Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 23: Xưa Nay Chưa Từng Có


Đọc truyện Tuyệt Đỉnh Đan Tôn – Chương 23: Xưa Nay Chưa Từng Có

Ong ong ong ong!!!

Bốn đường ánh sáng màu xanh loá mắt từ trong hai mắt của bốn bức tượng thánh bắn ra, hóa thành bốn cột sáng, trực tiếp chiếu vào người Phương Lâm.

Thần sắc Phương Lâm sửng sốt, lập tức liền cảm giác toàn thân ấm áp, giống như đưa thân vào dưới ánh mặt trời ấm áp, lỗ chân lông toàn thân dường như đều thoải mái mở ra.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho mọi người có mặt ở đây, bao gồm bốn vị trưởng lão trên thạch đài đều khiếp sợ tới mức ngây người. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ khiếp sợ và khó có thể tin nổi.

– Bốn thánh hiển linh! Bốn thánh hiển linh!

Thân hình Mạnh Vô Ưu run rẩy, toàn thân kích động đến mức sắp nói không ra lời.

So với sự kích động của Mạnh Vô Ưu, Triệu Đăng Minh giống như chết cha chết mẹ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trong mắt hắn phần nhiều chính là không thể tin được.

Dưới thạch đài, rất nhiều đệ tử cũng trợn mắt há hốc mồm. Ánh mắt mỗi người đều tập trung ở trên người một mình Phương Lâm.

Biểu tình Khang Lộc dữ tợn, hai tay nắm chặt, trên trán nổi lên gân xanh, trong lòng tràn ngập cảm giác không cam lòng và đố kị.

Biểu tình Tôn Hạo dại ra, giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, trong đầu trống rỗng.

Miệng Lục Tiểu Thanh khẽ mở, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm.

Kim Quang phong của Tử Hà tông, chính là nơi Tử Hà tông chủ trấn giữ. Lúc này, khi ánh sáng của bốn thánh Đan tông lập lòe trên trời cao, Hàn Lạc Vân Tử Hà tông chủ tại Bàn Tố Ngư trên đỉnh Kim Quang phong, cũng mở ra hai mắt.

– Đan tông có hi vọng quật khởi.

Hàn Lạc Vân khẽ kêu lên một tiếng, lại nhắm hai mắt lại. Chỉ có điều tâm thần hắn thường xuyên chú ý tới tình hình của ánh sáng bốn thánh.

Ánh sáng của bốn thánh duy trì khoảng nửa canh giờ. Phương Lâm vẫn đắm chìm ở dưới ánh sáng. Ở dưới làn ánh sáng chiếu xuống, toàn thân Phương Lâm thoạt nhìn linh hoạt kỳ ảo thần thánh.

Khi ánh sáng dần dần tản đi, Phương Lâm còn chưa đã ngứa. Tuy rằng ánh sáng của bốn thánh chiếu lên trên người cũng không khiến hắn có thay đổi gì, nhưng ít ra rất thoải mái. Phương Lâm còn muốn cảm nhận thêm một hồi. Đáng tiếc đã không còn.


Lúc này, vẻ khiếp sợ trên mặt mọi người vẫn chưa tản đi. Dù sao bức tượng bốn thánh phóng ra ánh sáng chiếu xuống một người, điều này thật sự quá chấn động. Ý nghĩa trong đó cũng đáng để khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Thật lâu sau, lão nhân họ Chu ở trên thạch đài mới khôi phục lại bình thường. Hắn ho khan vài tiếng, khiến rất nhiều đệ tử từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh lại.

Lúc này, mọi người mới kịp phản ứng. Hình như còn chưa công bố thành tích sát hạch của Phương Lâm, lại xuất hiện chuyện bốn thánh hiển linh như vậy.

Lão nhân họ Chu nhìn Triệu Đăng Minh, lại nhìn Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến. Thần sắc mấy người không giống nhau.

Triệu Đăng Minh giống như già đi mười tuổi, toàn thân có vẻ vô cùng chán nản.

Mà Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến lại là thần sắc phấn chấn. Khi nhìn về phía Phương Lâm, trong mắt bọn họ đều là vẻ tán thưởng và kinh ngạc dị thường.

