Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 58: Ngoại Truyện Duyệt Bảo X Ngôn Chi 3


Bạn đang đọc Tuyệt Đối Dịu Dàng – Chương 58: Ngoại Truyện Duyệt Bảo X Ngôn Chi 3


Editor: Matcha Latte
Qua cấp ba, chiều cao của Giang Duyệt Hề đã tăng vọt, từ 1m5 ở cấp hai lên tới 1m65.

Dựa vào tính cách vui vẻ, phóng khoáng cùng gương mặt xinh đẹp, cô trở thành nữ thần trong lòng không ít nam sinh xuân tâm nhộn nhạo.
Dù nhà trường đã nghiêm trị thẳng tay mấy cặp đôi yêu sớm, nhưng vẫn không cản nổi mấy người ngấm ngầm xum xoe.
Thư tình cô nhận được chất thành đống, Giang Duyệt Hề hứng thú dạt dào trộn lẫn thư mình và thư trong ngăn bàn của Lê Ngôn Chi: “Nào, chúng ta chọn ngẫu nhiên, rút được của người nào thì mở ra xem.”
“Nhàm chán.” Lê Ngôn Chi vô tình phun ra hai chữ, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho cô.
Giang Duyệt Hề mặc kệ!
Những thứ này không phải bọn họ chủ động đòi, mà là những người đó lén nhét vào, cưỡng ép đưa, Lê Ngôn Chi chưa bao giờ xem, nhưng cô lại cảm thấy rất thú vị.
Đặt phong thư ở đó, cô tự ngu tự nhạc [1] rút ở giữa ra một bức.

Giang Duyệt Hề bình tĩnh đưa mắt nhìn, phát hiện tên người nhận vừa khéo là mình.
[1] Tự ngu tự nhạc: tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó
Giang Duyệt Hề yên tâm mở ra, đập vào mắt không phải là những dòng chữ ấu trĩ máu chó như trong tưởng tượng, văn phong của chủ nhân bức thư này rõ ràng rất tốt, ngọt ngào mà không sến súa, nét chữ gọn gàng đẹp mắt, không hề có lỗi chính tả!
“A ~ cái này viết không tệ!” Mặc dù cô không nhớ rõ chủ nhân bức thư là ai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô thích thái độ đoan chính của nó.
“Lê Ngôn Chi, cho tớ mượn giấy bút của cậu đi.”
“Chi?”
Cô chỉ vào bức thư tình màu xanh: “Tớ muốn hồi âm!”
Lê Ngôn Chi nhất thời đen mặt: “Giang Duyệt Hề, cấm yêu sớm.”
Cô cười nhạo: “Yêu sớm cái gì mà yêu sớm, bố tớ nói, còn nhỏ thì không được gọi là yêu sớm, chỉ là gặp mặt trước những người khác thôi, đây không phải là rất lãng mạn sao?”
Nghe nói, đây là cách bố đã từng dùng để “lừa” mẹ cô, Giang Duyệt Hề không kiềm chế được mạch suy nghĩ lung tung của mình, nghe được chữ mấu chốt liền phản bác lại theo bản năng.
“…” Lê Ngôn Chi không nói nên lời.
Giang Duyệt Hề ung dung tự tại rút một bức tiếp theo, vừa đọc vừa cảm thán: “Hơn nữa, bọn họ đều trắng trợn dùng tên của tớ phát cơm chó, còn sợ tớ yêu sớm à?”
Giang Duyệt Hề chưa từng đích thân trải nghiệm qua mấy chuyện yêu đương này, nhưng đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn.
Khi còn bé đến công ty của bố, cô nhìn thấy một dì ăn mặc như yêu tinh tia bố mình, cô đã chắp tay sau đít, nghênh ngang đi tới: “Cô biết cháu tên gì không?”
“Giang Duyệt Hề, Giang Trì Chu yêu Nhan Hi, hiểu chưa?”
Bị một đứa bé vạch trần tâm tư, dù da mặt có dày đến đâu cũng không thể chịu nổi, chưa kể đối phương còn không cho cô ta cơ hội, cho nên nữ yêu tinh liền bỏ chạy trối chết.
Sau khi lớn lên nhớ lại cô cảm thấy hành vi của mình quá ấu trĩ, nhưng từ nhỏ cô đã có ý thức đặc biệt về loại tình cảm này.
Nói chung, Giang Duyệt Hề không bài xích, thậm chí còn chờ mong mình có thể yêu đương ngọt ngào như bố mẹ.

