Tuyệt Đỉnh

Chương 2: Tương Kiến Bất Hoan


Bạn đang đọc Tuyệt Đỉnh – Chương 2: Tương Kiến Bất Hoan

Đất Kinh Sở chu vi ngàn dặm, vạn khoảnh trùng điệp. Nhìn gần, hồ Động Đình sóng biếc rập rờn, ngư long vờn sóng, mặt hồ như tấm lụa khổng lồ lấp lánh trải ra mấy trăm dặm; nhìn từ xa thấy nước lớn sóng cao, thủy triều cuồn cuộn như có thiên quân vạn mã từ doanh trại đồn trú đổ về, quả không thẹn với danh xưng “Động Đình tám trăm dặm.”
Từ trên lầu nhìn xuống, hồ Động Đình sóng nước mênh mang, lá thuyền lướt qua như bay, trên bãi cát dương liễu vươn cao, màu xanh om đan nhau phảng phất như làn khói từ chân trời đang vén vầng ráng xanh rượi, khí thế hùng vỹ cuốn hút lòng người.
Trên bàn bày một bầu mỹ tửu, mấy đĩa thức nhắm, một cậu bé chừng mười hai mười ba tuổi ngồi cạnh bàn, ngây ngẩn nhìn tấm lưng nam tử áo xanh, trong mắt hiện rõ thần sắc khâm phục. Nó mặc hiếu phục (14) màu trắng, vẻ mặt sầu thảm, tuy không tuấn tú lắm nhưng đôi mắt to tròn chớp chớp linh động. Thấy nam tử áo xanh đang nhìn phong cảnh hồ quay lại, nó vội thu liễm ánh mắt, cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Ánh mắt nam tử áo xanh dừng lại trên mình nó, dịu dàng đưa tay vuốt tóc, thở dài một hơi.
Cậu bé thì thầm: “Lâm thúc thúc vì sao lại thở dài, có tâm sự gì ư?”
Nam tử áo xanh cười nụ: “Ta đâu có tâm sự gì, chỉ là tận mắt được thấy cảnh hồ nước biếc non xanh vào tiết thu thì không nén được thở dài.”
Cậu bé hấp háy mắt: “Kỳ thật cháu biết rồi, chuyện Lâm thúc thúc suy nghĩ tất nhiên vô cùng phức tạp nan giải, chẳng qua cháu không giúp được gì nên thúc mới không muốn nói cho biết.”
Nam tử áo xanh thấy cậu bé nói với vẻ người lớn, không nhịn được cười: “Cháu còn nhỏ mà tinh ranh như tiểu quỷ, quả nhiên khó trêu.”
Cậu bé chu môi: “Cháu nói có sai đâu, nếu là Trùng Đại Sư chắc thúc đã kéo ông ta đi nói một thôi một hồi rồi.”
Nam tử áo xanh xòe hai tay, bật cười: “Sao cháu lại nghĩ thường ngày ta lắm mồm vậy nhỉ…”
Thấy y cười hết sức thoải mái, cậu bé thè lưỡi, trên mặt hiện lên nét cười ranh mãnh rồi tắt ngay, cắm cúi ăn cơm. Nam tử áo xanh chú ý thần thái cậu, dịu dàng nói: “Trên đường đi, khó khăn lắm mới thấy cháu cười, vì sao lại không cười nữa?” Cậu bé không đáp, chăm chú nhìn bộ hiếu phục.
Nam tử áo xanh than: “Nam tử hán đại trượng phu phải có bản sắc, ta biết cháu thương nhớ cha nhưng không cần phải ức chế bản thân. Hơn nữa cha cháu ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy cháu cả ngày cứ sầu sầu khổ khổ mà hy vọng cháu tự cường, đạt được thành tựu.”
Cậu bé nghe vậy, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, tuy không lên tiếng vâng dạ nhưng ánh mắt lộ rõ ý chí kiên cường không hợp với tuổi, ưỡn cao lồng ngực bé nhỏ.
Nam tử áo xanh chính là cao thủ trứ danh thiên hạ Ám Khí Vương Lâm Thanh, cậu bé tên Tiểu Huyền. Ngày đó ở thành Bình Hương, Hứa Mạc Dương trọng thương mà chết, Tiểu Huyền tuy được Hữu sứ Phùng Phá Thiên của Mỵ Vân giáo cho biết cha nó chính là tiền nhiệm giáo chủ Lục Vũ nhưng cả hai vợ chồng ông ta đều đã chết nhiều năm, nó không có ấn tượng gì với cha mẹ ruột, ngược lại tình cảm với cha nuôi rất sâu đậm. Nó cùng Hứa Mạc Dương sống suốt sáu năm ở Thanh Thủy tiểu trấn dưới chân núi Doanh Bàn, đời sống tuy vất vả nhưng những lúc nhàn rỗi hai cha con thường trò chuyện, lấy bần hàn làm vui, có thể coi là vô lo vô nghĩ. Bây giờ Hứa Mạc Dương đã về Tây phương cực lạc, vợ chồng Lục Vũ cũng không còn, nó một thân một mình bơ vơ, thành ra lúc nào cũng sầu khổ, đau thương vì người cha hiền đã chết, lại không biết tương lai sẽ ra sao. Hứa Mạc Dương bị Hồng Trần Sứ Ninh Hồi Phong của Ngự Linh đường hại, nó bị Cảnh Thành Tượng phế kinh mạch, không thể tu tập võ công thượng thừa, dù muốn tự tay báo thù cũng khó lòng đạt được. Nó không nén được bi phẫn trong lòng, thường thường khóc đến ngất đi.
Lâm Thanh và Hứa Mạc Dương tuy không giao tình nhiều năm nhưng hai người có duyên gặp mặt một lần, ở Tái ngoại lại kề vai đối kháng đại quân Bắc chinh của Minh tướng quân, cũng coi là hoạn nạn chi giao cùng chung sống chết. Không ngờ mười mấy vạn đại quân của Minh tướng quân không làm gì được ông ta mà bị loại tiểu nhân như Ninh Hồi Phong ám toán. Nhớ lại kỉ niệm kề vai tác chiến ở Tiếu Vọng sơn trang, luyện chế Thâu Thiên cung trong Dẫn Binh các, rồi đối diện với Minh tướng quân ở U Minh cốc… hôm nay đời đời chia xa, Lâm Thanh không khỏi sầu muộn. Y làm theo di nguyện muốn được hỏa táng của Hứa Mạc Dương, gói ghém cẩn thận cốt hôi, đợi lúc có cơ hội sẽ mang ra Tái ngoại mai táng tại thành Đông Quy.
Lâm Thanh và Trùng Đại Sư lo liệu hậu sự cho Hứa Mạc Dương xong xuôi cùng mất một tháng trời, y cáo biệt Trùng Đại Sư rồi dẫn Tiểu Huyền đi về phía Bắc. Y cảm thương cho thân thế của Tiểu Huyền, dọc đường có ý đưa nó đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi cho nhẹ lòng, không để ý thời gian qua như tên bắn, đến Lạc Dương đã là cuối thu.
Lúc bấy giờ Lâm Thanh ngắm nhìn hồ Động Đình khoáng đạt vô biên, trăm ngàn suy nghĩ lướt qua. Y biết tâm nguyện lớn nhất của Hứa Mạc Dương là muốn giúp mình khiêu chiến với Minh tướng quân, nhưng y trải qua sáu năm nằm gai nếm mật vẫn không nắm chắc đánh bại được đối thủ, nếu như đến kinh sư rồi tay trắng quay về sẽ có lỗi với cố nhân, lại thấy Tiểu Huyền dọc đường trầm mặc ít nói, ăn ngủ không yên, tuy không thấy nó rơi lệ khóc thương song so với hài tử hoạt bát khả ái ngày trước như biến thành một người khác, cộng thêm y nhớ nhung bạn cũ nên mới bật lên tiếng thở dài. Nhưng những ý nghĩ đó, y không thể nói với Tiểu Huyền, đành lựa lời an ủi.