Dưới thạch đài, Khang Lộc cắn chặt răng. Tuy rằng hắn còn không biết thành tích của Phương Lâm thế nào, nhưng cảnh tượng bốn thánh hiển linh vừa rồi, mặc dù thành tích của Phương Lâm lại kém nữa, danh tiếng của buổi sát hạch hôm nay đã hoàn toàn bị Phương Lâm đoạt đi.

Trong lòng Khang Lộc thầm căm hận. Hắn hận Phương Lâm, càng hận bốn thánh bất công hơn. Ánh sáng bốn thánh này đáng lẽ phải chiếu ở trên người Khang Lộc ta. Phương Lâm hắn có tài đức gì? Vì sao hết lần này tới lần khác hắn lại được bốn thánh ưu ái?

“Không cần hoảng sợ! Cho dù hắn được bốn thánh ưu ái, thành tích sát hạch của ta nhất định cao hơn hắn rất nhiều. Hắn vẫn không bằng ta!”

Trong lòng Khang Lộc thầm nghĩ. Hắn vẫn không cho rằng thành tích sát hạch của Phương Lâm có thể cao hơn được bao nhiêu.

Lúc này, lão nhân họ Chu kia cuối cùng mở miệng nói:

– Lần sát hạch này có một vị đệ tử sáng lập kỷ lục cho Đan tông ta, đồng thời nhận được bốn thánh ưu ái. Hôm nay bốn thánh hiển linh, chính là một chuyện lớn của Đan tông ta, báo hiệu Đan tông ta sắp đi về phía hưng thịnh.

Lời này vừa nói ra, tim Khang Lộc nhất thời đập thình thịch, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.

Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của lão nhân họ Chu. Mỗi một người lại một lần nữa nhìn về phía Phương Lâm, ánh mắt càng thêm kinh ngạc dị thường.

– Đan Đồng Phương Lâm, sát hạch một đề không sai, đạt tối đa ba trăm điểm, nhận được bốn thánh ưu ái, sáng lập ra kỷ lục của Đan tông!


Lão nhân họ Chu cao giọng nói, tiếng nói chấn động trăm dặm, vang vọng ở trong toàn bộ Đan tông.

Xôn xao!

Lời này vừa nói ra, toàn bộ Đan tông bỗng nhiên sôi trào.

Tại đại điện Đan tông, thủ tọa Đan tông ngồi ngay ngắn ở nơi này. Khi nghe được giọng nói của lão nhân họ Chu, trên mặt hắn hoàn toàn không có biểu tình gì, chỉ là hai tay đặt ở trên tay vịn đột nhiên nắm chặt lại.

Trong các đệ tử chính thức, khi Hứa Sơn Cao nghe được âm thanh này, hắn đang luyện đan. Trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng, sửng sốt một lát. Mãi đến khi đan dược bên trong lò luyện đan bị hỏng, hắn mới kích động nhảy dựng lên.

– Phương sư đệ, hắn thật sự thành công! Một lần thông qua! Bốn thánh ưu ái! Sáng tạo kỷ lục!

Hứa Sơn Cao nhảy cẫng hoan hô, giống như người sáng tạo kỷ lục kia không phải là Phương Lâm, mà là chính mình.

Sau khi các đệ tử chính thức khác nghe được âm thanh này, phản ứng cũng cực kỳ chấn động. Không ít đệ tử chính thức đều cảm nhận được sự uy hiếp. Nhưng cũng có không ít đệ tử trong lòng xem thường.

Trên đan đàn, khi lão nhân họ Chu nói ra thành tích của Phương Lâm, toàn bộ đan đàn lặng ngắt như tờ, thoáng cái trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Đột nhiên, Khang Lộc quát to một tiếng, thần sắc hoảng hốt, giống như mất hồn.

Đám người theo đuôi Khang Lộc vội vàng nâng Khang Lộc dậy. Ai nấy cũng lòng nóng như lửa đốt, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhìn thấy bộ dạng Khang Lộc như vậy, trong lòng Phương Lâm thầm xem thường. Người này là không chịu nổi đả kích sao?

