Tuyệt Đại Con Rể

Chương 44: Hai Chị Em Không Trêu Vào Được


Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 44: Hai Chị Em Không Trêu Vào Được


Đôi mày thanh tú của Tiết Lệ nhíu chặt, đánh giá Lăng Thành: “Cậu là..” Không đợi Lăng Thành trả lời, trong đám người có một giọng nói vang lên: “Tên nhóc này là con rể ở rể nhà họ Tống, là một tên ăn bám, chủ nhiệm Tiết đừng để ý đến hắn.” Ha ha ha! Vừa mới nói xong, mọi người chung quanh lập tức cười vang.
Lăng Thành không để ý đến sự giễu cợt của mọi người chung quanh, thản nhiên nói: “Tôi là Lăng Thành, chú rể hôm nay cử hành đám cưới là em trai tôi.” Ánh mắt Tiết Lệ lấp lóe, ngữ khí lộ ra sự lạnh lùng: “Cậu từng học y à?” Lăng Thành lắc đầu.
“Lăng Thành, cậu làm gì vậy? Chủ nhiệm Tiết đã nói muốn đưa người tới bệnh viện, cậu nói linh tinh cái gì vậy? Cậu biết khám bệnh à? Cậu muốn tìm đường chết, cũng chớ liên lụy tới nhà họ Lăng chúng tôi.” Chị dâu Trần Vân đứng ra, chỉ vào Lăng Thành nói.

Lời này rõ ràng phủi sạch quan hệ giữa Lăng Thành và nhà họ Lăng.

Dương Tĩnh đang hôn mê kia là ai chứ? Đó là người phụ nữ cấp bậc đại tỷ! Thủ hạ công ty bảo an có tận mấy ngàn người.

Mà em trai Dương Long của cô càng không phải là người dễ trêu vào.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng nói Lăng Thiệu Huy xui xẻo, toàn bộ nhà họ Lăng cũng sẽ bị liên lụy.
Lăng Thiệu Huy nhíu mày: “Lăng Thành, cháu đừng nói linh tinh.” Lăng Thành lắc đầu, cho hắn một ánh mắt, ra hiệu không cần lo lắng.

Lúc này, Tiết Lệ bật cười: “Lăng Thành, cậu chưa từng học y, vậy mà dám ở đây ăn nói bừa bãi? Cậu nghi ngờ trình độ y thuật của tôi sao?” Vừa rồi sau khi kiểm tra tình huống của Dương Tĩnh, Tiết Lệ dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, có thể kết luận Dương Tĩnh tuyệt đối là bệnh đột phát, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng đưa tới bệnh viện.


Mà tên nhóc nghèo kiết hủ lậu trước mắt này chưa từng học y thuật, vậy mà dám nói phét không biết ngượng mồm, thực là nực cười.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng, chỉ vào mảnh Kính Bát Quái treo trên tường sảnh lớn nói: “Kỳ thực tổng giám đốc Dương chẳng có bệnh gì cả, chỉ là phạm vào âm sát.” Nói xong, Lăng Thành thẳng thắn nói nói: “Bố cục của biệt thự này dựa theo phong thủy học thì rất tốt, dựa vào núi, ở cạnh sông, vốn là bố cục phong sinh thủy khởi, nhưng mà treo một mặt Kính Bát Quái như vậy đã làm rối loạn toàn bộ, tà khí xâm lấn, rất dễ dàng đưa tới âm sát…” Nói đến cuối cùng, Lăng Thành gương mặt nhẹ nhõm: “Chỉ cần lấy cái Kính Bát Quái này xuống, sau đó đưa tổng giám đốc Dương đến bên cạnh hồ nước ở bên ngoài, lấy thủy khí của hồ nước trùng sát, tổng giám đốc Dương sẽ không sao nữa .”
Phong thuỷ? Phạm vào âm sát? Chỉ một thoáng, nghe được mấy lời phản lý luận này của Lăng Thành, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

“Ha ha ha ha ha…” Giờ khắc này, cũng không biết là ai bật cười, ngay sau đó tất cả đều sôi trào! “Ôi, thực sự là buồn cười chết người, ý của cậu là tổng giám đốc Dương vì Kính Bát Quái mới ngất xỉu?” “Ha ha ha, hoàn toàn là nói linh tinh mà!” “Làm con rể ở rể nhà người ta đến phát ngốc rồi hả?! Ha ha ha!”
Không ít người đùa cợt, lúc này, có người còn quay về phía Lăng Thiệu Huy hô: “Ngài Lăng, thằng cháu họ này của ngài, ở rể ở nhà người ta mấy năm nên bị thần kinh rồi hả?” Lời kia vừa thốt ra, chung quanh vang lên tiếng cười lớn.

