Bạn đang đọc Tuyết Hồ Công Tử – Chương 11: Ma Đăng Xuất Thế Kinh Thiên Địa-hào Kiệt Trầm Luân Khấp Quỷ Thần
ba ngày sau, đoàn người của Hỏa Vương trở lại Tây Vực. Độc Y
Trương Thúc cũng có mặt. Đi khỏi trấn Ước Dã vài dặm, Thuyên
Kỳ thúc ngựa đến bên họ Trương, giải huyệt đạo cho lão rồi dịu giọng nói:
– Tiền bối tuổi hạc đã cao, tại hạ không nỡ xuống tay. Chỉ mong tiền bối
nghĩ lại, xa lánh nẻo tà ma, đem y thuật tuyệt thế của mình cứu nhân độ thế,
tạo phúc cho đời.
Lão cảm kích thở dài đáp:
– Lão phu trợ Trụ vi ác, lún sâu vào tội lỗi, mặt mũi nào trở lại Trung
Nguyên nhìn đồng đạo? Hơn nữa, giờ đây ai còn dám tin tưởng và giao tánh
mạng cho lão phu điều trị?
Chàng mỉm cười trấn an:
– Nếu tiền bối thực lòng hướng thiện tại hạ sẽ đem thanh danh Tuyết Hồ
công tử đảm bảo cho tiền bối trước võ lâm Trung Thổ.
Lão ngẩn người suy nghĩ rồi cả quyết lập lại:
– Công tử khí độ như biển, lão phu xin thề có hoàng thiên chứng giám,
suốt đời phò tá công tử chiến đấu cho chính đạo giang hồ.
Hỏa Vương mừng rỡ, đến bên vỗ vai lão cười ha hả, nói:
– Trương lão huynh chịu đem tài giúp đời, lão phu rất cao hứng !
Bốn nữ nhân cũng lại chúc mừng.
Hơn tháng sau, bọn Thuyên Kỳ về đến Sa Thành. Lộ phu nhân mừng rỡ,
sai gia nhân dọn tiệc tẩy trần. Nhưng điều làm Thuyên Kỳ và các nương tử
hoan hỉ nhất chính là sự có mặt của Côn Luân Thần Kiếm và Thánh Nữ Lý
Nhược Hồng. Họ nhớ chàng quá nên tìm đến đây để xem sự thể, đồng thời
theo vào Trung Nguyên luôn.
Đã là giữa tháng chạp, chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến tết Nguyên
Tiêu. Phu thê họ Lô tha thiết mời vợ chồng Thần Kiếm ở lại Sa Thành đón
năm mới. Độc Y Trương Thúc được mọi người tôn kính, lòng hân hoan quên
chuyện cũ, hòa vào cái vui chung của mọi nguời. Tuyết đã rơi từ giữa tháng
trước, phủ trắng thảo nguyên tạo nên sinh khí khác lạ cho vùng hoang mạc.
Những cây mai, cây đào trong vườn và trước cửa Lộ gia đã trổ trắng nụ non.
Bốn nữ lang xúm xính áo lông rượt đuổi nhau trên tuyết như lũ tiểu đồng.
Sáng ngày mùng một tết, cúng tế xong, Hỏa Vương bày yến tiệc mừng
xuân. Nắng xuân nhạt nhòa không làm ai khó chịu, họ đặt bàn nơi hoa viên để
thưởng mai.
Tiệc tan, đám nữ nhân cáo từ vào nhà trò chuyện, chỉ còn lại Thuyên Kỳ
và ba lão nhân ngồi uống rượu, bàn chuyện giang hồ.
Nghe Thuyên Kỳ nhắc đến hiểm họa đang tiềm ẩn từ phía Mê Âm Thần
Cung, Độc Y thở dài nói:
– Thực ra Thần Cung cung chủ chưa phải là đối thủ nguy hiểm nhất của
võ lâm, chỉ cần vài trăm cao thủ liều mình hủy hoại thính giác là có thể tiêu
diệt được. Nhưng còn một nhân vật khác lợi hại và tàn độc hơn. Người ấy
chính là Tống Linh Quân – tiểu đệ của sư phụ lão phu. Lão ta là em út nên năm
nay chỉ mới lục tuần, không những tài dụng độc cao cường mà tính tình hiếu
sát, dâm ác. Lúc còn trẻ, lão đã từng mạo danh sư phụ gây ra nhiều huyết án,
khiến Độc Thánh phải chịu mang tiếng ác ma. Cuối cùng bị quần hào giáp
công hai mươi năm trước. Cũng may, trước đó tiên sư đã bắt được Tống Linh
Quân, dùng kỳ môn trận thế giam trong một sơn cốc ở Ngũ Hành Sơn. Nhưng
khốn nỗi, chính tại sơn cốc này, Tống sư thúc đã tìm được quyển bí kiếm Ma
Đăng Kỳ Thư, và lão ta dường như đã luyện xong. Lão phu vì lời dặn của sư
phụ nên hàng tháng vẫn đem vật thực đến cung cấp. Lần cuối cùng là cách đây
gần nửa năm, lão khoe đã luyện thành công phu Ma Đăng, có thể tỏa ánh sáng
và độc khí làm mê man cả trăm người trong vòng mười trượng. Không chừng
giờ lão đã tung hoành ở Trung Nguyên.
Ba người nghe Độc Y nói xong, bất giác đổ mồ hôi lạnh. Thuyên Kỳ lo
lắng bảo:
– Long Hổ Bang ở Tây An rất gần núi Ngũ Hành, không hiểu có gặp nguy
hiểm gì không?
Hỏa Vương tỏ vẻ ngao ngán:
– Nếu đúng như lời Trương lão huynh nói thì Ma Đăng hầu như không
có cách khắc phục. Chúng ta có tự chọc mù mắt cũng không thấy đường mà
giết lão.
Thần Kiếm nghĩ đến an nguy của hai phái Côn Luân và Ma Giáo, dựng
ngược đôi mài kiếm nói:
– Ngày mai tiểu đệ sẽ lên đường trở lại Trung Nguyên xem sự thể thế nào.
Dù có bỏ mạng dưới Ma Đăng cũng cam tâm.
Thuyên Kỳ nghiêm giọng hỏi Độc Y:
– Những người bị mê man bởi Ma Đăng có cứu được không?
Họ Trương tư lự rồi đáp:- Lão phu tự tin có thể cứu họ thoát khỏi cái chết do độc khí. Nhưng Ma
quang phát ra từ Ma Đăng lại là một loại tà pháp nhiếp hồn. Lão phu không
biết gì về lãnh vực này.
Thuyên Kỳ tủm tỉm cười:
– Tiểu bối chính là một đại pháp sư chuyên bắt hồn người.
Đôi Ma nhãn sáng rực lên khiến Độc Y kinh hoàng nghe thần trí lơ mơ
như muốn ngủ. Chàng thu hồi ma pháp, Độc Y định thần trở lại, giơ ngón tay
tán thưởng:
– Với công phu Ma Nhãn Di Hồn này ta tin rằng có thể khắc chế được tác
dụng của Ma Quang.
Trưa ngày mồng bốn tết, phu thê Thần Kiếm cáo từ Hỏa Vương, dẫn bọn
Thuyên Kỳ về Trung Thổ. Chín con tuấn mã tốt nhất đã được họ Lô tuyển
chọn từ các mục trường để tặng cho họ. Nhờ vậy cước trình rất mau lẹ.
*
* *
Lăng Hổ, Lăng Báo bùi ngùi từ biệt bọn gia nhân của Lộ Gia Trang. Anh
em chúng đã được hưởng những ngày vui vẻ ở đây.
Hơn bốn mươi ngày sau, đoàn người về đến Tây An. Nhìn ngọn cờ
Thanh Long Bang vẫn bay phất phới trên đại môn tổng đàn, mọi người mừng
đến sa lệ, thúc ngựa phi mau đến trước cổng. Đám thủ hạ nhận ra thiếu bang
chủ và bốn vị phu nhân, reo lên mừng rỡ mở rộng cửa đón chào.
Bang chủ Vi Thừa Khanh đang ngồi trong thư phòng tiếp khách, vội
chạy ra. Thánh Nữ Lý Nhược Hồng thấy cửu phụ, nghẹn ngào bước đến sụp
xuống ôm chân ông khóc nức nở:
– Cửu phụ, Nhược Hồng không ngờ còn có ngày được gặp lại người.
