Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 33: Nếu So Tài Về Luyện Đan?


Đọc truyện Tuyệt Đỉnh Đan Tôn – Chương 33: Nếu So Tài Về Luyện Đan?

– Phương Lâm! Nhanh dừng tay!

Lư Cửu Hà hô lớn.

Nghe vậy, Phương Lâm cũng không thể tiếp tục đánh nữa, chỉ có thể ngoan độc đập hai quyền ở trên mặt Khang Lộc, lúc này mới bất đắc dĩ ngừng tay.

Khóe miệng Lư Cửu Hà co giật. Ta cũng đã bảo ngươi dừng tay, ngươi còn đánh thêm hai quyền ở trên mặt Khang Lộc. Ngươi có cần quá đáng như thế không?

Chỉ thấy thời khắc này, Khang Lộc đã nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, toàn thân trên dưới đều là vết tích bị Phương Lâm hung hăng đánh mạnh. Trên mặt là rõ ràng nhất, hai bên sưng lên thật cao. Hai con mắt một bên đỏ một bên tím. Lúc này cho dù người có quen biết với Khang Lộc, nhìn thoáng qua cũng không nhận ra là hắn.

Chỉ có điều thời khắc này Khang Lộc còn chưa mất đi ý thức, mà trợn trừng đôi mắt sưng đỏ, vô cùng thù hận nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.

Thật ra trong lòng Khang Lộc đang suy sụp. Mình tự nhiên thất bại bởi Phương Lâm mới nhập môn một năm. Đối với Khang Lộc mà nói, đây là sự thật khó có thể tiếp nhận được.

Hơn nữa Khang Lộc cũng vô cùng chấn động kinh ngạc. Từ trong giao đấu vừa rồi, Khang Lộc đã biết Phương Lâm cũng là cảnh giới Nhân Nguyên ngũ trọng. Nhưng một năm trước, Phương Lâm rõ ràng chỉ là Nhân Nguyên nhị trọng mà thôi, còn xa mới bằng được mình.

Lúc này, cảnh giới của Phương Lâm lại tương đương với mình. Điều này quả thực là quỷ dị.

Lư Cửu Hà vội vàng đi tới, kiểm tra thương thế cho Khang Lộc. Nhìn thấy bộ dáng thê thảm này của Khang Lộc, hắn nhất thời căm tức Phương Lâm.

– Phương Lâm, luận bàn võ đạo điểm đến thì ngừng. Ngươi xem thử chuyện tốt ngươi làm đi?

Lư Cửu Hà cả giận nói.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

– Lư sư huynh cũng thấy đấy, Khang sư huynh có thực lực quá mạnh mẽ, ta chỉ có thể toàn lực ứng phó. Nếu như ta nương tay, sợ rằng hiện tại người nằm trên đất chính là ta.


– Ngươi thật là quá đáng! Tàn hại đồng môn chính là tội lớn. Ngươi có biết tội của ngươi không?

Lư Cửu Hà mới không quan tâm tới những điều này. Dù sao hắn nhất định phải chụp một tội tổn thương đồng môn ở trên đầu Phương Lâm.

Vẻ mặt Phương Lâm vô tội nói:

– Lư sư huynh nói lời ấy sai rồi. Sư huynh đừng thấy ta hiện tại đứng ở chỗ này, thật ra ta cũng bị thương có được không? Hơn nữa ta bị thương chính là nội thương không nhìn thấy được. Nói không chừng vài ngày sau ta lại nôn ra máu trọng thương khó có thể xuống giường. Đến lúc đó Khang sư huynh sợ rằng cũng muốn gánh chịu một tội tàn hại đồng môn đi?

Nghe được Phương Lâm này cực kỳ không biết xấu hổ nói vậy, Khang Lộc nằm trên mặt đất quả thực choáng váng. Ngay cả người ngươi ta cũng không đụng tới được, ngươi bị nội thương cái rắm.

