Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 52: Ngoại Truyện Sinh Con


Bạn đang đọc Tuyệt Đối Dịu Dàng – Chương 52: Ngoại Truyện Sinh Con


Editor: Matcha Latte
Nửa tiếng trước khi y tá gửi tin nhắn cho Thời Ngộ thì Hạ Sí đã tỉnh lại.

Nhìn thấy Thời Ngộ không ở đây, cô cố tình yêu cầu y tá không được liên lạc với anh.
Mấy ngày nay, Thời Ngộ bị tra tấn tâm lý không kém gì cô, cho anh không gian để xả hơi cũng tốt.
Cô muốn đích thân đến gặp bác sĩ để nói chuyện của em bé.

Vừa mới ra khỏi khu vực phòng bệnh, Hạ Sí đã bắt gặp một đứa trẻ lớn tiếng cãi nhau với mẹ nó, cô cứ tưởng chỉ là cãi nhau bình thường nhưng sau đó lại phát hiện khuôn mặt đứa bé kia bị dị tật…
“Tôi không có mặt mũi để nhìn người khác, thà rằng để tôi chết quách đi cho rồi! Năm đó các người sinh tôi ra làm gì! Tôi hận các người!”
Chỉ một cái nhìn đó, Hạ Sí không bao giờ có thể quên được.
Cô vô thức ôm bụng, như chạy trốn quay về phòng bệnh, nhưng giọng nói khàn khàn mệt mỏi của đứa bé kia cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô, mãi không tiêu tán.
Nếu giữ con lại, một ngày nào đó trong tương lai, liệu nó có dùng ánh mắt căm hận nhìn người làm bố làm mẹ ích kỷ của nó rồi hỏi tại sao lúc trước bọn họ lại làm như vậy hay không đây?
Cô không dám nghĩ tới, cũng không thể đối mặt.
Vì vậy, cô chỉ có thể nói với Thời Ngộ: Bỏ đi.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Sí cảm thấy lòng mình lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Thời Ngộ không ngờ Hạ Sí vẫn luôn do dự không đưa ra quyết định lại chủ động đề nghị anh hẹn lịch phẫu thuật cho cô.
Nghĩ đến chuyện cũ của Sầm Khải, quyết định ban đầu của anh lại dao động: “Tri Tri, nếu em không nỡ thì chúng ta có thể thử giữ con lại.”
Hạ Sí nhìn chằm chằm vào mắt anh, như muốn xác nhận tính chân thực trong lời nói này.
Trong giây phút thất thần, âm thanh căm hận và chán ghét của đứa bé không kiện toàn kia đối với bố mẹ ruột lại văng vẳng bên tai, cô buộc mình phải tàn nhẫn đưa ra quyết định: “Chúng ta không thể hại nó được.”
*
Thời gian phẫu thuật được xác định rất nhanh.
Kể từ lúc đó, tinh thần của Hạ Sí luôn ở trong trạng thái căng thẳng, ngày đêm không ngủ yên.
Khó khăn lắm cô mới ngủ thiếp đi, Thời Ngộ ngồi bên cạnh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt kia, nhìn cô trong giấc ngủ nhưng đôi lông mày vẫn nhíu chặt.
Thời Ngộ vươn tay, muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày của cô, nhưng cô lại đột nhiên giật mình, vô cùng bất an.
Hạ Sí thấy mình đã trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển, Cheese vẫn nằm trên đệm mềm liếm láp móng vuốt của mình như thường lệ, cô gọi tên ở nhà của Thời Ngộ nhưng không có ai đáp lại.
Một đứa trẻ đáng yêu chạy từ cầu thang tới, cất giọng giòn giã gọi cô: “Mẹ.”
Hạ Sí không khống chế được cơ thể của mình, dang hai tay ra với nó, nhưng thời điểm cô sắp chạm vào thân thể đứa bé thì mọi thứ đều tan thành mây khói.
Hạ Sí chợt giật mình tỉnh giấc, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô siết chặt lấy ga giường thở hổn hển, sau đó nhìn khung cảnh xung quanh mới nhận ra mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Cô không nhớ được dáng vẻ của đứa trẻ kia, chỉ nhớ rõ tiếng khóc tủi thân của nó.

