Bạn đang đọc Tuyệt Đỉnh Vương Phi – Chương 19: Dai như đỉa đói
Một thời gian sau khi Như Băng trở về
Tiết thanh minh, trời trong xanh! Thích hợp tảo mộ, cấm kị chuyện cưới xin, tỏ tình,…( Ta chém a!!!_ _!)
Lý thuyết là vậy nhưng vẫn có người không biết điều đó. Sáng dậy sớm từ canh ba. Đầu tóc chải chuốt cẩn thận. Trường bào đen thêu bạo long, trên tay cầm một hộp trang sức tinh xảo- một dây chuyền hình mặt trăng!
Phủ tể tướng
Như Băng đang cuộn tròn mình như con mèo lười trong chăn, say sưa đánh cờ với Chu công thì một thanh âm như đài catset rè phá giấc ngủ ngàn thu của nàng,
-Băng nhi! Băng nhi!- Giọng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai, dù nàng đã lấy hết chăn gói bịt mà vẫn không thoát khỏi ma âm đó, chỉ thiếu nước chui xuống gầm giường mà trốn, bất quá, ai lại làm thế!
Nàng rốt cuộc không chịu được nữa, ném chăn phóng thẳng ra ngoài, tiện tay vác thêm một cái gối ra đập thẳng vào mặt tên dở hơi không biết điều kia:
-PHONG HOÀNG VŨ!!!!!!!!! HUYNH CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ KHÔNG!!!!!
-Hả, mấy giờ? Canh ba. Mà chuyện đó quan trọng sao?
-Canh 3 đúng không? Vậy huynh không biết đường về nhà mà ngủ đi, đến chỗ muội làm cái con khỉ gì?- Như Băng mỉm cười đầy lạnh lùng. Kiên nhẫn đang giảm xuống mức một con số!
-Muội thấy đấy, hôm nay tiết trời rất đẹp. Trời xanh mây trắng lững lờ trôi!
-Huynh nhìn xem trời có xanh không?- Kiên nhẫn giảm dưới năm
Trời! Một màu đen đen, chấm thêm màu vàng!
-Uhm, hoa cũng đã nở rồi kìa, trên cánh hoa còn đọng sương long lanh!
-NÓI TRỌNG ĐIỂM!- Kiên nhẫn bằng không!
-Uhm, trọng điểm là ta thích muội! Ta quyết định từ giờ trở đi sẽ theo đuổi muội!- Hoàng Vũ ánh mắt nhu tình vạn trượng phóng điện về Như Băng, bàn tay nắm chặt biểu lộ sự quyết tâm!
-_.__!!!
-Muội không tin à? Huynh nghiêm túc đó!- Hắn rút từ trong người ra một hộp quà vô cùng tinh xảo, được hai đại nam nhân gói bằng giấy viết thánh chỉ, nhăn nhúm không tưởng nổi
-Huynh ăn nhầm bả chó à!-Lòng kiên nhân tụt về mức âm!
-Ơ!
-huynh đúng là có vấn đề về thân kinh rồi! CÚT!!!!!!!!!!!! LẦN SAU SÁNG SỚM ĐỪNG LÀM PHIỀN TA!-Như Băng bốc hỏa, giựt lấy cái hộp quà rồi phi thân bay thẳng đi. Hoàng Vũ đang định thi triển khinh công đuổi theo thì một cây quạt tinh xao chặn trước mắt hắn. Nam tử mặt tựa Phan An ôn nhu mỉm cười nhìn hắn:
-Đừng đuổi theo, thành công rồi!
-Ta tưởng ngươi bảo muội ấy phải rơi nước mắt ôm chầm lấy ta chứ!- Hoàng Vũ lo lắng nhìn về phương xa, nàng chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng manh, ra ngoài sẽ lạnh chết!
-Ta ở với Băng thời gian còn nhiều hơn ở với ngươi, ta còn không hiểu tính nó sao? Yên tâm, kế hoạch không thành công ta không phải tên là Bảo Nam!- Bảo Nam vừa nói vừa hận không thể bay ngay về phòng cười cho đã, tên hắn dĩ nhiên không phải Bảo Nam, hắn là Phùng Ngọc Bảo Nam mà! Thành công hay không không liên quan đến hắn
-Nam!
-Gì?
-Ta không ở với ngươi. Ta không có khuynh hướng thích nam sủng! Vì vậy..
