Đọc truyện Tuyệt địa sủng ái – Chương 23:
Chân mày Chu Thừa Nghiêu nhíu càng khó coi hơn, mấy này là cái quỷ gì? Hắn cần phải dùng sức mạnh mới có thể nói chuyện yêu đương à? Hawk là thẳng?
“Anh ấy… thích con gái?”
“Cậu ấy từng nói chuyện yêu đương với một nữ MC.”
Thao! Chuyện khi nào? Cửa toilet mở ra, Lâm Dã đi ra với tóc mái ướt, khuôn mặt tái nhợt cũng ướt nhẹp, có loại vẻ đẹp yếu ớt. Chu Thừa Nghiêu nhìn anh chằm chằm, nữ MC ăn gan hùng mật báo dam đụng người của hắn?
“Ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái gì?”
“Tôi nói người đó là ai.”
“Bây giờ đã kết hôn rồi cũng không còn phát trực tiếp nữa, trước kia lúc phát sóng Tuyệt Địa Cầu Sinh từng cùng K thần nói.” Lý Phi nói, “Bây giờ tôi qua đó tìm cậu, trước kia cậu ăn ở ngang ngược thế nào tôi cũng thay cậu gánh vác, nhưng chuyện này nếu làm vậy, thật sự không có cách nào thu dọn.”
Lâm Dã lên giường.
Chu Thừa Nghiêu giơ tay tắt đèn lớn trong phòng, để lại một cái đèn ngủ, chẳng phải nhức mắt, mắt lại nhìn Lâm Dã tóc mái mềm mại, anh ấy từng có bạn gái? Lâm Dã quay đầu nhìn qua, dưới ánh đèn lông mi dài như có màu vàng, anh ấy cư xử với bạn gái là bộ dạng gì?
Chu Thừa Nghiêu thu tầm mắt lại đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cuối hành lang mới mở miệng, “Cô gái kia sao lại chia tay với anh ấy?”
“Chắc là chê cậu ta nghèo.” Lý Phi nói, “Tôi cũng không biết rõ thế nào, chỉ nghe nói có một đoạn như vậy. Sau đó Hawk chấn thương giải nghệ về quê ở nông thôn, xem là thấy không có tương lai, tiểu tử nghèo với người giàu có sẽ chọn ai? Chắc chắn là người giàu rồi, con người ai cũng rất thực tế.”
Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu âm trầm, nửa ngày mới cười lạnh thành tiếng, “Tôi chọn Hawk, cô ta không xứng với Hawk.”
“Cậu như vậy là tâm lý của fan hâm mộ, với lại cậu có tiền — “
“Cái gì?” Âm thanh Chu Thừa Nghiêu lạnh hơn.
“Coi như tôi không nói gì, không thể đụng vào người của cục cưng cậu.” Lý Phi thấy tốt thì làm, nói Hawk không tốt ở trước mặt Chu Thừa Nghiêu sẽ chết rất thảm, “Cậu đi làm bồi ngủ? Cậu ấy thẳng, cậu đụng vào cậu ấy thì cậu chính là QJ.”
“Anh lắc đầu.”
“Lắc đầu làm gì?”
“Có nghe thấy tiếng nước không?”
Lý Phi: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hiện tại tôi sẽ không chạm vào anh ấy, cậu mau thu lại những suy nghĩ xấu xa kia đi.” Chu Thừa Nghiêu nhíu chặt lông mày không thả lỏng, đụng phải hộp thuốc lá trong túi, “Sao cậu có thể bỉ ổi như vậy?”
Lý Phi: “…”
Mặc dù Chu Thừa Nghiêu rất muốn yêu đương với Lâm Dã, nhưng mà không phải làm chuyện bỉ ổi như Lý Phi nói.
“Vậy cái hotsearch kia là ý của cậu?”
“Hotsearch nào?”
“Cậu lên xem đi, bây giờ đang đứng đầu, rất bắt mắt.”
Chu Thừa Nghiêu cúp điện thoại mở Weibo ra thì thấy đầu tiên, nhanh chóng xem, gửi tin nhắn cho Lý Phi, “Không cần gỡ, kéo A Khốc vào sổ đen, cấm vào căn cứ KG.”
