Tuyệt địa sủng ái

Chương 33


Đọc truyện Tuyệt địa sủng ái – Chương 33:

Trận đấu thứ hai bắt đầu Thiên Minh liền rơi mất, đường bay về phía bắc, bọn họ rơi xuống đất trên đường di chuyển Thiên Minh lái xe sơ xuất đem mình đụng.
“Tôi đi cứu Thiên Minh.” Hầu Tử nói, “Các cậu đi trước.”
“Không cứu được, đi.” Giọng nói lạnh thấp của Chu Thừa Nghiêu truyền từ tai nghe tới, là mệnh lệnh cường thế.
“Có thể cứu mà đội trưởng, vị trí này không ai.”
“Phía trên là ZA, bọn họ nghe được âm thanh rất nhanh liền chạy tới.” Chu Thừa Nghiêu trầm mặt, ngữ khí nghiêm khắc, “Rời đi, không cần quản cậu ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầu Tử lái xe đi theo sau lưng Chu Thừa Nghiêu, rất nhanh tiếng súng vang, góc trên bên phải xuất hiện tin tức đánh giết.
ZA-COCO lấy đi đầu người Thiên Minh.
Trong tai nghe hoàn toàn yên tĩnh, bọn họ đến khu vực từng người bắt đầu lục soát trang bị, có hai phút trầm mặc, Chu Thừa Nghiêu mở miệng, “Thiên Minh đau dữ dội sao?”
“Không đau như vậy.”
Lại là một cái bo lệch phía đông, không khác nhau quá lớn với trận trước, Chu Thừa Nghiêu sờ chim ưng trên ngón vô danh một cái, chấm một chỗ, “Tự Kình đánh vị trí đột kích, Hầu Tử lót đằng sau, vào bo.”
Lâm Dã lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô ra uống một hớp nước, con mắt nhìn chằm chằm màn hình. Ống kính ở trên nửa đội ngũ ở phía Bắc, một đợt thao tác vừa rồi của KG thực sự quá ngạt thở, mở đầu trận này liền rơi mất Thiên Minh, mười phút sau đó 
đạo diễn đều không quay ống kính về KG.
“Trận này ZA rất thông minh, đâm vào mỏ quặng trước, nếu như giống với bo trên, ZA có thể sẽ ăn gà hai lần liên tục.”
“Gần đây ZA điều chỉnh trạng thái nhanh thật, so với KG, bọn họ trưởng thành nhanh như gió.” Bình luận viên phân tích thế cục, nói, “Trước đó ZA và KG đều am hiểu đánh vận doanh, đội ngũ tiết tấu chậm. Đột nhiên thay đổi thành tiết tấu đầu người nhanh, ZA nhớ lâu sau vài trận thua, không biết khi nào KG có thể thoát ra khỏi lời nguyền, vương giả chi đội, hi vọng bọn họ có thể sớm ngày điều chỉnh.”
Lâm Dã bỗng nhiên đứng lên, Lý Phi quay đầu nhìn Lâm Dã, Lâm Dã lại ngồi trở lại sau đó liền nở nụ cười. Anh hất cằm lên, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nhếch miệng lên.
Màn hình góc trên bên phải một mảnh xoát tên.

