Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 23: Kỳ tích cứu mạng
Nhìn những nhân vật mới xuất hiện, ngoại trừ năm nữ lang Hoàng Y có nhan sắc tuyệt trần, không có dấu hiệu nào cho thấy bản lĩnh lợi hại, còn có thêm bốn nam nhân mà diện mạo có thể nói là không lạ gì đối với quần hùng, mọi người thấy khó chấp nhận khi nghe Tư Không Bạch và Thần Bút Tra Khuất cùng lêu lên thất thanh :
– Thượng Nguyên Vương Hóa, Gia Cát Quân?
– Nguy tai! Sao ả cũng đến đây?
Thần Cái nghi hoặc, thì thào hỏi Tư Không Bạch :
– Ngươi bảo ai trong họ là hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa? Là Hứa Vân Thông, Kim Tiền bang hay những cô nương mũm mĩm kia?
Gia Cát Quân khoan thai đi đến mắt đung đưa nhìn quần hùng :
– Những gì lão Tra Khuất vừa nói mong chư vị tiền bối chớ tin. Tiểu nữ thừa nhận bọn tiểu nữ là người có xuất xứ võ học từ Thượng Nguyên Vương Hóa tổ phụ nhưng tiểu nữ chưa hề có ý định dùng võ học đó đối đầu với võ lâm Trung Nguyên. Nói thật ngắn gọn, chỉ vì phải tuân theo nghiêm lệnh do gia tổ phụ lưu lại, tiểu nữ lần này đến Trung Nguyên là để bắt giữ phản đồ, thanh lý môn hộ.
Với nhan sắc tuyệt trần, dáng điệu ôn nhu và lời lẽ đầy thành ý, ngay khi Gia Cát Quân dứt lời, trong những nhân vật thất đại phái có không ít người biểu lộ sự đồng tình :
– Xem ra họ vẫn không dám xem thường võ học Trung Nguyên, nhất là của thất đại phái chúng ta.
– Đương nhiên rồi! Bằng không chúng ta đâu được nghe những lời lẽ đầy chân tình này?
– Chuyện thanh lý môn hộ là chuyện của họ. Đâu can dự gì đến bọn ta để phải có chuyện đối đầu?
– Chà! Không biết ai là phản đồ của bọn họ? Có lý nào là Tra Khuất?
Gia Cát Quân nhoẻn cười :
– Tiểu nữ rất hài lòng khi biết chư vị tiền bối đều tán đồng chuyện thanh lý môn hộ của tiểu nữ. Không sai! Chính Tra Khuất là phản đồ. Lão đã trốn chạy vào tận Trung Nguyên. Do chư vị tiền bối không biết nên bấy lâu nay cứ tôn kính gọi lão là Thần Bút.
Thần Bút tái mặt, vừa giận vừa lo sợ :
– Gia Cát Quân! Sao ngươi không nói luôn cho mọi người biết vì sao Tra Khuất này phải bị ngươi truy đuổi đến tận đây? Sao ngươi gán cho ta hai chữ phản đồ, đáng lý phải dành cho ngươi?
Gia Cát Quân chầm chậm lắc đầu, miệng nói lên những điều như muốn biện minh cho quần hùng thất đại phái nghe :
– Tiểu nữ đã quá nhân từ, chỉ mong lão vì biết tội tự nhận tội sẽ được tiểu nữ liệu bề châm chước. Nhưng do lão vẫn cố chấp, chư vị tiền bối miễn thứ cho. Xuân Mai, cho phép ngươi được bắt giữ tội đồ.
Nhanh như chớp, Xuân Mai vụt hóa thành một bóng nhân ảnh sắc vàng, lao nhanh đến Thần Bút.
Vút!
Tư Không Bạch hoang mang, không biết có nên giúp Thần Bút hay không. Vì chàng vẫn chưa rõ ý đồ của bọn Thượng Nguyên Vương Hóa. Và nếu giúp thì liệu chàng trong đang lúc võ công chưa khôi phục, chàng có giúp được hay không, hay chỉ là hành vi tự chuốc họa?
Có lẽ chính Thần Cái cũng đang hỏi như thế.
Do đó, Tư Không Bạch và Thần Cái cùng giật mình và cùng có phản ứng khi nghe Thần Bút bất ngờ kêu lên :
– Tra Khuất này dù chết, quyết không thẹn làm người Trung Nguyên. Xem chiêu!
Vù…
Xuân Mai cũng nhanh chóng phát kình, miệng quát lanh lảnh :
– Lão dám kháng lệnh thật ư? Đáng chết!
Vù…
Ầm!
Thân thủ cùa Xuân Mai, một nhân vật chắc chắn phải có thân phận thấp hơn Gia Cát Quân như quần hùng thoạt nhìn cũng đoán ra, là một thân thủ lợi hại khiến quần hùng ngỡ ngàng.