Chu Thừa Nghiêu trở lại phòng bệnh, Lâm Dã nằm nghiêng hình như ngủ rồi, Chu Thừa Nghiêu lên giường gối lên cánh tay nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra ngoài của Lâm Dã. Hắn có động cơ không thuần khiết với Lâm Dã, cái này hắn nhận. Lâm Dã là thẳng, vậy cả đời bọn họ làm bạn bè.
Ngày thứ hai Lâm Dã tỉnh dậy khá sớm, đi làm kiểm tra tổng quát trước, sau đó về phòng bệnh thu dọn đồ đạc. Chu Thừa Nghiêu đã dậy, Lâm Dã mở ngăn tủ lấy quần áo của mình, lúc anh nằm viện thời tiết còn lạnh, một cái hoodie dày.
“Bên ngoài hai mươi bảy độ.”
Tay Lâm Dã cầm hoodie khựng lại, quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu. Chu Thừa Nghiêu lấy áo sơ mi với quần dài từ trong túi ra để lên giường bệnh Lâm Dã, “Mặc đỡ của tôi trước, về rồi thay lại.”
“Cảm ơn.”
Chu Thừa Nghiêu vào toilet rửa mặt, Lâm Dã chần chờ một lát rồi thay quần áo trong phòng bệnh. Ở trong mắt Chu Thừa Nghiêu, đều là con trai, cũng không có gì cấm kỵ.
Lâm Dã đang cài cúc áo sơ mi thì Chu Thừa Nghiêu đi ra, Lâm Dã giả bộ bình tĩnh như không có chuyện gì tiếp tục cài. Áo sơ mi hơi lớn, Lâm Dã nhét vạt áo vào trong lưng quần. Ngược lại quần thì vừa, đồ mới, chắc không phải là quần của Chu Thừa Nghiêu. Chu Thừa Nghiêu cao hơn Lâm Dã, để Lâm Dã mặc quần Chu Thừa Nghiêu thật chắc phải mang giày độn mới không giẫm phải ống quần.
Chu Thừa Nghiêu bước nhanh vô đóng cửa phòng bệnh lại, hắn lại quay đầu nhìn Lâm Dã cầm lưng quần nhét vạt áo vào trong, Chu Thừa Nghiêu cướng ép mình dời mắt, cầm quần áo của mình quay người vào toilet thay.
Lâm Dã thả lỏng một hơi nhanh chóng chỉnh lại áo sơ mi, anh không có thói quen mặc áo sơ mi, luôn cảm thấy chỗ bả vai có chút khó chịu.
Cửa phòng bị gõ, Lâm Dã đi tới mở cửa nhìn thấy khuông mặt mập mạp, sau đó là Trần Kiệt, đây là ai? Lý Phi?
“Xin chào, tôi là KG – Lý Phi, gọi tôi Phi ca là được.”
“Xin chào, tôi là Lâm Dã.”
Lý Phi nhìn kỹ Lâm Dã, thấy Lâm Dã không có thiếu cánh tay cũng không gãy chân, trên người cũng không có dấu vết bị thương mới thả lỏng một hơi. Hậu tri hậu giác lại bị giá trị nhan sắc của Lâm Dã kinh động, Lâm Dã người thật đẹp mắt hơn hình ảnh khô cứng, anh mặc áo sơ mi trắng rất hợp, sạch sẽ tuấn tú, không nhuốm bụi trần.
“Nghiêu ca đâu?” Lý Phi cảm thấy nhìn chằm chằm Lâm Dã không lịch sự, rất giống biến thái liền tìm đề tài nói chuyện.
Lâm Dã chỉ chỉ hướng toilet, đúng lúc cửa toilet mở, Chu Thừa Nghiêu từ trong bước ra, hắn mặc sơ mi trắng giản dị khoác ngoài, bên trong là áo thun đen, quần jean ôm phác họa ra chân dài. Nhấc mắt nhìn qua, Lý Phi lập tức cười nói, “Hôm qua ngủ thế nào?”
Chu Thừa Nghiêu không trả lời anh ta, đi qua cất quần áo vào túi đồ khóa lại, “Tới đây làm gì?”
“Đón K thần của chúng ta xuất viện.” Lý Phi sợ náo ra mạng người, tự mình đến trấn giữ.
“Cảm ơn Lý tổng.” Lâm Dã thẹn tới hoảng, bây giờ anh cũng không thi đấu, Hawk thuộc về đấu trường, mà Lâm Dã không phải, “Gọi tôi Lâm Dã là được.”
“Cần lấy gì? Tôi lấy cho.”