Tôn Hạo cúi đầu, ngồi ở trong đám người, căn bản không dám nhìn về phía Phương Lâm. Hắn đã không dám lại căm hận Phương Lâm nữa. Hắn hiểu rất rõ, giữa mình và Phương Lâm có chênh lệch giống như giữa trời và đất. Sau này Phương Lâm sẽ thăng cấp rất nhanh. Mình vĩnh viễn chỉ có thể ngước mắt nhìn theo Phương Lâm.

Đứng ở phía xa, biểu tình Tào Anh dại ra, ánh mắt nhìn về phía Phương Lâm đã trở nên vô cùng kinh hoàng.

Trên thạch đài, Triệu Đăng Minh hoàn toàn không nói được gì, giống như lần sát hạch này đã không có quan hệ gì với hắn nữa.


“Phương Lâm trở thành đệ tử chính thức là điều không có cách nào ngăn cản được. Hơn nữa là người đứng đầu xưa nay chưa từng có, lại thêm bốn thánh ưu ái. Mặc dù ta là trưởng lão, cũng không có bất kỳ lý do gì có thể chèn ép hắn. Chỉ có thủ tọa, mới có thể áp chế Phương Lâm.”

Trong lòng Triệu Đăng Minh thầm nghĩ. Hắn đã hạ quyết tâm, không trực tiếp chèn ép Phương Lâm nữa.

Ánh mắt lão nhân họ Chu nhìn Phương Lâm đầy tán dương, nói:

– Phương Lâm, lão phu hết sức coi trọng ngươi. Ngươi là người đầu tiên trong Đan tông ta một lần sát hạch trở thành đệ tử chính thức Đan Đồng. Ngay cả bốn thánh Đan tông ta cũng ưu ái với ngươi. Lão phu ở đây, ngoại lệ ban cho ngươi một bình Dưỡng Tức đan, hi vọng sau khi ngươi trở thành đệ tử chính thức, có thể không ngừng cố gắng, chấn hưng Đan tông ta.

Phương Lâm cung kính nói:

– Đệ tử nhất định không phụ lời trưởng lão nói.

Vẻ mặt lão nhân họ Chu tươi cười gật đầu. Hắn lập tức vung tay lên, một bình đan dược bay đến trước mặt Phương Lâm.

Phương Lâm đưa tay tiếp nhận, lại nói lời cảm ơn lão nhân họ Chu. Các đệ tử Đan Đồng khác đều không ngừng hâm mộ nhìn Phương Lâm. Nhất là Khang Lộc, lúc này đã khôi phục lại bình thường. Nhưng nhìn thấy được cảnh tượng lão nhân họ Chu tặng đan, hắn lại tức giận thiếu chút nữa phát điên.

“Đan dược này vốn thuộc về ta! Thuộc về ta!”

Trong lòng Khang Lộc gầm thét giận dữ, nhưng phần nhiều hơn chính là bi ai.

Đứng đầu sát hạch Đan Đồng có rất nhiều phần thưởng, đồng thời sau khi trở thành đệ tử chính thức, trong vòng một năm có thể tiến vào Đan Lâm viện nghe giảng bài học tập không hạn chế. Đây mới là phần thưởng quan trọng nhất.

Đan Lâm viện chính là nơi đệ tử chính thức khát vọng được tiến vào nhất, nhưng mỗi một tháng lại chỉ có thể tiến vào một lần, hơn nữa thời gian chỉ có một ngày.

Mà đệ tử đứng đầu sát hạch Đan Đồng lại có thể tiến vào Đan Lâm viện không hạn chế trong vòng một năm. Nói cách khác, ở trong vòng một năm này, ngươi muốn tiến vào Đan Lâm viện thì tiến vào Đan Lâm viện, muốn ở lại bao lâu thì ở lại bấy lâu.

Một năm được Đan Lâm viện đào tạo sâu, đủ để cho vượt qua rất nhiều đệ tử cùng một khởi điểm.

Lần sát hạch này, Khang Lộc chính là hướng về phần thưởng đào tạo chuyên sâu ở Đan Lâm viện một năm, không ngờ lại bị Phương Lâm lạnh lùng tàn khốc vô tình cướp đi như vậy.

