Tuyệt địa sủng ái

Chương 27


Đọc truyện Tuyệt địa sủng ái – Chương 27:

Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu lười biếng dựa trên ghế salon chơi điện thoại, thái độ hờ hững. Lâm Dã mở Weibo ra trong nháy mắt bị thông báo ùn ùn kéo đến làm giật mình, anh lập tắt âm thanh thông báo.
Lượng chuyển tiếp vẫn đang tăng lên, Chu Thừa Nghiêu lại làm rút thưởng à? Lâm Dã nhanh chóng tìm Chu Thừa Nghiêu từ dưới lên, Chu Thừa Nghiêu phát: Hoan nghênh trở về, K thần.
Lâm Dã híp mắt nhếch miệng cười, lại nhanh chóng đè xuống, mở Weibo Chu Thừa Nghiêu ra nhìn thấy bình luận của fan ở dưới phần lớn đều là vẻ mặt chấm hỏi, bình luận hot nhất là, “Sao lại muốn ký với Hawk? Cậu ta làm được cái gì? Bốn người trong đội một, một người cũng không thể thiếu.”
Lâm Dã liếm khóe miệng, lướt xuống dưới.
“Bây giờ các cậu phát Weibo của Hawk là việc rất không lý trí, cũng rất vi diệu, xin cậu đừng nói chuyện cũng đừng xếp hàng thi đấu thật tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“KG là vinh quang, Hawk là vết nhơ, chúng ta không cần vết nhơ này được không?”
“Tôi yêu KG, cũng yêu TigerK, nhưng chuyện này KG sai thật. Thái độ xóa bình luận ngày hôm qua của blog chính thức làm lòng fan chúng tôi thật lạnh, hôm nay anh lại ủng hộ Hawk như vậy, chún tôi cũng lạnh lòng như vậy.”
Cũng có fan Hawk ra nói chuyện, “Lúc Hawk của tụi tui cầm cúp quán quân thế giới các người còn đang chơi bùn đó, bây giờ coi thường anh ấy. Các người có biết chiến tích của Hawk tụi tui không? Mười tám tuổi đảm nhiệm chức đội trưởng FW nhận hết giải thưởng thi đấu lớn trong nước, mười chín tuổi cầm quán quân thế giới, toàn bộ PUBG có ai mười chín tuổi cầm quán quân thế giới không? T thần của các người là hai mươi tuổi, cảm ơn.”
Lâm Dã đưa tay ấn mi tâm, làm gì vậy? Mặt anh xấu hổ đỏ rần, Chu Thừa Nghiêu phát Weibo của anh với ý tốt. Cái này xé hơi khó coi, anh nên nói cái gì?
Quả nhiên, vị fan này bị fan Chu Thừa Nghiêu đè xuống đất đạp. Lâm Dã không có dũng khí coi tiếp nữa, Lâm Dã ngẩng đầu lần nữa không kịp chuẩn bị đột nhiên đối mặt với ánh mắt Chu Thừa Nghiêu.
3C A Khốc đã bị đồng đội lôi đi trang điểm, trên ghế sa lon dài chỉ có hai người ngồi, Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu chừng nửa phút, anh mở miệng, “Thật có lỗi.”
“Cái gì?”
“Cậu không cần phát Weibo đó đâu.” Lời ra khỏi miệng Lâm Dã lại cảm thấy mình không biết tốt xấu, Chu Thừa Nghiêu cho Weibo anh phân lưu [1], cho Lâm Dã nhiệt độ, “Gây phiền phức cho cậu.”
[1] Theo mình hiểu ở đây chắc kiểu cho fan, cho nhiều người biết tới á.
Chu Thừa Nghiêu trả lời một cái bình luận, mới để điện thoại xuống nhìn Lâm Dã chăm chú, chợt nở nụ cười, giọng nói trầm thấp, “Anh không phải phiền phức.”

