Bạn đang đọc Tuyệt Đỉnh Vương Phi – Chương 8: Vũ quốc
Vũ quốc nằm trên một vùng cao nguyên xinh đẹp, những thảm cỏ mênh mông trải đến tận trời xanh. Những ngọn núi cao vời vời, đặc biệt là người Vũ quốc. Nam nhân Vũ quốc tài giỏi, dũng mãnh thiện chiến, lại vô cùng soái. Nữ nhân Vũ quốc tính tình dịu dàng hiền thục nhưng vô cùng cương liệt. Nói chung, Vũ quốc được cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không phát triển chỉ có phí.
Nhắc đến Vũ quốc phải nhắc đến Lâm Bạch Phong. Lâm Bạch Phong ra đời trong hoàn cảnh tứ nước phân tranh, xâu xé quyền lực. Nội bộ Vũ quốc vô cùng lục đục. (T/g: Tứ nước là Thiên quốc, Vũ quốc, Phượng quốc và Lam quốc). Vũ quốc tạm thời chia thành hai phe, phe Thái tử Lâm Bạch Ngọc và phe lục hoàng tử Lâm Bạch Phong. Sau khi Vũ vương băng hà, truyền chỉ dụ cho Lâm Bạch Phong lên ngôi. Hắn vừa phải dẹp loạn phe Thái tử, vừa khắc phục đất nước, vừa chống Thiên quốc, Lam quốc đang nhòm ngó.
Mùa xuân năm Vũ đế thứ 2, đế thân chinh dẫn quân đi chinh phạt 6 nước chư hầu, khải hoàn trở về.
Mùa thu năm Vũ đế thứ 3, Vũ quốc và Thiên quốc liên minh chống lại Lam quốc, lấy sông Giang Thủy là biên giới, mỗi ngưỡi thống lãnh một phương. Phượng quốc là một vương quốc của nữ nhi, không can hệ.
Từ mùa xuân năm Vũ đế thứ 6, Thiên quốc và Vũ quốc luôn tranh tài, đơn giản chỉ là một cuộc đấu, nhưng cuộc đấu không đơn giản như thế, nó là một cuộc tranh tài thực sự, lấy những món đồ thực sự, những bí kíp thực sự để hai nước trở nên giàu mạnh.
Vũ quốc bí sử
Trên đường đến Vũ quốc.
Hai người mặc trang phục hoàng gia Thiên quốc, phi ngựa thẳng tiến hướng về Vũ quốc xinh đẹp. Bạch y nữ nhân một thân triều phục trắng tinh khiết, đuôi váy hơi kéo dài điểm vài bông bỉ ngạn hoa rực rỡ, vừa thanh khiết lại vừa yêu mị. Nam tử một thân hắc y hoàng phục, anh tuấn tiêu sái, thi thoảng liếc nhìn bạch y nữ nhân mặt lạnh như tiền. Đến một khách điếm gần Văn thành, hai người nhảy khỏi ngựa bước vào. (T/g: Văn thành là một thành trì thuộc Thiên quốc, nổi tiếng về những tài tử giỏi thi ca.)
Trong khách điếm hoàng gia
-Vương gia, quận chúa, phòng cho hai người tiểu nhân đã chuẩn bị. Phòng chữ Thiên số 1, số 2, mời hai người lên phòng nghỉ ngơi.- Chủ khách điếm chạy ra xun xoe nói
-Mang một thùng nước lên cho ta.-Như Băng lạnh lùng ra lệnh rồi bước thẳng lên phòng.
-Nhớ thả hoa vào, và chỉ thả mộc lan thôi!-Hoàng Vũ nói thầm vào tai chủ điếm rồi cũng bước lên. Để mặc chủ điếm méo mồm đứng đó, Văn thành cực hiếm mộc lan, mà còn để tắm, khác nào giết hắn.
Nhưng rồi một chậu nước chứa đầy cánh mộc lan trắng cũng được mang lên.
Phòng chữ Thiên số 1
Như Băng lặng yên tắm, những cánh hoa trắng mịn màng trôi lững lỡ càng tăng vẻ đẹp cho làn da như bạch ngọc của nàng.
Nước ấm bốc hơi mịt mù, làm nàng có vẻ mơ ảo.
Đôi mắt đẹp khé nhắm lại, thả người cho trôi xuống bể, chìm đắm.
Kí ức dội về.
Một chiếc xe ô tô trắng chạy trên đường với tốc độ nhanh như xé gió. Người phụ nữ cầm tay lái đang đùa giớn với tử thần, nhưng cô không hề quan tâm, vì trong mắt cô đang dàn dụa nước mắt.
