Tuyết Hoa Phong Nguyệt

Chương 29: Diễn biến khôn lường


Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 29: Diễn biến khôn lường

– Tại hạ mệt lắm rồi!

Chàng vừa dứt lời thì hỡi ôi vì nghe Dương Liễu Liễu vô tình chất vấn :

– Sao vậy? Chỉ mới ngoài ba mươi dặm, thiếu hiệp đâu dễ cạn kiệt chân lực?

Chàng nghe mụ Phong Hỏa Xú Diện cười ặc ặc trong miệng :

– Ngươi đừng mong giở thủ đoạn để qua mặt ta. Đi đi!

Không thể trách Dương Liễu Liễu vì làm hỏng kế trá ngụy của chàng. Chàng chỉ còn cách tự phân minh :

– Mụ muốn nghĩ thế nào thì tùy. Vì mụ đâu lâm vào tình cảnh như tại hạ, phải bị xa luân chiến chưa hề có lúc nào ngừng nghỉ?

Dương Liễu Liễu chợt hiểu tuy có quá muộn :

– Hóa ra…

Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện cắt ngang :

– Nha đầu chớ lắm lời! Hãy ngoan ngoãn nghe theo ta nếu không muốn tiểu tử này chết ngay đương trường. Lùi xa một trượng!

Có tiếng chân Dương Liễu Liễu lùi lại. Mụ lại ra lệnh :

– Đến lượt ngươi tiểu tử. Quay lại đối diện với nha đầu.

Chàng làm theo và nghĩ, vậy là Dương Liễu Liễu sẽ không có cơ hội bất ngờ ám toán mụ.

Mụ lại cười :

– Được rồi! Bây giờ cả hai ngoan ngoãn ngồi xuống. Khá lắm! Hà… hà…

Chàng thở dài vừa ngồi xuống vừa lắc đầu ảo não với Liễu Liễu Nghe tiếng chàng thở dài, mụ Xú Diện mai mỉa

– Sao? Ngươi không cần tọa công để khôi phục chân lực như vừa kêu mệt sao?

Chàng dấm dẳng lên tiếng :

– Bây giờ mụ đã thoát rồi còn uy hiếp ta để làm gì?

Tay mụ vẫn đặt hờ lên huyệt Bách Hội khiến chàng và Dương Liễu Liễu nào dám manh động. Mụ ung dung giải thích :

– Ta muốn lũ phản phúc phải bị trừng phạt. Ngươi nghĩ hộ xem, ta phải làm gì để đạt ý định?

Dương Liễu Liễu bật kêu :

– Lũ phản phúc? Lão bà bà định nói chính là bọn Đàm Tất Khả nhẫn tâm sát hại lão bà bà?

Thanh âm mụ chợt dịu đi :

– Bé ngoan! Ngươi là người thứ nhất tỏ ra không khinh miệt ta. Không sai! Chính là bọn chúng.

Thấy chỉ thay đổi cách xưng hô thôi cũng có biến chuyển tốt, Tư Không Bạch lập tức theo gương Dương Liễu Liễu :

– Nhưng vãn sinh không hiểu, Đàm Tất Khả hoặc Đàm Tất Vũ thì có thể chứ Đàm Tất Hạ vì nguyên do gì phản lại lão bà bà?

Mụ cười khằng khặc :

– Ngươi lại giở trò ư tiểu tử? Hạng người tráo trở như ngươi, làm như thế không ổn đâu. Đừng nghĩ ta là trẻ lên ba, dễ bị ngươi lung lạc bằng cách xưng hô chỉ có ở ngoài môi miệng của ngươi.

Thấy Tư Không Bạch đang có vẻ sượng sùng, Dương Liễu Liễu lập tức đỡ lời :

– Làm người phải biết phục thiện. Y được như vậy là tốt, lão bà bà hà tất cứ để tâm.

Mụ ầm ừ :

– Hừ! Hạng như y, ta nghĩ, đến ngươi cũng nên cẩn trọng. Được rồi, nếu muốn ta sẽ kể cho hai ngươi nghe.

Mụ bắt đầu nghiến răng ken két :

– Kẻ đầu tiên xuống tay chính là tên súc sinh Đàm Tất Hạ. Ngươi sẽ không ngạc nhiên nếu biết rằng Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương hắn đã có từ lâu nhưng cố tình giấu ta. Và gần đây, vì bị ta phát hiện, sau đó lại bị ta la mắng hắn là kẻ vô ơn, hắn ngấm ngầm để tâm từ đó.

