Tuyệt Địa

Chương 4: Tiên lộ gian nan


Đọc truyện Tuyệt Địa – Chương 4: Tiên lộ gian nan

Linh Thú đảo.

Thân hình nhỏ nhắn gầy yếu của Trần Phi đang đi sâu vào trong đảo theo phương hướng mấy tên đệ tử giám sát truyền tống trận ở đây hướng dẫn. Vừa đi nó vừa ngó quanh quất, thăm dò địa hình nơi này.

Ngay từ cái tên đã nói lên được phần nào đặc điểm của hòn đảo này. Linh Thú đảo chỉ có một công việc duy nhất, đó chính là chăm sóc linh thú. Bao gồm tất cả những việc liên quan đến linh thú.

Đảo này nằm ở rìa ngoài cùng của quần đảo Càn Hư, ở chốn xa nhất, hẻo lánh nhất, gọi là chỗ chim không thèm tới đẻ trứng cũng không quá đáng.

Linh Thú đảo có diện tích rất nhỏ, thuộc vào dạng nhỏ nhất trong số các đảo thuộc quần đảo Càn Hư, chỉ trên dưới hai trăm dặm. Nói nhỏ là thế nhưng thực tế với sức vóc của Trần Phi thì có đi cả tuần lễ cũng chưa chắc đi hết hòn đảo này.

Cảnh vật trên đảo cũng không tệ. Những đồi cát trắng, dãy núi cao chập chùng ẩn hiện xa xa quấn vào những tầng mây. Dòng nước biển trong xanh như thân rắn mềm mại uốn lượn bao quanh đảo, gió thổi mơn man, lại thêm vô vàn gốc cổ thụ chọc trời có ở khắp nơi trang hoàng cho bộ mặt Linh Thú đảo khá xinh đẹp.

Nhưng đây chỉ là cái nhìn đầu tiên thôi. Càng đi vào sâu bên trong đảo sẽ càng cảm nhận được cái vị đặc trưng của nơi này. Đó là một thứ mùi quái dị vô cùng khó ngửi, gọi là hôi thối cũng không sai.

Trần Phi đang trải qua cảm giác thực tế này nên rõ hơn ai hết. Nó vừa đi vừa lấy tay che mũi, cố gắng hít thở càng ít càng tốt, thậm chí có lúc còn thở luôn bằng mồm cho đỡ phải hưởng thụ mùi vị kinh khủng kia.

La Hầu sư huynh có việc bên người, hơn nữa cũng không muốn Trần Phi quá ỷ lại vào hắn nên sau khi đưa Trần Phi đến Linh Thú đảo thì đã sớm bỏ đi, để cho nó tự mình xoay sở.

Lặn lội hơn nửa ngày, Trần Phi cũng đến được Chấp Sự sảnh. Theo lời những người kia thì đây chính là nơi quản lý tất cả sự vụ trên đảo. Trần Phi muốn nhận nhiệm vụ và thu xếp chỗ ở thì bắt buộc phải đến đây báo danh.

Chấp Sự sảnh này không lớn lắm, chu vi chừng vài mươi trượng. Lúc này có rất nhiều đệ tử đang bu đen bu đỏ xung quanh, chen lấn đỏ mặt tía tai. Vài tên trong số đó vì chờ lâu mà bực tức buột miệng chửi rủa om sòm, không khí đã hôi hám lại còn ồn ào như cái chợ trời.

Nhìn cảnh tượng này, Trần Phi như tìm được chút niềm an ủi. Xem ra cũng có không ít người đồng cảnh ngộ với nó, đều ở tầng dưới chót mà cố gắng.

Vì quá đông người nên Trần Phi đứng chờ cả buổi vẫn chưa vào được bên trong. Thân thể nó lại ốm yếu, có muốn chen lấn cũng chẳng được. Rốt cục Trần Phi cứ đi tới đi lui, rồi lại đứng tần ngần ngoài cửa, chẳng biết đến khi nào mới hoàn thành việc báo danh.

“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi lần đầu đến đây phải không?”

Đột ngột có kẻ vỗ vai làm Trần Phi giật mình quay lại.

Người vừa hỏi nó là một gã lùn mập, bộ mặt ngấn mỡ núng nính thịt. Gã mập cười nói khiến cho cái nọng ở cổ theo đó rung rinh liên tục nhìn khá hoạt kê. Khi cười hai con mắt gã đã hí lại càng híp vào như kẽ chỉ, mười phần gian thương.

“Ngươi… huynh là Cao Thủ?” Trần Phi trố mắt vì bất ngờ.

“Hắc hắc…”

Gã mập này đúng là Cao Thủ đã nhờ La Hầu giúp đỡ khi truyền tống từ Vọng Thiên thành về đây. Thực ra gã đã nhận ra Trần Phi từ đầu, nhưng vì tính chất đặc thù của công việc nên chẳng muốn nhận người quen, vì sẽ rất khó thu tiền.

