Bạn đang đọc Tuyệt Đối Dịu Dàng – Chương 44: Giấy Chứng Nhận Kết Hôn
Tối hôm qua lăn lộn đến quá nhiều, ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời lên cao, Hạ Sí mới từ từ tỉnh dậy.
Bụng có hơi đói.
Chống trên mặt giường đứng dậy, Hạ Sí xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, phát hiện ở đầu giường có vài bộ quần áo được gập gọn gàng, hẳn là có người cố ý đặt ở chỗ này.
Là Thời Ngộ chọn quần áo để hôm nay cô mặc?
Nhưng hình như trước đó chưa nói hôm nay có ai đến nhà hoặc là muốn gặp ai mà?
Trong lúc Hạ Sí còn đang nghi hoặc, phía cửa truyền đến động tĩnh, người nọ giống như đã nắm chắc thời gian đi lên tầng, thấy cô ngồi dậy, trực tiếp đi đến hỏi, “Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”
Cô gật đầu, “Đói.”
“Vậy thì nhanh thay quần áo rồi đi xuống ăn bữa sáng.” Thời Ngộ tự nhiên cầm lấy quần áo gấp ở đầu giường lên, dắt đi rồi đưa cho cô.
Dù sao đều là quần áo của mình, Hạ Sí cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Hai người đã làm chuyện còn thân mật hơn, Hạ Sí trực tiếp cởi váy ngủ trước mặt anh, thay nội y, sau đó tròng chiếc áo len cổ thấp mềm mại từ trên đầu xuống, thấy Thời Ngộ xách theo áo khoác màu trắng, dứt khoát vươn tay cánh tay ra.
Phía trước truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng, Thời Ngộ hiểu ý của cô, hầu hạ cô mặc xong quần áo.
Tuy rằng là đã đói bụng, nhưng Hạ Sí ăn cũng không nhiều, rất nhanh đã giải quyết xong bữa sáng.
Lúc ngẩng đầu lên, thấy Thời Ngộ cũng đã thay một bộ quần áo chỉnh chu, ra ngoài mới cần như thế.
“Anh muốn đi ra ngoài sao?” Hạ Sí hỏi.
“Không phải anh.” Anh lắc đầu, sửa lại nói: “Là chúng ta.”
“Chúng ta?” Mới vừa nuốt xuống một ngụm sữa bò thiếu chút nữa bị sặc đến mức phun ra ngoài, “Em chưa nói muốn đi ra ngoài mà!”
Không khí yên lặng một giây, Thời Ngộ hơi nghiêng đầu, “Chẳng lẽ Tri Tri đã quên đêm qua, mình đã đồng ý chuyện gì sao?”
“Đêm qua?” Hạ Sí cố gắng nhớ lại một lượt cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt trong trí nhớ của mình, hoặc là có chuyện gì cần phải ra ngoài để xử lý, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Em đã hứa chuyện gì?”
Thời Ngộ bình tĩnh lấy ra hai quyển sổ mỏng màu đỏ từ trong ngăn tủ phía sau, Hạ Sí trợn mắt nhìn, mặt trên in mấy chữ lớn màu vàng: Sổ hộ khẩu cư dân.
Trong sổ hộ khẩu của Hạ Sí chỉ có một mình cô, cho nên thứ này được cô mang theo bên người giống như chứng minh thư, mà trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện phát sinh, giấy tờ, tư liệu của cô phần lớn đều ở trong tay Thời Ngộ.
Nhưng hiện tại lấy ra hai quyển sổ hộ khẩu là có ý gì?
Đọc sự nghi hoặc trong ánh mắt của cô, Thời Ngộ mở miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: “Kết hôn.”
Phần sữa còn lại trong ly bị đổ ra ngoài ngay lập tức.
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một tiếng sau, Hạ Sí đứng trước cửa Cục Dân Chính, ngẩng đầu lên là có thể thấy bốn chữ thật lớn phía trước “Đăng ký kết hôn”.
Trang phục hôm nay cô mặc đều là Thời Ngộ chọn, trên mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, trên đầu thắt bím xương cá và cố định ở hai bên sườn, tóc dài xõa ra sau vai.