Dòng lệ hiếm hoi của tuổi già ứa ra. Ông đỡ Thánh Nữ dậy, gạt nước mắt
cười bảo:
– Hồng Nhi tuổi đã gần ngũ tuần mà còn khóc lóc, không sợ các nàng dâu
cười cho hay sao?
Thần Kiếm vòng tay thi lễ:
– Điệt tế bái kiến cửu phụ !
Vi lão tiến đến ôm vai Thiên Tân, cười ha hả nói:
– Ái chà, trông ngươi còn anh tuấn hơn cả Thuyên Kỳ, trách sao hai mươi
năm trước đây Hồng nhi không say đắm !Thánh Nữ thẹn thùng liếc Vi lão:
– Cửu phụ lại đem điệt nhi ra diễu cợt nữa sao ?
Tắm gội xong, mọi người trở lên đại sảnh dùng cơm. Thuyên Kỳ nhận ra
bang chủ Cái Bang – Quái Cái Bạch Trì Thượng – liền bước đến chào:
– Chẳng ngờ lại gặp lão bang chủ ở đây, tiểu điệt rất nóng lòng muốn
được biết về cục diện giang hồ.
Quái Cái cười đáp:
– Ngược lại, lão phu đến đây cũng chỉ vì muốn tìm công tử. Chờ đợi đã
năm ngày nay, đang định trở về Lạc Dương thì lại gặp ! Phải công nhận lão
hòa thượng Ngộ Quả có tài thông thiên triệt địa.
Vi bang chủ giới thiệu cử tọa với nhau xong, mời cả bàn cạn chén tẩy
trần. Chén thứ hai để mừng Độc Y Trương Thúc hồi đầu. Chén thứ ba mừng
phu thê Thần Kiếm.
Vi lão và Quái Cái chờ các người lữ hành ăn no, mới mở lời kể lại diễn
biến của giang hồ mấy tháng qua. Thì ra, đúng như Độc Y dự đoán, Tống Linh
Quân đã xuất hiện, xưng hiệu Ma Đăng Thần Quân. Võ công lão rất cao cường
nhưng lợi hại nhất vẫn là Ma Đăng. Họ Tống đã thu phục mấy chục bang hội
nhỏ ở Sơn Tây, Hà Bắc và dọc bờ Bắc Hoàng Hà, thành thử nhân số Ma Đăng
giáo lên đến hơn hai ngàn người.
Tháng trước, lão dẫn quân đến Tây An, bao vây tổng đàn, đòi Long Hổ
Bang quy phục. Đang lúc tuyệt vọng, chợt có tiếng mõ chẳng rõ từ đâu vọng
lại. Tống Linh Quân bị tiếng mõ tấn công, nhưng lại không nhìn thấy địch thủ
ở đâu, nên chẳng thể dùng Ma Đăng Thần Công sát hại. Lão hậm hực rút lui.
Tình trạng này cũng xảy ra với hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, nhưng lần
này họ Tống không xuất quân rầm rộ nên Ngộ Quả hòa thượng hay tin trễ.
Kết quả là ông cũng cứu được hai phái, nhưng có hàng trăm tăng lữ Thiếu Lâm
và mấy chục đại sĩ Võ Đang bị Ma Đăng làm cho mê mang thần trí. Hơn nửa
tháng trước, Ngộ Quả hòa thượng đã đến tổng đàn Cái Bang gặp Quái Cái, nhờ
Cái Bang cho đệ tử theo dõi hành tung của Ma Đăng Thần Quân, báo cho ông
biết để can thiệp kịp thời. Bang chủ có hỏi sao ông không diệt trừ họ Tống để
cứu vãn võ lâm. Hòa thượng bảo Đại Âm Thần Công chỉ có thể dọa cho Ma
Đăng Thần Quân sợ hãi mà rút lui, chứ không giết được hắn. Âm Dương Thần
Công của Tuyết Hồ công tử mới là khắc tinh của Ma Đăng. Vì vậy, Bạch bang
chủ mới nghe lời hòa thượng đến Tây An tìm Thuyên Kỳ.
Nghe xong, chàng cười nhạt bảo:
– Sáng mai, tiểu bối và Trương thần y sẽ đến Tung Sơn chữa trị cho
những nạn nhân của Ma Đăng. Sau đó sẽ đến tận Ngũ Hành Sơn diệt trừ họ
Tống.
Thần Kiếm cười bảo:- Kỳ nhi cho rằng ta bất tài hay sao mà không thèm nhắc đến?
Thuyên Kỳ sợ hãi thưa:
– Kỳ Nhi không dám, xin thân phụ dạy bảo.
Thánh Nữ nghiêm mặt nói:
– Chúng ta đều là phần tử của võ lâm, chẳng kẽ thấy nguy nan mà chùng
bước. Tông tự họ Thẩm đã có ba nàng dâu mang tặng, tướng công và Kỳ nhi cứ
yên tâm tiêu diệt ác ma. Thiếp sẽ đưa bốn tức nữ về Chiết Giang thăm song
thân.
Mọi người nghe bà nói có đến ba nữ nhân mang hỉ tín, tập trung nhìn
bốn nàng dâu. Thuyên Kỳ tin ý, nhận ra Thu Trinh là đôi mắt thoáng buồn,
biết không phải là nàng.
*
* *
Đêm đến, Thuyên Kỳ cùng bốn ái thê thưởng trăng nơi vườn hoa phía
sau tổng đàn. Vầng trăng tròn lạnh lẽo chen mình trong đám mây bàng bạc,
từng trận gió lạnh cắt da thổi về, đem theo những bông tuyết nhỏ như hạt
ngọc. Các nữ nhân dấu mình trong những chiếc áo khoác lông, trông như bốn
con gấu lớn. Chàng cười bảo:
– Ngày mai chúng ta lại xa nhau, mong các nàng bảo trọng.
Dường như họ đã bàn bạc trước, Vân Phụng mở lời:
– Tướng công vì đại cuộc võ lâm phải bôn ba khắp nơi, xa thê thiếp và
mái ấm gia đình. Bọn thiếp vì bổn phận làm dâu không thể theo tướng công
bạt thiệp trường đồ. Chỉ có mình Tần thư chưa mang nặng, sẽ thay bọn thiếp
kề cận, chăm sóc cho chàng.
Hai nàng kia cũng nói vào. Thuyên Kỳ biết Thu Trinh đang tủi phận, nên
cười đáp:
– Đây là do ba nàng tha thiết yêu cầu, sau này đừng trách ta thiên vị.
Sáng ngày rằm tháng hai, Côn Luân Thần Kiếm dẫn phu thê Thuyên Kỳ.
Độc Y Trương Thúc và anh em họ Lăng lên đường đến Võ Đang sơn và Thiếu
Lâm tự. Quái Cái cũng đi theo.
Độc Y cùng Thuyên Kỳ đối chứng lập phương cứu được bốn mươi đệ tử
Võ Đang và hơn trăm tăng lữ Thiếu Lâm. Nhưng họ chưa kịp rời núi Thiếu
Thất, đã có đã có đệ tử Cái Bang lên báo tin rằng Ma Đăng Thần Quân đã
chính thức gửi tối hậu thư đòi Mê Âm Thần Cung phải quy phục.Tin này làm chấn động võ lâm, những kẻ hiếu kỳ đã liều mạng đến xem
cuộc trang hùng. Họ tự nhủ chỉ cần đứng xa hơn mười trượng là có thể an
toàn. Côn Luân Thần Kiếm phấn khởi nói:
– Cuộc tương tranh này có lợi cho võ lâm, nếu chúng đồng quy ư tận thì
thật là đại phúc.
Độc Y xuất thân từ Ma Đạo, hiểu rõ bản chất bọn gian tà, nên lộ vẻ ưu tư:
– Lão phu chỉ sợ chúng ở thế cân bằng, thương lượng với nhau để thống
trị võ lâm, lúc đó còn ai đương cự nỗi với một lúc Ma Âm và Ma Đăng?
Thuyên Kỳ tán thành, lát sau đưa ra một ý:
– Ma Đăng Thần Quân muốn chinh phục Ma Âm Thần Cung tất phải đi
ngang đất Hà Nam. Chúng ta nhân dịp này phục kích giết lão trước rồi thanh
toán Thần Cung sau.
Không Từ thần sư, chưởng môn phái Thiếu Lâm tỏ ý ngần ngại, nhưng
cuối cùng rồi cũng đồng ý:
– Vì đại cuộc võ lâm, vì sinh mạng hàng ngàn đồng đạo, có lẽ chúng ta
phải nuốt mặt làm vậy thôi !
