Tuyệt Đại Con Rể

Chương 8: Thẻ Ngân Hàng Bạch Kim Thật Là Lợi Hại


Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 8: Thẻ Ngân Hàng Bạch Kim Thật Là Lợi Hại


Chỉ sau 3 giây, ở đầu dây bên kia Hạc Hiên đã nghe máy, Giai Kỳ bật chế độ loa ngoài lên.

Một bên bà Tịnh Lâm cũng đã đến được một lúc, bà liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, mặt bà liền hớn hở lên: “Con gái à, hóa ra người tặng con Mộng Như Ý là Hạc Hiên đó à?Hạc Hiên là một người đàn ông tốt, con à! Con phải biết trân trọng cậu ấy đấy!” Tịnh Lâm cố ý nói lớn tiếng, và không quên trừng mắt lên lườm Lăng Thanh một cái.

Lăng Thành so với Hạc Hiên , Lăng Thành chả là cái thá gì cả.

Hạc Hiên từng nói, nếu như bà Tịnh Lâm chịu chấp thuận gả con gái cho anh ta , anh ta tình nguyện bỏ ra 200 triệu làm tiền sính lễ .
Ở đầu bên kia, Hạc Hiên đang ngồi xổm bên đường.

Trước đó không lâu, anh ta vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, nhà họ Lăng thu hồi tất cả sự tài trợ đối với công ty của anh ta.

Hạc Hiên lúc đó vô cùng hoang mang, không có sự đầu tư của nhà họ Lăng, công ty của anh ta cũng chẳng là cái thá gì cả! Về sau Lăng Thiệu Huy nói cho anh ta biết, anh ta đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Đến bây giờ, Hạc Hiên cũng thể nghĩ ra rằng rốt cuộc anh ta đã đắc tội với ai?.
“Hạc Hiên, em muốn hỏi anh, đôi Mộng Như Ý anh tặng em, anh còn có thể mua thêm một đôi nữa không?”Giai Kỳ hướng về phía điện thoại nói.

Cả Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân đều đang rất trông chờ câu trả lời của Hạc Hiên.


Điều đó hoàn toàn không có khả năng xảy ra được, tên Hạc Hiên kia ngay cả hàng thật hàng giả đều không phân biệt được thì sao sao biết được.
“Đúng, anh không phải đã tặng em một đôi mô phỏng đôi đó với giá hơn 30 triệu sao?” Hạc Hiên nói.

“Nhưng đôi giày đó chẳng phải bị lão chồng của em quăng xuống đất sao? Đôi giày đó, bây giờ vẫn đang ở nhà anh, nếu em muốn anh sẽ mang qua cho em”.
Nghe những lời này, thần thái tự tin lúc ban nãy của Giai Kỳ bỗng vụt tắt đi! Đôi Mộng Như Ý trên chân cô không phải là do Hạc Hiên tặng sao? Ngoài anh ta ra, ai lại có thể tình nguyện tặng cô một món đồ đắt giá như vậy.

Tắt điện thoại, Giai Kỳ nhớ tới ngày hôm đó, Lăng Thành lúc đưa cô đi làm đã nói sẽ tặng cô một đôi Mộng Như Ý.
Trên bàn ăn, Lăng Thành cầm đũa thì những người khác đều không động đũa, anh ta muốn ăn nhanh hai bát cơm, nhưng trên bàn ăn lớn đó, ai cũng coi thường, ghét bỏ và cách xa anh.

Chỉ có một người còn có chút ý tứ, Lăng Thành có thể nhìn thấy trên cổ tay của cô ta đang đeo một chiếc lắc tay màu trắng, chắc chắn ai cũng biết nó có giá trị không hề nhỏ, nhưng chắc chẳng có mấy người biết chiếc lắc tay đó là đồ cổ.

Hồi xưa, trong nhà họ Lăng có cất giữ rất nhiều đồ cổ.

Lăng Thành lúc khoảng sáu bảy tuổi đã có thể phân biệt rõ đồ cổ.

Có lần đệ nhất đồ cổ Tư Truy đã tới nhà anh làm khách, Lăng Thành cũng theo học kỹ với ông ta một thời gian.
“Mọi người yên lặng một chút!”, “Nào! Giai Kỳ cháu hãy đến đây và nói một chút, cháu đã làm thế nào mà công ty Hoa Ngưu lại đồng ý ký hợp đồng với công ty của chúng ta?” Bà Từ vừa đến chưa kịp ngồi xuống đã không ngừng hỏi Giai Kỳ.

Giai Kỳ lúng túng đứng lên, trầm mặc một hồi lâu, rồi bắt đầu mở miệng nói: “Cháu…!cháu đã công ty Hoa Ngưu, sau đó cháu chưa kịp nói gì, cũng chưa gặp được tổng giám đốc, cháu ngồi đợi cả buổi sau đos thư ký tổng giám đốc đi và thông báo với cháu rằng chỉ có thể ký hợp đồng”.


“Hóa ra, Giai Kỳ cái gì cũng không làm mà ký kết được hợp đồng”, “Đúng vậy, còn tưởng rằng cô ta có nhiều tài năng lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là gặp được vận may thôi”.

Vô vàn những tiếng dị nghị, bàn luận, phán xét xung quanh.

Tống Tử Ngôn bất ngờ lên tiếng: “Bà ạ, theo cháu thì hôm trước cháu tới công ty Hoa Ngưu liền bị từ chối, sau đó chúng ta lại để cho Giai Kỳ đến tiếp.

Công ty Hoa Ngưu nhất định là thấy được thành ý của chúng ta, cho nên mới đồng ý hợp tác.

