Bạn đang đọc Tuyết Đen – Chương 6: Thiên Lệnh, Thánh Chỉ
“Tìm con nhãi Tường Vy làm cái gì! Đi theo ta học võ tốt hơn” Chiêm Tinh Dị Thánh từ đâu xuất hiện phán một câu làm cả bọn dựng tóc gáy. Không ngờ bà già cũng nhiều chuyện dữ. “Bà già đến chậm một bước rồi, màn kịch hay vừa kết thúc!” Hóan Diện Nhân bĩu môi. “Ta già cả không thích xông vào mấy nơi có người tỉ thí võ công!” Bà già cãi “Vả lại ta trên đường vừa ăn bánh bao vừa nhìn sao đã biết diễn biến sự việc rồi, không cần đến sớm.” Nhìn sao đóan biết sự việc mười mươi, quá lợi hại. Đúng không hổ danh Chiêm Tinh Dị Thánh. Bà già lại trách “tên Vạn Độc Vương cứng đầu này… đã bảo coi chừng tai nạn cung tên, không bao giờ nghe…” “Chiêm Tinh Dị Thánh tài năng cao siêu, có thể cho tôi bíêt đi đâu tìm Vạn Độc Vương bây giờ?” Đông Tử hồi hộp, rõ ràng nể phục tài năng bà già. “Ngươi với tên đó hữu duyên thiên lý sẽ tương ngộ. Không lo. Nhưng hai ngươi hữu duyên lại không phận, có gặp cũng chia ly” Chiêm Tinh Dị Thánh tương đóan. “Trừ khi ngươi tìm cho ta mảnh vỡ của Nhật Minh Châu, ta sẽ thâu phục ngươi làm đệ tử dạy võ công cho mới mong thóat được nạn kiếp này! Không thì hai ngươi sẽ sinh tử biệt ly” “Bà già làm gì có võ mà dạy?” – Hóan Diện Nhân ngắt lời, rồi hạ giọng lẩm bẩm “Chỉ giỏi nói nhiều lâu lâu may mắn trúng được vài câu!” “Đúng ta không có võ, nhưng ta biết lọai võ nào Đông Tử cần học!” Bà già Chiêm Tinh Dị Thánh nói như đinh đóng cột. Quay sang Bạch Dương, bà già khinh nhỉnh “còn ngươi, muốn hóa giải ân óan nhà họ Bạch thì quên phong vũ châu đi. Kiếm mảnh vỡ của Nhật Minh Châu cho ta.” Bà già tỏ vẻ rất ghét Bạch Dương, không rõ có vì cũng từng bị tên Bạch Dương hôn lén hay không. “Làm gì có chuyện đó!” Bạch Dương hét lên. Mà này, Nhật Minh Châu là cái gì mà gặp ai cũng bảo tìm thế? “Nhật Minh Châu đó… là hạt ngọc đẹp hợp với màu da của ta!” Bà già mỉm cười gian xảo như đang úp úp mở mở thiên cơ bất khả lộ gì đó “Hạt phong vũ cả thiên hạ sẽ tranh giành thật ra sẽ không bằng một mảnh ngọc vỡ vô giá trị khi cần!” “Dĩ nhiên bà già không có võ cần phong vũ châu làm gì! Nhưng chỉ vì bà thích cái hạt gì đó mà bắt cả bọn đi tìm thì không được đâu à nha!” Hiết Hổ cảnh cáo. Bà già tuy mang danh Chiêm Tinh Dị Thánh nhưng càng lúc càng lẩm cẩm rồi. Đông Tử lúc này mới từ tốn nói “Đa tạ thánh nhân chỉ giáo, Đông Tử chỉ muốn gặp Vạn Độc Vương mà xem thương tích thế nào và cảm tạ ân tình thôi, không có chuyện yêu đương, cũng không muốn tranh bá võ lâm tìm ngọc làm gì” “Vậy thì thôi… tùy ngươi. Có gì đừng trách ta.” Bà già giận dỗi. “à, ngươi tung hòanh giang hồ, học gì thì học đừng quên học cho bằng được Nhật Minh Quang Chưởng! Nhân duyên của ngươi và Vạn Độc Vương tùy thuộc vào nó đó” “Thôi ta đi ngủ” Bà