Bạn đang đọc Tuyệt Đỉnh – Chương 16: Hoa Nguyệt Thanh Sương
Lâm Thanh nghiêm sắc mặt đáp: “Tối qua Thanh Sương Lệnh Sứ một chiêu đắc thủ với Thủy cô nương lại không giết cháu diệt khẩu, thúc thúc rất muốn biết vì sao. Mang cháu đi theo một là để tự tay bảo vệ an toàn, đồng thời giúp cháu tăng thêm một phần kiến thức, hai là hy vọng có được câu trả lời.”
Tiểu Huyền hiểu ra, gãi gãi đầu: “Cháu cũng không nghĩ thông chuyện này, lẽ nào duyên cớ vì cháu là khắc tinh của Minh tướng quân?”
Lâm Thanh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu cháu đúng là khắc tinh của Minh tướng quân, Ngự Linh đường có ý muốn phụ tá ông ta đăng cơ, theo lý sẽ không đời nào bỏ qua. Nếu hiện tại Ngự Linh đường không muốn bị Minh tướng quân chế trụ, việc này còn giải thích được.” Y trầm tư một chốc rồi lẩm bẩm: “Nhưng đó chỉ là suy đoán của riêng ta, có khí mục đích chân chính của Ngự Linh đường còn chưa bị chúng ta phát hiện.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đến ngoài Lưu Tinh đường. Nơi ở của Cơ Quan Vương nằm ở vùng vắng vẻ phía bắc kinh sư, gồm hơn mười gian phòng ốc nối nhau, chung quanh không có hộ dân nào, cực kỳ khác thường giữa đất kinh sư nhiệt náo phồn hoa. Không hẳn uy danh của Lưu Tinh đường quá lớn hay dân chúng sợ vạ lây vì cơ quan hỏng hóc mà do Lưu Tinh đường ngầm chế tạo hỏa khí cho Cấm vệ quân, triều đình mới lệnh cho bách tính không được quấy nhiễu.
Còn cách Lưu Tinh đường khá xa đã nghe thấy tiếng rèn sắt đinh đang vang lên, một giọng nói truyền tới rõ rệt: “Lâm huynh đại giá quang lâm khiến Lưu Tinh đường được thơm lây.” Ngữ âm sang sảng, chính thị giọng Cơ Quan Vương Bạch Thạch.
Lâm Thanh kinh ngạc: “Nhĩ lực của Bạch huynh sắc bén lắm.”
Bạch Thạch cười ha hả: “Chẳng qua nhờ vào cơ quan, đâu thể sánh với thuật Thính Phong Biện Khí (49) lừng danh thiên hạ của Ám Khí Vương.” Không hiểu do tâm lý tác động hay không, Tiểu Huyền có cảm giác Cơ Quan Vương hiện giờ tự tin hơn hẳn, không khiêm cung như lúc ở Thanh Thu viện. Có lẽ nơi đây chính là Lưu Tinh đường thần bí nhất kinh sư.
Bạch Thạch mời cả hai vào đại sảnh, sai người dâng trà rồi hàn huyên mấy câu, hỏi ý định đến Lưu Tinh đường của Lâm Thanh. Y không tiện tiết lộ, chỉ đáp muốn đưa Tiểu Huyền đến thăm Lưu Tinh đường danh động kinh sư, gã hình như cũng không nghi ngờ.
Ám Khí Vương và Cơ Quan Vương tuy cùng trong nhóm Bát Phương Danh Động, lại thuộc phái Tiêu Dao nhưng từ trận chiến sáu năm trước ở Tiếu Vọng sơn trang đã ngầm nảy sinh hiềm khích. Hiện tại, Lâm Thanh không to ra nghi ngờ gì Bạch Thạch, cười nói vui vẻ nhưng câu nào cũng ẩn chứa thâm ý. Hai người nhắc lại trận chiến trong U Minh cốc rồi bàn đến yến hội ở Thanh Thu viện, Lâm Thanh cố ý nhắc tên Cầm Sắt Vương nhưng Bạch Thạch tựa hồ không biết việc Thủy Tú đã chết, ít nhất nét mặt cũng không để lộ.
Tiểu Huyền hiếu kỳ quan sát bố trí trong Lưu Tinh đường, phòng ốc đều làm từ loại gỗ đỏ, mỗi đầu đao đều khắc hoa văn giống nhau, chắc là tiêu chí chuyên dụng của Lưu Tinh đường, còn lại nơi này không khác gì nhà dân gian, hoàn toàn không có điểm nào chứng tỏ cơ quan trùng trùng. Nó định hỏi Bạch Thạch thật ra viết thư gì cho Dung Tiếu Phong nhưng thấy Lâm Thanh đang dùng lời lẽ thăm dò, sợ mình chen lời sẽ hỏng việc nên không dám tùy tiện lên tiếng. Lâm Thanh thong thả uống trà cười nói, mục quang tùy ý đảo khắp sảnh đường, thỉnh thoảng mới dừng lại.
Hai người trò chuyện một chốc, chợt có người bước vào, không kịp thi lễ với y và Tiểu Huyền, vội vàng kề tai Bạch Thạch nói nhỏ mấy câu, y ngưng thần nín thở lắng nghe được mấy chữ “đêm qua”, “vách núi”, “Cầm Sắt Vương” rồi đi ngay. Bạch Thạch tỏ vẻ kinh ngạc, hồi lâu vẫn không nói gì.
Lâm Thanh thản nhiên nhưng đầu óc liên tục xoay chuyển ý nghĩ, thầm nhủ phải người đó báo tin Thủy Tú chết với Bạch Thạch? Vẻ kinh ngạc của Cơ Quan Vương không phải giả dối, lẽ nào người hẹn gặp Thủy Tú đêm qua không liên quan đến gã?
Đang ngẫm nghĩ chợt Bạch Thạch định thần lại, vòng tay nói: “Tiểu đệ có việc phải đi ngay, mong Lâm huynh thứ tội. Nếu huynh muốn, xin cứ đưa Hứa thiếu hiệp tùy ý tham quan bản đường.”
“Bạch huynh nói vậy, tiểu đệ cũng không tiện khách khí.” Lâm Thanh đáp: “Nếu Lưu Tinh đường có nơi nào cấm kỵ, mong Bạch huynh cho biết trước, tránh xảy ra hiểu lầm.” Y tung ra hòn đá dò đường, nếu Lưu Tinh đường thật sự có nơi cấm kỵ, đó mới chính là chỗ cần quan tâm.
Bạch Thạch cười ha hả: “Giang hồ đồn rằng Lưu Tinh đường cơ quan trùng trùng đúng là phóng đại quá mức, trong mắt đại hành gia như Ám Khí Vương, còn bí mật gì giấu được. Lâm huynh cùng Hứa thiếu hiệp cứ tự tiện, tiểu đệ đi trước một bước, thuận tiện sẽ lệnh cho thủ hạ không ngăn cản Lâm huynh hành động.” Gã lại vòng tay chào rồi vội vã đi ngay.
Lâm Thanh nổi danh Ám Khí Vương, nhĩ lực siêu phàm, biết Bạch Thạch quả thật rời khỏi Lưu Tinh đường, đi về trung tâm kinh sư, lộ trình tuy khả nghi nhưng không thể lần ra khuất tất, thầm nhủ nếu y bỏ đi vì tin Thủy Tú chết, không hiểu sẽ tới nơi nào? Việc đêm qua duy nhất Tiểu Huyền chứng kiến, trừ bản thân và Lạc Thanh U, Hà Kỳ Cuồng, Dung Tiếu Phong, chỉ có hung thủ mới nhận được tin Thủy Tú chết nhanh như thế, Bạch Thạch lấy tin này ở đâu?
Thấy Tiểu Huyền ngây người quan sát, y bèn tạm dẹp yên tâm sự, vỗ vai nó: “Có cơ hội tốt thế này, chúng ta mau đi tham quan Lưu Tinh đường thần bí nhất kinh sư một chuyến.”
Tiểu Huyền hơi nhíu mày, thì thầm vào tai y: “Hình như cháu đã gặp người vừa báo tin cho Cơ Quan Vương ở đâu đó nhưng không nhớ ra…” Lâm Thanh tùy ý nghe nó nói, nhưng không để tâm ghi nhớ.
Hai người ra khỏi đại sảnh, đã thấy một thiếu niên áo đen đứng đợi ngoài cửa, cung kính nói với Lâm Thanh: “Tiểu nhân Ngô Thông xin ra mắt Lâm đại hiệp. Bạch đường chủ lệnh cho thuộc hạ dẫn Lâm đại hiệp cùng Hứa thiếu hiệp tham quan Lưu Tinh đường. Đường chủ còn dặn nếu đại hiệp muốn đi một mình cũng được.”
“Bạch huynh chu đáo quá.” Bạch Thạch thoải mái như vậy khiến Lâm Thanh hoài nghi, lền mỉm cười: “Phiền các hạ dẫn đường.”
Lưu Tinh đường chiếm diện tích mấy mẫu, liên kết thành một chỉnh thể, phòng ốc phân ra hơn mười gian lớn nhỏ khác nhau, có gian rộng mấy chục trượng nhưng cũng có gian chỉ vài thước vuông, gian nào cũng có mấy người thợ đang bận rộn. Qua mỗi gian, Ngô Thông lại giải thích tường tận, tên mỗi gian phòng đặt theo tên các vì sao, chia thành phòng chế tác ám khí, vũ khí hoặc áo giáp, có cả phòng nghiên cứu khí giới cỡ lớn để tấn công thành trì cùng nơi chế tạo những đồ chơi như hộp gỗ tinh xảo.