Sắc mặt Lăng Thiệu Huy lúc trắng lúc xanh, vô cùng lúng túng, đường đường là gia chủ nhà họ Lăng, ông đã bao giờ bị người ta trào phúng như thế đâu.
Chị dâu Trần Vân cười một tiếng, chỉ vào mũi Lăng Thành mà mắng: “Cậu mau ngậm miệng lại, cậu có biết lai lịch cái Kính Bát Quái này như thế nào không? Đây chính là cổ vật từ thời Tống đó, đã được đại sư giám định, có tác dụng tránh nạn trừ tà, là anh trai cậu bỏ ra giá cao mua được từ tay một thương gia đồ cổ.

Tặng cho Vương Viêm làm quà mừng đám cưới, hy vọng nó hạnh phúc mỹ mãn, cậu nói lấy nó xuống thì phải lấy xuống à?”
Lăng Thành không thèm nhìn Trần Vân, thản nhiên nói: “Đồ vật thì không sao, chỉ có điều treo sai chỗ rồi.” “Cậu…” Thấy Lăng Thành kiên trì giữ ý kiến, Trần Vân vô cùng tức giận, suýt chút nữa là đã ngoác miệng mắng to.
Nhìn người nhà họ Lăng tự mình làm rùm beng lên, mọi người chung quanh đều vui tươi hớn hở hóng hớt.


Tiết Lệ thở dài một hơi, nhìn Lăng Thiệu Huy: “Ngài Lăng, tôi là bác sĩ, tôi đã đưa ra đề nghị rồi, còn về phần làm như thế nào, nhà họ Lăng các người xem xét rồi xử lý, ngược lại nếu như tổng giám đốc Dương thật sự xảy ra chuyện bất trắc, vậy thì không liên quan gì đến tôi hết.” Nói xong, Tiết Lệ bèn lui sang một bên.
Lăng Thiệu Huy lập tức rối rắm.

Vốn dĩ Lăng Thiệu Huy cũng khẳng định Lăng Thành nhất định là đang nói linh tinh, nhưng nghĩ kỹ lại, với cá tính của Lăng Thành thì Lăng Thành sẽ không làm loạn lên như thế, nói thế nào thì hắn cũng được coi là người nhà họ Lăng, cái cô Dương Tĩnh này mà thật xảy ra chuyện, hắn cũng không trốn tránh trách nhiệm được.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Thiệu Huy trầm ngâm, có chút do dự.
Ngay lúc này, Vương Viêm lúng túng đi tới, nhỏ giọng nói với Lăng Thành: “Anh hai, em thấy hay là cứ đưa tổng giám đốc Dương đi bệnh viện đã.” Lăng Thành mỉm cười, nhìn cậu: “Em cũng không tin anh?” Trong chớp nhoáng này, cảm nhận được sự tự tin trong mắt Lăng Thành, Vương Viêm run lên, lập tức gật đầu, dưới sự quan sát của mọi người ở đây, giẫm lên cái ghế, lấy Kính Bát Quái trên tường xuống.
“Vương Viêm, cậu cmn có bệnh à? Cậu sao lại làm loạn theo cậu ta vậy?” Trần Vân đứng một bên oán trách.

Vương Viêm không để ý tới cô ta, tình nghĩa anh em cùng lớn lên từ nhỏ khiến cho Vương Viêm tin tưởng Lăng Thành vô điều kiện.

“Nhanh, nhanh đỡ tổng giám đốc Dương ra hồ nước bên ngoài.” Sau khi gỡ Kính Bát Quái xuống, Vương Viêm quay về phía mấy cô nhân viên phục vụ phụ trách tiệc cưới hô lên.

Mấy cô nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, bèn nhanh chóng đi tới, đỡ Dương Tĩnh ra ngoài.

Thấy cảnh này, chung quanh không ít người đều âm thầm lắc đầu.

Cái cậu Lăng Thành này lời nói điên cuồng thì cũng thôi đi, sao cái cậu Vương Viêm kia đầu óc cũng hỏng theo vậy ?
“Chị tôi thế nào rồi? Tránh hết ra!” Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm từ cửa chính biệt thự truyền đến, một người đàn ông mặc áo vest đen, phối hợp với áo sơmi hoa bước nhanh tới, đi theo phía sau anh ta là mười mấy người đàn ông mặc áo cộc đen thân hình vạm vỡ! Bên dưới lớp quần áo của anh ta lộ ra hình xăm một con hắc long, vô cùng bắt mắt! Dương Long! Em trai Dương Tĩnh, Dương Long! Nhân vật số một trong giới!
Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ khách mời ngậm miệng lại, gương mặt cung kính.

