Đọc truyện Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ – Chương 32: Một người phụ nữ thật sự
Mấy hôm trước tôi cảm thấy không khoẻ nên đi khám bác sĩ. Kết cục lại nhận
được một cái tin động trời là mình đã mang thai được hai tháng rồi. Ban
đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại thì điều này chỉ là
hệ quả tất yếu. Bá chủ đêm nào cũng đánh thức nô lệ dậy làm việc, với
cường độ cày bừa đó thật khó mà không ra hoa kết trái được.
Cảm giác thật lạ lẫm khi phát hiện ra mình sắp làm mẹ. Trong bụng tôi
đang chứa một mầm non sự sống đang lớn lên từng ngày. Tôi cảm thấy đây
là một phép màu vô cùng kỳ diệu, mình có thể tạo nên một sinh linh mới
trên cõi đời này. Rốt cuộc tôi thấy việc làm người thật có ý nghĩa. Bây
giờ không có bất cứ thù hằn nào làm tôi quan tâm hơn việc đứa con của
mình.
Chà chà … có bao nhiêu việc cần phải lo, phải nghĩ. Tôi phải ăn uống
như thế nào mới đủ để nuôi con đây. Mấy chuyện này, kể cả các chị trong
Hoa Mãn Lâu không ai biết. Những người kết hôn, sinh con đều không còn
là kỹ nữ, nên đâu được sống ở phố hoa này. Cả ma ma già cũng chỉ biết
cách chăm trẻ con chứ không biết cách dưỡng thai. Trong ‘nhà’ lại chỉ
toàn lũ thanh niên và đám đàn ông trong Xích Long, ở đâu có một người
phụ nữ bình thường dạy tôi cách làm mẹ?
Nhà họ Triệu, chỉ được mỗi cái không phải lo ăn lo mặc. Người tình là
đại ca nên của cải dĩ nhiên thừa mứa, ăn đến ba đời không hết. Xích Long lại đang phát triển thịnh vượng, nên chỉ có thể nói là tiền vào như
nước. Lục Bảo làm bang chủ, không cần đích thân xông pha chiến trường,
công việc mạo hiểm cũng đã có đám đàn em đông như kiến tranh nhau làm
giúp. Coi như điều kiện tài chính, vật chất và nhân sự tạm thời là đây
đủ.
Điều khiến tôi lo lắng nhất hiện nay có lẽ cũng chỉ có Lục Bảo. Sau khi
biết tôi có thai, anh ấy trở nên lo lắng và hoảng hốt. Không phải kiểu
lo sợ của những người sắp lên chức bố, mà là kiểu cứ như đang nuôi quái
vật trong nhà. Anh chẳng những triệt để tranh xa tôi mà con run rẩy mỗi
khi tôi bắt lại được. Cảm giác thật kỳ cục khi một người thường xuyên ăn hiếp bạn, lại tỏ ra sợ sệt bạn. Thật ra chỉ mới mang thai hai tháng,
nên cơ thể tôi đã có biến đổi gì đâu, tại sao Lục Bảo lại thay đổi thái
độ với tôi như vậy?
Trong nhà có người lớn hiểu chuyện thật là một chuyện tốt. Long ca thuê
thêm một số nữ giúp việc lớn tuổi để chăm sóc cho tôi. Tuy điều này giúp tôi giải toả tâm lý rất nhiều, nhưng lại càng khiến Lục Bảo căng thẳng. Tôi vẫn nhớ anh cực kỳ căm ghét phụ nữ và luôn muốn tránh xa họ hết mức có thể. Rốt cuộc tôi cũng chẳng biết đi tìm Lục Bảo ở chỗ nào trong căn biệt thư rộng lớn này. Có hơn một trăm phòng để mà lục lọi, thế nên tôi đã không thấy mặt anh trong cả tuần lễ này rồi. Thật sự là nổi giận.
– Tất cả mau lại đây! – Tôi đứng giữa sảnh lớn hô to một tiếng.Lập tức cả chục tên đàn em xuất hiện, xếp hàng thẳng tắp trước mặt. Đừng
nói việc tôi là người tình duy nhất của bang chủ, bây giờ Bách Hợp này
đã mang thai thì địa vị càng vững như bàn thạch. Vị trí bang chủ phu
nhân này chắc chắn là do tôi ngồi rồi.
– Bang chủ đang ở đâu? – Tôi tức giận hỏi.
