Bạn đang đọc Tuyết Hồ Công Tử – Chương 17: Giang Biên Tôn Giả Phùng Trinh Phụ-sơn Hạ Đầu Đà Ngộ Cứu Tinh
Khi Thu Trinh rời thuyền lên bờ ở bên Hàn Dương, nàng dùng trúc
phù mà Thuyên Kỳ để lại, hỏi thăm bọn khất cái. Chúng cho biết
rằng Tử Kiếm Tần Hán Biệt cũng có mặt nơi đây. Nàng mừng rỡ vào thành
tìm kiếm, trong lốt một nữ nhân tuổi tứ tuần nhan sắc tầm thường, nàng yên
tâm dong ruổi. Thần Thâu không đi cùng mà bám theo sau long cảnh giới.
Thu Trinh biết Thuyên Kỳ thích rượu ngon và cảnh đẹp nên đã chọn
những tửu lâu có đủ hai điều kiện đó. Quả nhiên, khi đến Hân Thủy đại tửu
lâu, nàng nhận ra Tần Hán Biệt đang ngồi nhâm nhi bên cửa sổ, dõi mắt ngắm
cảnh hoàng hôn trên sông. Thu Trinh lựa một bàn gần đó, gọi cơm ăn, ngắm
ngầm quan sát họ Tần. Bỗng tiếng tranh luận ồn ào vọng đến. Một tên công tử
mặt đỏ gay đang cao giọng:
– Thiếu gia bảo thật cho chư vị biết, gã họ Thẩm kia chỉ nhờ là cháu ngoại
giáo chủ Ma Giáo nên mới sớm nổi danh như vậy, chứ nếu gã thực sự có tài,
đâu đến nỗi trúng kế Gia Cát Tâm mà bỏ mạng!
Lão gia cùng bàn đứng phắt dậy chỉ mặt gã mắng:
– Ngươi là kẻ bất tài vô tướng mà dám chê bai Tuyết Hồ côngn tử. Lão
phu đã ba lần theo công tử tham dự những trận ác chiến, tận mắt thấy thần
công tuyết thế của chàng. Nếu không nể mặt phụ thân người, ta đã quẳng
ngươi xuống lầu rồi.
Gã công tử chưa kịp biện bạch thì một giọng cười sang sảng từ đầu thang
lầu vọng đến. Đó là một người thâm thấp, tuổi trạc năm mươi, y phục màu
hồng rất sang trọng và diêm dúa. Mặt lão trắng như ngọc, da dẻ mịn màng như
thiếu nữ, nhãn quan lấp lánh vẻ tà mị. Nếu chiêc mũi không cong và đôi môi
mỏng đi một chút thì đúng là một bậc mỹ nam tử.
Sau lưng lão là bốn tỳ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, lưng đeo trường kiếm
nhưng phong vân lẳng lơ như kỹ nữ chốn lầu xanh. Thu Trinh không biết lão
là ai. Nhưng từ cuối sảnh, một người đã thãng thốt kêu lên:
– Hồng Phấn Tôn Giả Đồ Quan Thư!
Họ Đồ đắc ý ngửa cổ cười ghê rợn:
– Giỏi lắm! Đã ba mươi năm ta không rời Nam Lĩnh, thế mà vẩn có người
nhận ra. Các hạ xứng đáng uống với lão phu một chung.
Người ấy đứng lên, bước lại cung kính vái Tôn giả rồi ngồi xuống bàn.
Tuổi tác lão độ thất tuần, râu dài, mặt đỏ, chẵng ai xa lạ mà chính là Hồng
Diện Quan Hầu Lư Tuân.
Tiểu nhị đã dọn lên mấy món ăn thượng hạng và một vò rượu quý.
Họ Lư mỉm cười hỏi:
– Chẳng hay Tôn giả vào Trung nguyên vì mục đích gì?
Hồng Phấn lão ma cao ngạo đáp:
– Bổn tòa không có ý tranh hành nhưng nghe nói giang hồ xuất hiện lắm
anh hào, nên cũng muốn thử xem có đúng như lời đồn đãi hay không?