kết lụân, xong te te bước ra ngòai. Bà già Chiêm Tinh Dị Thánh xuất hiện, nói những lời tiên tri mập mờ, thế nhưng chỉ có một lời cập nhật đáng giá nhất. Đó là câu cuối: “đi ngủ”. Mọi người đến đây mới để ý rằng trời đã gần sáng, ai cũng mỏi mệt, mặt mũi thâm quần nên lần lượt ai về phòng nấy nghỉ ngơi 1 lúc. Bọn tam quái Cự Giải, Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân như thường lệ dồn vào một phòng. Cự Giải vốn dễ ngủ, đặt lưng xuống nệm là ngáy khò khò, thế nhưng lần này dù mệt mỏi vẫn trằn trọc, cuối cùng gã lên tiếng: “Hiết Hổ, Hóan Diện Nhân. Các ngươi định dẫn Đông Tử đến Họa Hồn Cung tìm con nha đầu Tường Vy thật à?” Hiết Hổ khóai chí léo nhéo: “Dĩ nhiên rồi… đã lâu không gặp, không biết Tường Vy tiểu thư có xinh thêm được chút nào không!” Hóan Diện Nhân bĩu môi trước sự háo sắc của Hiết Hổ, nhưng rồi ả cũng gãi gãi lớp da vỡ ở má mà theo đuổi 1 mục đích khác: “Đông Tử thích Vạn Độc Vương, tên này cũng hôn cô bé rồi, bây giờ dẫn Đông Tử vào gặp Tường Vy, chắc chắn sẽ có màn đụng độ cực kỳ hấp dẫn! Ngày dài của ta sẽ được mua vui đây!” “Ta không cho phép!” Cự Giải lên tiếng “Hai ngươi võ công cao siêu, múôn đùa giỡn với người của Họa Hồn Cung thì giỡn. Đông Tử chỉ là con bé bình thường, ngươi đừng đem nó ra đùa mà giết một mạng người! Thêm vào đó, Vạn Độc Vương là người của Vạn Độc Giáo, ngươi biết môn quy của giáo phái này. Quan hệ Vạn Độc Vương và Đông Tử không có kết quả tốt đâu.” “Lão già nghĩ đừng ghép cặp Vạn Độc Vương với Đông Tử nữa à?” Hiết Hổ đăm chiêu. “Cũng đúng… hiện giờ bọn nó chỉ mới thích thích nhau, chấm dứt là vừa. Đừng để dây dưa sâu sắc rồi sẽ càng đau lòng” “Lão già gù!” Hóan Diện Nhân hậm hực “Lão hiền lành từ khi nào? Tam quái chúng ta xưa giờ chỉ thích bày trò vui, hậu quả không cần biết. Sao lão đột nhiên tốt ra thế?” “Bọn mình chỉ giúp sức chút ít để những con người thích nhau được gần bên nhau. Nối cái gạch, giăng sợi dây, khơi chút lửa… có gì sai? Nếu bọn nó thật sự yêu nhau mà bị hòan cảnh chia rẻ, đó là chuyện của bọn nó!” Hóan Diện Nhân thuyết phục. Trong đầu ả có suy nghĩ khác. Hóan Diện Nhân vốn vì chuyện cũ mà thề không tin vào tình yêu. Thế nhưng trong thân tâm vẫn cứ cố bám víu muốn tin. Ả mâu thuẫn ở chỗ vừa không tin, vừa làm mọi cách hy vọng tình thế chứng minh mình sai. Biết Vạn Độc Vương và Đông Tử sẽ có nhiều trở ngại, ả càng muốn đưa hai người lại gần nhau để thử thách xem “sức mạnh tình yêu” thế nào. Nếu Vạn Độc Vương và Đông Tử “chiến đấu” để được bên nhau và thất bại ả sẽ cười phá lên bởi ả đã đóan trúng – tình yêu không phải tất cả. Ngược lại, nếu hai người vượt được mọi trở ngại, ả cũng thấy ngọt ngào trong lòng. Bởi lẽ như vậy càng có lý do để ả hy vọng một ngày nào đó cũng tìm