Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 20: Quát Thương sơn máu nhuộm
Lão Bang chủ!
Một tiếng kêu tuy khẩn trương nhưng đầy cẩn trọng chợt vang lên, khiến hai bóng người đang lặng lẽ lao đi phải dừng lại.
Từ góc khuất, Dư Hoàng nhanh nhẹn xuất hiện, miệng vẫn gọi :
– Lão Bang chủ…
Lần này thì Thần Cái xua tay :
– Ta đã thoái vị từ lâu, Dư Hoàng ngươi đừng bao giờ gọi ta như vậy nữa.
Rồi không để Dư Hoàng kịp giải thích gì thêm, Thần Cái hỏi ngay :
– Ngươi gọi ta như có điều gì cần bẩm báo? Vậy nói nhanh đi, ta và Tư Không Bạch đang có việc khẩn, không thể chờ lâu.
Dư Hoàng liếc mắt nhìn Tư Không Bạch miệng chợt hỏi Thần Cái :
– Lão nhân gia và Tư Không thiếu hiệp cũng muốn tiến vào Quát Thương sơn để dò xét?
Thần Cái lạnh giọng :
– Nếu đó là điều ngươi cần biết để bẩm báo đến Tôn Quý, thì đây đúng như vậy! Đã đủ chưa?
Dư Hoàng tỏ vẻ sợ hãi :
– Lão nhân gia hiểu không rõ ý tiểu nhân rồi. Ý của tiểu nhân là…
Thần Cái xua tay :
– Nếu ngươi không còn gì để nói, ta…
Thấy không thể kéo dài mãi tình trạng này, Tư Không Bạch lên tiếng :
– Lão tiền bối chậm đã nào. Dường như ý của Dư huynh không như tiền bối nghĩ. Có phải thế không Dư huynh?
Dư Hoàng phải kinh ngạc, Thần Cái là người có tính khí thế nào Dư Hoàng biết. Do đó, việc Thần Cái dễ dàng nghe theo lời khuyên ngăn của Tư Không Bạch quả là điều chưa hề xảy ra, hỏi làm sao Dư Hoàng không kinh ngạc?
Do vậy, không bỏ lỡ cơ hội, Dư Hoàng đáp ngay :
– Đúng vậy! Và tiểu nhân có điều này, thiết nghĩ cần phải cho lão nhân gia và Tư Không thiếu hiệp biết.
Tư Không Bạch mỉm cười khích lệ :
– Chắc chắn phải là điều quan trọng rồi. Vậy chờ gì nữa Dư huynh không chịu nói ngay cho?
Dư Hoàng ngấm ngầm nể phục Tư Không Bạch. Vì một lần nữa Dư Hoàng thấy Thần Cái không biểu lộ thái độ gì để ngăn cản :
– Chuyện là thế này, dường như trong số những người tìm đến Quát Thương sơn lần này, dù là Phong Hỏa môn hay Bạch Y giáo, tất cả đều chủ tâm tìm hai nhân vật Phong Hỏa môn khác.
Thần Cái lập tức bắn xạ cái nhìn kỳ lạ về phía Tư Không Bạch :
– Vậy là ngươi đoán đúng rồi.
Quay qua Dư Hoàng, Thần Cái chợt trầm giọng :
– Ngươi có bẩm báo tin này cho Tôn Qúy chưa?
Dư Hoàng lắc đầu :
– Tiểu nhân chưa có cơ hội. Vả lại…
Tư Không Bạch ngắt lời một cách nôn nóng :
– Hai nhân vật đó, theo Dư huynh đã đi về hướng nào?
Dư Hoàng lộ vẻ thần bí :
– Vì đây là chuyện kỳ lạ nhất nên Dư mỗ vừa giữ kín vừa chỉ dám ngấm ngầm dò xét. Đến bây giờ mới để lộ ra cho lão nhân gia và…
Thần Cái lạnh giọng :
– Điều đó thì rõ rồi, ngươi bất tất phải dài dòng. Hãy đáp ngay câu hỏi của Tư Không Bạch thì hơn. Thế nào?
Dư Hoàng vậy là mất dịp kể công, đành phải làm theo ý Thần Cái :
– Hai nhân vật này dường như biết có nhiều người bám theo nên đã nhanh chóng tiến lên núi bằng con đường phía Bắc.
Thần Cái lập tức đưa mắt nhìn vào quả núi Quát Thương :
– Trời cũng sắp chiều. Chúng ta phải đi ngay mới kịp.
Thấy Thần Cái chỉ muốn bỏ đi ngay, Tư Không Bạch một lần nữa ngăn lại :
– Vãn bối có ý này, rất có thể tiền bối phải quan tâm.
Với thái độ tỏ ra rất trân trọng mọi lời Tư Không Bạch, Thần Cái gật đầu :
– Gần đây, mọi việc ngươi đoán đều đúng. Ngươi có ý gì cứ nói.
Tư Không Bạch vừa trầm ngâm vừa trình bày :
– Tình thế càng lúc càng tỏ ra nghiêm trọng. Giữa Bạch Y và Phong Hỏa thế nào cũng xảy ra một trận đụng độ long trời lở đất. Nếu để thất đại phái và Cái bang vô tình xen vào, tổn thất dĩ nhiên thật khó lường. Vãn bối nghĩ, hay là lão tiền bối dùng quyền một lão Bang chủ…
Thần Cái thở dài :
– Ta hiểu ý ngươi! Nhưng muốn cảnh tỉnh Tôn Qúy không phải là chuyện dễ, còn nói gì đến thất đại phái. Ta e không ai chịu nghe ta.
Tư Không Bạch dịu giọng :
– Họ không nghe nhưng đâu phải ta không có cách?
Thần Cái ngơ ngác :
– Ngươi có cách gì?
Chàng mỉm cười :
– Làm giảm thiểu đến mức thấp nhất của tổn thất. Muốn đạt điều này, dễ dàng nhất là chúng ta cần phải nhờ Dư huynh đây.
Thần Cái tỏ ra ngờ ngợ :
– Ý ngươi là…
Dư Hoàng lại hiểu quá mau :
– Phải chăng thiếu hiệp muốn Dư mỗ tung tin giả, dẫn dụ quần hùng tránh xa chỗ Bạch Y – Phong Hỏa sắp xô xát?
Chàng phì cười :
– Đúng vậy! Nhưng không biết Dư huynh có thực hiện được không?