Lò xo, bánh răng la liệt khắp nơi, có nhiều thứ Tiểu Huyền không biết tên, cảm giác hết sức mới mẻ. Chợt có người lướt qua bên mình, ngây ra nhìn nó một lát rồi lập tức cúi đầu đi ngay, nó cũng hơi sững sờ, nhận ra người đó quen mặt nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu.
Ba người đi một vòng trong Lưu Tinh đường, sau cùng đến gian phòng nằm cuối dãy. Căn phòng không lớn lắm, lại không có cửa sổ nên không thể nhìn rõ tình hình bên trong, cửa phòng rất dày, hiển nhiên không phải bình thường.
Ngô Thông dừng bước, thấp giọng giải thích: “Căn phòng này tên Tử Vy, chủ yếu gia công đồ dùng bằng vàng bạc đưa vào Hoàng cung nội viện, trừ thợ chuyên môn, không ai được đặt chân vào.”
Lâm Thanh ra vẻ kinh ngạc: “Vừa nãy Bạch huynh nói rằng Lưu Tinh đường không có nơi nào cấm kỵ, tại hạ còn tưởng thật.” Y thầm nhủ nếu Lưu Tinh đường có bí mật nào cần giấu giếm, đa phần nằm trong Tử Vy sảnh này.
Ngô Thông vội giải thích: “Lâm đại hiệp đương nhiên không phải người bị hạn chế, chỉ là tiểu nhân không tiện tiến vào, mời đại hiệp tự dẫn Hứa thiếu hiệp tham quan.” Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người áo đen bước ra, tay cầm một cái bát ngọc bích xanh biếc, không có mảy may tỳ vết, có lẽ là vật của cung đình.
Người đó liếc Ngô Thông: “Ngô tiểu ca có việc gì chăng?”
Ngô Thông vội giới thiệu thân phận Lâm Thanh, người đó tuy nói “ngưỡng mộ đã lâu” nhưng nét mặt không “ngưỡng mộ” chút nào, bất quá ánh mắt nhìn sang Tiểu Huyền có vẻ cổ quái, vội lảng đi, tiến vào gian phòng ngay.
Tiểu Huyền lại kinh hãi, diện mạo người này cũng hình như nó đã gặp đâu đó, trừ những nhân vật thành danh trong yến hội Thanh Thu viện, nó không biết ai ở kinh sư, gặp người quen mặt ngẫu nhiên một lần còn coi là xảo hợp, liên tiếp hai, ba lần tất có điều ngoắt ngoéo. Nó cầm cái bát bích ngọc lên, chợt rúng động nhớ ra mấy người vừa gặp đều là ăn mày đi cùng tăng nhân Đàm Ca.
Lúc Truy Bộ Vương đưa nó nhập kinh từng chạm trán hòa thượng Đàm Ca của Vô Niệm tông tại Phan trấn, nhờ trường kịch đấu đó mà nó cơ hội bỏ ba đậu vào trà, mấy người nó vừa gặp ở Lưu Tinh đường này đều là ăn mày đi hóa duyên cùng Đàm Ca. Trí nhớ nó rất tốt, chỉ liếc qua một lần là nhớ, bất quá lúc đó hơn mười ăn mày đều mặt mũi nhem nhuốc nên nó chỉ thấy quen mặt, tận lúc nhìn thấy cái bát ngọc bích mới liên tưởng đến thiết bát của Đàm Ca, đồng thời nghĩ thông lai lịch đối phương.
Lâm Thanh cảm ứng được vẻ mặt nó, liền tách khỏi Ngô Thông, rồi hỏi han cặn kẽ. Nghe nó kể lại hoài nghi, y nhíu chặt chân mày, đám ăn mày đó đến cùng với Đàm Ca, ăn uống rượu thịt xong liền giải tán, không ngờ hiện tại lại xuất hiện trong Lưu Tinh đường, tất có điều cổ quái. Hơn nữa y nhận ra người áo đen ban nãy có võ công, không phải thợ thuyền bình thường hoặc ăn mày, nếu là môn hạ Vô Niệm tông, hà cớ có quan hệ với Cơ Quan Vương?
Tiểu Huyền càng nghĩ càng mâu thuẫn: “Nếu nhóm ăn mày đó đều có võ công sao lại mặc cho Truy Bộ Vương đánh bại Đàm Ca trong có mấy chiêu?”
Lâm Thanh cũng thắc mắc, nhìn vào cửa phòng đáp: “Cháu đừng kinh động đối phương, chúng ta ngầm bám theo người áo đen, tìm cho ra ngọn nguồn.” Y có dự cảm không lành, quan hệ giữa mấy người này và Bạch Thạch không hề đơn giản, có lẽ biết trước Tiểu Huyền đến đây, bề ngoài có vẻ vô tình bị nó gặp nhưng thật ra ngầm để nó nhận ra hòng dẫn dụ y vào cuộc tìm hiểu chân tướng. Y biết trước đối phương có chuyện mờ ám nhưng cậy tài cao mật lớn, nếu không nhân lúc Bạch Thạch vắng mặt mà tra xét, sợ rằng tới đây không còn cơ hội nào tốt như thế, bèn ghé tai Tiểu Huyền dặn dò vài câu, nó vỗ tay khen hay, hai người cùng cười, ngang nhiên đẩy cửa tiến vào Tử Vy sảnh.
Trong sảnh, trừ không ít đồ trang sức vàng bạc cùng tranh vẽ, cổ vật giá trị, không khác những gian phòng bình thường nhiều lắm, thợ thuyền cắm cúi làm việc, người áo đen đến góc sảnh liền đẩy mạnh cánh tủ cạnh đó, không biết khởi động cơ quan gì mà tiếng cọt kẹt khẽ vang lên, một khung cửa ngầm xuất hiện.
Lâm Thanh tưởng hắn nhân cơ hội chạy trốn, định tiến lên chợt nghe hắn cười bảo: “Ở đây nói chuyện không tiện, Lâm đại hiệp cùng Hứa công tử xin theo tiểu nhân.” Đoạn chui vào khung cửa, thợ thuyền quanh đó vẫn chăm chỉ làm việc, hiển nhiên đã biết có khung cửa từ trước.
Lâm Thanh xác định đối phương quả nhiên có ý lôi kéo mình đến, nếu tất cả do Bạch Thạch an bài, Cơ Quan Vương cũng thuộc hàng tinh thông tâm kế, tuy không hiểu rõ dụng ý nhưng y không sợ, cười lạnh lùng kéo Tiểu Huyền đang vò đầu bứt tai theo chân người áo đen tiến vào khung cửa.
Bên trong là một địa đạo dằng dặc, sau một dãy cầu thang chế tạo bằng sắt được tiếp nối bằng dải bậc đá dẫn xuống sâu hun hút, cách mười bước trên tường lại có một đĩa trường minh đăng, tuy không sáng lắm nhưng đủ soi đường. Người áo đen thong thả cất bước, Tiểu Huyền và Lâm Thanh không vội đuổi sát, giữa cự ly bảy, tám bước. Đi chừng nửa tuần hương, xuống đến độ sâu vài chục thước, ba người lại ngoặt sang hướng nam đi thêm nửa dặm, rơi khỏi phạm vi Lưu Tinh đường.
Lâm Thanh càng lúc càng kinh ngạc, y chưa từng nghe nói bên dưới Lưu Tinh đường có địa đạo, con đường này đương nhiên do Bạch Thạch ngầm sai người đào, ở kinh sư không được triều đình cho phép mà đào địa đạo tất phạm đại kỵ, số thợ trong Tử Vy sảnh đều là tâm phúc của Lưu Tinh đường mới không bị che giấu. Đủ thấy Cơ Quan Vương tuy thuộc phái Tiêu Dao không hỏi đến việc đời nhưng lại ngấm ngầm câu kết với một thế lực khác, lẽ nào nhất thiết đều do Ngự Linh đường sắp xếp? Cố ý dụ y đến đây với mục đích gì?
Nơi địa đạo kết thúc có một khung cửa sắt đóng kín, khắc hoa văn phức tạp của Lưu Tinh đường. Người áo đen khởi động cơ quan, đẩy cửa rồi quay lại mỉm cười quỷ dị: “Lâm đại hiệp, mời.” Đoạn cất bước tiến vào, hắn đang bước thong thả nhưng lúc nhảy vào nhanh như điện chớp.
Lâm Thanh cười lạnh, võ công của đối phương không tệ nhưng còn lâu mới là đối thủ của y, dù hắn đi trước một bước cũng khó lòng thoát khỏi lòng tay, bèn tăng tốc, kéo Tiểu Huyền tiến vào theo.
Ai ngờ vừa bước vào, chợt một luồng sáng chói lọi, sáng gấp trăm lần ánh đèn u ám trong thạch thất chiếu tới, thoáng chốc khiến mắt y không nhìn rõ vật gì.
Y cả kinh, nơi đây nằm dưới lòng đất, dù đốt vô số ngọn đèn cũng không thể tạo thành ánh sáng như mặt trời chính ngọ được, liền kéo Tiểu Huyền ra sau lưng, tay trái vung lên che kín mọi nơi yếu hại từ mặt xuống đến tiểu phúc (*).
