Tuyệt Đại Con Rể

Chương 63: Người Mua


Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 63: Người Mua


Thạch Đức cười hắc hắc, ý cười trên mặt càng đậm: “Cô nhìn cô đi, tôi làm sao nỡ xử phạt cô đây? Tiết Lệ, thực ra tôi thích cô đã lâu, chỉ cần cô tình nguyện đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ không bạc đãi cô, vị trí phó viện trưởng bây giờ vẫn còn trống, có rất nhiều người cạnh tranh vị trí này đó.” Vừa nói xong, Thạch Đức đột nhiên tóm lấy tay Tiết Lệ, sau đó thuận thế muốn ôm cô.
“Viện trưởng, ông đừng làm vậy!” Tiết Lệ kêu lên một tiếng, muốn giãy dụa, thế nhưng cổ tay cô bị Thạch Đức nắm chặt, cô không làm sao thoát được.

Giờ phút này, Thạch Đức cũng lộ ra bộ mặt thật, liên tục cười dâm đãng, cơ bản không quan tâm tới tiếng kêu của Tiết Lệ, trực tiếp đặt cô lên trên ghế sa lon.
Rầm! Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đạp ra, Lăng Thành cười híp mắt đi đến.

Vừa rồi đi đến văn phòng của Tiết Lệ, biết được Tiết Lệ bị viện trưởng gọi tới tra hỏi, Lăng Thành không nghĩ nhiều bèn đến xem.

Kết quả vừa đi đến trước cửa đã nghe được tiếng kêu của Tiết Lệ truyền ra từ bên trong.
“Là cậu?” Lăng Thành đột nhiên xuất hiện khiến Thạch Đức sợ hết hồn, ngay lập tức tức giận quát lớn: “Ai cmn cho cậu vào đây? Cút ra ngoài.” Lúc trước cho là tên này không dễ chọc, Thạch Đức ít nhiều còn có thể tỏ ra khách sáo.

Bây giờ biết được tên kia chỉ là con rể ở rể của nhà họ Tống, Thạch Đức sao có thể nể nang nữa?
“Viện trưởng Thạch thật hăng hái nha.” Lăng Thành cười đùa tí tửng nói.

Tiết Lệ nhân cơ hội này từ trên ghế salon đứng lên, vừa thẹn vừa giận sửa sang lại quần áo bị xốc xếch, đồng thời trong lòng cũng hơi kinh ngạc.

Sao anh ta lại tới đây? Có điều bất kể nói thế nào, hắn cũng kịp thời cứu cô một phen.
Nghĩ thầm, Tiết Lệ nhìn về Lăng Thành, trong ánh mắt là sự cảm kích, sắc mặt ửng đỏ rất là mê người.

“Ai cmn cho phép cậu trực tiếp vào đây?” Thạch Đức cười lạnh: “Lăng Thành, cậu mau cút ra ngoài cho tôi.


Cậu không phải chỉ là tên con rể vô dụng ăn bám của nhà họ Tống thôi sao? Tôi cho cậu biết, nếu cậu chọc giận tôi, tôi sẽ đuổi ba cậu ra khỏi phòng bệnh.”
Lăng Thành cười híp mắt đi tới, nắm chặt cổ áo Thạch Đức, nâng hắn lên.

“Cậu muốn làm gì? Thả tôi ra.” Tựa hồ không nghĩ tới sức của Lăng Thành lớn như vậy, Thạch Đức ngay lập tức luống cuống, oa oa kêu to lên.

Tiết Lệ đứng bên cạnh cũng thấy kinh hãi, vội vàng nói: “Lăng Thành, anh đừng manh động.”
Lăng Thành nghiêng đầu nhìn Tiết Lệ một cái, hờ hững nói: “Sao nào? Cô còn xin tha cho hắn à? Loại người này đơn giản chính là cặn bã, là đồ khốn nạn.” Tiết Lệ hơi đỏ mặt, cắn môi không nói thêm gì nữa.

“Cmn, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đụng đến tôi dù chỉ một chút, ông đây cũng sẽ khiến cho cậu ngồi tù mục xương.” Thạch Đức cố hết sức chịu đựng sự hốt hoảng trong lòng, quay về phía Lăng Thành hét lớn.
Một tên con rể bị người người xem thường lại dám động thủ với hắn, hắn chỉ cần vài phút cũng có thể chơi chết tên này.

Chát! Một giây sau, Lăng Thành hung hăng tát cho hắn một bạt tai.

Ngay lập tức, trên mặt Thạch Đức hiện ra dấu năm ngón tay.

“Cậu…!Cậu dám đánh tôi?” Thạch Đức vô cùng kinh sợ.