Thần Cái gật gù :
– Tuy đây là điều có thể gọi là bất minh nhưng nếu đạt được mục đích tối hậu, giảm thiểu tổn thất, ta đành phải thực hiện vậy. Ngươi làm được không, Dư Hoàng?
Dư Hoàng nhấp nháy mắt :
– Nếu đó là chủ kiến của lão nhân gia, tiểu nhân nguyện gắng sức.
Thần Cái chợt quay qua Tư Không Bạch :
– Theo ngươi dự đoán, đâu là địa điểm sẽ xảy ra xô xát?
Tư Không Bạch tỏ vẻ bất quyết :
– Thông thường, họ phải bám theo hai nhân vật nọ, và địa điểm phải ở đâu đó trên đỉnh núi. Nhưng nếu xét đến mục đích sau cùng của họ, hiện tại vãn bối chưa thể biết chắc vật đó được giấu ở đâu. Thật khó nói chính xác địa điểm cần tránh.
Dư Hoàng kinh nghi :
– Có vật gì được giấu ở đây sao?
Thần Cái lừ mắt :
– Ngươi chỉ nên nghe, không nên hỏi. Vì chỉ bằng những lời hỏi vu vơ có thể ngươi sẽ bị mất mạng.
Thấy Dư Hoàng cứ chộn rộn không yên, Tư Không Bạch sinh nghi :
– Hay Dư huynh đã phát hiện điều gì khả nghi?
Thần Cái gạt đi :
– Chuyện này, đến ta mãi bây giờ mới biết. Ngươi hỏi y chỉ bằng thừa.
Trái ngược với lời nói của Thần Cái, Dư Hoàng bỗng thổ lộ :
– Từ khi được lệnh phải dò xét, tiểu nhân phát hiện có một cốc núi rất khả nghi.
Tư Không Bạch động tâm :
– Cốc núi đó nằm ở đâu? Điều gì khiến Dư huynh cho là khả nghi?
Dư Hoàng tuy đáp nhưng mắt vẫn đôi lúc nhìn Thần Cái, như sợ Thần Cái vì không muốn nghe nên không cho y nói :
– Trước hết, cốc núi đó như đã lâu ngày không người đặt chân đến. Kế đó, trong cốc núi, mỗi khi có ánh dương quang xuất hiện, lập tức có một lớp vân vụ mờ ảo che phủ. Sau cùng là..
Người ngắt lời Dư Hoàng chính là Tư Không Bạch :
– Rõ rồi! Đó chính là địa điểm cần phải tránh xa, kể cả phần đỉnh núi. Dư huynh hãy giúp cho.
Dư Hoàng gật đầu đáp với vẻ ưu tư :
– Mỗ sẽ tận lực nếu thiếu hiệp tin chắc như vậy.
Chàng nhoẻn cười :
– Tại hạ có tin chắc hay không, một phần do công của Dư huynh. Thế này vậy, tại hạ đành mạn phép cho Dư huynh biết ít sự thật. Có thể cốc núi đó là nơi ẩn giấu di học của Tuyết Nguyệt nhị hùng. Giờ Dư huynh đã rõ vì sao Bạch Y, Phong Hỏa không muốn có thêm ai khác xen vào việc của họ rồi chứ?
Dư Hoàng giật nảy người. Và khi biết đó là sự thật, qua sắc mặt có phần khó chịu của Thần Cái, lại biết chính vì tin tưởng nên Tư Không Bạch mới tiết lộ cho hay, Dư Hoàng thật sự cảm kích :
– Tư Không thiếu hiệp cứ yên tâm. Một là mỗ sẽ không hé môi cho ai biết chuyện này, hai là mỗ sẽ nghĩ cách đưa quần hùng tránh xa hai điểm đó. Cáo biệt!
Vút!
Nhìn theo, Thần Cái lẩm bẩm :
– Không khéo chính vì sự tiết lộ này càng làm cho quần hùng đâm đầu vào chỗ hiểm.
Tư Không Bạch lắc đầu :
– Vãn bối rất tin Dư Hoàng. Và nếu điều lão tiền bối vừa tiên đoán có thể xảy ra, chắc chắn không phải do Dư Hoàng để lộ. Vì nếu Dư Hoàng đã phát hiện sự khả nghi của cốc núi, đâu thể năng những ai khác cũng phát hiện?
Thần Cái nhìn chàng :
– Ngươi rất thành thật và đầy thiện ý. Rất tiếc cho đến bây giờ ta vẫn chưa biết lai lịch sư thừa của ngươi.
Chàng cười nhẹ :
– Không phải vãn bối muốn giấu. Nhưng vì sự an nguy của võ lâm Trung Nguyên, tạm thời đành phải để lão tiền bối thất vọng vậy. Thôi chúng ta đi nào.
Và chàng lao người đi trước, theo hướng Bắc để tiến lên núi.
Vút!
Cố tình chạy ở phía sau một lúc lâu sau đó Thần Cái vượt lên, chạy ngang hàng với chàng :
– Ta thử nhìn qua khinh thân pháp của ngươi. Thú thật, ta vẫn không sao nhận ra đó là loại thân pháp gì.
Chàng chỉ cười cười không đáp. Thay vào đó chàng đột ngột tăng cước lực, như muốn cho Thần Cái biết màn đêm sắp buông xuống rồi, nếu không nhanh chân ắt không kịp.
Thấy vậy Thần Cái cũng lẳng lặng chạy theo.
Vút! Vút!
Màn đêm buông xuống thật nhanh, khiến cả hai dù tận lực vẫn không thể nào đến kịp đỉnh núi.
Chàng chậm lại :
– Nếu bọn họ đều lần lượt tìm chỗ trú qua đêm, chúng ta có muốn tìm cũng vô ích.
Thần Cái chợt hạ thấp giọng :
– Chúng ở chỗ tối, ta ở ngoài sáng. Theo ta đây không chỉ là hành động vô ích và rất nguy hiểm.
Chàng dừng lại, đảo mắt tìm kiếm :
– Nếu vậy, chúng ta cũng nên tìm chỗ trú qua đêm?
Thần Cái do có nhiều lịch duyệt hơn nên chỉ thoạt nhìn qua đã kêu :
– Kia rồi! Động khẩu đó có vẻ thích hợp.
Và Thần Cái nhanh chóng tiến đến nơi vừa phát hiện.
Cũng đi theo, nhưng lúc sắp đến gần, chàng bỗng kéo Thần Cái lại, miệng khẽ quát :
– Nhân vật nào đang ẩn trong động khẩu?
