Tuyệt Đại Con Rể

Chương 74: Hắn Là Đàn Ông Thực Thụ


Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 74: Hắn Là Đàn Ông Thực Thụ


Xe minibus của bọn cướp chạy về vùng ngoại ô.

Lúc này ở trên xe, bọn cướp từng người tháo miếng vải đen trên đầu xuống.

Nhìn mấy bọc lớn tiền sau cốp xe, trên mặt mỗi tên đều hiện lên sự hưng phấn.
“Hỏng rồi anh Vương ơi, cái tên ban nãy với con bé cảnh sát đang lái xe đuổi theo chúng tôi kìa!” Đúng lúc này, một tên cướp trong lúc vô tình liếc về phía sau một cái, lập tức có chút hốt hoảng quay về phía tên cầm đầu hô lên.

Mấy tên cướp khác nhanh chóng nhìn về phía sau, sắc mặt từng tên đột nhiên thay đổi.
Vừa rồi lúc ở trong ngân hàng, bọn hắn nhiều người như vậy cùng xông lên cũng không áp chế được tên kia, ngược lại còn bị hắn nhẹ nhõm đánh trả.

Hơn nữa, chịu của anh Vương một phát đạn mà còn không sao! “Vội cái gì? Một tên nhãi con đã khiến bọn mày sợ đến như vậy? Lái xe lên núi.

Trên núi tín hiệu kém, coi như bọn hắn báo cảnh sát cũng không dễ dàng chặn được chúng ta.”
Nhìn thấy Lăng Thành và Lâm Tuyết đang bám theo rất sát, sắc mặt của tên cầm đầu được xưng là anh Vương âm trầm đến đáng sợ, nổi giận quát to một tiếng.

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, trong ánh mắt của hắn cũng có chút lo lắng cùng cáu giận.

Tên cầm đầu tên là Vương Lãng, vốn là một tên liều mạng, cản đường ăn cướp làm ác không ngừng, mấy ngày nay lén lút đến thành phố Đại Phong, vốn muốn làm một vụ to, lại không nghĩ tới đụng phải miếng sắt cứng là Lăng Thành.
Có điều vẫn may, mặc dù đã trải qua một phen khó khăn trắc trở, nhưng cuối cùng cũng coi như cướp được tiền đến tay.

Hơn nữa, trong tay hắn còn có một đứa bé làm con tin, đối phương khẳng định không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần cẩn thận một chút thì nhất định có thể cắt đuôi bọn hắn.

Nói không chừng một lát nữa còn có thể nếm thử người đẹp kia.


Ha ha ha ha! Giờ phút này, trong lòng Vương Lãng đã suy nghĩ đến tận đẩu tận đâu, khóe miệng lộ ra ý cười.
Mà lúc này, trên xe Audi R8 ở phía sau.

“Lăng Thành, lái nhanh hơn chút nữa, tìm một cơ hội chặn đầu bọn hắn.” Nhìn thấy Lăng Thành không nhanh không chậm đuổi theo đằng sau xe minibus, Lâm Tuyết sốt ruột không chịu được, nhịn không được thúc giục hắn.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng: “Đừng nóng vội, lát nữa đến sườn núi, bọn hắn sẽ phải dừng lại.” Phương hướng mà đám cướp này đang đi chính là ngọn núi hoang ở phía bắc thành phố Đại Phong, cũng chính là nơi lần trước Lăng Thành gặp phải bọn trộm mộ.

Lăng Thành nhớ rất rõ ràng, ngọn núi hoang này chưa từng bị khai phá, cho nên đường cái chỉ được làm đến giữa sườn núi, đi đến cuối đường xe sẽ không đi tiếp được nữa.
Mặt khác, xe hắn đang lái là xe thể thao, xe phía trước chẳng qua chỉ là một chiếc minibus cũ nát, nếu cưỡng ép chặn đầu thì sẽ xảy ra va chạm, xe thể thao của hắn sẽ chịu thiệt thòi hơn.

Mặc dù hắn và Lâm Tuyết đều là người tu luyện, dưới tình huống bị đụng xe cũng sẽ không bỏ mạng ở chỗ này.
Nhưng mà trên xe minibus còn có một bé gái, nếu như cưỡng ép chặn lại, đứa bé có thể sẽ bị thương.

Coi như không chặn bọn hắn lại thì bọn hắn cũng không dám làm hại đứa bé kia, dù sao thì trước khi thành công chạy thoát thân, đứa bé kia chính là bùa hộ thân của bọn hắn mà.