Chu Thừa Nghiêu đeo ba lô thiết bị lên, thuận tay cầm ba lô Lâm Dxa, đảo qua Trần Kiệt và Lý Phi lãnh đạm nói, “Các cậu đi trước đi, tôi với anh đi chung.”
“Cùng ăn cơm trưa đi.” Lý Phi đề nghị, cũng không có ý đi.
“Bây giờ là buổi sáng.” Chu Thừa Nghiêu giơ cổ tay lên đưa đồng hồ ra trước mặt Lý Phi.
“Vậy ăn sáng.”
Lý Phi kiên quyết không đi, Trần Kiệt vẫn khá có ánh mắt, xách hành lý liền chạy. Thế là Lâm Dã Lý Phi Chu Thừa Nghiêu ba người đi ăn một bữa sáng liền trở về căn cứ.
Buổi chiều Chu Thừa Nghiêu muốn phát trực tiếp, Lâm Dã liền về phòng. Lâm Dã là người rất khép kín, anh trở về phòng thì hầu như không ra, cũng không khác nằm viện bao nhiêu, cũng có phần do Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã hình như hiểu lầm một chút chuyện. Chu Thừa Nghiêu đối với anh là sùng bái, Lâm Dã lại hiểu lầm.
Ngày thứ hai Chu Thừa Nghiêu liền bắt đầu đánh trận đấu luyện, Hoàng Kim Tái sửa chế độ thi đấu, chiến thuật có thay đổi rất lớn. Tỉ lệ điểm đầu người rất lớn, chế độ này phù hợp với súng ống, các đội đánh theo kiểu sinh tồn phải điều chỉnh kịp thời. KG thuộc về đội sinh tồn, vì thích ứng tiết tấu này mà thời gian huấn luyện liền tăng dài.
Lâm Dã chỉ cần không cố ý đi gặp Chu Thừa Nghiêu thì hai người hầu như không gặp được. Hai tuần anh chỉ gặp mặt Chu Thừa Nghiêu hai lần, một lần ở phòng ăn một lần ở hành lang, đều là liếc nhìn qua một chút.
Lâm Dã ở KG cũng không có chức vị chính thức, xuất hiện nửa tháng cũng không có ai sắp xếp công việc cho anh. Lâm Dã cứ đợi cũng không phải biện pháp, suy đi nghĩ lại, liền hẹn Trần Kiệt ăn cơm thuận miệng hỏi chuyện này.
“Cậu cứ dưỡng bệnh đã.” Trần Kiệt rót cho Lâm Dã lý nước trái cây, nói, “Về phía công việc cậu yên tâm, khẳng định sẽ làm cậu hài lòng.”
Lâm Dã có chút quẫn, Trần Kiệt nói chuyện quá trực tiếp, anh cũng không có ý này, “Ý của tôi không phải như vậy, chỉ là nhàn rỗi rất chán.”
“Ăn cơm xong tôi đưa cậu đi làm vật lý trị liệu.” Trần Kiệt nói, “Gần đây tay sao rồi?”
“Rất tốt.” Lâm Dã xoay cổ tay, không còn đau như trước, gần đây vật lý trị liệu hiệu quả rất tốt. “Không cần chở tôi, tôi bắt xe tới, buổi chiều tôi còn đi gặp bạn.”
“Tôi đưa xe cho cậu?” Trần Kiệt nhìn tay Lâm Dã một chút, “Lái xe được không?”
“Không cần xe.” Lâm Dxa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho lão Vương xác nhận thời gian ăn cơm lần nữa, ngước mắt, “Cậu làm việc của cậu đi.”
Gần đây Trần Kiệt đúng là rất bận, anh ta uống hết nước trước mặt xong, nói, “Vậy tôi cũng không khách khí, cậu cần gì thì gọi tôi. À đúng rồi, sáng mai cậu dậy sớm một chút, cỡ khoảng năm giờ.”
Lâm Dã ngước mắt, “Để làm gì?”
“Chụp ảnh, thông báo chính thức sẽ dùng.”
“Không cần chính thức như vậy đâu?” Vị trí bây giờ của Lâm Dã cũng rất xấu hổ, anh vào KG không quan trọng gì còn cần việc thông báo chính thức trịnh trọng?
“Ở chỗ nghi thức.” Trần Kiệt nở nụ cười, lập tức cụng ly với Lâm Dã một cái, “Hoan nghênh Dã ca gia nhập KG, trở thành thành viên của KG.”