Trương Thúc nghiêm giọng bảo:
– Phương trượng thức ngộ được điều này rất tốt. Giết một kẻ đại ác để
cứu cả ngàn người là công đức chứ không phải tội lỗi.
Bán bạc xong, Quái Cái tức tốc trở về Lạc Dương điều động đệ tử lập
mạng lưới trinh sát, theo dõi chặt chẽ lộ trình của Ma Đăng giáo.
Hai trăm tăng lữ La Hán đường sẽ đi theo bọn Thuyên Kỳ, đóng quản
doanh ở một đoạn quan đạo vắng vẻ, phía nam sông Hoài. Đây là một nơi
phục kích rất lý tưởng vì đường xá gập gềnh. Đi qua một hẻm núi, hai bên là
vách đá cao hơn ba trượng. Nếu đứng ở trên tung Thần Oanh xuống thì Tống
Linh Quân khó mà thoát chết.
Theo kế hoạch, Thuyên Kỳ sẽ lợi dụng địa thế hiểm tuyệt của đoạn
đường này, tung thần đạn giết họ Tống, nếu lão đi tiên phong. Còn như lão đi
giữa hàng quân, chàng chỉ thả Thần Oanh xuống trước mặt lão để dọa dẫm,
bắt lão phải tỷ đấu công bằng với mình. Chỉ khi nào lão dẫn quân đào tẩu mới
dùng hỏa khí giết sạch. Còn bốn ngày nữa là đến kỳ hạn, trinh sát Cái Bang
dùng chim câu báo tin Ma Đăng Thần Quân đang dẫn ba trăm thủ hạ đi đến,
chỉ còn cách bốn chục dặm đường.
Một canh giờ sau, từ trên vách núi mọi người thấy một lão nhân mặc
hoàng bào đi đầu đoàn người ngựa đông đảo. Thuyên Kỳ mừng rỡ chờ lão lọt
đúng tầm tay, ném thần oanh xuống ngay trước mặt. Hỏa khí nổ long trời
khiến Ma Đăng Thần Quân văng ngược về sau chết tốt. Có sáu tên đi sau lưng
cũng theo lão về chầu diêm chúa. Bọn giáo đồ kinh hoàng quay lưng bỏ chạy,
nhưng hai đầu đã bị các nhà sư Thiếu Lâm chặn lại.Thuyên Kỳ quát vang như sấm:
– Các ngươi khôn hồn đứng im, nếu không ta quăng thêm vài trái Thần
Oanh nữa.
Bọn chúng đã chứng kiến uy lực của trái đầu nên sợ hãi đứng cả lại.
Thuyên Kỳ cùng mọi người phi thân xuống xem xét. Ngực và bụng của Thần
Quân bị xé nát nhưng nửa gương mặt bên trái còn nguyên vẹn, Chỉ cần nhìn
làm da trắng trẻo mịn màng cũng biết người này còn rất trẻ, không phải là
Tống Linh Quân. Trương Thúc xác nhận:
– Trên gò má trái họ Tống có nốt ruồi to bằng hạt đậu. Chắc chắn đây
không phải là lão.
Thuyên Kỳ lạnh lùng hỏi bọn tù binh:
– Giáo chủ của bọn ngươi đã đi đường nào?
Một tên có vẻ là đầu lĩnh run rẩy đáp:
– Bẩm đại hiệp, Giáo chủ đã đi trước bọn tiểu nhân ba ngày đường, còn đi
lối nào thì không rõ.
Côn Luân Thần Kiếm dậm chân nói:
– Lão này thật là gian hoạt như hồ ly. Thật là khó đối phó !
Thuyên Kỳ nghiêm giọng bảo bọn giáo đồ:
– Xưa nay tà chẳng bao giờ thắng chánh. Ta có trong tay hơn trăm trái
Thần Oanh, liệu giáo chủ của bọn ngươi có chống cự nổi không ? Nay vì đức
hiếu sinh, ta tha cho bọn ngươi trở về với vợ con. Nếu có lòng thương những
người cùng cảnh ngộ, nhân lúc lão ma vắng mặt, ghé ngang qua Ngũ Hành
Sơn rủ bọn họ cùng trốn đi để tránh cảnh tan xương nát thịt.
Tên đầu lãnh cảm động thưa:
– Đại hiệp quả là bậc đại nhân nghĩa, nhưng giáo chủ đã bắt chúng tôi
uống độc hoàn nên không còn làm chủ được mình.
Trương Thúc mỉm cười hỏi:
– Viên độc hoàn đó hình dạng, mùi vị như thế nào?
– Nó có màu xanh lợt, mùi hăng hắc, vị cay nồng. Nếu hàng tháng không
uống thuốc giải sẽ thấy ruột đau như cắt.
Độc Y lấy trong lưng ra một lọ ngọc, đổ ra một viên thuốc y như lời mô tả
đưa cho gã xem. Đại hán ngửi rồi nếm thử, sửng sốt hỏi lại:
– Sao tiền bối lại có độc hoàn này?
Độc Y không đáp mà quay sang nói với bọn Thuyên Kỳ:- Đây không phải là độc dược, mà là thuốc trị bệnh giun sán. Khi uống
vào, đúng ba mươi ngày sau sẽ đau bụng kịch liệt trong bốn ngày liền, nhưng
sau đó đại tiện ra những xác giun đã chết. Bọn chúng tưởng mình được uống
thuốc giải nhưng thực ra cũng cùng một loại với viên đầu tiên, nhưng khác
màu. Vì vậy, chu kỳ đau bụng lại tiếp diễn.
Đại hán gãi đầu công nhận:
– Tiến bối nói chẳng sai, một tháng sau khi uống viên màu xanh, tiểu
nhân đã sổ ra rất nhiều xác giun. Trương Thúc cao giọng bảo bọn giáo đồ Ma
Đăng:
– Bây giờ các ngươi đã biết mình không hề trúng độc, vậy hãy nghe lời
Thẩm đại hiệp mà rủ nhau giải tán, rời bỏ lão Thần Quân được rồi.
Mấy trăm tên giáo đồ mừng rỡ đồng thanh dạ to rồi hoan hỉ quay ngựa
trở về. Không Viên đại sư Thủ toạ La Hán đường hoan hỉ nói:
– Thẩm công tử và Trương thầy y tay không vấy máu mà giải tán được
Ma Đăng Giáo, bần tăng vô cùng khâm phục !
Trần Thu Trinh nhắc nhở:
– Tướng công ! Lão ma đã đi trước một bước, chàng định thế nào?
Thuyên Kỳ vòng tay hỏi Thần Kiếm:
– Hài nhi chẳng biết phải làm sao, xin phụ thân dạy bảo.
Thiên Tân hài lòng, cười sang sảng:
– Kỳ nhi tài trí hơn ta làm họ Thẩm lấy làm vinh dự, bất tất phải giữ lễ
như vậy.
Thu Trinh biết mình thất thố, thẹn thùng tạ lỗi:
– Lão nhân gia yêu thương Kỳ ca nên nói vậy, tiểu tức càng thêm hổ
thẹn.
*
* *
Cuối cùng, mọi người quyết định để Không Viên đại sư dẫn cao thủ La
Hán đường đi sau, còn bọn Thuyên Kỳ đi đến Ma Âm Thần Cung trước.
Chiều ngày cuối tháng hai, sáu người đến huyện thành Kinh Môn. Long
đầu các phái bạch đạo đã nghe Quái Cái kể cho nghe kế hoạch phục kích nên
xúm lại hỏi han. Côn Luân Thần Kiếm kể lại việc Ma Đăng Thần Quân dùng
kế kim thiền thoát xác rồi kết luận:- Chắc chắn là lão ma đang có mặt ở đây, nhưng ngày mai lão có liên thủ
với Thần Cung để đánh ngược lại chúng ta không thì chưa biết.
Thuyên Kỳ lặng lẽ rủ Thu Trinh và huynh đệ họ Lăng vào nhà sau,
không dự bàn đại sự. Tắm gội, thay áo xong chàng gọi Lăng Hổ đến hỏi:
– Thần Cung xây ngầm dưới lòng núi Kinh Môn thì chắc phải có lỗ thông
hơi. Ngươi ở trên núi Kinh Môn đã lâu, có tình cờ phát hiện ra hay không?
Lăng Hổ gãi đầu suy nghĩ mà chẳng ra, quay sang hỏi Lăng Báo:
– Nhị đệ có nhớ cái lỗ thông hơi nào trên đỉnh núi hay không? Ta đã
quên nó ở chỗ nào rồi.