được “tình yêu” thật sự cho mình. Kết quả thế nào, Hóan Diện Nhân cũng hài lòng. Với ả, Vạn Độc Vương và Đông Tử chỉ như con cờ đại diện cho cuộc chiến giữa lí trí đầy hòai nghi và trái tim cứ muốn tin yêu đang ngày đêm giằng co bên trong. Cự Giải loáng thóang đóan biết được Hóan Diện Nhân muốn cố tình tạo bi kịch mà đo lượng lòng người.Gã cũng biết trước mối tình Vạn Độc Vương-Đông Tử không có kết quả và cũng có cảm tình với cả Đông Tử lẫn Vạn Độc Vương nên trong phút tốt bụng hiếm hoi của một dị nhân nhiều tuổi đời, gã muốn dừng trò đùa quái ác của Hóan Diện Nhân. Chưa biết hay dở, cấm cho chắc ăn! Hiết Hổ chẳng suy đóan sâu xa như Hóan Diện Nhân hay Cự Giải. Chỉ biết: dắt Đông Tử vào Họa Hồn Cung gặp Tường Vy thì hắn cũng ngắm được Tường Vy. Là la lá la! Ba dị nhân ba ý định trái ngược nhau, trước thầm thì bàn tán, sau cãi vã to tiếng, rốt cuộc thành tỉ võ so tài. Gã gù rút chuông đồng ra đánh Hóan Diện Nhân. Ả này cũng vận công hai bàn tay nóng rực bốc khói. Hiết Hổ đứng giữa lúc bênh người này lúc phụ người kia, rốt cuộc chỉ càng làm 2 dị nhân đánh nhau hăng hơn. Cuộc tranh chấp chỉ tạm dừng khi Hóan Diện Nhân lột gương mặt Cự Giải thảy vào Hiết Hổ và ngược lại làm hai người này ré lên thất thanh đòi ả phải vận công đổi lại. Nhờ thế mới chịu yên để Hóan Diện Nhân đổi ngược lại mặt nào vào người đó. Trời nắng lên cao, quá trưa tỉnh dậy, Cự Giải mới phát hiện Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ đã lén dẫn Đông Tử đi mất rồi. Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân biết lão gù sẽ tiếp tục cản nên cả bọn len lén chuồn từ sớm. Đông Tử không muốn liên lụy Xuân Thu và Bảo Thường và dĩ nhiên không thể đi cùng Bạch Dương nên cũng im lặng ra đi chỉ để lại lá thư tạm biệt. Xuân Thu đọc lá thư cho mọi người nghe, trong lòng thấy lo lắng lắm. Đặc biệt khi thấy gã gù Cự Giải giận quá vận công phi thân đi mất không nói một lời. Vừa lúc đó, quan quân nhà Vĩnh Phúc rầm rầm kéo đến võ đường. Quan quân bủa vây tứ phía ngòai võ đường. Hai hàng quân sầm sập tuần hành vào trong đại sảnh mở đường cho một kiệu hoa 8 người khênh lặc lè tiến vào. Nhà họ Lưu thất hãi – không lẽ huyện lệnh Vĩnh Phúc phát hiện ra Đông Tử giả chết? Lúc này mà vào, người đã đi, quan tài trống lốc, nếu quan muốn xem xác mà không thấy thì làm sao đối phó đây. Cả người thông minh như Xuân Thu cũng không biết tính tóan thế nào. Không biết Bạch Dương đây là con nhà tướng lớn trong triều, có ra tay nói giúp gì được không. “Không được đâu” – Bạch Dương nhún vai. “Ta ra ngòai là trà trộn giả dân thường. Ra uy không cần thiết sẽ tạo tiếng xấu cho gia đình. Để xem bọn này muốn gì đã” Quả chuyện hệ trọng. Đích thân huyện lệnh lão gia đi vào võ đường. Huyện lệnh lão gia thậm