Tuyệt Đại Con Rể

Chương 59: Mở Mày Mở Mặt!


Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 59: Mở Mày Mở Mặt!


Thế nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt Giai Kỳ có chút buồn rầu.

“Sao vậy?” Lăng Thành cười hỏi.

Giai Kỳ thở dài: “Vừa rồi bà nội sai người gọi điện thoại, triệu tập người trong gia tộc mở cuộc họp.” Lăng Thành âm thầm nhíu mày.

Tại sao lại tổ chức hội nghị gia tộc? Bà cụ nhà họ Tống hình như cực kỳ thích việc họp hành, không có việc gì cũng phải tổ chức họp.

Rốt cuộc muốn làm gì vậy? Nghĩ thầm, Lăng Thành nói: “Tôi đi cùng cô.”
Lúc đi trên đường, sau khi hỏi thăm, Lăng Thành mới biết được vì cái gì nhà họ Tống lại mở cuộc họp.

Hoàng Ngạn Lang đã bị giam.

Hắn đã nói mua 20% cổ phần, cuối cùng vẫn không bán được.

Không ít người nhà họ Tống đều cho rằng Giai Kỳ phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, bởi vì tại cô nên mới không hợp tác thành công được.

Con người chính là như vậy, luôn luôn ích kỷ, đối mặt với tiền tài lợi ích và tình thân, hầu hết mọi người đều không chút do dự mà lựa chọn lợi ích.
Tất cả mọi người nhà họ Tống đều cảm thấy hành vi hôm qua của Hoàng Ngạn Lang rất quá đáng, lúc đó cũng rất tức giận.

Nhưng sau khi chuyện đó qua đi, đám người nhà họ Tống lại cảm thấy Giai Kỳ lúc đó chuyện bé xé ra to.


Không chỉ có đám người nhà họ Tống nghĩ như vậy, bà cụ cũng cho là như vậy.

Hội nghị gia tộc hôm nay rõ ràng là nhằm vào Giai Kỳ.
Sau khi nói xong những chuyện này, đôi mày thanh tú của Giai Kỳ khẽ cau lại: “Anh nói xem, tôi nên làm sao bây giờ? Chờ lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ lên án tôi.” “Không có chuyện gì, có tôi ở đây rồi.” Lăng Thành cười cười, an ủi nói.

Trong lòng Giai Kỳ ấm áp, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Lăng Thành vì danh tiết của cô mà đánh nhau với Hoàng Ngạn Lang, đáy lòng cô lần nữa dâng lên xúc động.

Nhưng mà nghĩ lại, người đàn ông này cùng lắm cũng chỉ có thể giúp cô những thứ này.

Còn về chuyện của gia tộc, hắn đến cả tư cách lên tiếng cũng không có, vậy thì làm sao giúp được cô? Thôi vậy, được tới đâu thì hay tới đó vậy.
Ngay tại lúc Giai Kỳ âm thầm suy tư những điều này, Lăng Thành ở một bên lấy di động ra, gửi một tin nhắn đi.

“Tới biệt thự nhà họ Tống.”
Lúc này đám người nhà họ Tống đã đến đông đủ.

“Lăng Thành, anh còn có mặt mũi tới đây à?” Hai người vừa xuất hiện, Tống Tử Ngôn bèn từ chỗ ngồi đứng lên, dùng ngữ khí chỉ trích nói với Lăng Thành.

Lăng Thành lạnh lùng nói: “Vì sao tôi không thể tới?” Tống Tử Ngôn cười khẽ: “Hôm qua nếu không phải tại anh xuất hiện, sau đó đánh nhau với tổng giám đốc Hoàng, chuyện này cũng sẽ không khó xử lý như vậy.”
Tống Tử Ngôn vừa mới nói xong, những người khác cũng nhao nhao gật đầu.

“Đúng vậy, vốn là không có chuyện gì lớn, Hoàng Ngạn Lang thích Giai Kỳ, nói vài lời ngứa tai, làm vài động tác thân mật, đây đều là lẽ thường tình.” “Hơn nữa, anh cơ bản là không xứng với Giai Kỳ nhà chúng tôi.” “Giai Kỳ nếu đi theo Hoàng Ngạn Lang thì đó mới là kết quả tốt đẹp nhất, hơn nữa, đến lúc đó cổ phần của gia tộc cũng thành công bán ra, một mũi tên trúng hai con chim.”

Trong sự phụ hoạ cảu mọi người, Tống Tử Ngôn nhìn Lăng Thành, cười lạnh nói: “Nếu anh có chút tự giác thì mau chóng rời xa Giai Kỳ đi.” Con người bây giờ thật đúng là cay nghiệt.

Những lời này mà mấy người đó cũng có thể nói ra được.