Lăng Báo đắc ý:
– Thế mà đại ca cũng quên, chẳng phải là ở mé Tây hay sao?
Lăng Hổ nhớ lại gật đầu kể:
– Hôm ấy thuộc hạ và Lăng Báo đi bắt thỏ. Khi trượt đến chỗ ấy, thấy nó
chui vào một lỗ vuông vức như có người đục đẻo. Lỗ này rộng độ ba gang nên
thuộc hạ chui vào thử, thấy đường hầm bẻ góc liên tục lại tối đen nên trở ra.
Thuyên Kỳ cười bảo:
– Đêm nay bọn ngươi dắt ta đến chỗ ấy xem thử.
Vai trò của Mê Âm Thần Cung trong võ lâm hiện nay rất vi diệu, không
xác định là bạn hay thù. Ngoài việc Chung Cổ Song Phật chặn đường cướp
tiêu, Thần Cung chưa hề có hành động nào xâm phạm đến các bang phái bạch
đạo. Vì vậy, chàng không thể dùng Thần Oanh phá hủy Thần Cung. Chàng
chỉ tìm cách xâm nhập để dò xét tình hình.
Đầu canh ba, bốn người có mặt trước lỗ thông hơi ở mặt Tây đỉnh Kinh
Môn. Lăng thị huynh đệ sinh trưởng ở nơi này, nên rất thông thuộc đường đi
nước bước. Thuyên Kỳ dặn dò Thu Trinh và bọn thuộc hạ rồi chui vào động
khẩu. Tuyết Hồ đi trước mở đường để đề phòng cạm bẩy.
Vào được ba trượng đã gặp lưới sắt cản đường, chàng rút tiểu kiếm chặt
đứt. Sau ba lần lưới mới vào đến một đoạn nằm ngang rộng rãi như một gian
phòng. Trên vách chi chít những đường ống đồng thông với các phòng ở dưới.
Chàng vận công áp tai vào từng miệng ống ngeh ngóng. Các nơi đều yên
tĩnh, chỉ có một phòng duy nhất có tiếng nữ nhân cười dâm đãng:
– Bản lãnh trên giường của Tống ca quả là lợi hại, hơn hẳn lão vô dụng họ
Đinh. Nhưng liệu chàng có sức bồi tiếp thêm một hiệp nữa chăng?
Thuyên Kỳ giật mình nhớ lại Mê Âm Cung Chủ có tên là Đinh Thanh
Bình. Nam nhân họ Tống bật cười khanh khách:- Hai mươi năm chẳng gần nữ nhân, nay gặp phu nhân cũng là bậc phong
lưu, ta rất mãn nguyện, dù đấu đầu tới sáng cũng chẳng chán chường. Nhưng
chỉ sợ Cung chủ phát hiện, cắt đứt liên minh thì bá nghiệp khó thành.
Giờ đây, Thuyên Kỳ đã có thể đoán đôi gian phu dâm phụ này chính là
Ma Đăng Giáo Chủ Tống Linh Quân và Mê Âm cung chủ phu nhân.
Dâm phụ thở dài bảo:
– Thiếp chỉ ngại nhất tên Tuyết Hồ công tử. Gã là người duy nhất trong
võ lâm luyện được Âm Dương Thần Công lại giữ trong tay một cặp Chung Cổ.
Nếu gã phát hiện được cách xuất chiêu Chung Cổ Giao Thái thì chúng ta khó
mà toàn mạng.
Tống Linh Quân kiêu ngạo hỏi:
– Lẽ nào Chung Cổ lợi hại hơn cả Ma Đăng?
– Đúng vậy ! Chiêu Chung Cổ Giao Thái giết người ngoài ba mươi
trượng, uy lực khủng khiếp như sấm chớp. Nhưng Tống ca đừng lo, họ Thẩm
không bao giờ biết bí mật này đâu. Chàng về nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc
chiến ngày mai. Cung chủ hành công cũng sắp xong rồi.
Thuyên Kỳ bò nhanh ra ngoài, kéo mọi người xuống núi, trở lại khách
điếm.
Đầu canh năm, Thần Kiếm cho mời chưởng môn, trưởng lão các phái
đến báo tin Ma Đăng Thần Quân đã liên thủ với Thần Cung. Cuộc phó ước
giữa hai phe chỉ là cái bẩy tóm gọn giang hồ. Không Văn đại sư Thủ tọa Đạt
Ma đường lộ vẻ lo lắng:
– A di đà phật ! Không ngờ chúng ta đến đây với tư thế tọa sơn quan hổ
đấu, lại biến thành ba ba trong rọ. May mắn mà Thẩm thí chủ sớm phát hiện,
nếu không chẳng cách nào trở tay cho kịp. Nhưng đã lỡ đến đây mà âm thầm
rút lui thì còn gì thanh danh nữa?
Thuyên Kỳ là người hiếu thuận, trước mặt thân phụ chẳng bao giờ nhiều
lời, chàng chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Thần Kiếm Thẩm Thiên Tân cũng là
bậc tài trí, chỉ vì bị giam trong băng mười mấy năm nên không theo kịp
những biến chuyển của thời đại. Ông trầm ngâm một hồi mới nói:
– Theo thiển ý của tại hạ, có thể Thần Cung cho thuộc hạ chặn đường rút
quân của quần hào để Ma Đăng và Ma Âm tiêu diệt. Vậy thì lát nữa, chúng ta
sẽ không vào sơn cốc hết mà để lại vài trăm cao thủ phục kích phía sau. Khi
bọn ta ma trở mặt, lực lượng này sẽ đánh vào lưng bọn Thần Cung mở đường
rút lui.
Chưởng môn Hoa Sơn Hận Thiên Kiếm Hạ Trì Chương hỏi thêm:
– Còn ai sẽ đối phó với Ma Đăng và Ma Âm?
Thuyên Kỳ điềm đạp đáp ngay:- Tiểu bối sẽ cầm chân Ma Đăng Thần Quân, không cho y dở tuyệt kỹ Ma
Đăng Thần Châu. Sau đó Lăng Hổ và Lăng Báo sẽ đấu với phu thê Ma Âm
cung chủ. Tiện nội Tần Thu Trinh sẽ ở tuyến giữa, dùng Thần Oanh đối phó
với bọn hoàng y để mở đường máu. Trận này chúng ta không cần thắng mà
chỉ cần thoát thân khỏi bẫy rập. Sau này sẽ tập trung lực lượng toàn võ lâm
tiêu diệt bọn ác ma. Quái Cái thắc mắc:
– Sao công tử không dùng Thần Oanh hạ sát lão Ma Đăng và phu thê
Cung chủ?
Chàng thở dài trả lời:
– Thần Oanh chỉ có tác dụng với đám đông, vì khi rơi xuống đất, nó
không nổ ngay mà phải sau một thời gian ngắn ngủi. Đối với cao thủ như bọn
họ, đã trong một hai cái chớp mắt đã tung mình ra khỏi vòng sát thương rồi.
Cuối cùng, kế hoạch này được mọi người chấp nhận. Giữa giờ thìn, quần
hào tiến vào sơn cốc. Ai tinh ý sẽ nhận ra trong đoàn người vắng mặt số cao
thủ hạng nhất. Tuy nhiên để tránh gây nghi ngờ, chưởng môn các phái đều có
mặt. Họ dừng chân trước cửa Thần Cung hơn hai trượng, giả như chỉ đến
tham quan cuộc phó ước. Tiếng Đạo cổ nổi lên hùng dũng, cửa cung mở rộng,
Ma Đăng Thần Quân và phu thê Đinh Cung Chủ bước ra.
Tống Linh Quân dung mạo anh tuấn, râu ba chòm đen nhánh, mặt trắng
như ngọc, gò má trái có nốt ruồi son lớn.
Lão đắc ý ngửa cổ cười cao ngạo:
– Cảm tạ chư vị anh hùng đã có nhã hứng đến xem cuộc so tài. Nhưng rất
tiếc bổn Thần Quân đến đây lại đem lòng ngưỡng mộ phu thê cung chủ Thần
Cung nên đã kết làm huynh đệ. Tuy nhiên, để khỏi phụ lòng chư vị, ba chúng
ta sẽ biểu diễn Ma Đăng và Ma Âm để chư vị thưởng thức.
Đinh cung chủ vỗ nhẹ Thôi Phách Cổ, sau lưng quần hào xuất hiện mấy
trăm gã áo vàng, miệng ngậm còi sắt.
