Đọc truyện Tuyệt địa sủng ái – Chương 17:
Lâm Dã cúp điện thoại liền chặn số Lý Dương, tượng đất còn có ba phần tính cách, huống chi anh cũng không phải bùn.
Có chút đau đầu, Lâm Dã vuốt vuốt huyệt Thái Dương hồi lâu mới rũ tay xuống, đầu ngón tay trắng bệch xẹt qua viền quần thể thao, Lâm Dã quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tay có hi vọng, tất cả đều có hi vọng, anh cũng không muốn lại làm người dở sống dở chết.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, bác sĩ vẫn đề nghị phẫu thuật. Bây giờ Lâm Dã cũng không sợ phẫu thuật, đánh cược một lần, thắng thì anh có cơ hội một lần nữa được đứng ở đấu trường, thua, cùng lắm thì anh trở lại điểm xuất phát.
Thời gian phẫu thuật trùng với thời gian diễn ra trận đấu ở Berlin, Lâm Dã không có cách nào đi Berlin xem hiện trường trận đấu. Chu Thừa Nghiêu cũng phong bế huấn luyện hoàn toàn, bọn họ cũng không liên lạc chút nào.
Lâm Dã không có người thân, làm phẫu thuật là chính anh ký tên, Lâm Dã viết xuống tên của mình nghe bác sĩ nói một tiếng sau phẫu thuật, anh có chút hoảng hốt.
Lâm Dã từ chối đề nghị đi chung của Trần Kiệt, trong thời gian chờ đợi, điện thoại của anh vang lên. Y tá đưa di động cho Lâm Dã, Lâm Dã câm lên thấy người gọi là Chu Thừa Nghiêu, anh híp mắt chợt nở nụ cười.
Y tá đứng cạnh ngầy người, tướng mạo Lâm Dã cực kì đẹp đẽ, lông mi dày đậm tới đôi mắt trong veo, giờ phút này sắc mặt anh tái nhợt mang theo yếu ớt.
“Người nhà cậu gọi à?” Y tá đỏ mặt.
Người nhà? Lâm Dã lắc đầu kết nối điện thoại, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo ở đầu kia điện thoại truyền tới, “Chừng nào bắt đầu phẫu thuật?”
“Một tiếng nữa.”
Lâm Dã nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng ngáp liên tục, còn kèm theo Thiên Minh quỷ khóc sói gào, mỉm cười, “Bây giờ bên kia là buổi sáng, dậy sớm vậy?”
“Phải dậy sớm phỏng vấn.” Chu Thừa Nghiêu chưa tỉnh ngủ, giọng nói miễn cưỡng, có chút nhập nhèm ngạo mạn, “Đã không còn gì để nói, một đám rác rưởi.”
Lâm Dã: “…”
“Bây giờ cảm thấy sao?”
“Vẫn ổn.”
Chu Thừa Nghiêu rũ mắt xuống, đồng phục đen trắng của đội lỏng loẹt suy sụp treo trên người, nghiêng người dựa vào ghế salon ở sảnh lớn khách sạn. Thiên Minh đưa đầu tới, Chu Thừa Nghiêu một cước đá văng Thiên Minh, “Có sợ không?”
Giọng cười khàn khàn của Lâm Dã từ trong điện thoại truyền tới, Chu Thừa Nghiêu thu chân dài, ngồi đàng hoàng. Âm thanh Lâm Dã là âm thanh hay nhất hắn từng nghe, cuống họng Chu Thừa Nghiêu hơi khô, “Ừm? Cười cái gì?”
“Tại sao lại giúp tôi?”
Chu Thừa Nghiêu che dấu cảm xúc, hắn đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài, lại bị Lý Phi ngăn cản bắt quay về, Lý Phi nói, “Phóng viên sẽ tới liền, cậu muốn làm gì? Quay lại nhanh.”
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, ánh mắt sắc bén như đao, Lý Phi rụt rụt cái cổ tròn trịa, yếu thế nói, “Lát nữa phỏng vấn, cậu đừng giống như năm ngoái nữa, quá xúc phạm người khác, thu liễm sự vô lại lại, làm quý công tử khiêm tốn ưu nhã.”
Chu Thừa Nghiêu bi đọc được suy nghĩ, sút Lý Phi một phát ra ngoài vũ trụ, quay người trở lại ghế sô pha, kéo nón áo đồng phục đội lên đầu, chỉ lộ ra chóp mũi thẳng cùng với đôi môi mỏng hiện ra sự không kiên nhẫn.
“Khi nào gặp tôi sẽ nói với anh sau, bên tôi nhiều người.” Chu Thừa Nghiêu phiền gần chết, lại không thể đạp chết Lý Phi. Bên cạnh tùm lum người còn thêm ba đồng đội, hắn không thể nói chuyện quá riêng tư ở chỗ này.
