Đọc truyện Tuyệt địa sủng ái – Chương 14:
Lâm Dã nhướng lông mày, ngón cái xẹt qua màn hình di động, kéo xuống dưới Weibo lộ ra bình luận đầu tiên: “Nghiêu ca khó tính online mắng chửi người, hỏi chuyện gì xảy ra? Đến chỗ Trạm Tỷ [1] xem để xem tin hot.”
[1] Trạm Tỷ: là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người hâm mộ thần tượng có máy ảnh cao cấp, đồng thời cũng dùng để chỉ những người quản lý và điều hành các đài hỗ trợ thần tượng ngôi sao. Thuật ngữ Trạm Tỷ đầu tiên xuất phát từ vòng tròn gạo Hàn Quốc.
Chu Thừa Nghiêu lại có Trạm Tỷ? Fan hâm mộ cao cấp như vậy lần đầu tiên Lâm Dã thấy ở giới thể thao điện tử, mở Weibo Trạm Tỷ ra nhìn thấy tấm áp phích nhân vật lớn đầu tiên trên trang chủ, “Nhấn xem Lý Dương online khóc lóc om sòm.”
Lâm Dã: “…”
Chữ đỏ lớn đẫm máu, vô cùng kích thích.
Lâm Dã tiếp tục đi xuống tầng dưới, sao đột nhiên đảo ngược tình thế rồi?
Anh bước nhanh xuống tầng thẳng đến bãi đỗ xe, Trần Kiệt dựa bên cạnh xe chơi điện thoại, nghe được tiếng vang ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dã liền nở nụ cười, “Dã ca, chúng ta đi ăn cơm trước, rồi xem căn cứ có được không?”
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Dã nhìn chằm chằm Trần Kiệt.
“Dã ca? Làm sao vậy?”
Lâm Dã tỉnh táo lại, mở cửa xe, “Tôi mời cậu ăn cơm trưa, cậu muốn ăn gì?”
“Sao có thể để anh mời chứ, để anh mời khách, trở về Nghiêu ca không bẻ đầu tôi –” đột nhiên phanh lại, Trần Kiệt ngồi lên xe cười khan một tiếng, để điện thoại xuống kéo dây an toàn lên, “Anh là người phương bắc à? Gần đây vừa mở một quán đồ ăn phương bắc cũng rất được, không thì chúng ta qua thử?”
“Được, làm phiền rồi.” Lâm Dã cũng kéo dây an toàn lên, đặt điện thoại lại, quay đầu nhìn Trần Kiệt. Chu Thừa Nghiêu đối với anh quá tốt rồi, Lâm Dã sống 23 năm chưa từng gặp ai tốt như vậy, anh có chút sợ hãi. Vì sao lại tốt như vậy? Xác suất hai mươi phần trăm? Nếu như phẫu thuật thất bại, anh lấy gì trả cho Chu Thừa Nghiêu?
Coi như thành công, bây giờ kỹ thuật của Lâm Dã cũng bình thường cũng không phải đứng đầu gì, sau khi phẫu thuật sẽ giảm xuống, chính là trình độ bình thường của tuyển thụ chuyên nghiệp.
Vô duyên vô cớ tốt như vậy, Lâm Dã như giẫm trên bông, không có cảm giác chân thực.
“Cái kia — “
“Cái gì?” Trần Kiệt lập tức quay đầu nhìn Lâm Dã.
“Các cậu biết hotsearch hôm qua?” Lâm Dã xoa nhẹ mũi, vẫn cảm thấy tất cả mọi thử ở hiện tại giống như là năm mơ, Một chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống, lạch cạch rơi xuống trên dầu anh.
“Anh nói chuyện Lý Dương?”
“Ừm.” Nhịp tim Lâm Dã có chút nhanh, anh không biết người khác sẽ thấy thế nào.
“Lý Dương cũng quá xé.” Trần Kiệt cười ra tiếng, “Đem giới giải trí áp dụng vào giới thể thao điện tử, lăn lộn giới hâm mộ lăn lộn đến ngốc hả? Anh đừng quản chuyện này, sẽ có người xử lý, dù sao Lucifer cũng nhảy nhót không được bao lâu.”