___
(14) Áo tang
Lúc đó, điếm tiểu nhị mang tới một khay cua hấp.
Lâm Thanh cười nói với Tiểu Huyền: “Dọc đường cháu theo ta phải chịu nhiều vất vả, giờ đang mùa cua béo, còn không mau cầm đũa.”
Tiểu Huyền vâng dạ, miễn cưỡng ăn mấy miếng rồi ngừng lại, nhìn chằm chằm xuống đất suy tư.
Lâm Thanh dịu giọng: “Không hợp khẩu vị hả? Cháu muốn ăn gì, Lâm thúc thúc sẽ mua cho.” Lời lẽ hết sức thương yêu.
Tiểu Huyền ngẩn người hồi lâu, chợt chùng giọng: “Cháu biết Lâm thúc thúc nói rất có lý, cháu không nên thương nhớ cha quá mức, nên làm những gì phải làm. Nhưng… cháu thế này thì làm được gì?” Nó nói đến đây, tròng mắt đỏ ửng lên.
Lâm Thanh biết nó bị Cảnh Thành Tượng phế võ công, nghiêm sắc mặt nói: “Những việc một người nên làm với chuyện võ công cao cường không có quan hệ gì, những người được ghi vào sử xanh, mấy ai là cao thủ võ lâm? Kể cả người trói gà không chặt, chỉ cần trong lòng có chí lớn, sẽ có được khoảng trời riêng.”
Tiểu Huyền ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu: “Nhưng muốn hoàn thành chí lớn, trước hết phải có đủ năng lực.”
Lâm Thanh hỏi: “Hiện tại cháu muốn làm gì nhất?”
Tiểu Huyền mím mối, quả quyết: “Báo thù cho cha!” Nó liếc nhanh Lâm Thanh rồi bồi thêm một câu: “Cháu hy vọng tự tay giết được Ninh Hồi Phong.”
Lâm Thanh nhất thời á khẩu, đừng nói kinh mạch của Tiểu Huyền bị thương tổn, không thể tập luyện võ công thượng thừa, dẫu hoàn toàn khỏe mạnh, muốn đánh bại cao thủ cỡ Hồng Trần Sứ của Ngự Linh đường mà không qua mười năm khổ luyện cũng đừng mơ thực hiện nổi.
Tiểu Huyền lý nhí: “Lâm thúc thúc, có phải thúc thấy cháu phiền nhiễu lắm không?”
Lâm Thanh tuy đầy tâm sự trong lòng nhưng thấy nó trịnh trọng như vậy, bất giác bật cười: “Sao cháu lại nói thế?”
Tiểu Huyền run giọng: “Nếu thúc thấy cháu là…là gánh nặng, thúc đừng để ý đến nữa, tự cháu đi kinh thành cũng được, cháu sẽ tự có cách chiếu cố cho mình….” Nó càng nói giọng càng nhỏ.
Lâm Thanh vừa nghe lọt tai liền vỗ bàn quát: “Cháu lại nói nhăng gì hả?”
Tiểu Huyền giật nảy người, thấy Lâm thúc thúc luôn hòa ái giờ động nộ, trong lòng vừa sợ vừa ân hận, cúi gằm đầu, không dám nhìn thẳng vào y: “Cháu tự thấy mình là người xui xẻo, chỉ sợ lại liên lụy đến thúc thúc.”
Vốn Tiểu Huyền từ nhỏ tu tập Thiên Mệnh Bảo Điển, tính cách vô cùng mẫn cảm. Nhớ đến việc mình sinh ra chưa lâu, cha mẹ đã chết vì phân tranh trong giáo, cha nuôi Hứa Mạc Dương cũng qua đời, cộng thêm thái độ của người trong Tứ Đại Gia Tộc đối với nó ám muội, Ngu Đại Sư không chịu nói rõ mấy câu có liên quan đến nó mà năm xưa Khổ Tuệ Đại Sư từng nói, vô tình nó cho rằng tất cả mọi chuyện đều có can hệ đến mình, khiến mọi thân nhân lần lượt gặp họa mà thảm tử, vì thế cứ tự oán tự trách. Lâm Thanh vốn là anh hùng nó sùng bái nhất, được cùng y đồng hành chính là việc nó mơ còn chẳng được, suốt dọc đường không đành lòng chia xa, lại thấy không nên làm liên lụy đến y, sợ y ngại mở miệng, chi bằng tự mình đề xuất trước, dẫu cho sau này tự sinh tự diệt cũng không liên quan đến ai. Suy nghĩ vi diệu này ám ảnh nó đã lâu, tậm hôm nay mới có dũng khí nói rõ.

Lâm Thanh tuy không hiểu được ý niệm của nó nhưng thấy nó cố ra vẻ kiên cường, trong lòng vừa thương tiếc vừa đau đớn, lời lẽ mềm hẳn: “Cháu phải biết rằng ta đưa cháu cùng đi kinh sư, không chỉ vì quan hệ với cha cháu mà lờ mờ cảm giác được cháu là một phần quan trọng trong việc khiêu chiến với Minh tướng quân.”
Tiểu Huyền cả kinh: “Cháu thì có gì hữu dụng?”
Lâm Thanh thở dài: “Đó chỉ là một loại trực giác, có lẽ trời cao thương tưởng mang lại cho ta một niềm hy vọng.”
Tiểu Huyền lẩm bẩm: “E là Lâm thúc thúc không đành bỏ mình, lại sợ chạm vào tự tôn của mình nên mới nghĩ ra chuyện này.”
Thanh âm của nó tuy nhỏ nhưng làm sao giấu được đôi tai Lâm Thanh. Y biết nó tuy nhỏ tuổi nhưng mười phần quật cường, những gì nó đã coi là đúng, rất khó thuyết phục được. Nghĩ vậy, linh cơ liền máy động, y bảo: “Trước đây ta có biết một hài tử cũng lớn như cháu, cháu có muốn nghe chuyện của cậu ta không?”
Tiểu Huyền hoang mang nhìn y, không hiểu cớ gì y đột nhiên muốn kể một chuyện không có liên quan.
Lâm Thanh hít một hơi, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Lần đầu ta gặp hài tử đó ở trong một tửu điếm. Cậu ta tuy nhỏ tuổi nhưng hào khí không nhỏ, đối diện với khách khứa chật ních quán mà không khiếp sợ, ngược lại còn mời mọi người ăn cơm uống rượu, chỉ tiếc là tửu lượng cậu ta không cao, uống có mấy chén đã đỏ lựng mặt mày…”
Lúc đó Tiểu Huyền mới biết cậu bé Lâm Thanh nói tới là nó, bất giác tình cảnh gặp Lâm Thanh ở Tam Hương các trong thành Phù Lăng hiện lên rõ ràng trước mắt, tất cả như mới xảy ra hôm qua: lúc đó nó bị Nhật Khốc Quỷ cưỡng ép phải vào “giang hồ”, vừa lừa được hai chục lạng bạc từ tay đầu mục Phí Nguyên của Cầm Thiên bảo bèn đến Tam Hương các mời người ta ăn cơm, vì thế mới quen biết mấy người Lâm Thanh, Trùng Đại Sư, Thủy Nhu Thanh, Hoa Tưởng Dung… Giờ nghe Lâm Thanh kể lại chuyện mình không biết uống rượu còn ra vẻ hảo hán, nó cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn cười, nét mặt bất giác thoáng hiện nụ cười.