Lâm Dã khẽ giật mình, bàn tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu giơ ra trước mặt, hắn ngẩng mặt cằm chỉ chỉ lòng bàn tay, vẫn là thái độ lười biếng, ra hiệu nói. “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lâm Dã không hề nghĩ ngợi liền đưa điện thoại cho Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu nhận lấy thuận tay cất vào túi quần của mình, nói, “Tối trả anh, đừng lướt Weibo nữa.”
Lâm Dã: “. . .”
Đầu tiên là tịch thu thuốc lá của anh bây giờ lại tịch thu điện thoại, thao tác này làm Lâm Dã trợn mắt hốc mồm. “A?”
“A cái gì?” Chu Thừa Nghiêu lấy sữa bò từ trong ba lô Thiên Minh ra đưa cho Lâm Dã. “Chuyện Weibo tôi sẽ xử lý.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần.” Lâm Dã nhận sữa bò, “Không cần thiết.”
Lúc Lâm Dã giơ tay ống tay áo sơ mi tụt xuống lộ ra băng vải y tế, ánh mắt Chu Thừa Nghiêu chìm xuống, loại người như bọn họ cuối cùng kết cục là cái gì?
Một thân thương tích giải nghệ, vạn người mắng kết thúc.
Buổi sáng chụp ảnh buổi chiều quay video, sắp xếp rất dày đặc, cũng rất mệt mỏi. Tình cảnh của Lâm Dã có chút xấu hổ, quay video xong liền chủ động yêu cầu nghỉ ngơi, anh quay về xe trước, đã đổi lại áo thun đồng phục của đội. Gối lên tay dựa vào ghế ngồi nhìn ra ngoài, trời chiều ngã về tay, ánh sáng tàn lóa mắt, Lâm Dã híp mắt nhìn.
Cửa xe mở ra, Lâm Dã quay đầu nhìn thấy Lý Phi mang theo thức ăn ngoài, Lý Phi là người rất thích cười, cười híp mắt nói, “Đói bụng không?”
“Cảm ơn Lý ca.” Lâm Dã nhận lấy thức ăn ngoài, Lý Phi ngồi xuống chỗ kế bên đưa cho Lâm Dã một điếu thuốc, Lâm Dã hạ kiếng xe xuống mới đốt thuốc lá lên, hút một hơi mới nói, “Đội trưởng không cho hút thuốc.”
“Ngươi nghe đội trưởng?”
“Nghe.” Giọng Lâm Dã chậm rãi, cười nói, “Đừng nói cho cậu ấy.”
Lý Phi để cửa mở, anh ta cầm gạt tàn thuốc qua gõ tàn thuốc, nhìn tay Lâm Dã một chút, “Tay của cậu có thể khôi phục mấy phần?”
Lâm Dã nở nụ cười, lâm vào trầm mặc.

“TigerK là fan của cậu.” Lý Phi nói thẳng.
Lâm Dã trầm mặc như cũ, anh biết, Chu Thừa Nghiêu từng nói. Lâm Dã cảm thấy chuyện này mình thật không cần mặt, anh đã không phải là Hawk trước kia, còn hưởng thụ phúc lợi K thần mang lại.
“Cậu ấy đánh chức nghiệp là bởi vì cậu.”
Lâm Dã dập tắt đầu thuốc lá ném vào gạt tàn thuốc, mở hộp cơm ra vùi đầu ăn, Lâm Dã cũng đói bụng, anh ăn xong hai hộp cơm mới để đũa xuống uống một hớp nước, quay đầu nhìn Lý Phi, “Anh có thể lại sắp xếp dự bị, đừng tính tôi là người là được, tôi sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước [1]. Cũng không cần đưa tiền lương cho tôi, nếu như cần tôi phát trực tiếp, tôi có thể livestream, tôi phát trực tiếp còn có thể lời ít tiền. Tôi không cần tiền, coi như tôi trả câu lạc bộ.”
[2] Được một tấc lại muốn tiến một thước = được voi đòi tiên = được đằng chân lân đằng đầu.
“Mục đích là cái gì?” Lý Phi cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát hỏi. “Cậu như vậy có thể cái gì cũng không lấy được.”
“Tôi cũng không nghĩ tới cái gì.” Lâm Dã xùy cười ra tiếng, anh dẹp hộp cơm cất lại đàng hoàng vào trong túi, ngẩng đầu, “Gần đấu trường.”
“Muốn lên trận?”
“Muốn lên trận, quá muốn.” Lâm Dã về chỗ ngồi, lại lấy một điếu thuốc, ngọn lửa của hộp quẹt cuốn lên thuốc lá, khói trắng bay trong không trung, anh hít sâu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Cậu là tôi cậu cũng sẽ nghĩ, dù chỉ có một tia cơ hội, cậu cũng sẽ muốn. Nhưng bây giờ tay tôi không ổn định, ra sân là hại người khác, nên tôi muốn cách gần một chút.”
Lý Phi không hiểu rõ suy nghĩ Lâm Dã lắm, có tiền sao? Không có, có danh tiếng sao? Cũng không có, mưu cầu gì đây? “Cậu từng nói lời này với Nghiêu ca rồi à?”
“Không có, cậu ấy sẽ lý giải thành ý tứ khác, không thể nói.” Lâm Dã lại cười một tiếng, đánh rớt tàn thuốc, nâng lên lông mi dày rậm, “Cậu không giống, cậu lý trí.”
Lâm Dã là người đầu tiên dám nói Chu Thừa Nghiêu không lý trí, thực có can đảm nói.
“Cậu khơi thông cậu ấy đi, còn có bên phía fan. Tôi không quan tâm người khác mắng tôi như thế nào, nghị luận như thế nào. Cậu khuyên ngăn TigerK, để cậu ấy đừng đỗi với fan, đối với sự phát triển lâu dài của KG và cậu ấy đều bất lợi.”
Lý Phi như có điều suy nghĩ, Lâm Dã hút xong điếu thuốc cuối cùng, bóp tắt nói, “Có xylitol không?”

