Tuyệt Địa

Chương 67: Tấn cấp Tụ Linh


Đọc truyện Tuyệt Địa – Chương 67: Tấn cấp Tụ Linh

Hơn nửa ngày qua đi, Trần Phi liên tục thổ nạp tích lũy linh lực dần đẩy tu vi đến mức đỉnh phong. Lúc này dị biến nổ ra.

Trái tim Trần Phi đột ngột phồng lên xẹp xuống liên hồi, mang đến từng cơn đau thắt ruột gan. Linh lực bình lặng bỗng lồng lên như ngựa sút dây cương, hóa thành vùng xoáy cực mạnh với tốc độ quay nhanh chóng mặt. 

Vòng xoáy ngày một dữ tợn. Những tia linh lực mỏng mảnh thi nhau bắn loạn lên vách tâm thất đỏ au, thẩm thấu vào trong tích cực cải tạo. Nguồn linh lực tiêu hao rất lớn nhưng nhanh chóng được lấp đầy bởi Trần Phi vẫn điên cuồng hút linh khí từ bên ngoài vào. 

Sự việc cứ lặp đi lặp lại đến khi tâm thất Trần Phi đạt mức cực hạn không tài nào tiếp nhận thêm linh lực, bất thình lình nổ mạnh một tiếng. 

Trần Phi giật mình tưởng mất mạng đến nơi, bàng hoàng nhận ra dung lượng tâm thất đã mở rộng gấp mười lần. Linh lực trước đó lấp đầy toàn bộ tâm thất chợt biến thành ít ỏi lạ thường, chỉ lấp xấp dưới đáy không đáng kể. Đồng thời toàn bộ linh lực từ dạng khí hóa thành chất lỏng sền sệt sáng lấp lánh, cô đặc tinh thuần hơn trước khá nhiều.

“Ta đã đột phá Tụ Linh kỳ, dễ dàng thế sao? Nhưng vì lẽ gì chẳng thấy cảnh giới bản thân tăng lên chút nào?”

Trần Phi đang băn khoăn tự hỏi thì linh khí trong Linh Trì ào ào như thác đổ cuốn về phía nó. Biến cố lớn đến nỗi tất cả phải dừng việc tu luyện, kinh ngạc cùng nhìn tới vị trí Trần Phi.

Bên ngoài Linh Trì, vẻ mặt La Hầu vui mừng lẫn bất ngờ, hô lên:

– Trần sư đệ chuẩn bị đột phá Tụ Linh kỳ. Mọi người lo tập trung hành công, đừng để tình trạng xung quanh quấy nhiễu!

La Hầu nhẹ nhàng nhảy xuống Linh Trì, đứng ngay sau lưng Trần Phi nói nhỏ vào tai nó:

– Sư đệ cứ yên tâm, có ta ở đây sẽ chẳng xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu!

Trần Phi cảm kích gật nhẹ, dồn toàn bộ tinh thần vào nguồn linh lực như sóng dữ tràn bờ đang sầm sập tiến thẳng tới đại huyệt Đan Điền. Từ lúc tu tập Thần Tâm Đoạt Thiên Công, linh lực của Trần Phi dù muốn dù không vẫn đồn trú ở một chỗ duy nhất là tâm thất. Đan Điền hoàn toàn bị nó bỏ phế không sử dụng đến, chỉ có chức năng trung chuyển điều dẫn. 

Hiện tại luồng linh lực kinh thế hãi tục lũ lượt xộc vào Đan Điền khiến Trần Phi có chút hoảng hốt nhưng chẳng thể điều động chúng, đành bất lực trơ mắt nhìn.

Ầm! Ầm!

Cảm giác đau đớn tràn vào não bộ Trần Phi khi linh lực liên hồi kỳ trận va đập Đan Điền. Tình trạng diễn ra y hệt nó cải tạo tâm thất mới rồi, chỉ khác là tâm thất Trần Phi đã quen với việc đó nên đỡ đau hơn. Huyệt Đan Điền lần đầu bị tàn phá, lại chịu mức độ gần như liên tục phá hủy rồi tái lập làm cho Trần Phi đau xé tâm can.

