Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 17: Dồn dập những bất ngờ
Tỉnh hồn sớm nhất, Tả Danh cười vang :
– Tư Không Bạch! Nếu ngươi cho rằng những vị cô nương xinh đẹp này là những mối nguy hiểm chực chờ, một lần nữa ta minh định ngươi là kẻ chỉ lo lắng những chuyện quá thừa. Ha… ha…
Tư Không Bạch thoáng đỏ mặt. Vì nào ai có ngờ sau những gian nan vất vả và không kém phần nguy hiểm vừa qua, chờ sẵn mọi người tại một khoảng đất trống ngay phía sau ngôi trang viện của Thần Kiếm lại là sáu vị cô nương xinh đẹp, tuổi đều đang xuân. Trong đó, ngoài một cô nương có gương mặt tạm gọi là sầu thảm, năm mỹ nhân còn lại thật đáng gọi là mỹ nhân với những bộ xiêm y màu vàng rực rỡ.
Tràng cười của Tả Danh làm cho một Hoàng Y nữ lang phải cau mặt.
Phát giác sắc mặt của nữ lang này, một Hoàng Y nữ lang khác chợt lên tiếng :
– Cho hỏi, chư vị phải chăng là người từng lưu ngụ tại Thần Kiếm trang viện này?
Cảm thấy thất thố, nếu không muốn nói là có phần lỗ mãng với những giai nhân, Tả Danh vội chỉnh dung chỉnh giọng :
– Chư vị cứ nhìn thì biết. Với cảnh hoang phế đang bày ra trước mắt chư vị, trang viện này làm gì có người từng lưu ngụ? Chẳng hay chư vị muốn tìm ai? Và chứ vị có xuất xứ từ đâu? Tả Danh này cũng gần mười năm bôn tẩu giang hồ, nói thật, đừng nói là chưa bao giờ nhìn thấy chư vị, đến việc có phúc phận cùng một lúc gặp nhiều trang giai nhân tuyệt sắc như thế này cũng chưa từng có.
Nữ lang đang phát thoại bỗng có gương mặt lạnh như tiền :
– Các hạ nói nhiều quá. Trong khi chỉ cần trả lời phải hay không phải là đủ.
Bị bẽ mặt, Tả Danh từ từ đỏ mặt. Như biết Tả Danh thế nào cũng có những phản ứng không lấy gì làm lễ độ, Hứa Vân Thông tiến lên phía trước một bước :
– Mong chư vị miễn thứ. Người như Tả Danh tệ đệ rất trực tính, thấy chư vị đều có nhan sắc diễm lệ thật khó kềm nổi những lời nói xuất phát từ đáy lòng. Còn như câu hỏi vừa rồi, sự thật bọn tại hạ không phải người từng lưu ngụ nơi đây.
Nữ lang nọ gật đầu, hạ cố ban cho Hứa Vân Thông một nụ cười :
– Lời của các hạ nghe có phần lọt tai, tiện đây xin cho hỏi tiếp, chư vị chỉ mới đến hay đến…
Hứa Vân Bình đột ngột cắt lời :
– Chậm đã! Cô nương không thấy cô nương đã hỏi quá nhiều rồi sao. Trong khi lời hỏi của Tả nhị huynh, cô nương cố tình không để vào tai, vậy đâu là sự công bằng?
Không ngờ bị Hứa Vân Bình bẻ lại, nữ lang nọ động dung.
Nhưng không để nữ lang nọ có dịp phản bác, sẽ xảy ra chuyện không hề muốn.
Hoàng y nữ lang lúc đầu đang cau mày chợt nghiêm giọng gọi :
– Cô nương kia nói rất đúng, Xuân Mai ngươi phải biết phục thiện. Còn không mau đáp lời?
