Bạn đang đọc Tuyệt Đại Con Rể – Chương 29: Cho Anh Ta Một Cơ Hội
“Tôi đã trở về!” Tiến vào phòng khách, Lăng Thành nở nụ cười, hướng về phía Giai Kỳ nói.
Giai Kỳ gật gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi R8 đang dừng ở phía ngoài.
Phát hiện Giai Kỳ đang nghi ngờ, Lăng Thành cười cười: “Đây chính là xe hôm qua tôi giúp ông chủ chọn mua đó, hôm nay tôi được nghỉ nên ông chủ liền cho tôi mượn để đi”.
Giai Kỳ bừng tỉnh, nhưng trong lòng nhưng là âm thầm hiếu kỳ, ông chủ nào mà lại phóng khoáng như vậy? đem cả xe mới mua cho nhân viên chạy? Lúc này, Tịnh Lâm trở lại bình thường, nhịn không được bật cười: “Nói cả nửa ngày, cuối cùng cũng là mượn xe của người khác chạy sao? Vậy mà cứ làm ra vẻ, tôi còn tưởng là anh trúng vé số đổi đời cơ!”.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng, không để ý tới.
Tịnh Lâm càng nói càng tức, quay đầu nhìn Giai Kỳ: “Giai Kỳ, mẹ thật không hiểu con còn điều gì do dự,Mẹ đã giới thiệu cậu Hàn Băng tốt như vậy cho con con lại không chịu? Con hãy chóng ly hôn với anh ta đi! Bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh ta là mẹ liền cảm thấy phiền lòng!, ”
“Mẹ!” Gia Kỳ mím chặt môi, lắc đầu nói: “Chuyện của con, con xin mẹ đừng quản thêm nữa có được không? Dù gì bây giờ anh ta cũng đã tìm được công việc.
Con…!con muốn cho anh ta một cơ hội”.
“Anh ta tìm được việc làm thì cũng đâu đồng nghĩa với việc anh ta sẽ hối cải” Tịnh Lâm vô cùng tức giận, bà ta xem như là đã hết cách với Giai Kỳ rồi, bà ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cuộc là con gái bà đang làm cái quái gì nữa! Bà ta trợn tròn mắt, lườm Lăng Thành một cái, rồi trở về phòng trong sự bực tức.
Lăng Thành nhếch miệng lên nở nụ cười, nhìn Giai Kỳ: “Em thật sự không muốn ly hôn với tôi sao?”“Anh đừng có mà vui mừng quá sớm, tôi là đáng xem biểu hiện của anh đó thôi!” Giai Kỳ thản nhiên nói.
Lăng Thành gật gật đầu, không còn nói cái gì.
Anh ta tôn trọng quyết định của Giai Kỳ, vì dù sao anh ta ở rể nhà họ ba năm qua, Gia Kỳ cũng bởi anh ta mà gánh chịu không ít những áp lực.
“Tôi hơi mệt, tôi vào phòng nghỉ ngơi một chút đây!” Cảm giác bầu không khí có chút tẻ nhạt, Lăng Thành nói xong một câu, liền trở về phòng ngủ.
Giai Kỳ không đi theo cùng ,mà ngồi ở trên ghế sô pha, trầm ngâm ngâm suy nghĩ.
Giờ khắc này, trong lòng Gia Kỳ kỳ thực cũng rất rối.
Vừa rồi cô ta quyết định như vậy, là đúng hay sai? Cô ta cho Lăng Thành một cơ hội, liệu anh ta có thể trả cô ta một tương lai tốt đẹp sao? Lúc này, Tịnh Lâm trở ra và ngồi bên cạnh Giai Kỳ, nhìn con gái của mình cứ mù quáng không tìm ra lối thoát, bà ta vừa lo lắng vừa cáu giận, không thể im lặng như thế được.
“Không được, không thể tiếp tục đẻ cho cậu ta tiếp tục ỷ lại như thế nữa”.
Lẩm bẩm một hồi, Tịnh Lâm lấy điện thoại di động ra, gọi tới một số điện thoại.
Trên màn hình hiện lên cuộc gọi đi đến Hàn Băng.
“Dì Tịnh Lâm, có chuyện gì sao?” Điện thoại được kết nối, Hàn Băng giọng điệu rất khách sáo, còn có chút khó hiểu.
Tịnh Lâm trực tiếp hỏi: “Hàn Băng à, hôm qua cùng Giai Kỳ gặp mặt nói chuyện như thế nào?” bà ta giọng điệu nhẹ nhàng, như thể Hàn Băng mới là con rể của bà ta vậy!
Đầu dây bên này, Hàn Băng gương mặt lúng túng, chê cười nói: “Dì Tịnh Lâm, cháu cảm thấy….!cháu cảm thấy cháu và Giai Kỳ cũng không hợp nhau lắm! ”
“Ừm?”, “Còn nữa, cháu cảm thấy Giai Kỳ cùng..
Cùng Lăng Thành rất hợp, hai người rất xứng , cháu…!cháu không muốn chặn ngang một bước”.