Dương Liễu Liễu chấn động :

– Vậy là Đàm Tất Hạ đã lẻn xuống tay?

– Không sai! Đến khi Tất Khả phát hiện, y vờ lo cho ta, tìm cách chữa thương cho ta. Nào ngờ đó là lúc y ngấm ngầm hạ thủ, muốn ta mau chết hơn.

Nói đến đây mụ bật cười :

– Ta phải làm như kẻ đã chết. Nằm đó, ta nghe Tất Khả uy hiếp Tất Hạ, suýt nữa phải bật cười. Tất Hạ đâu đủ thâm trầm và nham hiểm như phụ thân hắn. Hắn nghĩ hắn đã hại ta và bị Tất Khả phát hiện. Vì không thể chối tội cũng không đủ năng lực đối phó với Phong Hỏa Hợp Bích của Tất Khả, hắn phải giao lại chức Môn chủ cho phụ thân. Đồng thời hắn còn phải vờ thuận thảo với Tất Vũ kẻ mà ta biết hắn vẫn ngấm ngầm ghét cay ghét đắng. Bởi hắn biết, chỉ vì có sự xuất hiện của mẫu thân Tất Vũ nên mẫu thân hắn mới uổng mạng sớm.

Dương Liễu Liễu trợn to mắt vì kinh ngạc :

– Vậy còn lão bà bà, nhờ đâu lão bà bà vẫn còn toàn mạng sau hai lần bị ám hại?

Mụ tỏ ra đắc ý :

– Cũng như Tất Khả nhờ có lãnh khí trong Biệt điện, vô tình luyện thành Phong Hỏa Hợp Bích. Ta thì khác, lãnh khí lại giúp khí nguyên âm của ta tăng cao, vô tình điều đó giúp ta chi trì tâm mạch, chưa bị chúng hại chết.

Dương Liễu Liễu thừ người :

– Hóa ra lãnh khí lại có tác dụng lợi hại đến như vậy.

Mụ chợt bảo Dương Liễu Liễu :

– Bé ngoan! Ta thấy ngươi có tư chất cực tốt, hợp với công phu của ta. Ngươi có hứa giúp ta trừng trị lũ phản phúc không?

Đưa mắt nhìn vào tay mụ vẫn đặt hờ trên huyệt Bách Hội Tư Không Bạch, Dương Liễu Liễu đáp một cách dè dặt :

– Bọn đại nghịch bất đạo, ai chẳng muốn trừng trị loại trừ. Duy có điều tiểu nữ e không là đối thủ…

Mụ ung dung bảo :

– Ngươi sẽ có năng lực đó nếu được ta truyền thụ thêm phần Phong công, rất hợp với công phu Bạch Hoa ngươi đã luyện.

Dương Liễu Liễu lộ vẻ ngần ngại :

– Về công phu Bạch Hoa…


Mụ ngắt lời :

– Ta thừa biết ngươi đã luyện được công phu Bạch hoa thượng thừa. Và qua chỉ pháp Bạch Hoa của ngươi, ta cũng hiểu vì nguyên nhân nào giúp ngươi luyện công phu đó.

Dương Liễu Liễu thất kinh :

– Lão bà bà biết?

Mụ cười khẽ :

– Không những thế, ngươi hãy nghe cho rõ, với Phong công cũng thựơng thừa của ta, ngươi sẽ thu được nhiều điều lợi mà đến cả ngươi cũng không bao giờ ngờ tới.

– Lợi ư? Là lợi như thế nào?

Mụ trầm giọng :

– Ta chưa thể nói! Trừ phi ngươi muốn ta nói rõ ở đây những nhược điểm thiên bẩm của ngươi.

Dương Liễu Liễu thất sắc :

– Tiểu nữ làm gì có…

Mụ lại ngắt lời :

– Bé ngoan! Ngươi mau chọn đi. Nếu ngươi đáp ứng ta sẽ biến ngươi thành cao thủ đệ nhất thiên hạ. Ngược lại sẽ là cái chết đến tức khắc với tiểu tử này.

Chàng không thể không xen vào :

– Mụ dám dùng sinh mạng ta uy hiếp…

Tay mụ chạm vào Bách Hội huyệt làm cho Tư Không Bạch phải bỏ dở lời nói Cũng với động tác này của mụ khiến cho Dương Liễu Liễu phải kêu lên :

– Chậm đã!

Mụ dừng tay :

– Thế nào?