Hầu Kế Lâm Dã nhấp nhô, có người tin tưởng anh vô điều kiện, đây là loại cảm thụ gì? Tâm tình rất phức tạp. Anh giật khóe miệng xuống, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một lát mới nói, “Cảm ơn.”
“Lucifer bật hack cũng không phải một ngày hai ngày, trước đó không có lạnh chẳng qua là không ai trị hắn, lần này hắn chủ động nhảy ra tìm đường chết, chúng ta liền giúp hắn một chút.” Có thể là điểm xuất phát của câu lạc bộ KG ngay tại Everest, nên người của bọn họ, từ trên xuống dưới nói chuyện đều lộ ra cỗ ngạo khí, “Muốn chết.”
Lâm Dã: “. . .”
“Quản lý Lý ở Đức chưa về được, chuyện ký kết do tôi xử lý, buổi chiều anh gặp mặt với bên pháp vụ trước nhìn xem hợp đồng có được không?” Chu Thừa Nghiêu ra lệnh, không ký được Lâm Dã thì Trần Kiệt xách đầu đến. Trần Kiệt sợ gần chết, bây giờ chỉ có một suy nghĩ, một tấc cũng không rời đi theo Lâm Dã.
“Bây giờ ký kết?” Đây là tốc độ thần tiên gì vậy, sao chỉ mới chớp mắt liền trực tiếp nhảy tới chuyện ký kết? Lâm Dã có chút lờ mờ, tiết tấu này quá nhanh.
“Anh không tiện sao?” Phía trước đèn đỏ, Trần Kiệt đạp phanh rồi đưa chai nước cho Lâm Dã, nói, “Đãi ngộ của KG là tốt nhất trogn nước — “
“Có lẽ sau này tôi không đánh được, tay của tôi có thể làm gì?” Tốc độ nói của Lâm Dã rất nhanh, sau khi nói xong, trên mặt anh hoàn toàn không có cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh mà trống rỗng nhìn Trần Kiệt chăm chú.
“Huấn luyện viên.”
Lâm Dã hơi chớp mắt.
“Huấn luyện viên của đội hai.” Trần Kiệt nói, “Đãi ngộ giống với đội một, tiền thưởng dựa vào chính mình, cái này anh hẳn phải biết nhỉ?”
“Ừm.” Lâm Dã gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta trở về căn cứ?”
Lâm Dã lại mơ màng một chút, trong đầu đầy thao, đây là tiết tấu gì vậy?.
“Anh cảm thấy KG không tốt? Hay là không hài lòng phương diện đãi ngộ?”
“Rất tốt.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” Trần Kiệt không cho Lâm Dã thời gian do dự, không ký được Lâm Dã, cậu sẽ bị Nghiêu ca giết chết.
Lâm Dã ngồi vào trên xe mới nhớ lại, tiết tấu nhanh thật, nhưng anh muốn từ chối sao? Đãi ngộ tốt như vậy, Lâm Dã không có lý do gì để từ chối. Chu Thừa Nghiêu đối với anh thế nào? Rất tốt, KG làm việc trong ngành như thế nào? Vô cùng tốt.
Yêu cầu suy nghĩ lại là cho mặt mà không biết xấu hổ.
Cũng không nên do dự.
Căn cứ chiến đội KG là hai ngôi biệt thự độc lập, trình độ xa hoa vượt ra khỏi tưởng tượng của Lâm Dã, trước kia chiến đội FW cũng coi là nửa nhà giàu, nhưng so với KG với quả thực là nông thôn đến.
Trần Kiệt dừng xe xong quẹt thẻ vào sân trong, nói, “Bên này.”
Lâm Dã quan sát bốn phía, đi theo Trần Kiệt vào cửa, Trần Kiệt đè xuống thang máy nói, “Nếu như thuận tiện, anh có thể chuyển qua ở trước khi ký hợp đồng không?”
Lâm Dã nhìn thoáng qua Trần Kiệt, Trần Kiệt vội vàng giống người buôn người.
“Ý của tôi là căn cứ có xe đi bệnh viện, cái gì cũng thuận tiện. Kết nối tình cảm với đồng đôi trước, sau khi chính thức nhập chức cũng tiện giao lưu, anh cảm thấy thế nào?”
Lâm Dã gật đầu, “Đều có thể?”