Tần Thu Trinh lập tức quay người tung ngay hai trái Thần Oanh vào bọn
chúng. Hai tiếng nổ long trời làm chấn động cả sơn cốc, gần trăm tên bỏ mạng
đương trường, máu thịt văng nhầy y phục những tên còn sống, tiếng rên la thê
thiết làm não lòng người. Quần hào như cơn lốc đánh thẳng ra, kết hợp với
lực lượng bên ngoài tàn sát môn đồ Thần Cung. Diễn biến này làm Ma Đăng
Thần Quân biến sắc, cùng phu thê họ Đinh bước tới định dùng Ma Đăng và
Ma Âm khống chế cục diện.
Nào ngờ Thuyên Kỳ đã như cơn lốc phi thân đến đón, chụp kiếm quang
đỏ rực xuống đầu lão. Lăng nhị huynh đệ cũng gầm lên như hổ dữ vung dao
chém phu thê cung chủ. Đinh phu nhân có danh là Xà Yết tiên tử, vỗ mạnh
Lạc Hồn Chung. Nhưng nàng đâu biết hai gã này điếc đặc chẳng hề sợ Ma Âm.
Thanh đao của Lăng Hổ vẫn như cuồng phong ập đến, cắt phăng búi tóc nữ
nhân. Tiên tử kinh hãi rung chuông trả đòn.Lăng Báo cũng vậy, lăn xả vào họ Đinh mặc cho lão gõ Thôi Phách Cổ.
Phần Ma Đăng Thần Quân, lão nhận ra Tuyết Hồ trên vai Thuyên Kỳ,
không dám khinh thường rút trường kiếm chống đỡ. Long kiếm tỏa ra sức
nóng kinh hồn, bao chặt lấy đối phương. Nhưng Ma Đăng kiếm pháp chẳng
phải tầm thường, kiếm quang tỏa ánh bạc làm lóa mắt Thuyên Kỳ.
Chàng không muốn kéo dài trận đấu, liền dồn đủ mười hai thành công
lực, dùng phép ngự kiếm quyết lấy mạng Thần Quân.
Kiếm ảnh mang mang tạo thành trái cầu sắt hồng bốc thân hình chàng
lên, đổ xuống đầu địch thủ. Thần Quân cười nhạt, phóng kiếm cản đường, rồi
chấp tay vào ngực đẩy ra một trái cầu lửa chói lọi Ma quang về phía Thuyên
Kỳ. Ma Đăng uy lực vô song, chạm phải luồng hồng quang của Long Kiếm nổ
vang trời. Ma Đăng tắt liệm nhưng kiếm quang cũng nhạt màu. Song phương
dội ngược ra phía sau. Thần Quân nghiến răng chắp tay móc ra quả Ma Đăng
thứ hai. Lớn gấp đôi lần trước. Thuyên Kỳ cắm thanh Long kiếm vào vỏ, vung
song chưởng ra chiêu Bích Thương Vân Phi. Chưởng ảnh một xanh một đỏ
bao lấy Ma Đăng.
Lần này Âm Dương Thần Công đã xuất đủ đôi, uy lực tăng gấp bội. Ma
cầu tan đi như sương khói, chưởng quang tiếp tục ập đến Thần Quân. Lão
tung mình lên không tránh chiêu, cắn đầu lưỡi phun máu tươi vào trái ma cầu
thứ ba làm cho nó nở lớn bằng chiếc mâm đồng, huyết quang đỏ rực như máu,
nhuộm hồng cả sơn cốc.
Thuyên Kỳ nghe áp lực như núi, biết lão đã dùng tới sát chiêu tối hậu.
Chàng lạnh lùng dồn tám thành chân lực vào hữu chưởng vỗ một đạo kình lực
âm hàn đỡ lấy trái huyết cầu. Tả thủ chỉ có hai thành chân khí nhưng cũng đủ
xạ một đạo Thái Ất Quy Nguyên Thần Chỉ vào huyệt chương môn, nơi sườn
phải lão ma.
Đơn chưởng quả không cự nỗi Huyết Đăng, khí âm hàn chỉ làm giảm độ
nóng nhưng không đủ sức triệt tiêu hoàn toàn trái cầu khủng khiếp. Thuyên
Kỳ bị văng hơn trượng, máu miệng phun thành vòi. Nhưng Thần Quân cũng
bị trúng một chỉ cách huyệt Chương môn một lóng tay. Lão đau đớn gào lên,
ôm bụng tung người đào tẩu. Thuyên Kỳ vẫn còn đứng vững, đưa tay lau máu
miệng chậm rãi bước đến đấu trường của huynh đệ họ Lăng và phu thê cung
chủ. Hai gã điếc đang bị đối phương áp đảo, nhưng vẫn liều chết xông vào.
Đinh Thanh Bình thấy Thần Quân bị Tuyết Hồ công tử đánh trọng thương bỏ
chạy đã run sợ trong lòng. Nay thấy chàng bước đến vội đánh dấn một chiêu,
kéo tay phu nhân chạy vào Thần Cung đóng chặt thạch môn.
Quần hào định nhân cơ hội này phá cửa thiêu hủy Thần Cung, nhưng
Thuyên Kỳ xua tay:
– Thần Cung kiến trúc rắc rối như mê trận, chư vị vào đấy chỉ làm mồi
cho Ma Âm.Vừa dứt lời, chàng hộc máu ngã vật xuống. Côn Luân Thần Kiếm kinh
hãi chạy đến bế xốc ái tử lên, phi thân về phía huyện thành. Gần ngàn hào
kiệt cũng kéo theo sau. Ba trăm tên áo vàng đã bị giết sạch nên bọn Thần Cung
không thể biết chuyện Thuyên Kỳ thọ trọng thương dưới tay Ma Đăng Thần
Quân. Nhưng để bảo vệ Tuyết Hồ công tử, Quái Cái dẫn đường đưa bọn Thần
Kiếm đến một gia trang ở phía nam huyện thành Kinh Môn.
Không Văn đại sư yêu cầu anh hùng các lộ mau chóng rút khỏi khu vực
này, chỉ lưu lại hơn trăm cao thủ La Hán đường và năm mươi kiếm thủ Võ
Đang để cảnh giác gia trang, trong lúc Thuyên Kỳ dưỡng thương.
Trang chủ Bạch gia trang chính là cháu ruột của Quái Cái nên rất hoan hỉ
đón tiếp quần hào. Lão dành một căn phòng thoáng mát cạnh hoa viên cho
Thuyên Kỳ. Thần Kiếm đặt con lên giường, cởi áo thấy Tuyết Hồ vẫn quấn
quanh vai, ông nắm cổ gỡ nó ra. Nhưng lạ thay, Tiểu Hồ nằm im như đã chết.
Thu Trinh bồng lấy xem xét, thì thấy miệng nó rỉ máu, hơi thở yếu ớt.
Nhìn lại Thuyên Kỳ, ngực chàng đỏ lửng như máu, nhưng hai vai vẫn trắng
tinh. Nàng hiểu rằng chính là Tuyết Hồ đã hứng chịu một phần sức công phá
của trái huyết cầu, nếu không trượng phu nàng khó toàn mạng.
Thần Kiếm bước sang một bên, nhường chỗ cho Độc Y Trương Thúc.
Ông bắt mạch rồi thở dài:
– Sức mạnh của Huyết Đăng thật khủng khiếp, dù Tuyết Hồ đã chịu bớt
một phần, mà phủ tạng Thuyên Kỳ cũng bị sai lạc vị trí, tâm mạch tổn thương
trầm trọng. Giá mà còn Cửu Chuyển Phản Hồn thì may ra cứu được.
Thẩm Thiên Tân mừng rỡ bảo:
– Lần trước Kỳ nhi lấy trộm của Trương huynh mười viên, tiểu đệ chỉ
dùng hết bẩy, vẫn còn ba viên trong áo.
Lão vừa nói vừa rút ra lọ ngọc giao cho Trương Thúc. Độc Y mừng rỡ,
bảo Thu Trinh lấy nước rồi cho Thuyên Kỳ uống ngay hai viên. Lão dùng kim
vàng cắm vào các huyệt đạo trên thân trước để thúc đẩy dược lực. Ba canh giờ
sau, lão thăm mạch thấy máu huyết chàng đã điều hòa, thở phào nhẹ nhõm.
Lão suy nghĩ một lúc rồi đưa viên linh đơn cuối cùng cho Thu Trinh:
– Tần điệt nữ hãy cho Tuyết Hồ uống viên dược hoàn này. Nó xứng đáng
được hưởng vì nó đã chịu đòn dùm chủ nhân. Hơn nữa, nếu không có Tiểu Hồ
thì Thuyên Kỳ sao còn có thể mang danh Tuyết Hồ công tử được nữa ?