Lần lượt mở mấy phong thư, nhưng không cái nào hay bằng bức đầu tiên.

Càng so sánh càng khiến Giang Duyệt Hề khắc sâu ấn tượng với bức thư đầu tiên.
Cô chăm chú viết hồi âm.
Mặc dù, cô thậm chí còn không nhớ tên của người viết.
Hôm sau đến trường, Giang Duyệt Hề phát hiện lá thư hồi âm mình mất nửa tiếng đồng hồ để viết đã không cánh mà bay, cô nghĩ mình đang để ở nhà, kết quả lại tìm không thấy đâu, mà cô cũng lười viết lại.
“Hay là tớ trực tiếp đi tìm cậu ta luôn?” Giang Duyệt Hề đột nhiên suy nghĩ lung tung, bắt đầu lật xem tên trên phong thư: “Tên là gì nhỉ…?”
“Quý Dật.” Người bên cạnh nhắc nhở.
“Ồ!” Cô vừa lật lá thư ra, nhưng còn chưa kịp tìm được người thật thì đã nghe thấy, Quý Dật lớp bên cạnh được chủ nhiệm giáo dục “mời” lên văn phòng uống trà vì đưa thư tình cho nữ sinh.
Người nào đó đúng lúc bổ sung: “Nghe đâu cậu ta không chỉ viết một bức.”
“Hóa ra là hải vương [2]!” Giang Duyệt Hề cả giận nói.
[2] Hải vương: chỉ người bắt cá nhiều tay
Lê Ngôn Chi không nói gì nữa.
Thư tình có nhiều hơn một bức, nhưng cậu chưa nói, người nhận lại chỉ có một.
*
Sau này, nhìn thư tình ngày càng nhiều, Giang Duyệt Hề cũng mất đi hứng thú lúc ban đầu, cô cảm thấy đó không phải là thích thật.
Nhưng cũng có những người thông minh, lấy danh nghĩa bạn bè để kéo gần khoảng cách với Giang Duyệt Hề, đón ý nói hùa theo sở thích của cô, thỉnh thoảng đưa đồ ăn vặt, tán gẫu những chủ đề thú vị với cô.
Từ sau khi giảm cân xong, Giang Duyệt Hề bắt đầu hạn chế đụng đến mấy món ăn vặt này, cũng không thích bạn mới tiêu tiền cho mình.
Nếu cô nhận thì phải mua đồ trả lại, quá phiền!
Cho nên, Giang Duyệt Hề luôn thẳng thắn từ chối.
Đưa đồ ăn vặt không thành công, gần đây xuất hiện một nam sinh tên Tống Diệu, thường xuyên dắt Giang Duyệt Hề chơi game.
Ngoài việc bận học, chơi game đã trở thành thú vui giải trí lớn nhất hiện tại của Giang Duyệt Hề.

Mỗi ngày sau khi hoàn thành bài tập về nhà, cô liền vội vàng lập nhóm với những người khác.
Tống Diệu là một tay chơi game lão luyện, thao tác thành thạo, chơi game với cậu ta rất thích.
Để Giang Duyệt Hề được trải nghiệm lúc chơi game tốt nhất, cũng như sùng bái mình, ngày nào Tống Diệu cũng gọi đám anh em chơi tốt trong game lập đội, mang theo một mình Giang Duyệt Hề.
Bố mẹ Giang Duyệt Hề rất thích chơi game, cô cũng được mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, bởi vậy kỹ năng không tồi, cứ mỗi lần lập đội cô đều có thể đại sát tứ phương!
Phối hợp với nhau, chơi vô cùng vui vẻ.
Cứ như vậy mấy tuần liên tục, Tống Diệu gần như đã trở thành bạn tốt nhất của Giang Duyệt Hề.
“Gần đây cậu nghiện game quá rồi đó.” Nhịn nửa tháng, cuối cùng Lê Ngôn Chi cũng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà Giang Duyệt Hề cũng không để trong lòng, thản nhiên xua tay nói: “Chơi game rất vui mà, vả lại ngày nào tớ cũng hoàn thành bài tập đúng hạn.”