Chỉ là thời buổi hiện nay, kiếm ăn càng lúc càng khó. Cao Thủ đứng chờ ở đây từ sáng đến giờ chẳng kiếm được con mồi béo bở nào, nên khi nhìn thấy Trần Phi, gã đắn đo một hồi thì quyết định làm đại cho xong. La Hầu sư huynh chứng giám, gã cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi.

Cười khục khặc vài tiếng, Cao Thủ liếm liếm môi hỏi. “Tiểu sư đệ không phải đi cùng La sư huynh hay sao? Thế nào lại bị đày đến nơi này?”

“Đày? Ý huynh là sao?” Trần Phi ngớ người.

“Hắc hắc…” Cao Thủ cười giễu. “Cái chỗ chim chẳng buồn ỉa này, bị đưa tới đây có khác nào đày chứ?”

“Cũng có thể là vậy. Mai trưởng lão bảo tư chất của tiểu đệ rất kém, nên…”

Cao Thủ vỗ vai Trần Phi, bộ dạng an ủi. “Không sao. Đã tới nơi này rồi thì đều là huynh đệ đồng cảnh ngộ. Thân là sư huynh, ta sẽ giúp ngươi.”

Trần Phi nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, cảm tạ liên hồi. Nhưng nó còn chưa vui vẻ được bao lâu, đã nghe gã mập gian thương làm như vô tình hỏi.

“Tiểu sư đệ có linh thạch chứ?”

Trần Phi chột dạ. Trước khi rời đi, La Hầu có cho nó một ít linh thạch phòng thân, còn căn dặn kỹ càng không được để ai biết.

Càn Hư đảo không cho phép giết người, nhưng vì muốn đệ tử cố gắng tu luyện, phát triển thật tốt cho nên cao tầng cho phép tranh đấu, chỉ cần không gây ra chuyện lớn và quá lộ liễu thì đều có thể nhắm mắt cho qua.

Tại Càn Khôn giới, chẳng có thiên tài tu luyện nào mà không bước ra từ những trận chiến sinh tử đẫm máu. Ngươi muốn tiến bộ nhanh? Vậy thì chiến đấu đi, đánh càng nhiều càng tốt.

Trên đảo có dòng sóng ngầm tranh đấu như vậy, nên kẻ cô thân cô thế như Trần Phi mà để người khác biết trong người có linh thạch thì nhất định sẽ gặp phiền toái.

“A, linh thạch hả? Tiểu đệ không may chẳng có viên nào cả.”

Trần Phi xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, gãi đầu đáp.


“Vậy thì quá đáng tiếc! Như ngươi cũng thấy đấy, nơi này đất chật người đông. Ngươi có chờ mấy ngày sợ cũng chẳng cách nào báo danh được, rồi còn phải lo thu xếp nơi ăn chốn ở, nhận nhiệm vụ các loại. Không có linh thạch thì người là sư huynh như ta có muốn giúp ngươi cũng chẳng có biện pháp.”

Cao Thủ thở dài ra vẻ tiếc nuối giùm cho Trần Phi, nhưng cặp mắt ti hí của gã thì nhìn nó dò xét, giống như không tin Trần Phi dù sao cũng quen biết La Hầu, sao có thể nghèo rớt mồng tơi như vậy được.

Trần Phi cười cười. “Chuyện này thì liên quan gì đến linh thạch? Chẳng lẽ ở đây cũng ăn hối lộ ư?”

Gã Cao Thủ giật thót, lật đật bịt miệng Trần Phi lại, sau khi nhìn ngó xung quanh thấy chẳng ai chú ý đến hai người mới bỏ tay ra. Gã nghiêm sắc mặt.

“Lời như vậy sau này tiểu sư đệ phải cẩn thận, không được phép nói ra. Các vị sư huynh ở đây vô cùng thanh liêm, làm việc quang minh chính đại, sao lại đi ăn hối lộ của người khác.”

Nói đến đây, Cao Thủ hạ giọng xuống thật thấp, cười hì hì. “Chỉ là công việc quá nhiều, chất cao như núi khiến các vị sư huynh vô cùng mệt mỏi. Vậy nên để có tinh thần sáng suốt giải quyết mấy vấn đề cho tiểu sư đệ thì cũng cần có chút linh thạch bôi trơn, tăng cường năng suất làm việc, cải thiện trí óc. Ngươi bảo có đúng không?”

Trần Phi mắng thầm. Ăn hối lộ thì cứ nhận là ăn hối lộ, lại còn bày trò giải thích vớ vẩn. Tuy thế, ngoài mặt nó vẫn vui vẻ gật đầu.

“Cao sư huynh nói cũng có lý.”

“Tiểu sư đệ hiểu chuyện thế thật tốt.”

