Tuyệt Đại Con Rể

Chương 56: Hà Thiên Hựu


Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 56: Hà Thiên Hựu


Lâm Tuyết chịu đựng sự bối rối trong lòng, chăm chú nhìn tên thanh niên ngồi trước mặt: “Mấy người rốt cuộc là ai, muốn dẫn chúng tôi đi đâu?” Tên thanh niên trẻ tuổi kia rõ ràng là tên cầm đầu của bọn người kia.

Nhìn hắn có mấy phần độc ác.
Tên thanh niên kia quay đầu, con mắt lộ ra mấy phần gian ác, mỉm cười: “Đội trưởng Lâm, cô bắt nhiều thuộc hạ của tôi như vậy, tôi cũng phải tỏ thái độ một chút chứ nhỉ.” “Anh…!Anh là người của Thông Thiên Giáo?” Thân thể mềm mại của Lâm Tuyết run lên, ngay ngay lập tức hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên.
“Thông…! Thông Thiên Giáo?” Nghe được ba chữ này, Hách Kiến đầy miệng máu tươi cũng nhất thời ngẩn người, trên mặt đều là sợ hãi.

Lăng Thành ở một bên lại âm thầm nhíu mày.

Thông Thiên Giáo? Đây là cái thế lực gì vậy? Sao lúc trước chưa từng nghe nói tới? “Không hổ danh là đội trưởng đội hình sự, ngay ngay lập tức đã đoán được, không tệ không tệ.”
Ngay tại lúc Lăng Thành đang âm thầm suy tư, tên thanh niên cười cười, gật đầu nói: “Người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, tôi tên là Hà Thiên Hựu, là đường chủ phân đường của Thông Thiên Giáo ở thành phố Đại Phong, đội trưởng Lâm, chỉ ngắn ngủi một tháng mà cô đã bắt mười mấy tên thuộc hạ của tôi, chúng ta cũng nên tính sổ một chút chứ nhỉ.”
Lâm Tuyết cắn chặt môi, mọi người đều biết, thiên hạ có 6 cái danh môn chính phái, theo thứ tự là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thiên Sơn, Tiêu Diêu và Côn Luân.

Nhưng bên cạnh đó cũng có hai tà giáo lớn, Thông Thiên Giáo chính là một cái trong số đó! Thông Thiên Giáo có mấy trăm ngàn đệ tử, không ngừng làm việc ác!
Nói ra thì, Thông Thiên giáo không có nguồn gốc lâu đời như sáu môn phái lớn, chỉ có mấy trăm năm lịch sử, trong thời gian rất ngắn lại có thể sánh vai cùng cùng sáu môn phái lớn.

Một trăm năm trước, lục đại phái liên hợp chèn ép một lần, khiến cho Thông Thiên Giáo trở nên yên lặng, nhưng mà mấy năm gần đây, theo sự biến đổi của thời đại, Thông Thiên Giáo giống như tro tàn lại cháy bùng lên.

Mà lần này, Thông Thiên Giáo phát triển càng thêm nhanh chóng, trong thời gian ngắn ngủi không đến hai năm, đã phát triển thành thế lực lớn bậc nhất trong giới tu luyện.
Thông Thiên Giáo phân cấp bậc rất khắt khe, thân phận cao nhất tất nhiên là Thông Thiên Giáo Chủ, Giáo Chủ phu nhân.

Phía dưới chính là hai vị sứ thần Âm Dương, tứ đại Pháp Vương.


Tứ đại Pháp Vương, lần lượt là Thanh Long Pháp Vương, Bạch Hổ Pháp Vương, Chu Tước Pháp Vương và Huyền Vũ Pháp Vương.

Phía dưới tứ đại Pháp Vương chính là các đường chủ.

Ở dưới cùng chính là giáo chúng.
Thông Thiên Giáo thành lập phân đường ở rất nhiều thành phố, đệ tử trải rộng khắp thiên hạ! Bởi vậy có thể thấy được, thế lực của Thông Thiên Giáo khủng bố cỡ nào.

Không chỉ có như thế! Nghe nói một trong số sáu môn phái lớn là phái Thiên Sơn, bây giờ cũng cấu kết với Thông Thiên Giáo làm việc xấu! Dạo này có một nhóm đệ tử Thông Thiên Giáo, thiết lập một cái bang hội tại thành phố Đại Phong.