Lư Tuân buồn rầu nói:
– Kẻ đáng gọi là anh hùng chỉ có mình Tuyết Hồ công tử, nhưng y đã
mặt. Ma Đăng Thần Quân mấy tháng trước bị công tử đuổi chạy, chẳng biết
ẩn nấp nơi nào? Còn Lôi Hỏa Đầu Đà cũng chưa thấy xuất hiện?
Đồ Quan Thư hỏi lại:
– Ta nghe nói họ Thẩm tuổi mới đôi mươi, chẳng lẽ võ công lại cao cường
đến thế sao?
Lư Tuân gật đầu:
– Tuyết Hồ công tử anh hùng cái thế, nghĩa bạc vân thiên, một tâ chống
đỡ võ lâm. Chỉ nội cuộc so gươm với Nam Hải Lão Tổ cũng đủ chứng minh tài
nghệ phi thường.
Bỗng Phấn Tôn Giả giật mình:
– Kết quả thế nào?
– Lão tổ chém rách da Thuyên Kỳ nhưng cũng chúng một chỉ vào bụng,
cuối cùng lão tổ đã trở thành thân hữu của công tử.
Đổ Quan Thư gật đầu:
– Nếu vậy Tuyết Hồ cũng đáng để tiếp ta vài chiêu, nhưng tiếc rằng gã
không còn.
Tần Thu Trinh tình cờ nhìn thấy những mụn vá nhỏ kín đáo trên xiêm
bốn nữ tỳ. Nàng hiểu rằng Hồng Phấn Tôn Giả đang lâm vào cảnh túng thiếu,
liền nảy ra ý định dùng vàng mua chuộc lão.
Nàng quay sang ra hiệu cho Bạch Nhật Thần Thâu đang ngồi cách đó
mấy bàn. Lão bước lại ngồi xuống cạnh nàng. Trong dung mạo lão nhân tóc
bạc, lưng gù. Họ Trịnh trông đạo mạo hẳn lên.
Thu Trinh hỏi lão:
– Trịnh huynh, Hồng Phấn Tôn Giả là người thế nào?Trịnh Cốc hạ giọng đáp:
– Ba mươi năm trước lão vùng vẫy các tỉnh phía Nam Trường Giang, võ
công quán thế, háo sắc, hiếu sát. Lão mê gái đẹp nhưng không cưỡng bách, và
chỉ giết những kẻ động chạm đến mình.
Mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời. Thủ Trinh mắt phương long lanh
ngấn lệ đáp:
– Tiện phu chính là Tuyết Hồ công tử!
Hồng Diện Quan Hầu hừ lên một tiếng:
– Phu nhân định boon cợt Tôn Giả đấy ư? Lão phu biết rõ trong năm vị
thiếu phu nhân của Thẩm công tử không có ai xấu xí và lớn tuổi như phu
nhân:
Thu Trinh thẹn thùng đáp:
– Tiểu nữ chính là Tần Thu Trinh, vì muốn tìm người giúp đỡ nên mới
cải dạng để lăn loan giang hồ.
Đổ Quan Thư phấn khởi:
– Ta nghe đồn nàng là thiên hạ đệ nhất nữ nhân, có thể cho ta diện kiến
được chăng?
Thu Trinh nghiêm giọng bảo:
– Nếu Tôn Giả đồng ý giết hai tên ác tặc kia thì tiểu nữ sẽ lộ mặt bái kiến.
Đồ Quan Thư suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Bổn tòa đồng ý, nhưng nàng phải giao trước năm ngàn lượng. Trong ba
tháng nếu hai tên kia không dám nhận lời khiêu chiến, bổn tòa sẽ về Nam
Lĩnh.
Thu Trinh đồng ý:
– Tiểu nữ sẽ nhờ Cái Bang loan báo lời thách đấu trên khắp võ lâm, bọn
chúng không thể chối từ được. Nhưng liệu Tôn Giả có chịu nổi sự liên thủ
giáp công của hai tên ấy hay không?
Tôn Giả ngửa cổ cười dài!
– Bổn tòa ẩn cư ba mươi năm để luyện thần công, đến nay đã luyện
thành, nào có coi hai tên cỏ rác ấy ra gì?