Cao Thủ hớn hở xòe bàn tay béo múp ra. “Vậy… ngươi có muốn tỏ chút lòng thành với các vị sư huynh ở bên trong Chấp Sự sảnh không? Chỉ cần hai, à không…. chỉ cần năm linh thạch thôi, sư huynh ta lấy danh dự bảo đảm sẽ giải quyết ngay tất cả vấn đề ngươi cần.”

Trần Phi cười trong bụng. Gã mập gian thương này rốt cuộc cũng lòi đuôi cáo ra rồi. Nhưng đúng là Trần Phi cũng cần gã giúp, nếu không thật chẳng biết đến ngày nào mới thu xếp được chỗ ở.

Nó bày ra bộ mặt đáng thương, than thở. “Nhiều như thế, tiểu đệ biết kiếm ở đâu ra đây? Không giấu gì sư huynh, hiện tại trong người tiểu đệ chỉ có đúng một viên linh thạch để phòng thân.”

Cao Thủ nghe vậy liền như mở cờ trong bụng, chỉ sợ ngươi không có linh thạch, chứ nếu đã có rồi thì tin chắc không chỉ mỗi một viên. Nhất định phải bắt tiểu tử dối trá này nôn ra cho bằng hết.

Gã chép miệng. “Một linh thạch thì không đủ rồi. Tiểu sư đệ cũng thân thiết với La Hầu sư huynh, chẳng lẽ trước khi chia tay huynh ấy không tặng ngươi một ít à?”

“La sư huynh muốn tiểu đệ tự lực tự cường, nên không hỗ trợ linh thạch.” Trần Phi dàu dàu nét mặt nói.

“Ài, thế thì ta đành chịu thôi, có muốn giúp ngươi cũng lực bất tòng tâm.”

Cao Thủ than khẽ rồi quay người bỏ đi. Thế nhưng hai tai gã dỏng lên thật cao, vừa đi vừa đếm, thử xem bao lâu thì tiểu tử kia sẽ đầu hàng.

Quả nhiên, còn chưa đếm đến mười thì đã nghe Trần Phi gọi giật. Cao Thủ hớn hở quay lại.

“Tiểu sư đệ thay đổi chủ ý rồi hả? Ta nói ngươi làm vậy là rất sáng suốt, nhìn xem trong kia biết bao nhiêu người…”

Còn chưa tán phét xong, đề nghị của Trần Phi khiến cho gã mập cụt hứng nín bặt.

“Hai linh thạch. Gia tài của tiểu đệ chỉ có bấy nhiêu thôi, muốn thêm cũng không được.” Bộ dạng Trần Phi như moi ruột moi gan, vô cùng tiếc hận.

Trước đó Cao Thủ đã vô tình nói hớ, giúp Trần Phi biết được cái giá thật sự phải trả chỉ ở khoảng hai linh thạch. Nhưng nếu nó quá vội vàng đề nghị cái giá này thì chắc chắn Cao Thủ sẽ không tin Trần Phi chỉ có một ít, nhất định đòi hỏi thêm.

Mà nếu Trần Phi chỉ trả một linh thạch thì đúng là hơi ít, Cao Thủ không có lãi cũng sẽ khó mà đồng ý. Vậy nên ban đầu Trần Phi giả vờ chỉ ra giá một linh thạch, rồi lúc này coi như dốc tận vốn bỏ thêm một linh thạch nữa, có thể gã mập sẽ tin nó thật sự rất nghèo.

“Năm linh thạch. Ít hơn thì ta không thể giúp được ngươi.” Cao Thủ cố gắng kiên trì.

“Thế thì đành chịu vậy. Tiểu đệ cố gắng chờ ở đây mấy ngày chắc cũng xong.”

Trần Phi buồn bã nói, quay người bước tới một gốc cây ngồi xuống tránh nóng.

Hai con mắt ti hí của Cao Thủ nhìn theo đánh giá thái độ Trần Phi. Nhìn kiểu gì gã mập cũng chỉ thấy tiểu tử kia thật thà như đếm, mặc dù trong lòng gã không tin nhưng cũng chẳng cách nào xác định được thực hư.

“Thôi đành vậy, mấy hôm nay ế ẩm, cá ươn còn hơn là không có.”

Gã mập cười khổ, thân hình béo ục ịch chạy lại chỗ Trần Phi, kì kèo thêm một hồi cũng đành chấp nhận cái giá hai linh thạch.

Sau khi đưa linh thạch cho Cao Thủ, gã liền dẫn Trần Phi đến cửa sau của Chấp Sự sảnh. Được sự cho phép của mấy gã đệ tử gác bên ngoài, hai người đi vào bên trong.

Cả hai đi qua một dãy hành lang rồi dừng lại ngay tại đại sảnh. Đây chính là con đường “ngắn nhất” dẫn đến nơi này. Nếu không chịu chi trả linh thạch thì Trần Phi có nước chờ đến mọc rễ ngoài kia.