Dương Liễu Liễu quá đỗi phân vân :

– Phải chi tiểu nữ biết lời của lão bà bà là đúng hay là…

Mụ gằn giọng :

– Ta sẽ lập thệ cho ngươi tin: nếu ta nói không đúng sự thật, không giúp ngươi trở thành cao thủ đệ nhất, ta nguyện chết dưới Lôi Công kiếm của tiểu tử này.

Dương Liễu Liễu lại chấn động :

– Được rồi! Tiểu nữ ưng thuận. Lão bà bà hãy buông tha y.

Mụ phì cười :

– Chưa được đâu! Ngươi cũng phải lập thệ ta mới tin.

Chẳng còn cách nào khác, Dương Liễu Liễu cũng phải lập thệ :

– Tiểu nữ nguyện sẽ thay lão bà bà báo thù, nếu sai lời xin bị trời tru đất diệt.

Dứt lời thề, nàng nói thêm :

– Nhưng trước hết, nếu lão bà bà không giải thích rõ những điều lợi, tiểu nữ….

Mụ ung dung đáp ứng :

– Ngươi yên tâm! Chỉ sợ sau khi nghe xong, ngươi còn phải cầu xin ta nữa là khác.

Nàng hít một hơi thật dài :

– Được rồi lão bà bà hãy…

Mụ cắt ngang :

– Ngươi cần phải biết rằng, cả ta và ngươi vẫn chưa thể an toàn nếu không có tiểu tử này đi theo hộ tống. Ta có thể hứa với ngươi, sau khi đến nơi ta đang muốn đến, lập tức ta sẽ buông tha y.

Mụ quát vào tai chàng :

– Đứng lên! Lần này ta hy vọng ngươi đừng kêu mệt! Chỉ độ trăm dặm đường, lúc đó tha hồ cho ngươi nghỉ ngơi. Đi nào!

Nhún vai chàng bảo :

– Tùy mụ! Ta sẽ không ngạc nhiên nếu mụ một lần nữa cao hứng lên đổi ý. Đi thì đi!

Vút! Vút!

* * * * *

– Đứng lại!

Nghe tiếng quát này mụ lầm bầm thóa mạ :

– Khốn kiếp! Sắp đến nơi lại bị lũ chuột quấy rầy!

Vút! Vút! Vút!

Có Thẩm Nguyên và năm bảy bóng trắng xuất hiện ngăn lối.

Chàng chưa có chủ ý gì thì nghe mụ Xú Diện gọi Dương Liễu Liễu :

– Bé ngoan! Hãy lại đây nào!

Dương Liễu Liễu vừa đến gần, mụ lại bảo :

– Hãy ghé tai vào sát miệng ta.

Chính lúc này, Thẩm Nguyên bật cười cao ngạo :

– Mụ đang là một phế nhân, đừng mong giở trò trước mặt bổn Giáo chủ! Ha… ha…


Tiếng Thẩm Nguyên cười quá lớn khiến Tư Không Bạch dù đang lắng tai nghe vẫn không nghe mụ Xú Diện đang thì thầm điều gì vào tai Dương Liễu Liễu. Nhưng ngay sau đó, kết quả thật bất ngờ, chàng nghe Dương Liễu Liễu nói nhỏ vào tai chàng :

– Thiếu hiệp hãy lượng thứ. Lão bà bà nói đúng, Liễu Liễu bày cần phải được lão bà bà giúp đỡ.

Và chàng có cảm giác Dương Liễu Liễu đang để cho mụ Xú Diện chuyển từ lưng chàng qua phía nàng.

Trước khi rời hẳn lưng chàng, mụ cố tình nói vào tai chàng :

– Ngươi ngốc lắm! Hãy dùng Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm cho lũ chuột đó biết tay. Làm đi!

Thẩm Nguyên càng thêm yên tâm khi thấy tất cả đều bị thủ hạ của lão vây hãm :

– Tư Không Bạch, Dương Liễu Liễu. Nếu hai ngươi không ngại, cứ ra tay. Để xem bổn Giáo chủ sẽ có thủ đoạn như thế nào với…

Đang hồ nghi, chỉ sợ Thẩm Nguyên dùng sinh mạng của Dương Thanh để uy hiếp, chàng bỗng giật nảy người khi nghe chính Dương Liễu Liễu quát lanh lảnh :

– Tư Không Bạch, đánh!

Lời nói của mụ Xú Diện vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng quát của Dương Liễu Liễu làm cho Tư Không Bạch phải bật phát Lôi Công trủy :

– Hãy xem kiếm pháp Hỗn Nguyên!