Thu Trinh mừng rỡ đưa tay lột mặt nạ, để lộ dung nhan tuyệt thế của
mình. Đổ Quan Thư sững sờ nhìn không chớp mắt. Nhưng nàng đã quay đi,
mang lại lớp hóa trang. Tôn Giả suýt xoa:
– Bổn tòa dù có hàng trăm mỹ nữ hầu hạ dưới gối, nhưng so với nàng họ
chỉ là bầy gà dưới chân phụng hoàng mà thôi. Nếu nàng muốn, bổn tòa sẽ ra
sức chinh phục võ lâm, dâng tặng cho nàng.Thu Trinh sa lệ đáp:
– Cảm tạ Tôn Giả đã có long lân hương tích ngọc. Nhưng tiểu nữ chỉ chờ
đến lúc trả được thù chồng, sẽ về suối vàng sum họp với phung quân, chẳng
tham sống thêm một phút giây nào nữa.
Tôn Giả cảm động tán dương:
– Hảo liệt phụ! Tuyết Hồ công tử chắc cũng mỉm cười nơi chin suối. Bổn
tòa sẽ giúp nàng toại ý.
Thu Trinh nghiêng mình cảm tạ rồi trao cho lão năm tấm ngân phiếu
ngàn lượng hoàng kim. Đồ Quan Thư chỉ nhận một tấm, nghiêm giọng bảo:
– Bổn tòa chỉ xin nhận trước một ngàn lượng để tiêu xài, số còn lại, sau
khi đắc thủ sẽ tính.
Thu Trinh nhận lại bốn tấm ngân phiếu, kính cẩn nói:
– Xin mời Tôn Giả di giá về tổng đàn Vệ Đao Minh ở Thương Khâu – Hà
Nam chờ đợi. Trong vòng một tháng, tiểu nữ sẽ bức bách bọn chúng phải xuất
đầu lộ diện, nhận lời khiêu chiến:
Nàng hướng về các thực khách cao giọng:
-Tiểu nữ xin chư vị hào kiệt đến quan chiến, mọi chi phí ăn ở, Vệ Đạo
Minh sẽ đài thọ hết.
Hồng Diện Quan Hầu thắc mắc
– Chẵng lẽ tổng đàn đã doing xong?
– Thưa vâng! Trên đồi Thương Sơn đã có sẵn một tòa sơn trang rất rộng
rãi, chỉ cần sửa sang đôi chút là xong.
Có đến mấy chục người là khách giang hồ, phấn khởi hưởng ứng lời mời.
Trong số ấy có cả Tử Kiếm Tan Hán Biệt. Thu Trinh là người thong tuệ, hiểu
rằng khi nàng đã lộ mặt thì chàng phải đi theo để bảo vệ. Do đó, nàng mở lời
cho chàng có cớ đến Thương Khâu.
ún uống xong, Hồng Phấn Tôn Giả cùng bốn tỳ nữ và hơn năm mươi
hào kiệt lên đường. Càng lúc đoàn người càng đông.
Đệ tử Cái Bang thành Hán Dương đã hỏa tốc cho chim câu đưa thư về
tổng đàn, báo cáo kế hoạch dùng Hống Phấn Tôn Giả khiêu chiến với bọn Gia
Cát Tâm của Thu Trinh. Quái Cái lập tức khởi động lực lượng Cái Bang, loan
báo lời phó ước ra khắp thiên hạ. Địa điểm giao đấu chính là bãi trống trước
cửa Mê Am Thần Cung – Chân núi Kinh Môn, thuộc phủ Hà Bắc, thời gian là
sáng ngày rằm tháng mười một. Theo đúng quy củ giang hồ, dù cho Hồng
Phấn Tôn Giả có bại trận, phe bạch đạo cũng không được giáp công đối
phương.Bảy ngày trước kỳ hạn, Cái Bang đã nhận được thư phúc đáp của Lôi Hỏa
Đầu Đà, nhận lời phó ước.
Hào kiệt bốn biển lại khăn gối lên đường đến núi Kinh Môn quan chiến.
Giáo chủ Ma Giáo Lý Bách và phu thê Côn Luân Thần Kiếm cùng thân quyến
Thuyên Kỳ đã có mặt ở Thần Cung ba ngày trước hôm rằm để tụ hội với các
chưởng moan.