Lâm Thanh lại nói: “Lần thứ hai gặp gỡ, cậu ta bị Ninh Hồi Phong thi triển Diệt Tuyệt Thần Thuật, ngay cả mở miệng nói cũng không được, ta và Trùng Đại Sư đều bó tay, may mà cậu ta bất chấp thụ thương dùng Giá Y Thần Công giải khai cấm chế rồi cùng tới Khốn Long sơn trang. Ở đó, mọi người lại bị Ninh Hồi Phong dùng kế vây trong lồng sắt, cậu ta dùng xảo kế gạt cho họ Ninh thi thố hỏa công, giúp chúng ta thoát khốn. Sau đó cậu ta đến Minh Bội phong, giúp Tứ Đại Gia Tộc đánh bại cường địch trăm năm. Vì thế trong mắt ta, cậu ta là một hài tử luôn luôn kiên cường, tự tin, bản lĩnh đầy mình, hơn nữa quyết không bao giờ bị khó khăn đánh gục…” Ánh mắt y như ngọn gió xuân dừng lại trên mặt Tiểu Huyền, “ta hy vọng sau này Tiểu Huyền cũng vĩnh viễn như thế, không gì có thể gây khó!”
Tiểu Huyền há miệng nghe Lâm Thanh kể lại những “sự tích huy hoàng” của mình, vành mắt ầng ậng nước, cố nén không để rơi xuống. Nó đột nhiên lớn tiếng: “Lâm thúc thúc, cua lạnh hết rồi, chúng ta mau ăn đi. Ăn no rồi còn lên đường.” Nó nhân lúc cúi đầu nhanh chóng lau mắt.
Lâm Thanh cười lớn: “Đúng, ăn no mới có khí lực đối phó địch nhân.”
Hai người vừa ăn được một chút, chợt Tiểu Huyền ngẩng lên: “Cháu từng nghe nơi nổi danh nhất trong phủ Lạc Dương là lầu Lạc Dương, Lâm thúc thúc đưa cháu đến đó xem cho biết.”
Lâm Thanh thấy nó chủ động đề nghị, nghe ra trong lời nói đầy tự tin, lòng y như mở cờ, không nén được nụ cười: “Lầu Lạc Dương là một trong Tam Đại Danh Lâu ở Giang Nam, cũng nên đến một phen. Nhưng cháu có biết vì sao ta không trực tiếp đưa cháu đến đó mà đi xem cảnh hồ Động Đình trước không?”
Tiểu Huyền ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ai cũng nói phải đến lầu Lạc Dương, như thế thì ngắm thứ gì cũng giống nhau, không có gì mới mẻ. Chúng ta quan sát hồ từ một góc độ khác rồi mới đi lầu Lạc Dương, có lẽ có thu hoạch gì chăng.”
Lâm Thanh tán thưởng: “Tiểu Huyền đúng là thông minh, thúc thúc quả có ý đó.”
Tiểu Huyền thẹn đỏ mặt: “Lâm thúc thúc lại tâng bốc cháu, còn nói nữa sau này cháu sẽ sinh ra kiêu ngạo mất thôi.”
Lâm Thanh vỗ trán: “Ta vừa nãy tâng bốc cái gì? Chỉ kể lại chuyện cũ mà thôi.”
Tiểu Huyền đã mở lòng ra, cười hi hi: “Ái chà, cháu còn tưởng thiếu niên anh hùng thúc nói tới là cháu, té ra là người khác. Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải giới thiệu cho cháu biết.”
Lâm Thanh thấy lời nó nói rất hứng thú, không nén được bật cười ha hả, thầm nghĩ hài tử này tâm tư sắc bén, chỉ đáng tiếc đã bị Cảnh Thành Tượng phế mất kinh mạch, bằng không mình đem hết sở học một đời truyền cho, sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật đỉnh thiên lập địa trên giang hồ.
Tiểu Huyền lại hỏi: “Lâm thúc thúc vừa nói đến Tam Đại Danh Lâu của Giang Nam, trừ lầu Lạc Dương còn hai tòa nào nữa?”
Lâm Thanh đáp: “Một là lầu Khoái Hoạt ở Tô Châu được gọi là thiên hạ đệ nhất đổ lâu, một là lầu Quan Nguyệt ở Dương Châu, nơi danh sỹ Giang Nam thường đến xem thiên tượng vào ban đêm.”
Tiểu Huyền lộ rõ khát khao trong mắt: “Thiên hạ đệ nhất đổ lâu! Lúc trước ở Thanh Thủy tiểu trấn có không ít thanh niên thích đánh bạc, cháu muốn đi theo xem nhưng lại bị cha…” Nó nhớ đến Hứa Mạc Dương không còn trên nhân thế, lồng ngực liền thắt lại, không nói tiếp được nữa.
Lâm Thanh vội chuyển chủ đề: “Cháu xem này, ăn cua kiểu gì mà mai chất đầy bàn, nếu những thực khách chân chính nhìn thấy tất sẽ coi thường.”
Tiểu Huyền quả nhiên bị Lâm Thanh thu hút, lấy làm kỳ dị: “Ăn cua không phải chỉ có một cách sao? Không thể nào ăn mà không cần bóc mai.”
Lâm Thanh vỗ tay cười: “Cháu nói đúng rồi. Có người ăn cua mà hoàn toàn không cần bóc mai, vẫn lấy được thịt cua nguyên lành.”
Tiểu Huyền chắt lưỡi: “Làm sao thế được? Nhất định Lâm thúc thúc nói dối.”
Lâm Thanh đáp với vẻ nghiêm chỉnh: “Ta thật sự nghe người ta nói vậy.”
Tiểu Huyền vẫn tỏ vẻ không tin: “Nếu Lâm thúc thúc làm được cháu mới tin.”
Đến lượt Lâm Thanh nhức óc. Y tuy là ông vua của các loại ám khí, cảm giác tay thiên hạ vô song nhưng chưa bao giờ từng dùng đôi tay linh xảo này đối phó với cua bày trên bàn, nhất thời tính trẻ con nổi lên: “Được, chúng ta cùng thử xem.”
Y xuất thân ở phương Bắc, rất ít khi ăn cua, tuy nghe nói có người ăn được theo kiểu đó nhưng không biết có dùng công cụ tinh xảo nào chăng. Toàn thân cua là lớp mai cứng bao phủ, muốn ăn hết thịt mà không làm vỡ lớp mai, quả thật nói dễ hơn thực hiện nhiều. Y thử mấy lần liền đều thất bại, bèn ngầm vận thần công, dùng nhu lực bảo vệ lớp mai rồi lại đem nội lực chậm rãi truyền vào trong thân cua lấy lớp thịt trắng ngần ra, giống như dùng phép biến hóa mà lấy được.
Tiểu Huyền há miệng trợn mắt, Lâm Thanh cười ha hả, đút miếng thịt cua vào cái miệng đang há hoác của nó.
Tiểu Huyền lắc đầu: “Lâm thúc thúc ăn gian, cháu không tin người khác có thể ăn cua theo kiểu của thúc, bọn họ không có võ công cao siêu như vậy….” Mồm nó đầy lèn thịt cua, thành ra lời nói hơi lắp bắp.
Lâm Thanh nghiêm sắc mặt: “Thiên hạ rộng lớn, có gì mà không thể. Rất nhiều việc cháu không tưởng tượng nổi, không thể vì chưa tận mắt nhìn thấy mà sinh lòng hoài nghi. Võ công không phải là thứ giải quyết mọi việc.”
Tiểu Huyền không chịu phục: “Ít nhất thì có những việc người bình thường không thể làm được, người có võ công lại có thể.” Nó vừa nói xong, nhớ đến cảnh kiếp này mình vô vọng luyện được võ công, thần thái trở nên mất tự nhiên.
Lâm Thanh biết nó buồn vì bản thân không thể luyện võ được, nếu không rũ bỏ đi mối ưu tư này, ngày sau có thành tựu cũng sẽ hữu hạn. Y tính toán cẩn thận xem nên dùng cách gì khuyên giải, lông mày bỗng giãn ra, lên tiếng hỏi: “Cháu từng nghe ai nói đến cầu mưa chưa?”