Thần Cái giật mình, lập tức ngưng thần nghe ngóng. Sau đó lão thì thào :
– Ngươi nói đúng! Quả nhiên là có người vào đó, chiếm chỗ trước bọn ta. Chúng ta tìm nơi khác thì hơn.
Chàng lẳng lặng gật đầu. Và không hiểu nghĩ sao, chàng lại lên tiếng hướng vào động khẩu :
– Tư Không Bạch này hoàn toàn không cố ý mạo phạm. Mong các hạ miễn thứ cho.
Lập tức, từ trong động khẩu có tiếng kêu khẽ :
– Ngươi, Tư Không Bạch đó sao?
Chàng kinh hãi gọi lại :
– Hỏa nhị huynh? Là Hỏa nhị huynh đó sao? Còn Hỏa bát đâu?
Trong động khẩu bỗng bật lên tiếng nức nở :
– Hỏa bát! Đệ đệ ta đã…
Chàng kinh tâm vội nói :
– Tại hạ cũng đang tìm chư vị. Hỏa bát đã thế nào? Có thể cho tại hạ vào nhìn qua không, Hỏa nhị huynh?
– Không được! Trừ phi ngươi nói rõ ý đồ của ngươi và nhân vật nào đang đồng hành cùng ngươi?
Thần Cái lại thì thào :
– Là hai nhân vật ngươi đã nói?
Chàng gật đầu và khi lên tiếng vẫn nói với Hỏa nhị :
– Đồng hành với tại hạ là Thần Cái lão tiền bối. Còn ý của tại hạ thì cũng như huynh, chỉ muốn tìm di học của Tuyết Nguyệt…
Hỏa nhị ngắt lời :
– Nếu là vậy, sao ngươi lên đỉnh núi? Phi Tuyết Cung Hàn lệnh từng ở trong tay ngươi, không lẽ ngươi không biết vật đó không hề được cất giấu ở trên này sao?
Chàng cố hết sức hòa dịu :
– Thứ nhất, tại hạ vẫn nhớ những gì cần nói, tại hạ chỉ muốn cùng nhị vị kết nghĩa. Thứ hai, đừng nó là tại hạ chưa biết gì về nơi ẩn giấu di học, có biết đi nữa, hiện giờ quanh chân núi đều là người của Phong Hỏa – Bạch Y. Tại hạ cần sự hiệp lực của nhị vi.
– Thân thủ của ngươi bây giờ rất lợi hại, như ta vừa thấy. Lấy gì làm bằng, ngươi tìm ta là có thiện ý?
Chàng đáp :
– Có thiện ý hay không, tự nhị vị hiểu. Bằng không, tại hạ cần gì phí lời với nhị vị là những người vừa chưa tìm ra vật cần tìm vừa bị người của Bạch Y – Phong Hỏa săn đuổi?
Sau một lúc im lặng, Hỏa nhị thở dài :
– Ta tin ngươi. Vào đi.
Chàng cẩn trọng :
– Thần Cái lão tiền bối cũng cần chỗ nghỉ chân?
Hỏa nhị bảo :
– Ngươi đã vào được thì dù có hay không có thêm Thần Cái, ta còn gì nữa để e dè?
Được sự ưng thuận chàng và Thần Cái liền tiến vào Với mục lực tinh tường, chàng thất kinh :
– Hình như Hỏa bát đã…
Không thể giấu nỗi cảm xúc, Hỏa nhị bật khóc :
– Đệ đệ ta đã… chết rồi!
Cố giữ thái độ trang trọng, Tư Không Bạch từ từ ngồi xuống, cạnh một hình hài bất động mà khi bước vào chàng đã thấy :
– Là ai hạ thủ? Phong Hỏa hay Bạch Y?
Do Hỏa nhị đang lúc đau lòng không thể đáp, Tư Không Bạch khẽ chạm vào thi thể Hỏa bát, hy vọng sẽ biết kẻ hạ thủ là ai. Nào ngờ, chàng vội rụt tay về :
– Sao thế này? Lệnh đệ chết đã bao lâu rồi?
Thần Cái cũng thử chạm vào :
– Chà! Lạnh thế này, có lẽ cái chết ít lắm là hơn một ngày. Sao ngươi giữ mãi, không lo an táng cho đệ đệ ngươi?
Hỏa nhị cố nuốt lệ để có thể đáp :
– Đệ đệ ta chỉ chết chưa đầy hai canh giờ. Còn tại sao thi thể y quá giá lạnh, ta đợi ngươi vào là để hỏi ngươi đây.
Chàng giật mình :
– Nếu là vậy, lệnh đệ chết không phải do Phong Hỏa hoặc Bạch Y? Nhưng ngoài họ, còn ai đủ bản lĩnh hạ thủ? Chuyện xảy ra thế nào?
Hỏa nhị cứ nghiến răng ken két :
– Bọn ta phải phân khai, vừa tìm vật thực vừa để tìm chỗ ẩn. Mãi một lúc lâu không thấy bát đệ ta quay lại, ta đã theo dấu vết và tìm đến đây. Vừa kịp lúc nhìn thấy một bóng người từ trong này lao ra. Khi ta bước vào thấy đệ đệ đã toàn thân giá lạnh như thế này, đủ để biết, bóng người bí ẩn đó đã hạ thủ đệ đệ ta bằng một thứ công phu chưa bao giờ nghe nói đến, có lẽ y chỉ muốn kiếm tìm Phi Tuyết Cung Hàn lệnh.
Tư Không Bạch lẩm bẩm :
– Có một loại công phu vừa dùng để lấy mạng người vừa làm cho toàn thân kẻ vừa chết phải giá lạnh như thế này sao?
Bỗng có tiếng Thần Cái vang lên :
– Có lẽ ngươi đã xem qua khắp người lệnh đệ, có phát hiện điều gì không?
Hỏa nhị bật rít :
– Toàn thân không một dấu tích…
Thần Cái lại hỏi :
– Ngươi có xem qua phần đầu chưa? Ở quanh huyệt Hậu Chẩm chẳng hạn?
Hỏa nhị giật mình :
– Lão có ý gì chăng?
Thần Cái chép miệng :
– Đã lâu lắm rồi ta có nghe loáng thoáng đến một loại công phu, tuy công phu này đã thất truyền nhưng biết đâu…
Xoạch!
Có tiếng Hỏa nhị bật hỏa tập.
