Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 5: Chẳng Lẽ Là Thiên Tài?


Đọc truyện Tuyệt Đỉnh Đan Tôn – Chương 5: Chẳng Lẽ Là Thiên Tài?

Nghe được những lời này của Phương Lâm, rất nhiều đệ tử Đan Đồng ở đây bao gồm cả Mộc Yến trưởng lão trên thạch đài, sắc mặt đều cực kỳ đặc sắc. Tất cả đều nhìn về phía Phương Lâm, ánh mắt giống như nhìn quái vật.

Đây phải là người da mặt dày tới mức nào, mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?

Ngay cả Lục Tiểu Thanh đang lo lắng cho Phương Lâm, cũng bị lời Phương Lâm nói chọc cho dở khóc dở cười. Ngươi rõ ràng đang ngủ gật, nhận vậy luôn đi có được hay không? Còn trầm tư? Tiếng ngáy đã lộ ra tất cả.

Mộc Yến trưởng lão cũng tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng luôn luôn nghiêm khắc, lại gặp phải loại cực phẩm như Phương Lâm này, trợn tròn mắt nói mò. Trong lòng nàng càng không thích Phương Lâm.

Phương Lâm ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, mắt đối diện cùng Mộc Yến trưởng lão, hoàn toàn không có chút chột dạ. Biểu hiện ung dung bình tĩnh này, ngược lại khiến cho Mộc Yến có hơi kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, trong lòng Mộc Yến trưởng lão đã có tính toán, lập tức nói:

– Phương Lâm, ngươi nói ngươi không ngủ, mà đang nghe ta giảng bài sao?

Phương Lâm gật đầu, nói:

– Đệ tử thật sự đang nghiêm túc nghe trưởng lão giảng bài, tuyệt đối không có chút thất thần nào.

– Thật không biết xấu hổ!

Đây là ý nghĩ trong lòng tất cả đệ tử Đan Đồng lúc này.

Khóe miệng Mộc Yến trưởng lão khẽ cong lên, nói:

– Đã như vậy, ta sẽ ra vài đề kiểm tra ngươi. Tất cả đều liên quan tới nội dung ta vừa giảng bài. Nếu như ngươi đáp được, ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu như ngươi đáp không được, ta tất nhiên sẽ đánh gãy hai tay, hai chân ngươi, sau đó huỷ bỏ một lần cơ hội thăng cấp của ngươi!

Lời này vừa nói ra, không ít người đều nhìn về phía Phương Lâm với ánh mắt thương hại. Đánh gãy tay chân cũng không tính là gì, còn muốn loại bỏ một lần cơ hội thăng cấp. Trừng phạt này không thể nói là không nặng.

Đệ tử Đan Đồng có thời gian năm năm, cũng chỉ có năm lần cơ hội thăng cấp. Thất bại một lần lại ít một lần.

Hôm nay nếu như Phương Lâm bị trừng phạt, vậy cũng chỉ có bốn lần cơ hội thăng cấp. Đối với đệ tử Đan Đồng mà nói, điều này quả thực chính là nghiêm khắc trừng phạt nhất.

Trên mặt Lục Tiểu Thanh đầy vẻ lo âu, muốn mở miệng cầu tình cho Phương Lâm. Nhưng nghĩ tới mình chẳng qua là đệ tử Đan Đồng, làm gì có tư cách cầu tình cho Phương Lâm?

Khang Lộc ngồi ở phía trên, vẻ mặt giống như xem kịch vui, hình như đang chờ đợi cục diện Phương Lâm bị đánh gãy hai tay, hai chân kia.

Khi mọi người ở đây cho rằng Phương Lâm sẽ do dự không quyết, Phương Lâm vô cùng quyết đoán ung dung nói:


– Vậy mời trưởng lão ra đề.

“Tiểu tử này, xem ra là không chịu cầu tiến.”

Khang Lộc khẽ lắc đầu. Thân thể cây khô gặp mùa xuân gì chứ? Không có tư chất, lại là một kiểu người như vậy, thật sự khiến cho người ta thất vọng.