“Vậy anh…”
Chu Thừa Nghiêu vẫn chưa muốn cúp má, hắn nắm chựt điện thoại đổi bên khác nghe, nói, “Phẫu thuật xong gửi tôi cái tin nhắn, tôi có thể sẽ không trả lời anh liền, nhưng tôi nhìn thấy nhất định sẽ trả lời ngay.”
“…Được thôi.” Chu Thừa Nghiêu là người đầu tiên quan tâm anh như vậy, quan tâm cuộc phẫu thuật của anh.
“Tất cả thuận lợi.”
Bỗng nhiên mũi Lâm Dã có chút chua, anh cho là mình không để ý điều gì, tiểu phẫu thôi mà, cũng sẽ không chết người. Làm phẫu thuật, nộp viện phí, ký tên phẫu thuật, nằm chờ phẫu thuật. Anh không có người thân không có bạn bè, bây giờ anh có, Chu Thừa Nghiêu là bạn của anh.
“Cảm ơn.”
“Tạm biệt.”
Lâm Dã mấp máy đôi môi khô khốc, đè xuống phát ra tiếng nói cứng rắn, “Tạm biệt.”
Thời gian phẫu thuật có hơi dài, Lâm Dã ra khỏi phòng phẫu thuật chuyển tới khu nội trú là hai giờ sáng, y tá ghim ống truyền dịch cho anh dặn dờ vài câu định đi, Lâm Dã bỗng nhiên mở miệng, “Có thể đưa điện thoại cho tôi không?”
“Bây giờ cậu cần nghỉ ngơi.” Y tá nói, “Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Tôi –” Lâm Dã mím môi, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn y tá, con ngươi ướt sũng, “Báo bình an cho người nhà của tôi.”
Âm thanh Lâm Dã rất thấp, mềm mềm, y tá là người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, lập tức tràn ngập tình thương của mẹ. Một mình anh đến phẫu thuật, quả thực rất đáng thương, “Vậy tôi đưa cho cậu, cậu đừng lộn xộn.”
“Cảm ơn.”
Y tá đưa điện thoại cho Lâm Dã, “Tay phải tạm thời không được đụng, chú ý một chút.”
“Được.”
“Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Y tá rời đi, Lâm Dã lập tức mở điện thoại nhét tai nghe vào lỗ tai, mở ra livestream của Quả Dứa. Trận đấu ở Berlin, Quả Dứa là kênh duy nhất trao quyền trực tiếp trong nước.
Lâm Dã vừa mở ra liền nghe bình luận viên la khàn cả giọng, “KG bị diệt đội! KG đảo ngược ăn gà!”
Lâm Dã run lên, góc trên bên phải ID KG lóe lên một cái rồi biến mất.
Chuyện gì xảy ra?
“Chiến đội Wolf đã thành công trong việc bắn tỉa tự sát, chúng ta cùng giới thiệu chiến đội Wolf, đến từ Âu Mỹ, cùng với KG là đối thủ cũ.” Bình luận viên thở dài, “Giai đoạn đầu KG toàn diệt, Wolf chỉ còn lại một người, Wolf như vậy là không có ý định cầm chức quán quân.”
Bình luận viên B có chút tức giận, nói, “Wolf không tự sát cũng không cầm được chức quán quân, IQ có hạn nên mới đánh một trận chiến thuật cũ kĩ này.”
Thuốc tê trên tay Lâm Dã dần hết, đau tới mức anh không ngừng hít sâu, ống kính nhanh chóng chuyển tới những chỗ khác. Bình luận viên lại cảm thán hai câu vận khí của KG không tốt, rồi bắt đầu chú ý hai đội Trung Quốc khác thi đấu, ZA và 3C.
Còn lại mười lăm đội, KG là đội đầu tiên chết, điểm tích lũy chưa tới trăm.
Trận đầu tiên là đội Âu Mỹ như vũ bão ăn gà, tổng điểm tích lũy sáu trăm bảy. Xếp hạng nhất. KG cầm được ba điểm đầu người, tổng điểm tích lũy tám mươi, xếp hạng mười sáu, hạng nhất dưới lên.
Trận thứ hai rất nhanh liền bắt đầu, bản đồ Erangel, KG vẫn nhảy ở đầu cầu.
“Wolf muốn làm gì?” Ống kính kéo đến trên đầu KG, bình luận viên quát, “Wolf Nhị Cẩu sờ qua đi, đến gần KG một chút, KG của chúng ta có phát hiện hay không? T thần cậu quay đầu nhìn căn phòng bên cạnh đi, đừng giống như trận trước bị bắn phát bắn lén bắn chết.”
“KG không phát hiện! KG vẫn còn loot đồ.” Bình luận viên rất ồn ào, “Chúng ta cùng nhìn xem trang bị KG, TigerK đang cầm 98K chưa đủ phụ kiện, nguyên đội không có nổi ống ngắm nào. Vì sao lại chọn đầu cầu? Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao KG chọn chỗ này, quá nghèo.”
“Ba chó cũng tới!” Bình luận viên A hô to, cả người cuồng loạn, “Đội chó hoang — “
“Wolf, sói hoang.” Bình luận viên B nhắc nhở, “Sói hoang muốn làm gì vậy?”