Và dưới ánh sáng leo lét, Hỏa nhị lật thi thể Hỏa bát nằm úp xuống Thần Cái bật kêu :
– Nhìn kìa! Năm đầu ngón tay chụm lại như hình đóa hoa tuyết. Đúng là công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo.
Hỏa nhị chợt nghiến răng :
– Là công phu của Phi Tuyết Tiên Tử?
Thần Cái xua tay loạn xạ :
– Sai rồi đó là công phu có xuất xứ từ Bắc Băng cung. Còn Phi Tuyết Tiên Tử đã thất tung ngoài trăm năm, di học của Tiên Tử vẫn chưa một ai tìm thấy.
Tư Không Bạch chợt lẩm bẩm :
– Tuyết Hoa Lãnh Trảo? Dù thế nào đi nữa, nhất định không thể do Phi Tuyết Tiên Tử gây ra. A…! Bắc Băng cung… Bắc Băng cung. Hóa ra bọn này đã đi vào Trung Nguyên từ lâu và đây không phải là lần đầu chúng ra tay sát thủ?
Thần Cái sinh nghi :
– Ngươi vừa nói gì? Nghe khẩu khí của ngươi như đã biết khá rõ về Bắc Băng cung?
Tư Không Bạch vội tìm cách che giấu những suy nghĩ vừa đến với chàng. Chẳng qua với cái chết của Hỏa bát vì quá giống cái chết chàng đã từng thấy nên chàng phải mất đi tự chủ, chàng lắc đầu :
– À không! Đây là lần đầu tiên vãn bối được nghe biết về Bắc Băng cung. Sao lão tiến bối vừa bảo công phu này từ lâu đã thất truyền?
Thần Cái đâu dễ gì quên lời phân biệt vừa rồi của Tư Không Bạch. Thế nhưng ngay khi chàng vừa dứt lời, đến lượt Hỏa nhị cũng lên tiếng :
– Đúng vậy! Ngoài Tuyết Hoa Phong Nguyệt, đây cũng là lần đầu Đàm Tất Vũ này nghe nói đến ba chữ Bắc Băng cung. Một bang phái đã từ lâu thoái ẩn giang hồ chăng?
Bị cả hai cùng hỏi, phần nào đó hàm ý không tin trên đời này lại có danh xưng này, Thần Cái đành ngưng ý định tra hỏi Tư Không Bạch về những lời chàng vừa lẩm bẩm.
Thần Cái giải thích :
– Ta cũng chưa từng gặp nhân vật nào tự cho là người có xuất xứ từ Bắc Băng cung. Nhưng dẫu sao ta có nghe một người đề cập đến danh xưng này một lần.
Tư Không Bạch hỏi cho có hỏi, tạo cớ cho Thần Cái nói tiếp :
– Ai?
Thần Cái buông nhẹ hai từ vỏn vẹn :
– Thần Kiếm!
Tuy chỉ có hai từ đủ cho Tư Không Bạch giật nảy người :
– Là Thần Kiếm Hồ Thiếu Thu? Thần Kiếm đề cập như thế nào?
Thần Cái cũng giật mình không kém :
– Ngươi cũng biết Thần Kiếm? Chà! Xem ra đối với ta, ở ngươi càng lúc càng có nhiều bí ẩn.
Chàng cười gượng :
– Danh xưng Tam thần khắp võ lâm ai cũng biết, đâu chỉ riêng vãn bối?
Thần Cái lừ mắt :
– Thần Kiếm chỉ xuất hiện trên giang hồ tính đi tính lại chưa đầy ba năm. Và trong khoảng thời gian bôn tẩu này, có thể nói, ngoài ta ra không còn ai biết rõ về tính danh của Thần Kiếm như ngươi vừa nói.
Chàng định tìm lời chống chế thêm, bất ngờ có Hỏa nhị lên tiếng thúc giục :
– Bất luận là ai hay là Thần Kiếm gì gì đó đề cập đến Bắc Băng cung, Đàm mỗ chỉ mong lão hãy nói ngay cho, người đó đề cập như thế nào?
Thần Cái kể như hai phen bị Hỏa nhị ngăn cản việc truy hỏi, lão giận dữ :
– Tại sao ta phải cho ngươi biết? Hạng người không có lễ độ như ngươi, được ta hạ cố cho ngồi ngang hàng như thế này là quá lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi gì thêm nữa?
Hỏa nhị cũng đâu chịu kém, vặc lại Thần Cái :
– Ta cũng không cần loại hữu danh vô thực như lão ngồi ngang hàng. Đừng tưởng hai chữ Thần Cái kia muốn đem lòe ai cũng được.
Thần Cái bật quát :
– Ta không cần lòe. Lợi hại gì thứ công phu Phong Hỏa mà ngươi lên mặt?
Hỏa nhị chợt đưa tay chỉ ra ngoài :
– Muốn biết lợi hại hay không lão cứ ra ngoài chuẩn bị sẵn ta sẽ cho lão biết Phong Hỏa công phu lợi hại như thế nào.
Tình thế bỗng có chuyển biến ngoài ý tưởng, Tư Không Bạch ngăn cả hai lại :
– Xung quanh thì đầy rẫy bọn Phong Hỏa, Bạch Y, nhị vị to tiếng như thế này không cảm thấy bất lợi sao?
Thần Cái nuốt giận :
– Nếu không như Tư Không Bạch nói, ta không bỏ qua dễ như thế này đâu. Hừ!
Hỏa nhị cười lạt :
– Đàm Tất Vũ này cũng vậy, trước sau gì cũng…
Tư Không Bạch lại phải lên tiếng :
– Nếu huynh còn tiếp tục thế này, khiến lão tiền bối đây nổi giận không cho huynh biết gì về Bắc Băng cung, liệu huynh làm sao báo thù cho lệnh đệ? Hãy nghe tại hạ bình tâm lại nào.
Chờ khi cả hai đã thật sự lắng dịu, để Thần Cái tạm thời thỏa mãn những gì đang hồ nghi, Tư Không Bạch chợt mỉm cười :
– Thật ra vãn bối biết tính danh của Thần Kiếm cũng là điều dễ hiểu. Cách đây không lâu, vãn bối có lạc bước đến Phụng Hoàng sơn, vô tình tìm thấy trang viện độ nào Thần Kiếm có lưu ngụ.
Thần Cái vỡ lẽ :
– Thảo nào! Vậy là ngươi có tìm thấy tấm linh vị của Thần Kiếm do thê tử Thần Kiếm tự tay lập?