Tiểu Huyền gật đầu: “Cháu còn nhớ lúc nhỏ có một năm đại hạn, tất cả nam nam nữ nữ trong trấn đều lũ lượt đến miếu cầu mưa. Nhắc đến mới thấy kỳ lạ, mấy hôm sau đúng là có mưa rào, ai nấy đều bảo là ông trời hiển linh. Nhưng…” nó gãi đầu, “chả lẽ có ông trời ở trên tầng xanh nhìn xuống trần thế thật sao? Nếu lời cầu khấn mà linh nghiệm vì sao bao nhiêu nguyện vọng lúc còn nhỏ của cháu đến giờ vẫn chưa từng được thực hiện? Có khi nào ông trời cũng nhìn người mà đáp ứng, thế thì quá mất công bằng.”
Lâm Thanh cười nói: “Cháu mong muốn điều gì?”
“Cháu vẫn nhớ có lần đặc biệt thích kẹo đường hồ lô, trước khi ngủ đều thầm khấn khứa nhiều lần, chắc mẩm sáng mai tỉnh dậy sẽ thấy kẹo đường hồ lô ở đầu giường, nhưng cả chục ngày liền cũng không thấy gì…” Nó đang nói, thấy Lâm Thanh hơi mỉm cười bèn vội ngừng lời.
Lâm Thanh trầm ngâm: “Ta không tin vào quỷ thần nhưng rõ ràng nghi thức cầu mưa này cứ mười lần cử hành hết bảy, tám lần thành công, thật khiến ta khó nghĩ. Sau này kiến thức tăng lên, rốt cuộc ta cũng phát hiện sở dĩ hiệu suất cầu mưa thành công cực cao bởi có cả ngàn vạn người cùng thành tâm cầu đảo.”
Tiểu Huyền không nén được, xen vào hỏi: “Chả nhẽ mấy ngàn người cùng giúp cháu cầu kẹo đường hồ lô thì thành công sao? Đáng tiếc là không có cơ hội thử xem.”
Lâm Thanh cười mỉm hỏi ngược lại: “Minh tướng quân được tôn là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nếu để ông ta toàn lực vận dụng Lưu Chuyển Thần Công có thể buộc ông trời đổ một cơn mưa rào xuống không?” Y thấy Tiểu Huyền lộ vẻ nghĩ nghợi, lại nói tiếp: “Theo ta thấy tập trung niệm lực của vô số người bình thường hoàn toàn có thể làm được những việc mà cao thủ có võ công dẫu nỗ lực thế nào cũng bó tay. Vì thế võ công cao hay thấp không phải điều quan trọng nhất mà là lòng thành cùng giữ vững quyết tâm trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
Thiên Mệnh Bảo Điển mà Tiểu Huyền học vốn hết sức chú trọng đến sức mạnh tinh thần, kích phát tiềm năng thân thể. Tuy Lâm Thanh không giảng giải nhiều đạo lý, nhưng rào trước đón sau đặng khơi dậy lòng ham hiểu biết vạn vật của nó, thoáng chốc nó đã lờ mờ thấy được con đường sáng, lại không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, nhất thời ngồi thừ ra như lão tăng nhập định.
Hồi lâu sau, nó ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt như đầm nước trong veo không nhìn thấy đáy, môi mấp máy rồi chậm rãi nói một cách kiên quyết: “Lâm thúc thúc yên tâm, cháu không chỉ báo cừu cho cha mà nhất định giúp thúc đánh bại Minh tướng quân.” Đoạn giơ tay ra theo kiểu cách của hảo hán võ lâm, muốn đập tay lập thệ.
Lâm Thanh thấy thần tình nó hoàn toàn khác lúc trước, trong lòng hơi chấn động, bất giác nhớ lại lời Ngu Đại Sư nói lúc ở trong Thông Thiên điện trên Minh Bội phong, thầm nhủ hài tử này thiên tư cực cao, tuy bị Cảnh Thành Tượng phế mất kinh mạch, khó lòng tu luyện nội công nhưng vị tất không thể tạo ra một lối khác mà đột phá về võ đạo. Y vừa nghĩ vậy, lại càng có lòng muốn truyền y bát cho nó.
Y mỉm cười đưa tay vỗ vào tay Tiểu Huyền, thầm nghĩ ngầm thám thính tình hình kinh mạch trong cơ thể nó, may ra còn cơ hội cứu vãn.
oOo
Hai người dùng cơm xong, đến lầu Lạc Dương ngắm cảnh. Trời dần ngả tối, cả hai bèn tìm khách sạn trong thành nghỉ ngơi. Tâm tình Tiểu Huyền cực tốt, tuy du ngoạn cả ngày vẫn không mệt mỏi chút nào, cứ giục Lâm Thanh đi bát phố ban đêm. Lâm Thanh thấy nó hiếm khi hứng trí như thế nên cũng đồng ý ngay.
Đi qua một ngõ hẻm, chợt thấy từ phía đó vang lên tiếng hô: “Đặt một được một, chỉ cần nhãn lực cao minh là phát tài ngay.” Ngó qua liền thấy một đám đông quây thành vòng tròn huyên náo, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tiểu Huyền thích náo nhiệt, lách vào giữa đám đông xem thử. Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, da mặt ngăm đen ngồi dưới đất, trước mặt bày hai ống gỗ và một viên gỗ nhỏ, không biết để làm gì?
Thanh niên vừa hô vừa rà hai tay, rà đến ống gỗ rồi hô thật lớn, tay phải cầm một ống úp lên viên gỗ, nháy mắt đã nhét viên gỗ vào trong ống, hai tay biến thành ba bốn ống gỗ liên tục di động vị trí, chợt dừng phắt lại. Đám đông đứng xem nhi nhao rút tiền đồng, bạc trắng đặt trước ba ống gỗ. Đợi thanh niên mở ống, nếu đặt trúng ống có viên gỗ thì người thắng có thể lấy tiền, đoán trật thì chịu mất.
Lúc đó Tiểu Huyền mới biết đám đông đang đánh bạc, nó chăm chú nhìn thanh niên di động hai tay, sau mấy lần lần liền bắt được tẩy. Tuy nó không có võ công nhưng rất thạo mấy trò này, lại thêm sớm chiều gần gũi những cao thủ siêu việt như Ngu Đại Sư, Lâm Thanh, nhãn lực tự nhiên phải cao minh, động tác của thanh niên tuy cực nhanh, lại khéo léo nhưng không giấu được mắt nó. Nó nhận chuẩn viên gỗ nằm trong ống ở giữa, quả nhiên đoán trúng ngay, ngầm thử mấy lần đều không sai mảy may, trong lòng hết sức hưng phấn. Chỉ tiếc trong mình không có nửa cắc bạc nếu không đã ăn cả bàn, có thể mời Lâm Thanh đến tửu lâu đánh chén một bữa nữa…
Nghĩ vậy, nó chui khỏi đám đông, muốn tìm Lâm Thanh mượn bạc làm vốn. Chết cái, mười hai năm nó có mặt trên đời chưa từng chủ động mượn tiền ai, ngày trước sống ở Thanh Thủy tiểu trấn, cơ hồ không phải tiêu gì đến tiền, muốn gì đều có Hứa Mạc Dương mua cho, hơn nữa nó biết gia cảnh khó khăn nên tạo thành thói quen tiết kiệm. Thành ra giờ trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng đến trước mặt Lâm Thanh lại lúng túng, không biết mở miệng thế nào.
Lâm Thanh đứng ngoài đám đông nhìn ngó hồi lâu, đã đoán trước được tâm ý của nó, mỉm cười hỏi: “Cháu muốn hỏi mượn bạc làm vốn?”