Thu Trinh mừng rỡ, tán nhanh viên Phản Hồn Đan, pha nước đổ vào
miệng con thú. Chỉ một khắc sau, nó đã hồi phục, nhảy ngay lên giường , đến
bên Thuyên Kỳ liếm mặt, rít lên từng tràng như muốn gọi chàng tỉnh lại.
Về căn bản, công lực của Côn Luân Thần Kiếm cùng nguồn gốc với
Thuyên Kỳ, nên Trương lão đã yêu cầu ông truyền chân khí cho chàng.Thẩm Thiên Tân không ngưng dồn nội lực vào cơ thể con trai giúp chàng
hồi tỉnh. Quả nhiên một khắc sau, chàng mở mắt nhìn mọi người. Thấy Thu
Trinh đang âu yếm nhỏ lệ, chàng mỉm cười bảo:
– Đã có mặt thiên hạ đệ nhất thần y ở đây mà nương tử còn lo lắng sao?
Trương Thúc nghiêm mặt nói:
– Nếu không có Tiểu Hồ chịu một phần sức công phá thì tâm mạch công
tử đã đứt đoạn rồi. Dẫu Hoa Đà tái thế cũng không cứu nỗi.
Thuyên Kỳ chấn động, ôm Tiểu Hồ vào lòng vuốt ve, hỏi lại họ Trương:
– Xin tiền bối cho biết võ công của tiểu bối chừng nào mới có thể khôi
phục hoàn toàn? Và vì sao đã có Âm Dương Thần Công hộ thể mà tiểu bối vẫn
bị Huyết Đăng đả thương ?
Độc Y trầm ngâm một lúc, rồi thở dài đáp:
– Chuyện này lão phu cũng không biết chắc. Cứu được sinh mạng công
tử là nhờ có hai viên Cửu Chuyển Phản Hồn Đan. Nhưng liệu sau bảy ngày
chân khí có thông suốt hay không cũng là câu hỏi. Còn nói về uy lực của
Huyết Đăng thì lão phu cho rằng đây là một loại tà pháp quỷ dị có một không
hai. Huyết Quang đã xuyên qua lớp cương khí mà phá hủy cơ thể đối phương.
Nếu là người khác thì đã táng mạng từ lâu rồi.
Thuyên Kỳ biến sắc, gượng cười:
– Mất hết võ công cũng chẳng sao, chỉ buồn là chưa diệt trừ được ba tên
ác ma, trừ hại võ lâm.
Côn Luân Thần Kiếm nghe lời chính khí, một lòng một dạ vì đại cuộc
của con trai, dơ ngón tay cái khen:
– Kỳ nhi hùng tâm vạn trượng, hết lòng chống đỡ cho võ lâm, đáng mặt
đại trượng phu, ta rất đẹp lòng.
Không Văn đại sư góp lời:
– Thẩm công tử là bậc các nhân thiên tướng, lẽ nào lại chịu cảnh éo le?
Xin cứ bình tâm tĩnh dưỡng. Nhưng đất này quá gần Thần Cung không thể ở
lâu được.
Bang chủ Cái Bang Quái Cái Bạch Trì Thượng vuốt râu nói:
– Thẩm phu nhân đã đến Chiết Giang, có lẽ chúng ta nên đưa Thuyên Kỳ
đến đấy, Ma Giáo thế mạnh người đông, bọn tà ma chắc không dám đến quấy
nhiễu.
Thần Kiếm tán thành ý kiến này. Mờ sáng hôm sau, đoàn người âm thầm
lên đường đến tổng đàn Ma Giáo ở Chiết Giang.
Thuyên Kỳ còn yếu không cưỡi ngựa được nên phải nằm ở trong kiệu để
hai gã họ Lăng khiêng đi.Đường dài hơn ngàn dặm, các tăng lữ Thiếu Lâm và kiếm thủ Võ Đang
cũng phải chung sức, thay phiên khiêng kiệu để bảo đảm cước trình. Đám cao
thủ này đều được Thuyên Kỳ cứu thoát khỏi cảnh si ngốc vì Ma Đăng, nên rất
kính mến chàng, thề xả thân bảo vệ cho được Tuyết Hồ công tử.
Mỗi ngày đi được hơn trăm dặm, nên chỉ tám ngày sau đã đến núi Thiên
Thai. Thánh Nữ Lý Nhược Hồng và ba nàng dâu đã đến trước bốn ngày. Họ vô
cùng lo lắng khi thấy Thuyên Kỳ bị thương, phải cáng bằng kiệu.
Lý bang chủ và phu nhân cao hứng vì gặp mặt hiền tế Thẩm Thiên Tân
nhưng cũng không dấu được vẻ ưu tư trước bệnh tình của ái tôn. Thuyên Kỳ
được bốn nương tử đưa vào phòng. Tiểu Lan nhìn nét mặt xanh xao của
trượng phu, lệ nhỏ ròng ròng. Chàng an ủi và hàn thuyên một lúc lâu rồi bảo:
– Đã đến lúc ta phải thử xem công lực mình có thể hồi phục được hay
không? Các nàng lui ra đi.
Bốn nữ nhân bước ra đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ngoài hồi hộp chờ
đợi. Ai cũng hiểu thầm rằng chàng là người hiếu võ, tính cách anh hùng. Nếu
không khôi phục được võ công, trở thành kẻ thường nhân yếu ớt, sẽ khếin
chàng đau khổ tột cùng. Thu Trinh lén nhìn qua khe cửa quan sát cuộc hành
công của phu quân.
Nửa khắc sau, chàng thấy Thuyên Kỳ nhăn mặt đau đớn, mồ hôi trán ướt
đẫm. Cuối cùng, chàng hộc ra một búng máu rồi ngã vật xuống nệm.
Thu Trinh kinh hãi đạp tung cửa chạy vào, miệng thét:
– Bách Lan, mau đi thỉnh Trương Thần Y.
Nàng đỡ Thuyên Kỳ dậy, để chàng ngồi tựa vào lòng thấy hơi thở yếu ớt
nàng rơi lệ nói:
– Tướng công ! Đừng bỏ bọn thiếp.
Vân Phụng và Tiểu Lan bủn rủn tay chân, sụp xuống trước giường khóc
nức nở. Thần Kiếm và mọi người ập vào phòng, Độc Y nắm tay thăm mạch.
biến sắc điểm nhanh vào các huyệt Lưng Song, Thần Tùng, Hoa Cái, Đan
Trung trước ngực Thuyên Kỳ rồi bế chàng đặt ngồi xuống đất, quay lại bảo:
– Phiền Lý bang chủ dùng Thiên Ma U Công truyền vào qua huyệt Mệnh
Môn, còn Thẩm đại hiệp truyền Thái Ất Cang Khí vào huyệt Khí Hải.
Hai người mau mắn làm theo lời họ Trương. Một canh giờ sau, mồ hôi đổ
ra ướt đẫm cả y phục, Thuyên Kỳ dần hồi tỉnh. Trương Thúc đã kê toa trao
cho Thánh Nữ, bà gạt lệ bước mau.
Những ngày sau đó, Thuyên Kỳ im lặng chẳng nói một lời và nét thống
khổ chất chứa đầy đôi mắt. Chàng ăn rất ít và dường như muốn dùng rượu để
tự giết mình. Bầu không khí nặng nề, u ám ngự trị núi Thiên Thai. Bốn nữ
nhân đã tốn biết bao nước mắt khẩn cầu mà không cứu được chàng khỏi niềm
tuyệt vọng.Một đêm nọ, mọi người đều trở vào phòng riêng, Tần Thu Trinh bước
vào phòng Thuyên Kỳ, trong tay nàng là thanh tiểu kiếm sắc bén. Thuyên Kỳ
đang trằn trọc, nằm ngửa mặt nhìn lên trần. Thu Trinh khêu ánh đèn, bước
đến bên giường ngẹn ngào nói:
– Tướng công ! Chàng thường nói bậc đại trượng phu xem cái chết nhẹ
tựa lông hồng, thế mà nay chàng lâm vào cảnh hoạn nạn, đã vội mất đi khí
phách anh hùng, đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng. Vì chàng mà tổ phụ, tổ mẫu,
song thân, bằng hữu, thê thiếp phải thương tâm khôn xiết. Hóa ra chàng chỉ là
kẻ bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Thiếp không thể tiếp tục nhìn chàng đau khổ
và sa sút nhân phẩm, đành mượn lưỡi kiếm này tự sát, đợi chàng ở chốn hoàng
tuyền.