“Tri Tri.” Thời Ngộ canh đêm đi đến bên cạnh cô, lấy khăn giấy giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Hạ Sí bỗng nắm chặt lấy tay anh, hô hấp vẫn chưa ổn định lại: “Em mơ thấy cục cưng.”
“Cục cưng đang khóc…” Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt đầy tơ máu của Thời Ngộ rồi mở miệng thở dốc: “Em thật nhẫn tâm, thậm chí em còn không biết con mình là trai hay gái, vậy mà em lại tước đoạt mất quyền đến thế giới này của nó.”
“Nếu em không nỡ thì chúng ta sẽ giữ con lại.” Thời Ngộ lại nhắc tới chuyện này, không biết là để Hạ Sí lựa chọn hay là vì kiên định với nội tâm của mình.
Hạ Sí ôm mặt: “Không…”
Cô hy vọng con của mình sẽ bình an khoẻ mạnh mà trưởng thành, chứ không phải sống trong oán trách và căm hận.

Bên ngoài phòng phẫu thuật có không ít phụ nữ ngồi trên ghế chờ đợi.
Nhìn thoáng qua, hầu hết đều là những phụ nữ trẻ, người đi cùng cũng đủ loại, nam có nữ có, thậm chí một mình cũng có.
Điều không ngoại lệ chính là gương mặt ai cũng đượm buồn, bi thương.
Đây quả thực không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Hạ Sí không dám nhìn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Thời Ngộ, ngón tay giữ chặt áo anh không buông, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Thời Ngộ che chở cho cô.

Xung quanh thỉnh thoảng có người đi tới, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, như thể không hiểu tại sao một người đàn ông tướng mạo nổi bật như thế này lại dẫn theo một người phụ nữ xuất hiện ở đây.
Có muôn ngàn lý do khiến người ta không thể không phá thai, có người trót nếm trái cấm nên phải trả giá, có người do điều kiện sống không cho phép, cũng có người phá thai mà lòng đau như cắt.
Thời gian từ từ trôi qua, cho dù Hạ Sí luyến tiếc đến đâu thì vẫn nghe thấy loa phát thanh gọi đến số của mình.
Cô nghe nói phẫu thuật phá thai thuận lợi chỉ cần vỏn vẹn hơn mười phút.
Mười phút đồng hồ sẽ tước đi sinh mạng nhỏ bé này, khiến cô hoàn toàn mất đi đứa con của mình.
“A Ngộ…!Em sợ quá.” Cô không dám đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Mãi không thấy ai bước vào, y tá bên trong bắt đầu thúc giục, Hạ Sí đứng đó như mọc rễ dưới chân, thân thể mỏng manh không ngừng run rẩy như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Một giây cuối cùng khi cô sắp bước chân ra, cổ tay chợt bị ai đó nắm lấy, nhẹ nhàng kéo cô rơi vào vòng tay quen thuộc.
Hạ Sí thở gấp, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, thân thể cô bỗng bị nhấc bổng lên không trung.
“Xin lỗi, chúng tôi không phẫu thuật nữa.” Thời Ngộ dứt khoát từ chối phẫu thuật, ôm Hạ Sí rời đi.
Hạ Sí ngạc nhiên nhìn anh.
Cảm nhận được vẻ cứng ngắc của cô, Thời Ngộ cúi đầu hôn lên mắt Hạ Sí, che đi ánh mắt kinh hãi: “Về nhà thôi!”
Khoảnh khắc đó, cơ thể Hạ Sí như được tiêm thêm sức mạnh, giúp cô sinh ra dũng khí chống chọi với cơn ác mộng tàn khốc.

Tim cô đập thình thịch, đôi môi khô khốc khẽ mở: “Giữ lại con sao? Giữ nó lại mãi mãi luôn sao?”
“Đúng vậy! Giữ cục cưng lại mãi mãi!” Anh nói: “Không có gì là tuyệt đối cả, nếu như chúng ta lại đụng phải một phần ngàn cơ hội kia thì chúng ta sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Tầm mắt anh rơi xuống vùng bụng phẳng lì của cô, Thời Ngộ lộ ra một ánh mắt hết sức kiên định: “Tri Tri, hãy tin anh, có được không?”
“…Được.”
Em tin anh, cũng chỉ tin mình anh.
Hạ Sí nâng cánh tay lên, khoác lên cổ Thời Ngộ rồi tiến lại gần.
*
Ngay sau đó, Thời Ngộ làm thủ tục xuất viện cho Hạ Sí, rồi đưa cô về Thủy Mộc Thanh Uyển.
Ngày đó là lần đầu tiên Hạ Sí ngủ say, không bị ác mộng quấy rầy.
Thời Ngộ trông coi bên cạnh cô một lúc lâu, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra cơn ác mộng của Hạ Sí không phải là cục cưng sinh ra không được lành lặn mà là hai người phải từ bỏ nó.
Ngay từ giờ khắc này, anh tin chắc rằng sự lựa chọn của mình vô cùng chính xác.
Thời Ngộ đích thân xuống bếp, dựa theo sở thích của Hạ Sí nấu một bữa ăn dinh dưỡng phù hợp cho phụ nữ mang thai.