Tiểu Huyền đỏ lựng mặt, gật đầu. Lâm Thanh không nói nhiều, y không mang theo bạc vụn, lấy luôn một đĩnh bạc mười lượng đưa cho. Nó đưa tay toan lấy, y lại giữ chặt: “Cháu nghĩ kỹ chưa, thua thì trả lại ta bằng cách nào?”
Tiểu Huyền nóng lòng: “Cháu nhìn rõ rồi, quyết không thua được.”
Lâm Thanh cười rộ: “Ai đánh bạc, trước lúc nhập cuộc chả tin là mình tất thắng, cháu dựa vào đâu mà nắm chắc? Ta tuy là bằng hữu của cháu nhưng không thể cho cháu mượn tiền đi đánh bạc, vạn nhất thua sạch, không thể bắt cháu trả tiền, chẳng phải thương tổn đến hòa khí sao?” Y không tiếc bạc, mà muốn Tiểu Huyền hiểu rõ đạo lý làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá.
Tiểu Huyền đảo mắt: “Chi bằng cháu đưa cho thúc một vật tương đương đặt cọc. Đúng rồi, nếu cháu không trả bạc được sẽ dạy thúc một món tuyệt kỹ.” Nó thấy Lâm Thanh nhìn mình nửa cười nửa không, vội vàng giải thích: “Thúc thúc đừng coi thường cháu, môn công phu này do Ngu Đại Sư…. khụ, cùng cháu ngộ ra trên bàn cờ, nên mới nói cháu cũng được coi là tổ sư của Dịch Thiên môn.”
Nó một lòng muốn giúp Lâm Thanh đánh bại Minh tướng quân, dầu không phải vì muốn mượn bạc thì từ lâu cũng đã tìm cơ hội nói cho y biết Dịch Thiên Quyết. Chẳng qua nếu chỉ nói Dịch Thiên Quyết được truyền từ Ngu Đại Sư thì hình như có phần không đúng, nó phải thêm cho mình một chút công lao, suy cho cùng nếu không phải nó lên tiếng đề tỉnh, Ngu Đại Sư vị tất đã ngộ ra được Dịch Thiên Quyết.
Lâm Thanh lần đầu nghe thấy cái tên Dịch Thiên Quyết này, y thần công cái thế nên không để tâm nhưng nghe Tiểu Huyền nói có vẻ hứng thú, thuận theo ý nó: “Được, chúng ta coi như một lời đã định, nếu cháu không trả được tiền phải thu ta làm môn hạ Dịch Thiên môn, ha ha.” Nói đoạn giao bạc cho nó.
Tiểu Huyền hào hứng chui vào đám đông, nhìn thanh niên khua khoắng một lúc, nhận chuẩn vị trí của viên gỗ, đặt mười lạng bạc cạnh ống gỗ ở giữa. Những người quanh nó chủ yếu đặt tiền đồng, thi thoảng cũng có người đặt bạc vụn, song bất quá hai, ba lạng thôi, đĩnh bạc của Tiểu Huyền đương nhiên rất bắt mắt.
Thanh niên ngẩng đầu lên nhìn nó, bình thản nói: “Không ngờ vị tiểu huynh đệ này lại là khách sộp, tiểu huynh đệ nên nhìn cho chuẩn, nếu thua đừng trách tại hạ.”
Tiểu Huyền nắm chắc phần thắng, suy nghĩ một chặp rồi bảo: “Ta chỉ đặt năm lạng thôi, ngươi trả ta bằng bạc vụn.”
Thanh niên cười bảo: “Tiểu huynh đệ không cần gấp, xem ai thắng ai thua đã rồi hãy nói.” Hắn nhấc tay lên, mở ống gỗ ở giữa ra, quả nhiên trống trơn, lại mở tiếp ống bên phải, cũng không thấy viên gỗ đâu. Những người đặt tiền vào ống bên trái tức thì hoan hô ầm ĩ.
Tiểu Huyền ngẩn ngơ, há miệng trợn mắt không nói thành tiếng, nó dụi mắt rồi gãi đầu, thầm nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm chăng?
Thanh niên không cầm đĩnh bạc lớn của nó mà hạ giọng: “Tiểu huynh đệ còn lại năm lạng bạc, đánh tiếp lần nữa xem, có khi vận khí tốt lại thắng cũng nên.” Hắn vừa hô hào mọi người vừa tiếp tục cầm cái.
Tiểu Huyền nhủ thầm chắc thi thoảng cũng nhẫm lẫn tí chút, lần thứ hai quyết phải nhìn thật chuẩn nên gạt đầu: “Được, đánh tiếp, còn năm lạng nữa mà.”
Thanh niên lại tiếp tục thi triển tuyệt kỹ, thủ pháp nhanh hơn trước nhiều, hồi lâu vẫn chưa dừng. Tiểu Huyền bình tĩnh nín thở, mắt không hề chớp, tin rằng lần này quyết không thể nhầm nữa, rụt rè đẩy bạc sang ống bên trái.
Thanh niên cười hỏi: “Tiểu huynh đệ đã nhìn chuẩn rồi, không đổi nữa chứ?”

Tiểu Huyền vốn cầm chắc, nhưng qua một lần trật khấc, trong lòng không khỏi khẩn trương. Tuy nói là bản ý định đưa Dịch Thiên Quyết cho Lâm Thanh nhưng thua thảm hại thế này thì “tổ sư” Dịch Thiên môn như nó biết để mặt mũi vào đâu? Nó nhớ lại thủ pháp lúc nãy của người thanh niên, đến lúc tin chắc mới khẽ mím môi, biểu ý không đổi nữa.
Thanh niên đang định mở ống thì một bàn tay trắng muốt, lấp lánh như ngọc từ giữa đám đông thò ra, đặt một đồng tiền lên đĩnh bạc của Tiểu Huyền, giọng Lâm Thanh điềm đạm vang lên: “Chậm đã, ta cũng đặt ống bên trái.”
Tiểu Huyền ngẩng đầu thấy y liền cười hi hi: “Lâm thúc thúc cũng thấy hay vậy, chi bằng đặt lớn một chút.” Nó thầm nghĩ Lâm Thanh đã ra tay, phen này không thể thua được.
“Bao nhiêu bạc trên người đều cho tên tiểu quỷ ngươi cả rồi, hại ta chỉ còn lại mỗi một đồng này.” Lâm Thanh cười mủm mỉm, bàn tay không rời khỏi đồng tiền, ngẩng lên nhìn người thanh niên, thong thả nói: “Đánh lớn hay đánh nhỏ chẳng qua vui vẻ mà thôi, chỉ cần có phẩm cách đánh bạc thì không hiềm đánh lớn hay nhỏ.”
Thanh niên bị mục quang của Lâm Thanh chiếu tướng, trong tâm tự nhiên nhũn ra, khóe môi khô ran: “Vị huynh đài này nói không sai, tại hạ vốn chỉ múa may ở lề đường kiếm miếng cơm, cũng không đánh đến khuynh gia bại sản.” Hắn nhấc tay toan mở ống gỗ, thần sắc chợt biến, hình như phát giác một việc không thể nào.
Tiểu Huyền từ thần sắc hắn liền biết chắc hắn đã thua, lớn tiếng: “Mở đi.”
Thanh niên cười méo mó: “Tiểu huynh đệ thắng rồi.” Hắn mở ống ra, quả nhiên viên gỗ nằm trong đó. Những người vây quanh, bất kể thắng hoặc thua, vui mừng hay suýt soa lại huyên náo lên.
Tiểu Huyền thu hồi được vốn, hết sức hưng phấn: “Tiếp đi, tiếp đi.”