Nữ lang nọ lập tức điểm một nụ cười thái độ thay đổi hẳn :
– Nhờ cô nương nhắc nhở, Xuân Mai mới nhận ra. Được! Đây là lời đáp của Xuân Mai. Xuân Mai và mọi người ở từ một nơi rất xa tìm đến đây. Do đó, dù Xuân Mai có nói ra xuất xứ chỉ e chư vị cũng khó mường tượng đó là nơi nào. Đồng thời, mục đích của Xuân Mai và mọi người khi đi đến đây là để tìm tung tích một người.
Với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn kia và với âm thanh dịu dàng dễ nghe của Xuân Mai, Tả Danh lập tức cười toe toét :
– Nếu mà người chư vị muốn tìm là Thần Kiếm, thì kia, Thần Kiếm đã tạ thế từ lâu. Bài vị kia là bằng chứng.
Vừa nói Tả Danh vừa đưa tay chỉ vào thắt lưng Tư Không Bạch, nơi chàng lúc nãy đã nhét tấm bài vị vào và vô tình để mặt chữ quay lộ ra ngoài.
Nhìn theo hướng tay chỉ của Tả Danh, Xuân Mai nhăn mặt :
– Rất tiếc, Xuân Mai và mọi người không định tìm…
Hoàng Y nữ lang kia một lần nữa nghiêm giọng với Xuân Mai :
– Ngươi lại sai rồi. Trước khi vào Trung Nguyên, không phải tất cả chúng ta đã được học qua các tập tục lễ nghi của người Trung Nguyên sao? Và nếu gặp phải tình huống này ngươi phải xử sự như thế nào?
Tỏ vẻ biết lỗi Xuân Mai lần đầu tiên vòng tay thi lễ và là thi lễ với Tư Không Bạch :
– Nếu không có chủ nhân nhắc, suýt nữa Xuân Mai này lỗi đạo. Công tử mang linh bài bên mình, ắt là hậu nhân của Thần Kiếm? Tiện đây, Xuân Mai xin có lời phân ưu trước ai tín của…
Tư Không Bạch đâu phải hạng người có lòng gỗ đá. Nhan sắc của những giai nhân này khiến cho lòng chàng chao đảo. Do đó, mải ngẩn ngơ, chàng đâu biết Xuân Mai đang nói gì và với ý gì.
May nhờ có Hứa Vân Bình, không hề bị hoang mang dao động như năm nam nhân còn lại, nàng vội lên tiếng, không để Xuân Mai nói hết câu :
– Khoan đã nào…
Xuân Mai ngơ ngác :
– Xuân Mai lại nói gì sai ư?
Nhờ có diễn biến này, Tư Không Bạch mới thôi ngẩn ngơ. Và chàng hoàn toàn hiểu, vì sao Hứa Vân Bình phải lên tiếng giải thích :
– Đến xứ người phải học hỏi những tập tục của người, ở chỗ này cô nương không hề sai. Chỉ sai ở chỗ, gặp Tư Không Bạch huynh và người đã quá cố không có liên quan. Lời phân ưu của cô nương đã sai đối tượng.
Do hiểu, Tư Không Bạch bối rối giải thích rõ thêm :
– Có nhầm lẫn này, lỗi là do tại hạ. Sự thật, do tại hạ thấy tấm bài vị của Thần Kiếm, chỉ là tình cờ thôi, tại hạ tiện tay cầm lấy, không ngờ lại gây ngộ nhận cho cô nương.
Xuân Mai vỡ lẽ, cười sảng khoái :
– Vậy mà Xuân Mai nghĩ lại có thêm điều gì sai, may mà… tiện đây Xuân Mai cũng muốn nói, người Trung Nguyên chư vị quả nhiên không ít người háo danh. Chẳng biết công phu võ học như thế nào mà mở miệng ra thì xưng, nào là Tứ Đại Hùng, nào là Tam Thần. Chưa hết còn có đủ loại môn phái như…
Có tiếng hắng giọng :
– Xuân Mai, e hèm. Bảo người nói nhiều nhưng chính ngươi lại là kẻ nói nhiều hơn hết.