Lúc đến Lưu Tinh đường, để tránh Bạch Thạch sinh nghi, y không mang theo Thâu Thiên cung nhưng thân là Ám Khí Vương, lập tức một mũi ám khí nhỏ xíu đã nằm trong tay, đồng thời vận đủ nhĩ lực, ngưng thần lắng nghe động tĩnh chung quanh, chỉ cần có tiếng động khác lạ sẽ xuất thủ như sấm chớp ngay. Trong hoàn cảnh hiểm ác này, chỉ có tiên phát chế nhân mới giữ được an toàn.
Bốn bề tĩnh lặng, ngay cả tiếng bước chân của người áo đen cũng tắt ngóm, mắt y dần thích ứng với ánh sáng, định thần nhìn kỹ, bất giác hít sâu một hơi khí lạnh.
Thạch thất trước mặt rộng gần ba mươi trượng, trong lòng chứa hơn ngàn tấm gương cao bằng thân người, rộng chừng nửa thước. Không có nhiều đèn như y tưởng tượng mà trên thạch đài chính giữa đặt một viên dạ minh châu bằng quả trứng gà, ánh sáng không chói mắt lắm nhưng được hơn nghìn mặt kính ánh xạ, biến thạch thất thành chói chang như buổi giữa trưa. Mặt gương phô màu trắng nhạt, không phải gương đồng bình thường mà có dòng chảy lưu động bên trong, hình như do thủy ngân tạo thành, đồng thời được sắp xếp quá cực kỳ tinh diệu nên biến luồng sáng chiếu rọi nơi cửa đạt đến cường độ chói lòa.
Thạch thất không một bóng người, người áo đen cũng tan biến vô ảnh vô tung. Có lẽ do ánh sáng chiếu rọi xảo diệu nên không nhận ra bất kỳ ai, duy nhất thân hình Lâm Thanh và Tiểu Huyền bị những tấm gương phản xạ thành vô số bóng người.
Lâm Thanh lạnh buốt cõi lòng, thủy ngân rất khó luyện, giá trị hơn hoàng kim nhiều, không cần tính đến chi phí chế tạo hơn ngàn tấm gương, nguyên lượng thủy ngân hao phí cũng đủ lạnh người. Bỏ ra gia tài cỡ đó quyết không chỉ để chiếu sáng, dụng ý của Cơ Quan Vương thật ra là gì?
Tiểu Huyền buột miệng hô lên: “Trời đất, đây là chỗ nào?”
Lâm Thanh hít sâu một hơi, tiến lên mấy bước tránh khỏi luồng sáng, lớn tiếng gọi: “Bất kể các hạ là ai, mời xuất hiện gặp mặt tại hạ.” Y và Tiểu Huyền bước vào, ánh sáng liền chói lòa, đương nhiên có người đợi sẵn trong thạch thất đặt dạ minh châu lên vị trí thiết kế sẵn tạo thành hiệu quả kinh nhân như thế. Người này không chỉ sắp xếp xảo diệu từng tấm kính thủy ngân mà đủ khả năng biến mất trong khoảnh khắc Lâm Thanh chói mắt, cả trí tuệ lẫn võ công đều đạt đến cảnh giới cao thủ nhất lưu.
Thạch thất tĩnh lặng hồi lâu, một giọng nói phảng phất từ dưới lòng đất truyền lên: “Chào Lâm huynh, chào Hứa thiếu hiệp.” Khẩu khí lễ độ, thanh âm lại mỏng tang, ngưng tụ thành một sợi chỉ, đâm thẳng vào màng nhĩ. Trong thạch thất quỷ dị này, nhất thời Lâm Thanh cùng không nghe ra phương vị của đối phương.
Tiểu Huyền rúng động: “Các hạ là Thanh Sương Lệnh Sứ?” Lúc ở Minh Bội phong nó tuy chưa gặp mặt Thanh Sương Lệnh Sứ nhưng có nghe qua giọng nói cổ quái của hắn. Đối phương trực tiếp trả lời câu hỏi của nó mà thở dài: “Lâm huynh có biết nhiều lúc thông minh quá cũng không phải là điều hay, giá huynh đừng thông minh thế này, chúng ta đâu phải sớm gặp mặt nhau.”
Lâm Thanh hơi nhướng mày, cười ha hả: “Tại hạ còn tưởng huynh đài muốn gặp mình thật sớm.”
“Tại hạ xưa này hiếm khi dùng mặt thật gặp người, chắc cũng không phá lệ vì Lâm huynh.” Người kia lại thở dài: “Tuy không gặp mặt nhưng trước hết đùa một chút với Lâm huynh đã.”
Lâm Thanh cười lạnh nhìn thạch thất đầy gương: “Vở kịch này chắc không chuẩn bị cho riêng tại hạ.” Hơn nghìn tấm gương có vẻ tùy tiện xếp đặt, kỳ thật ẩn chưa học vấn cao siêu, không phải nhất thời hoàn thành, dù đối phương lập tức biết tin y tới Lưu Tinh đường cũng không thể lập tức bày xong trận thức.
Người kia vỗ tay khen: “Lâm huynh nói không sai, thật không dám giấu, huynh là vị khách nhân thứ bảy tham dự trò chơi này.” Hắn hơi dừng lại rồi tiếp lời: “Lâm huynh thông minh như vậy, chắc cũng đoán ra sáu vị kia đều đã xong đời.”
Lâm Thanh thản nhiên lắc đầu, không để tâm đến những lời hàm ý uy hiếp của đối phương: “Huynh đài hà tất dùng lời dọa người? Bất kể huynh đài có thực lực đó không, ít nhất đến giờ vẫn chưa hạ sát thủ với tại hạ.”
Người kia hỏi: “Vì sao Lâm huynh tự tin vào bản thân như vậy?”
Lâm Thanh lạnh lùng: “Vì huynh đài không có lý do giết tại hạ.”
“Ha ha!” Người kia bật cười, “lẽ nào Lâm huynh không muốn báo thù cho Cầm Sắt Vương?” Hắn chính thức thừa nhận mình là hung thủ sát hại Thủy Tú.
Lâm Thanh nhướng đôi mày kiếm, lớn tiếng: “Cũng vì vậy trong trò chơi này, huynh đài mới là vật bị săn.” Vừa dứt lời, tay Tiểu Huyền trống không, Lâm Thanh buông tay nó lướt qua khe hở giữa hai tấm gương như ánh chớp, mục tiêu là thạch đài giữa thạch thất.
Từ lúc y và Tiểu Huyền bước vào thạch thất đã bị ánh sáng chiếu vào mặt rồi bị lời lẽ cao thâm khó đoán của địch nhân mê hoặc, xem ra hoàn toàn lạc xuống hạ phong nhưng Ám Khí Vương gặp mạnh càng mạnh, ngược lại dấy lên đấu chí xung thiên. Y nhiễu loạn lại tâm thần địch nhân bằng lời lẽ đầy tự tin rồi phản khách vi chủ, thông qua mấy câu đối thoại, nghe rõ vị trí của đối phương để tiên phát chế nhân.
Người kia hiển nhiên không ngờ y lại mạnh mẽ như vậy, khẽ quát lên, tiếng cơ quan kèn kẹt vang vọng, hơn ngàn mặt gương đồng thời chuyển động, tụ ánh sáng của dạ minh châu tiếp tục xạ vào mặt y.
Ngay sát na bị ánh sáng chiếu rọi, y nhìn rõ một bóng đen mơ hồ từ thạch đài nhảy xuống, chưa kịp nhìn rõ tướng mạo đối phương, luồng sáng đã xạ thẳng vào mặt. Y lập tức nhắm mắt ngưng thần, tuy không nhìn được nhưng cơ năng thân thể đạt tới đỉnh cao, bất kỳ di động nhỏ nhất nào trong thạch thất đều không thoát khỏi cảm giác nhạy bén của y, liền cảm ứng có mấy người xông vào mình theo nhiều hướng. Y không giao phong chính diện với đối phương, vận dụng thân pháp Nhạn Quá Bất Lưu Ngân tránh khỏi mũi tập kích, bám sát bóng đen. Trong trường hợp này cách tốt nhất là “cầm tặc tiên cầm vương.” (50)
Bóng đen di động như quỷ mỵ, xuyên qua mấy tấm gương, mấy lần Lâm Thanh bám sát nhưng đều bị hắn đào thoát. Hơn ngàn tấm gương không ngừng chuyển động, luồng sáng cũng bám sát mặt Lâm Thanh không rời, hiển nhiên có người tinh thông cơ quan thuật thao túng.
Tiểu Huyền đứng trong vùng tối chỉ thấy mặt gương phản chiếu vô số bóng người lấp loáng, mắt cơ hồ hoa lên, không phân biệt được hư thực. Dù nó biết tuyệt kỹ Âm Dương Thôi Cốt Thuật nhưng lúc này vô dụng, đành dựa vào bức tường, ngạc nhiên quan sát quang ảnh quẫy lộn, lưng đẫm mồ hôi vì cảm giác khẩn trương. Chợt lòng tay nó bị một bàn tay nắm lấy, chưa kịp hô lên thì giọng Lâm Thanh trầm trầm vang bên tai: “Đừng sợ, là thúc thúc.”
Lâm Thanh thấy thân pháp bóng đen linh động như điện, biết đối phương võ công cực cao, lại quen thuộc thạch thất, ẩn thân trong trận thức hình thành từ hơn ngàn mặt gương, mấy lần ra tay đều hụt thành ra cũng không dám liều mạng xông vào. Y sợ Tiểu Huyền gặp bất trắc nên quay lại chỗ cũ.