Lý Phi lấy xylitol trong túi ra đưa cho Lâm Dã, Lâm Dã đổ ra hai viên lấy nhai, vặn chặt nắp lọ trả về, “Tôi không có cách nào nói với TigerK cái này, các cậu hiểu là được, đừng bị antifan dẫn theo tiết tấu.”
“Cậu thật sự không để ý?”
Lâm Dã nhún vai, “Tôi muốn để ý đã sớm tự sát, còn có thể sống đến bây giờ? Mười sáu tuổi tôi đã đánh thi đấu chuyên nghiệp, đến giờ cũng bảy tám năm, ngoại trừ thi đấu không có gì có thể để ý.”
Xylitol là vị ô mai, Lâm Dã giơ bàn tay thon dài khoác lên trên cửa sổ xe nhìn bên ngoài. Lá cờ của đội tung bay trong gió, vì giấc mộng mà sinh, vì giấc mộng mà chiến.
Buổi chiều kết thúc hoạt động đã tám giờ rưỡi, Thiên Minh lên xe tức khắc liền ngã vào trên chỗ ngồi, “Tôi đã chết rồi, chỉ có Haidilao mới có thể gọi sự sống của tôi quay lại.”
“Chín giờ sáng mai có đấu luyện.” Lý Phi nói, “Haidilao còn phải đợi chỗ, chừng nào ăn xong? Đổi chỗ khác.”
“Gọi Haidilao mang về đi.” Thiên Minh bổ nhào lên người Hầu Tử, “Hầu Vương, Tự Kình, các cậu nói một câu. Cầu các cậu, ăn Haidilao, tôi muốn luộc tôm với sốt cà chua.”
Toa xe lập tức náo nhiệt lên, nhao nhao nhốn nháo bắt đầu gọi món ăn.
Lái xe ra ngoài, Chu Thừa Nghiêu đưa điện thoại cho Lâm Dã, Lâm Dã ngước mắt nở nụ cười rồi nhận điện thoại khởi động máy. Anh mở Weibo ra, nhìn Weibo hơn vạn thông báo, vẫn là không có ngăn Chu Thừa Nghiêu lại. Lâm Dã che dấu cảm xúc, vuốt vuốt mi tâm. Không có nhìn bình luận và tag tên, mở hotsearch ra, đứng đầu hotsearch: Hawk ký nhập chiến đội KG, trở thành dự bị đội một KG.
“Nghiêu ca ăn gì?”
“Đều được.” Chu Thừa Nghiêu nhíu mày lại, kéo mũ áo khoác của đồng phục đội lên, chỉ lộ mũi thẳng tắp cùng môi mỏng, ôm cánh tay đi ngủ, “Buồn ngủ.”
“A K thì sao?”
“Tôi không ăn.” Lâm Dã mở hotsearch ra, trang đầu tiên là blog chính thức của KG, đăng một tấm ảnh của Lâm Dã: “Giới thiệu, dự bị đội một KG, Hawk.”
Dưới bình luận đã qua vạn, liếc mắt nhìn nửa đoạn trước tất cả đều là phun, lúc này blog chính thức của KG không có xóa. Phía dưới Lâm Dã lác đác không có mấy fan, yếu ớt vật lộn cùng người mắng chửi, Lâm Dã không có khoan tay ngồi nhìn.
Bài phát phổ biến nhất là Chu Thừa Nghiêu, “Hoan nghênh K thần trở về.”
Lâm Dã lướt xuống dưới, Chu Thừa Nghiêu có trả lời một số bình luận trong bài phát, “KG là một đoàn đội, mỗi người đều có vị trí thuộc về mình.”
Bình luận hot thứ hai: “Vì sao ủng hộ Hawk như vậy?”
Chu Thừa Nghiêu trả lời: “Anh ấy là tín ngưỡng của tôi.”