Có rất nhiều đệ tử đang xếp hàng rồng rắn bên trong sảnh, chờ đến lượt bản thân được giải quyết công việc.

Cao Thủ bước tới gần một tên độ ba mươi tuổi ngồi ở một cái bàn chế tạo bằng ngọc đặt ngay giữa sảnh. Tên này có khuôn mặt nhợt nhạt như người chết, chắc do ở trong mát lâu ngày.


Gã mập thì thầm to nhỏ mấy câu vào tai tên mặt nhợt nhạt, chỉ thấy tên kia nhìn Trần Phi một cái, sau đó gật gật đầu gọi nó lại.

“Thế này là sao? Ta đợi cả buổi còn chưa đến lượt, trong khi thằng nhóc kia chỉ mới tới lại được cho vào, còn đi bằng cửa sau nữa chứ. Các ngươi giải thích đi!”

Một tên vừa đến lượt mình, còn chưa kịp tiến lên đã bị Cao Thủ kéo Trần Phi chen ngang liền tức tối la làng.

“Tiểu huynh đệ này là người nhà của Hoàng sư huynh, có được ưu tiên một chút cũng là bình thường.”

Một đệ tử đứng gần bàn ngọc chỗ tên mặt mày nhợt nhạt ngồi lên tiếng giải thích.

Tên kia nghe vậy càng bức xúc hơn, gào to. “Người nhà con mẹ ngươi! Từ sáng đến giờ đã có bao nhiêu người nhà của hắn vào đây rồi hả? Định bắt chúng ta chờ đến bao giờ?”

Một số người bị tên này kích động, cũng phản ứng theo. Không khí nhất thời đã loạn càng loạn hơn.

Tên mặt nhợt nhạt được gọi là Hoàng sư huynh hơi cau mày, hất hàm ra lệnh cho vài gã sư đệ đứng gần đó.

“Đuổi hết mấy tên làm loạn ra ngoài.”

Cả chục gã mặt mũi dữ dằn theo lệnh Hoàng sư huynh, hầm hầm đi tới. Một tràng ồn ào náo loạn, đánh đấm một chiều liền diễn ra. Mấy người vừa gây náo loạn đều bị sút khỏi cửa, mặt mày đổ máu nhưng không dám kháng cự, ôm đầu chạy đi.

Không gian trong đại sảnh lập tức yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng hít thở dồn dập của một số kẻ yếu bóng vía, chẳng còn ai dám ý kiến ý cò gì nữa.

Trần Phi thấy hơi gai đầu. Đây là một hòn đảo thuộc phạm vi quản lý của đại phái tu tiên như Càn Hư đảo sao, ổ thổ phỉ thì đúng hơn.

“Lấy lệnh bài thân phận của ngươi ra.” Hoàng sư huynh lạnh giọng.

Trần Phi vội làm theo.

Gã kia cầm lệnh bài của nó, bàn tay truyền chút linh lực vào, lập tức một hư ảnh từ lệnh bài hiện ra, chỉ cao độ một tấc nhưng lại có ngoại hình giống Trần Phi như đúc. Hẳn đây là cách để Càn Hư đảo dễ bề nhận diện dung mạo đệ tử, tránh bị kẻ gian trà trộn vào.

“Được rồi. Sau này ngươi ở động phủ số 2089. Giờ thì mau chọn lấy một viên.”

Hoàng sư huynh đẩy một cái khay ngọc dài cả thước tới trước mặt Trần Phi. Bên trong khay là vô số những hòn ngọc chỉ to bằng đầu ngón tay, đủ màu đủ sắc rất đẹp mắt.

“Đây là…” Trần Phi dò hỏi.

“Đây là những Ngọc Châu chứa đựng thông tin nhiệm vụ bên trong.” Cao Thủ vội vàng giải thích.

“Nếu ngươi chi thêm mười linh thạch thì sẽ được tự do chọn lựa nhiệm vụ thích hợp. Còn như không thể thì chỉ còn cách chọn đại, trúng cái nào làm cái đó. Nhưng ta nói trước, nếu như ngươi xui xẻo chọn trúng những nhiệm vụ cực khó thì với bản lãnh trói gà không chặt của ngươi hiện nay chẳng có cách nào hoàn thành đâu. Thà là mất trước rồi sẽ được sau.”

Trần Phi nhăn nhó. “Tiểu đệ làm gì còn linh thạch.”

“Chọn nhanh đi, còn tới lượt người khác.” Nghe Trần Phi đã hết linh thạch, Hoàng sư huynh không kiên nhẫn được nữa, lên tiếng hối thúc.