Nhưng ngay lúc này, cả người Hạ Sí vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác.
Buổi sáng ở trong nhà, Thời Ngộ nói, việc kết hôn này là chính miệng cô đồng ý.
Đột nhiên, Hạ Sí không thể phản ứng lại, làm sao cô có thể kết hôn cùng Thời Ngộ trong trạng thái này được đây?
Nhưng nếu nói cô không muốn, vậy chắc chắn là giả!
Sau khi cân nhắc trong lòng một lúc, Hạ Sí đang chuẩn bị tìm lý do để trì hoãn, lại nghe thấy Thời Ngộ đi trước cô một bước nói, “Tri Tri sẽ không đổi ý hối hận đúng không?”
Giọng điệu chất vấn này làm cho Hạ Sí bị chột dạ, “Không phải…… Em không nhớ đã từng nói……”
“Không nhớ rõ cũng không sao, không phải hiện tại anh đang nhắc nhở Tri Tri đó sao.” Thời Ngộ thấp giọng cười, dùng giọng điệu không nhanh không chậm kể lại câu chuyện.
Hạ Sí cắn khóe môi, tròng mắt to tròn chuyển động vài vòng, trong lòng trống rỗng, “Chúng ta như bây giờ không phải đang ở chung rất hòa hợp sao.”
Sự can đảm hiện tại của cô giống như một con rùa thích rụt đầu vào trong mai, thỉnh thoảng sẽ thò đầu ra quan sát xung quanh, cũng không dám tùy ý đi lại, phá vỡ tất cả sự bình tĩnh ngoài mặt.
Nhìn ra được tâm tư của cô, cũng biết cô đang do dự, Thời Ngộ cẩm lấy hai quyển sổ hộ khẩu đi về phía trước hai bước, kéo gần khoảng cách với cô, hỏi bằng một giọng từ tính: “Tri Tri cảm thấy, anh đối xử với em có tốt không?”
“Có!” Đâu chỉ có tốt, quả thật là siêu cấp vô địch đặc biệt tốt, tốt đến mức thậm chí cô sẽ hoài nghi là mình đang nằm mơ, mới có thể sau khi chịu hết mọi đau khổ, tìm được một viên kẹo ngọt.
“Nhưng mà, anh chỉ biết đối xử tốt như vậy với bạn gái tương lai sẽ trở thành vợ của anh.” Thấy ánh mắt chân thành của cô, khóe môi người đàn tạo thành một độ cong nhàn nhạt, hướng dẫn từng bước, “Cho nên, Tri Tri có muốn suy nghĩ nên gả cho anh hay không?”
Lời đã rõ ràng, Hạ Sí không thể không đối mặt, nhưng cô có hơi để tâm đến những chuyện vụn vặt, chỉ bắt giữ chữ mấu chốt, “Nếu không gả, A Ngộ sẽ không đối xử tốt với em nữa sao?”
Thời Ngộ sững sờ, sau đó mím môi, “Anh không làm được.”
Nếu anh gật đầu, có lẽ Hạ Sí sẽ bởi vì ỷ lại anh mà đồng ý ngay lập tức, nhưng anh không thể nói dối Hạ Sí.
Chỉ cần Hạ Sí vừa xuất hiện, anh sẽ nhịn không được muốn đối xử tốt với cô, thỏa mãn hết tất cả những yêu cầu của cô.
Nhưng có đôi khi, cũng cần phải áp dụng thủ đoạn mới thực hiện được.
Lúc Hạ Sí do dự, Thời Ngộ nắm lấy tay cô, trả một quyển sổ hộ khẩu lại cho cô, ánh mắt nhìn về phía cô ý vị thâm trường.
Đồng tử Hạ Sí hơi co lại, bỗng nhiên cảm thấy quyển sổ mỏng này nóng rực người.
Cô hiểu rõ, Thời Ngộ đây là bảo cô tự đưa ra sự lựa chọn của mình.