Lâm Tuyết sao có thể không bắt bọn họ? Lại không nghĩ rằng, Thông Thiên Giáo lại dám trắng trợn trả thù cô như vậy.
Thời điểm xe dừng lại, Hà Thiên Hựu bịt kín mắt ba người Lăng Thành bằng miếng vải đen.

Kế tiếp phải đi bộ một đoạn mất nửa tiếng.

Cho dù nhìn không rõ lắm nhưng Lăng Thành vẫn luôn cẩn thận để ý động tĩnh xung quanh.

Nghe được cách đó không xa có thanh âm của sóng biển, Lăng Thành kết luận, ba người bọn họ bị Hà Thiên Hựu dẫn tới bờ biển Đại Phong, còn về vị trí cụ thể thì cũng không biết.
Nửa tiếng sau, miếng vải đen bịt mắt ba người Lăng Thành bị tháo xuống.

Hoàn cảnh xung quanh khiến người ta không chịu được mà cảm thấy hốt hoảng.


Đây là mật thất dưới lòng đất! Rất rất lớn! Trước mắt là một cái sảnh lớn, tất cả mọi thứ đều được làm từ đá, không có điện, dùng đuốc chiếu sáng, bốn phía sảnh lớn nối liền với bốn lối đi.

Mà trong mấy lối đi đó, cứ cách vài mét lại có hai người đứng trông coi.

Đề phòng chặt chẽ.

Cái này…!Hoàn toàn chính là một cái trang viên dưới lòng đất.
Nhìn thấy những thứ này, Lăng Thành không khỏi âm thầm thở sâu.

Dưới sự ra hiệu của Hà Thiên Hựu, mấy tên thuộc hạ cột chặt ba người Lăng Thành vào trên băng ghế đá.

Sau đó, Hà Thiên Hựu ngồi ở đó, như cười như không nhìn Lâm Tuyết: “Đội trưởng Lâm, nói gì đi chứ, chuyện giữa chúng ta nên giải quyết như thế nào đây.” Hắn vừa nói vừa quan sát Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết tuy bị trói, nhưng mà chiếc quần jean bó sát người cô làm cho cô lúc này càng thêm mê người.

Hà Thiên Hựu ngữ khí không nhanh không chậm, nhưng mà khí thế trên người hắn lại rất mạnh, làm cho người ta không dám khinh thường.
Lâm Tuyết không có trực tiếp trả lời, mà là cắn môi do dự một chút: “Đường chủ Hà, thuộc hạ của anh là do tôi bắt, không liên quan đến hai người bọn họ, anh thả bọn họ ra trước đi.” “Đúng đúng, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi cả.” Lâm Tuyết vừa mới nói xong, Hách Kiến cuống quít gật đầu phụ họa.

Nhìn phản ứng của Hách Kiến, Lâm Tuyết im lặng, âm thầm lắc đầu.
Hà Thiên Hựu nở nụ cười, trong mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Đội trưởng Lâm, cô đùa với tôi à? Đường chủ tôi đây tốn công tốn sức bắt ba người lại, bây giờ bảo thả là thả sao?” Nói xong những lời này, Hà Thiên Hựu liếc mắt nhìn Hách Kiến: “Tôi biết anh, con nhà giàu nổi danh ở thành phố Đại Phong, anh là Hách Kiến đúng không?” Hách Kiến như gà con mổ thóc liên tục gật đầu, lấy lòng nói: “Đúng đúng, chỉ cần anh chịu thả tôi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều cho anh.”
Hà Thiên Hựu cười nhạt một tiếng: “Sợ chết như thế à? Tôi có nghe nói, anh đã đính hôn với đội trưởng Lâm, đúng không? Anh thân là một người đàn ông, không muốn cứu vợ chưa cưới của mình hay sao?” Hách Kiến há to miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành nuốt nước miếng.


Hiển nhiên là bị dọa rồi.
Hà Thiên Hựu cười khẽ một chút, không tiếp tục để ý đến hắn, nghiêng đầu nhìn Lăng Thành: “Có thể cùng ăn cơm với thiếu gia Hách Kiến đây, xem ra cũng là người có tiền.” Không rõ câu này của Hà Thiên Hựu là có ý gì, Lăng Thành âm thầm nhíu mày, không có trả lời.

Lúc này, trên mặt Hà Thiên Hựu lộ ra nụ cười khinh khỉnh: “Được thôi, hai người không thù không oán với Thông Thiên Giáo, tôi cũng không phải người không nói lý, tôi có thể thả mấy người, có điều tôi chỉ có thể thả một người.”
Lần này, Hách Kiến ngay ngay lập tức thấy hồi hộp.