Một gã đệ tử đậy nắp khay ngọc lại, chỉ còn chừa một lỗ nhỏ đủ để cho hai ngón tay vào trong, đã thế lại còn cẩn thận bắt Trần Phi quay mặt đi nơi khác, không được nhìn lén khi bốc thăm.

Chẳng còn cách nào khác, Trần Phi nhắm mắt bốc đại cho xong.

Nhìn Ngọc Châu màu sắc đen tuyền trong tay mình, rồi lại nhìn vẻ mặt thương hại của những người xung quanh, nó biết phen này thảm rồi.

Hoàng sư huynh phẩy tay. “Nhớ kỹ, hoàn thành xong nhiệm vụ này thì ngươi mới có thể nhận thêm nhiệm vụ khác. Đi đi!”

Gã mập Cao Thủ kéo Trần Phi bước thấp bước cao ra ngoài, trong lòng cũng hơi tội nghiệp thằng nhóc này. Ai bảo ngươi nghèo làm chi!

“Động phủ nằm ở đâu, sư huynh?” Trần Phi không vội xem thông tin trong Ngọc Châu mà hỏi.

Cao Thủ chỉ tay về một hướng. “Cứ theo ta là được. Dù sao cũng thu linh thạch của ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến tận nơi.”

Chỉ chờ có vậy, Trần Phi theo chân Cao Thủ đi vào một con đường mòn lát đá xanh rộng tầm một trượng khá ngoằn ngoèo, khuất sau những tán cây rậm rạp.

Cao Thủ vừa dẫn đường vừa nói. “Mau xem thử nhiệm vụ của ngươi là gì. Nếu biết ta có thể hướng dẫn cho một chút.”


Trần Phi cầm Ngọc Châu nhìn ngắm, sau đó hỏi. “Xem như thế nào đây?”

“Áp nhẹ vào trán ngươi là được.”

Trần Phi áp Ngọc Châu lên trán, tức thì một nhúm thông tin từ viên Ngọc Châu truyền vào đầu nó.

“Sao?” Cao Thủ tò mò.

Sắc mặt Trần Phi có phần mờ mịt đáp. “Nhiệm vụ bảo tiểu đệ đào nấm Thạch Ngư ở phía tây đảo cho bầy Thiết Giáp Trư ăn. Một cân Thạch Ngư được một điểm cống hiến, khi nào đủ một trăm cân thì mới hoàn thành nhiệm vụ. Kỳ hạn hoàn thành trong ba tháng. Nếu quá thời gian xem như không hoàn thành, nhiệm vụ sẽ bị hủy đồng thời tiểu đệ bị trừ năm mươi điểm cống hiến.”

Cao Thủ xoa xoa cái mặt đầy thịt đang đổ mồ hôi bóng loáng. “Thảm rồi!”

“Khó lắm sao, sư huynh?”

“Cũng không phải là khó.” Cao Thủ không biết nói sao.

“Thôi, cứ coi như ngươi được một phen tập luyện cho gân cốt cứng cáp hơn. Công việc này tuy có chút vất vả nhưng không phải không thể hoàn thành, chỉ cần ngươi cố gắng là được. Dù sao, trong mớ Ngọc Châu đen ai cũng ngán ngại mà ngươi nhận được nhiệm vụ này thì cũng may mắn rồi.”

Trần Phi chẳng hiểu gì, chỉ đành gật gật đầu. Lúc sau, nó lộ vẻ hiếu kỳ hỏi. “Sư huynh có thể cho tiểu đệ rõ điểm cống hiến là gì không?”

Cao Thủ sảng khoái đáp ứng. Thông tin này, đệ tử nào ở trên đảo cũng biết, gã chẳng việc gì phải giấu diếm.

“Điểm cống hiến dùng để đổi lấy nhiều thứ trong tông môn chúng ta. Thứ này rất quý giá, chẳng ai chê nhiều cả. Ngươi có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy công pháp, linh kỹ, linh thảo, linh thú, linh đan. Nói chung là tất cả những gì có trên đảo thì ngươi đều có thể dùng điểm cống hiến trao đổi.”

Ánh mắt Trần Phi sáng bừng. “Nói vậy thì điểm cống hiến ở đây có tác dụng giống như linh thạch, có thể mua được mọi thứ?”

“Đúng thế.” Cao Thủ nhếch mép. “Hơn nữa điểm cống hiến còn quý giá hơn linh thạch rất nhiều. Ngươi có thể dùng điểm cống hiến đổi ra linh thạch, nhưng không thể làm ngược lại vì chẳng ai chấp nhận.”

Trần Phi ghi nhớ hết tất cả những điều vừa được nghe, bỗng nghĩ đến một việc, khẩn khoản nói. “Sư huynh, tiểu đệ từ khi đến đây còn chưa được ai chỉ dạy cho đường hướng tu luyện, chẳng hay…”

“Đừng mơ mộng điều đó. Ở trên hòn đảo chết tiệt này thì chẳng kẻ nào được đãi ngộ như ngươi mong muốn.” Cao Thủ khoát tay cắt ngang.