chí không phải người ngồi kiệu, mà chạy lót tót vào trong, mặt mày nghiêm trọng. Huyện lệnh lão gia hét: “Tất cả quỳ xuống!” Vừa hét xong, bọn quân lính đồng lọat nện cán giáo xuống nền ầm ầm thị uy. Cả võ đường họ Lưu kể cả Xuân Thu đồng lọat quỳ gối, chỉ có bọn Bạch Dương và 7 cô gái vẫn ngang nhiên đứng thẳng. Một người đi trước kiệu thấy vậy mới tiến lại gần: “Bạch Dương công tử, có chiếu chỉ của hòang thượng, không lẽ Bạch đại công tử cũng không thi lễ?” Bạch Dương ngạc nhiên lắm khi bộ dạng “cải trang trà trộn dân thường” của mình bị phát giác. Người vừa nói, từ khi vào lúc nào cũng cầm qụat che kín mặt, đến lúc này mới xếp quạt ra mặt. Người này trạc tứ tuần, lùn thấp bé, da trắng nhợt nhạt tô phấn hồng, người phốp pháp mặc áo lụa thêu sặc sỡ và điệu bộ có vẻ uy quyền. Khi gã xếp quạt, Bạch Dương nhận ra ngay hắn là ai và cũng đành ra hiệu cho 7 cô gái cùng thi lễ. “Trịnh Công Công!” Bạch Dương chào. Trịnh công công phẩy tay ra hiệu, tòan bộ tóan quân của huyện lệnh Vĩnh Phúc và cả quan huyện phải lần lượt kéo ra ngòai hết, chỉ chừa trong đại sảnh nhóm nhỏ đi hầu kiệu hoa. Trịnh công công lúc bấy giờ mới phe phẩy quạt ra hiệu cho người từ sau dâng 1 cuộn giấy tua vàng le te, rồi bằng giọng trịnh trọng và đầy uy quyền đọc to nội dung trong cuộn giấy. Đại lọai cuộn giấy chiếu rằng hòang thượng muốn đại công tử Bạch Dương của Bạch tướng phủ phải đưa một người đi cùng và phải ra sức bảo vệ người đó trong chuyến du ngọan. Người đó tên gọi Thiên Thiên, một công công trẻ, là thân tính của Thiên Bình công chúa. Bạch Dương nghe đến đâu nhăn mặt đến đó, nét mặt tỏ rõ vẽ “cái quái gì vậy?” Một trong 7 cô gái là Kim Nhi thấy thế mới thúc nhẹ vào hông Bạch Dương. “Công tử ơi, mỉm cười đi công tử!” Kim Nhi có nghĩa vụ nhắc tuồng mỗi khi thấy gương mặt Bạch Dương thần sắc khó coi. Hóa ra đám quân hung hổ này kéo đến võ đường không phải vì Đông Tử mà vì anh chàng Bạch Dương này đây. Xuân Thu thở phào. Đến lúc này, Trịnh công công đã đọc xong chiếu chỉ của hòang thượng và ra hiệu cho người vén kiệu cho “Thiên Thiên” bước ra. Xuân Thu thấy lạ lùng lắm. Thứ nhất: “lão thái giám” có quyền uy như Trịnh Công Công lại ra vẻ thi lễ trước “tiểu thái giám” Thiên Thiên. Thứ hai: “tiểu thái giám” Thiên Thiên không biết quan trọng thế nào lại được chiếu chỉ của hòang thượng cho người truy lùng cho bằng được Bạch Dương mà gửi gắm. Thứ ba: không rõ Thiên Thiên, Thiên Bình công chúa và Bạch Dương có quan hệ ra sao mà Bạch Dương phải bảo vệ và hộ tống Thiên Thiên trong suốt hành trình. Và thứ tư, Thiên Thiên hình như không phải “tiểu thái giám”. Xuân Thu không phải người kinh thành không quen nhiều thái giám, thế nhưng khi tiếu thái giám Thiên Thiên bước ra khỏi kiệu, Xuân Thu