– Dạ thưa chị, bang chủ vẫn ở trong nhà, không có đi đâu. – Một đàn em kính cẩn trả lời.
– Vậy thì vào nhà tìm bang chủ ra đây cho tôi. – Người ta nói phụ nữ có
thai tính tình hay thay đổi. Tôi chỉ thấy mình càng lúc càng đễ nổi nóng và bực bội hơn.
– Thưa chị … Đám đàn em bắt đầu mếu máo. Đó là bang chủ
Xích Long đó nha, là ‘cuồng bạo quý công tử’ giết người không chớp mắt,
nổi giận không lý do. Triệu Lục Bảo ghét nhất là có người đến quấy rầy
mình không cần thiết. Nhìn vẻ mặt ‘không đi cũng chết, mà đi cũng chết’
của bọn đàn em, tôi không nỡ làm khó người.
– Đi tìm bang chủ đang ở phòng nào, tự tôi đi đến. Các cậu đừng kinh động tới ảnh là được. – Tôi nhẹ giọng nói.
– Dạ vâng! – Đám đàn em vui vẻ dạ rần.Tôi thấy dạo này mình có hơi quá quắc. Có lẽ trong nhà này tôi mới là người nhỏ tuổi nhất.
Lên giọng chị hai như thế này thật thấy có lỗi với bọn họ quá. Tuy nhiên cái chức ‘chị hai’ này thật sự là được việc. Chỉ một lát sau liền có
người chạy đến báo Lục Bảo đang ở lầu hai khu phía bắc. À há dám trốn
tận ở cái xó hẻo lánh đó. Lần trước lửa cháy khu phía bắc đã huỷ đi khá
nhiều phòng ốc, nên chỗ đó tạm thời bỏ trống. Không ngờ vì trốn tránh
tôi mà anh chạy tuốt lên khu gác xếp lầu hai. Tôi tức giận hầm hầm đi
truy bắt hung thủ về quy án.
Có hai cận vệ đứng gác ở đầu cầu thang đi qua khu phía bắc. Biểu hiện rõ ràng là đang nhận nhiệm vụ cảnh giới xung quanh cho kẻ nào đó. Hai tên
cận vệ cản đường liền bị tôi hung hăn trừng một cái. Lâu ngày bị Lục Bảo đe doạ, nên cũng học hỏi được chút ít rồi. Tuy ánh nhìn của tôi chưa
đến mức làm người khác tim đập chân run, nhưng cũng thành công khiến hai người lui xuống. Tôi đùng đùng lên cầu thang trong sự lo lắng của mọi
người.
“Bang chủ là không thể chọc vào, còn chị hai lại không thể cản. Hai
người mặt trời, mặt trăng; rõ là không biết phải nghe lời ai.”
Hành lang đầy bụi bặm cho thấy đây là nơi đã lâu rồi không có người lui
tới. Tuy nhiên dấu chân rõ mồn một trên đường đã cho tôi biết phải đi
tìm Lục Bảo ở căn phòng nào. Tôi giận dữ xô cánh cửa ra, tiếng đàn bên
trong đột nhiên ngưng bặt. Giỏi ha, còn dám trốn ở đây kéo vĩ cầm một
mình nữa. Từ hồi trở thành người của anh ta, cũng chưa nghe lại tiếng
đàn này một lần. Đồ ích kỷ keo kiệt chỉ muốn hưởng một mình, tiếng đàn
hay như thế sao sao lại không vì tôi mà tấu lên một khúc.
Không hiểu sao trong lòng tôi dâng lên một nỗi uất nghẹn không nói thành lời. Nước mắt cứ trào ra mà không thể kiềm lại được. Cây vĩ cầm lập tức rơi ngay xuống đất. Lục Bảo chạy tới ôm chặt lấy tôi, sợ hãi run rẩy.
– Anh xin em, đừng khóc. Đừng khóc nữa, anh thật không chịu nổi đâu. – Giọng anh đầy đau đớn và lo lắng.Tôi biết, lần trước tôi khóc Lục Bảo đã hoảng sợ như thế nào. Khi thấy nước mắt, Lục Bảo đau đớn không khác gì chính mình bị đâm vậy. Sợ hãi, tuyệt vọng và cả sự kinh hoàng. Đáng đời anh, ai bảo dám làm tôi khóc.
