Đọc truyện Tuyệt Địa – Chương 72: Dọn nhà
La Hầu cười nói:
– Sư đệ đừng quá lo lắng! Trò công kích tinh thần này không phải ai cũng làm được, ngươi rất hiếm khi đối mặt.
Trần Phi nghe thế mới thở ra nhẹ nhõm, an tâm đôi chút. Chiêu thức kia đánh thẳng vào tinh thần quá đáng sợ, rất khó phòng bị. Đúng là từ nãy giờ nó cứ lo nghĩ, không biết sau này đối mặt địch nhân như thế làm sao chống lại.
Lúc này, La Hầu thu nụ cười, thần sắc nghiêm nghị:
– Vừa rồi ta thi triển chút công phu không phải để lòe sư đệ, chủ yếu giải thích ngươi hiểu vì sao tông môn lại ban cho chúng ta cuộc sống xa hoa hơn hẳn những lớp đệ tử khác. Có thể nói thế này, đây là khảo nghiệm thử thách ý chí tinh thần mọi người, sống trong nhung lụa nhưng không triền miên hưởng lạc, kiên tâm tu hành. Chỉ cần vượt qua được, chắc chắn tinh thần sư đệ sẽ tăng trưởng cứng cỏi hơn trước, về sau có lỡ sa vào những chốn phồn hoa nhiệt náo cũng không lo bị xao nhãng tâm tư.
Trần Phi chỉnh sắc mặt, chắp tay:
– Tiểu đệ hiểu ý chỉ dạy của sư huynh, xin tâm lĩnh!
La Hầu gật đầu:
– Bên cạnh đó, ta cũng muốn cho sư đệ thấy một chút sự lợi hại của tinh thần! Ngoài khả năng công kích, tinh thần mạnh mẽ còn giúp ngươi kéo dài thời gian tu luyện lâu hơn kẻ khác, tu vi càng thêm tiến xa.
– Có pháp quyết nào giúp tu luyện tinh thần không, sư huynh?
– Hà hà, có chứ. Chẳng thứ gì mà không tu luyện được cả, đáng tiếc pháp quyết rèn luyện tinh thần rất hiếm xuất hiện ở Càn Khôn giới, một đoạn kinh văn ngắn cũng cực kỳ quý báu! Ta may mắn được sư phụ truyền thụ, dù rất muốn hướng dẫn sư đệ nhưng người không cho phép, sư đệ thông cảm!
La Hầu tặc lưỡi ra chiều áy náy.
Trần Phi xua tay:
– Tiểu đệ thuận miệng hỏi thế thôi, sư huynh hà tất băn khoăn! Sư huynh đối đãi với tiểu đệ rất tốt rồi, nào dám đòi hỏi gì thêm!
– Sư đệ không nên nói thế!
La Hầu cười nửa miệng:
– Thực tế ta giúp đỡ sư đệ chưa hẳn chỉ do lòng tốt, điểm này ta thẳng thắn thừa nhận mình có chút tư tâm.
– Sư huynh cần gì cứ mở lời!
– Hiện giờ chưa phải lúc. Ta chỉ hy vọng, sau này nếu gia sư truyền lại ngôi vị chưởng môn, sẽ được sư đệ hỗ trợ!
Trần Phi đứng dậy, đầu gật mạnh một cái:
– Tiểu đệ cam đoan sẽ toàn lực nếu sư huynh cần, chỉ e khả năng kém cỏi không giúp ích được nhiều!
La Hầu thân thiết kéo Trần Phi ngồi xuống:
– Đừng khách sáo! Thứ ta cần là tình huynh đệ, nghĩa khí với nhau, không phải lễ giáo và những lời khuôn sáo!
– Vâng.
Mấy khi có dịp trò chuyện thoải mái với đệ nhất thiên tài trong tông, Trần Phi hỏi:
– Tiểu đệ tò mò chẳng biết có cách nào để phòng tránh công kích tinh thần không?
La Hầu cười nhẹ:
– Đương nhiên, đã có tấn công thì phải có cách phòng thủ rồi. Tạm thời có hai phương pháp, chủ động và thụ động.
Dừng một chút, gã tiếp lời:
– Thụ động là sư đệ cố gắng nâng lực lượng tinh thần lên tầng mức cao nhất có thể. Khi đó kẻ muốn ra tay mà có tinh thần kém hơn ngươi nhất định sẽ bị phản tác dụng, ăn ngược lại chính công kích của mình.