đã thấy sự lạ. Tiểu thái giám được người kéo rèm kiệu, lồm cồm quay mông bò ra, dẫm phải mớ vải rèm lòng thòng của kiệu, lọang chọang súyt chút ngã rơi cả nón. Tiểu thái giám vội vã chộp lại nón, ấn sâu xuống đầu, rồi chỉnh đốn lại áo, đằng hắng đứng lên. Tiểu thái giám Thiên Thiên chỉ cao tầm Đông Tử và Xuân Thu, dáng người nhỏ nhắn, gầy mỏng manh như chiếc lá nhưng có vẻ lóc chóc, không sợ trời, không sợ đất. Thiên Thiên có gương mặt tròn, mắt liễu mày dài, đôi môi nhỏ chúm chím như cánh hoa đào tô một lớp son nhẹ màu hồng phấn. Hai bàn tay để móng dài cũng sơn lớp nhuộm màu hồng nhạt. Xuân Thu liếc nhìn đã thấy bán tính bán nghi, người này là trang nam tử thế nhưng dáng người thanh mảnh như con gái và cổ dài mềm mại, lại thêm người sực nức mùi mỹ phẩm hiếm có. Ngay cả Bạch Dương hào hoa phong nhã cũng không có mùi kỳ phẩm này. Thiên Thiên đằng hắng, bắt chước điệu bộ của một công công: “Bạch Dương công tử! Tại hạ tên Thiên Thiên, là cận hầu của Thiên Bình công chúa, từ nay xin Bạch Dương công tử chiếu cố!” Thiên Thiên cong mình thi lễ nhưng ánh mắt dò xét liếc nhìn Bạch Dương một cách tinh quái. Bạch Dương không tinh ý như Xuân Thu nên không thắc mắc “sự lạ” về người này, chỉ miễn cưỡng đáp lễ.
Bạch Dương bất mãn. Tự dưng ở đâu có tên tiểu thái giám loắt choắt đeo theo vướng tay vướng chân. Lại thêm tên này cũng màu mè, yểu điệu. Thiên Thiên có phong cách tự-quan-trọng, đi đứng như mang theo vòng hào quang vô hình làm cái vẽ lãng tử phong nhã của Bạch Dương lõang đi hẳn. Chưa kể, xưa giờ Bạch Dương chỉ vây quanh bởi con gái, bây giờ có tên thái giám này đi cùng nhìn soi mói, Bạch Dương cứ thấy nhồn nhột, gượng gập thế nào. Cả đòan lên đường truy tìm Vạn Độc Vương. Xuân Thu nài nỉ xin đi cùng để tìm Đông Tử. Đây là cơ hội tốt cho Bạch Dương hôn cho được Xuân Thu, thế nhưng có sự hiện diện của gã thái giám Thiên Thiên, Bạch Dương có muốn cũng không tự nhiên ra … môi. Bảo Thường cũng nằng nặc đòi theo nhưng bị Bạch Dương từ chối thẳng thừng. Đòan người gồm Bạch Dương, 7 cô gái áo trắng, tiểu thái giám Thiên Thiên, và Xuân Thu đến ngày hôm sau thì cáo biệt võ đường Lưu gia ra quân nhắm hướng Tây thẳng tiến. Cả bọn thực sự không biết “Họa Hồn Cung” ở đâu, chỉ đi bừa theo hướng chỉ của Chiêm Tinh Dị Thánh mà Chiêm Tinh Dị Thánh thì hình như không muốn chỉ cho Bạch Dương biết cụ thể Vạn Độc Vương ở đâu. Họ vừa đi vừa ngắm cảnh. Thiên Thiên và Xuân Thu không quen đi xa, cứ chốc chốc phải dừng ăn uống, nghỉ ngơi,. Thiên Thiên cứ như con nít mới ra đường lần đầu, thấy gì cũng lạ, cũng muốn xáp vào xem, gặp gì vui thì chơi quên cả thời gian làm hành trình chậm đi hẳn. Bạch Dương vừa đi vừa rủa thầm trong đầu tên thái giám Thiên Thiên tơi tả. Một chiều, cả