Tiểu Huyền thở phào một hơi, trước mắt liền hoa lên, luồng sáng lại xạ tới. Lâm Thanh hừ lạnh, vung cả hai tay, sau cùng ám khí danh động giang hồ cũng xuất thủ, mấy chục tiếng xé gió vạch ngang không khí, tiếp nối là tiếng động ầm ì. Hơn mười mũi ám khí y phát ra có nhanh có chậm nhưng đồng thời đánh trúng mục tiêu, Ám Khí Vương quả danh bất hư truyền!
______
(49) Thuật nghe gió đoán vật
(*) bụng dưới
(50) Bắt giặc bắt kẻ cầm đầu trước
Y kéo Tiểu Huyền lách sang vùng tối bên phải, luồng sáng lại chiếu tới nhưng cường độ không mãnh liệt như ban nãy, miễn cưỡng vẫn có thể mở mắt. Cả hai lại cấp tốc di động, Lâm Thanh liên tục vung tay, tiếng ám khí xé gió không ngừng, luồng sáng càng lúc càng mờ rồi tắt hẳn, y và Tiểu Huyền lẫn vào vùng tối.
Từ đầu y đã chú ý thấy mỗi tấm gương được cố định trên trục bánh xe nên mới chuyển động linh hoạt, vừa nãy y liên tục phát hơn trăm mũi cương châm đều đánh vào điểm tiếp xúc giữa mặt gương và giá đỡ, khiến cơ quan vận động chậm lại, thoát khỏi cảnh khốn quẫn địch tối ta sáng.
Y và Tiểu Huyền liên tục di hình hoán vị, càng lúc càng cách xa cửa vào, lọt dần vào giữa thạch thất, xung quanh toàn là mặt gương, bóng người chiếu lên ánh xạ thành vô số bóng nhỏ hơn. Tiếng cơ quan vận động đột nhiên dừng lại, thạch thất chìm vào yên lặng, dựa vào hào quang của dạ minh châu, trong mỗi tấm gương có thể nhìn rõ từng hạt bụi chầm chậm rơi giữa không trung, địch nhân cơ hồ lẫn vào cát bụi, khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Giọng nói cổ quái lại từ giữa thạch thất vang lên: “Ám khí của Lâm huynh chắc không còn bao nhiêu?”
Lâm Thanh mỉm cười, cũng vận công truyền âm, không để đối phương nhận ra phương vị của mình: “Chỉ cần còn một mũi là đủ chào hỏi huynh đài.”
Người nọ cười vang: “Gặp gỡ ở Thanh Thu viện, tiểu đệ tưởng thần dũng của Lâm huynh đã mất nhưng nghe được lời này, lại được thấy phong thái năm xưa.” Lời lẽ mang cả hàm ý tự trào phúng, khiến người khác không đoán được tâm ý.
Mắt Lâm Thanh lóe tinh quang, trầm ngâm không đáp. Đối phương cố ý đề cập đến yến hội Thanh Thu viện, thể hiện hắn cũng tham dự, lần đó tổng cộng có mười chín vị khách, trừ bản thân y, Tiểu Huyền, Lạc Thanh U, Hà Kỳ Cuồng, thân phận đối phương nằm trong số còn lại. Nhưng vì sao hắn lại cố ý tiết lộ thân phận, thật ra định bày nghi trận hay nắm chắc sẽ diệt trừ được y?
Người kia hình như nắm được tâm tư y, thản nhiên nói: “Lâm huynh bất tất đa nghi, tiểu đệ dẫn dụ huynh đến đây, tất sẽ thẳng thắn.” Hắn hơi ngừng lại rồi trịnh trọng tiếp lời: “Phó đường chủ Ngự Linh đường, Thanh Sương Lệnh Sứ mời Ám Khí Vương gặp mặt.” Sau cùng hắn cũng bóc trần thân phận.
Tiểu Huyền nghe thấy tên Thanh Sương Lệnh Sứ, bất giác xiết chặt bàn tay nắm tay Lâm Thanh, mím môi nén hận ý xuống. Đại địch trước mặt nhưng trong lòng Lâm Thanh lại thấy vui mừng, giữ được bình tĩnh trong tính huống này, chứng tỏ nó đã lớn rồi, bèn vỗ nhẹ vào tay nó, hàm ý cổ vũ.
Thanh Sương Lệnh Sứ lại nói: “Hình như Hứa thiếu hiệp có thành kiến đối với tại hạ, trong lòng Lâm huynh cũng có nhiều nghi vấn, hôm nay tại hạ sẽ giải đáp cho các vị. Chỉ là trò chơi còn chưa kết thúc, Lâm huynh muốn gặp tiểu đệ, cần phải vượt qua Hoa Nguyệt Đại Trận này đã.” Tiếng cơ quan khởi động lại vang lên, những tấm gương thoát khỏi trói buộc của ám khí, bắt đầu di động ngược hướng.
Lâm Thanh nhìn quanh, thầm kinh hãi, những tấm gương di động tuy chậm nhưng có trật tự, phân thành hai hàng, ở giữa lộ ra một lối đi dài, kính quang lấp lánh. Tiểu Huyền lấy làm lạ, có thể khiến mấy ngàn tấm gương đồng thời di động, hiển không phải do nhân lực, nó cúi xuống đất mới phát hiện có rãnh trượt, dưới chân kính có bánh xe. Nhưng dù biết được nguyên lý vận hành, nó vẫn không hiểu Thanh Sương Lệnh Sứ dùng phương pháp gì thao túng, cơ quan thuật của Lưu Tinh đường gần như thần kỳ khiến vượt ngoài tưởng tượng.
Lâm Thanh liên tục xoay chuyển ý nghĩ, Thanh Sương Lệnh Sứ quyết không tùy tiện công khai thân phận, hắn cố ý dụ y vào Hoa Nguyệt Đại Trận, e rằng trong đó có bày bố sát cơ, một khi vào trận sẽ phải đối diện với đòn tập kích chuẩn bị kỹ lưỡng của địch. Nhưng đã đến nước này, y cũng không thể rút lui, hà huống đã quyết tâm bóc trần thân phận của đối phương, biết rõ trận thế bày sẵn y cũng ung dung tiến vào.
Y dẫn Tiểu Huyền ngang nhiên tiến vào giữa hai hàng gương soi, mỗi lần hai người cất bước, lớp gương sau lưng cũng di động, chặn kín đường lui. Hiện tại quanh hai người toàn là gương, ngay cả tường thạch thất cũng biến mất, phảng phất đang ở trong một mê cung kín mít. Thêm vào đó, trong mỗi tấm kính có vô số bóng người chuyển động như lớp lớp địch nhân ập tới, quả nhiên có hiệu quả nhiễu loạn tâm phách.
Tiểu Huyền chạm vào một tấm gương, cảm giác bề mặt trơn láng, hơi lạnh truyền lên da, bèn hạ giọng nói với Lâm Thanh: “Có nên đánh vỡ kính không…” Chưa dứt lời, giọng Thanh Sương Lệnh Sứ lại vang lên: “Tiểu đệ xin nhắc Lâm huynh rằng, Bạch Thạch có nói trong mỗi tấm kính có độc dịch hoặc hỏa dược, tốt nhất đừng xuất thủ hủy kính, bằng không sẽ tạo thành hậu quả khó vãn hồi.” Ngữ khí đượm vẻ quan tâm những khiến Tiểu Huyền rùng mình.
Lâm Thanh mỉm cười: “Đây đều là bảo bối của Bạch Thạch huynh, tiểu đệ sao nỡ lòng phá hủy?”
Thanh Sương Lệnh Sứ cười vang: “Lâm huynh hợp tác như vậy, tiểu đệ không biết lấy gì báo đáp, đành nói ra một bí mật.” Hắn nói chậm lại, nhấn mạnh từng chữ: “Cơ Quan Vương Bạch Thạch tên thật là Vật Thiên Hiểu, chính là đồ đệ của minh chủ Tứ Đại Gia Tộc đời trước Vật Do Tiêu, sư đệ của Anh Hùng trủng chủ Vật Thiên Thành.”
Lâm Thanh hơi rúng động, dừng bước ngay, trong lúc này, y cũng không thể nắm bắt được tâm ý của Thanh Sương Lệnh Sứ. Tiểu Huyền càng kinh hãi, Thanh Sương Lệnh Sứ nói thẳng như vậy, lẽ nào định diệt hết nhân chứng?
Thanh Sương Lệnh Sứ dường như hiểu thấu Lâm Thanh, lại nhẹ giọng: “Biết được bí mật này, phải chăng Lâm huynh sợ tiểu đệ có ý sát nhân diệt khẩu?” Hắn quả thật tâm cơ thâm trầm, nắm vững tâm lý đối phương như lòng bàn tay, tùy tiện nói câu nào cũng cực kỳ sắc bén.
“Lệnh sứ nặng lời rồi, hiện tại địch nhân trong lòng Lâm mỗ chỉ có Minh tướng quân.” Lâm Thanh vừa tiến tới vừa dùng lời lẽ thăm dò, “bất quá nếu là Ngự Linh đường chủ đích thân tới, có khi cũng khiến mỗ động tâm.”
Thanh Sương Lệnh Sứ không nổi giận, hỏi ngược lại: “Nếu thêm một Cơ Quan Vương bề ngoài là đệ tử Anh Hùng trủng, ngấm ngầm là Tử Mạch Sứ của bản đường, không biết đủ tư cách làm địch thủ của Lâm huynh chưa?”