Nhưng tôi chưa kịp hả hê trừng phạt anh, thì chính mình lại bị báo ứng
trước. Lục Bảo đột nhiên nắm lấy ngực áo của mình, gương mặt đau khổ
cùng cực, sau đó bất tri bất giác lăn đùng ra xỉu. Tôi hoảng sợ hò hét
cho mọi người tới giúp. Đã biết anh có vấn đề mà còn chọc ghẹo làm gì.
Bác sĩ kết luận, Lục Bảo vì quá kích động nên tạm thời lâm vào hôn mê,
còn hỏi tôi dạo này anh có đều đặn uống thuốc an thần không. Chậc, tôi
lại quên mất thần kinh anh bất ổn như thế nào. Dạo này sống yên bình
quá, nên quên mất Lục Bảo có bệnh. Bác sĩ dặn không nên kích động người
bệnh. Lục Bảo vẫn còn giữ được tỉnh táo là do thuốc. Nếu vượt qua giới
hạn, thì sẽ dễ dàng gây ra trạng thái ảo giác và mất kiểm soát hành vi.
Nói cách khác là sẽ trở nên điên khùng hết thuốc chữa.
Tuy trước giờ tôi hay mắng anh là đồ điên, đồ tâm thần. Nhưng thật ra
Lục Bảo cũng vẫn còn tỉnh táo lắm, chỉ là tính tình có hơi kỳ quái mà
thôi. Nhưng tưởng tượng đến một ngày anh không còn nhận ra mình được
nữa, tôi lại thấy kinh hoàng lo sợ. Lục Bảo bây giờ đã trở thành người
thân của tôi, là gia đình của tôi, tôi không muốn anh có chuyện đâu.
Nếu Lục Bảo không muốn gặp tôi, thì cứ nên chiều ý anh. Thế là tôi để
Lục Bảo một mình trong phòng ngủ, dọn hết đồ đạc của mình ra phòng khác. Căn phòng ngủ đó là tốt nhất trong biệt thự, dĩ nhiên phải dành cho ông chủ trong nhà rồi.
Tiếng thét bi ai vang vọng khắp nơi. Tôi nhanh chóng bật cửa chạy về
phía Lục Bảo. Có chuyện gì mà lại gọi tôi thống thiết như thế, nghe như
tận thế sắp kéo đến nơi rồi.
– Lục Bảo! – Tôi mở cửa đi vào phòng.Người đang ngồi trên giường đó hình như vừa mới tỉnh lại sau cơn ác mộng. Gương
mặt hốt hoảng và nước mắt đầm đìa. Tôi lao vào vòng tay của Lục Bảo, ôm
chặt lấy anh để vỗ về trấn an.
– Anh xin em đừng khóc và đừng nhìn anh với anh mắt đau khổ
đó. Anh có thể làm bất điều gì cho em, chỉ xin đừng đổ thêm giọt lệ nào
nữa thôi. Hãy cho anh thời gian, anh sẽ nghĩ cách. Anh sẽ khiến em không phải chịu thêm bất hạnh nào nữa đâu.Quả nhiên là vừa mới
tỉnh dậy, Lục Bảo ăn nói thật lung tung và lộn xộn. Cơ thể thì run lẩy
bẩy còn nước mắt lại chan hoà. Bây giờ là ai đang khóc còn ai đang dỗ
đây.
– Không sao đâu anh, mọi chuyện đã qua hết rồi. Đừng sợ nhé, em sẽ luôn bên anh không bao giờ thay đổi. Em xin thề, chẳng có thứ gì
có thể chia cắt chúng ta được đâu.Tôi yêu thương vỗ về anh
như một đứa trẻ. Đứa trẻ yếu đuối, mong manh và đầy vết thương trong tâm hồn. Tôi biết tuy thời gian đã qua lâu nhưng tâm hồn anh vẫn còn đau
đớn vì những tổn thương trong quá khứ. Tôi biết tại sao anh căm ghét,
hay nói chính xác là sợ hãi tất cả mọi người phụ nữ. Đó là do mẹ Lục Bảo đã ám ảnh anh quá nhiều. Anh sợ hãi mẹ mình và nhận ra hình ảnh bà ấy
trong tất cả những người phụ nữ. Và đó chính là lý do Lục Bảo đang tránh xa tôi. Anh ta đã nhìn tôi như một người phụ nữ. Không chỉ còn là một
người bạn thời thơ ấu, bây giờ tôi đã là người phụ nữ của đời anh.