Mỗi lần đều là như thế này, trao quyền lựa chọn vào tay cô, nhưng càng như vậy, trong lòng cô càng tranh đấu mãnh liệt hơn.
“Em không phải là một người vợ tốt nên được chọn……” Tuy rằng không phải quá muốn thừa nhận, nhưng cô biết bệnh của mình cũng không nhẹ, và không có cách nào trị tận gốc.
Cô có thể dung túng sự ích kỷ của mình trong một khoảng thời gian ngắn, nắm lấy Thời Ngộ không buông, nhưng hôn nhân không giống vậy, mối quan hệ của bọn họ sẽ được trói buộc với nhau về mặt pháp lý bằng giấy chứng nhận kết hôn.
“Người được chọn? Tri Tri cảm thấy, anh có thể lựa chọn sao?” Đối với anh mà nói, Hạ Sí cũng không phải là một đề tài để lựa chọn, mà là duy nhất.
Quan sát thấy cảm xúc Thời Ngộ thay đổi rất nhỏ, đáy mắt Hạ Sí hiện lên một tia hoảng loạn, ngón tay nắm lấy ống tay áo nhẹ nhàng kéo xuống, “A Ngộ anh không vui sao?”
“Tất cả mọi quyết định đều nằm trong tay em, nếu Tri Tri đổi ý, anh cũng chỉ có thể tiếp nhận.” Anh bật cười, cúi đầu, ánh mắt chạm đến mặt đất, giọng điệu cũng thấp hơn vài phần, “Nhưng như vậy hình như cũng rất giống anh đang ép em gả cho anh, thật sự cảm thấy có chút khó chịu.”
Hạ Sí lập tức nói: “Em, em không, không đổi ý, anh đừng nói như vậy.”
Anh mỉm cười, thoạt nhìn có hơi miễn cưỡng.
Hạ Sí nhất thời luống cuống, “A Ngộ, anh đừng khổ sở, anh không có ép em, là em nguyện ý!”
Thời Ngộ thu lại ánh mắt, “Những lời này có nghĩa là, Tri Tri chịu gả cho anh rồi?”
“Ừm ừm!” Hạ Sí vội vàng gật đầu liên tục.
Đáng ra anh nên là người hào hoa phong nhã, nhưng lại hạ thấp lập trường trước mặt cô, bao dung và chiều chuộng tình tình của cô vô hạn…… Thời Ngộ như vậy, sao Hạ Sí có thể cự tuyệt được đây?
Cô không muốn nhìn thấy biểu cảm cô đơn của Thời Ngộ dù chỉ là một chút, chỉ sợ giờ phút này bất luận Thời Ngộ có đưa ra yêu cầu gì, cô cũng đều sẽ đồng ý không chút do dự.
Chỉ hy vọng, anh vẫn sẽ luôn là Thời Ngộ tự tin, khí phách hăng hái như trước kia.
Lúc này, Thời Ngộ duỗi tay về phía cô, Hạ Sí chủ động đặt sổ hộ khẩu của mình vào trong lòng bàn tay anh, chồng lên một quyển sổ khác.
Năm ngón tay uốn cong khép lại, Thời Ngộ nắm chặt món đồ trong lòng bàn tay, chậm rãi bước lên phía trước hai bước, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên vành tai cô một nụ hôn.
Tai Hạ Sí đỏ lên.
Tâm tình Thời Ngộ rõ ràng đã thay đổi tốt hơn, ngón tay vén một lọn tóc rũ xuống ra sau tai, lúc thu tay lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, giống như đang vuốt ve.
“Tri Tri thật ngoan.”
……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cứ như vậy, cô mặc quần áo xong, bị Thời Ngộ đưa đến trước cổng Cục Dân Chính.
Về phần vì sao còn có chút bối rối, là bởi vì cô biết đợi một lúc nữa tính chất về mối quan hệ của cô và Thời Ngộ sẽ thay đổi, nhưng lại không có khái niệm gì về cuộc sống hôn nhân tương lai.
Cô muốn ở bên cạnh Thời Ngộ, vĩnh viễn ở bên nhau, điểm này không thể nghi ngờ.