Nếu không phải lúc đang khẩn trương có lẽ chàng còn lấy tấm linh vị đó ra cho Thần Cái xem. Nhưng do không phải lúc, chàng đành gật đầu :
– Vãn bối có thấy! Bây giờ gác chuyện đó lại, hãy nói về..
Thần Cái chợt kêu :
– Chưa đâu! Chưa thể gác lại. Hượm đã, ngươi bảo ngươi có tính danh là Tư Không Bạch?
Chàng hiểu vì sao Thần Cái phải kêu lên như vậy :
– Có phải lão tiền bối định hỏi vãn bối có quan hệ gì với Tư Không Huệ, Thần Kiếm phu nhân? Rất tiếc là không có chuyện đó.
Lão trợn mắt :
– Ngươi cũng biết rõ như vậy ư? Ai cho ngươi biết Thần Kiếm phu nhân có tính danh là Tư Không Huệ?
Chàng nhăn mặt :
– Xem kìa, lão tiền bồi. Chúng ta đang nói về Bắc Băng cung mà?
Thở hắt ra một hơi lời Thần Cái làm cho Tư Không Bạch và Hỏa nhị vô cùng thất vọng :
– Ta chỉ nghe Thần Kiếm đề cập qua như vậy thôi, nào biết gì thêm về Bắc Băng cung để nói?
Người thất vọng nhiều nhất chính là Hỏa nhị :
– Vậy lấy gì làm chắc đệ đệ ta là do người Bắc Băng cung hạ sát?
Thần Cái lắc đầu ngầy ngậy :
– Chính Thần Kiếm nói như vậy công phu Tuyết Hoa Lãnh Trảo là của Bắc Băng cung.
Tư Không Bạch cũng phải nôn nóng :
– Nhưng tại sao Thần Kiếm biết đó là công phu của Bắc Băng cung?
Thần Cái làm như biết lỗi là làm cho mọi người thất vọng, lão buông nhẹ một câu :
– Ta không biết!
Hỏa nhị nổi giận :
– Lão không biết thì ai biết?
Thái độ của Hỏa nhị rất dễ tạo nên xung đột, và Thần Cái quả nhiên đang sừng sộ định đáp lời.
Nào ngờ, ở ngoài động khẩu giữa màn đêm đen bao la, có một thanh ân đưa vào :
– Lão không biết thì còn có ta biết.
Hỏa nhị và Thần Cái cùng quát :
– Ai?
– Kẻ nào?
Riêng Tư Không Bạch thì cả tiếng kêu :
– Đàm Tất Khả? Lão cũng đến ư?
Vút! Vút! Vút!
Cả ba người cùng lao ra và đương nhiên đều nhìn thấy sừng sững ở triền núi phía trên một nhân vật với phong thái uy lẫm.
Nhân vật đó xạ mắt nhìn chàng :
– Là ngươi? Tiểu tử độ nào đã bị Bạch Y giáo bắt giữ?
Hỏa nhị đột ngột lên tiếng :
– Nếu ta nghe không lầm, lão họ Đàm tên Tất Khả?
Đàm Tất Khả cười lạnh :
– Thần Cái bảo ngươi kém lễ độ quả không sai. Môn chủ của ngươi còn phải gọi ta là phụ thân, ngươi cho ngươi là ai để dám gọi thẳng tính danh của ta?
Hỏa nhị giật thót người. Nhưng không phải vì sợ như lẽ thường phải là vậy, trái lại Hỏa nhị vừa bước giật lùi vừa lẩm bẩm luôn mồm :
– Lão là phụ thân của Môn chủ Phong Hỏa môn? Đàm Tất Khả cũng là lão? Ta không nghe nhầm chứ? Đàm Tất Khả lại là phụ thân của Môn chủ Phong Hỏa môn? A…
Đàm Tất Khả bừng bừng lửa giận :
– Ta không ngờ ta chỉ xa lìa Phong Hỏa môn ngần ấy năm, Phong Hỏa môn càng lúc càng mất đi những quy luật sum nghiêm vốn có. Ngươi có biết thưở ta còn là Môn chủ, một phản đồ như ngươi, một kẻ dám có những lời lẽ trịnh thượng như ngươi, ta sẽ xử trị ngươi như thế nào không?
Thần Cái vụt hoảng, lôi tay Tư Không Bạch lại gần :
– Vậy đây là Môn chủ Phong Hỏa môn độ nào? Sao ngươi cũng biết y?
Quá hiểu tại sao Thần Cái hỏi như vậy, vì công tâm mà nói, đối với võ lâm thì hai chữ Tam thần khả dĩ còn có chỗ để dương oai, chứ đối với Phong Hỏa – Bạch Y, bản lĩnh của Tam thần bất quá chỉ ngang bằng hàng đệ tử chữ Hỏa hoặc chữ Phong của Phong Hỏa môn là cùng. Bây giờ bất ngờ chạm phải nhân vật từng là Môn chủ Phong Hỏa môn và hiện là phụ thân của Môn chủ đương nhiệm, hỏi sao Thần Cái không thầm kinh hoảng?
Chàng định gật đầu, tiện đó trấn an lão thì nghe Hỏa nhị gầm vang :
– Lão muốn xử trị ta chứ gì? Được! Đệ đệ ta đã chết, vật mà huynh đệ ta bỏ công bấy lâu nay đi tìm kể như cũng không còn, ta cũng không thiết sống nữa. Lão muốn giết thì cứ ra tay. Hãy giết ta đi.
Không ngờ một kẻ phản đồ lại có thái độ dám thách đố như vậy, Đàm Tất Khả bật rít :
– Ngươi tưởng ta không dám sao? Nạp mạng!
Vù…
Hỏa nhị không có phản ứng nào chống lại chỉ biết ngửa mặt cười dài :
– Ha… ha…
Động tâm, Tư Không Bạch vội lách người ra, vừa quát vừa phát ra một luồng kình ngăn lại :
– Chậm đã!
Vù…
Ầm!
Đàm Tất Khả lảo đảo, và lão thất kinh khi phát hiện Tư Không Bạch cũng chỉ lảo đảo như lão, không hề bị thêm bất kỳ một tổn hại nào.
Đàm Tất Khả động nộ :
– Giỏi cho tiểu tử! Ngươi thật to gan mới dám ngăn ta. Ta phải giết ngươi! Đỡ!
Vù…
Dù kinh hãi trước thân thủ quá cao minh của Đàm Tất Khả, nhưng do ý đã quyết, Tư Không Bạch đành phải vận dụng toàn lực, kháng cự :
– Ta bảo lão dừng lại kia mà? Đỡ!