Hắn nói ra hai thân phận của Bạch Thạch, dù Lâm Thanh đã liệu trước cũng thầm kinh hãi. Trong Ngự Linh đường, trừ đường chủ vô danh và Thanh Sương Lệnh Sứ nắm giữ thánh vật Thanh Sương lệnh còn ba kỳ sứ là Hỏa Vân Kỳ Tử Mạch Sứ, Viêm Nhật Kỳ Hồng Trần Sứ, Chúng Lôi Kỳ Bích Diệp Sứ. Trong đó Hồng Trần Sứ là Ninh Hồi Phong được người giang hồ xưng là “Bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng khẩu xuất”, cũng là cừu nhân giết cha của Tiểu Huyền, từng đột nhập vào Cầm Thiên bảo thừa cơ chế trụ Long Phán Quan; hiện giờ thân phận của Tử Mạch Sứ bị bóc trần là Cơ Quan Vương Bạch Thạch, kẻ phản lại Anh Hùng trủng; người sau cùng là Bích Diệp Sứ vẫn chưa biết là ai, có điều thân phận trong giang hồ quyết không kém hơn Bạch Thạch, Ninh Hồi Phong. Thực lực của Ngự Linh đường quả thật không dễ trêu vào.
Y tiếp tục chậm rãi bước tới: “Có đáng là địch nhân của tại hạ hay không, đợi khi gặp được chân diện mục của lệnh sứ mới nói tiếp. Kỳ thật tại hạ đã đoán ra thân phận của lệnh sứ, chỉ cần chứng thực mà thôi.”
Thanh Sương Lệnh Sứ thản nhiên: “Sao Lâm huynh không trực tiếp nói ra suy đoán?”
Lâm Thanh không trả lời: “Chắc lệnh sứ cũng biết tại hạ đã gặp Loạn Vân Công Tử? Đường Triều Kỳ Lục đột nhiên biến mất khỏi Ma Tính trai ít nhiều cũng cho tại hạ một chút linh cảm.”
Thanh Sương Lệnh Sứ im lặng hồi lâu, như thể bị lời Lâm Thanh đánh trúng nơi yếu hại.
Đã hơn trăm bước mà lối đi vẫn chưa kết thúc, Tiểu Huyền lấy làm lạ, phạm vi thạch thất dưới lòng đất này bất quá chỉ mấy chục trượng, sao vẫn chưa ra khỏi căn phòng? Nó lập tức nghĩ ra, mặt gương ánh xạ khiến người khác có ảo giác là đường thẳng, kỳ thật ngoằn ngoèo, hai người vẫn đang đi vòng vòng trong thạch thất.
Đi thêm mấy chục bước, trước mặt có mặt kính chặn đường, giọng Thanh Sương Lệnh Sứ vang lên: “Trí kế của Lâm huynh thật khiến tiểu đệ không dám khinh thị, ngược lại hối hận vì đã hẹn gặp. Nếu hiện tại huynh rời khỏi Lưu Tinh đường, tiểu đệ cũng không cản.” Tấm kính chặn đường từ từ tách ra, xuất hiện cánh cửa sắt dẫn vào thạch thất.
Lâm Thanh lấy làm lạ: “Sao lệnh sứ lại hối hận?”
Thanh Sương Lệnh Sứ thở dài: “Tiểu đệ vốn cho rằng có thể cùng Lâm huynh hợp tác. Hiện tại xem ra khác nào tự rước hung hiểm đùa với lửa. Nếu Lâm huynh dừng bước ở đây, cho Tử Mạch Sứ một ngày rút đi, ân oán giữa chúng ta chấm dứt từ đây, được chăng?”
Lâm Thanh cười ha hả: “Chính như lệnh sứ nói, tiểu đệ quyết ý báo thù cho Cầm Sắt Vương, muốn dừng tay cũng không được nữa.” Y và Thanh Sương Lệnh Sứ ngăn cách bởi Hoa Nguyệt Đại Trận do hơn ngàn tấm gương tạo thành, tuy chưa gặp mặt nhưng đều đang tìm sơ hở trong lời lẽ của đối phương hòng rối loạn tâm lý, bề ngoài có vẻ cười nói vui vẻ, thật ra đang chĩa mũi dùi vào nhau.
Thanh Sương Lệnh Sứ trầm ngâm: “Lâm huynh định dùng sức mạnh, không sợ liên lụy Hứa thiếu hiệp?”
Lâm Thanh hỏi ngược lại: “Vì sao đêm qua lệnh sứ không giết Tiểu Huyền?” Đây vốn là nghi vấn y đeo đẳng trong lòng.
Thanh Sương Lệnh Sứ đột nhiên lái chủ đề: “Lâm huynh có biết lần tụ hội tại Thanh Thu viện, Truy Bộ Vương nói gì với Thái Thân Vương chăng?”
Lâm Thanh ngây người, y từng cùng Lạc Thanh U phân tích những điểm nghi vấn của buổi yến hội, Kiêm Gia môn chủ đặc biệt nhấn mạnh Lương Thần chú tâm quan sát chúng nhân.
Thanh Sương Lệnh Sứ nói tiếp: “Lúc Minh tướng quân ra tay, quần hùng trong Thanh Thu viện phản ứng khác nhau. Sau đó Truy Bộ Vương cho Thái Thân Vương biết người đầu tiên nhìn về bức tranh chữ là Hứa thiếu hiệp!” Hắn thở dài: “Lương Thần nhãn quang tinh chuẩn, cách nhìn nhận có chỗ độc đáo, việc này dù không quá kỳ lạ nhưng nói lên rằng Hứa thiếu hiệp tinh minh hơn người. Tiểu đệ tuy không biết phản ứng của Thái Thân Vương lúc nghe kể nhưng tất không dễ dàng bỏ qua. Thành ra, Hứa thiếu hiệp mới là mục đích chân chính tiểu đệ hẹn gặp Lâm huynh hôm nay.”
Lâm Thanh và Tiểu Huyền cùng rúng động, lẽ nào Tiểu Huyền mới là nguyên nhân thật sự khiến Ngự Linh đường muốn “hợp tác” cùng y?
Chợt có tiếng cơ quan vang động, tấm gương bên trái tách ra, để lộ một lối đi sâu hun hút, Thanh Sương Lệnh Sứ lạnh giọng: “Lối đi này không giống ban nãy, sẽ có sát thủ Vô Niệm tông xuất hiện, nếu Lâm huynh bình an vượt qua, tiểu đệ sẽ tiết lộ nguyên nhân Vô Niệm tông vào kinh thành.” Từ lúc Tiểu Huyền phát hiện trong Lưu Tinh đường có “ăn mày”, Lâm Thanh đã hoài nghi Vô Niệm tông trong Tăng Đạo Tứ Phái bị Ngự Linh đường khống chế, Thanh Sương Lệnh Sứ thừa nhận cũng nằm sẵn trong ý liệu, ngoài miệng không hề chịu lép: “Ám khí vô tình, nếu tiểu đệ ngộ thương môn hạ của Vô Niệm tông, lệnh sứ có từ chối gặp mặt chăng?”
Thanh Sương Lệnh Sứ cười vang: “Vô Niệm tông không coi Lâm huynh vào đâu, huynh cứ toàn lực xuất thủ. Bất quá với Tu Di Nạp Giới Công dẫn phát, chỉ e hủy kính dễ xảy ra hơn sát thương người khác nhiều, tiểu đệ cũng muốn biết Hoa Nguyệt Đại Trận của Cơ Quan Vương có đúng như y nói, ẩn chứa hỏa dược đủ để lật tung nửa kinh sư lên không?” Võ công thành danh của Vô Niệm tông chính thị Tu Di Nạp Giới Công, sở trường dùng lực dẫn lực, tá vật truyền kình, lúc trước hòa thượng mập Đàm Ca nhờ môn thần công này mới đem mấy chục cân thịt trâu đựng được hết vào bát sắt.
Lối đi cực hẹp, chỉ đủ cho một người, Lâm Thanh và Tiểu Huyền nối nhau chậm rãi cất bước, tiếng cơ quan khua động vang lên không ngớt, mấy mặt gương chuyển động làm thay đổi phương hướng ánh sáng chiếu vào khiến lối đi tối om hiện lên mấy sợi chỉ mỏng mảnh, dệt thành một tấm lưới ánh sáng. Hai người cất bước, tấm lưới cũng từ từ di động theo như dẫn đường, tấm gương sau lưng không chặn đường mà lưu lại bóng mờ dày đặc.
Tứ phía thấp thoáng vang lên tiếng trống, ban đầu cực nhẹ rồi hòa cùng tiếng bước của hai người, không hiểu do tiếng trống cố ý phối hợp hay hai người tự hòa vào. Lâm Thanh biết đó là thuật nhiếp hồn, tuy không tác dụng gì đến y nhưng tâm lý cũng bị ảnh hưởng. Y không muốn để kẻ khác bài bố, khẽ hừ một tiếng kéo Tiểu Huyền đứng lại, cố ý làm sai lạc tiết tấu bước chân.
Tấm gương bên phải tách ra, một bóng đen lao tới, nhuyễn tiên đâm vào mắt y. Y không ngạnh tiếp, lách đầu tránh đi, nhuyễn tiên không thu lại mà hơi trầm xuống quét vào đỉnh đầu Tiểu Huyền, hai ngón tay y thò ra kẹp lấy thân roi, đầu roi chạm vào Tiểu Huyền liền rủ xuống. Lâm Thanh vận lực kéo mạnh, bóng đen tấn công hụt liền buông nhuyễn tiên, chui vào tấm kính bên trái mới tách ra.