Ngụ ý là cô không vì game mà trì hoãn việc học.
Vừa dứt lời, Tống Diệu tới gọi cô: “Buổi chiều đến quán trà sữa không? Chúng ta lập đội thực tế luôn.”
Mặt đối mặt cùng nhau chơi game so với lập đội qua mạng thì sảng khoái hơn nhiều, Giang Duyệt Hề đồng ý gần như không chút do dự.
Lê Ngôn Chi bên cạnh hơi nheo mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Buổi chiều tan học, Giang Duyệt Hề nóng vội bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị rời đi lại phát hiện Lê Ngôn Chi ở bên cạnh đang gục xuống bàn, không nhúc nhích.
“Lê Ngôn Chi?”
Cô gọi một tiếng, đối phương mới từ từ mở mắt ra, trông không có sức sống cho lắm.
“Cậu sao vậy?” Nhìn cậu một tay ôm trán nheo mắt lại, cô không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.” Giọng nói nhỏ và trầm hơn bình thường, có chút khàn khàn, vẻ mặt mệt mỏi.
“Chóng mặt? Chắc là bị bệnh rồi!” Giang Duyệt Hề nhanh chóng đặt cặp sách xuống, đưa tay để lên trán cậu mới nhận ra mình không biết cách kiểm tra thân nhiệt.
Theo bản năng, cô nghĩ đến bệnh viện, phòng y tế trường vẫn chưa đóng cửa.
“Chúng ta đến phòng y tế đi.”
Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy tiếng Tống Diệu gọi: “Duyệt Hề, đi thôi.”
Giang Duyệt Hề quay đầu xua tay: “Các cậu đi chơi đi, tớ còn có việc, hôm nay không đi đâu.”
“Sao thế?” Tống Diệu bước tới, nhìn thấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn kia vẫn đang đặt ở trên cổ tay Lê Ngôn Chi, mà Lê Ngôn Chi chưa từng thân thiết với người khác cũng không từ chối.
“Cậu ấy khó chịu, tớ đưa cậu ấy đến phòng y tế.” Giang Duyệt Hề giải thích.
Tống Diệu vội vàng hiến ân cần: “Bệnh sao? Vậy thì không được rồi, tớ đi với hai người.”
Đột nhiên, Giang Duyệt Hề cảm thấy cổ tay mình bị kéo lại, cô quay sang liền nhìn thấy Lê Ngôn Chi cau mày, hiển nhiên cậu không thích người khác đến gần.
“Không cần, không cần, các cậu cứ đi đi, tớ đi với cậu ấy là được rồi.” Giang Duyệt Hề vội xua tay, từ chối ý tốt của Tống Diệu.
“Đừng khách sáo với tớ, chúng ta là gì chứ?” Theo đuổi con gái sao có thể rút lui chỉ vì một câu nói được, Tống Diệu muốn thể hiện sự kiên trì của mình, nhưng lại không phát hiện sau khi cậu ta nói lời này, ánh mắt của Lê Ngôn Chi càng lạnh hơn.
“Quá ồn.”
Cậu cau mày, trông có vẻ hơi đau đớn.
Giang Duyệt Hề lập tức không quan tâm ứng phó với người khác nữa, tiện tay đẩy Tống Diệu ở bên cạnh chỗ ngồi ra: “Cậu mau nhường đường, bọn tớ phải ra ngoài.”
Còn trì hoãn thêm nữa, chắc chắn cậu ấy sẽ khó chịu!

Giang Duyệt Hề đưa Lê Ngôn Chi đến phòng y tế kiểm tra, không có sốt cũng không có các triệu chứng khác.

Lê Ngôn Chi nói là chóng mặt, bác sĩ kết luận là vì tối qua nhiệt độ xuống quá thấp nên bị cảm lạnh.
Giang Duyệt Hề hoàn toàn tin tưởng, còn lo lắng Lê Ngôn Chi giữa đường về nhà sẽ khó chịu nên đích thân đưa người về.
Tất nhiên, cô được giữ lại ăn tối, lại nghe thấy Lê Ngôn Chi gọi điện cho mẹ cô: “Vâng, cháu sẽ kèm cậu ấy làm bài tập.”

Giang Duyệt Hề thực sự bội phục thể chất của cậu, buổi chiều còn than chóng mặt, vậy mà về đến nhà là ổn hết.
Kèm làm bài tập nghĩa là giám sát cô hoàn thành bài tập về nhà, bài toán để trên bàn, Giang Duyệt Hề cầm bút viết một chữ “Giải” thật to, rồi nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu vẫn không viết tiếp.
“Lấy thời gian chơi game để luyện đề thì loại bài không có chút kỹ năng này làm khó được cậu à!” Lúc Lê Ngôn Chi tức giận, lời nói có hơi gay gắt, còn nghiêm khắc.
Lại còn nói là đề không có kỹ năng??!
Được rồi, đối với cái kiểu ma quỷ mới cấp ba mà đã bắt đầu học chương trình đại học như cậu mà nói, thì nó thiếu chút kỹ năng thật…
Đương nhiên, cô không phải loại người ngậm bồ hòn làm ngọt, bất luận người khác nói gì, cô cũng không nhịn được phản bác: “Không có kỹ năng thì sao, không phải cậu cũng phải ngoan ngoãn học xong cấp ba à, hừ!”
Cậu rũ mắt, không phủ nhận.

