Đọc truyện Tuyệt Địa – Chương 26: Chưởng môn Phong Thiên
Trần Phi trầm tư thật lâu, nói. “Sư huynh có cách gì hay không?”
Cao Thủ thở dài. “Chẳng có cách gì. Trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa. Ta định bảo sư đệ cùng nhau hướng về cao tầng khai báo, hy vọng có thể cung cấp chút tin tức giúp cho bọn họ sớm bắt được tên biến thái kia, đoái công chuộc tội.”
“Sẽ chẳng giúp ích được gì đâu…”
Trần Phi lắc đầu. “Khi nãy sư huynh nói cao tầng đã biết tên kia từng bị phong ấn, vậy chúng ta có thành thật khai báo cũng đâu cung cấp được thêm tin tức gì đáng giá? Ngược lại càng sớm rơi vào tình thế nguy hiểm hơn.”
“Nói vậy, hẳn sư đệ đã nghĩ ra kế sách gì rồi?”
Cao Thủ có vẻ vui mừng hỏi.
“Cách tốt nhất bây giờ là chúng ta cứ tiếp tục án binh bất động, chờ xem diễn biến ra sao. Càn Hư đảo có mấy vạn đệ tử, tiểu đệ không tin chưởng môn thủ đoạn cao đến mấy lại có thể tra ra trong một sớm một chiều. Cùng lắm thì chúng ta cao chạy xa bay, rời khỏi tông môn.”
Trần Phi bình thản nói.
Gã mập nghe thế nét mặt cũng giãn ra, bớt lo âu. “Ta thật nể sư đệ đấy, đến nước này mà ngươi còn giữ bình tĩnh được! Nhưng lời ngươi cũng có lý, có thể ta đã đánh giá cao chưởng môn và các vị tiền bối quá rồi. Chắc không đến nỗi tệ hại như vậy!”
Trần Phi hơi nhún vai, cười cười. “Tiểu đệ cũng đang rất lo đấy chứ! Nhưng mà biết có lo cũng không thay đổi được gì, nên phải cố trấn định thôi.”
“Ta đi đây. Có tin tức gì sẽ thông báo ngươi sau.”
Cao Thủ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Trần Phi vẫn ngồi tại chỗ, âm thầm suy tính.
Mấy hôm nay, không thấy Hồ Khôn đến làm phiền nữa. Chắc là đám Hoàng sư huynh đã liên hệ chuyện mất tích của huynh đệ Bành Nhiên, Bành Kiệt vào tay thanh niên tóc đỏ quái dị kia, nên buông tha cho Trần Phi. Như vậy cũng tốt!
“Có khi ta nên ra ngoài thăm dò tình hình một chút.”
Trần Phi đứng dậy, đi ra bên ngoài động phủ.
o0o
Chủ đảo, bên trong Nghị Sự điện.
Một vị trung niên tầm hơn ba mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau vai, thân hình cao cao, có chút gầy ốm đang dựa lưng vào chiếc ghế dành cho chưởng môn đặt ở chủ vị.
Người này chính là Phong Thiên, chưởng môn đời thứ mười sáu của Càn Hư đảo, quyền thế ngập trời.
Lúc này, gương mặt còn trẻ trung nhưng có phần lạnh lẽo của Phong Thiên khá âm trầm, đưa mắt lướt qua từng vị trưởng lão ngồi nơi đây, cất giọng.
“Đêm qua, đã có thêm năm đệ tử hạch tâm mất mạng. Vậy mà bây giờ, các vị lại nói với ta là không có cách nào bắt được hung thủ?”
Biết vị chưởng môn này đang nổi giận, Mai trưởng lão bình thường uy nghiêm vô cùng nhưng lúc này cũng chảy mồ hôi đầy đầu, khẽ khàng nói.
“Chưởng môn bớt giận! Tên tóc đỏ kia tu luyện công pháp rất quái dị, tốc độ lại nhanh như chớp. Chúng ta cần có thêm thời gian để giăng lưới, dùng số đông bao vây hắn mới hy vọng bắt được. Chứ như đêm qua thì chỉ đến nạp mạng thôi, không phải cách hay!”
Rầm!
Mai trưởng lão không nói còn đỡ, vừa lên tiếng đã khiến cơn giận dồn nén trong người Phong Thiên bùng nổ, đập mạnh tay lên mặt bàn làm ai nấy đều giật mình.
“Thời gian? Hai tháng chưa đủ sao? Hay muốn chờ tên đó nuốt hết các đệ tử, không chừa lại một chiếc xương thì các ngươi mới đủ thời gian?”