-Chúng ta chia tay thôi!
-Vì sao? Em làm gì sai, em có thể sửa!
-Hết yêu thì chia tay thôi, cần gì lý do!
-Anh…
-Anh gì, cô chỉ là một con bé quê mùa ngu ngốc mà thôi. I.L, tôi không tin! Goodbye!
-Anh sẽ phải trả giá cho chuyện này.-Cô bặm môi, nhìn hắn đầy oán hận.
Tiếp tục dẫm phanh, cô lao thẳng vào vách núi, nhưng những lời của hắn vẫn văng vẳng bên tai.
…
Angel là tên hắn, nhưng hắn không phải Angel. Hắn là Angle, chỉ thay đổi vị trí một chữ mà hắn đã là một góc nhọn đâm vào trái tim kẻ khác. Với cô, hắn là Devil, là ác quỷ, cô cũng là ác quỷ.
Mãi mãi là ác quỷ.
Nàng bất ngờ đứng dậy, nước theo quán tính văng tung tóe. Một giọt nước đọng trên mặt nàng, có vị mặn. Như Băng nở nụ cười chua chát:
-Dù sao,… nó cũng không có tác dụng!
Nàng khoác ác, đứng lên ra ngoài!
Cái gì nên bỏ cũng phải bỏ rồi!
Ngọc Băng trà quán- một quán trà của Phùng Ngọc sơn trang
Như Băng yên lặng đứng thưởng trà, một thân bạch y trắng như tuyết khẽ rung rinh theo gió. Bất kì ai đi qua cũng phải ngước lên nhìn nàng, một mĩ nhân hiếm có khó tìm.
-Thì ra muội ở đây!-Hoàng Vũ một thân hắc y lên tiếng từ đằng sau, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng.
-Đi dạo với ta!
-Ân!
Đường phố Văn thành trang hoàng lộng lẫy không thua kém gì kinh đô. Những tiểu thư e lệ nấp từ xa ngắm nhìn Hoàng Vũ đông không ta xiết. Đi qua mấy con phố, hai người dừng lại bên một cây cầu đá, Hoàng Vũ ôn nhu nói:
-Chúng ta ngồi đây nghỉ một lúc nhé!
-Ân!- Nàng vừa dứt lời, Hoàng Vũ đã phủi sạch bụi trên một tảng đá cho nàng. Như Băng nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt xa xăm. Hoàng Vũ lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
-Có vẻ muội biết Bạch Phong từ trước?
-Không, hắn giống một người trước đây mà muội quen.
-Có thể cho huynh biết là ai không?
-Là một ác quỷ!-Nàng lạnh lùng thốt lên, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi. Bỗng từ xa, tiếng đàn trống thê lương vang lên! Nàng hướng mắt về một khung trời trắng trước mặt, hình như đám tang ai đó, vô cùng linh đình.
-Có chuyện gì vậy?
-Đại phu nhân của Văn Thông lão gia qua đời! Nhà họ đang tỏ chức tang lễ.
-Ừm!
Hai người yên lặng nhìn một lúc thì tang lễ đi qua. Phía trước có hai nữ nhân khóc đến hoa lê đái vũ, tưởng không thể quỳ xuống mà than:
-Mẹ cả, mẹ cả ơi!
-Tỉ tỉ, tỉ tỉ ơi!
Đằng sau lại là một nữ tử khoác áo đay lầm lũi đi theo, khuôn mặt đượm buồn nhưng không phát ra một tiếng khóc
-Con gái thế đấy, mẹ khóc mà chẳng lên tiếng!
-Đúng là…
-Ác quỷ, Yêu tinh hại người!
-Ác quỷ, yêu tinh hại người!
Ác quỷ, yêu tinh hại người!
Ác quỷ, yêu tinh hại người!
Ác quỷ, yêu tinh hại người!
.
.
.
.
.
Ác quỷ, yêu tinh hại người!
Những lời đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Như Băng, mắt nàng chợt hoa lên rồi ngã rục xuống, hai tay bị chặt tai mà những lời đó vẫn còn văng vẳng.
Ác quỷ, yêu tinh hại người!
Nàng thi triển khinh công chạy đi, chạy mãi, chạy mãi không biết dừng ở đâu! Hoàng Vũ cũng vội vàng đuổi theo:
-Băng nhi, muội đứng lại!
-Băng nhi!
Nhưng nàng không còn nghe thấy gì nữa rồi. Như Băng nhảy thảy xuống vực sâu. Từng cơn gió tạt thẳng vào mặt nàng, những giọt lệ rơi theo gió. Trước khi ngã xuống, nàng còn hét lên:
-Tôi không phải ác quỷ!