Tiết Lệ cắn môi thật chặt, nghe người khác nói Lăng Thành vẫn luôn mềm yếu vô dụng.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hắn…!hắn rất đàn ông mà.
Lúc này, động tĩnh trong văn phòng hấp dẫn không ít người đứng ở bên ngoài vây xem.


“Chuyện gì vậy? Đều vây quanh ở đây làm gì?” Sau đó, đội trưởng đội bảo vệ Tống Lão Hổ mang người nhanh chóng chạy tới.

Vừa nhìn thấy Tống Lão Hổ tới, Thạch Đức nhếch miệng nở nụ cười, rất phách lối quay về phía Lăng Thành nói: “Cậu xong đời rồi.” Ngay sau đó quay về phía Tống Lão Hổ kêu to: “Nhanh, mau bắt lấy hắn cho tôi, đưa đến cục cảnh sát đi.”
Nhưng mà điều khiến Thạch Đức kinh ngạc chính là, Tống Lão Hổ không hề nhúc nhích.

“Thành…!Anh Thành, có chuyện gì vậy ạ?” Gương mặt Tống Lão Hổ đầy phức tạp, cẩn thận từng li từng tí quay về phía Lăng Thành mở miệng hỏi thăm.

Lăng Thành hờ hững nói: “Không có chuyện của mấy cậu.” Tống Lão Hổ nhanh chóng vâng dạ, bèn lui ra ngoài cửa.
Thạch Đức kêu to một tiếng: “Tống Lão Hổ, cậu cmn mù mắt à? Không thấy tôi đang bị người ta đánh đây à, mấy người có còn muốn làm việc ở đây hay không hả?” Tống Lão Hổ cười một tiếng.

Tập đoàn Hắc Lang và bệnh viện có quan hệ hợp tác, cho nên những lời này của Thạch Đức cơ bản không uy hiếp được hắn.
Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại di động vang lên.

Lăng Thành buông tay ra, vứt Thạch Đức xuống đất, sau đó nghe điện thoại.

Người gọi điện thoại tới chính là cái người hôm qua muốn mua Thần Tiên Đan kia.
“Alo, ngài Lăng Thành, bây giờ ngài có tiện không?” Sau khi thông máy, đối phương rất là khách sáo mở miệng.

Lúc này tâm tình Lăng Thành rất tệ, tức giận nói: “Tôi đang ở bệnh viện thành phố, ông muốn mua cái gì thì trực tiếp tới đây mà lấy.” “Được, vậy tôi lập tức đến ngay.” Đối phương cười nói, sau đó cúp điện thoại.
Thạch Đức ngồi dưới đất hung hăng phun ra một búng máu, nhìn chằm chằm Lăng Thành oán hận nói: “Thằng nhãi, có gan thì đừng chạy.” Ngay lập tức, hắn lại nhìn Tiết Lệ một chút: “Còn cô nữa, tên này là cô cố ý gọi tới đúng không? Được, cô chờ đó, vị trí chủ nhiệm của cô cũng đừng mong giữ được nữa.”

Nói xong những lời này, Thạch Đức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Lăng Thành nghe xong, ngay lập tức cười, trở lại ngồi xuống ghế salon, lạnh lùng nhìn Thạch Đức: “Muốn gọi người tới đúng không, được, tôi ở đây chờ ông.”
Tiết Lệ đứng một bên lo lắng không chịu được, đi qua nói khẽ với Lăng Thành: “Lăng Thành, anh đi nhanh lên đi, Thạch Đức là viện trưởng, sau lưng của hắn có nhân vật lớn làm chỗ dựa, hắn còn quen biết không ít người có tiền có thế nữa.” Thời điểm nói điều này, trong lòng Tiết Lệ đầy lo lắng.

Hôm nay Lăng Thành xem như chọc phải tổ ong, đoán chừng muốn lành lặn đi ra cửa bệnh viện là điều không thể.

Hơn nữa sau này cô cũng đừng hòng làm việc tại bệnh viện nữa.
“Không sao đâu, cô không cần lo lắng, tôi có thể giải quyết.” Lăng Thành khẽ nói.

Anh giải quyết? Tiết Lệ có chút dở khóc dở cười.

Lần trước ở tiệc cưới của Vương Viêm, Tiết Lệ đã nhìn ra Lăng Thành với nhà họ Lăng quan hệ cũng không tốt.

Còn trong nhà họ Tống thì hắn càng không có địa vị gì.
Đúng lúc này, Thạch Đức cũng mở di động lên, chuẩn bị gọi điện thoại.

Kết quả còn chưa có kết nối, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân.

“Lăng Thành, ngài ở chỗ này sao?” Một người đàn ông trung niên ăn mặc cầu kỳ chậm rãi đi đến, đi theo phía sau ông ta còn có hai tên vệ sĩ.