Lâm Tuyết sao tin được mấy lời này chứ? Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng xông lên cứu con tin, sau đó bắt giữ bọn cướp.

Dù sao cũng là người có trách nhiệm trên người.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị thúc giục Lăng Thành một lần nữa, cô nghiêng đầu nhìn thấy bả vai bị máu tươi nhiễm đỏ của Lăng Thành, hơi khựng lại một chút, cắn môi nói: “Miệng vết thương của anh không sao chứ?” Hỏi thăm xong trong lòng Lâm Tuyết cũng có chút xấu hổ.

Cô chỉ lo truy đuổi giặc cướp, làm sao lại quên mất trên người hắn còn đang bị thương cơ chứ? Hơn nữa… Hắn còn là vì một người không quen biết mà bị thương.
“Không có việc gì.” Lăng Thành cười nhạt một tiếng, hời hợt đáp lại một câu.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy lên núi, đã đến phần cuối con đường lên núi.

Đám cướp xuống xe, bắt lấy đứa bé.


Lâm Tuyết cũng vội vàng mở cửa xe ra, đạp giày cao gót bước xuống.

Lăng Thành liếc ghế sau một cái, giấu Ẩm Huyết Kiếm ở trong quần áo.

Mặc dù cấp bậc của thanh kiếm này có chút thấp, nhưng tốt xấu gì cũng là vũ khí.
“Chúng mày thật đúng là cố chấp, chưa đến sông Hoàng Hà thì chưa từ bỏ đúng không? Còn dám tiến về phía trước một bước, tao sẽ giết con bé.” Trong mắt Vương Lãng lập loè phẫn nộ, lạnh lùng mở miệng.

Hắn lại lôi đứa bé ra ngăn ở trước người, đồng thời giương dao găm lên.

Đứa bé tựa hồ kinh hãi quá độ, lần này không khóc, có điều khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Nói xong, Vương Lãng vừa gào thét vừa nhìn khắp bốn phía.

Lúc này phía sau hắn là một mảnh rừng cây mênh mông.

Mẹ nó, đều tại một nam một nữ này làm hại hắn chạy trốn tới đây.

Bằng không, bây giờ hắn và đồng bọn có thể đã thành công rời khỏi thành phố Đại Phong rồi, không chừng còn đang chia tiền nữa.
“Nhanh bỏ vũ khí xuống, thả đứa bé ra, mấy người còn có cơ hội hối cải để làm lại cuộc đời, chớ tự đào mộ chôn mình.” Lúc này, khuôn mặt Lâm Tuyết lạnh lùng, lớn tiếng nói.

Vương Lãng lạnh lùng nở nụ cười: “Bớt nói nhảm đi, ông đây nếu đã dám làm chuyện này thì sợ gì đám cảnh sát mấy người chứ!”
Nghe thấy lời này, Lâm Tuyết tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy.


Xã hội luôn có loại sau mọt như này! Làm nhiễu loạn trật tự xã hội.

Sắc mặt Lăng Thành cũng không tốt lắm, tiến về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Vương Lãng: “Lôi một đứa bé ra làm lá chắn, còn luôn miệng nói rằng mình làm chuyện này không sợ cảnh sát, thân là một người đàn ông, ông có cần thể diện nữa không?”
“Mày cmn nói cái gì?” Vương Lãng nổi giận, toàn thân tràn ngập sát khí.

Trong thời gian hơn một năm hắn mang theo các huynh đệ ở nơi này hành sự, dưới sự chỉ huy của hắn, mỗi lần đều rất trót lọt.

Hắn ở trong mắt thuộc hạ chính là một người chỉ huy vĩ đại, hắn luôn nhận được sự tôn kính và sùng bái.

Mà tên trước mắt này lại dám sỉ nhục hắn như vậy.
“Sao nào? Tôi nói sai gì à? Nếu ông còn chút nhân tính cùng lương thiện thì thả đứa bé kia ra.” Lăng Thành sắc mặt không đổi, vừa nói vừa tiếp tục tới gần.

“Mẹ nhà mày! Dừng lại, mày cmn đứng lại cho tao!” Trong mắt Vương Lãng lập loè sự căm hận, tức giận quát.

Cái tên Lăng Thành này muốn làm gì vậy.
Giờ phút này, Lâm Tuyết lo lắng không chịu được, khắp khuôn mặt đều là lo lắng, cô cảm thấy Lăng Thành có chút liều lĩnh, lỗ mãng.