Cho dù hôm nay không không phải là Gia Kỳ đi đàm phán mà đổi thành một người khác, thì chắc chắn vẫn sẽ thành công thôi ạ”.

Những lời nói của Tống Từ Ngôn nghe thật sự rất ngang ngược, nhưng vì anh ta được bà Từ chiều chuộng yêu quý từ nhỏ nên tuy nghe hắn nói như vậy nhưng vẫn gật đầu nhẹ và nói: “Giai Kỳ, việc này thành công.

Công lao không chỉ của mình cháu, trong đó cũng có một phần công sức của Tử Ngôn nữa!”.

Nghe bà Từ nói như vậy Tống Tử Ngôn đắc ý, anh ta cúi người góc 90 độ về phái bà Từ nói: “Thưa bà, Tử Ngôn cháu là người nhà họ Tống, cháu nguyện chịu khổ vì nhà họ Tống ạ!”.


“Nghe nói công ty Hoa Ngưu gần đây lại mới tuyển thêm được một ngôi sao mới, tên gọi là Y nguyệt.

Cô ta dáng người xinh đẹp, cháu đoán chừng chắc chắn công ty Hoa Ngưu sẽ đầu tư vào cô ta, nếu như nhiệm vụ này được giao cho nhà họ Tống chúng ta, chúng ta nhất định sẽ kiếm được một khoản lời không hề nhỏ.

Ngày mai, cháu tình nguyện thay nhà họ Tống chúng ta đến đàm phán với công ty Hoa Ngưu!”. 
“Được!”.
”hahaha”.

“Bữa này ta mời, mọi người hãy ăn uống tự nhiên!” Tống Tử Ngôn cao hứng haha cười một tiếng.‘Phục vụ, tới đây!”, Tống Tử Ngôn kêu lớn một tiếng.
“Thưa anh, đây là menu rượu của nhà hàng chúng tôi, xin hỏi anh muốn uống rượu gì ạ?” nữ nhân viên phục vụ nói.
Tống Tử Ngôn vung tay lên một cái, người đang gặp chuyện vui lúc nào tinh thần cũng sẽ sảng khoái, lúc đó anh cực kỳ hưng phấn: “Không cần menu! Ở chỗ này, có rượu gì ngon nhất, đắt nhất, mang lên cho tôi mỗi bàn một bình! Nhớ kỹ, loại đắt nhất!”.

“Tính hết vào thẻ của tôi đi, quẹt thẻ!” lúc này đang ngồi cạnh Tống Tử Ngôn là Tiêu Diệu Vân.

Anh tự nhận quẹt thẻ của mình rồi sau đó rút thẻ ra và cố tình nói to lên, vừa nói vừa nhìn đắm đuối Tiêu Diệu Vân.

Ai mà chẳng muốn thể hiện trước gái xinh chứ! Nhìn thấy Tống Tử Ngôn rút ra thẻ ngân hàng, không ít người trầm trồ lên, thẻ VIP của ngân hàng Vọng Cơ mà lại còn là thẻ BẠC.

Người nắm giữ thẻ BẠC của ngân hàng Vọng Cơ, giá trị bản thân thấp nhất cũng phải là 100 triệu và số tiền trong thẻ cũng phải trên 500 triệu.

Trong thẻ ngân hàng của Tống Tử Ngôn cũng không kém phần, chí ít toàn hộ tài sản của anh ta cũng phải có mấy tỷ.


Nhưng những người làm ăn tài sản không phải là số dư trong thẻ ngân hàng, bởi vì làm ăn có tiền đầu tư sẽ chuyển vào trong thẻ, rất ít khi nắm giữ tiền mặt.

Gần 1 tỷ tiền mặt trong tấm thẻ này của Tống Tử Ngôn, không phải anh ta đã có từ nhiều năm trước mà là mới ngày hôm qua anh ta mới làm được thẻ này, nhân tiện hôm nay muốn được khoe khoang một phen.

Quả nhiên, khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này của anh ta, đến ngay cả Tiêu Diệu Vân cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào.

Tài sản của nhà họ Tiêu nhà cô cộng tất cả lại cũng có tầm khoảng 20 tỷ, nhưng tất cả đó là tiền của cha Tiêu Diệu Vân.

Tiêu Diệu Vân tuy nói là con gái cưng của đại gia giàu có nhưng số dư trong thẻ còn không đến 200 triệu.

Cô muốn mua MỘng Như Ý còn phải ngửa tay xin cha của cô bán mấy món đồ cổ đi đổi tiền mặt.

Tống Tử Ngôn mặt tràn đầy khí thế nhìn bộ dạng Tiêu Diệu Vân nhìn mình mấy lần liền, trong lòng anh ta vô cùng hứng thú.
Gọi nhân viên phục tới: “Hôm nay tất cả các bàn đều tính vào tiền của anh Tống đây.

Ngoại trừ bàn này! Xin cảm ơn!” Tiêu Diệu Vân lịch sự cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Sau vài giây, hai nhiên viên phục vụ chạy nhanh tới bàn của Tống Tử Ngôn và nói điều gì đó.

Tống Tử Ngôn nổi giận lôi đình: “Các cô đùa tôi đấy à? Trong thẻ của tôi có hơn 1 tỷ, vậy mà cô dám nói trong thẻ tôi không đủ số dư để thanh toán ư?”.
“Thưa anh, thật ngại quá hôm nay hóa đơn của anh sau khi trừ chiết khấu phần trăm hết 3 tỷ 680 triệu ạ !”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.