– Phương pháp này hiện giờ tiểu đệ không đủ khả năng rồi. Vậy còn cách thứ hai?
– Khi giao chiến, ngươi tránh nhìn mắt đối phương. Ở cảnh giới Tụ Linh, công kích tinh thần đều phải thông qua nhãn lực chân chính đối diện mới xuyên vào đầu kẻ địch. Chỉ cần không nhìn mắt đối thủ lúc gã chuẩn bị tấn công, sư đệ chẳng lo bị dính đòn.
La Hầu ung dung lý giải.
Trần Phi trầm ngâm:
– Nói thì dễ, nhưng trong lúc giao đấu mà không thể nhìn đối phương sẽ bị thiệt thòi rất lớn, khó tấn công hay phòng ngự tốt được.
– Đúng thế, đây chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi. Tóm lại công kích tinh thần luôn làm đau đầu rất nhiều người, không riêng sư đệ. Nhưng như ta đã nói khi nãy, hiếm người thành thạo phương thức công kích tinh thần. Đó là một lẽ, thứ hai, khi xuất ra kỹ năng này thì người sử dụng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, vì vậy rất hạn chế dùng đến. Trước mắt sư đệ lo chuyên tâm tu luyện cho tốt, chuyện đó để sau nãy hãy nghĩ tới!
La Hầu là người đi trước, không cần bàn đến thực lực, luận về lịch duyệt gã từng trải hiểu biết hơn Trần Phi nhiều, đã nói không sai vào đâu được. Sau đó Trần Phi tiếp tục hỏi thêm nhiều vấn đề khác, chăm chú lắng nghe những lời vàng ngọc, cố gắng ghi nhớ.
Tiệc vui cũng có lúc tàn, xế trưa Trần Phi cáo biệt La Hầu, đi về nơi ở của mình.
Trang viên cấp cho Trần Phi nằm ở phía nam, thuộc cụm kiến trúc thứ sáu, cách chỗ La Hầu trên dưới mười dặm đường. Nó len lỏi theo những ngã rẻ mòn vẹt do chân người tạo thành, chậm rãi vượt qua nhiều giao lộ quanh co khúc khuỷu trong rừng trúc um tùm tươi tốt. Trên đường đi, Trần Phi chạm mặt vài người, có kẻ thân thiện gật đầu chào, cũng có người làm mặt lạnh ngó lơ. Trần Phi đều mỉm cười bỏ qua.
Lát sau, nó đứng trước tòa trang viên, mái ngói vốn có màu đỏ tươi đã chuyển sang sắc nâu sẫm của thời gian. Trên đỉnh tòa kiến trúc, con số một trăm chín sáu được tạo nên bởi những viên đá trắng uốn lượn khá to và nổi bật. Từ nay Trần Phi sẽ cư ngụ ở đây, cho đến khi may mắn tiến lên cảnh giới Bá Thể mới lần nữa dời đi. Nhưng đó là chuyện sau này chẳng biết có xảy ra hay không, hiện giờ Trần Phi rất hài lòng với chốn an cư mới.
Trước nhà có khoảng sân rộng rãi đầy bóng trúc che mát như bên La Hầu, có điều kích thước cũng như phạm vi không bằng. Bề ngang tòa trang viên độ hai mươi thước, chiều dài gấp đôi. Thềm đá, tường gạch rêu phong khá cũ kỹ nhưng vẫn còn rất kiên cố, không chỗ nào có dấu hiệu nứt vỡ. Từ vị trí này nhìn ra hai bên, thấp thoáng xa xa có những tòa trang viên khác, đồng nghĩa khá nhiều đệ tử hạch tâm ở gần Trần Phi.
Trần Phi đẩy nhẹ cánh cửa. Một lớp bụi rơi xuống, may mà nó nhanh chân lùi ra sau nếu không đã bị rớt trúng đầu rồi. Mùi ẩm mốc từ bên trong bay ra, xộc vào khứu giác làm Trần Phi hơi nhăn mặt. Nơi này chắc đã lâu không người cư trú nên bị thiên nhiên và côn trùng chiếm hữu, khắp chốn giăng đầy mạng nhện, bụi phủ dày cả tấc.