Vù…
Ầm!
Song phương lại bình thủ, điều này làm cho Hỏa nhị kinh ngạc phải ngưng cười.
Kể cải Thần Cái cũng để lộ sắc mặt vừa hoan hỉ vừa lấy làm lạ.
Phát hiện Đàm Tất Khả vẫn cứ muốn tiếp tục giao chiến, Tư Không Bạch lập tức di hình hoán vị và gọi to :
– Nếu lão vẫn động thủ, cứ chờ nghe ta nói một lời đã.
Vút!
Thần Cái bật reo :
– A ha! Xem ra công phu Thất Bộ Thiên Tinh nếu do ta vận dụng cũng không linh hoạt bằng ngươi. Tiểu tử khá thật đấy.
Đàm Tất Khả quắc mắt nhìn Thần Cái :
– Nếu lão không kịp thời ngậm miệng, hừ!
Không lẽ để cho họ Đàm xem thường, Thần Cái định phát tác.
Nào ngờ, Tư Không Bạch đã xuất hiện cạnh lão, miệng nói luôn những gì cần nói :
– Thật ra ta không muốn can dự vào việc này nhưng vì không nỡ nhìn thảm cảnh xảy ra, buộc lòng ta phải nói.
Đàm Tất Khả sa sầm nét mặt :
– Ta cũng đâu mượn ngươi xen vào. Đừng nghĩ…
Đàm Tất Khả buộc phải ngưng ngang lời nói, do có Hỏa nhị giận dữ nói chen vào :
– Tư Không Bạch! Ngươi có biết gì thì cứ giữ cho ngươi, ta không cần nghe ngươi nói hộ ta.
Chàng quay nhanh về phía Hỏa nhị :
– Sao? Ngươi không muốn nhìn phụ thân ngươi thì mặc ngươi, nhưng không lẽ ngươi cũng muốn tước đoạt quyền nhìn nhận đó của phụ thân ngươi, cũng như của đệ đệ ngươi chỉ vừa mới đây vẫn còn sống và còn mong muốn đó? Ai cho ngươi quyền tự quyết như vậy?
Đàm Tất Khả kinh nghi :
– Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, tiểu tử? Không lẽ ngươi muốn nói tên phản đồ kia cũng là cốt nhục của ta sinh ra?
Hỏa nhị gào vang :
– Ta không phải cốt nhục của lão. Ta làm gì có phụ thân như lão. Ngươi im đi. Ta không muốn nghe ngươi nói nữa.
Vừa gào, Hỏa nhị dùng hai tay bịt kín hai tai. Sau đó, y bỏ chạy trở lại động khẩu như người đang bị quỷ ám.
Chàng bĩu môi, nhìn Đàm Tất Khả :
– Đúng sai thế nào, ta nghĩ, lão nên tự biết lấy, chỉ có điều, ta biết y cũng ở họ Đàm, tính danh là Tất Vũ. Không biết ba chữ này có gợi gì cho lão không?
Đàm Tất Khả bủn rủn tứ chi :
– Đàm Tất Vũ? Tên của y là Tất Vũ?
Vút!
Nhanh như chớp Đàm Tất Khả cũng lao vào động khẩu, để lại ngỡ ngàng cho Tư Không Bạch và Thần Cái Tuy trong động khẩu vẫn cứ yên tĩnh một cách lạ kỳ, nhưng Tư Không Bạch vẫn nhẹ nhàng lôi tay Thần Cái :
– Ở đây không có việc của chúng ta. Đi nào!
Vút! Vút!
Cả hai lao xuống triền núi, bất chấp màn đêm vẫn còn buông dày đặc
* * * * *
– Đứng lại!
Một tiếng quát quen thuộc bỗng vang lên khiến Tư Không Bạch cũng phải ít nhiều kinh hãi :
– Hứa Vân Anh? Là ngươi sao?
Thần Cái cũng phải dừng lại, lo lắng nhìn hai bóng đỏ trước mặt dưới ánh sáng mờ mờ của buổi sớm tinh mơ :
– Hứa Vân Anh nào? Có phải đại tiểu thư của Kim Tiền bang? Sao bỗng dưng hóa thành người của Phong Hỏa môn?
Một trong hai bóng đỏ lên tiếng :
– Vân Anh! Như ngươi càng lúc càng được nhiều người biết đến, ta cũng không bằng.
Bóng đỏ thứ hai phát ra tràng cười lảnh lót :
– Sư huynh lo gì? Sau lần ở Quát Thương sơn này, dù kết quả thế nào đi nữa, sư huynh cũng sẽ vang danh thiên hạ.
Tư Không Bạch ngấm ngầm kinh hãi, không dám để lộ cho Thần Cái biết bóng đỏ thứ nhất kia là ai. Chàng chỉ dám thầm thì, phụ nhĩ Thần Cái :
– Tình thế bất ổn rồi. Nếu nghe vãn bối hô hoán, hai người chúng ta lập tức ly khai ngay. Lão tiền bối chớ quên.
Phát giác thái độ của chàng. Hứa Vân Anh bật cười :
– Ngươi đừng quá ỷ trượng vào hai chữ Thần Cái. Tốt hơn hết, ngươi nên ngoan ngoãn tuân thủ mệnh lệnh của ta. Bằng không đến sinh mạng của sư phụ ngươi e cũng chẳng còn.
Nghe Hứa Vân Anh đề quyết Thần Cái chính là sư phụ, Tư Không Bạch chỉ mỉm cười không một lời cải chính Trái lại, Thần Cái vụt quát :
– Nha đầu chó hồ đồ! Đến phụ thân ngươi Hứa Vạn Thanh, hoặc nội tổ ngươi Hứa Nhất Vạn bề gì cũng phải bảy phần kiêng nể ta. Còn lời nào tương tự chớ trách ta.
Hứa Vân Anh chợt chớp động :
– Nếu có lão làm gì được ta? Hãy xem đây!
Vù…
Tư Không Bạch lập tức bật tung người lao ra :
– Đúng lúc rồi! Đỡ!
Vù….
Nhớ không sót những gì Tư Không Bạch căn dặn, Thần Cái động thân lao đi miệng hậm hực ném lại một câu :
– Lần này ta tạm bỏ qua cho ngươi. Nếu còn lần sau…
Bóng đỏ thứ nhất tức tốc đuổi theo Thần Cái :
– Lão còn nghĩ đến chuyện lần sau nữa sao? Đỡ!