“Như ta đã nói, công pháp tu luyện và tất cả những thứ khác thì ngươi đều phải tự mình cố gắng làm nhiệm vụ, kiếm thật nhiều điểm cống hiến rồi đổi lấy. Tông môn không truyền dạy miễn phí cho những người có tư chất kém cỏi như chúng ta đâu. À, trừ lệnh bài thân phận và hai bộ y phục Tẩy Trần thì mỗi đệ tử đều được phát khi nhập đảo.”

“Tiểu đệ vẫn chưa nhận được y phục đấy.” Trần Phi cau có.

“Không cần lo. Chút nữa sẽ có người đưa tới động phủ cho ngươi, chẳng lẽ sợ tông môn để ngươi trần truồng à?”

“Sư huynh…” Đi một hồi, Trần Phi lại hỏi. “Công pháp tu luyện mà huynh nói cần bao nhiêu điểm cống hiến?”

Cao Thủ bóp bóp trán. Thằng nhóc này hỏi nhiều quá làm gã cũng có chút rối loạn đầu óc, thần trí bắt đầu mệt mỏi.

“Để ta nhớ xem. Nếu không nhầm thì công pháp loại kém nhất cũng gần một nghìn điểm cống hiến.”

“Nhiều như vậy?” Trần Phi giật mình. “Biết đến bao giờ tiểu đệ mới kiếm đủ điểm đổi lấy công pháp đây?”

Gã mập cười hắc hắc, vẻ mặt cảm thông, vỗ mạnh vai Trần Phi. “Cho nên ta mới kêu ngươi phải tận lực cố gắng. Nếu không như thế, ngươi nghĩ xem làm sao có cái cảnh chen chúc tranh nhau nhận nhiệm vụ ở Chấp Sự sảnh khi nãy? Rất nhiều người gia nhập đảo mấy năm mà còn chưa tích lũy đủ điểm cống hiến để đổi lấy một bộ công pháp tu luyện cho ra hồn.”

“Thế còn sư huynh, đã có công pháp hay chưa?”

“Ta ư? Đương nhiên là có, Cao Thủ ta là ai chứ? Hỏi vớ vẩn. Nếu không phải mấy ngày trước ta còn tốn hơn một nghìn điểm cống hiến đổi lấy một ít đan dược bổ trợ cho việc tu luyện, thì làm gì nghèo đến độ phải mặt dày xin chút linh thạch của La sư huynh làm phí sử dụng truyền tống trận?”

Nghe Trần Phi hỏi đúng chỗ ngứa cũng là niềm tự hào của bản thân, gã mập liền huênh hoang.

Trần Phi hấp háy mắt, đưa ra một đề nghị mà theo nó thì khó ai chối từ. “Nếu vậy, chờ khi tiểu đệ kiếm được vài trăm điểm cống hiến, sư huynh có thế bán rẻ công pháp của huynh lại cho đệ được không?”

Rồi thấy sắc mặt gã mập chợt cứng đờ, sợ gã không nhận lời, nó vội nói thêm. “Dù sao thì sư huynh cũng tu luyện qua rồi, có giữ lại cũng đâu để làm gì.”

“Hắc hắc..” Cao Thủ cười một tràng quái dị, cười đến ho sặc sụa, mãi một lúc sau mới nín. Sắc mặt gã đỏ gay.

Trần Phi thoáng khó hiểu, nhưng vẫn im lặng đi bên cạnh, chờ xem gã nói gì.

“Ngươi rất giống ta ngày trước. Khi mới gia nhập đảo, ta cũng từng có suy nghĩ như ngươi. Mà nghĩ cũng rất có lý, tội gì tiêu tốn một đống điểm cống hiến cho tông môn trong khi có thể mất ít hơn để đổi từ các vị sư huynh sư tỷ đi trước. Chỉ có điều, ngươi nói xem. Cao tầng trong đảo liệu có cùng suy nghĩ giống ngươi hay không? Chẳng lẽ họ ngốc đến độ để cho những thằng nhãi ranh chưa ráo máu đầu như ta và ngươi qua mặt, làm trò sau lưng?”

Trần Phi lặng người. “Nói vậy là không được ư?”

Cao Thủ ngao ngán lắc đầu. “Tất nhiên là không được rồi. Tất cả ngọc giản truyền thụ công pháp, linh kỹ này nọ đều là loại chỉ có thể sử dụng một lần. Sau khi ngươi tiếp nhận thông tin thì ngọc giản sẽ trống rỗng, chẳng còn chút gì nữa. Không tin ngươi cứ lấy viên Ngọc Châu nhiệm vụ khi nãy ra thử xem thì rõ, nó cũng tính là một loại ngọc giản nhỏ.”