Bởi vốn vang danh là Thần Bút một trong Tam thần, từng được quần hùng kính ngưỡng, nhưng chỉ sau một kình của Xuân Mai, chính Tra Khuất là người bị chấn lùi. Và như vậy, đủ biết bản lĩnh của Gia Cát Quân phải cao minh hơn. Hay nói cách khác, quần hùng giờ đã thức ngộ bản lĩnh của Tam Nguyên Tam Hóa quả không thể xem thường.
Tư Không Bạch chợt chao người đảo về phía Thần Bút :
– Thiết Bút đã không còn, tiền bối mau dùng tạm Lôi Công trủy thay cho khí giới.
Thần Bút không những không nhận lấy, lão còn hoảng hốt bảo Tư Không Bạch :
– Ngươi đừng để mất Lôi Công trủy. Hãy giữ lấy và mau chạy đi. Nếu không sau này sẽ không ai ngăn cản nổi dã tâm của bọn chúng.
Chợt có tiếng Thần Cái thét vang :
– Dừng tay! Dẫu sao Tra Khuất cũng là người Trung Nguyên. Khi sự việc chưa minh bạch, không ai được gây phương hại cho Tra Khuất.
Tư Không Bạch đảo mắt nhìn phát hiện Thần Cái đang phát hiêu ngăn cản Xuân Mai. Chàng lo sợ vội hô hoán :
– Lão tiền bối chớ khinh suất. Hãy lùi mau.
Nhưng Xuân Mai cũng đã phát chiêu :
– Kẻ nào dám ngăn ta, kẻ đó phải chết!
Vù…
Ầm!
Thần Cái bị chấn lùi và xem ra Thần Cái còn bị bức lùi xa hơn Thần Bút lúc nãy, chứng tỏ hoặc do Thần Cái chưa tận lực hoặc sở học của Thần Cái có phần kém thua Thần Bút.
Xuân Mai đã nhanh chóng đảo người, lao đến Thần Bút :
– Lão Tra mau nạp mạng!
Vù…
Mơ hồ đoán ra hãy còn nhiều ẩn tình mà Thần Bút chưa có cơ hội phơi bày nhất định có liên quan đến kiếp vận Trung Nguyên, Tư Không Bạch trong lúc chưa có chủ định, chỉ vì muốn tạm thời giải vây cho Thần Bút, Lôi Công trủy liền được chàng khoa mạnh lên :
– Cô nương không nghe gì sao? Sự việc chưa minh bạch, cô nương vội gì lấy mạng Tra tiền bối? Tại hạ xin thất lễ.
Vù…
Bùm… bùm…
Thật lạ, Tư Không Bạch vì tiện tay cầm Lôi Công trủy nên không thể không đánh ra một thức kiếm mà trước kia chàng tình cờ nhìn thấy ở vách động. Và thức kiếm này, theo chàng từng nghĩ, đó chỉ là một trong nhiều chiêu kiếm Hỗn Nguyên – Như trước kia Gia Cát Quân từng kêu vì nhận ra – Và cũng là những chiêu kiếm đã làm cho Hồ Thiếu Thu vang danh Thần Kiếm.
Nhưng giờ đây, khi chiêu kiếm đó được chàng thi triển bằng Lôi Công trủy, thật bất ngờ khi từ chiêu kiếm đó bỗng phát ra những âm thanh ầm ì như tiếng sấm dậy.
Và những tiếng sấm dậy này lập tức tạo ra một kết quả bất ngờ.
Gia Cát Quân vừa bật lao đến vừa hốt hoảng gọi Xuân Mai :
– Lui lại Xuân Mai! Đừng để Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm hại đến ngươi. Mau nhượng cho ta. Đỡ!
Vù…
Ầm!
Tiếng chạm kình cũng bức lùi Tư Không Bạch, không khác gì Thần Bút và Thần Cái lúc nãy.
Gia Cát Quân vẫn lăng lẹ lao đến :
– Giờ ta mới biết tại sao đã mấy đời Gia Cát đều nghiêm cấm hậu nhân không được lai vãng Trung Nguyên? Hóa ra là vì Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm làm cho toàn gia Gia Cát khiếp sợ. Tư Không Bạch! Đây là ngươi tự chuốc họa. Chớ có trách ta! Đỡ!
Vù…
Thần Bút kinh hoàng hô hoán :
– Đó là Thượng Nguyên Tiên Thiên chưởng! Tiểu tử lùi lại mau.
Nhưng với một cảm nhận lạ lùng vừa đến với bản thân công lực, Tư Không Bạch không những không lùi mà còn hăm hở tiến chiêu :
– Nếu đã biết Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm lợi hại sao ngươi vẫn còn hung hăng? Xem chiêu!
Vù…
Vừa kinh hoàng vừa lo lắng, Thần Bút cũng phát chiêu tiếp ứng :
– Gia Cát Quân! Sao ngươi không tuân thủ huấn lệnh của tiền nhân? Hay ngươi muốn chuyện hai trăm năm trước tái diễn? Hãy đỡ!
