào vực. Đến khi Môn chủ Phong Hỏa môn dùng hấp lực để giữ Tư Không Bạch lại, ả thấy Tư Không Bạch vì không muốn chết nên không những không vùng vẫy mà còn cố bấu chặt vào vách đá, ả sợ Tư Không Bạch thoát chết thì việc xấu xa của ả sẽ bại lộ, ả tìm cách hăm dọa khéo Tư Không Bạch và ả làm như vô tình nhắc đến “Sâm vương vạn niên”.
Ả đã thành công, lúc đó Tư Không Bạch sợ thật. Nhưng sau cùng, vì quý trọng sinh mạng, còn “Sâm vương vạn niên” gì đó thì bất quá Tư Không Bạch trả lại cho chúng là hết chuyện, Tư Không Bạch một lần nữa trông chờ vào sự ứng cứu của mụ Phong Hỏa Xú Diện.
Thấy hăm dọa vẫn không có tác dụng, trong khi mụ Phong Hỏa Xú Diện lại sắp sửa ra tay ứng cứu Tư Không Bạch, ả cố tình làm cho một hòn đá lăn xuống. Và một lần nữa ả thành công.
Nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra đúng lúc, Tư Không Bạch mỉm cười đắc ý, có lẽ giờ này Tư Không Bạch đã là một cái xác vô hồn dưới đáy vực. Nhưng rất tiếc, ả nào biết Tư Không Bạch vẫn sống.
Thở ra một hơi khoan khoái, Tư Không Bạch tuy vẫn nằm yên nhưng hai tay thì bắt đầu lần tìm dưới xà cạp.
“Sâm vương vạn niên” gì đó vẫn còn, Tư Không Bạch tay thì mân mê vật có hình thù kỳ dị nọ, tâm trí thì suy nghĩ đủ điều.
Đây là một vật quý như thế nào? Sau khi phát giác bị mất đi, sao gã đại sư huynh phải kinh hoảng đến vậy? Cả lão Môn chủ nữa, khi biết Hỏa nhị Hỏa bát có ý phản lão đâu giận bằng lúc nghe gã Đại sư huynh bẩm báo rằng “Sâm vương vạn niên” đã mất?
Tại sao? Nếu là vậy mụ Phong Hỏa Xú Diện đâu phải bỗng dưng muốn trổ thần lực để cứu Tư Không Bạch? Chắc chắn vì mụ muốn thu hồi vật này nên buộc phải hành động thôi.
Lờ mờ nhìn vào vật nọ, Tư Không Bạch thấy hình thù vật nọ có phần giống hình dạng đứa bé, cũng có đầu cũng có tứ chi. Chưa hết, như Tư Không Bạch đang mân mê, vật này cũng mếm mại như da thịt đứa bé.
“Sâm vương vạn niên”?
Vương là vua, là chúa tể, vậy “Sâm vương vạn niên” là một vật có niên kỷ ước vạn năm, vì thế nên nó được kể là chúa tể của những vật đồng loại. Tư Không Bạch chép miệng :
– Vật quý như vậy chẳng biết có ăn được không? Nếu không thể ăn chẳng lẽ vật này chỉ để dùng ngắm nghía hoặc ngửi?
Đưa lên mũi ngửi, một mùi vừa thơm vừa hăng nồng liền xộc vào mũi Tư Không Bạch.
Đưa vật đó ra xa, Tư Không Bạch khịt mũi :
– Vậy là không phải dùng để ngửi rồi. Mùi như thế này ai mà chịu được?
Miệng thì lẩm bẩm như vậy nhưng có lẽ để thẩm tra, Tư Không Bạch lại đưa lên mũi ngửi lần hai.
Lại khịt mũi, nhưng lần này Tư Không Bạch nghĩ khác :
“Dù mùi của nó có khó chịu nhưng xem ra cũng làm cho ta cảm giác lâng lâng sảng khoái”
Re… re…
Tiếng gió rít khe khẽ bỗng vang đến tai Tư Không Bạch. Tiếp theo sau là những tiếng động thật kỳ quái.
Sột!
Soạt!
Lạnh cứng người, Tư Không Bạch nằm chết trân, vô tình vẫn để “Sâm vương vạn niên” ngay mũi.
Sột!
Những tiếng động vẫn đều đều phát ra, càng về sau càng nhiều càng nhanh. Và khi những tiếng động này vang lên khá nhiều, tiếng gió rít khe khẽ cũng vang lên dồn dập.
Toàn thân Tư Không Bạch càng thêm bất động khi hiểu ra đó là những tiếng động gì.
Tư Không Bạch thầm nghĩ hoảng :
“Đâu phải ít lần ta nhìn thấy những con độc xà vừa bò đi vừa thở re e như thế này? Chao ôi! Hóa ra huyệt động này là nơi lũ độc xà tụ tập? Nếu ta bị chúng cắn phải…”
Mạch nghĩ của Tư Không Bạch bỗng dừng lại. Thay vào đó Tư Không Bạch thầm kêu lên vui mừng :
“Khoan đã! Dường như lũ độc xà bỏ chạy đi, không phải chạy bổ về phía ta? Tại sao chứ? Hay là…”
Đến lúc này Tư Không Bạch mới phát hiện vẫn còn để “Sâm vương vạn niên” ngang mũi. Đưa ra xa, Tư Không Bạch kêu thành tiếng :
– Lạ thật đấy! Dường như vật này vừa có tác dụng xua đuổi lũ độc xà vừa làm cho thân thể ta hết đau? Thảo nào bọn chúng lại quý “Sâm vương vạn niên” như vậy. Hà… hà…
Đang bật cười đắc ý, Tư Không Bạch bỗng ngậm câm vì có một thanh âm khác từ ngoài vọng vào :
– Quả nhiên “Sâm vương vạn niên” cũng là do tiểu tử ngươi đắc thủ. Ta đoán không sai mà.
Tư Không Bạch nhổm người ngồi dậy, lùi nhanh vào trong, miệng kêu lên không thành tiếng :
– Là ngươi? Hứa… Hứa Vân Anh?