“Phương Lâm à Phương Lâm, ai bảo ngươi và Lục Tiểu Thanh thân thiết như vậy. Ta thật ra muốn xem thử, sau khi ngươi bị đánh gãy tay chân, Lục Tiểu Thanh còn có thể để ý tới ngươi nữa hay không?

Vẻ mặt Tôn Hạo cười lạnh nhìn Phương Lâm, không kịp chờ đợi, muốn xem kết quả Phương Lâm thê thảm.

Mộc Yến nhìn Phương Lâm, trong lòng ngược lại có hơi nghi ngờ. Vì sao người này lại tự tin đến vậy? Ánh mắt đặc biệt trong suốt, hoàn toàn không thấy sợ hãi. Điều này thật sự rất không bình thường.

– Ngươi nghe cho kỹ. Vừa rồi ta đề cập tới, hoa Thu Nguyệt Bạch này có công hiệu gì?

Mộc Yến không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói ra đề thứ nhất.

Vấn đề này vừa nói ra, không ít đệ tử Đan Đồng phía dưới đều biết đáp án. Lục Tiểu Thanh cũng biết, muốn len lén nói cho Phương Lâm.

– Đề này đơn giản. Thu Nguyệt Bạch chính là thảo dược có tính hàn, trực tiếp ăn vào có giảm bớt chứng hỏa, áp chế võ giả huyết khí vô cùng nóng nảy. Nhưng ăn quá liều, sẽ tạo thành võ giả khí huyết ngưng trệ. Người nghiêm trọng sẽ tổn thương kinh mạch. Thu Nguyệt Bạch có thể chế luyện Thu Lộ đan, Băng Nhan đan, Huyền Thủy đan, Hàn Sương đan.

Phương Lâm không nhanh không chậm nói.

Mộc Yến nghe vậy, trên mặt có vẻ kinh ngạc. Mà các đệ tử Đan Đồng phía dưới, ai nấy đều mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm.

Lục Tiểu Thanh vui mừng bất ngờ nhìn Phương Lâm. Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới hắn tự nhiên lại thật sự trả lời được.

– Hắn làm sao có thể trả lời được? Hắn không phải một phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết sao? Hắn chẳng lẽ lại thật sự nghe giảng bài?

Sắc mặt Tôn Hạo khó coi, căn bản không ngờ được Phương Lâm có thể trả lời đúng.

Trên mặt Khang Lộc có vẻ kinh ngạc, lập tức nhíu mày.

– Tiểu tử này ngược lại có phần vượt ra ngoài dự đoán.

Khang Lộc cười mà như không cười nói. Người bên ngoài cũng không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Người kinh ngạc nhất vẫn là Mộc Yến. Bởi vì nàng vững tin, vừa rồi Phương Lâm này thật sự đang ngủ gật, căn bản không có nghe mình giảng bài. Về điểm này không thể nghi ngờ.


Nhưng bây giờ Phương Lâm lại hết sức ung dung trả lời vấn đề của mình, hoàn toàn không có chút sai lầm nào. Đơn giản là câu trả lời hoàn mỹ nhất.

– Thế nào trưởng lão? Chẳng lẽ đệ tử trả lời không đúng sao?

Phương Lâm nhìn thấy Mộc Yến không nói lời nào, lập tức nghi ngờ hỏi.

Mộc Yến lấy lại tinh thần, đôi mi thanh tú nhíu lại, cảm thấy thời khắc này Phương Lâm đang cố ý khiến mình khó chịu.

– Ngươi đáp rất tốt. Chỉ có điều ta còn có hai đề nữa, hi vọng ngươi có thể tiếp tục trả lời đúng. Bằng không trừng phạt của ta đối với ngươi sẽ không thay đổi.

Mộc Yến nói.

Phương Lâm cười, nói:

– Trưởng lão cứ việc ra đề.

“Không biết sống chết!”

Rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều không nhịn được âm thầm nói. Bọn họ cảm thấy Phương Lâm đắc ý thái quá. Hắn cho rằng may mắn trả lời được một đề là có thể trả lời được tất cả các vấn đề sao?