Véo…

Bùm… bùm…

Công phu lợi hại của chàng vô tình ngăn câu nói cao ngạo của Thẩm Nguyên. Và còn làm cho Thẩm Nguyên động nộ :

– Bọn ngươi muốn chết! Động thủ!

Thẩm Nguyên và lũ thủ hạ Bạch Y giáo dường như cùng đồng loạt xuất kình, tạo một áp lực mãnh liệt dồn ép lên cương kình từ chiêu kiếm của Tư Không Bạch.

Ầm!

Tư Không Bạch cười lạt, áp lực do đối phương tạo ra dường như vẫn còn quá kém nếu so với lần Tuyết Nguyệt nhị hùng cố tình thử thách. Vậy là chàng hiểu tại sao lúc nãy mụ Xú Diện mắng rằng chàng quá ngốc.

Chàng lại khoa nhanh Lôi Công trủy :

– Thẩm Giáo chủ, tại hạ xin đắc tội!

Véo…

Bùm… bùm…

Sắc mặt của Thẩm Nguyên vụt đanh lại và chàng chợt hiểu tại sao lão có sắc mặt này.

Có tiếng bẩm báo vang lên :

– Giáo chủ! Nha đầu họ Dương…

Thẩm Nguyên gầm phẫn nộ :

– Không cần phí lời! Giết tiểu tử trước, sau đó đuổi theo mụ phế nhân và Dương Liễu Liễu. Đánh!

Vù…

Ầm! Ầm!

Chàng thoắt di hình hoán vị, tay hữu kiếm, tay tả chưởng đồng loạt được vũ lộng :

– Thẩm Giáo chủ đâu cần phải hung hăng vậy? Đỡ!

Vù…

Chàng triển khai thật nhanh toàn bộ sở học, quyết làm cho bọn Thẩm Nguyên phải một phen vỡ mật kinh tâm. Vì theo lời bẩm báo chàng vừa nghe, dường như mụ Xú Diện đã có cách riêng để lung lạc hoặc đã khiến Dương Liễu Liễu xiêu lòng. Chàng biết, hiện giờ mụ đã được Dương Liễu Liễu cõng chạy. Đối với chàng đó cũng là điều hay, Dương Liễu Liễu có quyền tự quyết định mọi hành động có liên quan đến nàng, và nàng đã chọn cách như chàng vừa đoán biết. Càng tốt, chàng vậy là thoát mụ Xú Diện bây giờ, để giúp Dương Liễu Liễu hoàn thành tâm nguyện, chỉ cần chàng cầm chân bọn Thẩm Nguyên lâu bao nhiêu tốt bấy nhiêu, miễn sao đú thời gian cho Dương Liễu Liễu đưa mụ Xú Diện đến nơi mụ muốn đến. Còn sau đó chàng sẽ tự lo cho chàng.

Thẩm Nguyên dường như cũng đoán biết ý định của chàng. Lão càng lúc càng lồng lộn như hổ dữ vừa mất miếng mồi ngon :

– Tiểu tử! Ngươi cam tâm biến thành nha trảo cho mụ Xú Diện từ lúc nào vậy? Hãy đỡ!

Vù…

Nhìn bọn chúng cố chi trì áp lực một cách tuyệt vọng, chàng bật cười :

– Tư Không Bạch này một thân một mình, thong dong tự tại. Thẩm Giáo chủ nói chi những lời quá đáng. Xem kiếm! Ha… ha…

Véo…

Bùm… bùm….

Thẩm Nguyên như biết khó khăn ngăn nổi kiếm chiêu Lôi Công, và càng không mong gì hóa giải, lão bất ngờ xuất phát chỉ kình :

– Vậy sao ngươi đoạn hậu, để mụ chạy thoát? Chớ nhiều lời! Đỡ!

Viu…

Ầm!

Chàng lại cười vang :

– Bách Hoa chỉ pháp này tại hạ có lĩnh giáo qua rồi. Nếu lão Giáo chủ không còn tuyệt học nào khác, xin thứ lỗi, tại hạ không còn hứng thú để giao chiêu nữa đâu. Cáo biệt! Ha… ha…

Vút!

Thẩm Nguyên quắc mắt, bật vút theo ngọn chỉ kình thứ hai :

– Hãy để mạng lại, nếu ngươi không muốn sau đó phải lấy mạng Dương Thanh thế vào.