Quay mặt về phía Hoàng Y nữ lang đã mấy lần nghiêm giọng, Xuân Mai biến sắc :
– Tỳ nữ biết lỗi, xin chủ nhân lượng thứ.
Không đợi khiển trách, Xuân Mai vội đưa mắt nhìn Tả Danh :
– Ở đây, Xuân Mai thấy chỉ có các hạ là người có tính tình khoáng đạt nhất. Chẳng hay các hạ có biết tung tích của nhân vật họ Tra? Nghe đâu, nhân vật này được gọi là Thần…! Thần gì đó Xuân Mai quên rồi.
Hoàng Y nữ lang kia nhắc :
– Là Thần Bút Tra Gia. Tính danh thật của lão là Tra Khuất.
Tả Danh được Xuân Mai tâng bốc lập tức chứng tỏ là người khoáng đạt thật :
– Hóa ra chư vị muốn tìm Thần Bút? Thì đây, chính lão là người vừa có thủ đoạn, khiến bọn tại hạ suýt nữa bị lão giam cho đến chết. May nhờ có hoàng thiên thương tưởng, bọn tại hạ tình cờ tìm thấy lối thoát thân. Mới ra đến đây, vừa lúc gặp chư vị.
Sắc mặt của Xuân Mai liền biểu lộ vẻ nửa như miệt thị nửa như vui mừng :
– Chư vị bị lão giam? Thật như thế sao? Vậy hóa ra lão từng lưu ngụ ở đây thật?
Tư Không Bạch chợt chen ra trước :
– Chư vị sao lại tìm Thần Bút? Quan hệ giữa lão và chư vị như thế nào?
Cũng cảm thấy cần phải lên tiếng, Hứa Vân Bình tiến đến sát cạnh Tư Không Bạch :
– Tại sao chư vị vừa ở xa đến, lại biết phải tìm lão ở đây?
Xuân Mai định mở miệng nhưng Hoàng Y nữ lang kia, chủ nhân của Xuân Mai chợt đưa bước tiến ra :
– Tuy không tiện hỏi nhưng Gia Cát Quân này biết giữa công tử và Tra Khuất có mối thù. Sao công tử không chỉ cho Gia Cát Quân biết phải tìm lão ở đâu?
Hứa Vân Bình xấn xổ đáp lại :
– Tuy cô nương nói không sai, nhưng nếu cô nương không nói rõ mục đích, Vân Bình này e…
Tả Danh nhanh nhảu một cách quá mức cần thiết :
– Tam tiểu thư hà tất bênh cho lão.
Quay qua Xuân Mai, Tả Danh giải thích :
– Nguyên bọn tại hạ tình cờ có được một vật, gọi là Lôi Công trủy. Do sơ ý để lão thấy, không những vật đó bị lão chiếm đoạt, mà bọn tại hạ còn bị…
Xuân Mai phì cười :
– Chư vị còn bị lão giam giữ suýt chết? Tả huynh này! Vậy Xuân Mai muốn tìm, liệu phải tìm lão ở đâu?
Tả Danh nhún vai :
– Như bọn tại hạ có lạm bàn, chắc chắn lão phải cao bay xa chạy. Bóng chim tăm cá, đất Trung Nguyên lại rộng đâu thiếu chỗ cho lão dung thân.
Thoạt thấy Tả Danh quá nhanh miệng, Tư Không Bạch với chủ ý riêng đã định ngăn lại. Nhưng do nhìn thấy ngoài những gương mặt đang hau háu nghe và có phần nào thất vọng thì trên gương mặt của nữ lang ngay từ đầu đã để lộ vẻ sầu thảm lại ánh lên nỗi vui mừng, trái ngược hoàn toàn với năm nữ lang kia, chàng động tâm, cố ý để cho Tả Danh muốn nói gì thì nói.