Thanh niên thu dọn đồ nghề, vòng tay nói với đám đông: “Hôm nay nhà tiểu đệ có việc, ngày khác sẽ tiếp tục.” Trước lúc đi còn trừng mắt nhìn Lâm Thanh rồi mới cất bước.
Tiểu Huyền hết sức thất vọng, không trả lại Lâm Thanh mười lạng bạc mà nhét vào trong ngực áo: “Lạc Dương phủ này chỉ e có không ít nơi đánh bạc, số bạc này cháu cứ tạm giữ, đến lúc cần không phải mượn Lâm thúc thúc nữa.” Lâm Thanh cười nụ gật đầu.
Y dẫn Tiểu Huyền đi được mấy bước, Tiểu Huyền càng nghĩ càng thấy không ổn, không nén được buột miệng hỏi: “Không biết Lâm thúc thúc thi triển thủ đoạn gì mà khiến thanh niên đó vội vàng đi mất? Hơn nữa ván đầu cháu thua rất bất ngờ, may mà chưa đặt hết tiền, bằng không….hi hi.”
Lâm Thanh không đáp mà hỏi ngược: “Cháu đã nhìn chuẩn rồi, vì sao còn giữ lại một nửa tiền vốn?”
Tiểu Huyền cười đáp: “Cháu vốn nghĩ người đó vốn nhỏ, kiếm ăn vặt vãnh, nhỡ may thua mười lạng bạc chỉ sợ cả đêm sẽ nóng lòng như lửa đốt, không sao ngủ được. Ai ngờ lại chuyển họa thành phúc, xem ra đúng là có lòng tốt ắt được báo đáp.”
Lâm Thanh thầm tán thường, ngoài mặt vẫn bình thản: “Không ngờ cháu tuy nhỏ tuổi mà đã có tấm lòng hiệp nghĩa.”
Tiểu Huyền ngượng ngập: “Cháu thì tính gì, tối đa cũng chỉ có chút lòng đồng tình! Khi nào thân hoài võ công tuyệt thế, đủ để trừ bạo an lương, dẹp mạnh giúp yếu mới được coi là lòng dạ hiệp nghĩa.”
Lâm Thanh nghiêm mặt nói: “Không hẳn thế. Việc hiệp nghĩa không hiềm việc lớn hay nhỏ, không liên quan gì đến võ công cao thấp. Cách đây mấy năm phủ Giang Châu xảy ra hạn hán, đồng ruộng bỏ không, khắp nơi đều thấy thây người chết đói, có một thương nhân buôn bán gấm vóc tên Lưu Trung Cường dốc hết gia tài mua lương thực cứu nạn. Người này tuy không có võ công nhưng trong mắt ta, hành động của y so với những hiệp khách giang hồ vẫn vỗ ngực xưng “đại hiệp” còn đáng kính trọng hơn nhiều. Vì thế không cần e ngại chuyện cháu trói gà không chặt, chỉ cần có tấm lòng nghĩa hiệp ắt không phải cúi mặt nhìn ai.”
Tiểu Huyền ngây người, biết Lâm Thanh nhân cơ hội này điểm hóa cho mình, bèn ghi nhớ những lời đó vào lòng, nhưng vẫn cho rằng giá có võ công ắt làm được những việc kinh thiên động địa hơn nữa, thành ra không hoàn toàn thoải mái.
Lâm Thanh lại bảo: “Vốn ta định trừng phạt thanh niên nọ một chút, nhưng thấy cháu có lòng hiệp nghĩa như vậy nên chỉ cảnh cáo qua loa.”
Tiểu Huyền lấy làm kỳ lạ: “Sao lại phải trừng phạt y?”
Lâm Thanh nhún vai cười lớn: “Đó gọi là một đánh bạc chín lừa đảo, cháu tưởng y đánh công bằng với cháu sao? Nếu không phải ta đặt một đồng tiền, cháu có đặt một trăm lạng bạc cũng thua sạch bách.”
Tiểu Huyền tỏ ra không hiểu: “Cháu chỉ thấy lúc đánh ván thứ hai, Lâm thúc thúc đặt một đồng thì thần sắc thanh niên đó hơi cổ quái, lẽ nào y giở trò?”
Lâm Thanh hỏi: “Cháu có nhớ ván đầu, y mở ống thế nào không?”
Tiểu Huyền nhớ lại một chút, chợt hiểu ra: “Đúng rồi, y mở ống ở giữa rồi mở ống bên phải, tuyệt không mở ống bên trái. Ai nấy đều cho rằng hai ống rỗng thì đương nhiên viên gỗ phải ở trong ống bên trái đó. Rất có thể cả hai ống không có gì, y nhận thấy ống đó có ít tiền đặt nên để cho thắng.” Nó lại lắc đầu: “Nhưng lúc đó có bao nhiêu người giương mắt nhìn, không lẽ y có thể giở trò hô biến viên gỗ thành không khí?”
Lâm Thanh cười đáp: “Đó là thủ pháp quỷ dị của người trên giang hồ, hư hư thật thật, chỉ cần thi triển chút kế mọn là đủ khiến tổ sư Dịch Thiên môn bị lòe.”
Tiểu Huyền không để ý chuyện Lâm Thanh cười nó mà chăm chú nghĩ lại thủ pháp của người thanh niên, không tài nào tìm ra chỗ hở, đành phải thỉnh giáo y. Lâm Thanh giải thích: “Nếu ta đoán không sai, viên gỗ đó có gắn một miếng sắt, trên đỉnh các ống gỗ lại có đá nam châm. Cháu nhìn không sai nhưng người thanh niên đó lợi dụng sức hút của đá nam châm hút viên gỗ lên đỉnh ống, lúc mở chỉ hơi hé, tự nhiên không nhìn thấy viên gỗ. Vừa nãy ta đặt tay phải xuống đồng tiền đã ngầm dùng nội gia chân lực giữ viên gỗ lại trên mặt đất, người thanh niên đó cũng có kiến thức, biết không địch lại nên vội vàng đi ngay.”
Tiểu Huyền giờ mới hiểu rõ, chả trách Lâm Thanh lại nói đến phẩm cách cờ bạc, hóa ra đã nhận biết người thanh niên dùng thủ đoạn, nó nhíu mày: “Nhưng đá nam châm và sắt hút nhau là chuyện trong tự nhiên, người thanh niên đó làm sao khống chế được lúc nào nên hút? Y làm gì có võ công kinh người như Lâm thúc thúc, bằng không hà cớ phải ra nơi đầu đường lừa tiền người ta.”
Lâm Thanh nói: “Cháu đừng coi thường mấy tên lừa đảo giang hồ, bọn họ ai cũng có tài lẻ riêng biệt. Ống gỗ đó quyết không đơn giản, nhất định đã qua tinh chế, thủ pháp của người thanh niên lại lão luyện, tự nhiên có phương pháp khống chế, chẳng hạn trong miếng sắt có khoảng trống để ngăn bớt sức hút của nam châm, hoặc trong ống tay áo cũng có nam châm để triệt tiêu lực hút….Thủ pháp xảo diệu như thế có rất nhiều, người ngoài không thể tưởng tượng được.”
Tiểu Huyền nghe giải thích lấy làm vô cùng thích thú, bất giác hối hận sao lúc ở hậu sơn Minh Bội phong lại không học lấy một ít cơ quan thuật của Ngu Đại Sư.
Hai người vừa đi vừa trò truyện, chợt thấy trước mặt có hơn mười hán tử áo đen đang tới, người thanh niên lúc nãy cũng có mặt, liên tục chỉ trỏ vào Lâm Thanh rồi nói với một đại hán đứng cạnh. Đại hán này cao lớn khôi ngô, xem ra là đầu lĩnh.
Lâm Thanh biết rõ “lai giả bất thiện”, mình đã phá mánh của người thanh niên, đối phương sợ nên có ý đồ báo phục. Y không coi đám người này vào đâu, dắt Tiểu Huyền đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ quan sát đối phương hành động.