Hàn Băng trên mặt lộ ra vẻ cười so với khóc còn khó coi hơn, cẩn thận từng li từng tí nói.
Tịnh Lâm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Hàn Băng, cháu không có chuyện gì chứ?”
“Cháu không sao ạ, dì Tịnh Lâm, đúng rồi, nếu dì thấy Lăng…!Khụ khụ, Lăng Thành, xin chuyển lời tới anh ta giúp cháu, cháu chúc anh ta cùng Giai Kỳ trăm năm hạnh phúc, trăm năm hòa hợp…” Hàn Băng vẫn khách sáo như cũ nói, có thể là có chút căng thẳng, suýt chút nữa hô lên Giám đốc Lăng.
Trong nháy mắt đó, cả người Hàn Băng như toát hết cả mồ hôi, anh ta phải thật thận trọng trong từng lời nói, nếu không Lăng Thành không vui, thì lần sau sẽ không tìm tới hợp tác với tập đoàn của anh ta nữa!
“Cháu….”Nghe đến đó, Tịnh Lâm trong lúc nhất thời có bối rối.
Đây là tình huống gì chứ? Hàn Băng không phải từ trước đến nay đều rất yêu Giai Kỳ sao?
Hàn Băng giả vờ dáng rất gấp gáp: “dì Tịnh Lâm, bây giờ cháu đang có chút việc, cháu xin phép không nói chuyện cùng dì nữa!” Nói xong, anh ta liền tắt máy luôn.
“Tút tút….”Nghe âm thanh trong điện thoại truyền đến, Tịnh Lâm phải mất một lúc lâu nhưng cũng không có cách nào trở lại bình thường.
Hôm nay là thế nào? Đầu tiên là con gái của bà ta có thái độ khác thường, tiếp đó lại là Hàn Băng này.
Trước kia thề thốt nói rằng nhất định sẽ theo đuổi Giai Kỳ cho đến khi lấy được về làm vợ, nhưng lúc này mới gặp mặt một ngày liền nói không hợp với Giai Kỳ? Trăm mối vẫn không có mối nào thành, Tịnh Lâm buồn bực đi ra khỏi phòng.
Cũng chính là lúc này, một tiếng gõ cửa dài vang lên.
Mở cửa ra, chính là bạn thân của Giai Kỳ, Uyển Đình.
“Cháu chào dì, dì khỏe chứ ạ!” Nhìn thấy Tịnh Lâm đi ra, Uyển Đình nhí nhảnh chào hỏi một tiếng.
Tịnh Lâm nở nụ cười, gật gật đầu: “Uyển Đình tới đó à, mau vào nhà ngồi đi cháu” Tịnh Lâm khóa chặt lông mày hô: “Lăng Thành, cậu còn không mau đi xuống đây sao? Nhà có khách mà cậu không xuống chào hỏi lấy một lời sao? Cậu có còn phép tắc gì không vậy?”
Trong phòng nghe được Tịnh Lâm gọi to lên, Lăng Thành đi ra.
Mà trong chớp nhoáng này, vốn là vẻ mặt tươi cười của Uyển Đình, phảng phất tỏ vẻ kinh hãi, nhìn một chút rồi chợt quay sang hỏi Giai Kỳ: “Chị Gia Kỳ…!Lăng…!Lăng Thành anh ta ở nhà ư?” Từ lần trước trong quán bar Hoa Giang Dạ Xuân, từ miệng của Nhật Tử Đằng, cô ta biết được Lăng Thành chính là cậu chủ hai của nhà họ Lăng.
Từ đó cô ta cũng ít lui tới nhà Giai Kỳ hơn.
Bởi vì không dám a!Cũng chính vì hôm qua nghe tin, biết được Lăng Thành mấy ngày nay đều không có ở nhà, Uyển Đình lúc này mới đến tìm Giai Kỳ chơi.
Nhưng cô ta như thế nào đều không nghĩ đến, cô ta lại bắt gặp đúng ngày Lăng Thành trở về.
Giai Kỳ thản nhiên nói: “Là sáng nay mới về”
Uyển Đình vừa muốn nói cái gì đó, nhìn thấy Lăng Thành đang từ trên lầu đi xuống, lập tức kìm nén lại những lời muốn nói, cúi đầu, căn bản không dám đối mặt cùng Lăng Thành.
Thấy là Uyển Đình tới, Lăng Thành nheo mắt cười híp mắt, ánh mắt lộ ra mấy phần ý cười.
“Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không mau đi pha trà đi?” Lúc này, Tịnh Lâm khinh bỉ lướt nhìn qua Lăng Thành một cái, tức giận sai bảo.
Lăng Thành không nhúc nhích, phảng phất như thể không nghe thấy.
“Không cần, không cần, cháu không khát, cháu không khát thật, anh rể đừng..
đừng phiền như vậy.” Tịnh Lâm vừa dứt lời, Uyển Đình liền nhanh chóng đứng lên, rất là câu nệ khoát tay.
Vừa nói, còn một bên cẩn thận lưu ý phản ứng của Lăng Thành.