Không gian yên tĩnh, không ai dám ho dù thật khẽ. Thậm chí nghe được tiếng ruồi bay vo ve gần đó.
Phong Thiên nhướng mắt chờ đợi, mãi vẫn chẳng thấy người nào nói gì thì thất vọng ngả lưng ra ghế. “Hai mươi vị trưởng lão Bá Thể kỳ, vậy mà lại chẳng làm gì nổi một tên tu giả Tụ Linh kỳ nhỏ nhoi. Tin này mà lọt ra ngoài thì những tông môn ở Càn Khôn giới sẽ cười đến rụng răng mất. Các ngươi chỉ là một lũ ăn hại, vô dụng, nuôi chỉ tổ tốn cơm. Nỗi nhục này Càn Hư đảo muôn đời không xóa được!”
Đây đều là những cường giả, tu vi đã đạt đến cảnh giới Bá Thể kỳ, mỗi lần bước chân ra ngoài đều được vô số người cho thể diện, có thể nói là muốn mưa được mưa, cầu gió có gió. Thế mà hiện tại, hai mươi vị trưởng lão đầu tóc phần lớn đều bạc ngồi im lặng nghe trách mắng, chẳng dám hó hé nửa lời. Tình cảnh này thật đáng ghi vào sử sách.
Hồi lâu, một trưởng lão cắn răng cả gan lên tiếng. “Chưởng môn, hay là chúng ta lo tìm bắt hai tên đệ tử ngu xuẩn đã giải khai phong ấn cho tên tóc đỏ. Biết đâu nhờ vậy sẽ hiểu thêm về lai lịch tên kia, dễ tóm được gã hơn.”
“Ồ. Suy nghĩ hay ho đấy!”
Phong Thiên gật gù. “Nói ta nghe, Lý trưởng lão định tìm ra hai tên đệ tử đó bằng cách nào giữa năm vạn đệ tử đây?”
Trưởng lão họ Lý nghe hỏi lại thì giật mình, ấp úng. “Việc này… ta cũng chưa nghĩ ra..”
Phong Thiên cả cười. “Chưa nghĩ ra thì nói làm gì? Thay vì tìm hai tên mà ta nghĩ là chỉ vô tình thả tai họa ra thì các ngươi lo tập trung bắt hung thủ giùm ta đi!”
“Chưởng môn, không phải chúng ta không cố gắng. Nhưng tại người chưa tận mắt chứng kiến thân pháp của tên đó, rất là quái đản. Cứ như gã tan biến vào hư không vậy, tuy chúng ta thực lực cao hơn nhưng cũng chẳng có cách nào truy đuổi.”
Một trưởng lão khác nhăn nhó nói.
Phong Thiên lạnh lùng nhìn toàn trường. “Các ngươi đều nghĩ như Dịch trưởng lão?”
Rồi không thấy ai đáp, Phong Thiên sờ sờ cằm, gọi to. “La Hầu đâu?”
La Hầu nãy giờ vẫn đứng chờ bên ngoài điện, nghe gọi liền vội vàng ứng tiếng đáp, chạy vào. “Có đồ nhi.”
“Ngươi thay ta tiếp chuyện, ăn bánh uống trà cùng mấy vị trưởng lão cao quý này.”
Phong Thiên đứng lên, chỉ tay vào ghế của mình bảo La Hầu ngồi xuống.
Đây là ghế chỉ dành riêng cho nhân vật đứng đầu tông môn an vị, La Hầu có gan lớn cách mấy cũng không dám ngồi lên, dè dặt hỏi. “Sư phụ đi đâu ư?”
Phong Thiên cười lạnh, phẩy tay làm bộ như chuẩn bị đi khỏi. “Đi bắt hung thủ gây họa đang nhởn nhơ tiêu dao ở ngoài kia.”
“Chưởng môn, xin đừng làm vậy!”
Các vị trưởng lão nghe thế, người nào cũng giật thót, vội vàng đứng dậy can ngăn.
Phong Thiên thản nhiên. “Ta không xuất mã thì ai làm đây? Các ngươi đều đầu hàng rồi!”
Biết máu điên của chưởng môn lại tái phát, Mai trưởng lão lau mồ hôi trên trán, nói. “Ta thay mặt cho toàn thể những trưởng lão có mặt ở đây, xin hứa trong vòng một tháng sẽ bắt tên kia về cho chưởng môn luận tội.”