Đến tối ngày mười bốn, nhân mã các lộ đã lên đến bốn ngàn người. Để đề
phòng bọn Gia Cát Tâm bầy mưu ma chước quỷ, ám hại quần hùng, việc tra
xét lai loch những người vào sơn cốc được tiến hành rất nghiêm mật. Thiên
Diện Nhân Yêu đã chế ra một loại nước để khám phá các gương mặt giả rất
thần hiệu. Ban tiếp tân gồm mười nhân vật lão luyện, kiến văn uyên bác, biết
rõ lai loch hảo kiệt bốn phương. Sau khi khai tên họ quê quán, họ được mời
rửa mặt bằng một loại nước thơm tho.
Quần hào đã biết chuyện Gia Cát Tâm âm mưu hạ độc định giết hơn vạn
người hôm tang lể Thuyên Kỳ, nên rất thông cảm với thủ tục gắt gao này.
Hồng Phấnn Tôn Giả lần này tái nhập giang hồ, muốn đem thần công
gương danh thiên hạ, lão rất phấn khởi khi thấy đông đảo hào kiệt đến tham
dự. Nhưng sao cuộc đàm đạo với Nam Hải Lão Tổ, Tôn Giả không còn kiêu
ngạo như lúc đầu nữa. Quảng Lăng Tiêu đã cảnh báo rằng Gia Cát Tâm có
trong người đến năm mươi năm công lực, và hắn đã luyện võ công trong Thần
Võ bí kíp. Nếu Gia Cát Tâm liên thủ với Lôi Hỏa Đầu Đà khó có người địch lại.
Đầu giờ tỵ sáng ngày rằm, Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm xuất hiện.
Giang hồ đã đặt cho Gia Cát Tâm biệt danh Xà Thiệt Thư Sinh. Hôm nay gã
mặc võ phục trắng, mặt bịt kín. Còn Lôi Hỏa Đầu Đà tướng mạo vẫn như ngày
nào. Lão cao hơn người thường cả gang tay, đỉnh đầu hói bóng, chỉ còn một
vành tóc bạc lưa thưa chung quanh. Mặt lão đỏ như gấc chin. Song thủ dài quá
gối, mũi lân, mắt lộ, miệng rộng… nói chung trông rất uy mãnh và hung bạo.
Đầu Đà cất giọng roan rảng như chuông đồng:
– Không ngờ Tôn Giả lại vì vạn lượng hoàng kim mà bán thân cho nhà họ
Thẩm. Nếu có chết cũng đừng oán phạt gia độc ác:
Đổ Quan Thư ngạo nghễ đáp:
– Dù không có vạn lượng vàng, bổn Tôn Giả cũng chẳng thể tha cho hai
tên gian ác như bọn ngươi. Nếu đã tự hào về võ công của mình, sao ngày trước
không công khai đối địch với Tuyết Hồ công tử,mà phải dùng quỷ kế ám hại?
Gia Cát Tâm bật cười gian hoạt:
– Vô độc bất trượng phu, bậc anh hùng muốn tựu thành nghiệp lớn phải
dựa vào cơ trí chứ đâu thể ỷ sức sinh cường? Thuyên Kỳ thấp mưu hơn ta nên
bỏ mạng, có gì là lạ.
Quần hào phẫn nộ hết lời chửi mắng gã.Thu Trinh trong bộ tang phục, bước ra chỉ mặt Xà Thiệt Thư Sinh nói:
– Hạng người hèn hạ như ngươi mà cũng mở miệng tự xưng anh hùng
với trượng phu ư? Chẳng qua chỉ là kẻ hạ lưu, gian hoạt còn thua cả loài cẩu
trệ, súc sinh!
Nàng ít khi chửi mắng ai nên nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, mặt
đỏ hồng, tay chân run rẩy.
Mấy ngàn hào kiệt đồng thanh phụ họa:
– Đồ súc sinh! Đồ hạ lưu!
Gia Cát Tâm dù mặt dày cách mấy cũng không khỏi hổ thẹn, gầm lên:
– Im ngay! Bọn ta đến đây để phó ước đấu chứ đâu phải để nghe lời nhục
mạ?
