Đọc truyện Tuyệt Đỉnh Đan Tôn – Chương 27: Chơi Xấu
Ánh sáng tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Chỉ là mấy lần hơi thở, lại làm cho cả Đan tông chấn động.
Sắc mặt Thẩm Phục trắng bệch, trên trán rịn ra giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, trong lòng đặc biệt không cam lòng và sợ hãi.
Những đệ tử chính thức vừa mắng chửi Phương Lâm, mỗi người đều câm nín, bị ánh sáng của bốn thánh này chấn áp, không nói ra được nửa lời.
Các đệ tử chính thức khác đều kinh ngạc nhìn Phương Lâm, trong lòng hâm mộ đố kị.
Lúc này, hai người áo đen ngồi xếp bằng ở trên tượng đá không còn duy trì được bình tĩnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn tới trên người Phương Lâm.
Hứa Sơn Cao đứng ở bên cạnh Phương Lâm cũng có phần kinh ngạc, nhưng phần nhiều hơn chính là vui mừng bất ngờ.
Phương Lâm xem thường nhìn đám người Thẩm Phục, cao giọng nói:
– Có thấy không? Ta lại là người được bốn thánh ưu ái. Lời các ngươi vừa nói, bốn thánh đều nghe thấy được. Mỗi người các ngươi đều cẩn thận một chút. Bốn thánh sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi đâu.
Đám người Thẩm Phục nghe vậy, đều bị dọa cho giật mình. Tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng vừa rồi bốn thánh hiển linh hiện tượng kỳ lạ quá dọa người, thà tin rằng có không thể tin là không. Những người vừa rồi mắng chửi quát Phương Lâm, trong lòng đều có phần bất an.
Thẩm Phục nắm chặt nắm đấm. Hắn không tin bốn thánh trừng phạt gì đó. Nhưng ánh sáng bốn thánh lại xuất hiện vì Phương Lâm, khiến cho hắn không có cách nào làm gì Phương Lâm cả.
Trong lòng Thẩm Phục đố kị vô cùng. Vì sao bốn thánh lại ưu ái Phương Lâm? Phương Lâm hắn có tài đức gì? Dựa vào cái gì có được ánh sáng bốn thánh soi sáng?
– Chúng ta đi!
Thẩm Phục nổi giận gầm lên một tiếng, vô cùng không cam lòng vội vàng rời đi. Đám người theo đuôi Thẩm Phục người cũng theo sát phía sau, hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn Phương Lâm thêm.
Các đệ tử chính thức khác đều lộ vẻ châm biếm. Thẩm Phục này tới không có ý tốt, vốn dự định gây khó dễ cho Phương Lâm, không nghĩ tới lại mang đá đập vào chân mình, trái lại bị Phương Lâm trấn trụ.
– Hứa sư huynh, chúng ta vào thôi.
Phương Lâm nói.
Hứa Sơn Cao liên tục gật đầu. Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của rất nhiều đệ tử chính thức, hai người đi vào trong Đan các.
Đan các tổng cộng có ba tầng, không gian của tầng một cực lớn. Sau khi Phương Lâm và Hứa Sơn Cao đi vào, liền thấy từng hàng cái giá trưng bày được đặt chỉnh tề. Phía trên cái giá có đặt đủ loại.
Ở cửa chính, một lão nhân áo xanh, tuổi già sức yếu ngồi xếp bằng, thoạt nhìn mệt mỏi muốn ngủ.
Hứa Sơn Cao khẽ nói ở bên tai Phương Lâm:
– Đây là Cố trưởng lão, Đan các tầng một chính là do hắn phụ trách.
Phương Lâm gật đầu, khẽ hành lễ với Cố trưởng lão này, cung kính nói:
– Đệ tử Phương Lâm, muốn mua một ít cây non thảo dược.
Đôi mắt mờ đục của Cố trưởng lão hơi mở ra, liếc mắt nhìn Phương Lâm, lập tức chỉ vào một loạt giá gỗ cách đó không xa.
– Đa tạ.
Phương Lâm nói một tiếng, lập tức đi cùng Hứa Sơn Cao tới trước hàng giá gỗ này. Quả nhiên tất cả đều là cây non thảo dược. Mỗi một loại đều giải thích rõ ràng, đặc biệt dễ dàng lựa chọn.
Ánh mắt Phương Lâm đảo qua, cầm hai loại cây non, sau đó chuyển tới giá gỗ khác, lại cầm ba loại.
Liên tiếp bảy cái giá gỗ đều để cây non thảo dược. Phương Lâm chọn lựa hơn mười loại. Thấy tạm đủ, hắn liền trở lại chỗ của Cố trưởng lão.
Cố trưởng lão nhìn những dược liệu do Phương Lâm chọn lựa ra, nói:
– Ngươi tính lấy cái gì để đổi?
Phương Lâm mỉm cười, lấy ra ba bình Dưỡng Khí đan đã chuẩn bị từ trước, đặt tới trước mặt của Cố trưởng lão.
– Đệ tử lấy ba bình Dưỡng Khí đan này để đổi. Mong trưởng lão kiểm tra.
Phương Lâm nói.
Cố trưởng lão bĩu môi, trên mặt có vài phần xem thường, nói:
– Dưỡng Khí đan lão phu thấy cũng nhiều. Đệ tử hạ đẳng như ngươi có thể luyện được ra được sao? Chẳng lẽ tới lừa gạt lão phu?
Nói xong, hắn liền mở nắp bình ra, đổ ra mấy viên đan dược nhìn. Vẻ khinh thường trên mặt hắn nhất thời biến mất.