Vù…
Xuân Mai vừa hồi hộp, thấy Thần Bút muốn hiệp lực với Tư Không Bạch, ả giận dữ lao tới :
– Lão Tra muốn chết?
Vù…
Thần Cái cũng đoán ra điều gì khiến Tra Khuất phải bị gán hai chữ phản đồ. Lão cười ha hả và tiến đến :
– Nếu muốn, tiểu cô nương hãy cứ trút giận lên lão hóa tử này! Đỡ!
Vù….
Ầm! Ầm! Ầm!
Gia Cát Quân tức giận vì vẫn chưa gặt hái kết quả. Ả lại xuất chiêu :
– Bọn Trung Nguyên các ngươi thật vô sỉ. Muốn dùng số đông để uy hiếp bổn Công chúa ư? Đáng chết!
Vù…
Cùng lúc đó, khi Tư Không Bạch định tiếp tục dùng Lôi Công trủy để triển khai Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm, chợt có tiếng Hứa Vân Thông quát lên :
– Tư Không Bạch! Lôi Công trủy là vật truyền gia của Hứa – Dương hai nhà. Sao ngươi không mau hoàn Lôi Công trủy cho bổn thiếu gia?
Tư Không Bạch hoang mang. Ngay từ đầu khi thấy Hứa Vân Thông cùng Tả Danh, Kha Lạc, Thạch Nhân, xuất hiện lúc với năm nữ lang Hoàng Y, chàng cứ ngỡ họ chỉ vì một lúc nhất thời mê muội trước nhan sắc đa phần diễm lệ của năm nữ lang kia nên khó thể dời xa. Nào ngờ, với lời này của Hứa Vân Thông, Tư Không Bạch mới hiểu bọn Hứa Vân Thông đã bị bọn Gia Cát Quân khuất phục. Việc Hứa Vân Thông bất ngờ đòi chàng phải giao Lôi Công trủy đã tự nói lên tất cả.
Chỉ có một thoáng phân thần, hậu quả lập tức xảy đến.
Thần Bút gào vang :
– Ngươi làm sao rồi, Tư Không Bạch? Lùi mau!
Vừa gào, Thần Cái vừa phát kình đỡ bừa vào chưởng Tiên Thiên Thượng Nguyên được Gia Cát Quân cuộn đến.
Vù…
Tư Không Bạch có lấy lại nhận thức cũng là muộn.
Ầm!
Tư Không Bạch tuy cùng bị chấn lùi như Thần Bút nhưng hậu quả đến với chàng có phần nghiêm trọng hơn.
Sau tiếng hộc bất ngờ phát ra, Tư Không Bạch lại thêm kinh tâm táng đởm vì nhìn thấy bóng vàng của Gia Cát Quân đang cuộn đến nhanh như tia chớp :
– Nạp mạng!
Vù…
Và cũng bất ngờ không kém vì chàng vừa phát hiện Thần Cái và Thần Bút đang từ hai phía lao vào. Họ phát kình mong giúp chàng thoát chết và họ đồng lòng hô hoán :
– Ngươi hãy chạy đi, Tư Không Bạch!
– Hãy lấy đại cục làm trọng, chạy nhanh đi.
Vù…
Vù…
Bằng toàn bộ chân lực chỉ vừa tạm khôi phục, Tư Không Bạch cũng vung tay phát kình :
– Muốn chạy, cả ba cùng chạy. Đánh!
Vù….
Ầm! Ầm! Ầm!
Do bị hiệp lực của những ba người ngăn cản, Gia Cát Quân phải lảo đảo khựng lại.
Căm phẫn, Gia Cát Quân vẫy tay :
– Tất cả tiến lên! Kẻ nào ngăn cản, giết!
Bọn Xuân Mai gồm bốn nữ lang Hoàng Y đồng loạt lao lên :
Vút! Vút!
Cả kinh, Thần Cái, Thần Bút mỗi người chộp vào một bên tay Tư Không Bạch và cùng thi triển khinh công lao thật nhanh.
Vút! Vút!
Gia Cát Quân giận dữ đuổi theo :
– Hãy để mạng lại! Đỡ!
Vút!
Đang lúc biết khó chạy thoát, Thần Cái càng thêm kinh hoàng vì chợt nhìn thấy ngay trước mặt có một vài bóng đỏ thấp thoáng. Thần Cái kêu lên :
– Phong Hỏa môn?
Thần Bút cũng nhìn như vậy, có hai bóng đỏ đang vùn vụt lao ngược đến và có lẽ vẫn là Hứa Vân Anh và Đàm Tất Hạ.
Thần Bút nhanh mắt vội kéo Tư Không Bạch và Thần Cái lạng người qua mé tả :
– Chạy lối này!
Vút!
Đang đà chạy đến, đúng là Hứa Vân Anh vẫn bị Đàm Tất Hạ truy đuổi, cả hai lao luôn vào ngọn kình vừa được Gia Cát Quân quật đi.