Hồng Phấn Tôn Giả xua tay, ra dấu bảo mọi người im lặng rồi hỏi:
– Bọn ngươi cùng xông vào một lượt hay tuần tự từng người?
Xà Thiệt Thư Sinh ứng tiếng:
– Để ta tiếp lão vài chiêu xem có đáng phải liên thủ hay không?
Dứt lời, gã rút kiếm xông vào. Ngay chiêu đầu, gã đã dùng đến tuyệt học
trong Thần Võ bí kíp. Chiêu Thiên Kiếm Tà Huy tỏa ánh vàng rực rỡ, chụp
xuống đầu đối thủ.
Hồng Phấn Tôn Giả cười nhẹ, đôi ngọc thủ chớp lên, biến thành hàng
ngàn chường ảnh, xuyên qua kiếm quang uy hiếp các tử huyệt trước ngực đối
phương. Gia Cát Tâm kinh hãi nhẩy lùi ra ba bước, vung tả thủ võ một đạo Lôi
Hỏa chưởng đỏ rực. Chưởng kình chạm nhau nổ ầm ầm, Đồ Quan Thư rõ ràng
chiếm ưu thế hơn. Pho Tố Thủ Ma Anh của lão thiên biến vạn hóa, uy lực
kinh nhân, đưa địch nhân vào thế hạ phong.
Gia Cát Tâm rống lên, vận toàn lực đánh chiêu Thiên Kiếm băng Hà.
Nhưng gã không hề luyện Âm Dương Thần Công nên kiếm khí chẳng chút
hơi lạnh, mất cả hiệu dụng của chiêu thức.
Hồng Phấn Tôn Giả cười ha hả, vỗ tay mười mấy thế chưởng chặn đứng
đường kiếm rồi đẩy đạo chưởng phong vào tâm thất đối phương. Gia Cát Tâm
trúng đơn, hự lên một tiếng, máu rỉ ra khóe miệng, văng ngược về phía sau.
Quần hào hoan hô vang dậy, Đồ Quan Thư mỉa mai:
– Nếu ngươi không mặc Lôi Hỏa Kim Giáp thì đã ra ma rồi.
Lôi Hỏa Đầu Đà thấy đồ đệ thảm bại. Lão vung chưởng nhập cuộc.
Những đạo chưởng kình nóng rực, đỏ như lửa bủa vây lấy họ Đồ. Gia Cát Tâm
cũng lau máu miệng, xông vào giáp công.Chỉ sau trăm chiêu, Quan Thư đã rơi vào thế hạ phong. Xét về bảnh lãnh
thì lão hơn Lôi Hỏa Đầu Đà. Nhưng vì còn có tên Gia Cát Tâm xảo quyệt, luôn
rình rập cơ hội, đánh vào chỗ nhược nên họ Đồ lung túng.
Thêm ba mươi chiêu nữa, Hồng Phấn Tôn Giả biết không thể kéo dài
đành đổi mạng với đối thủ. Lão hít một hơi chân khí, vận thần công bảo vệ
hậu tâm rồi tung sát chiêu Tố Thủ Trạch Hoa. Chưởng ảnh trắng muốt giăng
mắc đấu trường, đánh bại Hỏa Chưởng của Đầu Đà rồi vỗ ngực lão. Gia Cát
Tâm không bỏ lỡ cơ hội, như ánh sao băng ập đến giáng mạnh vào lưng Đồ
Quan Thư. Gã là kẻ gian hoạt, đa nghi nên sợ trúng kế, không dám dùng kiếm
đâm, mà chỉ dùng chưởng cách không hạ thủ.
Hai tiếng nổ vang lên cùng một lúc, Lôi Hỏa Đầu Đà hộc máu văng ra gần
trượng. Còn Hồng Phấn Tôn Giả bị chấn động mạnh nhưng vẫn bình thản
quay người lại mỉm cười:
– Thầy trò ngươi trúng kế của ta rồi. Ngươi có Lôi Hỏa Kim Y thì ta cũng
có Nhuyễn Đăng Giáp, mau chuẩn bị đền tội.