Nhưng cô cũng không chắc chắn liệu mình có thể trở thành một người vợ đủ tư cách hay không, cô có thể cho Thời Ngộ cái gì?
“Tri Tri còn đang do dự sao?” Anh cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm chặt, giọng hơi khàn khàn, “Nếu hiện tại đổi ý, vẫn còn kịp.”
Lại tới nữa……
Lại là vẻ mặt này, giống như rất không tự tin về bản thân mình, Hạ Sí không nhìn nổi vẻ mặt này của Thời Ngộ, cô cũng không hy vọng nhìn thấy sự khổ sở của Thời Ngộ dù chỉ la một chút.
Vì thế vội vàng ôm lấy cánh tay Thời Ngộ, “Không có không có! Chúng ta đi vào ngay bây giờ.”
Người đàn ông bên cạnh mỉm cười.
“Được.”
Anh hiểu Hạ Sí, biết dùng phương thức nào có hiệu quả với cô nhất.
*
Lúc chụp ảnh, bỗng nhiên Hạ Sí hiểu ra ý đồ Thời Ngộ chuẩn bị cả bộ quần áo màu trắng cho cho cô, nền đỏ, mặc quần áo màu sáng để chụp ảnh là thích hợp nhất.
Giá trị nhan sắc hai người đều nổi bật, ảnh chụp giấy chứng nhận giống như được chỉnh sửa, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng nhịn không được khen ngợi, chúc bọn họ tân hôn vui vẻ.
Tân hôn vui vẻ……
Lời chúc phúc đầu tiên đến từ người xa lạ, vẫn làm cho trong lòng Hạ Sí có chút kích động nho nhỏ, bỗng nhiên ngập tràn mong chờ đối với hai quyển sổ chứng nhận kết hôn kia.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, lại thấy anh đang mỉm người nhìn mình, khóe môi Hạ Sí nhếch lên, “A Ngộ, anh ta nói với chúng ta, tân hôn vui vẻ.”
Thời Ngộ gật đầu phụ họa, “Anh nghe thấy được, hiện tại Tri Tri đang rất vui vẻ đúng không?”
“Đúng vậy!” Cô không có che giấu tâm tình của mình, bởi vì cô không ngại thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình trước mặt Thời Ngộ.
Bộ dáng ngoan ngoãn như vậy thật sự khiến người ta rung động, Thời Ngộ nâng tay lên, theo bản năng muốn sờ đầu cô, nhưng lại sợ làm rối kiểu tóc, cuối cùng biến thành động tác ôm eo.
Hôm nay là một ngày tốt lành, không ít cặp vợ chồng trẻ đến nhận giấy chứng nhận, trên mặt mỗi người để có những biểu cảm khác nhau.
Nhưng ngay cả nhân viên công tác cũng nhìn ra được, hai người mời trước mặt này vô cùng cùng dính nhau, gần như chưa từng buông tay đối phương ra.
Sau khi kiểm tra giấy tờ bọn họ cung cấp, được cho phép đăng ký, nhân viên công tác cầm lấy con dấu và đóng lên.
Hạ Sí nhìn chằm chằm, cho đến khi nhân viên công tác mỉm cười đưa hai quyển sổ màu đỏ giống nhau như đúc ra.
Cô căng thẳng đến mức quên đưa tay ra nhận lấy, cuối cùng là Thời Ngộ chủ động nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó nắm tay Hạ Sí rời đi.
Hạ Sí không nhìn đường, chỉ dựa vào cảm giác đi theo Thời Ngộ, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào hai quyển sổ đỏ trong tay kia của Thời Ngộ.
Đi ra khỏi cửa, cuối cùng cô cũng không nhịn được nói: “Em có thể, xem được không?”
“Đương nhiên, đây là giấy chứng nhận của hai chúng ta, Tri Tri ngốc.” Có lẽ là bởi vì tân hôn vui vẻ, giọng điệu nuông chiêu của Thời Ngộ đối với cô càng đậm hơn từ trước.
Thật, có một phần vốn dĩ đã thuộc về cô, có thể lấy đi bất cứ lúc nào.