Hứa Vân Anh phải quát lên giận dữ :
– Tiện tỳ muốn chết! Đỡ!
Vù…
Đắc ý vì đã vô tình tạo thế đối đầu cho Phong Hỏa và Gia Cát Quân, Thần Bút càng khẩn trương lôi Tư Không Bạch và Thần Cái tiếp tục tháo chạy.
Tư Không Bạch dù đang choáng váng cũng nghe tiếng Hứa Vân Thông quát phẫn nộ :
– Chính là ả, kẻ đã hủy hoại Kim Tiền bang của Hứa mỗ. Công chúa hãy giúp mỗ trừng trị ả.
Ầm! Ầm!
Sau vài ba lần ngoặc chuyển một cách bất ngờ, Thần Bút lôi tuột cả hai cùng chui và một thạch động âm u mất hút.
* * * * *
Càng nhìn Tư Không Bạch tọa công Thần Cái và Thần Bút càng tỏ ra hoang mang vì không thể hiểu.
Do đó, ngay khi chàng công thành viên mãn, Thần Cái buộc lòng phải hỏi :
– Tất cả thế này là thế nào đây tiểu tử? Ngươi đã bị Cung chủ Bắc Băng Cung chưởng thương, sinh mạng chỉ còn tính từng ngày, cớ sao bây giờ dường như ngươi đã tai qua nạn khỏi?
Tư Không Bạch lắc đầu thở dài :
– Chính vãn bối cũng tự hỏi như vậy. Và nếu cần, có lẽ vãn bối cũng chỉ đoán được một phần.
Thần Bút nghiêm giọng :
– Ta có nghe chuyện xảy ra với ngươi và ta cũng biết Đàm Tất Khả đã tiên đoán về ngươi như thế nào. Nhưng sau lần ngươi lọt vào vòng cương hỏa chân muội của mụ Phong Hỏa Xú Diện, công lực ngươi phần nào khôi phục, phải chăng có chuyện gì xảy ra cho ngươi ở trong cương hỏa đó?
Chàng có dáng trầm tư :
– Đúng như tiền bối nghĩ. Vãn bối cũng đoán như vậy. Theo Đàm Tất Khả khẳng định, vãn bối chỉ được phục hồi nếu có người dùng chân lực chí cương chí dương đả thông kinh mạch. Có lẽ cương hỏa chân muội của mụ Phong Hỏa Xú Diện đã vô tình tạo ra kết quả đó.
Thần Cái lắc đầu :
– Phong Hỏa chưởng rất nóng, có thể thiêu chết mạng người. Vòng cương hỏa kia đương nhiên phải nóng hơn bởi đó là lửa tam muội. Ngươi không chết đã là lạ, cớ gì lại được khôi phục chân nguyên?
Thần Bút cũng có những nghi nan :
– Hãy khoan bàn đó là vì nguyên nhân nào, ngươi hãy nói lại tất cả những gì đã xảy ra cho ngươi.
Tư Không Bạch cũng muốn biết minh bạch nguyên nhân nên chậm rãi giải thích :
– Chuyện vãn bối bị rơi đúng vào cương hỏa chân muội, nhị vị đã biết rồi. Còn sau đó, lạ lắm, sau khi cùng Xuân Mai đối chưởng, vãn bối có cảm nhận nhiệt hỏa phát sinh từ Đan Điền, giống như lần vãn bối đắc thủ “Sâm vương vạn niên”.
Đưa tay ngăn lại, Thần Cái tỏ vẻ xúc động :
– Ta cũng nghe Đàm Tất Hạ nói về “Sâm vương vạn niên”. Hóa ra nhờ đó ngươi có nội lực thâm hậu?
Chàng cười gượng :
– Chỉ là tình cờ thôi! Thật ra…
Thần Bút gật gù :
– “Sâm vương vạn niên”, bản thân là vật chí dương chí cương, ngoài việc giúp nội lực tăng tiến còn có công năng cải tử hoàn sinh. Đó là lý do giúp ngươi không bị Hàn Băng chưởng lấy mạng và cũng giúp ngươi tạm thời chịu đựng nổi sức nóng của cương hỏa chân muội.
Thần Cái cũng gật đầu :
– Chính xác là vậy! Sau đó thì sao?
Chàng thuật tiếng những cảm nhận của chàng :
– Đương nhiên nhờ nhiệt hỏa, kinh mạch của vãn bối thêm phần nào được đả thông. Cho đến lúc phải cùng Gia Cát Quân chạm kình, lạ lắm hình như Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm đã làm cho chân lực của vãn bối dẫn lưu dễ dàng hơn.
Thần Bút ngớ người :
– Có chuyện này sao? Nếu vậy càng vận dụng Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm càng khiến cho công lực mau tiến triển?
Tư Không Bạch ngờ ngợ :
– Chuyện đó vãn bối cũng không đoán chắc. Để rõ thực hư, có lẽ vãn bối cần phải tìm ra toàn bộ kiếm quyết Lôi Công.