Trần Phi moi Ngọc Châu cất trong ngực áo ra xem thì đúng là chẳng còn gì bên trong. Nó định ném đi thì bị Cao Thủ ngăn lại, bảo cần phải giữ để sau này còn trả nhiệm vụ.

“Trên thực tế, đưa thông tin dữ liệu vào trong những ngọc giản này là việc vô cùng khó khăn. Chỉ có những bậc tiền bối pháp lực cao thâm trong tông môn mới đủ khả năng làm được. Hơn nữa, để tránh tình trạng truyền tay nhau như ta vừa nói, và cũng để đỡ mất thời gian và công sức quá nhiều, mấy vị tiền bối này thường tạo ra những ngọc giản chỉ có thể sử dụng một lần. Một lý do chủ yếu khác là muốn chế tạo loại ngọc giản chứa đựng thông tin vĩnh cửu thì cần tiêu tốn rất nhiều thời gian, pháp lực, và nhất là phải sử dụng loại ngọc Huyết Thiên. Mà loại ngọc này thì đã bị khai thác cạn kiện từ lâu, rất hiếm có, thường các đại tông phái chỉ dám dùng để lưu lại những độc môn bí pháp cực kỳ quan trọng, trấn bảo trong tông môn.”

Gã mập Cao Thủ bản tính vốn nhiều chuyện. Hôm nay lại được Trần Phi cung kính thỉnh giáo thì khó nén được đắc ý, cơ hồ có bao nhiêu hiểu biết đều đem ra nói, thao thao bất tuyệt.


Trần Phi giống như miếng bọt biển khô hạn lâu ngày. Bao nhiêu thông tin từ cửa miệng Cao Thủ bay ra đều được nó tận lực thu nhận, nhớ cho kì hết. Bởi vì nó biết những tin tức này sẽ giúp ích rất nhiều trên con đường tu đạo còn rất dài sau này của bản thân.

Cuối cùng, khi tên mập vì nói quá nhiều mà muốn sùi bọt mép thì cả hai cũng đến nơi.

Dãy núi Đại Hùng sơn gồm hơn mười ngọn núi nối tiếp nhau, cao vút xuyên mây, vô cùng hùng vỹ. Từ xa nhìn lại, thế núi giống như hình hài một con gấu khổng lồ đang ngước mặt lên thách thức trời cao, cho nên mới có cái tên Đại Hùng.

Tất cả động phủ của đệ tử trên đảo đều được kiến tạo sâu vào trong lòng dãy Đại Hùng sơn.

Những động phủ này nằm quanh chân mấy ngọn núi rồi theo đường vòng tròn uốn lượn thành vòng lên cao, bên cạnh có các bậc thang bằng đá cũng được tạc vào ngọn núi để làm lối đi. Trên vách núi móc những sợi xích sắt rất dài, có lẽ để những đệ tử khi di chuyển vịn vào cho an toàn, tránh bị rơi xuống vực sâu.

Trần Phi đứng phía dưới chân núi ngó lên, nhìn vách đá cheo leo, nó không kiềm được phải hít sâu một hơi cho vơi bớt sự sợ hãi. Cứ tưởng tượng động phủ của nó nằm ở trên cao, mỗi ngày phải đi qua con đường kinh khủng này thì…

“Sợ rồi hả?” Cao Thủ cười lớn. “Không phải lo, ở những ngọn núi có kiến tạo động phủ dành cho các đệ tử thì đều được mấy vị tiền bối trong tông lập trận che chắn bên dưới. Nếu kẻ nào chẳng may lỡ chân ngã xuống cũng chẳng chết đâu, cùng lắm gãy vài cái xương.”

“Hắc hắc, mà ta nói này. Ngươi đừng ở đó lo sợ hão huyền, động phủ của ngươi không có khả năng nằm ở trên cao đâu. Bảo đảm chỉ nằm đâu đó dưới chân núi thôi.”

Quả nhiên, gã mập dẫn Trần Phi đi qua vài ngọn núi, sau đó ngừng lại trước một động phủ đánh số thứ tự 2089. Đây là động phủ của Trần Phi, đúng là nằm ở chân núi thật.

Trần Phi không giấu được sự ngạc nhiên. “Sao sư huynh đoán được hay thế?”

Cao Thủ bĩu môi dài cả tấc. “Càng lên cao linh khí càng đậm đặc, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện. Liệu có ai hào phóng ban miễn phí cho ngươi một động phủ trên đó không?”

“Cũng đúng. Sư huynh, làm sao để vào trong động phủ?” Trần Phi nhìn cái cửa đá nặng nề, với sức của nó chắc không thể mở được.

“Thấy một khe nhỏ ở trên cửa không? Ngươi nhét lệnh bài thân phận vào đó để pháp trận bên trong nhận thông tin, sau này chỉ riêng lệnh bài thân phận của ngươi mới có thể mở cánh cửa này ra.”