Mặt mày nó trắng bệch, thân hình ngả nghiêng tựa con thuyền nhỏ bị đại dương bao la vùi dập. La Hầu vội đỡ Trần Phi ngồi yên nhưng bất đồ co tay về, vẻ mặt kinh nghi.

Vừa rồi La Hầu vừa chạm lên người Trần Phi liền bị linh lực trong người nó bất thần phản kích, xộc thẳng qua tay như muốn lấy mạng gã, hung hãn chẳng khác thú dữ say máu.


– Quái đản thật!

La Hầu lẩm bẩm, cũng không chạm vào Trần Phi nữa. Dù sao nhờ gã giúp mà thằng nhóc đã bình tĩnh vững vàng trở lại, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ có điều nhìn thần sắc nhăn nhó có thể biết Trần Phi đang chịu đau khổ thế nào.

Thời gian trôi nhanh, Trần Phi ở trong tình trạng gian nan dày vò thể xác cả hai canh giờ có lẻ, đã vào giai đoạn tối khẩn yếu. Đại huyệt Đan Điền liên tục chịu linh lực cưỡng ép mở rộng, dần dần rung chuyển như ngọn núi lở chuẩn bị sụp đổ tan tành.

Ù ù ù!

Toàn bộ linh khí ở đây đều bị vùng khí xoáy lượn lờ trên đỉnh đầu Trần Phi hút mạnh tới. Cơ thể nó đang cần nguồn linh lực cực lớn, tham lam cắn nuốt khắp nơi. Những người khác lần nữa buộc phải dừng ngang tu luyện. Linh khí chung quanh chẳng còn, họ có muốn tiếp tục cũng không thể, vẻ mặt hoang mang kinh khiếp nhìn tình trạng Trần Phi.

Chứng kiến cảnh tượng có một không hai, La Hầu thì thầm như tự nói với bản thân:

– Đột phá Tụ Linh kỳ lại cần nguồn linh khí khổng lồ đến vậy, đúng là kỳ lạ!

Nhớ năm xưa, khi La Hầu đề thăng cảnh giới cũng cần rất nhiều linh khí, nhưng vẫn không bằng dị tượng Trần Phi đang làm ra bây giờ.

Ầm!

Đan Điền nơi bụng dưới Trần Phi thình lình phát ra những tiếng lụp bụp rồi nổ tung, hóa thành hồ linh lực bàng bạc rộng mênh mông. So chu vi kích thước Đan Điền hiện tại ngang ngửa với tim nó, linh lực cuồn cuộn trút vào cố lấp đầy.

– Aaaaaaa!

Trần Phi vụt đứng lên, miệng thét tiếng dài như long ngâm hổ tiếu. Sóng linh lực từ người nó tựa cuồng phong bão tố xẹt loạn tứ tung, đánh khắp nơi chẳng phân địch ta.

– Ối!

Chín đệ tử, bao gồm bọn Cao Thủ lâm vào cơn hoảng hốt thật sự. Thác linh lực kia cực kỳ hung mãnh, bọn họ không tự tin có thể chống đỡ. May sao La Hầu đã giơ tay lên, tức thì một lồng sáng hiện ra bao bọc cả bọn vào trong. 

Rầm!

Luồng thác linh lực cuồng mãnh đập vào lồng sáng liền bị dội ngược trở lại, không tạo được hiệu quả gì. Lồng phòng ngự do La Hầu tạo ra vẫn bình chân như vại, chẳng chút suy suyển.


La Hầu chụp một tay lên vai Trần Phi, trầm giọng kích thẳng vào tinh thần nó:

– Sư đệ dừng lại nào!

Thanh âm trầm nhưng bén nhọn đâm vào đầu Trần Phi đau nhói. Nó bừng tỉnh ngơ ngác ngó quanh, tâm thần bấn loạn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

La Hầu mỉm cười:

– Chúc mừng sư đệ đại công cáo thành, tiến cấp Tụ Linh!