Trần Kiệt dẫn Lâm Dã lên tầng ba, lên tiếng chào hỏi với bộ phận nhân sự, lại thúc bộ phận pháp vụ thời gian ra hợp đồng. Lâm Dã cầm ly nước ngồi trên ghế sa lon bên cửa sổ sát đất, hoài nghi mình tiến vào nơi của bọn buôn người.
Ba giờ rưỡi chiều hợp đồng đưa tới trước mặt, Trần Kiệt lại rót cho Lâm Dã ly nước, trời chiều chiếu vào từ cửa sổ sát đất to lớn, rơi vào trên mặt bàn, Trần Kiệt cười tủm tỉm nói, “Đồ của anh nhiều không?”
Lâm Dã liếc nhìn hợp đồng, KG mở cho anh giá cả rất cao, là giá cao nhất anh trước gặp tới giờ. Lương một năm là tám mươi vạn, toàn bộ tiền thưởng đại ngôn trong đội đều chia theo hạn định, so với đãi ngộ thời đỉnh cao của Lâm Dã còn tốt hơn.
“Sao cậu biết tôi ở đây?” Lâm Dã cầm bút lên định kí tên, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, ngẩng đầu.
“Anh đã từng điền một phần sơ yếu lý lịch ở hậu trường của Quả Dứa, tôi tìm thấy địa chỉ của anh ở trên đó.” Trần Kiệt nói, “Anh có mang theo thẻ căn cước không? Cần một bản photo của thẻ căn cước, bây giờ tôi đi photo.”
Lâm Dã đưa thẻ căn cước cho Trần Kiệt, ký tên của mình, Trần Kiệt có thể lấy tài liệu của mình từ Quả Dứa? Quan hệ của KG và Quả Dứa rất tốt?
Lâm Dã ký hợp đồng xong, Trần Kiệt mới về, bỏ thẻ căn cước xuống, “Ký túc xá ở nhà kế bên, ký hợp đồng xong chúng ta đi xem một chút.”
“Cảm ơn.”
Ký xong hết hợp đồng đã là năm giờ chiều, Trần Kiệt dẫn Lâm Dã đến nhà kế bên, vào thang máy nói, “Tầng hai là phòng huấn luyện, tầng ba là ký túc xá đội một, tầng bốn của Nghiêu ca ở.”
Thang máy là kính trong suốt để ngắm cảnh, Lâm Dã nhìn phòng huấn luyện tầng một, “Phòng huấn luyện này của ai dùng?”
“Đội một.”
Thang máy đến tầng bốn dừng lại, Trần Kiệt dẫn đầu đi ra thang máy trước dẫn đường, “Bên này.”
Tầng bốn là Chu Thừa Nghiêu ở, Lâm Dã nhìn khắp nơi, anh đến tầng bốn làm gì?
“Đây là phòng của ah.” Cuối hàng lang, Trần Kiệt đẩy cửa ra quay người đưa thẻ phòng cho Lâm Dã, nói, “Đây là chìa khóa gốc, mật khẩu vân tay anh tự cài.”
“Cảm ơn.”
Phòng ở rất lớn, có một mặt cửa sổ sát đất lớn.
“Căn phòng này có chút nhỏ.” Trần Kiệt nói, “Nếu như anh không thích có thể ——” ở chung phòng với Chu Thừa Nghiêu sao?
“Rất tốt, không nhỏ.” Lâm Dã như nằm mơ, còn đạp lên bông mềm.
“Bác sĩ Evan vừa mới gửi bệnh án cho tôi, đề nghị của anh ấy là mau chóng làm phẫu thuật, tôi báo cáo lên trên. KG của chúng ta có mua bảo hiểm chữa bệnh, bây giờ anh đã gia nhập KG, chính là người của KG, có thể thanh toán toàn bộ.”
Bảo hiểm chữa bệnh trâu bò như vậy?
Lâm Dã hồ nghi nhìn Trần Kiệt một chút, nhưng cũng không có hỏi nhiều, nói, “Cảm ơn.”
“Anh xem còn cần cái gì, tôi dẫn anh đi mua.”
“Không cần, cảm ơn.” Lâm Dã nói, “Có thể cho tôi mượn xe dùng không?”
“Chiếc nào? Đại G của Nghiêu ca cũng ở dưới tầng, tôi đi lấy chìa khóa.”