“Cảm ơn.” Lâm Dã cũng cười.
Ăn cơm xong hai người liền tách ra, Lâm Dã đi bệnh viện?
Làm xong vật lý trị liệu Lâm Dã lại làm kiểm tra một lần, cầm kết quả đi ra bệnh viện nhận được điện thoại lão Vương, anh bắt máy đi ven đường, “Vương ca.”
“Tôi tới đón cậu, cậu ra chưa?”
Lâm Dã cầm điện thoại nhìn trái phải thì nghe thấy tiếng kèn xe, anh ngẩng đầu nhìn qua, một chiếc Volkswagen (*) cũ đậu cách đó không xa. Cất điện thoại bước nhanh tới, mở ghế lái ra thì thấy lão Vương, “Vương ca.”
(*) Volkswagen: là hãng sản xuất xe hơi Đức, một trong những hãng sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới thuộc tập đoàn Volkswagen. Thị trường lớn nhất của tập đoàn là ở Trung Quốc. Những thương hiệu nổi tiếng trực thuộc hãng bao gồm Audi, Bentley, Skoda, Lamborghini, Bugatti, SEAT, Porsche và Volkswagen.
Lão Vương vẫn như cũ, vẻ mặt dày dạn kinh nghiệm. Ba mươi tuổi đầu nhưng lại mọc ra vẻ mặt bốn mươi tuổi.
“Tay sao rồi?” Lão Vương nhìn tay Lâm Dã, tay của anh còn quấn băng y tế.
“Rất tốt.” Lâm Dã quơ quơ tay, cười một tiếng, “Còn có thể chơi game.”
Lão Vương lái xe ra ngoài, “Có thể chơi game thì tốt, đây là chén cơm của cậu.”
Lâm Dã trầm mặt.
Lão Vương tiếp tục hỏi, “Cậu ký gia nhập vào KG giá bao nhiêu?”
“Cái gì?” Lâm Dã nhìn về phía lão Vương, lão Vương một mực hỏi cái này, Lâm Dã không biết anh ta có ý gì. “Gía bao nhiêu?”
“Còn giấu diếm à? Buổi sáng blog chính thức của KG công bố danh sách dự thi Hoàng Kim Tái có tên của cậu ở trong.” Lão Vương cười nói, “Còn thiếu công bố chính thức.”
Lâm Dã giật mình hồi thần, nhanh chóng lấy điện thoại mở blog chính thức của KG, bài mới nhất trên Weibo là lịch thi đấu Hoàng Kim Tái. Đội viên dự thi của đội một KG, bốn người xuất phát không thay đổi, dự bị thêm tên một người, HawK (Lâm Dã)
“KG đối với cậu thật trượng nghĩa, chuyện Lý Dương nháo lần đó. Trước đó tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, là bọn họ tìm tôi, xử lý rất tốt, danh dự của cậu không bị hao tổn. Mặc dù bây giờ cậu là dự bị cũng đừng cảm thấy ủy khuất. Dự bị đội một lương rất cao, chắc là sẽ phân cho cậu phát sóng trực tiếp, ngay cả việc phát trực tiếp cũng đủ cho cậu không lo ăn uống.”
“Cậu đăng bài đó là ý của KG à?” Lâm Dã gửi tin nhắn cho Trần Kiệt, “Tôi trong danh sách dự bị đội một?”
“Đây là suy nghĩ cá nhân tôi, cho dù KG không tìm tôi, tôi biết chuyện này cũng sẽ đăng Weibo như vậy, tôi sẽ không khoan nhượng để người khác khi dễ cậu.” Lão Vương vừa giải thích vừa quan sát sắc mặt Lâm Dã, quan hệ của Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu rất tốt, trước kia anh ta tàn nhẫn làm mích lòng Lâm Dã, sợ Lâm Dã mang thù.
Điện thoại Lâm Dã vang lên, Lâm Dã nói, “Đợi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, tôi nhận cú điện thoại.” Người gọi là Trần Kiệt, Lâm Dã bắt máy, “Tôi là Lâm Dã.”
“Cậu thấy Weibo rồi? Lúc đầu nghĩ mai rồi nói cậu, nếu cậu thấy rồi thì giải thích với cậu vậy. Bây giờ quy định mới phải năm người dự thi, phải có một người dự bị, tôi liền báo tên cậu.”