Không như Tư Không Bạch, Hứa Vân Bình có vẻ bực tức :
– Hôm nay, Tả huynh không hiểu vì sao lại quá lắm lời. Muội nghĩ…
Tả Danh lập tức phân minh :
– Chính lão hãm hại chúng ta. Tam tiểu thư sao lại ngăn không cho mỗ nói?
Lúc đó, Gia Cát Quân chợt liếc mắt nhìn nữ lang sầu thảm nọ :
– Lão Tra của ngươi to gan thật đấy. Nhưng cuối cùng, ý của lão như thế nào, cũng may bây giờ ta cũng rõ. Lão đừng mong toại nguyện.
Nữ lang sầu thảm nọ chợt thất sắc :
– Công chúa…
Với một cử chỉ thật khéo léo, hai nữ lang luôn đứng hai bên nữ lang sầu thảm nọ cùng mấp máy môi, rít khẽ :
– Câm!
– Ai cho phép ngươi lên tiếng?
– Hự!
Dù đó chỉ là tiếng kêu thật nhỏ, chỉ mơ hồ phát ra từ miệng nữ lang sầu thảm nọ nhưng khi nghe thấy, Tư Không Bạch biết nữ lang đó bị đồng bọn bằng thân thủ tuyệt luân khống chế huyệt đạo. Mục kích sự việc này, cùng với những gì đã nghi ngờ, Tư Không Bạch bắt đầu có sự cảnh giác với nhóm nữ lang Hoàng Y.
Làm như tình cờ, Gia Cát Quân thoáng nhìn qua chàng, sau đó lướt mắt qua nhóm người Hứa Vân Bình, miệng lẩm bẩm những lời không đâu vào đâu :
– Dù là loài cẩu lang cũng có con đầu đàng đáng gọi là lợi hại.
Nghe câu nói này, Xuân Mai hỏi quét mắt nhìn, sau đó cố tình dừng lại ngay Tả Danh :
– Xuân Mai và mọi người vì không quen phong thổ Trung Nguyên, chẳng hay Tả huynh và chư vị có vui lòng đưa Xuân Mai đi tìm Thần Bút không?
Tả Danh, Kha Lạc, Thạch Nhân cùng nhanh miệng đáp ứng :
– Chuyện đó thì…
Hứa Vân Bình xẵng giọng :
– Không được! Chư vị đừng quên bổn bang Kim Tiền đang có những trọng trách.
Xuân Mai kêu lên thán phục :
– Hóa ra chư vị đây đều là người của bang Kim Tiền? Xuân Mai cũng có nghe qua.
Hứa Vân Thông lên tiếng mắt thì nhìn Vân Bình :
– Chẳng phải chúng ta có ý định khôi phục Kim Tiền bang sao? Nếu vậy, chúng ta phải tìm người. Và đây là cơ hội tốt cho chúng ta thực hiện điều đó.
Tả Danh reo lên :
– Nhị thiếu gia nói đúng lắm! Cũng chỉ là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
Không thể phản bác, Hứa Vân Bình quay qua Tư Không Bạch :
– Tư Không huynh thấy thế nào?
Tư Không Bạch lắc đầu :
– Chuyện của quý bang, tại hạ làm sao tiện xen vào?
Tả Danh gằn giọng :
– Ngươi biết thế là tốt. Bổn bang cũng chưa đến nỗi cần ngươi góp sức.
Gia Cát Quân kinh ngạc :
– Hóa ra Tư Không công tử chẳng phải là người Kim Tiền bang?
Tư Không Bạch lắc đầu với Gia Cát Quân nhưng không một lời giải thích. Chàng chỉ quay qua Hứa Vân Bình :
– Đến lúc cần, tại hạ không bao giờ tiếc sức. Còn lúc này, cô nương cũng không nên lưu lại làm gì. Tại hạ có việc phải đi trước, xin cáo biệt.