Sau giờ ăn tối một chút, Tống Diệu gửi tin nhắn rủ Giang Duyệt Hề online chơi game, Giang Duyệt Hề bừng bừng khí thế đăng nhập vào, phát hiện đội năm người đã thiếu một.
Vốn dĩ đồng đội cố định ban đầu có việc nên vắng mặt, bọn họ lại không muốn giải tán, tiếp tục gọi người.
Giang Duyệt Hề chợt nhắm vào Lê Ngôn Chi đang cầm điện thoại và sách vở đi ngang qua, nhớ tới gần đây cậu luôn dạy mình ít chơi game đi, thẳng thắn kéo học bá cả ngày chỉ biết đọc sách vào đây, nói không chừng sau này còn có thể cùng lập tổ đội nữa đấy!
“Anh Ngôn Chi, đến đây chơi game đi.” Giang Duyệt Hề ngoắc ngoắc cậu, mỉm cười ranh mãnh.
Hiếm khi Lê Ngôn Chi đặt quyển sách trong tay xuống nhìn sang.
Vài phút sau, Giang Duyệt Hề mở kênh tổ đội ra nói: “Tớ bên này có một người bạn, nhưng cậu ấy chưa từng chơi trò này, có lẽ thao tác không tốt lắm…”
Vừa nghe nói là bạn của nữ thần, Tống Diệu tưởng là một chị em tốt nào đó của Giang Duyệt Hề liền bảo cô kéo người vào, nhưng sau khi Lê Ngôn Chi vào đội, từ ảnh đại diện đến ID đều chứng tỏ cậu là nam.
Tống Diệu ngửi thấy mùi tình địch, nhưng bây giờ người ta đã vào rồi, cậu ta không thể đá người ra trước mặt Giang Duyệt Hề được.
Bắt đầu chơi, thao tác của Lê Ngôn Chi có hơi vụng về, có điều Giang Duyệt Hề cũng không ngại, còn cố ý giải thích kỹ năng cho cậu.
Cô nghĩ: Về phương diện học hành, Lê Ngôn Chi rất thông minh, có thể ghi nhớ rất nhiều kiến ​​thức trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng cậu mới chơi game lần đầu, dù có nhớ kỹ từng kỹ năng hay biểu tượng thì cũng không thể lập tức sử dụng thành thạo ngay được.
Điều này rất bình thường.
Lính mới không thể tránh khỏi một số sai lầm, nhưng những cái này trong mắt mấy người lão luyện quả thực rất ngu ngốc.
Tống Diệu tính tình nóng nảy, trước đây đối mặt với nữ thần lúc nào cũng nói năng nhỏ nhẹ là vì thể hiện thời khắc đỉnh cao của mình.

Nhưng mà lòng của nữ thần không ở trên người mình!
Lúc nhân vật Lê Ngôn Chi điều khiển bị quân địch dễ dàng giết chết hai lần, cậu ta không nhịn được châm chọc: “Tặng mạng cho người ta là có ý gì?”
Nếu không phải nữ thần đang ở đây, cậu ta đã sớm phun nước miếng chửi người.
“Chỉ mới chết hai lần thôi mà.

Anh Ngôn Chi, cậu đi theo tớ.” Giang Duyệt Hề không hề quan tâm đến chiến tích, chỉ một lòng muốn kéo Lê Ngôn Chi.
Dù vậy, Lê Ngôn Chi vẫn dễ dàng bị đối phương đánh lén.
Thấy cậu đi theo bên cạnh nữ thần của mình còn kéo chân sau chết rất nhiều lần, Tống Diệu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trực tiếp mở micro lên chỉ đích danh: “Không được nữa thì cậu vẩy nước [3] đi, hoặc là đứng treo máy cũng được!”
[3] vẩy nước: một từ thông dụng trên mạng, chỉ hành vi không nỗ lực hoặc không đóng góp trong bất kỳ hoạt động nhóm nào.

Nó cũng có thể ám chỉ hành vi lười biếng trong quá trình làm việc.
Câu này có vẻ không phải là vấn đề lớn, nhưng giọng điệu của cậu ta quá nặng, nghe cũng rất ghét bỏ.