– Coi bộ phải dọn dẹp một phen rồi đây.
Trần Phi chép mệng, không vội quét dọn mà đi thăm thú một vòng. Trang viên gồm sáu phòng xây đối xứng nhau, không kể phòng khách còn có ba phòng ngủ, phòng đọc sách, phòng ăn và phòng luyện đan. Ngoài ra còn thêm căn phòng thứ bảy nằm ở cuối dãy mà Trần Phi đang rất quan tâm muốn biết, phòng tu luyện.
Lạch cạch!
Nó tra lệnh bài thân phận, cửa phòng lập tức tách đôi. Trần Phi nhanh chân bước vào, vẻ mặt khó hiểu đóng cửa lại.
Lúc tới đây, Trần Phi cứ sợ thời gian quá lâu, pháp trận Bồi Linh nơi này đã bị hư hỏng. Hiện tại xem ra không phải nó lo lắng vô căn cứ. Biệt phòng tu luyện chỉ có mật độ linh khí hệt bên ngoài, chẳng mạnh hơn chút nào.
Trần Phi lắc đầu buồn bực, phen này phải tốn công nhờ người sửa sang lại trận pháp rồi, chẳng biết sẽ tiêu phí bao nhiêu đây. Nó đang rất ngèo túng!
Trần Phi bước tới lui, khóe mắt chợt bắt gặp mấy cái lỗ nhỏ xếp thành vòng tròn bên dưới. Mỗi lỗ chỉ lớn hơn đầu ngón tay cái một chút, cách xa nhau ba tấc, nó đếm sơ có đúng ba mươi lỗ như thế. Một tia sáng xẹt qua đầu, Trần Phi lấy ba mươi viên linh thạch trong người ra, nhét vào toàn bộ các lỗ rồi lùi lại chờ đợi.
Qua một lúc, quả nhiên nồng độ linh khí trong phòng đã tăng lên hơn trước, dù với tốc độ rất chậm nhưng rõ ràng có tăng. Trần Phi đoán đúng, trận pháp Bồi Linh không hề hư hại, chẳng qua thiếu linh thạch duy trì nên tạm mất tác dụng. Không biết ba mươi linh thạch có thể cầm cự được thời gian bao lâu, dù con số này với Trần Phi bây giờ không đáng bao nhiêu nhưng nếu tiêu hao quá nhanh, tu luyện lại chẳng có năm tháng sẽ dẫn đến sự tiêu tốn khổng lồ.
Ngắm nghía thêm một hồi, Trần Phi đi ra ngoài. Đến lúc bắt tay vào dọn dẹp, trang hoàng lại một chút. Tuy nó không quan trọng vẻ ngoài lắm nhưng nơi ở lâu năm cũng phải tươm tất dễ chịu một chút, không thể quá bầy hầy dơ bẩn.
Trần Phi lấy trong người ra một xấp linh phù cấp một. Hiện tu vi nó tăng mạnh, linh phù cấp một không còn nhiều giá trị, dùng vào việc quét dọn nhà cửa rất thích hợp.
Trần Phi ném vài tấm phù, hai tay chớp động đánh nát mấy đạo phong nhận biến chúng thành những cơn gió bay lượn khắp trang viên, thổi tung bụi bặm mạng nhện bám xung quanh. Phong nhận thông thường có kích thước chỉ vài tấc nhưng đừng nghĩ nhỏ bé, vì chúng do rất nhiều sức gió nén lại để tạo thành công kích sắc bén, khi được Trần Phi giải phóng liền có kích thước lớn hơn nhiều lần.
Ù ù ù!
Giữa các luồng gió khá mạnh bay loạn xạ, y phục Trần Phi tung bay phần phật, hai tay liên tục vũ động điều khiển, tránh phá tan nát nhà cửa mà chỉ thao túng vừa đủ thổi sạch những thứ dơ dáy ra ngoài. Sau khi quét sạch bụi bặm và rác rến mạng nhện, Trần Phi lại ném vài tấm phù Thủy Tiễn lên, vẫn theo cung cách trước đó hóa chúng thành những vòng nước mỏng lau rửa khắp chốn.
Trải qua hai lần gột rửa, bên trong trang viên đã sạch sẽ tươm tất, nhưng còn vương khá nhiều nước ẩm ướt. Trần Phi kích hoạt vài tấm linh phù Hỏa Cầu, sức nóng đột ngột gia tăng, hơi nước nhanh chóng bốc hơi, trả lại sự khô ráo ban đầu.