“Một tháng? Lâu như vậy, sẽ có thêm bao nhiêu đệ tử phải chết? Bọn họ đều là tài nguyên quý giá của tông môn, không thể để mất thêm nữa!”
Phong Thiên đưa một ngón tay trỏ lên lắc lắc, gằn giọng. “Hạn cho các ngươi trong một tuần phải tóm được hung thủ. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mang về đây cho ta! Bằng như làm không xong thì các ngươi cứ tùy tiện chuẩn bị hành lý rời khỏi tông môn, cũng không cần tìm tới ta làm gì.”
Biết có nói thêm cũng vô dụng, hai mươi vị trưởng lão lục tục kéo nhau đi ra, tâm trạng hậm hực.
Phút chốc trong Nghị Sự điện chỉ còn lại sư trò Phong Thiên, La Hầu.
La Hầu hơi lo lắng nói. “Sư phụ, lần này hình như người làm hơi căng rồi. Thân thủ tên kia, đệ tử đã từng thấy qua, rất khó lường!”
Phong Thiên hừ mũi. “Ngươi không hiểu! Mấy lão già này đều là thân lừa ưa nặng, cứ nhỏ nhẹ thì sẽ chẳng tên nào chịu xuất toàn lực. Một đám lười biếng, lánh nặng tìm nhẹ là giỏi! Có lợi ích thì ra mặt tranh giành, đấu đá tóe lửa, đến khi xảy ra chuyện tên nào cũng khư khư giữ mình tránh xa.”
La Hầu bật cười. Quả nhiên gã đoán không sai, một người như sư phụ hoàn toàn không thể mất bình tĩnh dễ dàng thế được. Sự tức giận khi nãy chỉ là cố tình làm ra để gây áp lực lên mấy lão đầu đang chạy bay tóc trán ngoài kia.
“La nhi, gần đây tu luyện đến đâu rồi?”
Phong Thiên khép hờ mắt, hỏi.
La Hầu khom người, kính cẩn đáp. “Đồ nhi rất cố gắng nhưng vẫn còn cách viên mãn một khoảng xa, sư phụ thứ tội!”
“Không thể trách ngươi được! Dục tốc bất đạt, với tư chất của ngươi chỉ cần siêng năng khổ luyện, cộng thêm sự bồi đắp của ta thì sớm muộn gì cũng đột phá vào Bá Thể kỳ thôi.”
Phong Thiên nói như mọi chuyện đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Thực tế, ai mà nghe được câu này đều sẽ cực kỳ chấn động.
Tụ Linh kỳ đã là vách ngăn rất khó rồi, hà huống gì tới Bá Thể kỳ, đây là cảnh giới cao hơn Tụ Linh không chỉ mười lần. Độ khó không cách nào đong đếm được, thiên hạ vô số thiên tài nhưng chưa ai dám vỗ ngực tự tin mình sẽ thành công tu hành đến cảnh giới cao siêu thoát tục này.
Vậy mà Phong Thiên có thể mở miệng bảo đảm.
Mắt La Hầu sáng lên, hưng phấn nói. “Tạ sư phụ tài bồi! Đồ nhi nhất định ngày đêm cố gắng, không phụ lòng người!”
Phong Thiên có chút uể oải đứng lên, ngáp một cái dài. “Chỉ cần ở đại hội tỷ võ ba năm sau, ngươi đại triển thần oai đánh cho bọn kia thất kinh hồn vía thì coi như đã đền đáp cho ta rồi. Lui về tiếp tục tu luyện đi! Ta tìm các vị sư tổ của ngươi uống rượu giải sầu một chút.”
“Vâng! Đồ nhi xin cáo lui!”
La Hầu khom lưng, lui ra tận ngoài cửa rồi mới dám đứng thẳng đi khỏi.
o0o
Linh Thú đảo.
Nhìn mọi người đang nhốn nháo tranh nhau sử dụng truyền tống trận, Trần Phi kéo áo một đệ tử gần đó hỏi. “Sư huynh, cho hỏi mọi người đang đi đâu thế?”
Người này nhìn Trần Phi, có chút bực bội vì đang muốn đi gấp còn bị nó làm phiền. “Nghe nói các vị trưởng lão đang đụng độ hung thủ trên Phục Giao đảo, nên mọi người đều muốn đến đó xem náo nhiệt.”
“Huynh nói chính là hung thủ gây án thời gian qua?”
“Chính gã. Mau bỏ tay ra để ta còn kịp đi sang đó quan khán!”