Lăng Thành bị chọc tức đến mức muốn cười, nhìn chằm chằm Tống Tử Ngôn: “Theo như lời cậu nói, có người ở trước mặt mọi người đùa giỡn vợ của cậu, cậu còn muốn đứng một bên vỗ tay cổ vũ đúng không?”
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Tống Tử Ngôn thay đổi, nổi giận nói.

Lăng Thành cười lạnh: “Chính cậu cũng không làm được, vậy mà lại vì lợi ích của bản thân, bắt ép người khác đi làm, chậc chậc, thực sự là mất mặt quá.” Sắc mặt Tống Tử Ngôn lúc trắng lúc xanh, muốn phản bác lại, nhưng nghĩ tới chính hắn còn không đánh thắng được Lăng Thành, bèn cố gắng nhịn xuống.
Một giây sau, Tống Tử Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Giai Kỳ: “Giai Kỳ, hôm qua vốn đã bàn xong với tổng giám đốc Hoàng rồi, cũng tại cô mới khiến cho hợp tác thất bại, cô nói xem phải làm sao bây giờ.” Những người khác cũng nhao nhao mở miệng chỉ trích.

“Đúng vậy, cô nói xem phải giải quyết như thế nào đây.” “Đây chính là việc liên quan tới sự phát triển sau này của nhà họ Tống chúng ta.” “Tổng giám đốc Hoàng có thể để mắt tới cô là vinh hạnh của cô, cô còn dám từ chối hả?”
Giai Kỳ cắn chặt môi, một bụng ấm ức nhưng lại không cách nào phản bác được, dường như bị chọc giận tới mức sắp khóc.

Mà đúng lúc này, bà cụ vỗ xuống tay vịn của ghế ngồi: “Đủ rồi, đừng nói nữa.” Sau đó, bà cụ nhìn Giai Kỳ: “Kỳ Nhi à, bà biết trong lòng cháu không muốn, nhưng buổi tối hôm qua bà nội đã suy tính rất lâu, cảm thấy Hoàng Ngạn Lang rất thích hợp với cháu, cho nên bà quyết định, đợi sau khi Hoàng Ngạn Lang bị tạm giam mười lăm ngày xong, chúng ta sẽ nói chuyện đám hỏi với hắn.” Nói đến đây, bà cụ khinh bỉ nhìn Lăng Thành một cái, tiếp tục nói: “Trước lúc đó, hai đứa mau hoàn thành thủ tục ly hôn đi.”
“Không được!” Giai Kỳ cuối cùng không nhịn được nữa, con mắt đỏ ngầu: “Cháu sẽ không gả cho Hoàng Ngạn lang, có chết cũng không gả.” Bà cụ đột nhiên đứng lên, quát lớn: “Chuyện này không phải do cháu định đoạt, cháu ấm ức cũng được, không hài lòng cũng được, việc này liên quan đến tương lai nhà họ Tống chúng ta, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Nghe nói như thế, toàn thân Giai Kỳ run lên, trong đôi mắt đều là tuyệt vọng.
Trên mặt Tống Tử Ngôn và những người nhà họ Tống khác đều hiện lên ý cười và sự hưng phấn.

Bọn họ không quan tâm tới hạnh phúc của Giai Kỳ.

Bọn họ chỉ quan tâm tới việc sau khi cầm được tiền mua cổ phần của Hoàng Ngạn Lang thì phải thành lập công ty mới như thế nào.


Nói thật, nghe thấy đám người này ông một câu tôi một lời ồn ào nhốn nháo, Lăng Thành thật sự không nhịn được nữa, ngay lập tức bật cười.
“Cậu cười cái gì?” Bà cụ cả giận nói.

Vẻ mặt Lăng Thành tràn đầy đùa cợt: “Tôi đang cười là đường đường một cái nhà họ Tống, chính mình buôn bán không tốt thì cũng thôi đi, lại đem trách nhiệm đẩy lên đầu một cô gái, càng buồn cười hơn chính là mấy người vì cái gọi là tương lai nhà họ Tống lại chẳng để ý tới tình thân, đẩy cháu gái của mình vào trong hố lửa.”
Bà cụ cực kỳ tức giận: “Đây là chuyện của nhà họ Tống chúng tôi, không tới phiên cậu tới khoa tay múa chân, Kỳ Nhi theo Hoàng Ngạn Lang sẽ được hạnh phúc, tốt hơn trăm lần so với việc đi theo tên vô dụng như cậu!” Hô! Lăng Thành hít sâu một hơi, thu nụ cười lại: “Nói tới nói lui, còn không phải là bởi vì hơn phân nửa cổ phần của xí nghiệp nhà họ Tống mấy người rơi vào trong tay người khác đi, cho nên trong lòng mấy người thấy không cân bằng, chính mình lại không có tài cán gì, vậy nên mới muốn đưa phụ nữ nhà họ Tống ra ngoài để đổi lấy chút tôn nghiêm của mấy người à.”
“Cậu…” Ở ngay trước mặt mọi người lại bị tên vô dụng này chỉ trích, bà cụ vô cùng tức giận, chỉ vào Lăng Thành phẫn nộ quát: “Đuổi nó ra ngoài cho tôi, đuổi ra ngoài!” Sắc mặt mọi người nhà họ Tống âm trầm.