– Tiểu đệ đã đột phá ư?

Trần Phi vẫn chưa thể tin đây là sự thật, ngẩn ra như phỗng.

Lữ Hoành cũng chắp tay cười thật tươi:

– Sư đệ quả nhiên là thiên tài, chúc mừng! Nhìn ngươi mà ta thật hổ thẹn!

– Chúc mừng Trần sư đệ!

Tô Liên bình đạm nói, có chút ganh tỵ. Nàng không giỏi che giấu cảm xúc như Lữ Hoành.

Cứ thế, mọi người nhanh chóng rũ bỏ trạng thái khó tin, nhao nhao tiến tới chúc mừng Trần Phi. Tuy vậy, ngoại trừ bọn Cao Thủ thì những kẻ còn lại đều khó giấu được sự ghen tức trong đáy mắt.

Gã mập ngoác mồm cười dài, thần thái tự mãn giống như kẻ vừa tiến cấp là mình:

– Ta bảo rồi mà, tiểu sư đệ sẽ sớm đột phá thôi. Hắc hắc, lần này trở về phải say sưa một bữa thật hoành tráng mới được!

Mãnh Kích từ tốn hơn, vui vẻ nói:


– May mà chỉ có mình sư đệ tạo ra cảnh tượng này, nếu ai cũng thế chắc bọn ta chả còn linh khí để tu luyện!

Trần Phi chắp tay đáp tạ, cười gượng:

– Vừa rồi… tiểu đệ không cố ý quấy phá, hy vọng các vị sư huynh sư tỷ đừng để bụng chấp nhặt!

– Không dám, không dám!

Cả đám rối rít xua tay. Thằng nhóc kia khi chưa tiến cấp Tụ Linh đã biến thái như vậy, hiện giờ chắc chắn nguy hiểm hơn trước cả chục lần, bọn họ nào dám đắc tội.

Phấn khích qua đi, La Hầu nghiêm mặt bảo Trần Phi:

– Vẫn còn chút thời gian, sư đệ mau tận dụng củng cố tu vi! Ngươi vừa đột phá, cảnh giới còn chưa ổn định.

– Đa tạ sư huynh nhắc nhở!

Trần Phi gật đầu ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa.

Sau khi bị Trần Phi hút hết, qua một lúc ngắn linh khí đã dày đặc trở lại như cũ. Mọi người tiếp tục hành công, nhân cơ hội tích lũy gia tăng tu vi được chừng nào hay chừng ấy.

Đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, Trần Phi vẫn chưa hết tâm trạng vui mừng. Khi nãy nó cứ tưởng mình mất mạng, không ngờ lại an toàn tiến vào Tụ Linh kỳ.

Trần Phi tự thấy rất may mắn. Chưa bao giờ nó nghĩ bản thân xông qua cảnh giới Tụ Linh lại cần lượng linh khí khổng lồ như vậy. Nếu không có Linh Trì hỗ trợ, liên tục cung cấp bổ sung linh khí thì Trần Phi chẳng bao giờ tiến giai thành công. 

Thần Tâm Đoạt Thiên Công khác xa những công pháp khác. Khi đến cánh cửa đột phá, nhất là đại cảnh giới luôn cần cùng lúc vô vàn linh khí, không thể nào dựa vào thời gian dài tích lũy mà xung phá được. 

Trần Phi âm thầm lo lắng. Tụ Linh kỳ còn khó khăn như thế, sau này tới tầng mức cao hơn nó biết tìm đâu ra nơi nào cung cấp nguồn linh khí vô tận đáp ứng được nhu cầu mỗi lúc một tăng theo cấp số nhân đây?

Dù sao cũng chẳng biết năm nào tháng nào mình mới đạt đến cảnh giới đó. Lo nghĩ trước chẳng được gì, Trần Phi liền vứt khỏi đầu, lặng lẽ hành công.

Ở nơi này chẳng thể phân biệt ngày đêm, mọi người chỉ nhận biết thời gian nhờ La Hầu thông báo cách mỗi canh giờ một lần.