Đệ tử này thúc hối, trong lòng không biết vì sao thằng nhóc nhìn ốm yếu này lại khỏe đến vậy, nắm áo khiến gã chẳng cách nào đi được nổi một bước.
“Xin lỗi!”
Trần Phi liền buông tay ra, ngẩn ngơ nhìn cả đám lăng xăng tranh giành, chẳng biết nói gì.
Lòng hiếu kỳ có thể hại chết bất cứ ai. Bọn họ biết thanh niên tóc đỏ rất nguy hiểm, vậy mà giờ nghe tin còn tranh nhau lũ lượt kéo đến xem cho thỏa trí tò mò. Đúng là nghé non chẳng biết sợ cọp.
Trần Phi không ngu ngốc như vậy. Hai tháng vừa qua, nó ở lì trong động phủ, chẳng bước ra ngoài lấy một bước.
Từ khi thanh niên tóc đỏ kia xuất hiện thì Càn Hư đảo đã không còn an toàn như xưa. Trước khi tên này bị bắt hoặc bị tiêu diệt thì Trần Phi quyết không rời khỏi động phủ. Bất kỳ nơi nào thanh niên kia cũng có thể đột nhiên xuất hiện và gây án, rất khó đề phòng.
Cho đến hôm nay, Cao Thủ tìm tới báo tin nên Trần Phi mới định ra ngoài đi loanh quanh gần động phủ một chút, thăm dò tình hình. Hiện giờ thì yên tâm rồi, tên kia đang bị các vị trưởng lão vây khốn ở Phục Giao đảo, sẽ không cách nào đột ngột chạy tới gây bất lợi cho nó được.
“Ta nên tranh thủ thời gian này đến Cống Hiến điện một chuyến đổi ít đồ vật.”
Trần Phi quyết định nhân cơ hội chạy tới điện Cống Hiến. Từ hôm có thêm ba nghìn điểm cống hiến nhờ làm nhiệm vụ thu thập lông đuôi Thiên Vũ Điểu cho Đường Khản thì Trần Phi vẫn chưa có dịp sử dụng tới.
Mà nhắc mới nhớ, gã Đường Khản kia giống như có ý đồ xấu với Trần Phi. Chẳng biết gã có nằm trong số đệ tử hạch tâm bị thanh niên tóc đỏ giết hại hay không? Được vậy thì quá tốt!
Điện Cống Hiến ngày thường hơi vắng vẻ thì hôm nay lại càng vắng hơn, chẳng một bóng người, trừ Lâm Ngọc đang chăm chú đọc sách như một thói quen yêu thích khó bỏ.
Vừa thấy Trần Phi đi tới, Lâm Ngọc bỏ sách xuống, mỉm cười. “Đủ rồi à?”
Trần Phi khó hiểu. “Đủ? Ý sư tỷ là sao?”
“Không phải lần trước ngươi muốn đổi Pháp Khí trung phẩm sao? Quên nhanh thế!”
Lâm Ngọc nói.
Trần Phi vỡ lẽ, bật cười. “À, sư tỷ nhớ dai thật đấy! Đúng là tiểu đệ vừa kiếm đủ nên tới đây xem hàng một chút.”
“Tốt thôi!”
Lâm Ngọc định vào trong lấy vật ra cho Trần Phi xem thì nhớ ra gì đó, hỏi. “Hôm nay vắng vẻ khác lạ quá! Ngươi có biết lý do vì sao không?”
Trần Phi đáp. “Nghe nói mấy vị trưởng lão đang giao chiến với hung thủ gây án thời gian qua trên đảo Phục Giao, cho nên mọi người kéo nhau đến đó xem cả rồi.”
“Ra vậy. Trâu bò húc nhau, thế nào cũng có vài tên ruồi muỗi vạ lây mà chết. Ngu xuẩn!”
Lâm Ngọc chép miệng chê cười, thân hình khuất vào phía trong. Lát sau nàng ta đi ra, đặt bốn năm thanh kiếm sáng lấp lánh trước mặt Trần Phi.
“Ta nhớ ngươi sử dụng binh khí là kiếm. Đây đều là những trường kiếm trung phẩm tốt nhất, uy lực không tệ! Ngươi xem thử đi!”
Những thanh kiếm này dài có, ngắn có, nhìn chung đều đạt chất lượng cao hơn thanh kiếm hạ phẩm của Trần Phi nhiều. Nó cầm từng thanh lên xem qua, ước lượng cân nặng và chiều dài thích hợp.