Sở dĩ hỏi như vậy, có lẽ là bởi vì bây giờ cô vẫn còn cảm thấy, tất cả những chuyện này còn có chút gì đó không chân thật.
“Chúng ta thật sự kết hôn rồi?” Hạ Sí lật giấy chứng nhận kết hôn xem đi xem lại, dường như sắp viết được chữ lên trên đó.
Cùng một câu hỏi, cô đã hỏi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Thời Ngộ đều sẽ kiên nhẫn trả lời.
Sau khi ngồi lên xe, Hạ Sí không thắt dây an toàn, ngay lập tức nhào vào trong lòng Thời Ngộ, “A Ngộ, em thật sự gả cho anh rồi.”
Thời Ngộ thay đổi tư thế, cách gần hơn một chút, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô gái, tâm tình rất tốt trêu chọc nói: “Thì ra Tri Tri muốn gả cho anh như vậy?”
“Ừm, rất muốn!”
Đặc biệt đặc biệt muốn.
Từ rất lâu trước đây, lúc cô còn chưa sinh bệnh đã nghĩ đến, cô sẽ vẫn luôn ở bên cạnh Thời Ngộ, cô sẽ có được một gia đình, một ngôi nhà thật sự thuộc về mình.
Sau đó lúc ra nước ngoài trị liệu, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cảm thấy bản thân mình không có tư cách hy vọng xa vời, nhưng người đàn ông mà cô yêu nhất kia lại không ngần ngại ôm hết tất cả những điều này đến trước mặt cô, ở nói mà cô chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm lấy được, thật sự là, quá mê người.
Cô không có cách nào không tâm động, không có cách nào không đồng ý.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Sí dâng lên một luồng cảm xúc mãnh liệt, cả người rụt vào trong cái ôm ấm áp của Thời Ngộ, hai mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng, tích tụ thành nước mắt, “Sau này, em cũng sẽ có nhà, đúng không?”
Nghe thấy giọng nói nức nở của cô, chuyện cũ nhanh chóng hiện lên trước mắt, lồng ngực Thời Ngộ đau đớn, thương tiếc gấp trăm lần siết chặt cánh tay, “Tri Tri vẫn luôn có nhà.”
Anh nghĩ, món quà đã chuẩn bị cho Hạ Sí từ rất lâu về trước, có thể đưa ra trước tiên.
Nhưng mà trước đó, anh muốn rèn sắt khi còn nóng hoàn thành một chuyện khác —— đưa Hạ Sí trở về Thời gia.
Thời Ngộ lấy lý do kết hôn, đưa cô về nhà ăn cơm với bố mẹ, Hạ Sí ngây ngốc một lúc.
Cô đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định, căn bản không thể nghĩ được muốn làm chuyện gì cũng phải báo cáo với bố mẹ, nhưng Thời Ngộ thì khác……
Bỗng nhiên cô nhớ tới, từ lúc Thời Ngộ đưa ra đề nghị kết hôn cho đến khi lãnh chứng mới cùng lắm chỉ mới nửa ngày, căn bản không kịp báo cho những người khác, Hạ Sí có hơi lo lắng, “Đột nhiên chúng ta đi nhận giấy chứng nhận kết hôn như vậy, chú dì có tức giận hay không?”
“Sẽ không, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy vui vẻ cho chúng ta.” Thời Ngộ vô cùng chắc chắn, cố ý giơ quyển sổ đỏ lên, quơ quơ trước mắt cô, “Hơn nữa, bố mẹ cũng đã cho phí sửa miệng, Tri Tri còn chưa có ý định thay đổi cách xưng hô sao?”
Hai má Hạ Sí nóng lên, lại nghĩ đến lúc nghe nhầm điện thoại gọi nhầm Thời phu nhân một tiếng “Mẹ”, còn có lúc chú Thời đưa bao lì xì, dỗ cô có thể gọi bố bất cứ lúc nào.