Lâm Dã xém chút đụng đầu vào tường, hình như hơi quá phận? Anh với Chu Thừa Nghiêu thật không quen thuộc như vậy, lái đại G hay là thôi đi. Kỹ thuật lái xe của Lâm Dã chẳng ra sao cả, quay đầu đụng, sợ là Lâm Dã muốn đem mạng bồi vào.
“Không cần xe tốt như vậy đâu.” Lâm Dã nói, ” Có thể kéo đồ là được.”
“Tôi gọi điện cho Nghiêu ca, anh đợi tôi hai phút.”
Trần Kiệt chạy như một làn khói, Lâm Dã giật giật khóe miệng, bỗng nhiên không biết rốt cuộc mình ở vị trí nào, bọn họ đều có ý gì?
Lâm Dã đi đến bên cửa sổ, ngoài trời đã tối, hai chữ KG treo ở trên tường tầng đối diện, lóe lên ánh sáng trắng. Lâm Dã một tay đút túi, hất cằm lên.
Tầng đối diện tầng một là đội đào tạo trẻ, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy một loạt khuôn mặt thanh niên chỉnh tề sau máy tính, vì ước muốn mà liều mạng đọ sức.
Bất kể con đường phía trước như thế nào, Lâm Dã không hối hận.
Anh không phải muốn thế nào, chỉ là không muốn từ bỏ. Quán quân thế giới, là giấc mộng của anh. Trước kia là, hiện tại vẫn như cũ là.
Trần Kiệt rất nhanh liền trở lại, Lâm Dã thu hồi suy nghĩ quay người nhìn sang, Trần Kiệt đưa chìa khóa xe qua, nói, “Chiếc xe này Nghiêu ca rất ít lái, Nghiêu ca nói để anh dùng trước đã. Xe khác của cậu ấy ở chỗ khác, phải đợi cậu ấy trở về mới có thể lái tới.”
Lâm Dã nhìn chìa khóa xe Lamborghini trong tay: “…”
Cuối cùng Lâm Dã đón xe quay về chỗ ở chở hành lý của mình tới, cắm điện máy tính vào, mở ra trò chơi Lâm Dã đốt một điếu thuốc mở cửa sổ ra, vang một tiếng đinh.
Lâm Dã ngồi trở lại xem lời mời trong game của TigerK, Lâm Dã híp mắt, đồng ý lời mời bóp tắt thuốc lá đặt trong gạt tàn thuốc.
Giọng nam trầm trong trẻo êm tai truyền tới, mang theo biếng nhác không sai, “Không ngủ?”
Lâm Dã từng nghe rất nhiều giọng nói, không thiếu dễ nghe, nhưng loại phản ứng hóa học nhịp tim tăng nhanh này rất ít xảy ra. Lâm Dã mím môi, ừ một tiếng.
“Chỗ ở thế nào?”
Hỏi lời này liền có chút mập mờ, Lâm Dã cũng nhận ra mập mờ, anh bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ rất bành trướng, Chu Thừa Nghiêu sẽ không có ý nghĩ gì với anh đó chứ?
Lập tức liền bị mình đẩy ngã, ý tưởng này cũng quá bành trướng, quả thực là cả gan làm loạn. Chu Thừa Nghiêu là ai? Lâm Dã lại là người nào?
Lâm Dã lấy một điếu thuốc đốt lửa lần nữa, hít sâu đè xuống nhịp tim lo lắng, cảnh cáo mình đừng nghĩ lung tung những chuyện vô nghĩa nữa.
“Rất tốt, cảm ơn.” Sau đó màn hình vi tính kẹt lại, Lâm Dã gõ xuống bàn phím, đẩy bàn phím ra nói, “Mạng lưới của các cậu giống như không quá ổn định, tôi rớt mạng.”
Tai nghe đầu kia dừng lại mấy giây, tiếng nói lệch lạc của Chu Thừa Nghiêu mới truyền tới, “Anh ở ký túc xá.”
“Ừm.”
“Ngày mai để A Kiệt đổi cái cáp mạng cho phòng anh, bây giờ muốn chơi thì đi xuống phòng huấn luyện dùng máy tính của tôi.” Chu Thừa Nghiêu nói, “Máy đầu tiên bên phải, mật mã là 971221.”