Gia Cát Tâm kinh hoàng tung mình rời khỏi đấu trường. Nhưng gã vừa
biến mất thì Đồ Quan Thư phung ra một vòi máu đỏ tươi, khuỵu xuống.
Nam Hải Lão Tổ vội nhẩy đến điểm nhanh mấy huyệt đạo rồi truyền
công lực bảo vệ tâm mạch cho họ Đồ.
Độc Y Trương Thúc nhét vào miệng lão ba viên linh đan, name tay xem
mạch. Hai khắc sau, Hồng Phấn Tôn Giả mở mắt going cười:
– Lão phu dù có chết cũng mãn nguyện, ít nhất cũng hoàn thành một nửa
lời hứa với Tần điệt nữ.
Thu Trinh cảm kích sụp xuống lạy tạ:
– Công ơn này tiểu nữ xin ghi long tạc dạ!
Trương Thần Y cười bảo:
– Đồ huynh làm sao mà chết được? Chỉ tĩnh dưỡng ba tháng là bình phục
thôi.
Mọi người nghe lão khẳng định, mừng ra thở phào nhẹ nhõm. Lý giáo
chủ cười ha hả:
– Nếu không bận đám thê thiếp còn ở lại Hồng Phấ cung, Đồ huynh có
thể về bầu bạn với lão phu và Nam Hải lão huynh.
Đồ Quan Thư going cười đáp:
– Làm gì còn thê thiếp nào nữa, tiểu đệ tọa công ba mươi năm nên đã cho
họ về nhà cả rồi. Bốn tỳ nữ này chỉ mới thu nạp hơn tháng nay. Nếu Lý giáo
chủ có long cưu mang, tiểu đệ xin đến quấy rầy vậy!Trương Thúc bước đến xem mạch cho Lôi Hỏa Đầu Đà, thấy lão đã chết,
ông thở dài nói:
– Lôi Hỏa Đầu Đà nhất thế hùng, chỉ vì hồ đồ nghe lời tên Gia Cát Tâm
mà chết thảm, Tử Kiếm Tần Hán Biệt bỗng bước ra trầm giọng nói:
– Lão Đầu Đà này có quen biết với gia sư Tử Nhãn Kiếm Vương. Tại hạ
xin nhận xác lão để mai táng.
Dứt lời, gã bước đến vác thi hài Đầu Đà đi khỏi sơn động.
Hồng Phấn Tôn Giả hỏi bằng giọng yếu ớt:
– Tên thiếu niên ấy là truyền nhân của Kiếm Vương sao?
Quái Cái ứng tiếng:
– Đúng vậy! Hắn đã từng đấu với Nam Hải Lão huynh một trận đấy!
Quần hào giải tán trở về cố quận, hào hứng bình luận cuộc tử đấu. Rốt
cuộc chỉ còn lại bọn Lý Bách và các phái bạch đạo. Phu thê cung chủ Thần-
Cung mời họ vào cung dùng trà. Hồng Phấn Tôn Giả cũng được khiêng vào
trong tĩnh dưỡng.
Một khắc sau, Tần Thu Trinh và Bạch Nhật Thần Thâu về đến, trán và
lưng ướt đẫm mồ hôi. Nàng hổn hển nói:
– Thân pháp Tần Hán Biệt thật đáng sợ, hắn vác một người mà tiểu nữ và
Trịnh huynh cũng không theo kịp. Cuối cùng đã mất dấu.
Đinh cung chủ thắc mắc:
– Nhị vị theo dõi họ Tần làm gì?
Lý Bách cười đáp:
– Bọn lão phu hoài nghi Tử Kiếm chính là hóa thân của Thuyên Kỳ!
Đinh Thanh Bình sửng sốt, mừng rỡ nói:
– Nếu đúng vậy thì hoàng thiên hữu nhãn phù trì cho võ lâm.
Thánh Nữ mỉm cười:
– Nếu muốn gã lộ chân tướng cũng chẳng khó gì. Kỳ nhi là người đại
hiếu, nếu nghe tin phụ mẫu lâm bệnh tất phải về ngay. Nhưng chỉ sợ làm thế
sẽ khiến y bỏ dở kế hoạch tiếp cận Gia Cát Tâm.