Ánh mắt của hai tên vệ sĩ kia vô cùng sắc bén, xem ra thực lực không hề tầm thường.

Mà người đàn ông trung niên này tuy nhìn có vẻ hiền hòa, nhưng từ trên xuống dưới cũng lộ ra khí thế bức người.
Người này tên là Vương Hi Trạch, ba năm trước đây đảm nhiệm chức vụ quân trưởng quân khu thành phố Đại Phong! Sau khi xuất ngũ thành lập tập đoàn Sơn Thủy! Tập đoàn Sơn Thủy là công ty lâm nghiệp nổi danh nhất thành phố Đại Phong.


Số tiền tập đoàn kiếm được phần lớn đều để làm từ thiện, bốn phía công ty đều trồng cây xanh.

Danh tiếng vô cùng tốt.
Vương Hi Trạch nửa đời trước đều kính dâng cho bộ đội, tại Thành phố Đại Phong này vô cùng có uy vọng! Thạch Đức mặc dù là viện trưởng, nhưng mà không có quyền lợi đuổi bệnh nhân đi.

Nhưng chỉ cần một câu nói của Vương Hi Trạch, ngay lập tức có thể khiến ba của Lăng Thành cút ra khỏi bệnh viện!
Thạch Đức để điện thoại di dộng xuống, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng nói: “Tổng… Tổng giám đốc Vương, ngài tới thật đúng lúc, tôi đang muốn gọi điện thoại cho ngài, ngài phải lấy lại công bằng cho tôi!” Tiết Lệ cúi đầu, lần này thực sự xong rồi.

Nhân vật lớn như thế này cũng tới rồi.

E rằng sau này cô thật sự không có cách nào tiếp tục đi làm ở đây nữa.
Nhưng ai cũng không nghĩ đến, Vương Hi Trạch không để ý đến Thạch Đức, chỉ tiến lên một bước: “Ngài Lăng Thành?” “Là tôi.” Lăng Thành hờ hững gật đầu, cơ bản là không có ý định đứng lên.

Nhìn thái độ của hắn, Thạch Đức kêu lên: “Oắt con, còn không đứng lên?!” “Lăng Thành, anh, anh trước hết đứng lên cái đã.” Trong lòng Tiết Lệ nóng nảy, hơi hơi khuỵu gối, nói bên tai Lăng Thành.
Mà lúc này Vương Hi Trạch lại vô cùng cung kính đi lên phía trước: “Ngài Lăng Thành, tôi đã chuẩn bị xong, ngài có mang theo vật đó không?” Lăng Thành gật gật đầu: “Có mang theo, ở ngay trên người tôi.” Sau đó chỉ chỉ Thạch Đức: “Trước tiên giải quyết chuyện này đã, sau đó chúng ta lại bàn bạc.”
“Được!” Vương Hi Trạch không có chút do dự nào, ánh mắt lạnh lẽo: “Thạch Đức, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thạch Đức từ trong ánh mắt của Vương Hi Trạch có thể hiểu được tình huống không ổn, há to miệng, nhất thời nói không ra lời.

Chuyện gì xảy ra? Tên này làm sao lại quen biết tổng giám đốc Vương?! Hơn nữa, tổng giám đốc Vương còn khách sáo với hắn như vậy? Không thể nào! Kể cả Lăng Thiệu Huy có tới thì cũng phải ăn nói khép nép trước mặt tổng giám đốc Vương!
Lúc này Thạch Đức còn chưa biết, đây là lần đầu tiên Lăng Thành và Vương Hi Trạch gặp nhau.

Có điều Vương Hi Trạch có thể đồng ý bất kỳ điều kiện gì để có thể nhận được Thần Tiên Đan! Kể cả quỳ xuống trước mặt Lăng Thành cũng không thành vấn đề! Suy cho cùng, đột phá bình cảnh, tiến vào cảnh giới tu luyện cao hơn là khát vọng cao nhất của vô số người tu luyện.
Lúc này, Tiết Lệ đứng một bên cũng ngây ngẩn cả người, khiếp sợ đến mức không nói được câu nào! Lăng Thành cười một tiếng: “Xem ra viện trưởng Thạch xấu hổ không dám nói ra nhỉ, vậy chủ nhiệm Tiết nói rõ chuyện này ra đi.” Thân thể mềm mại của Tiết Lệ hơi run lên, bèn cúi đầu nói ra hết thảy, nói đến đoạn cuối, trên mặt cô lại hiện lên vẻ xấu hổ.
“Thạch Đức!” Vương Hi Trạch lạnh lùng mở miệng: “Trước đây là tôi đề bạt ông, đây là cách ông làm viện trưởng đúng không?!” Âm thanh vừa dứt, ông ta bèn đá vào bụng Thạch Đức một phát!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.