Từng lời nói của chàng như nhát búa đập vào trái tim mê muội của
Thuyên Kỳ, chàng quay lại thấy ái thê hoa dung ủ dột, hốc hác, hai hàng lệ
tuôn mau, đang dơ cao tiểu kiếm đâm vào ngực. Thuyên Kỳ nghe như có
luồng điện chạy ngang người. Kinh hãi chồm dậy thét:
– Đừng Thu Trinh, ta biết lỗi rồi.
Thu Trinh xúc động, buông rơi tiểu kiếm nhào đến ôm chàng khóc vùi.
Thuyên Kỳ vuốt tóc nàng tạ lỗi:
– Đúng như nàng nói, ta quả là kẻ chẳng ra gì, không xứng đáng làm bậc
trượng phu. May nhờ nàng liều thân đem cái chết ra thức tỉnh ta. Nương tử
quả là bậc kỳ nữ hiếm có trên đời !
Tiếng thét Thuyên Kỳ đã làm kinh động mọi người. Họ chạy đến chứng
kiến cảnh chàng và Thu Trinh ôm nhau khóc, thở phào trút đi gánh nặng.
Thuyên Kỳ vội buông ái thê, bước xuống giường quỳ nói:
– Kỳ nhi bất hiếu, bất nghĩa khiến chư vị chưởng bối và thê thiếp thương
tâm, tội đáng muôn thác.
Thánh Nữ bước đến đỡ chàng lên an ủi:
– Kỳ nhi võ công cái thế, đột nhiên mất hết công lực, đương nhiên không
tránh khỏi việc loại tâm. Nay đã thức ngộ là tốt rồi, chúng ta không ai hài tội
ngươi đâu?
Thẩm Thiên Tân thấy tiểu kiếm nằm lăn lóc dưới chân giường, ông hiểu
ngay cớ sự, cảm kích nói:
– Kỳ nhi ! Có phải Thu Trinh dùng cái chết để thức tỉnh được ngươi
không?
Chàng sợ hãi cúi đầu thưa:
– Bẩm thân phụ ! Chính Tần nương đã làm việc ấy !
Thu Trinh thẹn thùng trước cái nhìn ngưỡng mộ của mọi người. Thánh
Nữ ôm lấy vai nàng âu yếm bảo:- Không ngờ tính cương liệt của con lại có tác dụng với tên ngốc Thuyên
Kỳ.
Mọi người bật cười vui vẻ lui ra. Thu Trinh cũng đi theo nhưng bị ba
nàng kia đẩy ngược trở lại. Bách Lan cười khúc khích nói:
– Tần thư đã có lòng cứu vớt tướng công sao lại nửa đường bỏ dở? Đêm
nay Tần thư phải hầu hạ chàng cho chu đáo, nếu không bọn tiểu muội chẳng
tha cho đâu.
Dứt lời, họ khép chặt cửa lại. Thu Trinh bẻn lẻn đến bên Thuyên Kỳ nói:
– Đêm đã khuya, xin tướng công nghỉ ngơi cho khỏe.
Chàng đã hoàn toàn thấu hiểu bổn phận của mình đối với những người
thân, nên vượt qua được nỗi thất vọng của kẻ anh hùng mạt lộ. Chàng mỉm
cười bảo:
– Dù ta mất hết công lực nhưng vẫn là một nam nhân cường tráng, lẽ nào
lại có thể ngủ được khi ở bên cạnh một tuyệt đại mỹ nhân như nàng sao!
Chàng xiết chặt nàng vào lòng, tìm đến đôi môi nóng bỏng đợi chờ. Thu
Trinh khao khát nhận lấy nụ hôn. Hai người quấn lấy nhau, bù lại những
ngày qua. Thuyên Kỳ mừng thầm vì thấy mình vẫn dũng mãnh, bền bỉ trong
chuyện ái ân và càng về khuya, càng sung mãn. Dường như Thu Trinh đã tiếp
cho cơ thể chàng luồn sinh lực mới.
Phần Thu Trinh, đến gần sáng nàng kiệt sức chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Hôm sau, nàng tỉnh dậy rất trễ và nghe người mỏi mệt như qua một trận ốm
nặng. Thuyên Kỳ thấy thần sắc ái thê xanh xao nên gạn hỏi. Nàng thú thực
tình trạng cơ thể mình, nhưng an ủi chàng rằng có thể là do mấy ngày qua
thiếu ngủ, vì lo lắng cho chàng.
Đêm sau, Lạc Phách Yêu Cơ Tư Không Bách Lan kề cận với chàng và
cũng lâm vào tình trạng như vậy. Thuyên Kỳ là người thông tuệ, nhận ra có
chuyện không ổn. Chàng cho mời Độc Y đến kể lại sự việc. Ông thăm mạch
cho chàng và hai ái thê rồi cau mày nói:
– Theo mạch lý, lão phu nhận thấy âm nguyên của hai vị phu nhân đây bị
tổn thương rất nặng. Trong khi âm khí trong người công tử lại có dấu hiệu
vượng lên. Hiện tượng này giống như người dùng thuật Thái Bổ vậy. Nếu tiếp
tục, chỉ e các vị phu nhân cạn kiệt âm nguyên mất hết công lực.
Thu Trinh cắn môi hỏi:
– Nhưng xin hỏi Trương tiền bối, liệu âm nguyên của bốn chị em tiểu nữ
có đủ để khôi phục võ công của tướng công hay không?
Trương lão mỉm cười lắc đầu:
– Lão phu biết chư vị đều quyết hy sinh vì phu tướng. Nhưng rất tiếc phải
cần có một trăm nữ nhân có công lực ngang với nhị vị.Thuyên Kỳ nghiêm mặt nói:
– Trước tiên, xin tiền bối tìm cách hồi phục âm nguyên cho hai tiện nội.
Còn ý của Tần nương là không thể chấp nhận được.
Trương lão gật đầu:
– Chuyện phục dược không phải là khó, nhưng lão phu xin hỏi có phải
công tử trong mấy ngày qua luôn nghe cơ thể nóng rực?
Chàng gất đầu, Độc Y trầm ngâm một lát rồi mới nói:
– Nếu tìm được một nơi có khí chí âm thì sẽ có cơ hội khôi phục chân lực
cho công tử.
Thuyên Kỳ có được hy vọng, vui mừng khôn xiết nhưng băn khoăn:
– Thiên địa mênh mông, biết tìm đâu nơi ấy?
Bỗng từ ngoài cửa có tiếng Lý giáo chủ, ngoại tổ của chàng:
– Có đấy ! Nhưng chẵng hiểu phúc duyên của Kỳ nhi có đầy đặn hay
không?
Thuyên Kỳ vội đứng lên thi lễ, ngoài ngoại tổ còn có song thân chàng.
An tọa xong, Lý Bách nghiêm giọng bảo:
– Hậu sơn của núi Thiên Nhai có một nơi gọi là Âm Phong Động. Đây
chính là thánh địa của Ma Giáo, cất giữ hài cốt các vị giáo chủ. Nhưng tám
chục năm trước, Viên Tỵ Hàn Châu đột nhiên thất lạc nên bọn ta không cách
nào vào được nữa. Vì vậy, di thể của sư phụ ta đành phải chôn cạnh cửa động.
Trong ấy, những luồng gió âm hàn thổi suốt ngày đêm, ai đi vào máu đông lại
mà chết. Đáng gọi là nơi chí âm trong thiên hạ.
Độc Y nghe xong, quay sang hỏi Thuyên Kỳ:
– Nghe nói công tử đã từng nuốt nội đan của Địa Long vào bụng, chuyện
ấy có thật chăng ?
Chàng gật đầu xác nhận:
– Đúng vậy, nhưng tiểu bối chẳng thấy có tác dụng gì cả.
Độc Y mỉm cười lắc đầu:
– Địa Long nội đan là vật chí dương tất phải có khí chí âm mới trung hòa
được để phát huy hiệu dụng. Số Thủy xà mà công tử ăn trước chưa đủ âm tính
để làm tan hết nội đan. Chính vì vậy, khi công lực tiêu tan, nội đan mới hút
âm nguyên của nữ nhân, Nay đã có Âm Phong Động, nội đan sẽ giúp công tử
hút khí âm hàn của linh địa, phục hồi và tăng tiến công lực hơn xưa.