Y quyết không để địch nhân đào tẩu, khẽ quát một tiếng, nhảy tạt sang phái tấm gương nhưng tấm trước mặt lại sáng chói, phản chiếu một ngọn thiết chùy lớn như thùng nước đập vào gáy. Y lo cho Tiểu Huyền gặp nguy hiểm, thân hình trầm xuống, lộn ngược một vòng, kéo Tiểu Huyền vòng qua đỉnh đầu rồi tung một cước về phía sau.
Mới vừa tung chân, Tiểu Huyền kêu to: “Lâm thúc thúc cẩn thận.” Y liền cảnh giác, uốn hông đẩy thân thể lui lại mấy thước, không ngạnh tiếp một đòn của đối phương.
Thanh Sương Lệnh Sứ cười hăng hắc: “Lâm huynh phản ứng nhanh nhạy, tiểu đệ bội phục.”
Lâm Thanh ngoái lại, thầm hô may mắn. Hòa thượng cao lớn khôi ngôi sau lưng y chính thị Đàm Ca từng gặp Tiểu Huyền, trong tay gã không cần thiết chùy mà cầm thiết bát cực lớn. Nếu y làm theo phán đoán của bản thân, một cước ban nãy đá trượt chắc thiết bát đá đánh lên lưng y.
Đàm Ca cười quỷ dị, thân hình loáng lên, Lâm Thanh không truy kích, tăng tốc lướt tới. Tấm gương bên phải lóe sáng, hiện lên một lưỡi dao găm đâm tới, y không kịp nghĩ ngợi, vận đủ nội lực chộp sang bên trái, chợt có tiếng gió phả vào mặt, tâm niệm xoay chuyển, tay trái rụt lại, kéo Tiểu Huyền lướt tới liền mấy bước.
Hóa ra không phải dao găm đâm tới mà là một cây đại đao sống dày rộng, thân chừng nửa thước, nếu y không kịp rụt tay, e rằng bàn tay chưa kịp chạm vào lưỡi đao đã bị chặt đứt.
Đó không phải ảo thuật mà do mặt gương bằng phẳng đột nhiên nhấp nhô, hình ảnh phản chiếu theo đó hoặc lớn hoặc nhỏ, hơn nữa lối đi tối mờ, tấm gương sáng lên càng hấp dẫn chú ý, tình huống diễn ra tương phản với hình ảnh, thành ra khiến y phán đoán sai lầm, suýt nữa thụ thương. Xét về phương diện võ công, mấy chiêu sát thủ của Vô Niệm tông tuy lợi hại nhưng không thể đối kháng với Ám Khí Vương gần đạt mức võ công đại thành, song dựa vào trận pháp quỷ dị “Hoa Nguyệt Đại Trận” lại khiến y bị trói chân trói tay, liên tục lùi tránh, không thể phản kích.
Y hít sâu một hơi, chợt nhắm mắt lại. Trong hoàn cảnh này mở mắt tất bị mê hoặc, chi bằng dùng thuật Thính Phong Biện Khí đối kháng với địch. Quanh y lập tức ràn rạt tiếng gió như mưa bào tràn về, như tiếng thủy triều ào ào, lại như vượn hót ưng ré trong u cốc, như tiếng đá lở ầm ầm. Y biết tất thảy đều là mê chướng của trận pháp, giữ vững nguyên thần lắng nghe tiếng binh khí xé không khí.
Vô Niệm tông chỉ có bảy, tám sát thủ nhưng dựa vào Hoa Nguyệt Đại Trận yểm hộ, chợt đến chợt đi, tấn công rồi thoái lui ngay, chiêu thức liên hoàn không ngớt nhất thời khó lòng nhận rõ bóng dáng địch nhân. Ám khí của y không còn nhiều, chỉ nắm trong tay không phát ra, dựa vào thân pháp linh động kéo Tiểu Huyền tránh khỏi sát chiêu. Thỉnh thoảng tiếp xúc liền cướp binh khí đối phương rồi thuận tay quăng đi, vừa hay trúng ngay trục hoạt động của mặt kính, nửa tấm gương xê dịch lộ ra một vùng tối tăm.
Y cùng Tiểu Huyền tiến vào đường hầm, ánh sáng phân hợp bất định, bóng đen giao nhau, Tiểu Huyền cảm giác đang lạc vào rừng đao núi kiếm, bóng người đan nhau như thiên quân vạn mã. Rõ ràng biết là ảo ảnh trong gương nhưng vẫn có kình phong lùa vào mặt, từng chiêu kiếm như xuyên qua thân thể Lâm Thanh thật ra lại là hư chiêu mê hoặc khiến tâm thần bất an, bản thân nó như đang ngồi trên một lá thuyền dập dềnh nơi đầu sóng ngọn gió, lúc nào cũng có thể bị sóng cả nhấn chìm.
Đang lúc nó run rẩy, Lâm Thanh đoạt lấy mấy món binh khí đao, kiếm, câu, phi tiên của địch nhân, nhưng đằng sau tấm kính tựa hồ là kho vũ khí, chớp mắt lại thêm nhiều binh khí ập tới. Địch nhân cũng cố kỵ không kịp thu lực phá hỏng mặt kính nên không dùng binh khí nặng nề như lang nha bổng, độc tí đồng nhân, đương nhiên Lâm Thanh cũng dễ thở hơn. Y đoán được tăng nhân béo ú cầm thiết bát là người võ công cao nhất của địch nhân, thẳng thừng đoạt lấy mọi binh khí khác nhưng cố ý tránh né thiết bát, dụ Đàm Ca phát chiêu. Mỗi lần cướp được vũ khí ngắn như dao găm liền quăng ngay vào miệng bát đang quay tít, tiếng đinh đang vang lên không ngớt, miệng bát như miệng quái thú, chấn nát tất cả, mọi mảnh vỡ dính hết lên lên thân bát, quả thật có năng lực “tu di nạp giới”.
Đàm Ca tấn công một hồi vẫn vô hiệu liền nóng lòng, chợt thấy Lâm Thanh hụt chân liền chớp thời cơ, quát vang bước khỏi vùng trận pháp, thiết bát đập vào vai trái đối phương. Lâm Thanh chỉ đợi cơ hội này, uốn hông chuyển mã bộ, tung ra một chuyền đấm vào thiết bát. Đàm Ca thầm hớn hở, “Tu Di Nạp Giới Công” hóa lực giải lực, thiết bát quay tít sinh ra một cỗ hấp lực cực mạnh, va chạm với quyền kình của Lâm Thanh, đoạn quát vang, thiết bát xoay ngược lại bay lên. Chiêu Đảo Hành Nghịch Thi này là tuyệt chiêu của gã, từng sử dụng đấu với Truy Bộ Vương trong tiểu điếm ở Phan trấn, nhưng lúc đó gã cố ý thất bại dưới tay Lương Thần nên dùng có ba phần nội lực, hiện giờ dốc toàn lực, thanh thế đương nhiên khác hẳn, nếu Lâm Thanh không kịp rút tay tất cổ tay sẽ gãy lọi.
“Choang”, lòng tay gã đau nhói, chân lực lập tức tiết ra. Gã kinh hãi lui lại mấy bước, thấy trong lòng thiết bát vẫn quay tít trên không lộ ra một mũi thiết tật lê mới biết lúc quyền của Ám Khí Vương đấm vào bát đã phát ám khí xuyên qua đáy bát cắm vào tay mình. Gã ngây người, trong tay Lâm Thanh còn một mũi châm nhỏ chỉ xéo vào mắt phải gã, tuy chưa xuất thủ nhưng hàn ý trong mắt địch thủ khiến tâm thần gã tan nát, loạng choạng lui lại. Lâm Thanh ôm Tiểu Huyền như bóng với hình theo sát, đối diện với uy hiếp của Ám Khí Vương, gã căn bản không kịp đổi hướng, thân thể mập ú khác nào thuẫn bài che chắn, thuận lợi lui đến cuối con đường.
Thanh Sương Lệnh Sứ cười ha hả: “Lâm huynh võ công xuất thần nhập hóa, tiểu đệ bội phục vô cùng.” Một tấm gương bên phải tách ra, lại xuất hiện một lối đi mới.
Lâm Thanh thản nhiên nhìn theo bóng dáng Đàm Ca chật vật thoái lui: “Trước khi đặt chân vào, mong lệnh sứ hồi đáp câu hỏi lúc nãy.”
Thanh Sương Lệnh Sứ trầm giọng: “Lâm huynh quả thật nên thủ hạ lưu tình với Vô Niệm tông, nếu không có Đàm Ca đại sư, e rằng Hứa thiếu hiệp đã rơi vào tay Thái Thân Vương.” Trận kịch đấu vừa rồi khiến Tiểu Huyền hoa mắt, chợt buột miệng hô lên: “Lẽ nào lúc đó Đàm Ca cố ý cứu ta khỏi tay Truy Bộ Vương?”
Thanh Sương Lệnh Sứ cười: “Không thấy Hứa thiếu hiệp bỏ thuốc vào ấm trà, sao Đàm Ca lại bại trong tay Truy Bộ Vương chỉ sau hai, ba chiêu?”