Trong lòng Mộc Yến cũng tức giận. Nàng lập tức thoáng suy nghĩ, nghĩ ra một vấn đề có độ khó khá lớn.

– Ngươi hãy nghe cho kỹ, trước đó ta nhắc tới Thanh Tâm Đan, cần loại thảo dược nào để chế luyện?

Mộc Yến mở miệng nói.

Vấn đề này vừa ra, không ít đệ tử Đan Đồng ở đây đều lộ vẻ vắt óc suy nghĩ. Chỉ có rất ít người trong lòng biết đáp án. Khang Lộc này chính là một người trong số đó.

Đề này có độ khó, đệ tử Đan Đồng bình thường không thể trả lời được. Độ khó của đề sát hạch thăng cấp chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Vừa rồi lúc Mộc Yến giảng bài cũng không nói quá kỹ càng tỉ mỉ. Lúc này nàng đưa ra vấn đề này bảo Phương Lâm trả lời, ngược lại có vài phần cố ý muốn gây khó dễ.

Lục Tiểu Thanh muốn nói đáp án cho Phương Lâm, nhưng đề này ngay cả nàng cũng không biết đáp án. Dù sao nàng cũng chỉ là đệ tử nhập môn một tháng. Vấn đề này nàng căn bản không thể trả lời được.

Lúc này, Lục Tiểu Thanh cũng chỉ có thể cầu khẩn Phương Lâm tự cầu nhiều phúc. Nàng không giúp được cái gì.


Phương Lâm nhìn Mộc Yến, lộ ra một nụ cười mỉm, nói:

– Vấn đề này đệ tử cũng vừa mới biết.

– A? Vậy ngươi nói thử xem.

Trong lòng Mộc Yến kinh ngạc, nhưng vẫn không mấy tin tưởng Phương Lâm có thể trả lời được vấn đề này.

Rất nhiều người ở đây cũng cảm thấy Phương Lâm đang cứng rắn chống đỡ. Vấn đề này khó như vậy, ngươi một người vừa mới nhập môn một tháng, lại là phế vật lăn lộn ăn rồi chờ chết làm sao có thể trả lời được?

Chỉ nghe Phương Lâm nói:

– Thanh Tâm đan chỉ là nhóm đan dược không nhập lưu, chính xác mà nói là nhân giai hạ phẩm, có tác dụng tĩnh tâm an thần thuận khí. So với nói là đan dược, không bằng nói là một loại thuốc bổ, đối với võ giả có tác dụng không lớn. Nó cần Tĩnh U thảo, nước không nguồn cùng với Đăng Oánh hoa tới chế luyện.

Sau khi Phương Lâm trả lời xong, toàn bộ đan đàn im lặng như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt cổ quái nhìn Phương Lâm. Mỗi người đều có biểu tình vô cùng đặc sắc.

Trong mắt Mộc Yến cũng liên tục hiện ra tia sáng kỳ dị. Phương Lâm trả lời quả thực chính là tiêu chuẩn đến mức không thể lại tiêu chuẩn hơn. Nhưng mấu chốt là Phương Lâm làm sao có thể trả lời được?

Miệng Lục Tiểu Thanh khẽ mở ra. Trong lòng nàng vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Mà Tôn Hạo cách đó không xa sắc mặt lại tái xanh, khó coi giống như ăn phải chuột chết.

Ngồi phía trên, biểu tình Khang Lộc cũng thay đổi, có thêm vài phần nghiêm trọng.

Đối với biểu tình kinh ngạc của những người ở đây, trong lòng Phương Lâm không quá để ý.

Nói đùa, Phương Lâm ta đường đường là Đan Tôn có được không? Bảo ta trả lời vấn đề đơn giản như vậy quả thực chính là đang sỉ nhục ta đi? Nếu không phải hiện tại không thể làm theo ý mình, loại vấn đề này Phương Lâm ta căn bản xem thường trả lời.