Người nhà của anh, thật sự rất tốt!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Có phải em rất phiền phức hay không, thật ra em biết người nhà anh đều rất tốt bụng, nhưng cũng sẽ rối rắm……” Cái loại cảm giác này, cô không khống chế được.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, cô khuyết thiếu tự tin được người khác yêu thích, luôn cảm thấy người khác đã nhìn thấy một mặt không tốt của cô, chắc chắn sẽ có lời dị nghị.
Cô không biết đối mặt như thế nào, dứt khoát cự tuyệt toàn bộ, không tiếp xúc, thì sẽ không phiền lòng.
“Tri Tri vẫn còn sợ hãi sao? Thật ra những vấn đề em lo lắng vốn dĩ sẽ không tồn tại.” Bởi vì trước khi Hạ Sí đối mặt với những điều đó, anh đã giải quyết hết những phiền toái có thể xảy ra, cuối cùng để lại cho Hạ Sí, chỉ có thể là một mặt tốt.
Hơn nữa người nhà của anh hiểu được, giống như người uống nước nóng hay lạnh chỉ có người đó biết, không chỉ sẽ không ngăn cản, còn sẽ vì anh thích mà đối với Hạ Sí yêu ai yêu cả đường đi.
“Tri Tri có tin tưởng anh không?”
“Có!” Cô trịnh trọng gật đầu.
Thời Ngộ nắm lấy tay cô, “Vậy cùng anh về nhà, xem bọn họ có phải giống như lời anh nói hay không.”
Có lẽ là bởi vì có thêm một tầng quan hệ để đảm bảo, Hạ Sí không còn kháng cự gặp người lớn như lúc trước, Thời Ngộ thay cô thắt dây an toàn, khởi động xe, chạy về nhà khác.
Thời phu nhân nhận được điện thoại của con trai, biết được anh muốn đưa Hạ Sí về đây, giọng điệu rất là vui vẻ.
Bên trong xe rất yên tĩnh, cho nên từng chữ Thời Ngộ nói với người bên kia đều lọt vào trong tai Hạ Sí, cô cũng phân biệt được, Thời phu nhân là thật sự hoan nghênh cô đến nhà.
Hạ Sí dựa vào lưng ghế, ngước mắt lên nhìn trần xe đến phát ngốc, tưởng tượng đến phản ứng của người nhà Thời gia.
Từ nơi này đến Thời gia mất nửa tiếng đồng hồ, Hạ Sí luôn nhớ đến cũng không phải chuyện này, Thời Ngộ thỉnh thoảng nhìn vài lần, cố ý vô tình dẫn dắt, “Loại tin vui như kết hôn này, Tri Tri có thể chia sẻ cùng những người khác.”
“Ai?” Hạ Sí đặt câu hỏi theo bản năng.
Thời Ngộ đáp: “Em muốn nói cho ai cũng được.”
Chỉ cần Hạ Sí có mong muốn chia sẽ niềm vui cùng người khác, chứng tỏ cô sẵn sàng tiếp xúc với người đó, điều này sẽ giúp Hạ Sí khôi phục.
Chia sẻ tin vui kết hôn cùng với mọi người……
Hạ Sí nghĩ đến không ít người, nhưng rất nhanh cũng có thể xóa bỏ một đống, cuối cùng chỉ có Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ vẫn luôn chú ý đến tình cảm của cô và Thời Ngộ có thể đơm hoa kết trái hay không, nếu nói cho Bạch Phỉ, đối phương nhất định vui mừng cho cô.
Vì thế người đầu tiên Hạ Sí chia sẻ tin vui, chính là Bạch Phỉ.
Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn trả lời bằng giọng nói của đối phương, Hạ Sí không phòng bị gì đối với Thời Ngộ, trực tiếp nhấn mở loa ngoài, lại nghe thấy ——
“Aaaaaaaaaa……” Sau một trận thét chói tai, “Tốc độ này của hai ngươi, là đang mở tên lửa sao? Bác sĩ Thời quỳ gối dưới váy cậu nhanh như sao? Trời ơi, nhanh mời khách ăn cơm, tớ muốn uống rượu mừng, cọ kẹo mừng!”