-Vì vậy…?- Mặt Bảo Nam đen lại
-Ngươi đừng nói ám muội như thế!- Hoàng Vũ vừa nói xong phi thân chạy mất, để mặc Bảo Nam bạo phát tại chố:
-TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI RA ĐƯỜNG BỊ XE TÔNG, LÊN GIƯỜNG KIỆT SỨC MÀ CHẾT! @%^*&@!#^&*&^%$%#$%^&*()^%$#!( T/g: Hai huynh đệ nhà này mắng chửi người vô cùng không văn minh, chúng ta nên bỏ qua!
—————————-Ta là phân cách tuyến: “Cầu hôn lần 1!” —————————-
Về phía Như Băng, sau khi phi thân bay đi chợt nhận ra mình ăn mặc siêu mỏng manh. Dù là con người hiện đại cũng không thể hủy hoại thuần phong mĩ tục đên mức này được, quyết đinh canh ba mò vào phòng ngủ Tinh Vệ đánh một giấc. Tinh Vệ đi trộm về, mệt mỏi muốn lên giường đánh một giấc thì…
-Á! Ngươi đè lên người ta!
-Á, sao, sao ngươi lại ở trong phòng ta?
-Ngươi về rồi à, thôi ngủ đi!
-Ngươi … cho ta!
-Của ta!
-Nào!
-Băng, cho ta!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
(T/g: Đừng hiểu nhầm, họ giành nhau cái chăn ý mà! :MatCuoi (9): :MatCuoi (9): :MatCuoi (9: Ta biết sẽ có ối người hiểu nhầm!)
Trưa hôm sau, hai người dậy với đôi mắt thâm đen như cú mèo, nhìn nhau cười ầm lên. Chải chuốt gọn gang, xong xuôi, Tinh Vệ mới “từ từ” phát tiết:
-Sao hôm qua ngươi đột nhập phòng ta? Sao ngươi lại dành chăn của ta? Sao ngươi lại ngủ chỗ ta? Khai mau!
-Dạ, khai!- Như Băng vì tránh sự phát tiết của Tinh Vệ, khai hết toàn bộ sự thật bất ngờ sang sớm hôm nay. Nghe xong, chén trà vừa vào miệng Tinh Vệ bye bye với chủ nhân về với đất mẹ. Vuốt ngực cho bình tĩnh lại, Tinh Vệ hét ầm lên:
-Cái gì? Hắn cầu hôn ngươi? Không hiểu hắn ăn phải bả chó gì mà đi thích một người như ngươi!
-Ta không biết! Giờ ta phải làm gì?
-Ngươi đúng là IQ cao EQ thấp! Ngươi nghĩ rằng Bảo Nam không nhúng tay vào vụ này? Ngoài hắn ra thì còn ai biết nam nhân phải theo đuổi nữ nhân?
-Đúng là ta đã quên mất Nam ca là con cáo già! Ta sẽ từ từ chơi với hai con người đó!
-Thật khác với phong cách NHANH- GỌN- NHẸ của ngươi!
-Tất nhiên, đôi khi chơi một chút mới vui!- Như Băng nở một nụ cười quỷ dị nhưng mê hoặc chết người!
———————Ta là phân cách tuyến: “Cầu hôn lần 1” ———————
Cùng lúc đó, ở một góc vương phủ
-Ngươi xem tiếp theo ta nên làm thế nào?- Hoàng Vũ vẻ mặt xu nịnh nhìn Bảo Nam, không còn một chút phong thái vương giả. Bảo Nam phe phẩy quạt, rồi bất ngờ gập lại nói:
-Ngay mai ngươi mua toàn bộ hoa hồng nhung xếp thành hình trái tìm đủ 1001 bông nha!
-Vì sao phải thế?
-Ngu! Hồng nhung tượng trưng cho tình yêu say đắm nồng nhiệt, 1001 có ý nghĩa Em là người phụ nữ anh yêu trọn đời trọn kiếp! “Nhưng cũng có thể ngươi yêu nam nhân!” –Bảo Nam bỏ thầm câu đó trong lòng.
Nhìn thấy Hoàng Vũ vội vã phi thân đi, Bao Nam nở một nụ cười quỷ dị:
-Băng nó thích nhất Bỉ Ngạn, đặc biệt là Mạn Châu Sa Hoa chứ không hề thích hoa hồng!^^ (P/s: tên khác là loa kèn nhện đỏ!^^) (1)
Sáng hôm sau, người dân kinh thành chứng kiến một chuyện lạ có một không hai, vô cùng siêu cấp hoành tráng, lần đâu tiên có trong lịch sử Thiên quốc, Vũ vương gia tỏ tình!!!!!!!!!!!!!!!!