Nếu như Phương Lâm vẫn là Phương Lâm kiếp trước, nếu ai hỏi hắn loại vấn đề này, Phương Lâm nhất định sẽ nhảy dựng lên, một tát đánh tới trên mặt người kia, sau đó đạp hắn một cước bay hơn mười dặm.

Đường đường là Đan Tôn lại phải trả lời ngươi loại vấn đề về đan dược không nhập lưu này, đây không phải là sỉ nhục người thì là cái gì?

Khi Phương Lâm trả lời vấn đề này, trong lòng cũng cực kỳ phiền muộn. Nhưng vừa nhìn thấy biểu tình kinh ngạc và khó có thể tin nổi của mọi người xung quanh, trong lòng hắn lại thư thái không ít.

Mộc Yến trưởng lão cuối cùng lộ vẻ xúc động, thu hồi lại cảm giác không thích đối với Phương Lâm ban đầu, có thêm vài phần hiếu kỳ và kinh ngạc nghi ngờ.

– Phương Lâm, ngươi nhập môn mấy năm?

Mộc Yến không nhịn được hỏi. Nếu như tư cách đệ tử cũ nhập môn ba bốn năm, ngược lại rất có khả năng biết được đáp án của vấn đề này.

Phương Lâm nói:

– Đệ tử mới vừa nhập môn một tháng.


Biểu tình trên mặt Mộc Yến cứng đờ, không nhịn được nói:

– Ngươi mới nhập môn một tháng? Sao có thể như vậy được?

Nghe được Mộc Yến nói, trên mặt rất nhiều đệ tử Đan Đồng phía dưới đều lộ ra vẻ lúng túng. Bọn họ đều là đệ tử Đan Đồng nhập môn đã vài năm, nhưng còn không bằng một đệ tử mới nhập môn một tháng. Thật sự mất mặt.

Chỉ có điều cũng kỳ quái. Phương Lâm hắn mới nhập môn một tháng, hơn nữa một tháng này gần như là bỏ phí. Tại sao lúc này hắn lại trở nên lợi hại như vậy, liên tiếp trả lời hai vấn đề, hoàn toàn không có một chút sai lầm nào.

Phương Lâm vừa cười vừa nói:

– Đệ tử quả thật mới nhập môn một tháng.

Mộc Yến chợt nhớ tới, Mạnh Vô Ưu đã từng nói với nàng về một đệ tử mới tới tên là Phương Lâm, có thân thể cây khô gặp mùa xuân khó có được. Chẳng lẽ chính là người này?

Nghĩ tới đây, trong lòng Mộc Yến càng thêm kinh ngạc hơn. Thân thể cây khô gặp mùa xuân tuy rằng hiếm thấy, nhưng nhập môn một tháng có thể có kiến thức thảo mộc cơ sở không tầm thường như vậy, biểu hiện như vậy hoàn toàn không giống như một người lăn lộn ăn rồi chờ chết.

– Phương Lâm, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc. Ta còn có một vấn đề, cho dù ngươi trả lời không được, ta cũng sẽ không trách phạt ngươi.

Mộc Yến nói.

Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh bất ngờ vui mừng vô cùng. Trái tim đang lơ lửng giờ xem như được đặt xuống. Nàng lập tức cho Phương Lâm một ánh mắt khích lệ.

Phía xa Tôn Hạo thấy vậy, trong lòng rất ghen tỵ. Đối với Phương Lâm, hắn càng thêm oán hận và đố kị.

– Trưởng lão xin cứ hỏi.

Phương Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Mộc Yến gật đầu, không coi thường Phương Lâm, trực tiếp hỏi:

– Triều Dương Quả ba lá, vật ấy bình thường sinh trưởng ở nơi nào?

Vấn đề này vừa ra, Khang Lộc ngồi ở phía dưới, nhất thời thần sắc biến đổi.

Người bên cạnh chú ý tới sắc mặt của hắn, thận trọng hỏi:

– Khang sư huynh, sư huynh làm sao vậy?

Khang Lộc trầm giọng nói:

– Lần trước sát hạch thăng cấp, ta chính là sai đề này.

Người bên cạnh nghe vậy, cũng vô cùng kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.