Nghe thấy bà cụ nói vậy, lại không có một ai dám tiến lên một bước.

Hôm qua bọn họ tận mắt nhìn thấy tình cảnh Lăng Thành giáo huấn Hoàng Ngạn Lang.

Cái tên con rể ở rể này đến cả Hoàng Ngạn Lang cũng dám đánh, ai dám đi trêu chọc hắn?
Giờ phút này, thấy càng ngày càng lớn chuyện, Giai Kỳ nhanh chóng kéo tay Lăng Thành, nhỏ giọng nói: “Lăng Thành, anh đừng nói nữa…” Lúc này cách duy nhất mà Giai Kỳ nghĩ được chính là đợi sau khi hội nghị kết thúc cô sẽ đi cầu xin bà nội, chỉ cần cô đủ thành ý, có lẽ bà nội sẽ suy nghĩ tới tình cảm bà cháu mà thay đổi quyết định.

Lăng Thành ở ngay trước mặt mọi người cãi vã với bà nội như vậy sẽ chỉ làm cho sự việc càng ngày càng hỏng bét.
Lăng Thành đoán được ý nghĩ của Giai Kỳ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đừng sợ, cô không cần cầu xin bọn họ, chờ lát nữa bọn họ sẽ phải quay lại cầu xin cô.”
Ha ha ha! Gì? Tên này tức giận đến mức chập mạch rồi à? Chúng tôi sẽ đi cầu xin Giai Kỳ? Đám người nhà họ Tống nhao nhao cười nhạo.

Chân mày bà cụ nhíu chặt, sắc mặt càng thêm âm trầm khó coi.

Giai Kỳ không nói chuyện.

Chẳng lẽ Lăng Thành muốn dùng nắm đấm giải quyết việc này hay sao, muốn dùng nắm đấm bắt bọn họ nói xin lỗi hay sao? Như thế tuyệt đối không được.
“Lăng Thành, tôi biết anh tốt với tôi, nhưng mà người đàn ông không thể chỉ dựa vào nắm đấm được.” Giai Kỳ nói khẽ: “Có rất nhiều còn đánh nhau giỏi hơn anh, ngươi phải nhớ kỹ, không thể dùng sức mạnh được.”
“Bà nội, tổng giám đốc Bành của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long tới.” Đúng lúc này, không biết ai kêu lên một câu cắt đứt lời nói của Giai Kỳ.


Ngay sau đó bà cụ nhanh chóng đứng lên.

Oa! Đám người nhà họ Tống cũng nhao nhao đứng lên.

Bây giờ Bành Khải của Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long mới là cổ đông lớn nhất của nhà họ Tống.

Tất nhiên tất cả mọi người muốn đứng dậy nghênh đón!
Bành Khải mặc quần áo thoải mái, đi cùng hắn còn có hai vị trợ lý, nhanh chân bước đến.

“Lão thái thái, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Bành Khải cười chào hỏi.

Bà cụ không dám thất lễ, khách sáo nói: “Tổng giám đốc Bành đột nhiên tới nhà họ Tống chúng tôi không biết là có gì muốn căn dặn?” Vận mệnh của xí nghiệp nhà mình bị đối phương nắm trong tay, bà cụ không cung kính không được.
Bành Khải cười ha ha, tùy ý nói: “Lão thái thái khách sáo rồi, cũng không đặc biệt căn dặn gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.” Chuyện nhỏ? Nghe nói như thế, đám người nhà họ Tống hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều nghi ngờ.

Mà lúc này, Bành Khải quay người lại, đi thẳng tới trước mặt Giai Kỳ.

“Tiểu thư Giai Kỳ, không đúng, phải gọi là chị dâu chứ nhỉ.”
Bành Khải vừa nói, vừa từ chỗ trợ lý bên cạnh lấy ra một tập văn kiện.

Thời điểm đặt văn kiện vào trong tay Giai Kỳ, Bành Khải rất là cung kính, khách sáo mở miệng nói: “Chị dâu, đây là 51% cổ phần trong tay tôi, bây giờ tôi chính thức chuyển số cổ phần đó sang cho chị.

Thủ tục đã làm xong, chị dâu xem, xác nhận một chút là được.”
Gì? Chị dâu? Tổng giám đốc Bành thế mà gọi Giai Kỳ là chị dâu?! Bành Khải vậy mà đưa 51% cổ phần kia cho Giai Kỳ… Tại sao chứ?! 51% cổ phần kia giá trị những 100 tỷ đó! Trong biệt thự nhà họ Tống hoàn toàn yên lặng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.