Thần Bút kinh nghi :
-Ngươi chưa có kiếm quyết này? Vậy mấy thức vừa rồi…
Chàng xua tay :
– Đó là do vài vệt kiếm vãn bối tình cờ nhìn thấy dưới địa đạo của Thần Kiếm trang viện, có lẽ vẫn chưa đủ.
Thần Cái chợt trầm giọng :
– Chuyện xảy ra ở Phụng Hoàng sơn, ta đã nghe Tra lão đệ thuật qua. Tất cả chỉ là ngộ nhận, thật tình Tra lão đệ nào phải hạng ác nhân, cứ tìm cách sát hại ngươi…
Đang nghe Thần Cái giải bày hộ Thần Bút, Tư Không Bạch bỗng kêu lên :
– Vãn bối thông suốt rồi. Thì ra mụ Phong Hỏa Xú Diện đã vô tình tạo thuận lợi cho vãn bối?
Thần Cái kinh nghi :
– Ngươi vẫn đang nghĩ về việc võ công ngươi bất ngờ khôi phục?
Thần Bút cũng nghi hoặc :
– Mụ Phong Hỏa Xú Diện đã tạo thuận lợi thế nào?
Chàng cười tươi tỉnh :
– Nói ra thật dễ hiểu. Nếu Bạch Y giáo có tuyệt kỹ tối thượng là Bách Hoa Hội Nguyên Âm thì Phong Hỏa môn cũng có Phong Hỏa Hợp Bích.
Mặc cho Thần Cái và Tra Khuất cứ ngơ ngơ ngác ngác, chàng vẫn thao thao bất tuyệt theo mạch tư duy chàng vừa khám phá :
– Công phu Phong Hỏa chia làm hai mạch. Nữ thuộc âm nên thường chỉ luyện chủ yếu về phong công, do đó bọn nữ đệ tử thường phải có tên mang chữ phong. Nam thuộc dương, Hỏa cũng thuộc dương, Hỏa công chỉ có bọn nam nhân luyện. Vì muốn luyện, mụ Phong Hỏa Xú Diện cần phải có dược vật bổ trợ. Có lẽ sau khi mất “Sâm vương vạn niên”. Mụ đã dùng thứ khác thay vào. Và như Hứa Vân Anh nói, mụ vì tham nên lâm cảnh dục tốc bất đạt, mụ phải bị tẩu hỏa nhập ma, làm cho cương hỏa chân muội phát tán. Chính lúc đó, vãn bối bị rơi vào. Thật tình cờ, tay của mụ lại chạm đúng huyệt Linh Đài của vãn bối. Có lẽ chân khí dương cương đang phân tán của mụ phải trút phần lớn vào vãn bối. Kết quả…
Thần Cái bật reo :
– Kết quả là ngươi nhân họa đắc phúc. Sẵn có chân khí dương cương trị thương cho?
Thần Cái thì xuýt xoa :
– Thật không có ai may mắn như ngươi. Nếu là vậy, nội lực của ngươi thế nào cũng tăng lên một tầng, sau này sẽ không ngại Hàn Băng chưởng của Bắc Băng cung hoặc Thiên Tiên chưởng của Thượng Nguyên.
Đang hớn hở, Tư Không Bạch bỗng có nét mặt lo ngại :
– Nhị vị thử nói xem, nếu Cung chủ Bắc Băng cung thu hồi được võ học của Phi Tuyết Tiên Tử, công phu của Bắc Băng cung sẽ như vậy hay sẽ cao minh hơn?
Đối với nghi vấn này, Thần Cái và Thần Bút có hai phản ứng khác nhau. Trong khi Thần Cái tin rằng vì muốn thu hồi, không để công phu bị ngoại truyền nên bản lĩnh Bắc Băng cung sẽ y như vậy, không có gì thay đổi thì đột nhiên Thần Bút đưa thêm một minh chứng cho thấy điều ngược lại.
Thần Bút với ánh mắt nghi ngại :
– Ta tin chắc công phu của Bắc Băng cung sẽ tăng cao vì phần công phu của Phi Tuyết Tiên Tử chính là phần Bắc Băng cung đang thiếu. Và đối với Gia Cát Quân cũng vậy, ả cũng khiếm khuyết một phần công phu do đã lâu lắm rồi có người đã cố tình lấy đi. Và người đó nếu không do ta đã tìm hiểu minh bạch có lẽ không ai ngờ đó chính là Cung chủ Nguyệt cung.
Lời của Thần Bút chưa biết đúng sai thế nào nhưng kết quả vẫn làm cho Thần Cái kinh hãi đến phải nhảy dựng lên :
– Lão đệ tin vào những gì lão đệ vừa nói chứ? Trong Tứ Đại Hùng: Tuyết Hoa Phong Nguyệt, đã có một Phi Tuyết Tiên Tử là người của Bắc Băng cung, khiến ta phải choáng váng đến mấy ngày trời. Giờ thêm một Cung chủ Nguyệt cung nữa lại là người có xuất xứ từ Đại Lý có liên quan đến võ học của Thượng Nguyên Vương Hóa, chao ôi có lẽ đất trời đảo lộn mất.