Lâm Thanh bán tín bán nghi, bất quá theo lời Tiểu Huyền miêu tả tình cảnh lúc đó, Truy Bộ Vương quay lưng lại phía nó, đương nhiên Đàm Ca nhìn rõ được mọi cử động của nó. Theo ngữ ý của Thanh Sương Lệnh Sứ, hôm đó nó không thoát thân, Đàm Ca không chỉ không rút lui mà mọi đệ tử Vô Niệm tông hóa trang thành ăn mày cũng không đời nào xuôi tay đứng yên. Nếu từ trước khi nó vào kinh sư đã nằm trong vòng an bài của Ngự Linh đường, tâm kế của Thanh Sương Lệnh Sứ quả thật đáng sợ.
Lâm Thanh buột miệng hỏi: “Vì sao Ngự Linh đường lại xem trọng Tiểu Huyền như vậy?”
Thanh Sương Lệnh Sứ hơi ngẩn người rồi nói ra một câu khiến Tiểu Huyền há hốc miệng kinh ngạc: “Không chỉ mình Tứ Đại Gia Tộc biết Thiên Mệnh Sấm Ngữ của Khổ Tuệ Đại Sư.”
Nó kêu to: “Tám câu sấm ngữ đó là gì?”
Thanh Sương Lệnh Sứ ngây ra: “Sao Hứa thiếu hiệp biết sấm ngữ có tám câu?”
Tiểu Huyền đương nhiên không cho đối phương biết bí mật của Thiên Mệnh Bảo Điển: “Ngươi nói tám câu sấm ngữ trước, ta sẽ cho ngươi biết.”
Thanh Sương Lệnh Sứ phì cười: “Giao dịch thiệt thòi này, bản lệnh sứ không theo.”
Tiểu Huyền trong lòng ngứa ngáy nhưng đành bó tay, đưa mắt nhìn Lâm Thanh, hy vọng y hỏi được tám câu sấm ngữ liên quan đến nó.
Lâm Thanh đưa mắt nhìn lối đi mới xuất hiện: “Tại hạ qua nốt con đường này, lệnh sứ sẽ tiết lộ?”
Thanh Sương Lệnh Sứ đáp: “Lối đi này hoàn toàn không có mai phục, tiểu đệ đợi Lâm huynh ở cuối con đường.”
Lâm Thanh chậm rãi nói: “Có khi tại hạ còn muốn nghe được lời Khổ Tuệ Đại Sư nói lúc lâm chung hơn.”
Thanh Sương Lệnh Sứ thở dài: “Khổ Tuệ Đại Sư vì tám câu này mà tọa hóa, tiểu đệ không dám tự tiện vạch ra thiên cơ, tránh bị thiên phạt.”
Mắt Lâm Thanh lóe lên: “Lẽ nào lệnh sứ cũng tin vào thuyết quỷ thần này?”
Thanh Sương Lệnh Sứ không hề bị khích tướng, thản nhiên nói: “Nếu không tin, đêm qua đã không chừa lại tính mạng cho Hứa thiếu hiệp.”
“Lệnh sứ hà tất lừa dối người khác.” Lâm Thanh châm chọc: “Nếu ban nãy tiểu đệ hơi lỏng tay, vai Tiểu Huyền chắc đã bị thương bởi Hoa Nguyệt Đại Trận.”
Thanh Sương lệnh nghiêm giọng: “Tiểu đệ đã thề với trời cao không có lòng hại Lâm huynh và Hứa thiếu hiệp. Hoa Nguyệt Đại Trận diệu dụng vô cùng, quỷ thần khó đoán, nếu thật sự toàn lực phát động, Lâm huynh vị tất dễ dàng vượt qua.”
Lâm Thanh không phản bác: “Thao túng Hoa Nguyệt Đại Trận chắc do đệ tử của Cơ Quan Vương, nếu Bạch Thạch huynh đích thân khống chế, tin rằng các vị có thực lực giết được tại hạ.” Y biết Hoa Nguyệt Đại Trận do hơn ngàn tấm kính hợp thành biến hóa vô cùng, ban nãy chỉ là bước thăm dò, Thanh Sương Lệnh Sứ võ công tối cao căn bản chưa ra tay nên y ung dung thoát được. Nếu Thanh Sương, Tử Mạch liên thủ trừ khử y, rất có khả năng thành công, chí ít trong lúc kịch đấu không thể chiếu cố cho Tiểu Huyền, đương nhiên y cũng khiến địch nhân phải trả giá rất đắt.
“Lâm huynh quả là người thông minh.” Thanh Sương Lệnh Sứ võ tay cười vang: “Trò đùa đó không phải để vây khốn huynh, mà là giao lưu trước khi gặp nhau, chẳng qua tiểu đệ muốn cho huynh thấy Ngự Linh đường hoàn toàn có đủ thực lực đấu thẳng thừng.”
Lâm Thanh theo lối chính cất bước, trầm giọng hỏi: “Lệnh sứ cố ý dụ tại hạ đến đây có mục đích gì?”
“Đương nhiên muốn hợp tác với Lâm huynh.”
“Hợp tác thế nào?”
Thanh Sương Lệnh Sứ trầm ngâm: “Hỏa động nhi thượng, trạch động nhi hạ, tử vi đông di, đế tinh nhập thế (51). Thiên tượng hỗn loạn cho thấy không lâu nữa tình thế kinh sư sẽ đại biến.”
“Thần Phong Ngự Linh, kề mũi giáo khắp càn khôn.” Lâm Thanh lạnh lùng cắt lời: “Thiên hạ đại loạn không phải là mục đích của Ngự Linh đường sao?” Hai câu tựa thơ mà không phải thơ y thốt ra chính nghe được từ miệng Hồng Trần Sứ Ninh Hồi Phong ngâm nga ở Cầm Thiên bảo tại Xuyên Tây.
Thanh Sương Lệnh Sứ tựa hồ không để ý đến lời trào phúng: “Thời loạn có quy củ của thời loạn, không biết Lâm huynh muốn thấy cảnh các thế lực cùng tham chiến máu chảy thành sông hay hai vị bá chủ đuổi hươu (52) ở Trung Nguyên?”
Lâm Thanh giật mình: “Hai vị bá chủ lệnh sứ nói tới là ai?”
Thanh Sương Lệnh Sứ ung dung đáp: “Chuyến đi Minh Bội phong chắc đã cho Lâm huynh biết thân thế của Minh tướng quân.”
Lâm Thanh thở dài: “Truyền nhân Thiên Hậu vị tất đã bị Ngự Linh đường lợi dụng.” Y và Tiểu Huyền đã tới cuối con đường, tấm gương lặng lẽ dịch sang, mở ra không gian thoáng đãng, cách mười bước là thạch đài chính giữa của thạch thất.
Một người áo đen ngồi xếp bằng trên đó, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ đồng nanh ác. Hắn ngồi thản nhiên, không lộ ra sát khí mà ngược lại, tỏ vẻ ung dung như người đương đầu với gió bão, ngẩng đầu hướng mục quang sáng rực nhìn Lâm Thanh và Tiểu Huyền rồi ngửa mặt cười vang: “Thời loạn đục ngầu, một mình ta tỉnh, đã không thể tranh giành với Tứ Đại Gia Tộc giúp truyền nhân Thiên Hậu lên ngôi, Ngự Linh đường đành lập chủ mới.”
Mắt Lâm Thanh lóe sáng: “Thái Thân Vương? Hay là Thái tử điện hạ?”
Thanh Sương Lệnh Sứ cười lạnh không đáp.
Lâm Thanh trầm tư: “Lệnh sứ dựa vào đâu cho rằng tại hạ sẽ hợp tác với Ngự Linh đường?”
Thanh Sương Lệnh Sứ thản nhiên: “Lâm huynh nên biết nếu không có bản đường cố ý an bài, huynh không thể thuận lợi định ra trận chiến trên tuyệt đỉnh Thái Sơn. Thứ nữa, tiểu đệ biết huynh không thích quyền thế, càng không có ý tranh bá thiên hạ, nhưng cũng không muốn loạn Ngũ Hồ (51) tái diễn.”
Lâm Thanh lớn tiếng: “Lệnh sứ định dùng lời đe dọa người khác chăng?”
Thanh Sương Lệnh Sứ lắc đầu thở dài: “Chính như tiểu đệ nói ban nãy, nếu thiên hạ có một chư hầu đứng lên, quần hùng hưởng ứng, ngoại tộc tất sẽ thừa cơ xâm lấn, nhưng nếu song hùng tranh phong, chí ít tạm thời man di bốn phương cũng phải lựa chọn đứng về một phe, không dám đưa quân đến sát biên cương.”
Lâm Thanh im lặng, lời Thanh Sương Lệnh Sứ tuy chưa hẳn tuyệt đối nhưng cũng không hoàn toàn vô lý. Lịch sử mấy ngàn năm đã dạy rằng kỵ binh người Hồ tuy dũng mãnh nhưng nhân số kém xa người Hán, nếu không phải trong triều nội loạn, ngoại tộc đời nào dám xâm phạm Trung Nguyên?
Thanh Sương Lệnh Sứ nói tiếp: “Tại hạ biết Lâm huynh có chủ kiến, chúng ta hợp tác ắt đều có lợi, phân chia sẽ cùng thiệt hại, quyết định thế nào xin Lâm huynh cân nhắc.”
Tiểu Huyền hiểu lờ mờ, không rõ thiên hạ đang yên lành vì sao lại thành “thời loạn” máu chảy sông? Bức tranh nó tự tay giết Cao Đức Ngôn đêm qua hiện về trong óc, bất giác nó thấy chỉ cần không phải chứng kiến cảnh người với người chém giết lẫn nhau, ai nắm thiên hạ không trọng yếu.