“TigerK đứng lên rồi!” Lý Phi cùng phản ứng với Lâm Dã, đứng vọt lên rồi ngồi lại, “Tính sổ bốn đầu người.”
KG đào thải KK, KK xếp hạng mười sáu.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Đạo diễn không quay ống kính qua, bảng đánh giết thông báo KK bị KG đào thải.” Bình luận viên nói, đạo diễn cắt ống kính qua, Chu Thừa Nghiêu đang cứu Hầu Tử ở góc tường, Hầu Tử còn kém một xíu nằm rạp trên mặt đất, địa điểm là Les Leones. “Hẳn là KG từ Los Leones vào bo đụng phải KK, sau đó liền ăn hết KK, KG vẫn là ba ba a.”
Bình luận viên cười trêu chọc, Lâm Dã lại cười không nổi, anh nhìn thấy chiến đội WEIBO sờ soạng tới, bây giờ KG là biên đội tàn, WEIBO cũng muốn thò một chân vào, ai cũng muốn cầm ba đầu người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên bình luận viên vừa dứt lời, đối diện đã một phát bắn tỉa đánh rớt Hầu Tử vừa bò dậy, Chu Thừa Nghiêu xoay người vào phòng, mang theo súng lên lầu hai bắn ngắm. Tự Kình ném khói cứu Hầu Tử, Hầu Tử đã ngã hai lần, máu rơi nhanh chóng, đối diện vẫn luôn ngắm súng.
“Bây giờ liền nhìn súng T thần có đủ ổn hay không, ổn không ổn Hầu Tử đều không cứu nổi, bây giờ KG thừa hai người.”
Mặc dù Lâm Dã rất không chào đón bình luận viên này, nhưng lời này không sai, không cứu Hầu Tử nổi. Tự Kình lãng phí thời gian cứng rắn cứu tiếp, hai người bọn họ cũng phải không còn. Lưới điện co vào, Los Leones là bên cạnh bo, một khi bo quét đi bọn họ ở vị trí thấp, đối diện ba đội ngũ ngắm bắn, không có đường sống.
Trận này Chu Thừa Nghiêu cầm SKS, một phát đánh rụng WEIBO Cầu Cầu ở đối diện, ống kính kéo qua. Tốc độ Chu Thừa Nghiêu rất nhanh, ba phát súng liên tiếp Cầu Cầu chỉ bò lên một chút liền bị đánh giết.
“Năm đầu người vào sổ! Tuyển thủ chuyên nghiệp bắn nhắm liên tục quả thực kinh khủng!”
Chu Thừa Nghiêu bắn trả quá đẹp, tạm thời chế trụ chiến đội WEIBO, góc trên bên phải nhảy thông báo Hầu Tử bị đánh giết, Chu Thừa Nghiêu nhảy cửa sổ ra ngoài mang theo Tự Kình lái xe đâm thẳng mỏ quặng.
Chỗ có thể ở mỏ quặng đã bị các đội đủ người chiếm xong, Chu Thừa Nghiêu và Tự Kình tạm thời ở tạm trong một nhà vệ sinh trong bo, bo thứ năm, bọn họ bị xoát khỏi. Trước mặt là một mảnh đồng bằng, bên ngoài không có chút đồ vật che chắn nào, sáu đội xung quanh.
Bình luận viên trầm mặc một lát mới lên tiếng, “Vị trí này của KG quá tuyệt vọng, cái này phải làm sao mới có thể sống sót?”
Chanh Tử nói, “Chờ sáu đội khác đánh nhau, toàn bộ không nhìn bên này. Nhưng thực tế sao? Vị trí này trên cơ bản không đùa.”
“KG am hiểu bản đồ sa mạc nhất kết thúc nơi này.”
Lâm Dã siết chặt tay lập tức lại buông ra, quay đầu nhìn Thẩm Mộc, ngữ khí của anh chậm chạp, tận khả năng bình tĩnh, “Có thể đổi tôi đi lên không?”