Chàng thi lễ với Hứa Vân Thông có ý dặn :
– Vân Thông huynh hãy bảo trọng.
Quay người chàng lững thững tìm lối đi ra phía trước trang viện.
Một lúc lâu sau đó, khi đã ngưng thần nghe ngóng, biết tất cả đã rời đi, chàng vận dụng khinh thân pháp, di chuyển vừa nhanh vừa nhẹ về phía sau trang viện.
Đến lối vào địa đạo, chàng như cơn gió thoảng chui nhanh vào.
Vút!
Cũng nhanh như vậy, chàng tiến đến chỗ mà trước đó chàng tình cờ phát hiện có những tiếng động khả nghi, nhưng cố tình không nói cho bọn Tả Danh biết.
Đúng như chàng nghi ngờ, ở vách đá đó có một chỗ rất đáng để tâm.
Dụng lực đẩy nhẹ phiến đá vốn lắp hờ ở vách đá qua một bên, chàng phát hiện một địa đạo khác.
Lách người qua, chàng lại vận lực, lăn phiến đá về nguyên vị, che kín địa đạo vừa tìm thấy.
Thật thận trọng, chàng đi sâu vào với những bước dịch chuyển nhẹ nhàng.
Đây là địa đạo khá hẹp, như càng lúc càng dẫn sâu vào lòng núi. Không như địa đạo ở ngoài kia vì dẫn đến phía hậu viện nên thật thông thoáng.
Hai bên vách địa đạo, thi thoảng để lộ những mỏm đá lô nhô và nếu Tư Không Bạch không cẩn trọng trong lúc dịch chuyển, có thể phải bị va vào rất nhiều lần.
Và ở lần sau cùng, do tưởng vật đang nhô ra chỉ là một mỏm đá suýt nữa Tư Không Bạch phải mất mạng.
Vật đó đang nguyên vị bỗng chớp động, kèm theo một tiếng quát khẽ :
– Ngươi muốn chết!
Vù…
Với Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã chàng nhờ nhanh tay chộp kịp vào vật đó.
Do hình thù vật nọ, vừa bị chàng chộp vào chàng hốt hoảng gọi nhanh :
– Tra tiền bối. Là tại hạ, Tư Không Bạch đây.
Vật nọ bỗng vuột khỏi tay chàng, do bị một lực đạo kéo mạnh về, chàng nghe tiếng quát kế tiếp vang lên :
– Là ngươi cũng vậy! Đỡ!
Vù…
Không thể ngờ nhân vật đó, như chàng vừa gọi thì chính là Thần Bút Tra Khuất, lại tỏ vẻ quyết liệt đến vậy, theo bản năng cầu sinh, Tư Không Bạch vận lực nhả kình :
– Dừng tay!
Ầm!
Bị chấn lui, Tra Khuất lùi nhanh về phía sau.
Vút!
Được dịp Tư Không Bạch xoạc chân đuổi tới.
Vút!
Chân vừa lọt vào một lòng động khá rộng. Tư Không Bạch mới biết tại sao Thần Bút Tra Khuất lúc nãy phải nhượng bộ lùi bước.
Lão đang quát :
– Với địa hình như chỗ này, ngươi đừng mong thoát khỏi Thần Bút của ta. Xem chiêu.
Vù…
Lâm phải tình thế chẳng đặng đừng, Tư Không Bạch buộc phải tung hết sở học :
– Tiền bối không muốn nghe những chuyện thực sự cần thiết sao? Hãy đỡ!
Ào…
Ầm!
Với bút pháp đã đưa Tra Khuất đến chỗ xưng thần, lão càng lúc càng muốn dồn Tư Không Bạch vào tử địa :
– Ngươi không cần phải nói. Sự xuất hiện của ngươi đủ lắm rồi. Tiếp chiêu.