Mắt Cố trưởng lão nhìn chằm chằm vào mấy viên đan dược trong lòng bàn tay, toàn thân êm dịu no đủ, hoàn toàn không có chút tạp chất nào. Đồng thời mùi đan dược xông vào mũi. Chỉ riêng hình dáng bên ngoài lại vô cùng đẹp mắt.
– Không ngờ là phẩm chất thượng đẳng!
Cố trưởng lão thưởng thức mấy viên đan dược, trong lời nói đầy tán thưởng.
Chỉ thấy Cố trưởng lão không kịp chờ đợi cũng mở hai bình khác ra. Đều là Dưỡng Khí đan phẩm chất thượng đẳng. Mỗi một viên đều giống nhau như đúc. Trong một bình lại chứa bảy viên. Tổng cộng hai mươi mốt viên Dưỡng Khí đan phẩm chất thượng đẳng.
Sau khi nhìn từng viên một, vẻ thán phục trên mặt Cố trưởng lão càng rõ nét. Khi lại nhìn về phía Phương Lâm, ánh mắt đã không giống với trước.
– Những cái này đều do ngươi chế luyện ra?
Cố trưởng lão có chút nghi ngờ hỏi. Trên mặt hắn có vài phần không tin.
Phương Lâm mỉm cười nói:
– Hai mươi mốt viên Dưỡng Khí Đan này đều là xuất phát từ tay của đệ tử. Nếu như trưởng lão không tin, đệ tử có thể lập tức chế luyện.
Cố trưởng lão khoát tay, nói:
– Ta tin. Ba bình Dưỡng Khí Đan này phẩm chất thượng cấp, đổi lấy những cây non thảo dược vẫn còn thừa.
Phương Lâm bỗng nhiên cười nói:
– Vậy có phải trong lòng Cố trưởng lão cảm thấy áy náy, muốn cho nhiều đệ tử thêm một vài thứ để bồi thường hay không? Ta nghĩ đến trưởng lão là tiền bối đức độ như vậy, sẽ không để cho đệ tử thua thiệt?
Nghe hắn nói xong lời này, Hứa Sơn Cao cũng choáng váng, hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Cố trưởng lão cũng ngây ra một lúc. Sau đó hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Phương Lâm, biểu tình thật sự có thể nói là dở khóc dở cười.
– Lão phu nghe nói gần đây có một đệ tử mới tới gây huyên náo ầm ĩ là Phương Lâm, còn dẫn động bốn thánh có hiện tượng kỳ lạ. Vừa rồi ánh sáng của bốn thánh lại sáng một lần nữa. Ta nghĩ hẳn cũng là vì ngươi đi.
Cố trưởng lão ý vị thâm trường nói.
Phương Lâm gật đầu, nói:
– Đệ tử chính là Phương Lâm.
Cố trưởng lão ừ một tiếng, lặng lẽ cất ba bình Dưỡng Khí Đan vào, nói:
– Ba bình Dưỡng Khí Đan này tuy tốt, nhưng ngươi cầm hơn mười loại cây non thảo dược cũng có giá trị xa xỉ. Xem như là trao đổi ngang giá.
Phương Lâm thấy lão nhân này cũng là một người không để ý tới mặt mũi, lập tức đảo mắt, nói:
– Trưởng lão nói vậy là sai rồi. Ba bình Dưỡng Khí Đan này của ta, nếu như truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu đệ tử Võ tông muốn tìm ta để đổi lấy? Chỉ hơn mười loại cây non thảo dược lại đổi ba bình Dưỡng Khí Đan của ta. Trưởng lão làm vậy không phải là khi dễ người sao?
Hứa Sơn Cao ở bên cạnh nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Phương Lâm sẽ cò kè mặc cả cùng Cố trưởng lão.
Nếu như đổi lại thành những người khác, căn bản không dám làm loại chuyện này. Cũng chỉ có duy nhất người kỳ lạ như Phương Lâm làm vậy.
Cố trưởng lão thấy Phương Lâm này chưa từ bỏ ý định, nhất thời trợn mắt, thể hiện ra uy nghiêm của trưởng lão.
– Phương Lâm, ở bên trong Đan các này do lão phu định đoạt. Mau mau cầm đồ của ngươi rời đi.
Cố trưởng lão không nhịn được nói.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
– Vậy ta không đổi nữa. Trả đồ của ta lại cho ta.
Cố trưởng lão nhất thời không thể nói nổi nữa. Xin người, ta dù gì cũng đường đường là một trưởng lão Đan các, rất có uy nghiêm có được không? Thế nào tiểu tử ngươi lại hoàn toàn không sợ ta? Còn giở trò vô lại với ta.
Hứa Sơn Cao thấy sắc mặt Cố trưởng lão không dễ nhìn, cho rằng hắn nổi giận, vội vàng nói:
– Trưởng lão bớt giận, Phương sư đệ vừa trở thành đệ tử chính thức, không biết quy định của Đan các. Ta sẽ dẫn hắn rời đi.
Nói xong, hắn lại lôi kéo Phương Lâm rời khỏi Đan các.
Cố trưởng lão khẽ hừ một tiếng, vừa muốn lộ vẻ đắc ý, đã thấy Phương Lâm tự nhiên trở về, vội vàng kéo dài mặt.
– Trưởng lão, ta thật sự không đổi nữa. Trưởng lão trả Dưỡng Khí Đan lại cho ta, nếu không ta đi tố cáo trưởng lão, nói trưởng lão lừa gạt!
Phương Lâm làm ra vẻ vô tội nói.
Cố trưởng lão tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, hận không thể nhảy dựng lên đạp một cước cho Phương Lâm bay ra ngoài.