Trần Phi dừng tay, hài lòng gật gật đầu, môi điểm nụ cười thú vị. Cách dọn nhà này do nó sáng tạo nên, không biết người khác nhìn thấy sẽ có ý nghĩ gì đây. Chắc sẽ trách Trần Phi quá hoang phí rồi.
Trận Bồi Linh cần có thời gian tích lũy linh khí, Trần Phi chỉ vừa mới khởi động chưa được bao lâu, tạm thời không thể sử dụng tu luyện. Nó buồn chán thả bước đi loanh quanh trong Tiên Trúc Lâm. Tiếng chim hót, tiếng gió vi vu, tiếng thân trúc đong đưa cọ tán lá vào nhau kêu xào xạc hợp thành khúc ca do tự nhiên tấu lên thật êm ả. Trần Phi chợt nhớ tới Cao Thủ và Mãnh Kích, ở gần bọn họ đã lâu, bây giờ trở về cuộc sống cô độc khiến nó có chút không quen.
Vút!
Bóng áo trắng thình lình xẹt ngang tầm mắt khiến Trần Phi giật mình đình bộ, song thủ theo phản xạ giương lên chuẩn bị xuất chiêu.
– Hì hì, là ta. Sư đệ đừng xuất thủ chứ!
Gã thư sinh Bại Liệt cười hề hề, vẫn như trước phe phẩy quạt vô cùng nhàn nhã hào hoa.
Trần Phi kinh ngạc lên tiếng hỏi:
– Sư huynh theo ta đến tận đây?
– Bậy! Tại sao ta phải làm thế?
Bại Liệt giật mình hỏi lại.
– Thì… để lung lạc, à không… để trò chuyện với tiểu đệ!
Suýt nữa Trần Phi phun ra chuyện La Hầu kể với nó khi nãy, may kịp trớ đi.
Sau khoảnh khắc hơi mất phong độ, Bại Liệt nhanh chóng lấy lại tư thế ung dung phong lưu vô ngần. Trần Phi thầm nghĩ gã mà có thêm ba chòm râu, vuốt vuốt nữa thì giống hệt cao nhân đắc đạo hay mấy lão thầy bói chuyên giả thần giả quỷ lừa gạt mọi người ở thế tục.
Bai Liệt không hề biết thằng nhóc trước mặt đang nghĩ mình đê tiện hèn hạ như vậy, thanh âm khoái hoạt như gió xuân phát ra:
– Ta qua chỗ này thăm bằng hữu, tình cờ thấy sư đệ lang thang một mình mới hạ cố ghé sang tâm sự một chút!
Trần Phi thoáng rùng mình. Hai gã đàn ông với nhau thì có gì để tâm sự chứ, nhìn tên này ôn nhu cứ như nữ nhân, chẳng lẽ…
Nó nghi hoặc nói:
– Không biết sư huynh muốn “tâm sự” điều chi?
Thần thái Bại Liệt hơi ngượng ngùng, nhìn vào trong trang viên:
– Chuyện có đôi chỗ khó nói, chúng ta có thể vào trong nhà không?
– Không.
Trần Phi vội từ chối. Rồi nhận ra mình quá bất lịch sự, nó cười gượng giải thích:
– Tiểu đệ mới quét dọn xong, còn chưa khô ráo nên không tiện vào đó!
Bại Liệt bị từ chối thẳng thừng, vẻ mặt cau lại nhưng nghe Trần Phi khẩn khoản giãi bày liền tươi cười:
– À, chút nữa ta hiểu lầm sư đệ rồi! Huynh đệ mà hiểu lầm nhau thì hơi phiền đấy!
Gai ốc khắp người Trần Phi nổi hết cả lên, dần tin vào nhận định của bản thân. Gã Bại Liệt này đúng là hạng ái nam ái nữ, không sai vào đâu được.
Sau khi đảo mắt ngó quanh một vòng, chẳng thấy có ai xuất hiện ở chốn vắng vẻ này để giải cứu mình, Trần Phi cố nặn ra nụ cười méo xệch:
– Sư huynh muốn gì xin mau nói! Tiểu đệ còn phải về tu luyện nữa.