Vù…
Lòng động này tuy có phảng phất chút ánh sáng nhưng bấy nhiêu đó đương nhiên không đủ cho Tư Không Bạch nhìn thấy những gì Thần Bút đang thi triển. Bất quá chàng chỉ thấy ảnh bút loang loáng, như một lớp kính mờ ảo chỉ chực chờ đưa chàng vào Quỷ môn quan.
Phẫn nộ vì thấy lão như không muốn biết về thành ý khi chàng cố tình tìm lão, hữu chưởng của chàng lập tức hất ra một kình với toàn bộ chân lực :
– Đã thế, lão cũng cần phải biết thế nào là lợi hại của Hỗn Nguyên công phu. Đỡ!
Vù…
Ầm!
Thần Bút hốt hoảng hô hoán :
– Ngươi đã kịp luyện di học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa? Ta…! Đỡ!
Vù…
Lão vẫn cố chấp. Tư Không Bạch đã biết khó thắng vẫn phải cố gắng kềm hãm cơn phẫn nộ để tránh những ngộ nhận đáng tiếc về sau :
– Có một tốp nữ nhân vật vận Hoàng Y muốn tìm lão. Tại hạ tin chắc, lão chỉ vì bất đắc dĩ mới đoạt Lôi Công trủy của tại hạ. Sao lão không cho tại hạ biết, lão đang gặp khó khăn gì? Dừng tay!
Vù…
Ầm!
Lần này Thần Bút bị chấn lùi thật. Lão quắc mắt nhìn chàng :
– Ta khổ công bấy lâu chỉ muốn tìm vật này, ngươi đừng vọng tưởng, bằng những lời nói vu vơ đó ta sẽ tin ngươi, trao trả cho ngươi
– Y không hề nói vu vơ đâu. Tra Khuất! Hãy nhìn xem ta là ai?
Không chỉ riêng Tra Khuất giật mình, Tư Không Bạch cũng giật mình không kém vì nhận ra nhân vật vừa lên tiếng chính là Hoàng Y nữ lang Gia Cát Quân.
Chàng nghe Tra Khuất rúng động :
– Gia Cát công chúa? Ta…
Gia Cát Quân chỉ xuất hiện một mình. Nàng từ từ bước đến :
– Ngươi tưởng với di học Hỗn Nguyên Đạo Hóa có thể giúp ngươi thực hiện ý đồ sao? Đã vậy ta sẽ cho lão thất vọng. Mau đưa Lôi Công trủy đây.
Tra Khuất bật quát cực lớn :
– Ngươi muốn lấy ư? Đây! Đỡ!
Vù…
Có một vật khá lớn giống Lôi Công trủy được lão vận lực ném vào Gia Cát Quân.
Với nỗi lo sợ mơ hồ, nếu để Gia Cát Quân lấy được Lôi Công trủy, Tư Không Bạch lập tức vươn tay chộp vào vật đó :
– Không được! Vật này là của ta, ai có thể…
Gia Cát Quân cũng ra tay :
– Thật đáng tiếc! Bổn Công chúa cũng muốn có vật này.
Vù…
Gia Cát Quân dùng đủ hai tay, một chộp tranh vật nọ với Tư Không Bạch, một còn lại xuất thủ đánh vào chàng.
Không ngờ ngay lần đầu xuất thủ Gia Cát Quân lại cố tình không lưu chút hòa khí nào, Tư Không Bạch cũng dùng tả thủ phát chưởng đối chọi.
Vù…
Ẩm!
Do ra tay chậm hơn, Tư Không Bạch tuy đỡ được chưởng tấn công của Gia Cát Quân nhưng lại để Gia Cát Quân đắc thủ được vật nọ.
Chàng cả giận :
– Hãy trao lại đây!
Vù…
Gia Cát Quân bật rít :
– Ngươi dám! Đỡ!
Vù…
Vừa phát kình, Gia Cát Quân vừa tìm cách lách qua khỏi người Tư Không Bạch.