Viu..

Vừa mới chuyển mình, chưa đi được bao nhiêu, chàng bất ngờ đảo người quay ngược lại.


Vút!

Ngọn chỉ kình Bách Hoa của Thẩm Nguyên vì thế phải hụt vào khoảng không.

Đổi lại, lão thấy chàng đang lạnh lùng nhìn lão :

– Nghĩ lão chưa gây phương hại gì cho ta, từ nãy giờ ta chưa nỡ tuyệt tình. Nghe đây mạng Dương Thanh cũng là mạng của lão. Dương Thanh chết lão chết, Dương Thanh còn lão còn. Lời của ta đến đây là hết, nếu không tin, lão thử xem! Hừ!

Dứt lời, chàng chầm chậm quát lớn bỏ đi, như không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì ở phía sau, cũng không cần biết lão Thẩm Nguyên có dám hay không dám xuất thủ lẻn hại chàng.

Dường như lời nói và thái độ của chàng đã có tác dụng. Cũng không có gì rõ hơn khi chàng tuy chỉ có một mình nhưng vẫn hiên ngang bước đi, đưa lưng về phía bọn Thẩm Nguyên có nhân số đông gấp bội.

Lão Thẩm Nguyên đứng bất động nhìn theo sắc mặt luôn thay đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác, nửa muốn xuất kỳ bất ý ra tay sát hại chàng, nửa lại ngờ ngợ chàng còn tuyệt kỹ nào đó rất lợi hại vẫn chưa giở ra.

Bọn thủ hạ của lão cũng có tâm trạng tương tự. Và chúng đương nhiên phải uất ức vì thấy chàng quá khinh thường Giáo chủ của chúng.

Tư Không Bạch đã cách xa chúng độ ba trượng hơn. Bất ngờ chàng nghe có tiếng Thẩm Nguyên quát ầm lên :

– Tứ hộ pháp, đừng…

Cũng là lúc chàng nghe có tiếng sóng kình đang âm thầm cuộn vào hậu tâm.

Miệng nở một nụ cười lạt, hai chân chàng thoăn thoắt dịch chuyển theo Thiên Tinh Thất Bộ.

Vút!

Bằng cách đó chàng còn vượt qua áp lực tột đỉnh của lãnh khí quái phong thì đâu sá gì một ngọn kình trăm lần không thể sánh bằng đang lăm le ngăn cản chàng.

Do đó, chỉ trong nháy mắt, lúc chàng đình bộ cũng là lúc thanh Lôi Công trủy trên tay chàng đang điểm nhẹ vào huyệt Mi Tâm của một tên hộ pháp Bạch Y giáo, chính là nhân vật dám lén lút định hãm hại chàng.

Vẫn điểm một nụ cười trên môi, chàng nhìn thẳng vào mục quang đang cực kỳ ngơ ngác của vị hộ pháp :

– Thế nào? Một nữ nhân như cô nương nếu ngay chỗ này có vết sẹo ắt khó coi lắm. Sao cô nương dám xem nhẹ lời nói của tại hạ?

Thẩm Nguyên chừng như nín thở vì quá rúng động sau khi mục kích cảnh chàng chế ngự đối phương quá ư thần diệu.

Mãi sau khi chàng lên tiếng, Thẩm Nguyên mới có thể phát thoại. Và lời đầu tiên của lão hóa ra chỉ là lời của một người hãy còn trong tâm trạng bàng hoàng :

– Ngươi vừa… vừa thi triển công phu gì?

Chàng hít vào một hơi và cố tình để cho thanh Lôi Công trủy chớp động.

Véo…

Ả hộ pháp đang bị uy hiếp vì ngỡ chàng hạ thủ bất giác bật rú lên :

– A… a…

Nhưng không hề có chuyện đó, bọn Thẩm Nguyên chỉ nhìn thấy mảnh lụa che mặt của ả vừa bị Tư Không Bạch dùng Lôi Công trủy hất phăng đi. Sau đó, cùng một lúc với bóng nhân ảnh vụt chớp động, Tư Không Bạch chỉ ném lại một tràng cười :

– Hãy nhớ những gì tại hạ vừa nói, chớ khá quên! Ha… ha…

Vút!

Thẩm Nguyên nhìn theo, mặt tái dần :

– Hỗn Nguyên công phu lợi hại đến thế sao?