Hạ Sí lấy bát đũa, ăn hết hai chén cơm.
Nụ cười đã lâu không thấy cuối cùng cũng xuất hiện trở lại, Thời Ngộ khẽ gõ bàn nhắc nhở: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Hạ Sí phồng má, cố gắng nuốt miếng cơm cuối cùng trong miệng xuống: “Nhưng em đói.”
Lúc trước ở bệnh viện, cô ăn không ngon ngủ không yên, về đến nhà liền cảm thấy chỗ nào cũng thoải mái.
Cô dường như đã tạm quên mất đứa con trong bụng vẫn chưa biết tình trạng ra sao kia, nhưng Thời Ngộ dám chắc đến tối gánh nặng tâm lý vẫn sẽ trút lên người cô.
Cô ngồi ở góc giường, nhưng không ôm đầu gối co ro mình lại mỗi khi không vui như trước đây.
Thời Ngộ biết cô bận tâm đến đứa bé trong bụng.
“A Ngộ.” Trong bầu không khí tĩnh lặng này, Hạ Sí đột nhiên gọi tên anh, hỏi: “Tại sao tự dưng anh lại đổi ý?”
Im lặng một hồi, Thời Ngộ nói cho cô biết: “Bởi vì anh thực sự không nỡ.”
Anh từng bước đến gần Hạ Sí, nắm chặt tay cô: “Không nỡ bỏ con mình, cũng không nỡ nhìn em phải khổ sở.”
Khi đó, anh không thể kiểm soát được đôi tay run rẩy của mình, nhất là ánh mắt cuối cùng lúc Hạ Sí quay lại nhìn anh, mong đợi mà tuyệt vọng, loại ánh mắt phức tạp xen lẫn đó xuyên thấu tim anh.
Vì vậy anh kiên quyết kéo Hạ Sí về bên mình.
Không có gì đáng sợ hơn mất đi.
Chỉ có giữ lại mới luôn có hy vọng.
“Nếu anh không đưa mẹ con em về nhà, anh nhất định sẽ hối hận.” Một bước đi sai lầm đó sẽ trở thành chướng ngại mà cả đời này anh không thể nào vượt qua được.
Hạ Sí mím môi, chậm rãi cúi đầu, từ từ rút tay về đặt lên bụng mình, cố gắng cảm nhận sinh mạng đang tồn tại nơi đó.
“Em cũng không nỡ, nhưng em vẫn rất lo lắng…” Cái loại sầu lo này không thể mất đi sạch sẽ trong chốc lát được.
Thời Ngộ vươn tay vén mái tóc dài che khuất tầm mắt cô, nhẹ nhàng vén ra sau lưng: “Tri Tri, em thương con mình không?”

“…!Thương.” Rất rất thương, đây là cục cưng của cô và Thời Ngộ, sao cô có thể không thương nó cho được.
Bất đắc dĩ phải bỏ con khiến cô thống khổ gần chết.