Sắc mặt Lư Cửu Hà khó coi, nói:

– Ngươi làm vậy hoàn toàn là chơi xấu!

Phương Lâm cũng không muốn nói thừa với Lư Cửu Hà, nói:

– Lư sư huynh, ta chỉ muốn hỏi một câu. Nếu như ta bị Khang Lộc sư huynh đánh bị thương, sư huynh sẽ vội vàng nổi giận như vậy sao?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó im lặng. Lư Cửu Hà rất muốn nói tất nhiên sẽ vậy, nhưng dù thế nào hắn cũng nói không nên lời.

Phương Lâm khẽ hừ một tiếng, cũng không muốn cố làm ra vẻ với những người này, nói:

– Lời đã nói hết, Lư sư huynh vẫn thu liễm một chút thì thỏa đáng hơn. Chuyện này truyền ra, thua thiệt chưa chắc đã là ta.

Ánh mắt Lư Cửu Hà thâm trầm, nói:


– Ngươi là đang uy hiếp ta sao?

Phương Lâm lắc đầu, mỉm cười nói:

– Ta làm sao dám uy hiếp Lư sư huynh? Dù sao phía sau Lư sư huynh còn có vị phật lớn Vu Thu Phàm này, ta lại không thể trêu vào, ta cũng chỉ có thể khi dễ Khang Lộc một chút.

Lư Cửu Hà cười lạnh, nói:

– Nếu biết Vu Thu Phàm sư huynh ở phía sau, vậy ngươi còn dám đánh Khang Lộc bị thương? Lá gan lại không nhỏ.

Phương Lâm cười nhạt nói:

– Ta sợ cái gì? Vừa không có địa vị cũng không có thế lực, các ngươi muốn đối phó ta thì đối phó ta. Chỉ có điều ta cũng không thể để mặc cho các ngươi khi dễ có đúng không? Ta đánh không lại các ngươi, không thể làm gì khác hơn là lấy Khang Lộc tới trút giận. Sau này các ngươi dự định chèn ép ta thế nào, các ngươi cứ tùy ý là được.

Mọi người không nói gì. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Phương Lâm nói lời này vẫn có vài phần đạo lý.

Phương Lâm thật sự một thân một mình cô độc, cũng chỉ là một đệ tử hạ đẳng, muốn địa vị không có địa vị, muốn nhân mạch không có nhân mạch. Nhìn thế nào cũng là phía cực kỳ yếu thế.

Nếu đã yếu thế như vậy, dĩ nhiên là chân trần không sợ mang giày. Ngươi muốn khi dễ ta? Ta đương nhiên không thể để cho ngươi tùy tiện khi dễ?

Tượng đất còn có ba phần lửa, huống gì là một thiên tài đan đạo. Ngươi muốn khi dễ ta, ta nhất định phải đánh ngươi.

Đánh không được người lợi hại, vậy đánh kẻ không lợi hại vậy.

Về phần hậu quả, trời mới suy nghĩ tới hậu quả. Đánh trước rồi hẵng nói. Dù sao nợ nhiều không đè người.


Đối mặt với một Phương Lâm lưu manh như vậy, Lư Cửu Hà có một cảm giác không biết ra tay từ đâu.

– Phương Lâm, ngươi giỏi lắm. Nhưng chuyện ngươi làm hôm nay, hậu quả lại cực kỳ nghiêm trọng.

Lư Cửu Hà chỉ có thể nói như thế.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

– Lư sư huynh muốn đối phó với ta, cứ việc ra tay là được. Chỉ có điều lúc này, có phải nên đưa Bách Niên Chi này cho ta hay không?

Lời này vừa nói ra, Lư Cửu Hà thiếu chút nữa muốn chửi ầm lên. Cũng đã đến trình độ này, Phương Lâm ngươi lại còn có mặt mũi đòi Bách Niên Chi?