Phong Hoàng Vũ đứng giữa hình trái tim, nhìn Như Băng với ánh mắt thâm tình vô hạn. Nàng chưa kịp phản ứng thì hắn đã lên tiếng:
-Băng, huynh yêu muội! Muội là nữ nhân huynh yêu nhất trên đời! Cho dù núi có thành đường, mùa hè có tuyết, giữa trưa có trăng, mặt trời đổi ngôi chiếu sáng ban đêm, sông Ngân Hà có ngừng chảy, thì huynh vẫn yêu muội. Hãy để cho huynh có cơ hội được chăm sóc muội cả cuộc đời này! (T/g: :MatCuoi (26)::monkey09:)
Những nữ nhân đang tụ tập xung quanh đang rú lên vì màn tỏ tình siêu đặc sắc của Hoàng Vũ thì Như Băng vẫn lạnh lùng, nhước mi hỏi:
-Huynh vẫn ăn nhầm bả chó à? Muội là nữ nhân huynh yêu nhất? Biết đâu huynh lại yêu thích nam nhân! Mà huynh biết sông Ngân Hà là sông gì không?
Hoàng Vũ mặt ngu ngơ, hắn theo lời Nam nói mà học thuộc chứ có biết sông Ngân Hà ở cái chỗ quái quỷ nào đâu.
-Không biết à? Không biết thì lần sau đừng có nói!- Nói rồi thủng thẳng bỏ đi. Thảo nào sáng nay Nam ca gọi nàng dậy sớm thế, thì ra là làm nữ chính àn tỏ tình phát nôn phát ọe này!
Không biết đi đâu, Băng tiến thẳng đến chỗ Tinh Vệ chơi, dọc đường đi, nàng suy nghĩ mãi về việc Vũ làm sáng nay. Một nam nhân như hắn ai mà không động tâm. Nhưng từ khi tự tay giết Trình Phong, tim nàng đã bị một lớp mặt nạ, một lớp mặt nạ không dày, nhưng đủ để xiết chặt trái tim nàng mỗi khi nàng động tâm, cảnh báo cho nàng những khó khăn nàng có thể trải qua, và nàng không đủ dũng khí. Bảo không quan tâm gì đến Vũ? Hoàn toàn không phải, nàng thích Vũ, nhưng không biết phải đối mặt thế nào. Thôi đành để nó thuận theo tự nhiên vậy!
Còn về phía Hoàng Vũ, sau khi Như Băng bỏ đi, hắn thất thểu quay về cung. Thấy tâm trạng hoàng đệ có vẻ bất ổn, Hoàng Thiên lên tiếng trêu chọc:
-Sao , huynh nghe nói hình như sáng nay có người ở giữa chợ cầu hôn với Như Băng à? Thế đã ôm được mỹ nhân về chưa?
-Haiz, nàng từ chối đệ?
-Chẹp chẹp chẹp! Kém quá, quá kém! Để huynh bày cho đệ một cách!
————Ta là phân cách tuyến: “Cầu hôn lần 2”-Ta ghét làm phân cách tuyến! ————
Sáng sớm hôm sau
Như Băng bị Hoàng Vũ lôi lên một ngọn đồi tuyệt đẹp, Trên đỉnh đồi chỉ có một cái cây vô cùng to, cành lá xum xuê. Xung quanh trông vô vàn bách hợp và hoa cúc. Như Băng mặt đen lại, nàng dù ít đọc tiểu thuyết những cũng biết bách hợp và hoa cúc là gì. Hắn làm thế này là ám chỉ ai đây.
Trong lúc đó, Hoàng Vũ vẫn đang mải mê ngắm nhìn Như Băng rồi chẹp miệng:
-Muội đẹp thật đó Băng à!
-…
-Thật mà, huynh chỉ muốn đem muội về nhà nhét vào trong phòng, hằng ngày làm muội không còn sức bỏ trốn được!
Đại ca, huynh có cần vô sỉ đến thế không?
“Rầm” Hoàng Vũ vừa dứt lời thì trên cây, một lục y nam nhân rơi xuống, cười đến lúc bụng gập lại. Cả hai đều bất ngờ hét lên:
-Lâm Bạch Phong! Ngươi đến đây làm gì?
Chuyện hắn từ bỏ hoàng vị đã lan truyền khắp nơi, đương nhiên họ biết. Chỉ không ngờ hắn lại đến Thiên quốc thôi!
-Ta đi du ngoạn sơn thủy. Băng, nàng có còn chỗ cho ta ở nhờ không?- Hắn mỉm cười hướng Như Băng nói. Nàng còn vui hơn bắt được vàng, kéo tay hắn đi:
-Được, ta đưa ngươi đi!