“Không được.”
Lâm Dã dựa vào chỗ ngồi, hít thật dài một hơi lập tức lại ngồi thẳng, “Vì sao?”
“Các cậu ngay cả huấn luyện chung cũng không có, sao phối hợp? Huống chi tay của cậu không ổn định, đi lên cậu xác định đánh tốt hơn Thiên Minh?”
Chu Thừa Nghiêu nói hắn có thể thua, nhưng không thể để cho Lâm Dã lên, hiện tại tay Lâm Dã còn chưa tốt hoàn toàn, hắn sẽ không cầm tay Lâm Dã cược. Đây là câu trả lời vừa nãy của Chu Thừa Nghiêu khi Thẩm Mộc nói để Lâm Dã thay Thiên Minh.
Thẩm Mộc không nhìn Lâm Dã, chỉ nhìn màn hình.
Lưới điện co vào, không có thời gian, bây giờ quăng khói lao ra là cơ hội duy nhất. Lúc này đạo diễn quay phim cắt ống kính đi, thật sự là ngày chó.
Lâm Dã nín một âm, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình.
Trên núi đánh nhau, góc trên bên phải nhảy một loạt đánh giết, Lâm Dã chăm chú nhìn, chữ cái KG nhảy ra đầu óc của anh trống rỗng, ai chết rồi?
“KG Tự Kình bị ZA thu đầu người.” Âm thanh bình luận viên mang theo tiếc hận, “Hiện tại KG chỉ còn lại T thần, không biết có thể trụ bao lâu?”
Top 3 có điểm xếp hạng, bây giờ Lâm Dã hận không thể ném bom nguyên tử cho các đội khác không còn, tim của anh lơ lửng cao cao, góc trên bên phải không ngừng nhảy đánh giết, không có TigerK.
“TigerK đi bộ leo lên núi! Còn sống!” Bình luận viên quát, “TigerK cứ kéo như vậy đi! Còn lăn lộn đầu người!”
Góc trên bên phải nhảy cái đánh giết, TigerK đào thải ZA COCO.
Cái đầu người này vốn là của chiến đội WEIBO, lúc Chu Thừa Nghiêu đi ngang qua thuận tay đoạt.
“Hiện tại trên trận còn thừa lại năm đội, mười ba người, đội đầy đủ duy nhất là MG. Ui, T thần của chúng ta chiếm vị trí này không tệ, có thể là bo mệnh trời.”
Chu Thừa Nghiêu leo lên từ bên hông chiến đội WEIBO, tìm chỗ cao nằm xuống, vị trí này sẽ không bị người đánh tới, cũng tiện đánh lén người khác.

Chu Thừa Nghiêu một mực nằm sấp không nhúc nhích, WEIBO bị ZA đào thải ra khỏi trận, ZA chỉ còn lại hai người. Chiến đội MG nghe được tiếng súng liền sờ qua tới khuyên can, MG đủ người khí thế hùng hổ. ZA không chỗ thối lui liền định ở sườn núi phía trên Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu động, đột nhiên đứng dậy bắn càn quét, trong nháy mắt ZA đoàn diệt.
Trong nháy mắt trên trận còn ba chiến đội, tám người, Chu Thừa Nghiêu vượt qua sườn đất nhỏ đổi chỗ tiếp tục nằm sấp.
“Một đánh ba đánh bốn, cục diện này khả năng KG ăn gà không lớn, liền nhìn coi có thể lăn lộn tới cái đầu người không, OM và V5 ai có thể đi đến cuối cùng, hiện tại có chút hồi hộp.”
“OM đầy biên đội, cơ hội lớn hơn một chút.”
Lâm Dã đứng lên, Chu Thừa Nghiêu ném khói chỗ cao, hắn mang sáu bom khói. OM liền bắt đầu ném bom chỗ Chu Thừa Nghiêu, tạo vùng ném bom nhân tạo. Chu Thừa Nghiêu bị nổ thành tàn huyết, nằm xuống uống thuốc.
“Lại ném một quả T thần liền không còn!” Đột nhiên bình luận viên kích động rống to, “OM và V5 đánh lên, trong nháy mắt OM bị đánh bại trong hai giây, cục diện nghịch chuyển!”
Mai hoa thung đã xuất hiện, Chu Thừa Nghiêu uống thuốc băng bó trong khói, yên lặng chờ thời cơ.
“TigerK có thể ăn gà.” Lâm Dã mở miệng, tiếng nói khàn khàn, Thẩm Mộc quay đầu nhìn sang. Con ngươi đen nhánh của Lâm Dã nhìn chằm chằm màn hình, bờ môi nhếch, vẻ mặt lạnh tanh trầm tĩnh như biển.
Một, hai, ba.
OM bị loại.
Chu Thừa Nghiêu ném một qua bom giây lát nổ rớt một người V5, nghiêng người ép súng, trong nháy mắt M4 3x liền giết chết người cuối cùng V5.
“KG ăn gà! TigerK giết mười ăn gà! T thần! Tay súng thần đệ nhất PUBG!” Bình luận viên kích động hô, “Chúc mừng KG ăn gà!”
Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, thở ra một hơi, ván này KG lấy được mười lăm điểm, tổng xếp hạng thứ tám.
Lý Phi kích động ôm lấy Thẩm Mộc bị một cước đá văng, anh ta quay đầu ôm lấy Trần Kiệt, “Nghiêu ca trâu bò.”
Mười phút sau ván thứ ba bắt đầu, KG rơi xuống đất đụng chiến đội KK cướp điểm, KG tổn thất Thiên Minh và Tự Kình. Chu Thừa Nghiêu lái xe mang Hầu Tử qua cầu, Hầu Tử lại bị đội đầu cầu đánh rụng, Chu Thừa Nghiêu ở sân bay cầm tới một đầu người, bị hai đội kẹp lấy đánh, tổng điểm tích lũy xếp hạng thứ mười một.
Ván thứ ba kết thúc nghỉ ngơi nửa tiếng, Thiên Minh một đầu mồ hôi bị dìu vào phòng nghỉ, Lý Phi cho cậu ta uống nước, “Còn có thể đánh không?”
“Ba ván sau để cậu ta treo máy.” Chu Thừa Nghiêu cởi áo khoác xuống ném lên ghế, hắn mở bình giữ nhiệt ra ngẩng đầu lên uống nước, lúc hầu kết hoạt động có thể nhìn thấy mồ hôi trên da hắn.
Lâm Dã đứng lên, anh muốn nói tôi có thể thay Thiên Minh đánh.
Chu Thừa Nghiêu nhìn qua anh, không có ý để anh đi. Cầm thuốc của Thiên Minh mở ra, sau đó đưa cho Thiên Minh, “Uống thuốc trước đã, tối đi truyền nước.”