Cứ nhìn sắc mặt tỏ ra hết sức nghiêm trọng của Thần Bút thì biết lão Tra không hề hù dọa cho mọi người sợ, Tư Không Bạch càng lúc càng hiểu rõ những gì nguy hiểm đang chờ đợi.
Chàng vừa sắp xếp ý nghĩ vừa chậm rãi nói :
– Nếu những gì Tra tiền bối vừa thố lộ đều là sự thật, vãn bối tạm hiểu như thế này. Thời Tam Nguyên Tam Hóa còn tại thế, giữa họ chắc chắn đã xảy ra chuyện so tài. Và không cần biết chuyện so tài đó có hay không có liên quan đến vận mệnh võ lâm Trung Nguyên vì kết quả phần thắng thuộc về Hỗn Nguyên Đạo Hóa nên nhị Nguyên kia một phải về Bắc Băng cung, một còn lại phải xuôi Nam tận Đại Lý.
Thần Bút ầm ừ hầu như là tán thành lập luận của chàng :
– Ngươi hiểu rất nhanh, nói tiếp đi.
Chàng nói sau khi hít vào một hơi làm cho những gì đang nôn nóng muốn nói ra có cơ hội nguội lại, giúp từng lời nói của chàng có thêm sự suy nghĩ chính chắn :
– Như vậy, sở dĩ Tuyết Nguyệt đồng thời xuất hiện và dương danh ở Trung Nguyên, có thể hiểu họ muốn ngấm ngầm tìm hiểu mức độ lợi hại của hậu nhân Hỗn Nguyên Đạo Hóa, nếu có. Điều đó chứng tỏ, trong thâm tâm họ bất phục, họ không tin sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa có thể đánh bại võ học của tiền nhân họ. Vì bất phục, họ du nhập Trung Nguyên. Vì không tìm thấy ai là hậu nhân của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, họ không có cơ hội so tài. Họ chán nản, tìm đến Quát Thương sơn này để ẩn cư. Và không biết chừng vì họ nhận ra cả hai đồng thời là hậu nhân của hai nhân vật từng bị Hỗn Nguyên Đạo Hóa đánh bại, họ cùng ẩn cư vì muốn cùng nghiền ngẫm, nghĩ ra loại công phu thượng thừa hơn có thể khắc chế võ học quá lợi hại của Hỗn Nguyên Đạo Hóa.
Nói đến đây, chàng nhìn cả hai :
– Nhị vị nghĩ thế nào? Nếu vãn bối lập luận đúng, phải chăng nếu để hai nhóm người này lần lượt tìm thấy di học thượng thừa do Tuyết Nguyệt lưu lại, kiếp vận của võ lâm Trung Nguyên càng khó vãn hồi?
Một lần nữa trong khi Thần Cái gật gù tỏ ý tán thành thì Thần Bút bỗng nói lên điều ngược lại :
– Ta không nói ngươi vì quá mẫn cảm nên có những suy diễn vượt xa sự thật. Tuy vậy, chưa biết về phía Bắc Băng cung như thế nào, riêng chuyện xảy ra cho Gia Cát Đại Lý thì thế này.
Hắng giọng đổi hơi, Thần Bút tiếp :
– Đúng là có chuyện so tài giữa Tam Nguyên Tam Hóa và đúng là nhờ chuyện đó, một đại kiếp nạn sắp xảy đến cho võ lâm Trung Nguyên mới được vãn hồi. Kết quả Bắc Băng cung thì trở về Bắc Băng cung, mãi mãi không được tái nhập Trung Nguyên.
Phần Gia Cát Đại Lý vì là người Trung Nguyên nên sau chuyện này kể như phải chịu cảnh Thiên Nam vĩnh viễn.
Thần Cái nghi ngờ :
– Sao Tra lão đệ biết rõ điều này? Chuyện xảy ra lâu đến nỗi, khắp võ lâm Trung Nguyên không ai biết kia mà?
Thần Bút cười gượng :
– Lão huynh chớ quên Tra Khuất này đang bị gán cho hai tiếng phản đồ. Vì biết rõ nguyên ủy, vì cứ quyết lòng khuyên can Gia Cát Quân, Tra mỗ mới lâm cảnh này.
Tư Không Bạch có phần nôn nóng hỏi chen vào :
– Chuyện đó hãy để sau. Giờ tiền bối mau nói về Nguyệt cung chủ đi.
Thần Bút gật đầu :
– Đương nhiên ta phải nói, vì đó là mấu chốt của những gì đang xảy ra hôm nay.