Chọn lựa một hồi, Trần Phi cầm một thanh kiếm có màu đen sì không hề bắt mắt nói. “Tiểu đệ lấy thanh kiếm này. Không biết giá bao nhiêu?”
Lâm Ngọc gật đầu, giới thiệu. “Hắc Nê kiếm, phẩm chất tốt nhất trong cấp bậc Pháp Khí trung phẩm, giá vừa đúng ba nghìn điểm cống hiến.”
Trần Phi nghe qua cái giá thoáng giật mình. Lần trước, nhớ không lầm thì Lâm Ngọc từng nói Pháp Khí trung phẩm chất lượng cao sẽ có giá rơi vào khoảng hai đến ba nghìn điểm cống hiến. Không ngờ chọn đại thanh kiếm Hắc Nê này lại nằm ở mức giá cao nhất.
Trần Phi chọn thanh kiếm này chủ yếu vì màu sắc đen tối của nó, rất thích hợp để giao chiến. Lợi khí cần nhất là sắc bén, uy lực, càng ít bắt mắt càng tốt, vì địch nhân sẽ khó đề phòng hơn. Trần Phi cần hiệu quả chứ không quan tâm đến hình thức màu mè, đẹp đẽ làm gì.
Trần Phi đặt thanh kiếm hạ phẩm trong người lên bàn. “Lần trước, sư tỷ nói sẽ thu thứ này với giá 500 điểm cống hiến, chẳng biết có còn ý định đó không?”
Lâm Ngọc thoải mái nói. “Đương nhiên. Chỉ 500 điểm nho nhỏ, ta đâu thể nuốt lời với ngươi!”
“Đa tạ!”
Giao dịch xong, lệnh bài thân phận của Trần Phi chỉ còn hơn 500 điểm, nhưng cũng đủ để đổi thêm một môn thuật pháp ngũ hành.
Sau lần thi triển thuật Thổ Tường phát ra phòng ngự rất tốt thì Trần Phi vô cùng hứng thú với các loại thuật pháp. Hiện giờ nó muốn đổi thêm một ngọc giản nữa, kỹ năng bảo mệnh càng nhiều càng tốt, chẳng ai ngu dại chê nhiều cả.
Trần Phi nói. “Tiểu đệ muốn đổi thêm một ngọc giản thuật pháp ngũ hành. Sư tỷ có thể gợi ý một chút không?”
Lâm Ngọc cau mày liễu. “Ta nhớ không nhầm thì ngươi đã có Hỏa Cầu thuật và Thổ Tường thuật rồi, đúng chứ?”
“Đúng là vậy. Sao sư tỷ?”
Lâm Ngọc nhìn Trần Phi đầy khó hiểu. “Chỉ riêng hai môn đó đã đủ khiến ngươi sau này khi đột phá đến tầng ba Dẫn Khí kỳ, sẽ mất rất nhiều thời gian để tu tập cho thuần thục rồi. Nếu còn đổi thêm một môn nữa thì ta thấy rất phung phí, vì ngươi không thể nào đủ khả năng học.”
Trần Phi cười tủm tỉm. “Về vấn đề này thì tiểu đệ tự tin mình có chút thiên phú với thuật pháp ngũ hành, nên sẽ mất ít thời gian luyện tập hơn người khác. Sư tỷ đừng lo! Chỉ cần hướng dẫn tiểu đệ nên học tập môn thuật pháp nào là được rồi.”
Biết thằng nhóc này rất cứng đầu, một khi đã quyết thì có nói sao cũng không thay đổi, Lâm Ngọc gật nhẹ, nhíu mày suy nghĩ xem nên chọn môn nào hộ.
Ánh mắt nàng long lanh, cười nói. “Nhớ ra rồi! Có một môn thuật pháp rất uy lực, nhưng lại cực kỳ khó tu luyện nên rất ít người lựa chọn. Nếu ngươi tự tin vào thiên phú tu luyện thuật pháp của mình thì ta nghĩ có thể thử qua.”
Trần Phi còn mong đợi gì hơn. Có sự giúp sức của Thần Tâm Đoạt Thiên Công thì chẳng có thuật pháp hay môn vũ kỹ nào mà nó chẳng thể luyện thành.
Lôi Minh Tam Thức không ai luyện thành là một ví dụ, phát uy lực mạnh mẽ đã khiến Trần Phi vô cùng hài lòng. Hiện giờ, lại nghe Lâm Ngọc nhắc tới một môn thuật pháp rất ít người tu luyện được thì có phần chờ mong.
“Là môn thuật pháp gì, sư tỷ?”
Trần Phi hỏi.