Thiên Minh đỏ ngầu cả mắt, hung hăng lau mặt một cái, “Thật xin lỗi.”
“Thua thì ở bảng thua cuộc.” Giọng nói Chu Thừa Nghiêu lãnh đạm, không có bao nhiêu cảm xúc, “Kết thúc trận đấu đi bệnh viện.”
Thiên Minh uống thuốc xong lại nhìn Lâm Dã cách đó không xa, cậu ta suy nghĩ rất lâu, khẽ cắn môi, “Nếu không để K thần lên đi? K thần có luyện qua với chúng ta mấy lần.”
“Không được.” Chu Thừa Nghiêu trực tiếp cự tuyệt, không có chút nào do dự.
Đột nhiên Lâm Dã ngẩng đầu, trong lòng một mảnh lạnh buốt.
Chu Thừa Nghiêu không nhìn về bên này, một tay hắn đút túi nghiêng người dựa một bên tường nhìn sàn đấu cách đó không xa, ánh mắt chìm xa, sau một lúc lâu mở ra chân dài trực tiếp đi ra ngoài.
Lý Phi và Thiên Minh cùng nhìn Lâm Dã, Lâm Dã lại dựa về, lúc anh cầm bình giữ nhiệt đầu ngón tay run lên, lập tức đè xuống rất nhanh mở ra uống một ngụm. Lâm Dã cài nút bình giữ nhiệt, để trở lại, ngồi yên lặng.
Đấu trường mở hết máy lạnh, Lâm Dã mặc áo khoác. Đồng phục của đội mặc trên người anh có chút rộng, âm nhạc đấu trường vang lên, anh nhìn đấu trường, mắt đen yên tĩnh.
Thiên Minh lại uống một bát cháo nóng, dễ chịu một chút liền đi ra phòng nghỉ.
Sáu giờ chiều, Lý Phi đem thức ăn ngoài đưa cho Lâm Dã, “Ăn cơm.”
“Không đói bụng.” Lâm Dã đứng dậy, “Có thuốc lá không?”
Lý Phi để đồ ăn xuống đưa hộp thuốc lá và bật lửa cho Lâm Dã, Lâm Dã nhận lấy điếu thuốc, “Cảm ơn.” Quay người đi ra ngoài.
“Trận trực tiếp hôm qua của TigerK hẳn là Lâm Dã đánh, Lâm Dã khôi phục cũng không tệ lắm, mặc dù không có huấn luyện nghiêm túc chung, nhưng mà vẫn có thể thay Thiên Minh, tôi nghĩ có thể xin thay người.” Lý Phi để cơm trước mặt Thẩm Mộc.
“Vậy cậu biết đêm qua TigerK và Hawk đi đâu không?” Thẩm Mộc không có tâm tình ăn cơm, mở ra một chai nước tăng lực ra uống một ngụm.
“Đi thuê phòng?”
Thẩm Mộc phun nước ra.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.