Đúng như ngươi nghĩ, Cung chủ Nguyệt cung chính là hậu nhân của Thượng Nguyên Vương Hóa với tính danh thật là Gia Cát Nghị. Người cũng như tên, tên cũng như người, với nghị lực phi thường, Gia Cát Nghị quyết đơn phương du nhập Trung Nguyên để tái diễn chuyện so tài lần trước. Và kết quả, chính Gia Cát Nghị đã bắn tin về, khuyên bọn hậu nhân chớ nên nghĩ đến chuyện du nhập Trung Nguyên nữa. Vì, như Gia Cát Nghị giải thích, sở học của Thượng Nguyên Vương Hóa không thể so bì với sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa.
Tư Không Bạch hoang mang :
– Vậy là Gia Cát Nghị đã cùng một hậu nhân nào đó của Hỗn Nguyên Đạo Hóa so tài và lại đại bại?
Thần Bút lắc đầu thở ra :
– Cũng có thể. Vì chuyện đó cho đến bây giờ vẫn là điều bí ẩn. Nhưng cũng có nhiều ý kiến trái ngược, thế cho nên, hai mươi năm trước ta được phái vào Trung Nguyên để dò xét hư thực.
Thần Cái lắc lư, ngồi không yên :
– Như vậy lúc đó Tra lão đệ chưa phải là phản đồ?
Tra Khuất cười gượng gạo :
– Tra mỗ hiểu lão huynh muốn nói gì rồi. Yên tâm đi, Tra mỗ đâu phải hạng người quên cội quên nguồn, nhất là đã được Gia Cát Hiệp, bào huynh của Gia Cát Quân căn dặn rất rõ. Mỗ chưa làm gì xấu, có thể gây phương hại cho võ lâm Trung Nguyên.
Chàng mơ hồ hiểu :
– Rõ rồi! Ý của Gia Cát Hiệp vẫn muốn tuân thủ theo huấn lệnh của tổ truyền, không như Gia Cát Quân chỉ muốn đòi lại món nợ trước kia?
Thần Bút gật đầu thừa nhận :
– Không sai! Mệnh lệnh của Gia Cát Hiệp là dù ta có dò xét được gì hay hơn hết vẫn cứ báo cho Gia Cát Quân biết, lời truyền về trước kia của Gia Cát Nghị vẫn là sự thật. Mục đích là để Gia Cát Quân đừng bao giờ nghĩ đến chuyện du nhập Trung Nguyên.
Lão bỗng nhìn Thần Cái :
– Có thể lão huynh chưa biết họ Tra của mỗ tuy cũng mười mấy đời chuyên là thủ tín thân túc của Gia Cát gia, cũng rất muốn quay lại Trung Nguyên sinh sống như thưở nào, nhưng dẫu sao vẫn chưa bao giờ vì hận, muốn cùng Gia Cát gia gây náo loạn cho Trung Nguyên. Vì thế khi có lệnh của Gia Cát Hiệp như vậy, không gì làm cho Tra mỗ sung sướng bằng. Mỗ vẫn liên tiếp bắn tin, khuyên Gia Cát Quân đừng manh động. Cho đến một hôm, đâu như là lúc Thần Kiếm đệ vừa bất ngờ thảm tử, Tra mỗ được lệnh phải quay về…
Giọng của Thần Bút chợt chùng lại :
– Hóa ra Gia Cát Quân đã sớm đoạt vương quyền của Gia Cát Hiệp, đồng thời còn lệnh cho Tra mỗ phải nghĩ ngay biện pháp, sao cho có thể giúp ả báo phục mối hận thưở nào của tổ phụ. Vì phải lo cho sinh mạng vừa phải nghĩ đến kiếp vận có thể xảy đến cho võ lâm Trung Nguyên, Tra mỗ đành phải bỏ trốn, chịu mang hai tiếng phản đồ.
Cảnh ngộ của Tra Khuất, khiến Thần Cái và Tư Không Bạch vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ. Vì thế, Tư Không Bạch còn biết phải nói gì khi nghe Tra Khuất giãi bày tiếp :
– Mọi hành động của ta đều có chủ ý. Và ý của ta khi quay lại Trung Nguyên được xuất phát từ lúc ta nghe Thần Kiếm phu nhân bật thốt lên câu nói có liên quan đến Tam Nguyên Tam Hóa. Từ đó, ta ngờ ngợ Thần Kiếm chính là hậu nhân của công phu Hỗn Nguyên Đạo Hóa. Sau đó ta vỡ lẽ, công phu Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm có liên quan đến Lôi Công trủy ở Ngân Bào bang. Vậy là ta thay Thần Kiếm chờ Hứa – Dương hai nhà đến phó hội. Ý của ta là…
Tư Không Bạch ngắt lời :
– Tiền bối muốn có công phu Hỗn Nguyên, dùng công phu Hỗn Nguyên để ngăn cản Gia Cát Quân gây họa cho võ lâm Trung Nguyên?