Đến lúc đó chàng mới biết vật mà Gia Cát Quân vừa đạt được chỉ là cây bút, khí giới thành danh của Thần Bút. Vì thế, tiếng quát mới vừa rồi của nàng là dành cho Tra Khuất, có ý giận vì Tra Khuất dám dùng kế lừa gạt nàng.
Ầm!
Bị chấn kình làm chậm bước chân Gia Cát Quân giận dữ quay qua Tư Không Bạch :
– Sao ngươi dám ngăn ta, để lão chạy thoát? Đỡ!
Vù…
Bằng khóe mắt Tư Không Bạch quả nhiên nhìn thấy Tra Khuất vừa kịp lách người chui qua một khe đá hẹp. Sau đó khe đá hẹp cũng biến mất như chưa hề tồn tại.
Không ngờ Tra Khuất lại thủ sẵn lối thoát, Tư Không Bạch đành quát lớn cố tránh việc động thủ :
– Dừng lại đi! Trừ phi cô nương không muốn truy tìm lão.
Nhưng, Gia Cát Quân vẫn quát lanh lảnh :
– Lão thoát thì đã thoát rồi. Và ngươi phải chịu trách nhiệm. Đỡ!
Vù…
Tư Không Bạch tái mặt, hóa ra thân thủ của Gia Cát Quân không hề kém Thần Bút nếu không muốn nói điều ngược lại :
– Mọi việc nào phải do ý tại hạ? Xin thất lễ!
Vù…
Ầm!
Tư Không Bạch chưa nhận định chuẩn xác về bản lĩnh của Gia Cát Quân, chàng bị bật lùi và Gia Cát Quân vẫn tiếp tục lao đến trút giận :
– Nếu không có ngươi ngăn cản, lão đâu thoát khỏi tay ta? Xem chiêu!
Vù…
Bị Gia Cát Quân mãi đổi tội, Tư Không Bạch còn có thể chịu đựng được, nhưng bị dồn ép đến mức quá đáng như thế này
– Nếu cô nương không dừng tay, đừng trách tại hạ. Đỡ chưỡng!
Vù…
Gia Cát Quân bật kêu, không rõ là vì kinh ngạc hay vì hoảng sợ :
– Hỗn Nguyên công phu?
Ầm!
Bóng nhân ảnh vụt nhòe đi, Gia Cát Quân biến mất, chỉ để lại tiếng gầm thị uy :
– Chính ngươi mới không thể trách ta! Nằm xuống!
Vù…
Giờ Tư Không Bạch mới biết thân thủ quá ư lợi hại của Gia Cát Quân. Và vì không tài nào nhận ra phương vị nhưng lại lo sợ Gia Cát Quân lợi dụng dịp này để ra tay bất ngờ, Tư Không Bạch vọt thân người theo Thất Bộ Thiên Tinh để tránh.
Vút!
Tiếng quát của Gia Cát Quân vẫn cứ như âm hồn bất tán :
– Ngươi đâu dễ thoát chiêu! Trúng.
Vù…
Xem ra Thất Bộ Thiên Tinh chỉ là trò trẻ so với cách dịch chuyển thần điêu của Gia Cát Quân. Tư Không Bạch túng thế đành vung bừa một chưởng :
– Vị tất như cô nương nghĩ. Tại hạ…
Vù…
Ầm!
Người phát chiêu không mục đích đương nhiên không thể ngăn cản ý định của người có mục đích. Tư Không Bạch bị chấn kình hất mạnh vào vách đá phía hậu.
Đến lúc này Gia Cát Quân đĩnh đạt hiện thân :
– Ngươi tưởng công phu võ học Hỗn Nguyên có thể giúp ngươi muốn xem thường ai cũng được ư? Nói thật ra ngươi có quan hệ thế nào với lão Tra Khuất?
Với chút ít hy vọng, Tư Không Bạch nhân cơ hội này vận khởi Hỗn Nguyên chân khí, mong kịp khôi phục chân lực.