“Mẹ nó, nhà họ Lăng các người muốn làm gì? Vì sao không đưa chị tôi đi bệnh viện?” Đến bên hồ nước, nhìn Dương Tĩnh ngồi dựa vào ghế vẫn còn hôn mê, sắc mặt Dương Long dữ tợn, hô lên.

“Cậu Dương à, cậu đừng kích động, trước hết nghe tôi giải thích đã.” Lăng Thiệu Huy lau mồ hôi trán, lo lắng nói.

Mà không đợi ông ta nói xong, Trần Vân bỗng nhiên đi tới, lấy hết can đảm nói: “Cậu Dương, vốn dĩ chúng tôi dự định đưa chị cậu đi bệnh viện, nhưng hắn ngăn lại không đồng ý để chúng tôi đưa chị cậu đi, cái này không liên quan tới nhà họ Lăng chúng tôi đâu.” Nói một câu cuối cùng, Trần Vân đưa tay chỉ vào Lăng Thành, mặt mũi tràn đầy khinh thường và chán ghét.
“Cậu?” Dương Long quay đầu sang, con mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành, lạnh lùng nói: “Con rể ở rể nhà họ Tống? Tại sao cậu muốn làm như vậy?” Lăng Thành thản nhiên nói: “Chị của anh vốn không có chuyện gì, chỉ là phạm vào âm sát thôi, chờ một lúc nữa sẽ tỉnh lại.” Thấy hắn nói nhẹ nhõm như thế, Dương Long giật giật khóe mắt: “Thằng nhãi con, bớt giả thần giả quỷ trước mặt tôi lại, phạm vào âm sát cái gì chứ, tôi cho cậu biết, nếu như chị tôi thật sự xảy ra chuyện gì, tôi bảo đảm cậu không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”
Lập tức, Dương Long lạnh lùng nhìn Lăng Thiệu Huy: “Bao gồm nhà họ Lăng các người, các người cũng đừng hòng phủi sạch quan hệ.” Giọng nói của Dương Long tựa như mùa đông bên trong gió rét, tất cả mọi người ở đó đều nghe được, trong lòng cũng thấy lạnh toát.

Không ai dám chất vấn! Bởi vì lấy thế lực của Dương Long, hắn hoàn toàn làm được! Mặt Lăng Thiệu Huy cũng tái mét, cười khổ nói: “Cậu Dương à, tôi..”
“Ưm…” Đúng lúc này, Dương Tĩnh ngồi ở bên hồ nước khe khẽ hừ một tiếng.


Gì? Tỉnh lại rồi?! Bác sĩ Tiết cũng không chữa được, thế mà sau khi lấy Kính Bát Quái xuống, cô vậy mà tỉnh lại?! Sau khi hốt hoảng kinh ngạc, mọi người thở dài một hơi.

May mắn là tỉnh lại rồi, bằng không toàn bộ nhà họ Lăng thật sự sẽ bị Lăng Thành hại chết.

Tất cả mọi người cho là việc Dương Tĩnh tỉnh lại chẳng liên quan gì tới mấy thứ Lăng Thành nói cả.

Còn về phần những khách mời kia thì càng không cần nói, từ đầu đến cuối đều cho rằng Lăng Thành nói linh tinh.
Lúc này Dương Long đi tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng: “Chị, chị không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Tĩnh che lấy trán, tựa hồ cũng rất mơ hồ: “Chị cũng không rõ, đột nhiên mắt tối sầm lại nên chị không biết gì hết.” Nghe nói như thế, Dương Long nhíu mày, đồng thời quay đầu nhìn Lăng Thành.

Lăng Thành ngồi xuống, mỉm cười, quay về phía Dương Tĩnh nói: “Tổng giám đốc Dương, cô phạm vào âm sát, cô tốt nhất nên nghĩ kỹ một chút, trước khi hôn mê có phải là đã nhìn thấy cái gì hay không?”
Mẹ nó, lại giả thần giả quỷ? Sắc mặt Dương Long một lần nữa trầm xuống, đang định tiến lên đánh Lăng Thành.

Kết quả Dương Tĩnh lại lẩm bẩm nói: “Trước khi ngất xỉu, tôi đang nhìn một cái Kính Bát Quái treo trên tường, cảm thấy nó rất thú vị, sau đó thì…” Ồ! Khách mời chung quanh cùng với đám người nhà họ Lăng lập tức xôn xao ồn ào, trong nháy mắt ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Lăng Thành.

Kính Bát Quái? Cmn, thật hay giả vậy?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.