Thần Bút ngượng ngùng :
– Đúng vậy! Vì thế, suýt nữa ta hại lầm ngươi, là người duy nhất biết và đã luyện Hỗn Nguyên chân khí, một công phu không thể thiếu nếu muốn tiếp nhận hết di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa. Ta nói thế này, có lẽ không hay lắm, giả sử ngươi…
Thần Cái đã hoàn toàn hiểu rõ, lập tức bật cười vang :
– Giả sử Tư Không Bạch bị Tra lão đệ hại chết, thì sau này lấy ai ngăn nổi đại họa có từ Gia Cát Quân và Bắc Băng cung chứ gì? Tra lão đệ, đừng nghĩ quẩn nữa, Tư Không Bạch chẳng phải còn đang sống nguyên vẹn đó sao? Ha… ha…
Thần Bút chợt tái mặt :
– Lão huynh chớ gây kinh động. Chỗ ẩn này, tuy do Tra mỗ tìm thấy và khá kín đáo, nhưng đâu thể nói Gia Cát Quân không tìm thấy?
Tư Không Bạch động tâm :
– Đây là địa phương nào?
Thần Cái đáp gọn :
– Cũng là Quát Thương sơn.
Chàng nhìn Tra Khuất :
– Liệu Gia Cát Quân đã biết chưa, chuyện Gia Cát Nghị chính là Cung chủ Nguyệt cung trăm năm trước?
Thần Bút lo ngại :
– Ngươi nghĩ, đó là lý do khiến Gia Cát Quân lần tìm đến Quát Thương sơn?
Chàng trầm giọng :
– Vãn bối vẫn bảo lưu ý nghĩ lúc nãy, Tuyết Nguyệt ẩn cư ở đây là để nghiền ngẫm loại công phu lợi hại hơn bao gồm từ hai loại công phu Vô Nguyên, Thượng Nguyên. Nếu để Gia Cát Quân tìm thấy…
Thần Cái ngắt lời :
– Không phải ngươi nói Bắc Băng cung đã vào được Biệt điện Nguyệt Hàn rồi sao? Làm gì đến lượt Gia Cát Quân tìm thấy di học thượng thừa?
Chàng mỉm cười :
– Vẫn không dễ tìm đâu. Vãn bối đã dẫn chúng đi loạn xạ, và nếu trong tay chúng không có nguyên vẹn bức họa đồ, chúng muốn tìm cũng vô ích.
Tư Không Bạch vừa dứt lời, ở đâu đó nửa gần nửa xa chợt vang lên thanh âm mơ hồ :
– Cung chủ! Ả nói tuy ả không có nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn lệnh trong tay nhưng vẫn có thể nhớ từng chi tiết.
Chàng giật mình hỏi Thần Cái :
– Lão tiền bối có nghe gì không?
Thần Cái cau mày lẩm bẩm :
– Như ta có nghe ai nói gì đó không rõ lắm.
Chàng chợt lạnh giọng :
– Hứa Vân Anh không hiểu sao đang có ý định hợp tác với Bắc Băng cung. Chẳng sớm thì muộn thế nào ả cũng tìm thấy di học kia.
Thần Cái phát hoảng :
– Không lẽ đến lượt Phong Hỏa môn cũng bị Bắc Băng cung thao túng? Phải ngăn chuyện này lại.
Chàng nhìn Thần Bút :
– Từ chỗ này, liệu chúng ta có thể đi đến những đâu?
Thần Bút có vẻ đáp lưỡng lự :
– Ngay ở phía trước có hai lối rẽ. Một dẫn lên trên, một đi vòng quanh chân núi. Ngươi có ý định gì?
Chàng quả quyết :
– Càng đến gần Biệt điện Nguyệt Hàn càng lạnh. Ở đây chỉ có vãn bối là may ra chịu đựng nổi. Tự vãn bối sẽ ngăn chúng lại.
Thần Cái lo lắng :
– Ta không giúp được gì cho ngươi sao?
Chàng chợt nhìn lão bằng ánh mắt kỳ dị, chàng thầm thì nói cho lão biết lão có thể giúp gì cho chàng.
Nghe xong, Thần Cái giật mình :
– Ngươi tin chắc có chuyện đó?
Chàng gật đầu :
– Lão tiền bối cứ đến khắc biết. Chuyện không thể muộn, vãn bối xin cáo biệt.
Vút!
Nhìn chàng lăng lệ bỏ đi, Thần Bút nhăn nhăn nhó nhó :
– Tiểu tử nhờ lão huynh chuyện gì?
Thần Cái làm ra vẻ thần bí :
– Nếu Tra lão đệ muốn biết sao không theo lão hóa tử ta một chuyến?
Thần Bút động tâm :
– Có liên quan gì đến kiếp vận võ lâm không?
Thần Cái bật cười :
-Sao lại không? Có đi thì đi nào. Ha… ha…
Vút!
Thần Bút có một thoáng phân vân. Sau đó, vừa chép miệng, Thần Bút vừa phóng người chạy đuổi theo Thần Cái.
Vút!