* * * * *

Nhìn mặt nước mênh mông đang đung đưa dập dềnh khiến hình ảnh của muôn vạn tinh tú đang phản chiếu trên mặt nước cũng phải lung linh nhấp nháy, một bóng người đơn độc trên bờ sông vắng chợt cất tiếng trách than :

– Lão đã đến hay chưa? Nếu đã đến, có lý nào lão không lưu lại một đệ tử nào, ít ra cũng báo cho ta một chút tin? Còn như chưa đến, điều gì đã ngăn trở lão? Dọc đường đi, ta nào phát hiện điều gì khả nghi, cho thấy lão đã gặp ngăn trở? Lạ thật!

Cứ thế, bóng người này hết đi xuôi rồi đi ngược, dọc theo bờ sông. Thi thoảng lại phóng tầm mắt nhìn lướt qua mặt nước mênh mông, như đang trông chờ một hiện tượng gì đó thế nào cũng xảy ra ngay trên mặt nước.

Được một lúc lâu, khi cảm thấy đêm đã hầu tàn, người này buộc miệng, nói ra ý nghĩ :

– Phải chi ta tìm thấy một con thuyền, dù không tinh thông thủy tánh, ta cũng quyết vượt qua mặt nước kia, thử xem chuyện gì đã xảy ra ở dãy đất liền ngoài kia. Hừ!

Dãy đất liền? Còn dãy đất liền nào nữa có thể ở mãi ngoài kia mặt nước? Người này vì chờ đợi quá lâu, chờ trong thất vọng nên hóa rồ rồi sao? Một mặt nước mênh mông như vậy làm gì có dãy đất liền nào ở ngoài đó?

Vậy mà có!

Ngay khi những tia sáng nhợt nhạt đầu tiên của buổi bình minh xuất hiện làm cho hình ảnh phản chiếu của muôn vạn tinh tú bầu trời cao đã từng nhấp nha nhấp nháy trên mặt nước phải mờ dần, thì cũng là lúc một vệt đen thẫm ở mãi ngoài xa của mặt nước cũng bắt đầu lộ rõ.

Đôi mục quang sáng quắc của người nọ càng thêm chú mục nhìn vào vệt đen thẫm đó.

Càng nhìn càng sáng, hay nói đúng hơn là bình minh càng lúc càng làm cho vạn vật tỏ tường, người này vụt kêu thành tiếng :

– Có rồi! Vậy là lão cũng nhìn thấy ta. Lão đang đưa thuyền vào đón ta ra. Tốt lắm!

Người này có mục lực quả tinh tường, nhờ đó mới có thể phát hiện một chấm đen đang lặng lẽ dịch chuyển trên một nền cũng tối đen chính là vệt thẫm nọ.

Nhìn thêm một lúc nữa, tuy thấy chấm đen nọ vẫn dịch chuyển chầm chậm nhưng người này lại tỏ ra biết nhẫn nại khi không thể không nhẫn nại :

– Lão đi quá chậm! Hà…! Có lẽ mọi việc vẫn bình ổn? Vì vẫn bình bình ổn nên lão cần gì phải khẩn trương? Cũng được! Chẳng phải ta cũng mong mọi việc rồi sẽ bình ổn sao? Vậy là tốt! Quá tốt là khác! Hy vọng sự việc sẽ phơi bày.

Chấm đen càng lúc càng rõ và cũng bộc lộ cho người đang chờ đợi trên bờ sông thấy cách di chuyển như đùa cợt của chấm đen.

Chấm đen cứ một lúc ngắên di chuyển theo chiều thẳng, đích nhắm là bờ sông bên này, nhưng sau đó lại đi ngang theo dòng nước và thời gian đi ngang dài hơn thời gian đi thẳng.

Đây là điều làm cho người chờ trên bờ phải nóng nảy buột miệng trách nho nhỏ :

– Đây đâu phải lúc đùa? Làm ơn vào nhanh cho.

Đến lúc này chấm đen đã lộ rõ là chiếc thuyền và trên chiếc thuyền quả nhiên có một lão nhân đang ngồi thay chỗ trạo phu. Mái dầm trên tay lão nhân vẫn luôn cắm phập vào nước nhưng không hiểu sao phải lâu lắm lão nhân đó mới chịu cử động cho chiếc thuyền nhích động. Vào những lúc nhứ thế, chiếc thuyền mới chịu đi thẳng. Còn bình thường, lúc lão nhân không cử động, chiếc thuyền lại trôi ngang, rõ ràng đã bị dòng nước cuốn đi.