Nói thật chứ, nếu cô ta mà dám để cậu chủ hai nhà họ Lăng pha trà cho, thì cuộc sống sau này của cô còn yên ổn được sao?
“Uyển Đình, hôm nay em sao vậy? ” Lúc này, Giai Kỳ cuối cùng phát hiện được Uyển Đình có chút khác thường, liền cau mày thấp giọng hỏi thì Uyển Đình lắc đầu liên tục: “Không có gì, có thể tối hôm qua em không được nghỉ ngơi tốt.”
Tịnh Lâm cũng có chút ngạc nhiên, tất cả mọi người đều như đang sợ tên vô dụng này vậy!? bà ta cũng vô cùng nghi ngờ, Lăng Thành một tên ăn mặc thì rách rưới lại còn lạc hậu.
Tịnh Lâm nhanh chóng phản ứng lại.
Đúng rồi, Uyển Đình là người ưa sạch sẽ, có lẽ vì trông Lăng Thành bẩn bẩn nên mới không muốn cho anh pha trà.
Trong lòng suy nghĩ, Tịnh Lâm trừng mắt một mắt.
Cứ cho là Lăng Thành không mở miệng nói câu nào, nhưng Uyển Đình cứ như ngồi trên đống đinh vậy.
Chờ đợi một hồi, Uyển Định chịu không nổi áp lực vô hình từ người Lăng Thành tỏa ra được, bèn đứng lên nói: “Chị Giai Kỳ, em chợt nhớ ra có chút chuyện phải đi làm ngay, hôm khác em sẽ tới chơi với chị sau nhé!”
“Nhanh như vậy đã vội đi rồi sao?” Giai Kỳ đứng lên hỏi: “Vừa rồi không nhìn thấy xe của em, hôm nay em đi gì tới đây?”
Uyển Đình cười cười: “Xe của em hôm nay đi đem đi bảo dưỡng rồi, lúc nãy là em gọi xe tới đây, lát nữa em gọi taxi về là được ạ.”
Tịnh Lâm cười một tiếng: “Gọi xe gì chứ? để cậu ta đưa cháu về.” Nói rồi Tịnh lâm đưa một ngón tay chỉ vào Lăng Thành.
Hả? Trong lòng Uyển Đình phát run, nhanh chóng khách sáo lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu tự đón xe là được.”
Tịnh Lâm nói “Uyển Đình, cháu không phải ngai, ngược lại cậu ta còn ở nhà rất nhàn rỗi cũng không phải làm gì, để cậu ta đưa cháu về! đối với cậu ta cháu khách sáo làm cái gì!” Nghe được những lời mà Tịnh Lâm nói, Uyển Đình cũng vô cùng do dự, cô ta phải tự trấn an lòng mình.
Chuyện này, dì Tịnh Lâm không phải hai người vẫn còn chưa biết đến thân phận thật của anh ta sao??
Đúng lúc này, Lăng Thành đứng lên, thản nhiên nói: “Đi thôi!”Lăng Thành mới mở miệng, Uyển Đình không dám cự tuyệt, yên lặng gật đầu .Mấy phút sau, Lăng Thành lái xe đưa cô tiến về phía cổng khu chung, Uyển Đình một mặt thấp thỏm, thận trọng nói: “Anh Lăng thành, ảnh chỉ cần đưa tôi đến đây là đuọc rồi, anh cho tôi xuống, tôi sẽ tự bắt taxi về được!”
Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô ta: “Cô gọi tôi là cái gì? Có phải cô quên trước đó đã đáp ứng tôi điều gì ư?” Uyển Đình thân thể mềm mại run lên.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó ở Hoa Giang Dạ Xuân làm sao mà cô có thể quên được chứ?? Cô ta đành ngậm ngùi lập tức cắn môi, thấp giọng gọi một tiếng: “Cha…”
Lăng Thành cười gật gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, cô cũng không cần căng thẳng đâu, tôi sẽ đưa cô về đến cổng nhà cô”.
“Cảm ơn anh Lăng…!Cảm ơn cha…” Uyển Đình vội vàng nói, bờ môi đều nhanh khai ra máu.
Rất nhanh, Lăng Thành lái xe vào đến một khu đường phố sầm uất.
Không thể không nói, R8 kiểu xe quá ngầu , lại thêm ngồi kế bên tài xế là Uyển Đình, dung mạo tuyệt mỹ, vóc người nóng bỏng, quá hợp cho câu xe xịn mỹ nữ.
Trong lúc đó, không thiếu người qua đường liên tiếp quay đầu, ngước nhìn với anh mắt hâm mộ.
Lăng Thành tiếp tục tay lái, thể hiện sự bình thản nhưng trong lòng cũng đang có chút hưởng thụ loại cảm giác được người khác ngưỡng mộ.
“Òa? Đây không phải tên Lăng Thành bất tài nhà chúng ta sao?” Đúng lúc này, một âm thanh, bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên.
Lăng Thành nghe tiếng nhìn lại, lập tức sắc mặt trầm xuống..