bọn dừng chân ăn tối ở một quán nước vệ đường. Nhóm Bạch Dương 10 người đi vào ngồi kín quán. Bạch Dương gọi tất cả các món ăn mà quán có đem ra cho “các tiểu thư thưởng thức”. Chủ quán lăng xăng ra vào, trong phút chốc một bàn tiệc đồ ăn thịnh sọan thơm phưng phức được đem ra. Các cô gái bắt đầu vui vẻ xới cơm, gắp thức ăn cho Bạch Dương công tử và cho nhau. Thiên Thiên như thường lệ chắp đũa láo liên chờ xem ai sẽ gắp thức ăn cho mình. Không ai thèm quan tâm Thiên Thiên cả. Thiên Thiên thấy Bạch Dương gắp cho Xuân Thu thì bực lắm, dùng đũa mà đánh nhau giành món ăn. Trong khi bàn Bạch Dương nhộn nhịp như thế, một bàn khác của quán, lại ít họat động chén đũa hơn hẳn. Ngồi một mình một bàn, một kiếm khách giang hồ trẻ tuổi. Kiếm khách quần áo cũ kỹ, chấp vá, hành lý gần như không có gì. Thanh kiếm đặt trên bàn cũng lọai tầm thường. Người kiếm khách còn khá trẻ, gương mặt sáng sủa, cằm vuông, trán rộng, mày dày, mắt sáng, có vẻ là bậc trượng phu, dồi dào sức khỏe. Kiếm sĩ chỉ gọi 1 cái bánh bao nhỏ và tách trà rồi vừa ngồi uống trà vừa bóc từng lớp bánh bao mà ăn. Chầm chậm, chầm chậm. Kiếm sĩ đã vào quán khá lâu, ngồi rỉa cái bánh bao cũng đã lâu… yên tịnh, tư lự. Người học võ, quan trọng nhất là tĩnh tâm. Vậy mà đòan Bạch Dương vào làm quán ồn ào, ỏm tỏi, náo động. Quan trọng hơn nữa, mùi thức ăn thơm phưng phức bay đến mũi gã kíêm sĩ trẻ. Hắn cau mày, chùi mũi quay lưng đi để mùi hương quến rũ của món gà và rau xào tỏi thơm phức đừng bay vào, thế nhưng làn gió tinh quái cứ len lỏi cho bằng được mùi ngon của những món ăn này vào khứu giác hắn, đánh thức cái dạ dày đã cồn cào từ bao nhiêu ngày. Ra gã kiếm sĩ nghèo không đủ tiền ăn. Từ cách xa gần 2 xỏai chân, bọn Bạch Dương cũng nghe được tiếng dạ dày rền rĩ của gã kiếm sĩ. Các cô gái rúc rích nhìn nhau cười. Thiên Thiên thì ngẩn ngơ nhìn quanh không biết đó là tiếng gì. Có lẽ trong cung đình chưa từng có ai sôi bụng ỏm tỏi như vậy. Xuân Thu hơi ái ngại cho gã kiếm sĩ đang đỏ mặt ôm bụng cố ghiềm tiếng sôi. Bạch Dương thấy thế mới rỉ tai chủ quán đem đến bàn gã kiếm sĩ vài món ăn. Người này được mời cơm ngấu nghiến ăn sạch, xong tiến lại bên bàn Bạch Dương chào hỏi. “Xin đa tạ bằng hữu giang hồ, chẳng hay các vị công tử, tiểu thư là ai mà có lòng tốt mời cơm kẻ vô danh tiểu tốt này?” Bạch Dương và đòan người lần lượt xưng tên. Gã kiếm sĩ lập lại từng cái tên và nhớ rõ trong lòng. Xong gã cũng tự giới thiệu: “Tại hạ vốn thất lạc cha mẹ từ nhỏ nên không rõ họ. Chỉ biết tên gọi là Phong. Tại hạ trên đường đến Cầm Thư Điện để xem quái nhân có phong vũ châu trong người. Xin hỏi các vị đang hướng về đâu” Nghe người này xưng tên, Bạch Dương đặc biệt quan tâm. Trước vì phong vũ châu, sau vì người này tên Phong.