Lâm Dã bỗng nhiên úp điện thoại xuống chân, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, . Chỗ đèn đường không chiếu tới, bóng tối vô tận, chìm như vực sâu. Lâm Dã lấy áo khoác đội từ trong ba lô ra che lên mặt, trán chống lên kiếng xe, đấu trường là tín ngưỡng Lâm Dã.
Đến căn cứ là mười một giờ đêm, bọn họ muốn tới nhà ăn ăn cơm, thức ăn ngoài đã đến. Lâm Dã lên tiếng chào với Lý Phi, mang theo ba lô bước nhanh lên lầu, tắm rửa xong đi ra thấy tin nhắn Chu Thừa Nghiêu, “Thuốc lá đặt ở cửa, đừng rút thuốc lá của Lý Phi.”
Lâm Dã mở cửa ra thấy bên ngoài đặt một túi tiện lợi, bên trong chứa một điếu thuốc lá, là một nhãn hiệu tương đối nhẹ. Lâm Dã cầm hộp thuốc lá, nhếch miệng lên, tâm tình lại lập tức vô cùng nặng nề, nửa ngày Lâm Dã mới đi vô lại ném thuốc lá lên trên bàn, đi đến bên cửa sổ gửi tin nhắn cho Thừa Nghiêu, “Đã ngủ chưa?”
Điện thoại là lập tức tới, Lâm Dã kết nối điện thoại, “Uy?”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh mấy giây, giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Nghiêu truyền tới, “Có việc?” Trong không gian an tĩnh, thanh tuyến của hắn thấp mà gợi cảm.
Hầu kết Lâm Dã rung động, đầu tựa vào trên kính nhìn bên ngoài, “Cơm nước xong xuôi rồi?”
“Nhìn xuống.”
Lâm Dã cúi đầu nhìn thấy người trong phòng huấn luyện tầng một, thị lực Lâm Dã không thể nào nhìn, miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp. Độc nhất vô nhị, Chu Thừa Nghiêu.
Lâm Dã nhếch miệng lên, đứng thẳng một tay đút túi nhìn xem Chu Thừa Nghiêu, “Tối phát trực tiếp à?”
“Không livestream, đánh hai trận huấn luyện.” Giọng Chu Thừa Nghiêu vẫn nặng trĩu, rơi xuống trái tim Lâm Dã, tai Lâm Dã có chút đỏ, luôn cảm thấy Chu Thừa Nghiêu đang đứng trước mặt mình, lúc nói chuyện hơi nóng rơi xuống trên lỗ tai.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.”
Thêm lời thừa thãi nói không nên lời, Lâm Dã muốn hỏi Chu Thừa Nghiêu rốt cuộc phải làm sao mới có thể báo đáp hắn, Lâm Dã muốn hỏi Chu Thừa Nghiêu vì sao dám tin tưởng mình? Lâm Dã cũng không tin chính mình.
Anh là phế vật.
“Chu Thừa Nghiêu.” Lâm Dã đột nhiên mở miệng, anh mím môi, lời nói được thốt ra, “Tại sao đối tốt với tôi như vậy? Tôi không đáng, tôi —— “
“Đáng.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.