Bây giờ giữ đứa bé lại, tuy trong lòng cô vẫn còn bất an, nhưng so với khoảng thời gian đợi phẫu thuật thì dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí còn vui vẻ mong chờ.
Thời Ngộ hiểu ý cô, an ủi nói: “Tri Tri, nếu đã quyết định giữ lại thì em chỉ cần lo lắng vấn đề còn lại là để cục cưng bình an tới thế giới này, được không?”
Có người kiên định đưa ra lựa chọn thay cô, Hạ Sí đè cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, hơi cong khóe môi: “Vâng.”
Sau khi quyết định giữ lại đứa bé, bọn họ báo tin cho người nhà biết, cố ý giấu nhẹm luôn những thăng trầm chấn động mấy ngày qua, chỉ nói là sau khi cân nhắc kỹ càng, bọn họ quyết định giữ con lại.
Bố mẹ Thời bày tỏ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của hai người, hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho Hạ Sí, bảo vệ đứa trẻ được bình an ra đời.
Hạ Sí càng ngoan hơn trước.
Định kỳ phối hợp sàng lọc trước sinh, xác định tình trạng tăng trưởng của em bé, nhiều lần lấy máu để lại dấu vết trên cánh tay, cô cũng không kêu đau một tiếng.
Thời Ngộ kết hợp làm bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, cô nhất định sẽ ăn hết; Thời Ngộ nói cô không thể đụng vào những món không thể ăn, cô sẽ kiên quyết tránh xa!
Hạ Sí bảo vệ đứa bé này vô cùng cẩn thận.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình hết mức có thể, giữ tâm trạng vui vẻ, không chạm vào đồ vật nguy hiểm, khi ra ngoài tản bộ cũng chỉ đến những nơi ít người.
Cô và Thời Ngộ chọn rất nhiều bản nhạc nhẹ nhàng, có người nói như thế có thể giúp tim thai ổn định hơn, thúc đẩy sự phát triển của não bộ.
Cô gái từng ngủ gục mỗi khi đọc sách ngày xưa nay đã biến thành một người mẹ có thể thuần thục kể đủ mọi chuyện thiếu nhi.

Mỗi ngày cô đều kể chuyện cổ tích cho cục cưng trong bụng nghe, tuy không thể giao lưu trực tiếp nhưng bé vẫn có thể cảm nhận được giọng nói của mẹ mình.
Thỉnh thoảng, cô còn thảo luận với Bạch Phỉ về một số kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Tháng hai năm sau, Bạch Phỉ sinh một cô con gái nặng ba ký.
Lúc Hạ Sí đến bệnh viện thăm cô ấy cũng nhìn thấy đứa trẻ mới chào đời.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một em bé sơ sinh ngoài đời thực, tâm trạng quả thực rất khó diễn tả.
Nhăn nhúm, không đẹp mắt tí nào.
Nhưng cô không thể nói lời này với Tiểu Bạch!
Trước mặt Bạch Phỉ, Hạ Sí còn khen em bé mấy lần: “Dễ thương lắm! Sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp!”
Đến thăm Bạch Phỉ còn có người nhà hai bên, bọn họ khen nức nở nhóc con còn chưa nảy nở hết, chỉ vào mắt mũi nói giống bố hay giống mẹ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hạ Sí suýt chút đã tin bọn họ!
Ai cũng nói trẻ mới sinh ra đều xấu, đợi mấy ngày nữa sẽ trở nên xinh đẹp.
Hạ Sí cũng hiểu chuyện này, nhưng cô vẫn không khỏi tưởng tượng, đứa bé trong bụng cô sinh ra cũng sẽ giống con khỉ nhỏ nhăn nhúm cô vừa nhìn thấy sao?
Lúc biết được phiền não của cô, Thời Ngộ cười nhạo cô cả một ngày.
Cùng lúc đó, bà Thời mang canh và đồ ăn đến thăm, Hạ Sí liền thêm mắm thêm muối méc tội anh!
Bà Thời lập tức “phê bình” con trai ngay trước mặt Hạ Sí: “Tiểu Hạ nói thật lòng, có gì đáng cười mà con cười hả?”
“Được rồi, mẹ nói đúng.” Đâu phải là anh chê cười Hạ Sí, chỉ là cảm thấy, từ giờ Hạ Sí đã bắt đầu lo lắng cho giá trị nhan sắc của cục cưng thực sự rất đáng yêu.
Hạ Sí khịt mũi hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, ôm lấy cánh tay bà Thời, quấn lấy bà, hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ lúc mới sinh ra, A Ngộ trông như thế nào không?”
“Nhớ chứ, giống y lời con nói đó.” Bà Thời ăn ngay nói thật, nhưng đó chỉ là một câu chung chung, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai hiện tại của anh làm ví dụ: “Nhưng con xem bây giờ bộ dạng của nó cũng không tệ đúng chứ?”