Danh hiệu đứng đầu mới có phần thưởng. Không phải danh hiệu đứng đầu, ngay cả rắm cũng không có.

Từ trước tới nay Khang Lộc chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình u ám như vậy. Nhất là từ khi tiến vào Tử Hà tông tới nay, hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, lại thêm quan hệ nhân mạch tốt, có thể nói là đầy hài lòng đắc ý.


Nhưng từ khi Phương Lâm xuất hiện, Khang Lộc cảm giác mình làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Lúc này hắn còn bị Phương Lâm hung hăng đánh bại, bị bại tới thương tích đầy mình.

“Không đúng! Ta chưa thua! Ta có nhân mạch, ta có quan hệ, Phương Lâm này mặc dù thành đệ tử chính thức, cũng đấu không lại ta!”

Trong lòng Khang Lộc hung hăng nói. Tuy rằng lần cản trở này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận, nhưng hắn cũng không chịu thua, trái lại càng thêm oán hận Phương Lâm.

Phương Lâm cầm Dưỡng Tức đan, trong lòng cũng có chút vui sướng. Dưỡng Tức đan này lại là đồ tốt, thật sự là đan dược nhất phẩm, không còn là những đan dược không nhập lưu nữa.

Hiệu quả của Dưỡng Tức đan cũng là nâng cao hiệu suất tu luyện, nhưng khác với Dưỡng Khí đan. Dưỡng Khí đan duy trì hiệu quả trong thời gian ngắn, đại khái chỉ có khoảng nửa ngày.

Dưỡng Tức đan, một viên Dưỡng Tức đan mặc dù là phẩm chất hạ đẳng, cũng có dược tính hai đến ba ngày.

Về phần Dưỡng Tức đan phẩm chất trung đẳng, dược tính có thể duy trì chừng năm ngày.

Chính là dựa vào thời gian dược tính dài, giá trị của Dưỡng Tức đan vượt xa Dưỡng Khí đan.

Chỉ có điều Dưỡng Tức đan chính là đan dược nhất phẩm, cần phải có luyện đan sư nhất đỉnh chế luyện. Trong các đệ tử chính thức cũng không có nhiều người nắm giữ danh hiệu luyện đan sư nhất đỉnh. Bởi vậy Dưỡng Tức đan này ở Đan tông cũng thuộc về thứ tương đối hiếm lạ.

Lão nhân họ Chu ra tay chính là một bình Dưỡng Tức đan. Một bình Dưỡng Tức đan ít nhất cũng có năm sáu viên, có thể nói là vô cùng hào phóng. Hơn nữa đây là lão nhân họ Chu tự ý thưởng cho, sẽ không tính ở trong phần thưởng danh hiệu đứng đầu.

Tuy rằng bởi vì thành tích của Phương Lâm khiến khắp nơi kinh động, nhưng sát hạch dù sao còn chưa kết thúc, ngay cả phân nửa cũng không đến, bởi vậy sau khi trở lại bình thường, buổi sát hạch tiếp tục tiến hành.

Chỉ có điều bởi vì chuyện của Phương Lâm, lại thêm loại tình hình bốn thánh ưu ái huyền diệu khó giải thích như vậy, sát hạch sau đó có vẻ hoàn toàn không có lực hấp dẫn. Nhiều người đều đang thảo luận về chuyện vừa xảy ra. Tiêu điểm thảo luận tất nhiên là Phương Lâm.

Dù sao bốn thánh hiển linh quá mức kỳ dị. Từ khi bốn bức tượng này được dựng lên đến bây giờ, chưa từng xuất hiện chuyện như vậy. Một lần hiển linh duy nhất lại phát sinh ở trên người Phương Lâm, khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Ánh mắt Lục Tiểu Thanh cổ quái nhìn Phương Lâm, nhưng không nói lời nào, lại cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.

Phương Lâm bị Lục Tiểu Thanh nhìn chăm chú được có phần không được tự nhiên, nghi ngờ nói:

– Trên mặt ta có hoa sao?

Lục Tiểu Thanh bất thình lình nói:

– Ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.