“Xin lỗi, làm ảnh hưởng việc chơi game của cậu với bạn rồi.” Lê Ngôn Chi quay sang xin lỗi Giang Duyệt Hề, quả thực điều khiển nhân vật lui về sau, không gây thêm rắc rối cho bọn họ nữa.
Nhưng dù vậy, vẫn có đồng đội gõ chữ phụ họa lời Tống Diệu vừa nói, so với kinh nghiệm chơi game phong phú của bọn họ thì Lê Ngôn Chi chính là một gánh nặng.
Lê Ngôn Chi là ai?
Ngoài đời, cậu ấy luôn được bố mẹ thầy cô khen ngợi, người khác dựa vào đâu mà mắng cậu ấy?
Giang Duyệt Hề nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình, trợn to mắt, mở micro lên, đùng đùng phản bác: “Các cậu mắng cậu ấy cái gì? Sau này tôi không bao giờ chơi với các cậu nữa!”
Nói xong, cô mặc kệ bọn họ, lập tức thoát game, còn lấy điện thoại trong tay Lê Ngôn Chi đi, không muốn cậu nhìn thấy đoạn đối thoại đáng ghét kia.
Lê Ngôn Chi hiển nhiên hơi bất ngờ với hành động này của cô, mấy ngày nay Giang Duyệt Hề thân với Tống Diệu nhất, vậy mà lại trở mặt nhanh như thế.
“Cậu không sợ bạn cậu giận sao?”
“Cậu ta giận cái gì? Ngay từ đầu tớ cũng đã nói trước cậu là lính mới, rõ ràng cậu ta đã đồng ý rồi!”
Giang Duyệt Hề được cưng chiều từ bé, trừ một năm cô bị béo lên kia thì hầu như không gặp phải bất kỳ chuyện không như ý nào, về phương diện nào đó mà nói, cô tương đối “đơn thuần”.
Tính tình cô rất tốt, ngoại hình xinh đẹp, không bao giờ thiếu bạn.

Trong lòng cô, tất cả những người hợp với cô đều là bạn bè, không có định nghĩa gì đặc biệt.
Vui vẻ thì chơi với nhau, còn không vui thì giải tán.

Cô chưa bao giờ vui vẻ vì có thêm bạn hay là buồn bã vì nghỉ chơi với ai đó.
Giống như năm đó Lê Ngôn Chi một câu đạp vào điểm mấu chốt của cô, cô có thể lập tức trở mặt với cậu.

Nếu không phải Lê Ngôn Chi buông bỏ điệu bộ lạnh lùng cao ngạo xuống xin lỗi cô, cô chắc chắn sẽ không thèm nói chuyện với Lê Ngôn Chi nữa.
Lúc đầu cố chấp làm bạn với Lê Ngôn Chi là một duyên phận ngoài ý muốn, bây giờ lớn lên bạn bè cô càng ngày càng nhiều, cũng không thiếu người nào.
Cái loại tình bạn plastic chơi game chung mỗi ngày này, với cô, toàn bộ đều không sánh bằng một Lê Ngôn Chi!
Giang Duyệt Hề tức giận ngồi tại chỗ, mặc kệ điện thoại thông báo biết bao nhiêu tin nhắn.
Lê Ngôn Chi cho cô đủ thời gian nổi cáu, chậm rãi đưa một hũ Yakult tới, không nặng không nhẹ nói: “Nghe nói cậu ta là bạn thân nhất của cậu.”
Giang Duyệt Hề cầm hũ Yakult, bóp thật chặt, “Không phải! Cậu ta lại dám mắng cậu ngay trước mặt tớ, tớ ghét cậu ta đến chết!”
Trong vốn từ vựng của Giang Duyệt Hề, nhắc đến từ “ghét” đã chứng tỏ cô đang thực sự tức giận.
“Ừ…” Lê Ngôn Chi quanh năm không chút cảm xúc lúc này lại hơi nhếch khóe môi.

Sau khi Giang Duyệt Hề ra về, Lê Ngôn Chi lại đăng nhập vào game, có lẽ là vì tâm trạng vui vẻ, tùy tiện xếp quân, dựa vào thao tác tay thành thạo của mình giết sạch quân địch không chừa mảnh giáp, đồng đội trong hàng hưng phấn đến hét lên: Đại lão [4] 666 [5]!
[4] Đại lão: bày tỏ sự ngưỡng mộ sùng bái đối với một số người mạnh mẽ hơn.
[5] 666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/.

Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/.

Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.