Nghe nói thế, trong lòng Hạ Sí quả thực thoải mái không ít.
Lúc đối mặt với người thân ruột thịt của anh, Hạ Sí cũng không hề câu nệ, từ tận đáy lòng cô đã xem bọn họ là người nhà.

Mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung càng thêm thân thiết, Thời Ngộ nhìn mà vui mừng.
Bà Thời nhìn cái bụng hơi phồng lên của cô, ánh mắt càng hiền từ: “Con cứ thoải mái đừng lo lắng gì cả, chỉ bằng nhan sắc của con với A Ngộ, con của hai đứa chắc chắn sẽ không xấu đâu.”
Bất kể sự thật thế nào thì trước tiên vẫn phải xoa dịu tâm trạng của phụ nữ mang thai.
Vì vậy Hạ Sí trông mong, nhìn cục cưng bé bỏng của nhà Bạch Phỉ lớn lên từng ngày.

Theo thời gian, làn da của em bé ngày càng mịn màng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu!
Hạ Sí cũng đầy mong chờ đứa con trong bụng mình.
Ban đầu bọn họ thầm hiểu giấu hết mọi tai họa ngầm trong lòng không nói ra, một lòng chỉ mong đứa bé được bình an ra đời.

Lúc Hạ Sí mang thai được tám tháng, Thời Ngộ không dám để cô ở nhà một mình, bà Thời liền tạm dọn đến đây ở để chăm sóc cô.
Ngày dự sinh đến gần, Hạ Sí bắt đầu căng thẳng.

Mỗi ngày bà Thời đều làm công tác tư tưởng cho cô, Giang Duyệt Hề được người lớn gọi là “Hạt dẻ cười” cũng thường chạy theo cô.
Sáng ngày Quốc tế Lao động, Hạ Sí từ trong mộng tỉnh dậy, phát hiện mình bị vỡ nước ối.
Đứa bé gấp gáp muốn ra ngoài, bà Thời nhanh chóng gọi tài xế chở Hạ Sí đến bệnh viện, trên đường mới bắt đầu gọi điện thoại cho chồng và con trai.
Lúc Hạ Sí được đẩy vào phòng sinh, Thời Ngộ đã cởi áo blouse trắng, thay quần áo vô trùng rồi cùng vào với cô.
Cơn đau ập đến, sức Hạ Sí nắm chặt lấy anh cũng mạnh hơn mấy phần.
“Tri Tri, anh ở đây, đừng sợ.” Anh ở ngay bên cạnh cô, hết lần này đến lần khác gọi tên Hạ Sí, cổ vũ cô kiên trì.
“Hít sâu.” Bác sĩ đỡ đẻ hướng dẫn cô hô hấp, dùng sức phối hợp với cơn co thắt tử cung.
Mồ hôi thấm ướt tóc và sống lưng, cơn đau cứ lần lượt tăng thêm khiến Hạ Sí dần kiệt sức.
Thấy cô mất ý thức, mu bàn tay của Thời Ngộ nổi đầy gân xanh, miệng vẫn không ngừng gọi: “Tri Tri dũng cảm lắm, em kiên trì thêm chút nữa nhé?”
“Sắp có thể thấy cục cưng rồi, Tri Tri, em kiên trì thêm chút nữa thôi.” Thời Ngộ nắm chặt tay cô, hai mắt đỏ bừng.
Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, Hạ Sí cố gắng mở mắt ra.
Đứa con của cô và Thời Ngộ, bảo bối mà cô vất vả bảo vệ, mong chờ bấy lâu nay, trước kia chịu biết bao nhiêu gian khổ cũng có thể kiên cường vượt qua, giờ phút này sao cô có thể…!sao cô có thể bỏ cuộc được cơ chứ!
Cơn đau ập đến, trong tiếng bác sĩ hướng dẫn “dùng sức”, Hạ Sí cuối cùng cũng không kìm được mà hét lên một tiếng đau đớn.
“A—— “
Sau tiếng thét chói tai, từ phòng sinh truyền ra tiếng em bé khóc.
“Oe…!oe…”
Một sinh mạng mới đã đến với thế giới, tiếng khóc đầu đời của một đứa trẻ có lẽ là âm thanh hay nhất mà bố mẹ nó từng nghe trên đời.
Bác sĩ bế đứa bé lên, nhẹ nhàng đưa gần sát mặt cô.

Nước mắt phút chốc dâng lên, Hạ Sí cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.