Đại hán rảo bước đến trước mặt Lâm Thanh, ôm quyền nói: “Tại hạ Lạc Dương Đổ Vương Tần Long, vị lão huynh này thân thủ bất phàm, chẳng hay có thể cho biết tính danh lai lịch.”
Lâm Thanh thấy đối phương không thiếu lễ số nên cũng không tiện phát tác, thuận miệng đáp: “Ngưỡng mộ đã lâu, không biết Tần huynh có gì kiến giáo?”
Tần Long cười lạnh: “Lẽ nào huynh đài làm việc gì ám muội, không dám báo cả tính danh ra?”
Tiểu Huyền không nhịn được lên tiếng: “Danh hiệu Lạc Dương Đổ Vương lớn lắm nhỉ? Thúc thúc ta nói với ngươi câu “ngưỡng mộ đã lâu” là được rồi, chả lẽ còn phải “ngưỡng mộ” đến mức tự thân đưa ngươi về thành nữa sao?” Thấy Lâm Thanh trừng mắt nhìn mình, ánh mắt có vẻ không vui, nó vội vàng ngừng lại.
Mấy câu này của nó tuy ra vẻ người lớn nhưng không đâu vào đâu, nói ra hết sức khiên cưỡng. Đám đại hán nghĩ một lúc mới hiểu ra, nhất loạt gầm lên. Vẻ mặt Tần Long cũng thoáng nét giận. Lâm Thanh bình thản nói: “Trẻ con nói năng không biết phân nặng nhẹ, Tần huynh xin đừng trách!”
Tần Long vốn định nhân đó phát tác, nhưng thấy Lâm Thanh bị hơn mười huynh đệ phe mình vây vào giữa mà vẫn khí định thần nhàn, không có vẻ gì e ngại, nên cũng không dám chạm vào: “Huynh đài đã không muốn nói tên tuổi ra, Tần Long ta cũng bất tất kết giao tình. Dám chạm vào huynh đệ của ta, chắc phải có chút phân lượng. Có dám đánh với ta một ván chăng?”
Lâm Thanh cười đáp: “Đổ Vương đã mời, sao dám không tuân. Không biết Tần huynh định đánh thế nào?”
Tần Long không dò được hư thực của Lâm Thanh, hắn tuy xưng là Lạc Dương Đổ Vương, kỳ thật cũng chỉ là bá chủ địa phương, võ kỹ bình thường, nghe người thanh niên nói Lâm Thanh phá được sức hút của đá nam châm nhưng không ngờ y dùng nội gia chân lực, còn cho rằng đó là mánh của người trên giang hồ.
Bèn lớn tiếng: “Đã đánh phải bằng chân tài thực học, mọi thủ đoạn trên bàn không được giở ra. Ta cùng đánh xúc sắc với người để phân thắng bại.”
Lâm Thanh nhún vai: “Tại hạ xin nghe lời Tần huynh.” Y rút trong ngực áo ra hơn chục tấm ngân phiếu, cười mỉm nói: “Nếu tiểu đệ thua, số ngân phiếu này thuộc về Tần huynh.”

Nhãn lực Tần Long rất sáng, nhìn ra con số trên mấy tấm ngân phiếu cực lớn, tính sơ sơ cũng phải bảy, tám ngàn lạng, nên ngây người, vẫy tay gọi một đại hán áo đen, dặn dò hai ba câu, đại hán liền chạy đi như bay.
Đoạn hắn quay sang nói với Lâm Thanh: “Trong tay Tần mỗ không có nhiều ngân phiếu nên bảo huynh đệ quay về lấy, xin huynh đài đợi một lát.”
Lâm Thanh vốn cho rằng Tần Long này là loại chỉ biết đi lừa tiền tài của người khác, nghe hắn nói vậy liền hơi ngẩn ra, hào khí nổi lên, cười vang: “Tuy chưa được thỉnh giáo đổ kỹ nhưng đã được thấy phẩm cách cờ bạc của của Tần huynh. Tiểu đệ có chút việc, chi bằng đánh trước rồi đi hoàn thành, số ngân phiếu này coi như trị giá năm ngàn lạng.”
Tần Long tất nhiên biết giá trị thật không chỉ năm ngàn lạng bạc, giơ ngón tay cái lên nói: “Huynh đài sảng khoái như vậy, Tần Long ta không cần khách khí nữa. Đánh ở đổ trường của tiểu đệ khó tránh khỏi khiến huynh đài sinh nghi, chúng ta chơi luôn ở đây. Nếu Tần Long ta thua, trưa mai là cùng, nhất định sẽ chuyển năm ngàn lạng bạc đến nơi huynh đài ở.” Nói đoạn móc mấy con xúc sắc từ trong ngực áo ra, đưa đến cho Lâm Thanh kiểm nghiệm.
Lâm Thanh rất hân thưởng hào khí của hắn, phất tay: “Bất tất kiểm nghiệm, mời Tần huynh.” Y tùy ý ngồi xổm xuống đất, “cũng không cần dùng ống, cứ thế này quăng xuống, ai lớn điểm hơn là thắng.”
Tần Long lại ngẩn ra, mặt đất ở đây khấp khểnh, mấp mô, thủ pháp có tinh xảo cũng khó khống chế được điểm số. Đề nghị này quả thật mang tính khiêu chiến rất cao. Nhưng hắn đã trót lớn lối, Lạc Dương Đổ Vương đời nào lại lâm trận thoái lui, đành nghiến răng, nắm chặt ba con xúc sắc trong tay, thổi phù một hơi rồi quăng xuống. Nhất thời, ánh mắt tất cả đều tập trung vào ba con xúc sắc!
Mặt đất không thể so với mặt bàn phẳng phiu, ba con xúc sắc nảy lên mấy lần, quay tít rồi mới ngừng lại, toàn là sáu điểm hướng lên trên, Tần Long đã đổ được Chí Tôn mười tám điểm! Thủ hạ hắn lập tức vỗ tay vang rền như sấm, hắn nhìn rõ điểm cũng không nén được bật cười ha hả.
Hắn bình sinh đổ xúc sắc vô số lần, cũng không ít lần đổ xong là lấy được tiền ngay, nhưng chưa bao giờ đổ với tâm trạng không nắm chắc chút nào như lần này, vốn nghĩ được mười bốn, mười lăm điểm cũng coi là không tệ, không ngờ đang lúc vận đỏ, đổ ngay được mười tám điểm. Nhưng nghĩ lại nửa đời lăn lộn ở đổ trường, duy có lần này mới được coi là có phong phạm Đổ Vương, mặt khác ngấm ngầm lau mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán.
Lần này đến lượt Lâm Thanh ngẩn người, kể cả công phu diệu tuyệt thiên hạ của Ám Khí Vương cũng không dám nắm chắc mười phần đổ được mười tám điểm trên mặt đất mấp mô thế này, vậy mà Tần Long khơi khơi làm được, quả là không ngờ. Nếu ở trong đổ trường, nhà cái đổ được Chí Tôn sẽ vơ sạch, tuy vừa nãy tuy không nói rõ ai cầm cái nhưng dầu y xuất toàn lực đổ được mười tám điểm cũng chỉ coi là ngang nhau, nhưng y là nhân vật bậc nào, sao có thể giở trò mặt dầy lừa đảo được. Hơn nữa, hiện tại y cũng không chắc mười phần đổ được mười tám điểm.
Y nhăn nhó, nhét ngân phiếu vào ngực áo Tần Long: “Tần huynh quả nhiên không thẹn với danh Lạc Dương Đổ Vương, tiểu đệ cam bái hạ phong.” Đoạn đứng dậy kéo Tiểu Huyền đi mất. Tiểu Huyền còn định nói thêm mấy câu, bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thanh quét qua, đành nén lại trong họng, ngoan ngoãn đi theo.