Bất kể Thanh Sương Lệnh Sứ nói thật lòng hay không, ít nhất trong giây phút này nó cũng không đến mức hận Ngự Linh đường thấu xương như trước. Ngự Linh đường và Tứ Đại Gia Tộc tranh đấu nhiều năm đều tổn thất thảm trọng, đúng như Lâm Thanh nói, những ân ân oán oán, thị thị phi phi giữa hai bên há người ngoài cuộc phán đoán được? Chẳng qua nó được tham dự Hành Đạo đại hội, tạo thành cái chết của Mạc Liễm Phong, cộng thêm Hứa Mạc Dương bị Ninh Hồi Phong hại nên mới coi Ngự Linh đường là cừu địch không đội trời chung. Còn với thiên hạ thương sinh, mục đích của Ngự Linh đường hay Tứ Đại Gia Tộc có gì khác nhau, đều muốn lật đổ Hoàng đế hiện tại lập nên triều đại mới, vô số người mất mạng trong quá trình này là lỗi của ai?
Nếu thật sự có thần linh trên trời cao nhìn xuống hạ giới phàm trần, họ sẽ chỉ để tâm đến chân mệnh thiên tử chọn ra từ vạn người? Còn với nước mắt của mỗi huynh đệ tỷ muội, tiếng khóc của thê tử phụ mẫu, liệu có nhìn đến không?
Chưa bao giờ nó dùng quan điểm thấu lòng trời hiểu lòng người này xem xét thế giới vạn vật, nhất thời vô cùng mê hoặc. Ảnh hưởng nhiều năm của Thiên Mệnh Bảo Điển sau khi tay dính máu Cao Đức Ngôn, cộng thêm lời lẽ của Thanh Sương Lệnh Sứ nói ra trong lúc vô tình đã kích phát cách suy nghĩ mới của nó.
Lâm Thanh cảm ứng được nó đang kích động, khẽ nắm tay đẩy nội lực vào, chỉ thấy tâm thần nó xáo trộn, nếu không vì nó không có nội lực, quả thật y hoài nghi nó đang tẩu hỏa nhập ma.
Tiểu Huyền chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt ứa lệ, run rẩy hỏi: “Thủy cô cô phải tính sao?” Nó nhớ đến cái chết của Thủy Tú do chính tay Thanh Sương Lệnh Sứ, biết rằng không nên lấy giết chóc ngăn giết chóc, lấy bạo lực áp chế bạo lực, lại muốn báo thù cho Thủy Tú, nhất thời trong lòng mâu thuẫn cực điểm.
Mắt Lâm Thanh lóe tinh quang, nhìn thân ảnh vững như bàn thạch của Thanh Sương Lệnh Sứ chằm chằm: “Chắc điều kiện hợp tác của lệnh sứ là rũ bỏ ý niệm báo thù cho Cầm Sắt Vương?”
Thanh Sương lệnh sư lại đáp: “Lâm huynh ân oán phân minh, tiểu đệ cũng không làm khó người khác, điều kiện hợp tác chỉ có một: sau trận chiến Thái Sơn cứ việc tìm tiểu đệ báo thù.”
Lâm Thanh hơi rúng động, đối phương thổ lộ nhiều bí mật chỉ để đổi lấy một điều kiện đơn giản, quả không hợp tình lý. Lời giải thích duy nhất là khi trận quyết chiến trên đỉnh Thái Sơn diễn ra vào mười chín tháng Giêng, cũng là lúc kinh thành xảy ra kịch biến!
Trong sát na, y nắm được dụng ý của Thanh Sương Lệnh Sứ, Ngự Linh đường chắc đã chuẩn bị nhiều năm cho trường kinh sư kịch biến này, quyết không để xảy ra sơ sót. Trận chiến giữa y và Minh tướng quân là nguyên nhân căn bản xúc tiến trường kịch biến, Thanh Sương Lệnh Sứ không thể giết y diệt khẩu, mới đem thân phận chân chính của Bạch Thạch, tin tức Vô Niệm tông gia nhập Ngự Linh đường để đổi lấy tín nhiệm của y, bằng không y sẽ truy xét từ manh mối là cái chết của Thủy Tú, những âm mưu hậu trường tất hoàn toàn bại lộ.
Y nghĩ thông ngọn nguồn liền lạnh lùng đáp: “Xem ra sai lầm lớn nhất của lệnh sứ là giết Cầm Sắt Vương?”
Thanh Sương Lệnh Sứ thở dài: “Tiểu đệ cũng bị bức bách, Thủy Tú biết quá nhiều bí mật của Thái Thân Vương, nếu không giết thị, Bát Thiên Tuế tất khó tránh thất bại.”
Lâm Thanh cả kinh, lẽ nào vị bá chủ thứ hai mà đối phương đề cập tới là Thái Thân Vương? Gần như phán đoán về thân phận thật sự của Thanh Sương Lệnh Sứ xoay chuyển, y lập tức tự nhắc đối phương trí kế tuyệt cao, làm gì cũng có thâm ý, phán đoán của bản thân vốn không sai, đối phương dốc sức trợ giúp Thái Thân Vương tất còn nguyên nhân khác.
Thanh Sương Lệnh Sứ tựa hồ nhìn thấu tâm tư y: “Bản đường cùng Tứ Đại Gia Tộc thề không đội trời chung, ân oán mấy trăm năm không thể hóa giải được, tiểu đệ không hề hối hận vì đã giết Thủy Tú, nếu Tứ Đại Gia Tộc báo thù, Ngự Linh đường sẽ toàn lực nghênh tiếp, nhưng nếu Lâm huynh quyết tâm thay mặt phục thù, tiểu đệ đành một mình tiếp chiêu, quyết không nhờ đến Hoa Nguyệt Đại Trận hay sát thủ Vô Niệm tông.” Lời lẽ quang minh chính đại những cũng hàm chứa uy hiếp, nếu y không chịu hợp tác nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của Ngự Linh đường, Thanh Sương Lệnh Sứ sẽ theo quy củ giang hồ quyết đấu sinh tử, nếu y muốn tiêu diệt thế lực của Ngự Linh đường tại kinh sư, họ tất không từ mọi thủ đoạn ám sát, hạ độc.
“Được.” Lâm Thanh trầm tư hồi lâu rồi hạ quyết định: “Tại hạ đồng ý điều kiện của lệnh sứ nhưng mong lệnh sứ nhớ cho, hợp tác chỉ tồn tại đến trước ngày mười chín tháng Giêng. Sau trận chiến Thái Sơn, chỉ cần Lâm mỗ không chết tất sẽ đòi công đạo cho Cầm Sắt Vương.” Dù là địch nhân nhưng lời lẽ của Thanh Sương Lệnh Sứ cũng khiến y tôn trọng, còn về tin tức kinh sư kịch biến, e rằng không ai ngăn nổi, thông báo cho đương kim Hoàng thượng thì trong tình huống thiếu chứng cứ cũng không thể định tội Thái Thân Vương, nếu đánh vào phủ thân vương trước khi ông ta phát động mưu phản há chẳng phải khiến thiên hạ nghĩ rằng Hoàng thượng tàn hại em ruột?
Thanh Sương Lệnh Sứ thở hắt ra một hơi đặt tay lên mặt nạ: “Một lời của Lâm huynh nặng tựa chín đỉnh, đã đáp ứng hợp tác cùng bản đường, tiểu đệ cũng nên cởi mặt nạ bày tỏ thành ý.”
“Bất tất.” Lâm Thanh đưa tay ngăn lại: “Bất kể mục đích của Ngự Linh đường là gì, chỉ hy vọng lệnh sứ nghĩ đến trăm họ thương sinh, ngôi vua dễ lấy, thiên hạ khó giành.” Đó vốn là lời Minh tướng quân, song cũng là lời tận đáy lòng y.
Thanh Sương Lệnh Sứ cúi đầu, nhắc lại từng chữ: “Lời vàng ý ngọc của Lâm huynh, tiểu đệ xin ghi nhớ.”
Lâm Thanh không gì nữa, kéo Tiểu Huyền lui ra, hơn ngàn tấm kính bày hai bên cùng tách ra, để lộ cánh cửa vài thạch thất. Tiểu Huyền như si ngốc, lẩm nhẩm lại câu nói “ngôi vua dễ lấy, thiên hạ khó giành”.
___________________
(51) Trên có lửa cháy, dưới có nước chảy, cung Tử vi dạt về phía đông, sao đế vương nhập thế.
(52) Ý nói tranh giành thiên hạ.
(53) Hay còn gọi là giai đoạn Ngũ Hồ loạn hoa từ năm 304 đến 439 sau sự rút lui của Nhà Tấn (265-420) về miền nam Trung Quốc và trước khi Bắc Triều được thành lập. Tính cả các vua nhà Tấn, thời Ngũ Hồ thập lục quốc có tới gần 150 vua xưng đế hoặc xưng vương. Chiến tranh xảy ra liên miên trên trên hầu khắp miền bắc Trung Quốc. Miền nam tuy không nhiều chiến sự như miền bắc nhưng cũng gặp phải loạn do các tướng gây ra và sau đó là khởi nghĩa nông dân. Chiến tranh Ngũ Hồ loạn Hoa mang nặng tính sắc tộc. Đây là lần đầu tiên các tộc Hồ phương Bắc tràn xuống Trung Nguyên dựng lên chính quyền của chính mình, tranh giành với người Hán và tàn sát lẫn nhau.