Vù….
Lúc này, một kình của Hứa Vân Anh bị chưởng của Tư Không Bạch cản lại.
Ầm!
Chàng nương theo chấn kình, lao bén gót bóng đỏ kia :
– Sao Môn chủ vội bỏ chạy? Hãy tiếp thử một chưởng của tại hạ xem nào.
Vù…
Không thể ngờ một Tư Không Bạch ngày nào không biết võ công giờ đây ngoài việc vẫn toàn mạng sau lần cùng Hứa Vân Anh đối chưởng, chàng còn nhanh như chớp bám sát theo với một chưởng tập kích ẩn ướt nhiều uy lực, bóng đỏ kia buộc phải quay lại đối đầu Vù…
Ầm!
Riêng Thần Cái nghe Tư Không Bạch gọi bóng đỏ nọ là Môn chủ, do nghĩ trước sau gì chàng cũng có cách ly khai, lão càng thêm cật lực chạy đi.
Vút!
Sau tiếng chạm kình, ngay khi Tư Không Bạch bị chấn kình làm cho thân pháp có phần khựng lại, Hứa Vân Anh từ sau lao đến :
– Tiểu tử đã đắc thủ toàn bộ “Sâm vương vạn niên”. Vậy chớ trách ta độc ác. Đỡ!
Vù…
Khó thể lao đi nếu vẫn bị Hứa Vân Anh đeo bám, Tư Không Bạch gầm vang :
– Ngươi cũng đâu thể trách ta vì tất cả là do ngươi. Xem chiêu!
Vù…
Ầm!
Phát hiện Hứa Vân Anh cứ lùi mãi không thôi, Môn chủ Phong Hỏa môn bật cười lạnh :
– Không ngờ tiểu tử ngươi gặp liên tiếp nhiều kỳ tích. Đừng nói với ta đây là sở học do Tuyết Nguyệt nhị hùng lưu lại nha.
Lời nói của Môn chủ Phong Hỏa môn vừa dứt, từ xa có một tràng cười ngạo mạn vang đến :
– Xem ra Phong Hỏa môn đã bị tiểu tử làm cho kinh tâm tán đởm rồi. Vậy thì mau lui đi, nhượng tiểu tử cho ta. Ha… ha…
Vút! Vút!
Năm bóng trắng xuất hiện, đủ tạo sự chênh lệch về thế lực cho Hứa Vân Anh kinh hoàng phải kêu lên :
– Giáo chủ Bạch Y giáo?
Vút!
Và bóng trắng đó ngang nhiên lao đến, đối mặt với Môn chủ Phong Hỏa môn.
Thấy vậy, bốn bóng trắng còn lại cũng tản khai, một lao về phía Hứa Vân Anh, một thì hướng đến Tư Không Bạch, hai bóng còn lại thì đừng hờm sẵn ở bên ngoài.
Môn chủ Phong Hỏa môn đến lúc này mới để lộ uy phong lẫm liệt của nhân vật nhất môn chỉ chủ qua giọng nói vẫn trầm tĩnh :
– Nếu muốn phỗng tay trên tiểu tử này của bổn môn, dường như Thẩm giáo chủ quên mất một điều.
Giáo chủ Bạch Y giáo không thể không nghi ngại khi thấy đối phương do có thế lực kém hơn vẫn tỏ ra trầm tĩnh :
– Đàm Tất Hạ ngươi định nhắc ta điều gì.
Hóa ra Môn chủ Phong Hỏa môn có tính danh Đàm Tất Hạ. Biết như thế Tư Không Bạch chợt lên tiếng :
– Điều mà Giáo chủ quên là cần phải hỏi lại xem Tư Không Bạch này có dễ bị uy hiếp không đã.
Dứt lời, chàng dịch chuyển bộ vị bỏ qua bóng trắng đang án ngữ trước mặt, đế bất ngờ lao đến bóng trắng khác vẫn đang chờ đợi động tĩnh từ phía Hứa Vân Anh :
– Ngươi là Đại hộ pháp? Ta đâu dễ quên ngươi! Đỡ!
Vù….
Thấy cung cách xuất thủ của chàng, ả Đại hộ pháp bật hô hoán :
– Chính là y, Giáo chủ. Y là kẻ đã giúp Cái bang.
Nhưng khi tiếng kêu của Đại hộ pháp hoàn toàn không có thanh âm nào hồi đáp, vì khi Tư Không Bạch đột ngột có phản ứng, Hứa Vân Anh cũng lập tức lao đến gần Môn chủ. Từ đó, Hứa Vân Anh và Môn chủ Phong Hỏa môn cùng hiệp lực, đặt Giáo chủ Bạch Y giáo vào tình thế một phải chống đỡ hai.
Phát hiện ý định của hai bóng đỏ, ba bóng trắng còn lại lập tức lao đến bên Giáo chủ.
Vút! Vút! Vút!
Đại hộ pháp tuy chỉ có một mình nhưng do quá phẫn nộ cũng ào ào lao vào Tư Không Bạch :
– Chỉ tại ngươi suýt nữa ta bị Lão Quân lấy mạng. Sau cái chết của hai lão thất phu Hứa – Dương, ngươi là kẻ thứ ba ta lập thệ là phải lấy mạng. Đỡ!
Vù…
Tư Không Bạch chợt đỏ bừng bừng lửa giận :
– Đó là ngươi tự nói ra. Chớ trách ta sao phảo giết ngươi đế báo thù cho Hứa – Dương nhị lão. Trước hết, đây là công phu Kim Tiền bang! Đỡ!
Vù…
Ầm!
Mảnh lục bạch che ngang mặt Đại hộ pháp liền bị cơn xoáy kình vừa rồi thổi bay, để lại một gương mặt nhợt nhạt vì quá kinh hoàng.
Tư Không Bạch bật tiếng gào váng động :
– Còn đây là công phu Ngân Bào bang, gọi là báo thù thay cho Dương Hồng và Dương Hoài lão tiền bối.
Vù…
Ầm!
Toàn thân Đại hộ pháp chấn động, huyết đỏ bật tuôn trào khắp miệng.
Vẫn cảm thấy chưa đủ, Tư Không Bạch cười chất ngất phẫn nộ :
– Ngươi còn chưa nạp mạng ư? Hãy xem đây! Ha… ha…
Vù…
Bất ngờ, từ ba bóng trắng đang cùng hiệp lực với Giáo chủ Bạch Y, bỗng có một bóng lao tách ra.
Vút!