Phát hiện rõ ý đồ của chàng qua việc chàng không chịu mở miệng, Gia Cát Quân cười lạnh :
– Ngươi chẳng có cơ hội nào đâu, trừ phi ngươi chịu nói cho ta biết nơi lão Tra định đến. Đỡ!
Vù…
Chân nguyên chưa mấy khôi phục, một kích nhanh như chớp của nàng làm cho Tư Không Bạch buộc phải nhào người qua một bên.
Ầm!
Mất đối tượng, chưởng của Gia Cát Quân lập tức đập vỡ vách đá.
Có lẽ ở vị trí đó, vách đá có độ dày mỏng mảnh nhất, ánh sáng khá tỏ từ bên ngoài chỗ trống vừa có liền ùa vào.
Theo lẽ thường, ngay khi phát hiện đã có lối thoát đi, nếu Gia Cát Quân thật sự nôn nóng truy tìm Tra Khuất nàng phải nhân đó lao đi mới đúng. Đằng này, việc Tư Không Bạch tránh kịp một kình vừa rồi dường như tạo cho Gia Cát Quân một tâm trạng vừa là bẽ mặt vừa ẩn chứa sự tức tối. Nàng lững thững tiến về phía Tư Không Bạch đang lom khom tìm cách đứng lên :
– Trước uy quyền của ta, chưa một ai dám có thái độ như ngươi vừa có. Vậy là ngươi tự chuốc họa vào thân rồi.
Đang lom khom, bất đồ Tư Không Bạch nhìn thấy ngọn bút của Tra Khuất, không biết Gia Cát Quân đã vứt bỏ từ lúc nào.
Chàng chộp lấy và nhân đó đứng lên, hướng mặt về phía Gia Cát Quân, tay thủ ngọn bút :
– Thái độ của tại hạ như thế nào? Cô nương được tự do phát tác, không lẽ không cho tại hạ chống trả?
Vừa lên tiếng chàng vừa lùi về phía sau. Dụng ý của chàng là để suy nghĩ xem nên dùng ngọn bút này như thế nào nếu Gia Cát Quân vẫn cứ tiếp tục ra tay. Vì mải nghĩ, chàng đã lùi đến sát vách đá phía hậu mà không hề hay biết.
Riêng Gia Cát Quân thì biết rõ điều đó, nàng bật cười khi thấy chàng đã hết đất lùi :
– Thật ra ta nào muốn giết ngươi? Vì dẫu sao ngươi cũng là kẻ có thân thủ vào loại khá kể từ lúc ta vào Trung Nguyên này. Nhưng bây giờ thì khác, để tránh hậu họa, ta… ha…. ha….
Vừa cười, Gia Cát Quân vừa vẫy xạ hữu kình, quật một chiêu đầy biến ảo vào Tư Không Bạch.
Vù…
Chính lúc đó, mắt của chàng vụt chớp lóe lên tia nhìn kỳ lạ. Theo đó ngọn bút trên tay chàng cũng được xuất phát, ánh lên một tia tinh quang chói ngời :
– Chớ vội đắc ý! Đỡ!
Véo…
Như sợ chiêu đó chưa đủ ngăn đỡ chiêu công quá ảo của Gia Cát Quân, cả kình cũng được chàng quật ra.
Vù…
Dường như phản ứng của Tư Không Bạch có phần nào làm cho Gia Cát Quân lo ngại. Tay vẫn giữ nguyên chưởng kình miệng nàng chợt lẩm bẩm :
– Một đạo kiếm Hỗn Nguyên? Không lẽ nào!
Ầm!
Ầm!
Chưa hề có tiếng va chạm nào kinh thế hãi tục như lần này. Và trong khi tiếng chấn kình còn đầy dư âm, Tư Không Bạch bỗng khuỵu xuống với một nhận thức cuối cùng :
– Thân thủ của Gia Cát Quân lợi hại trên mức chàng tưởng…