Mọi người bàn bạc đến trưa, dùng cơm xong liền khởi hành. Lý giáo chủ
cùng các cao thủ Ma Giáo trở về lại tổng đàn ở Chiết Giang. Còn Nam Hải Lão
Tổ cùng phu thê Thần Kiếm đưa thê tử của Thuyên Kỳ về tổng đàn Vệ Đạo
Minh ở Thương Khâu. Độc Y và Hồng Phấn Tôn Giả cũng đi theo họ.
Thu Trinh cùng Thần Thâu tiếp tục tìm kiếm Tần Hán Biệt. Hai trăm cao
thủ Thiên Nhãn Đường cũng được huy động lục soát vùng rừng chung quanhnúi Kinh Môn. Nhưng sau nửa tháng uổng công, Thu Trinh quyết định bỏ
cuộc, đi về Tây An xác minh lai loch họ Tần.
*
* *
Giữa tháng chạp, nàng và Trịnh Cốc đến bờ sông Hán Thủy thì nhận
được tin. Thiên Diện Bang ra đời, Không rõ chúng đặt cứ địa ở đâu, nhưng đã
cho người cải trang xâm nhập, đốt phá trong địa các phái bạch đạo.
Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự cháy mất mấy ngàn quyển kinh. Thanh
Hư Quán trên núi Võ Đang cũng sập một góc. Nặng nề nhất là phái Hoa Sơn,
chưởng môn Hận Thiên Kiếm và ba chục đệ tử bị hạ độc thủ, đang trong cảnh
thập tử nhất sinh.
Bọn chúng còn cả gan giả mạo Quái Cái, thừa lúc họ Bạch đi vắng vào
tổng đàn Lạc Dương định lấy đi Lục Trúc Ngọc Trượng, nhưng cũng may,
trưởng lão Cái Bang Thần Nhãn Quỷ Bổng là người thông minh, cẩn trọng,
không cho gã lấy đi còn vặn hỏi đủ điều. Cuối cùng, tên gian tặc bị lộ, tung độc
phấn rồi đào tẩu. Các phái võ lâm rúng động vì thủ đoạn của bọn tà ma, bế
môn kiểm tra lại nội tình, đặt ra những mật khẩu để phân biệt thực sự.
Bầu không khí ngờ vực, sợ hãi bao trùm khắp giang hồ. Thiên Diện Nhân
Yêu đã được bí mật đưa đến tổng đàn Vệ Đạo Minh để họp bàn cùng các lãnh
tụ võ lâm, tìm phương chống lại chiến thuật của Thiên Diện Bang.
Lục Vô Song truyền cho họ cách pha chế loại nước Chân Diện Thủy để sử
dụng. Mọi biện pháp đề phòng đã được đưa ra. Độc Y cũng phát cho các phái
loại bột thử độc để kiểm tra nguồn nước uống.
Mọi ngưới có cảm giác như đang phải chống lại với những kẻ thù vô
hình, độc ác. Lần này Thu Trinh hóa trang thành một thiếu nữ tuổi đôi mươi,
không xinh đẹp nhưng tươi tắn và duyên dáng. Thần Thâu đóng vai thân phụ
của nàng. Bên kia sông Hán đã là địa phận Cao Lăng của Thiểm Tây. Hai người
vào huyện thành tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn uống.
Cao lăng name cạnh bờ sông và trực lộ chính vào đất Thục nên rất sầm
uất phồn vinh. Đường trong thành lót đá sạch sẽ, hiệu buôn và quán xá rất
nhiều. Cao Lăng đại khách điếm gồm một tửu lâu, hai tầng ở giữa và hàng
trăm phòng trọ vây quanh. Ngăn cách giữa hai phần này là một vườn hoa tươi
tốit, râm mát.
Thu Trinh nhận phòng, tắm gọi xong liền rủ Thần Thâu sang tửu lâu ăn
trưa. Nàng vui mừng nhận ra Tần Hán Biệt đang ngồi uống rượu với một
người, Nàng không tin vào mắt mình là người đối ầm với họ Tần chính là Lôi
Hỏa Đầu Đà. Ngay Trương Thần Y cũng xác nhận lão đã đứt hơi, sao giờ lại
ngồi đây?Thu Trinh cố giữ vẻ thản nhiên, chọn một bàn không xa, lắng nghe câu
chuyện. Thần Thâu ngồi xuống cạnh nàng thì thầm:
– Quái lạ thật! Sau Côn Luân Thần Kiếm, lão Đầu Đà là người thou hai
chết đi sống lại.