Trần Phi làm theo. Lệnh bài vừa được nhét vào, lập tức cánh cửa đá chia ra làm hai, để lộ lối đi.

“Ta đi về trước đây. Sau này có việc gì thì cứ tới tìm ta ở động phủ số 985. Mà ta nói trước, việc nhỏ có thể không tính, nhưng việc lớn thì phải có gì đó làm thù lao đấy.”

Gã mập cười hắc hắc.

“Cảm tạ sư huynh rất nhiều!”

Trần Phi rất thành tâm khi nói câu này. Cao Thủ tuy lấy hai linh thạch của nó nhưng phải chia chác cho bọn Hoàng sư huynh, cũng chẳng còn được bao nhiêu. Gã lại giúp đỡ nó không ít, rõ ràng là làm không công.

Gã mập không nói gì, chỉ phẩy phẩy tay, cơ thể phục phịch nặng nề dần đi xa.

Trần Phi tháo lệnh bài ra thì thấy dãy số thứ tự 2089 của động phủ được triện nổi trên lệnh bài. Đại tông môn quả là đại tông môn, ngay cả những việc nhỏ mà cũng làm chi tiết như vậy.

Nó cười cười, bước vào trong động phủ, tiếp đó lại nhét lệnh bài vào một khe hẹp phía bên trong, cửa động liền khép chặt lại.

Động phủ khá rộng, đủ để một người đi tới đi lui thoải mái. Trong động ngoại trừ một cái giường đá, chăn đệm thì chỉ có thêm một bộ bàn ghế cũng bằng đá nốt.

Nơi này được kiến tạo thành hình tròn, từa tựa quả trứng gà, vách đá trơn láng nhẵn nhụi, có nhiều chỗ được cố tình khoét sâu vào thành những hốc vuông vức, có lẽ dùng để đặt những thứ đồ vật linh tinh cho tiện.

Vật quý giá nhất trong động phủ là một viên dạ minh châu khá to được khảm trên trần, tỏa ánh sáng dìu dịu xuống, nhờ vậy dù đóng chặt cửa nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong động.

Trần Phi tháo giày ra, leo lên giường nằm thử. Cảm giác mát mẻ, cũng không đến nỗi tệ lắm. Nó đang muốn ngủ một giấc thì ở cửa động phát ra âm thanh leng keng cứ như tiếng chuông.

Trần Phi mở cửa ra thì thấy một đệ tử đứng bên ngoài.

Gã kia thấy Trần Phi xuất hiện liền giơ tay tháo cái lệnh bài của gã xuống khỏi khe hẹp bên ngoài cửa, tiếng chuông liền tắt. Không ngờ lệnh bài này còn có tác dụng giống như chuông cửa khi có khách đến tìm, báo cho chủ nhân biết.

“Ngươi là người mới vừa tới?” Đệ tử kia hỏi.

Trần Phi gật đầu. “Đúng là tiểu đệ.”

“Của ngươi.”

Gã đệ tử nhét hai bộ y phục màu tro vào tay Trần Phi, sau đó đi ngay, bộ dạng vô cùng bận rộn.

Trần Phi cầm y phục, lắc lắc đầu rồi đóng cửa lại. Nó còn chưa kịp nói lời cảm ơn.

Trần Phi xem qua bộ y phục vừa được phát một chút. Màu chủ đạo của y phục là xám tro, ngay ngực áo có thêu đồ hình tám mươi mốt đảo Càn Hư màu xanh biếc.

Nó hơi nhíu mày, có chút thắc mắc không biết vị nào thiết kế bộ y phục này mà xấu đến thế, rõ là con mắt có vấn đề về thẩm mỹ.

Nhưng chê thì chê, Trần Phi vẫn háo hức cởi đồ ra, mặc bộ y phục vào, hình như lúc nãy có nghe Cao Thủ gọi thứ này là Tẩy Trần y gì gì đó.

Lúc mặc vào, nó thấy hơi rộng, còn chưa biết làm sao thì bộ y phục đã tự động thu nhỏ lại, ôm sát cơ thể vô cùng vừa vặn.

Quần áo của tông phái tu tiên có khác. Trần Phi thử giơ tay đá chân vài cái, chẳng thấy có chút nào vướng víu. Độ êm ái co dãn khiến người mặc cực kỳ dễ chịu, cảm giác cứ như không mặc gì. Ngoại trừ nhìn hơi xấu xí thô kệch một chút thì Trần Phi hoàn toàn hài lòng.

Sau đó, Trần Phi cứ vậy, mặc luôn bộ y phục Tẩy Trần mà lăn ra giường ngáy khò khò. Nhiệm vụ để mai tính sau, nó mệt và buồn ngủ quá rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.