Người ở trên bờ đã hết nhẫn nại, vận lực đưa thanh âm đi lan trên mặt nước :

– Lão tiền bối đừng đùa nữa, vãn bối chờ đã lâu.

Lão nhân trên thuyền dường như có xuất hiện một cử động. Nửa như lão muốn hươ tay làm ra một dấu hiệu nào đó, nửa như lão muốn đẩy chiếc thuyền đi nhanh hơn.

Với cảm giác mơ hồ về mối bất an, người trên bờ lại gọi :

– Đã xảy ra chuyện gì ư? Lão tiền bối ở đây còn Thần Bút đâu?

Người ở trên thuyền lại phát một cử chỉ mơ hồ, khiến người trên bờ thêm nghi hoặc :

– Sao lão tiền bối không đáp lời?

Trên thuyền thân hình của lão nhân bỗng rướn lên.

Và ở trên bờ, người chờ đợi có cảm giác vừa nghe một tiếng hộc, xuất phát từ chiếc thuyền nhỏ.

Biến sắc, người trên bờ bật quát :

– Lão tiền bối cố gắng giữ yên chiếc thuyền. Vãn bối đến đây.

Như đã có sự tính toán và chuẩn bị từ trước, người trên bờ buộc ném một vật trên mặt nước và cố tình để vật đó rơi chỉ cách bờ ba trượng.

Ngay khi vật nọ chạm và vẫn nổi trên mặt nước, người trên bờ bất thần bật tung người lao ra.


Vút!

Trước khi để thân hình hạ xuống, từ tay người này lại phóng ra một vật thứ hai, cũng có hình dạng và cùng khoảng cách với vật thứ nhất.

Người này tính rất chuẩn xác và cũng lường đúng lực đạo, nên khi chân người này vừa chạm vào vật thứ nhất thì vật thứ hai cũng bắt đầu chạm và nổi lên trên mặt nước cũng với khoảng cách ba trượng.

Do toàn thân đều đặt dồn lên một vật bé tẹo, vật đó đương nhiên phải chìm xuống mặt nước khá sâu.

Có phần kinh hoàng, người này vụt quát :

– Lên!

Toàn thân nhờ đó lại bốc cao lên, không để mặt nước nhấn chìm.

Đang lơ lửng trên không, người này lầm bầm tự trách :

– Suýt nữa thì nguy! Dường như khoảng cách ba trượng là quá xa?

Miệng vừa nói xong, tay người này lại ném ra vật thứ ba thứ tư liên tiếp.

Véo… véo…

Chờ khi hai vật này chạm nước với một trước một sau chỉ cách nhau hai trượng, ngắn hơn hai lần đầu, cũng là lúc thân hình người này sà xuống và chạm vào vật thứ hai đã ném ra lúc nãy.

Hít một hơi thanh khí thật đầy, cố làm cho thân hình nhẹ đi, không cho trọng lượng toàn thân đè chìm quá sâu vật nọ, người này sau đó khẽ quát :

– Đi nào!

Vút!

Vừa lên cao lơ lửng người này lập tức ném ra một vật, lao vượt khỏi vật thứ tư đang dập dềnh trên nước đúng hai trượng.

Véo…

Chân như chạm vật thứ ba, không cần chờ lâu như hai lần đầu, người này tung thân lão đến vật thứ tư, cũng là lúc ném ra vật thứ sáu.

Vút!

Cứ thế, với khoảng cách đã ngắn lại, lực nhảy không cần mạnh như hai lần đầu, người này có thể ung dung lao đi, chân chỉ khẽ chạm vào mẩu vật được ném sẵn và nổi sẵn trên mặt nước.

Không cần biết đây là cách di chuyển trên mặt nước được mọi người gọi như thế nào, người này chỉ biết khoảng cách với con thuyền nhờ đó đã được thu ngắn, đâu chỉ còn chín mười trượng là cùng.

Với khoảng cách tạm gọi là gần như vậy, người này phải thất kinh, kinh hãi nhận ra lão nhân trên thuyền đã bất tỉnh.

Vì bất tỉnh nên mái dầm trong tay lão nhân cũng bất động, khiến con thuyền phải càng lúc càng bị dòng nước cuốn đi.

Không để muộn, từ tay người này liền phóng ra một vật nữa cùng lúc với thân hình bật lên cao.

Vút!