Tần Long từ phía sao gọi với theo: “Huynh đài phong độ như vậy, liệu có thể kết giao bằng hữu với tại hạ.”
Lâm Thanh không muốn nảy sinh lắm chuyện rắc rồi, không quay đầu lại, cười ha hả: “Bây giờ tiểu đệ đang đau lòng vì tiếc bạc, sau này có cơ hội sẽ cùng kết giao với Tần huynh.” Thoáng cái, hai bóng người đã biến mất vào trời đêm.
Đến chỗ yên tĩnh, Lâm Thanh mới dừng bước. Tiểu Huyền nóng ruột hỏi: “Chả lẽ để bọn chúng lấy bạc mang đi?”
Lâm Thanh nhìn nó chằm chằm: “Thế cháu tưởng ta sẽ đi cướp lại?”
Tiểu Huyền tắc tị, trong lòng hết sức bức bối. Xưa nay nó vẫn cho rằng các bậc đại hiệp đều tất thắng, huống hồ là Ám Khí Vương danh động thiên hạ, vị đại anh hùng nó sùng bái nhất, làm sao lại thua mấy tên lưu manh không có tên tuổi gì trên giang hồ được?
Lâm Thanh thở dài: “Có gan đánh bạc tất có gan chịu thua. Đối phương thắng hết sức quang minh lỗi lạc, ta có thua cũng không còn gì để nói. Nếu không phục, lần tới sẽ đòi lại.” Y cười khổ: “Kỳ thật, ta vốn định mượn chút bạc của mấy tên địa đầu xà này giúp đỡ bách tính, thắng một món cũng đủ trừng phạt rồi, nhưng kỹ nghệ kém người. Cũng coi là là một lần được giáo huấn.”
Tiểu Huyền nhảy dựng lên: “Chúng ta mau đi tìm Lạc Dương Đổ Vương đánh tiếp ván nữa, cháu vẫn không tin Lâm thúc thúc lại sơ suất thua hắn nữa.”
Lâm Thanh hừ lạnh: “Cháu nên nhớ hai việc. Thứ nhất, thua là thua, không thể coi sơ suất là một cái cớ đổ lỗi. Nếu cháu cùng người ta giao thủ, sơ suất bị giết, lẽ nào còn cơ hội làm lại sao? Vì thế không nên coi thường bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, muốn vĩnh viễn bất bại, trước hết phải khiến bản thân trở thành mạnh nhất.”
Tiểu Huyền rúng động, cung cung kính kính xuôi tay vâng lời: “Lâm thúc thúc dạy rất đúng, cháu đã nhớ rồi. Việc thứ hai là gì?”
Lâm Thanh cười khổ: “Thứ hai, ta không có tiền vốn nên hết cách lấy lại. Chúng ta hiện giờ chỉ còn tất thảy mười lạng bạc…” Y trừng mắt nhìn Tiểu Huyền đang há hốc miệng, nghiêm giọng: “Cháu đừng đem chuyện Tần Long không mang đủ tiền lúc nãy ra nói với ta, làm người phải thành thật, không chỉ với người khác mà với cả bản thân.”
Tiểu Huyền quả có ý ấy, bị y nói toạc ra trước nên tắt tiếng, thè lưỡi.
Lâm Thanh lại bảo: “Cháu có biết lúc nãy vì sao cháu định nói ta lại trừng mắt không?”
Tiểu Huyền bĩu môi: “Chắc trách cháu lắm lời.”
Lâm Thanh bị bộ dạng của nó làm cho bật cười, vẻ mặt giãn ra: “Ta không hiềm cháu lắm lời, lúc nãy cháu rõ ràng khinh thường đối phương. Thân ở giang hồ ai chả có những việc bất đắc dĩ. Như Tần Long lãnh đạo một nhóm huynh đệ, đương nhiên phải chống lưng cho bọn họ, hắn đến tìm ta cũng hợp tình hợp lý, cháu hà tất phải giễu cợt, không có tí phong độ nào…”
Tiểu Huyền không nhịn được chen vào: “Chẳng lẽ đối phó với ác nhân, chúng ta lại không thể mắng chúng một trận trước hay sao?”
Lâm Thanh nghiêm sắc mặt: “Chuyện đó khác. Mồm miệng sắc bén có thể sánh với ngàn quân, thời Xuân Thu Chiến Quốc, các nhà hùng biện Tô Tần, Trương Nghi dựa vào ba tấc lưỡi mà làm nên nghiệp lớn, ai bảo bọn họ không ra gì? Lúc đối địch, cháu có thể khiến đối phương nổi nóng là bản lĩnh của cháu. Nhưng không nên dựa hết vào miệng lưỡi để đối phó địch nhân. Bọn Tần Long tuyệt không dùng lời lẽ gì không phải với chúng ta, mà theo đúng quy củ giang hồ đến gặp. Vả lại cháu cũng có biết chúng có phạm tội đại ác hay không đâu, dù chỉ là mấy nhân vật tầm thường nhưng vẫn đáng được chúng ta tôn trọng.”
Y thấy Tiểu Huyền xuôi tay nín lặng bèn xoa đầu nó: “Người trên đời vô cùng phong phú, không ai cao hơn ai. Ta hơn cháu về tuổi tác, thanh danh cũng vang dội hơn, không lẽ vậy là được phép tùy ý mắng càn cháu hay sao? Hay như những người tàn tật không may, chúng ta há vì mình lành lặn mà cười nhạo họ?”
Tiểu Huyền nắm tay y: “Lâm thúc thúc đừng giận, cháu biết sai rồi.” Trước đây, Hứa Mạc Dương có nói với nó những lời này nhưng nó không để tâm, chỉ nghĩ mình còn nhỏ, thi thoảng nghịch ngợm cũng không sao, tận hôm nay nghe Lâm Thanh nói mới thật sự hiểu được đạo lý.
Lâm Thanh biết nó tính khí quật cường, chủ động nhận sai như thế này không dễ chút nào, bèn nhìn nó với vẻ từ ái, cười bảo: “Hôm nay Lâm thúc thúc giáo huấn, cháu cũng đừng coi ta là kẻ thù, cha cháu tuy không còn, ta phải có trách nhiệm dạy dỗ cháu thành người tốt.”
Tiểu Huyền nhớ đến Hứa Mạc Dương, mắt lại đỏ hoe, nắm chặt tay Lâm Thanh, chỉ muốn nói to: “Trong lòng cháu, Lâm thúc thúc cũng như cha.” Rốt cuộc nó không nói thành lời.
Lâm Thanh cười mỉm, có ý ghẹo cho nó vui: “Đi nào, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi, có thời gian còn phải nghe cháu giảng giải kỹ lưỡng về Dịch Thiên Quyết.”
Tiểu Huyền cười ha hả, lại thấp giọng nói: “Chúng ta chỉ còn lại mười lạng bạc, liệu có bị chưởng quỹ khách sạn đuổi đi không?”
Lâm Thanh cũng thấy rất buồn cười: “Yên tâm, có Lâm thúc thúc ở đây, tuyệt đối không để cháu phải gia nhập Cái Bang đi ăn mày.”
Hai người trò chuyện đến tận lúc về tới khách sạn, vừa vào phòng, Lâm Thanh đột nhiên dừng bước nhìn lên bàn, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Trên bàn đặt một tờ giấy và một đống bạc.
Tờ giấy chỉ ghi mấy chữ đơn giản:
Gửi Lâm huynh!
Sáu năm không gặp, lòng luôn tưởng niệm.
Nghe nói huynh muốn lên kinh sư gặp bạn cũ nhưng lại thua sạch ở Lạc Dương. Vì vậy đem hai trăm lạng bạc này kính tặng, ngõ hầu giúp huynh bớt chút khó khăn lúc đi đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.