Không sai, tâm tư Phương Lâm đều đặt ở trên Bách Niên Chi. Tất cả những thứ khác đều là phù vân.

– Phương Lâm, da mặt của ngươi thật đúng là đủ dày. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đưa Bách Niên Chi cho ngươi sao? Si tâm vọng tưởng!

Lư Cửu Hà giận dữ cười ngược nói.

Phương Lâm cười hì hì, nói:

– Lư sư huynh chẳng lẽ không muốn giữ lời hứa sao? Nhưng vừa rồi Lư sư huynh chính miệng nói, nếu như ai thắng được, có thể nhận được Bách Niên Chi? Lẽ nào Lư sư huynh trí nhớ không tốt như vậy, vừa nói lại quên?

Lư Cửu Hà nắm chặt nắm đấm, hung dữ nói:

– Bất kể thế nào cũng không có khả năng cho ngươi Bách Niên Chi. Ngươi cút đi!

Phương Lâm nghe vậy, nụ cười trên mặt ngược lại không có biến mất, mà tròng mắt xoay chuyển, nói:

– Nếu vậy, Lư sư huynh có dám đánh cược với ta hay không?


Lư Cửu Hà cười lạnh, nói:

– Ngươi muốn như thế nào? Lại muốn giở trò gì?

Phương Lâm cười nói:

– Không phải giở trò gian trá, là muốn cùng Lư sư huynh luận bàn một hồi. Nếu như ta thắng, Bách Niên Chi cho ta. Nếu như ta thua, ta liền xin lỗi Khang Lộc.

Trên mặt Lư sư huynh đầy vẻ xem thường. Theo hắn thấy, Phương Lâm hoàn toàn điên rồi. Vì một gốc Bách Niên Chi, tự nhiên không biết tự lượng sức mình như vậy.

Cảnh giới của Lư Cửu Hà chính là Nhân Nguyên thất trọng, cao hơn so với Phương Lâm đủ hai cảnh giới. Điều này làm cho Lư Cửu Hà có lòng tin tuyệt đối có thể hoàn toàn ngược Phương Lâm.

– Nếu ngươi không biết tự lượng sức mình như thế, vậy ta tự nhiên phải thành toàn cho ngươi!

Lư Cửu Hà cười lạnh không thôi.

Phương Lâm còn nói thêm:

– Chỉ có điều ta không cùng Lư sư huynh luận bàn về võ đạo, mà là so tài đan đạo.

Lư Cửu Hà sửng sốt. Những người khác nghe vậy cũng sửng sốt.

So tài về đan đạo?

Phương Lâm cũng không ngu như vậy. Đánh với Lư Cửu Hà, hắn hoàn toàn không có một phần thắng nào. Cảnh giới chênh lệch không có kinh nghiệm gì có khả năng bù đắp được. Thật sự đánh nhau, ba Phương Lâm cũng đánh không lại một Lư Cửu Hà.

Cho nên, Phương Lâm chỉ có thể cùng Lư Cửu Hà so tài về luyện đan. Phương diện này chính là điểm mạnh tuyệt đối của Phương Lâm. Một trăm Lư Cửu Hà cũng kém hơn một nửa Phương Lâm.

Lư Cửu Hà không nghĩ tới Phương Lâm lại muốn cùng mình so tài về luyện đan. Nhưng suy nghĩ một chút, điều này cũng không có gì lớn lao. Mình lại là đệ tử thượng đẳng, cũng từng thử trùng kíc tư cách luyện đan sư nhất đỉnh. Tuy rằng thất bại, nhưng cũng cách luyện đan sư nhất đỉnh cũng quá xa. Chỉ cần một hai năm nữa tất nhiên có thể trở thành luyện đan sư nhất đỉnh.

Phương Lâm thì sao? Chẳng qua chỉ là đệ tử hạ đẳng, mới nhập môn chỉ có một năm. Mặc dù có chút thiên phú, cũng không thể nào là đối thủ của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.