Giọng điệu của bạn học Tiểu Bạch quá mức kích động, Hạ Sí xấu hổ liếc mắt nhìn Thời Ngộ một cái, “Ha ha, Tiểu Bạch chỉ là, tương đối hoạt bát, ha ha……”
Quả nhiên, lịch sử trò chuyện giữa các cô gái không thể để cho đàn ông biết.
–
Thời gia.
Hạ Sí cùng Thời Ngộ vừa đi đến trước cửa, phát hiện cửa lớn đã được mở ra từ trước, chỉ chờ bọn họ vào nhà.
“Hạ Hạ!”
Thời phu nhân vẫn đối xử với cô nhiệt tình như trước, cũng không bởi vì cô sinh bệnh mà sinh ra bài xích.
Hạ Sí vui vẻ, nhưng khi Thời phu nhân đến gần, trong lòng lại căng thẳng, lức nắm tay Thời Ngộ mạnh hơn vài phần.
Thời Ngộ nghiêng đầu nói vài câu bên tai cô, Hạ Sí đứng ra, ấp úng chào hỏi bố mẹ trước, “Mẹ, mẹ, chào buổi trưa!”
“Được……” Thời phu nhân lúc sau mới phát hiện, “Vừa rồi, con gọi ta là gì?”
“……” Hạ Sí có hơi thẹn thùng, hoặc là nói không quá dám đối mặt với phản ứng của Thời phu nhân, không khỏi lùi lại một bước nhỏ, trốn ở phía sau Thời Ngộ.
Thời Ngộ vỗ nhẹ trên mu bàn tay trấn an cô, “Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy sợ.”
Hạ Sí vốn đã câu nệ ở trước mặt bọn họ, sẽ không vô duyên vô cớ sửa miệng, Thời phu nhân đánh giá hai đứa trẻ, thấy vẻ mặt hớn hở của con trai, trong lòng hiện lên suy đoán, “Là đứa dọa mẹ sợ mới đúng!”
Hạ Sí nhíu mày lại ngay lập tức.
Mẹ Thời bị dọa sợ? Là bởi vì cách xưng hô của cô, làm cho đối phương khó có thể tiếp nhận sao?
Không đợi Hạ Sí suy đoán, Thời Ngộ trực tiếp lấy quyển sổ màu đỏ ra, ánh mắt Thời phu nhân tỏa sáng ngay lập tức, “Sớm biết hôm nay có chuyện vui, mẹ đã bảo bố con lùi lịch đi công tác lại một ngày rồi.”
Nghe được lời này, Hạ Sí rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời phu nhân lộ ra nụ cười thân thiết hòa ái, vẫy tay với cô, “Hạ Hạ, nhanh đến đây, mẹ có cái này muốn tặng cho con.”
Thời phu nhân rất hào phóng tặng cho cô một bao lì xì, nhưng bao lì xì lần này không phải là hình thức tiền giấy như lần trước, mà là thẻ ngân hàng, bất động sản……
Hơn nữa, mấy thứ này nhất định là đã có chuẩn bị từ trước, chứ không phải là tạm thời cho đủ số.
“Những thứ này quá quý giá, con không thể nhận được.” Tuy rằng Thời nói rằng đây là quà cưới cho cô, nhưng cho dù không nhìn kỹ nội dung, Hạ Sí cũng cảm giác được trọng lượng món quà này.
Có thể được kết hôn với Thời Ngộ vận khí của cô đã rất lớn rồi, về phần những thứ khác, cô không muốn nghĩ.
Thời phu nhân lại khăng khăng bảo cô nhận lấy, “Chúng ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, món quà này là thứ mà con xứng đáng được nhận.”
Cân nhắc món quà trong tay, tâm tình Hạ Sí nặng trĩu.
Tâm tư của cô hiện rõ trên mặt, Thời phu nhân nhìn thấu, giống như lơ đãng nhắc tới chuyện cũ, “Con không biết à? A Ngộ đã nói với chúng ta từ rất lâu rằng, muốn kết hôn với con khi tròn 22 tuổi.”
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Quà cưới A Ngộ chuẩn bị không phải là cái này yo~.