Khi gần hết giờ sử dụng Linh Trì, gương mặt Lữ Hoành co giật thét lên một tiếng đau đớn, thân hình chao đảo.

– Lại có người muốn đột phá? Lần này thật nhiều chuyện vui!


La Hầu cười vui, thân hình chớp lên đã hiện ra ngay sau Lữ Hoành, tay phải áp lên đỉnh đầu gã:

– Mau tập trung tinh khí thần chuyên tâm gia cố Đan Điền, đừng để ý mọi sự chung quanh!

Quá trình Lữ Hoành tiến cấp diễn ra nhanh và thuận lợi hơn Trần Phi rất nhiều, cũng không tạo ra dị tượng kinh khủng như nó. Những người xung quanh vẫn có đủ linh khí để hấp thu, không đến nỗi phải trơ mắt nhìn như lúc trước.

Nhờ La Hầu hỗ trợ, liên tục trút linh lực vào bình ổn nội thể nên Lữ Hoành đỡ chịu đau đớn. Trải qua nửa canh giờ giằng co, gã đột ngột thu công, mở mắt nhìn quanh mỉm cười.

Lữ Nhan muội muội của Lữ Hoành chạy lại sớm nhất, thần sắc hớn hở:

– Đại huynh đã thành công tiến giai?

– Ừ.

Mắt Lữ Hoành lấp lánh thần quang có chút kiêu ngạo gật đầu, không quên hướng về La Hầu đáp tạ:

– Lữ Hoành thành công tấn cấp đều nhờ La sư huynh trợ giúp, thật chẳng biết nói thế nào cho hết lòng cảm kích!

La Hầu ung dung khoát tay:

– Do sư đệ cố gắng bấy lâu, ta chỉ hỗ trợ chút thôi, đừng quá lời!

Thoáng chốc đã có hai trong mười người tiến cấp Tụ Linh kỳ, những kẻ còn lại đều hăng hái cố gắng hết mình, hi vọng cũng được may mắn như vậy. Nhưng rốt cuộc đến tận khi La Hầu thông báo hết thời gian vẫn không có thêm ai đột phá.

Đã biết trước kết quả nên Cao Thủ, Mãnh Kích không buồn phiền gì mấy. Dù sao bọn họ hiện đã đề thăng tu vi gần đến đỉnh phong, một bước nhảy vọt như vậy cũng mãn nguyện rồi. Chỉ riêng sáu người kia trước khi vào đây đã sẵn có tu vi Dẫn Khí đỉnh phong, chỉ tiếc linh lực chẳng được tinh thuần nên trải qua một ngày gắng sức nỗ lực vẫn chưa tới bước cuối cùng, dù vậy linh lực cũng được tinh lọc không ít. Mai sau, cơ hội tiến cảnh của họ vẫn cao hơn những kẻ khác.

Thấy biểu cảm buồn chán của đám người, La Hầu an ủi:

– Mọi người đừng quá chán chường! Tu luyện là con đường rất dài, không thể miễn cưỡng vội vã! Chỉ cần các ngươi cố gắng thì cơ hội vẫn mở ra trước mắt!

Đám kia nghe vậy tươi tỉnh được một chút, buồn cũng chẳng giải quyết được gì. Tụ Linh kỳ là cảnh giới không phải ai muốn cũng được, cả trăm tu giả Dẫn Khí đỉnh phong chưa chắc đã có một người thành tựu.

– Đến lúc rời đi rồi. Lại như cũ, ta phải che mắt các ngươi!

La Hầu vung tay, mười dải lụa nhẹ nhàng quấn quanh mắt mọi người. Tiếp đó La Hầu hô khẽ, cảm giác đi mây về gió, bị hút vào đường hầm nào đấy mát mẻ lại tràn ngập thân thể bọn họ.

Đến khi tháo dải lụa ra, tất cải đã đứng bên ngoài thung lũng khi trước. Thánh Địa hoàn toàn biến mất, không chút tăm tích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.