Nàng bảo lão gọi mấy món ăn và bình rượu nho. Hai người vừa ăn vừa
quan sát bàn của họ Tần. Họ nghe Đầu Đà cười khà khà bảo:
– Nếu không có Tần đệ thì cái mạng già này đã hưu hỉ rồi. Lão sẽ giúp
ngươi khai tông, lập giáo đương danh với thiên hạ.
Tử Kiếm thản nhiên hỏi lại:
– Thế còn Gia Cát Tâm thì sao?
Đầu Đà thở dài:
– Dù cho hắn là đệ tử của ta thực, nhưng sau những chuyện vừa qua, lão
ca cảm thấy ghê sợ hắn vô cùng. Đầu Đà ta tâm địa thẳng thắn, không chịu nổi
những kẻ mưu sâu kế độc. Ngày ấy, hắn đã lén ta gài hỏa dược trên núi Vỹ
Uyên để ám hại họ Thẩm. Khi được tin Thuyên Kỳ vong mạng bởi quỷ kế, ta
đã chửi mắng hắn thậm tệ, nhưng nghĩa sư đồ đâu có thể bỏ được? Nay ta thọ
ân cứu tử của tần đệ, nguyện đem thân già này kề cận ngươi suốt đời, coi như
chẳng còn quan hệ gì với Gia Cát Tâm nữa.
Tần Hán Biệt hờ hững nói:
– Xét ra Gia Cát Tâm cũng là kẻ tài trí hiếm có. Nếu gã không quá xảo
quyệt, có thể hợp tác mà làm nên nghiệp lớn!
Lôi Hỏa Đầu Đà gật đầu:
– Tùy Tần đệ muốn sao cũng được!
Hai người tiếp tục ăn uông, chuyện trò. Té ra tính tình của Đầu Đà rất
cương trực và hào sảng. Uống cạn vò rượu, lão càu nhàu:
– Tần đệ quả là khó hiểu! Hôm qua còn cười tươi như hoa, sao giờ mặt
mũi lạnh lẽo như băng vậy?
Hán Biệt giật mình nhưng chẳng nói gì. Bổng từ ngoài cửa có bốn nữ
lang bước vào, mùi son phấn sực nức cả tửu lâu. Đi đầu là một nàng mặc cung
trang màu tím nhạt, thướt tha như cành liễu trước gió. Nàng bước đến trước
bàn của Đầu Đà, đảo khóe thu ba, tươi cười hỏi:
– Tiện thiếp là Tử Quyên. Dám hỏi nhị vị có phải là Lôi Hỏa Đầu Đà và
Tử Kiếm?
Họ Tần nhíu mày đáp:
– Phải! Cô nương tìm bọn tại hạ vì mục đích gì?
Nữ lang liếc đôi mắt đẹp:- Bang chủ Thiên Diện Bang có lời mời công tử giá lâm tổng đàn.
Tử Kiếm hỏi lại:
– Phải chăng quý bang chủ là Xà Thiệt Thư Sinh Gia Cát Tâm?
Nữ lang khúc khích cười, lắc đầu:
– Không phải! Gia Cát Tâm chỉ là quân sư, còn Thiên Diện phu nhân mới
là bang chủ.
Lôi Hỏa Đầu Đà roan rảng hỏi:
– Vậy tên Gia Cát có mặt ở tổng đàn không?
– Thưa có! Quân sư nghe nói tiền bối còn sống, người rất hoan hỉ.
Đầu Đà giận dữ bảo:
– Hắn vô lương tâm, chẳng thèm nhặt xác Phật gia mà chôn cất, còn tình
nghĩa gì nữa chứ?
Nữ lang cười xòa:
– Chuyện đó xin để quân sư đích thân giải thích, tiểu nữ không dám đa
ngôn. Xin mời nhị vị dời gót.