“Bốn con chó con đều đến, chuẩn bị ra tay với KG, nhưng KG giống như vẫn chưa phát hiện ra.” Bình luận viên A, “Bị kịch có lặp lại hay không? Ai? Ống kính cắt đi! Ống kính cậu đừng đi — a, chúng ta cùng nhìn chiến đội ZA, ZA ở sân bay, gặp phải hai đội, bắn nhau! Ai nha! ZA đoàn diệt!”
Lâm Dã mím môi, chăm chú nhìn phía trên bên phải màn hình.
“Hiện tại đội Trung Quốc chỉ còn 3C và KG, vừa mới — “
“Nại Tư!” Bình luận viên điên cuồng hét, “Góc trên bên phải nhảy bảng đánh chết!”
“KG diệt đoàn chó hoang, chỉ chết mỗi Thiên Minh — không phải, Thiên Minh chỉ ôm bụng, Thiên Minh không chết! Thiên Minh còn sống! KG vẫn đủ bốn! Một màn đẹp đẽ này, nên là như vậy! Để bọn họ nếm thử quả đấm của chúng ta có cứng hay không! Chúng ta sợ đánh lén à? Chúng ta là KG! King of the world!”
Lâm Dã giơ lên khóe miệng, anh híp mắt nhìn màn hình điện thoại. Bo khép về phía dưới bản đồ, bình luận viên nói, ” Vòng bo như vậy, phía trên bản đồ có bảy đội qua cầu, không ai dám chặn cầu, vào lúc này ai chặn người đó tìm chết!”
Ống kính khẽ quét qua, Lâm Dã nhìn thấy KG di chuyển tới đầu cầu.
Lâm Dã nghĩ Chu Thừa Nghiêu chắc sẽ không đi chặn cầu, bình luận viên nói không sai, chặn cầu vào lúc này không sáng suốt, bảy đội muốn qua cầu, ai chặn người đó ngu.
Xe Chu Thừa Nghiêu dừng lại, ở giữa cầu, xe Thiên Minh cũng dừng lại.
Lâm Dã muốn rút lại lời vừa nói.
“KG định chặn cầu! T thần cầm 98K đủ phụ kiện muốn chặn cầu!” Bình luận viên kích động đến nói cũng không xong, “Quyết định này quá liều lĩnh, lỗ mãng, quá điên cuồng! Bây giờ điểm tích lũy của họ rất thấp, không thể lại tìm đường chết! Không thể chết được nữa T thần của tôi ơi!”
“Bây giờ 98K đã có kính ngắm 4x.” Bình luận viên B có chút thất vọng với KG, lắc đầu thở dài, “T thần là đội trưởng, cậu ấy nghĩ gì vậy? Chặn cầu vào lúc này, gan cũng đủ lớn.”
Tâm Lâm Dã đều treo len, chăm chú nhìn màn hình máy tính, tất cả sáu trận, trận này là trận thứ hai. Bây giờ trong trận còn mười bốn đội, bọn họ hẳn nên tránh chiến.
Đội đầu tiên qua cầu, đội ST của Hàn Quốc. Đây là đội ngũ già, lúc trước Lâm Dã đã cùng bọn họ đánh qua. Bọn họ dừng lại ở đầu cầu, Chu Thừa Nghiêu động, hắn hơi thò người ra một phát nổ đầu.
Ống kính cắt đi, bình luận viên tạm ngừng rồi nói, “Chúng ta cùng tới nhìn xem các đội khác, ở P thành chính là 3C, bọn họ di chuyển, định dùng thuyền qua sông.”
Bình luận viên B đột nhiên ngao một tiếng, kích động hô, “KG ăn hết chiến đội ST, góc trên bên phải xuất hiện tin tức đánh giết, trận này bọn họ đã lấy được tám đầu người!”
Hỗn chiến ở đầu cầu, trong nháy mắt rơi mất ba đội. Ống kính ở sân bay phía dưới bản đồ, tâm Lâm Dã nhấc cao theo, nhìn chằm chằm màn hình sợ xuất hiện hai chữ KG.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Dã lập tức thả di động xuống, nhìn thấy y tá đi vào, đi tới xem dây truyền dịch, lại đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Dã. Một bên Lâm Dã là tay đau làm cho anh bực bội, một bên khác là muốn nhìn kết quả trận đấu, lòng như lửa đốt.
“Ổn chứ?”
“Sao cậu còn chưa ngủ?”
Lâm Dã gục đầu xuống, điện thoại để xuống dưới chăn, “Ừm.”
“Có khó chịu ở đầu không?”
“Không có.”
“Khó chịu thì nói tôi.”
“Được.”
“Truyền nước xong nhớ rung chuông.”
Y tá dặn dò mười phút mới đi, Lâm Dã nhanh chóng mở điện thoại nhìn thấy đang là bo cuối, chỉ còn lại bảy người ba đội, trong đó không có 3C, KG.