Ánh mắt của Lăng Thành khẽ thay đổi, hờ hững nói: “Có ý gì?” Hà Thiên Hựu cười ha hả nói: “Rất đơn giản, chúng ta dựa theo phương thức làm ăn của mấy người để quyết định, hai người bắt đầu đấu giá mua mạng của mình, ai ra giá cao hơn, tôi sẽ thả người đó.” “Còn về người ra giá thấp hơn…” Thời điểm nói tới đây, Hà Thiên Hựu cố ý dừng lại, gằn từng chữ: “Vậy thì trước tiên chặt đứt một ngón tay, sau đó ném vào tử lao.”
Nghe nói như thế, ánh mắt Lăng Thành trầm xuống.

Mẹ nó, tên này thật đúng là biết cách chơi đùa người khác.

Cùng lúc đó, thân thể Hách Kiến run lên, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ hô: “Tôi trước, tôi ra giá 3 tỷ.” Kêu lên câu này xong, Hách Kiến có chút hưng phấn, lại đắc ý nhìn Lăng Thành một cái, trong lòng sướng đến phát rồ rồi.

Ha ha, tên kia chỉ là một thằng vô dụng, đừng nói là 3 tỷ, đến 300 triệu đoán chừng hắn cũng không trả nổi.

Hắn thắng chắc rồi.

Ha ha ha! Có thể thoát ra thì cái gì cũng dễ làm hết!
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi ra khỏi đây chính là gọi người tới cứu Lâm Tuyết.

Đến lúc đó Lâm Tuyết chắc chắn sẽ xúc động, nói không chừng còn đồng ý cho hắn chạm vào người, ha ha ha! Nhìn Hách Kiến hăng hái như thế, Lăng Thành cảm thấy có chút nực cười.

Tên này vì mạng sống mà cái gì cũng làm cho được.


Vừa há miệng đã ra giá 3 tỷ.

Vậy hắn ra giá bao nhiêu được nhỉ? 5 tỷ?
Đang suy nghĩ, thấy Hà Thiên Hựu như cười như không nhìn mình, trong lòng Lăng Thành nhất thời tỉnh táo lại.

Không đúng! Tên này bắt ba người họ tới địa bàn của bọn chúng, nơi này chính là bang hội của bọn họ.

Làm sao có thể để người ngoài biết nơi này? Không, có lẽ cho dù bỏ ra bao nhiêu tiền, bọn họ cũng sẽ không thả người.

Đấu thầu ra giá chỉ là nói vớ vẩn vậy thôi.

Chỉ sợ đến cuối cùng, có ra giá cao bao nhiêu cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu đã như vậy, hắn hét giá còn có tác dụng gì chứ? Thỏa mãn sự đùa cợt trong lòng Hà Thiên Hựu hay sao? Trong lòng suy nghĩ vậy, Lăng Thành rất quả quyết ngước mắt nhìn Hà Thiên Hựu, mỉm cười: “Tôi không bỏ ra được 3 tỷ.” Lời này vừa nói ra, Hách Kiến ở bên cạnh kích động đến mức muốn điên rồi, toàn thân thả lỏng, cười lớn: “Ha ha, tôi thắng, tôi thắng rồi.”
Hà Thiên Hựu không hề nói gì, phất tay.

Ngay lập tức, có hai người áo đen đi tới dựng Lăng Thành lên, sau đó đặt hắn ở trên bàn đá, ý đồ muốn chặt một ngón tay.

Trong nháy mắt đó, Lâm Tuyết lo lắng không nhịn được, kêu lớn: “Mấy người không được làm thế, chuyện này cơ bản là không liên quan gì đến hắn, anh muốn trả thù thì cứ trút lên đầu tôi này.”
Hà Thiên Hựu như thể không nghe thấy, không để ý đến Lâm Tuyết.

Hách Kiến rất không vui, quay về phía Lâm Tuyết nháy mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Em lo tên vô dụng này sống hay chết mà làm gì? Hắn không có tiền đấu giá, đó là do chính hắn chẳng có tài cán gì, em yên tâm, chờ sau khi anh rời khỏi đây, anh nhất định sẽ nghĩ cách trở lại cứu em.”
Lâm Tuyết không nói chuyện, vẫn lo lắng như cũ nhìn Lăng Thành.

Giờ phút này, trong lòng Lăng Thành cũng sốt ruột! Mẹ nó, nếu thật sự bị chặt một ngón tay, hắn chẳng phải là thành tàn phế hay sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.