Trưa hôm đó, mọi người tập trung ở hậu sơn, hồi hộp tiễn Thuyên Kỳ
nhập động.Chàng chậm rãi bước vào, cố chịu đựng những luồng gió ngày càng lạnh
giá. Da thịt có cảm giác như bị kim châm dao cắt, nhưng huyết mạch vẫn lưu
thông bình thường. Chàng cắn răng chịu đựng, lê từng bước, hết đoạn đường
hơn mười trượng, đã đến một thạch động rộng rãi đặt mười mấy cổ áo quan
của các giáo chủ đời trước. Ở giữa là một bức tượng đá đen tạc hình một người
Ba Tư đầu quấn khăn, một tay cầm đuốc tượng trưng cho Ma Hỏa, một tay chỉ
thẳng vào trong.
Thuyên Kỳ thấy dường như cuối động có ánh thanh quang lấp lánh, sáng
sủa liền tiến vào. Dù ngoại tổ của chàng có dặn dò rằng ngay cả người có cầm
Tỵ Hàn Châu cũng không dám vượt qua tượng tổ sư hai trượng. Vào trong,
hàn phong lạnh lẽo gấp mấy lần đoạn bên ngoài. Tay chân tê cứng, bước đi rất
khó khăn. Nhưng không hiểu sao chàng như bị ánh thanh quang cuối đường
dẫn dụ, nên vẫn cắn răng dấn bước.
*
* *
Thuyên Kỳ vào Âm Phong Động đã năm ngày đêm mà vẫn chưa trở ra,
nỗi lo sợ đè nặng tâm trí người thân của chàng. Thánh Nữ thấy mấy nàng dâu
suốt ngày đêm chầu chực bên cửa hang, ăn ngủ không yên, dung mạo hốc hác,
sa sút liền trấn an:
– Kỳ nhi mang theo lương khô đủ dùng cho mười mấy ngày. Hơn nữa,
việc luyện công không phải một sớm một chiều mà xong được. Tất cả chúng
ta hãy về nghỉ nơi, chỉ cần cho Lăng Hổ, Lăng Báo túc trực nơi đây là đủ.
Mọi người tán thành, đêm ấy về phòng nghỉ ngơi chứ không chờ nữa.
Cuối canh ba, một bóng U Linh từ trong Âm Phong động lướt ra như một
ánh sao băng. Người này thấy anh em họ Lăng nằm ngáy pho pho cạnh cửa
động, mỉm cười rồi phi thân về phía hậu sảnh tổng đàn. Đám giáo chúng tuần
đêm không cách nào phát hiện được. Nhưng khi bóng U Linh đến trước cửa
phòng thì Hỏa Nhãn Tuyết Hồ đã đánh được hơi của chủ nhân, luồn khỏi
vòng tay Tần nương phóng ra nhảy lên vai chủ nhân rít lên mừng rỡ, Thuyên
Kỳ vội ra hiệu cho nó im lặng.
Chàng nhẹ nhàng bước vào, ánh đèn leo lét cũng đủ soi sáng gương mặt
kỳ lạ của Thuyên Kỳ. Da thịt chàng dường như trong suốt, để lộ phần xươnng
mặt và những gân máu chằn chịt. Mái tóc xanh giờ đã bạc trắng, đôi tròng mắt
mất màu đen trở thành xám nhạt. Chàng khêu ánh đèn, soi mặt vào chiếc
gương đồng, cố nén cảm giác ghê tởm trước dung mạo quái đản của mình. Đôi
bàn tay chàng cũng vậy, những đốt xương lộ rõ như không hề có da thịt phủ
che.Thuyên Kỳ búng một đạo chỉ phong điểm thụy huyệt của Thu Trinh, rồi
viết phong thư dài để lại. Chàng cúi xuống hôn lên trán nàng, mùi da thịt
nồng nàng quen thuộc khiến chàng động tình, thổi tắt đèn trèo lên giường ôm
lấy thân hình nóng ẩm mềm mại của ái thê.
Thuyên Kỳ cởi bỏ y phục của cả hai rồi giải huyệt cho nàng. Thu Trinh
tỉnh giấc nhận ra mình đang lõa lồ nằm trong vòng tay trượng phu, mừng rỡ
định hỏi han nhưng đôi môi đã chặn lại. Thuyên Kỳ háo hức vuốt ve, hôn hít
và ân ái như điên cuồng. Thu Trinh sung sướng lịm người trong cảm giác tột
cùng. Ba khắc sau, hai người rời nhau, mặc lại y phục. Thu Trinh e thẹn hỏi:
– Thiếp nhớ rằng chàng không bao giờ chịu tắt đèn khi gần gũi bọn thiếp.
Sao hôm nay chàng lại thích bóng tối ?
Thuyên Kỳ thở dài, trầm giọng đáp:
– Đời ta từ nay mãi mãi chìm vào bóng tối mà thôi.
Dứt lời, chàng bất ngờ điểm huyệt ngủ ái thê rồi xách kiếm rời phòng.
Chàng lần lượt vào phòng ba nàng kia, ngắm nhìn lần cuối. Đến cửa phòng
phụ mẫu, chàng quỳ xuống lạy tạ rồi băng mình vào đêm tối.
Sáng ra, Thu Trinh tỉnh giấc, không thấy Thuyên Kỳ và Tuyết Hồ, sợ hãi
nhìn quanh. Thấy Long kiếm và hành lý chẳng còn. Trên bàn là tờ giấy hoa
tiên, nàng chụp lấy xem, rú lên thất thanh rồi ngất lịm. Tiếng thét của nàng đã
làm kinh động bọn Bách Lan, họ chạy sang đỡ Thu Trinh đặt lên giường rồi gỡ
lá thư ra đọc thử. Ba nàng ôm nhau khóc tức tưởi.
Phu thê Thần Kiếm và Độc Y bước vào. Trương Thúc nhanh chóng thăm
mạch cho Thu Trinh, ông cau mày suy nghĩ. Thánh Nữ thấy vậy lo lắng hỏi:
– Bệnh tình Thu Trinh có gì khiến thần y phải khó nghĩ?
Họ Trương mỉm cười đáp:
– Tần nương ngất đi vì xúc động chứ không có gì nguy hiểm. Nhưng lão
phu chỉ lấy làm lạ là sao âm nguyên nàng cực kỳ sung mãn, công lực tăng tiến
gấp bội.
Vân Phụng gạt lệ dân lá thư của Thuyên Kỳ cho Thần Kiếm:
– Lão gia ! Đây là thư của Kỳ ca lưu lại đêm qua.
Thẩm Thiên Tân giật mình, nhận lấy xem rồi thở dài nói:
– Kỳ nhi liên tục gặp cảnh thương tâm, thật đáng tội nghiệp.
Ông đưa cho Thánh Nữ và Độc Y cùng đọc. Trương lão dậm chân tiếc
nuối quay sang hỏi Tần Thu Trinh:
– Ở đây toàn là những người thân, lão phu hỏi đêm qua Thuyên Kỳ và
điệt nữ có gần gũi nhau không?
Thu Trinh thẹn thùng gật đầu, lão hỏi tiếp:- Có phải giờ đây Tần điệt nữ nghe cơ thể thư thái, sung mãn gấp bội
ngày thường không?
Nàng gật đầu, Trương Thúc vuốt râu bảo:
– Thẩm công tử vào Âm Phong Động dùng hàn khí chí âm của khối Vạn
Niên Hàn Ngọc làm tan nội đan của Địa Long trong người. Nhưng do âm khí
quá mạnh nên làm da thịt bị mất sắc tố, để lộ gân cốt nên dung mạo khó coi. Y
mặc cảm về vẻ quái dị của mình mới bỏ đi. Thực ra, chỉ cần gần gũi thê thiếp,
truyền bớt âm Nguyên cho họ là hồi phục. Như đêm qua, Thu Trinh đã thu
được lợi ích không nhỏ.
Bách Lan u sầu hỏi Thánh Nữ:
– A Nương ! Chúng ta phải cho chàng biết ngay chuyện này.
Nhược Hồng an ủi các nàng dâu:
– Ta sẽ nhờ bang chủ Cái Bang thông báo khắp giang hồ lời nhắn cho Kỳ
nhi rằng bệnh trạng đã có được phương chữa trị. Dù y có bịt mặt thì với Tuyết
Hồ trên vai, khó gì mà không tìm được?
Đã có chủ ý, mọi người yên tâm phần nào. Thu Trinh được sự đồng ý của
cha mẹ chồng đã cùng Lăng Hổ, Lăng Báo lên đường đến Lạc Dương gặp Quái
Cái nhờ ông giúp đỡ việc tìm Thuyên Kỳ.