Lỡ như khiến tên cướp bối rối rồi làm tổn thương đứa bé thì phải làm sao bây giờ?
Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười: “Nói thật ra, tôi thật sự bội phục lòng can đảm của mấy người, cứ như mấy người mà cũng dám cướp ngân hàng, chỉ là lôi một đứa bé ra làm con tin thì cũng trơ trẽn quá rồi, mục đích của ông không phải là muốn thành công thoát thân à? Như vậy đi, ông bắt tôi lại, thả đứa bé kia ra.”
Vương Lãng không đáp lại, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Lăng Thành cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: “Ông rất hận tôi đúng không, cô bé này vô tội, không có thù oán gì với ông cả.” “Được, được, được!” Mắt Vương Lãng đỏ ngầu, lúc này hắn đã hận Lăng Thành thấu xương! Nếu Lăng Thành muốn thay thế đứa bé kia, vậy thì cho hắn được như ý nguyện!
Vương Lãng nắm chặt nắm đấm, từ trong hàm răng gằn ra mấy chữ: “Mẹ kiếp, mày muốn làm anh hùng đúng không? Mày giỏi võ mồm lắm đúng không? Hôm nay t phải làm cho mày khóc lóc xin tha! Mày đi từ từ tới đây, đừng giở trò sau lưng tao.”
Lăng Thành cười cười, giang hai cánh tay, biểu thị hắn không mang theo vũ khí, sau đó chậm rãi đi qua.

“Lăng Thành!” Lúc này, mặt mũi Lâm Tuyết tràn đầy phức tạp, không nhịn được hô lên một tiếng.

Vừa rồi hắn đỡ đạn thay cho một người chẳng quan hệ gì với hắn, bây giờ lại không tiếc đặt mình vào nguy hiểm mà đi cứu đứa bé bị bắt làm con tin.


Trong lòng của hắn thật sự không sợ hãi chút nào sao?
Lúc này, nhìn theo bóng lưng Lăng Thành, Lâm Tuyết cắn chặt môi.

Mọi người đều nói hắn là tên con rể vô dụng, nói hắn không được tích sự gì cả.

Thế nhưng hắn thật sự là một người đàn ông tốt…
Lăng Thành bước từng bước một đi về phía trước.

10m… 5m… 3m… Càng ngày càng gần, tim Lâm Tuyết cũng từ từ treo ngược lên.

Thời điểm chỉ còn 1m, Vương Lãng buông tay thả đứa bé ra.

Cô bé bị dọa sợ, chạy nhanh về phía Lâm Tuyết.
Mà cùng lúc đó, Vương Lãng một phát bắt được Lăng Thành, muốn khống chế hắn.

Dao găm trong tay hắn trực tiếp gác ở trên cổ Lăng Thành! Thế nhưng Lăng Thành lại cười lạnh, cơ hồ trong nháy mắt rút Ẩm Huyết Kiếm ra!
Ông! Ẩm Huyết Kiếm tỏa ra ánh sang đỏ, cơ hồ nhuộm đỏ nửa ngọn núi! “Aaaaa…” Vương Lãng bị ánh sang làm cho chói mắt đến mức không mở nổi mắt, hắn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy cổ tay đau xót, nhịn không được kêu to, đồng thời dao găm cũng rơi xuống đất!
Một giây sau, máu tươi ồ ạt từ cổ tay hắn tuôn ra! Máu tươi đều nhỏ ở trên thân kiếm! “A! A!” Vương Lãng phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, nhanh chóng chạy về phía rừng cây! “Tao nhớ mặt mày rồi, mày chờ đó, mày chờ đó cho tao!” Vương Lãng vừa gào thét vừa chỉ vào Lăng Thành.
Trong chớp mắt, mười mấy tên cướp đều biến mất ở trong khu rừng.

Lăng Thành không có ý định đuổi theo.

Vừa rồi thời điểm rút Ẩm Huyết Kiếm ra, động tác hơi quá độ.

Vết đạn bắn trên bả vai lúc này đang ào ào đổ máu! Mẹ nó! Lăng Thành che vết đạn, ngay tại lúc này, trong đầu hắn đột nhiên truyền tới một âm thanh thần bí! “Ẩm Huyết Kiếm thành công thăng cấp, đẳng cấp trước mắt: Hồng Giai tầng hai!”
Gì? Thăng cấp? Cmn, món binh khí này vậy mà có thể thăng cấp?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.