Đến lúc này điều kinh hãi nhất mới xảy đến. Trên tay người này không còn một mẫu vật nào nữa. Trong khi đó với mẫu vật cuối cùng vừa ném ra chỉ được toan tính sao cho khoảng cách vẫn như cũ, nghĩa là chỉ bay vượt vật kế tiếp có hai trượng, cũng có nghĩa là khoảng cách giữa con thuyền và mẫu vật cuối cùng vừa ném đi phải còn ít nhất là năm trượng, một khoảng cách mà người này chưa từng tính đến.

Vẫn phải lao đi, người này vừa bật tung người vừa ngấm ngầm vận chân lực đến tột đỉnh.

Chân chạm vào mẫu vật kế chót người này quát lớn :

– Đi!

Vút!

Như cánh chịm cắt, người này thay vì bật tung người lên cao thì lại bay là là ngang mặt nước. Để khi mẩu vật cuối cùng chuẩn bị chạm vào chân, người này như hóa rồ, chợt rú lên thành một tiếng hú :

– Hu… u… ú….

Vút!

Khẽ mớm chân vào mẫu vật cuối cùng, đủ để cho toàn thân không chạm mặt nước, người này lao vút lên một chiều cao không hề nghĩ đến: bốn trượng.

Đạt được độ cao quá sức tưởng này, hai tay lập tức giang rộng, căng y phục thành hai cánh buồm nhỏ, người này nương theo gió, bắt đầu là là lượn xoáy giữa không trung.

Vu… vu…

Chiếc thuyền vẫn trôi theo giòng và người này cũng phải điều động tốc độ lượn, sao cho vẫn đuổi theo chiếc thuyền.

Một lần mạo hiểm tự đánh đu với số phận. May sao số phận đã mỉm cười với người liều lĩnh này.

Vù…

Hạ thân an toàn giữa lòng thuyền, người này nhanh nhẹn chộp vào tay lão nhân nọ.

Vừa trút lực thuyền vào, người này vừa lay gọi :

– Lão tiền bối! Lão tiền bối!

Được tiếp trợ chân khí, lão nhân chợt thở hắt ra và mở mắt :

– Hồ Thiếu Bạch?

Người được gọi là Hồ Thiếu Bạch bỗng cau mày :

– Lão tiền bối vẫn chưa tỉnh ư? Vãn bối là Tư Không Bạch nào có Hồ Thiếu Bạch nào ở đây?

Lão nhân lắc đầu, tay khe khẽ khuấy động mái dầm, miệng bật rên :

– Ngươi là Hồ Thiếu Bạch, ta thật vô dụng, đã để mẫu thân ngươi Tư Không Huệ bị Tra Khuất đem đi.

Tư Không Bạch giật mình, nhìn sững lão nhân :

– Mẫu thân vãn bối? Này! Lão tiền bối có biết vừa nói gì không?

Lão nhân sừng sộ :

– Thần Cái này có lần nào nói sai điều gì với ngươi chưa? Ngươi là Tư Không Bạch ta biết. Nhưng thật ra ngươi chính là Hồ Thiếu Bạch, cốt nhục của Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu và Tư Không huệ, ngươi nghe rõ chứ? Hừ!

Chàng choáng váng :

– Vãn bối là Hồ Thiếu Bạch? Gia phụ là Phụng Hoàng Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu? Ai cho lão tiền bối biết? Sao Thần Bút Tra Khuất trở mặt? Lão giữ… giữ gia mẫu để làm gì? Chuyện gì đã xảy ra?

Thần Cái nhìn chàng :

– Ta cũng muốn ai đó cho ta biết chuyện gì đã xảy ra? Tại sao sau khi biết Tư Không Huệ là mẫu thân ngươi, Tra Khuất lập tức trở mặt? Tại sao?…

Chàng đưa tay ngăn lão :

– Được rồi! Lão tiền bối cứ bình tâm. Trước hết, nếu xuôi theo dòng, chúng ta không gặp gì nguy hiểm, lão tiền bối cứ an tâm tọa công chữa thương. Vãn bối đợi được, phải đợi được.

Thần Cái ngẩn người :

– Ngươi định làm gì? Ngươi không hỏi ta về những chuyện vừa qua ư?

Chàng lạnh giọng :

– Biết sớm hay muộn, kết quả vẫn không thay đổi, đúng không? Nếu đúng, lão tiền bối cứ làm như vãn bối vừa nói. Vãn bối sẽ đợi, nhất định phải đợi.

Thần Cái như vừa thấy một Tư Không Bạch hoàn toàn khác. Hay đó là do chàng vừa có tính danh khác, là tính danh thật của chàng Hồ Thiếu Bạch?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.