Với thân pháp thần tốc, bóng trắng này kịp ngăn đỡ kình của Tư Không Bạch với tiếng quát lanh lảnh :
– Dừng tay!
Ầm!
Tư Không Bạch phải chao đảo một lúc lâu, đủ cho bóng trắng nọ quay người chộp vào ả Đại hộ pháp :
– Đại tỷ! Những gì tiểu tử kia vừa nói đều là sự thật? Cô cô và nội tổ của muội đều do chính tay đại tỷ sát hại?
Vỡ lẽ, Tư Không Bạch dừng tay chờ xem diễn biến Đại hộ pháp bật run cầm cập :
– Ta… ta…! Bát muội… Bát muội…
Bóng trắng nọ bỗng lột bỏ vuông lụa bạch che mặt :
– Hãy nhìn đây! Và hãy nghe Dương Liễu Liễu này hỏi một lần nữa, có phải…
– Liễu Liễu không được hồ đồ.
Tiếng quát từ xa đến. Nghe rõ thanh âm này, Tư Không Bạch thất kinh phải nhanh miệng hô hoán :
– Bạch Hoa Lão Quân đã đến! Nếu Dương cô nương muốn tự tay báo thù đừng để quá muộn.
Bộp!
Oa!
Chỉ với một cái vẫy tay, Dương Liễu Liễu đã đánh vỡ Thiên Linh Cái của ả Đại hộ pháp.
Vừa vặn lúc đó, Bạch Hoa Lão Quân xuất hiện.
Vút!
Lão Bạch Hoa gầm lên kinh thiên động địa :
– Liễu Liễu! Ngươi muốn chết?
Chợt có tràng cười ngạo mạn vang lên, và là do Môn chủ Phong Hỏa môn phát ra :
– Thẩm Nguyên? Ngươi không ngờ phải không? Ha… ha….
Liền tiếp đó là tiếng gào cực kỳ bối rối của Giáo chủ Bạch Y giáo :
– Phụ thân! Chúng đã luyện được… a…. a…
Bóng nhân ảnh vô thượng của Bạch Hoa Lão Quân đang lao về phía Dương Liễu Liễu, cũng là lúc Tư Không Bạch động thân lao đến tiếp ứng cho cô nương họ Dương, tiếng gào của Thẩm Nguyên – Giáo chủ Bạch Y giáo ngay lập tức làm cho Bạch Hoa Lão Quân đổi hướng.
Lão cuộn người, bật tung đến trân chiến giữa Phong Hỏa và Bạch Y với tiếng gầm thịnh nộ :
– Giỏi cho công phu Phong Hỏa Hợp Bích! Hãy xem đây!
Vút!
Vù…
Một luồng kình mang theo lực đạo nặng như núi Thái lập tức đổ dồn vào Đàm Tất Hạ và Hứa Vân Anh, khiến hai nhân vật này phải kinh hồn bạt vía kêu lên :
– Lão đã luyện Bách Hoa Hội Nguyên Âm?
Trước diễn biến này, thế là Tư Không Bạch hiểu, không phải vô cớ mà Hứa Vân Anh gọi Môn chủ Phong Hỏa môn là sư huynh, ả đã thay đổi lối xưng hô, trước kia ả từng gọi Môn chủ là Môn chủ, là sư phụ, giờ thì danh xưng đó đã không còn. Vì ả và Đàm Tất Hạ đã cùng hiệp lực chung luyện một loại công phu gọi là Phong Hỏa Hợp Bích. Và như vậy, Phong Hỏa môn vẫn có một tuyệt kỹ đủ để đối phó với công phu bá đạo của Bạch Y giáo, là Bách Hoa Hội Nguyên Âm.
Với cảnh trạng hiện giờ, vô hình chung Bạch Y và Phong Hỏa mải lo đương đầu với nhau, tạo cơ hội ngàn năm một thưở cho Tư Không Bạch.
Chàng tiến đến gần Dương Liễu Liễu :
– Hóa ra cô nương đây là…
Nhanh như chớp, Dương Liễu Liễu bỗng vươn tay. Và với thủ pháp hết sức huyền ảo, Dương Liễu Liễu dễ dàng khóa chặt huyệt đạo, đúng vào lúc chàng không thể nào ngờ.
Chưa hết, những diễn biến bất ngờ vẫn tiếp tục xảy ra. Ngay khi Tư Không Bạch bị Dương Liễu Liễu khống chế, từ giữa từng không chợt có một thanh âm the thé đến rợn người vang vọng xuống giữa đương trường :
– Lão Quân thất phu. Lão khinh thường Phong Hỏa môn thế sao? Xem chưởng!
Vù…
Tư Không Bạch lạnh người, vậy là mụ Phong Hỏa Xú Diện cũng đến. Và cùng xuất hiện với mụ, nào ai biết có bao nhiêu bóng đỏ, là môn nhân đệ tử Phong Hỏa môn.
Chỉ trong nháy mắt, cục diện lại có chuyển biến. Có ba bóng đỏ vừa hung hăng vừa lao đến vây chặt Dương Liễu Liễu. Ba bóng đỏ này hô hoán như thể đã nắm chắc phần thắng :
– Ả Bạch Y kia. Nếu không giao ngay tiểu tử Tư Không cho bổn môn, ngày này năm sau sẽ là người giỗ đầu của ngươi. Đánh!
Vù…
Đến lúc này tiếng chạm kình vang dội từ tứ phía, khó có thể biết là ai đang chạm với ai và phần thắng đang nghiêng về phía nào.
Ầm! Ầm!
Riêng Tư Không Bạch thì thần hồn bất định do sinh mạng chàng giờ đây hoàn toàn tùy thuộc vào định ý của Dương Liễu Liễu.
Bằng công phu tuyệt kỹ Bách Hoa như Tư Không Bạch từng thấy Dương Liễu Liễu đả bại Tôn Qúy và Nhậm Thiên Hành, ngọc thủ của Dương Liễu Liễu cứ từ tốn đẩy ra, trái ngược hoàn toàn với tiếng rít biểu lộ tâm trạng khẩn trương đang được chàng phát ra :
– Bọn ngươi đủ tư cách để thực hiện điều đó sao? Lui!
Vù…
Ầm!
Ba bóng đỏ, môn nhân Phong Hỏa môn lập tức bị chấn lùi.
Như đã có chủ định, Dương Liễu Liễu nhấc Tư Không Bạch lên, tung người ly khai khỏi cục diện đang cảnh hỗn loạn.
Vút!