Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 27: Tôi là Triệu Phú


Đọc truyện Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ – Chương 27: Tôi là Triệu Phú

Tôi là Triệu Phú, một thương nhân thành đạt trong thành phố này. Tôi xuất
thân cũng chỉ là một tên bốc vác ở bến cảng, lăn lộn nhiều năm nên được
anh em chiếu cố gọi một tiếng Triệu gia. Chính thức gia nhập Xích Long
cũng chỉ vì muốn bến cảng có được một cái trật tự, đi theo phe mạnh nhất thì anh em cũng sẽ được yên ổn làm ăn.

Khi có tiền và có quyền, tôi bắt đầu mơ về một cái việc lương thiện.
Suốt ngày chen chúc giành giật, đánh nhau vì địa bàn … cuộc sống đó
thật vô cùng chán nản. Vì thế tôi quyết lấy vợ, thành lập một công ty
sạch sẽ để làm ăn. Nhưng một khi đã gia nhập Xích Long, sao có thể đơn
giản rút chân ra được. Chẳng bao lâu sau Triệu Thị của tôi đã trở thành
nơi rửa tiền của xã đoàn. Vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ cũng không còn ép tôi làm chuyện này chuyện nọ nữa. Cuộc sống trôi qua bình lặng.

Vợ của tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, tiểu thư con nhà gia giáo, lễ
nghĩa. Lớn lên từ hang cùng ngõ hẻm, lăn lộn chốn phong trần, vì thế cái khí chất cao quý tao nhã đó khiến tôi bị cuốn hút. Nhưng cô ta chỉ là
một ả đàn bà đáng chết, căm thù tôi đến xương tuỷ chỉ vì tôi đã bỏ tiền
trả nợ cho gia đình cô ta. Cuộc sống gia đình không vui vẻ, tôi chỉ còn
biết cách tìm vui bên ngoài.

Tình nhân bên ngoài của tôi nhiều không kể xiết, nhưng cũng chưa từng có người nào vì tôi mà khai hoa. Thật không ngờ chuyện vui khi kéo đến thì lại thành đôi. Vợ tôi và Lung Linh cùng đồng thời mang bầu. Dòng máu
của họ Triệu cuối cùng cũng có người nối dõi. Nhưng chẳng bao lâu sau, ả tình nhân kia lại dám bỏ trốn. Tôi liền phát lệnh truy nã khắp nơi. Chỉ cần con không cần mẹ, tôi không thể để giọt máu của mình lưu lạc bên
ngoài được.

Mùa xuân năm đó Lục Bảo chào đời, là một đứa bé trai khoẻ mạnh xinh xắn. Tiếng khóc vang vọng trong bệnh viện cho thấy tương lai của nó nhất
định vĩ đại, oanh liệt. Từ lúc chào đời đến lớn, Lục Bảo cũng chưa từng
được uống một giọt sữa mẹ. Cô ta căm thù tôi nên cũng cự tuyệt đứa nhỏ,
nhất quyết không chịu đụng vào. Tôi điên lên muốn đánh cho cô ta một
lần, thế nhưng cũng chỉ vì tiếng khóc của con trai mà tôi đành bỏ qua.

Lục Bảo lớn lên trong sự yêu thương vô hạn của người cha này. Tôi là một đứa mồ côi với tuổi thơ cơ cực, chính vì thế tôi muốn bù đắp hết lên
người con trai. Nó nhất định phải sống cuộc sống hạnh phúc nhất, vui vẻ

nhất.

Năm Lục bảo mười hai tuổi thì một vụ lùm xùm khác diễn ra. Ả vợ đê tiện
cuả tôi dám ngoại tình với kẻ khác. Mặt mũi của Triệu gia này còn biết
để ở đâu. Tôi chưa kịp giết thì ả đã khôn ngoan tự sát. Nhưng đáng hận
nhất là ả lại dám tự tử trước mặt Lục Bảo, khiến thằng bé bị hoảng loạn, và mất tinh thần hết một thời gian dài. Nó tự nhốt trong phòng và không muốn nói chuyện với bất kỳ ai nữa.

Tôi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để mời hết các danh y, bác sĩ. Sau
khi nghe hết lời khuyên can, tôi đành phải giao thằng con mình ra cho họ chữa trị mà thôi. Ngày bọn họ xông vào, nó gào khóc, chống đối kịch
liệt. Nhìn nó bị chích thuốc, bị bắt trói mà tôi cũng muốn trào nước mắt theo.

Đưa nó vào viện tâm thần có lẽ chính là sai lầm lớn nhất trong đời tôi.
Chưa đầy bốn tháng nó đã đốt bệnh viện khiến mười một người chết cháy.
Khi nghe cảnh sát báo cáo tôi chỉ biết run rẩy sợ hãi. Giết người đền
mạng chính là việc kinh thiên địa nghiã trên đời. Bằng mọi cách, tôi
phải đưa nó đi lẫn trốn. Từ năm mười bốn đến năm mười lăm tuổi Lục Bảo
đều phải sống xa cách ở nước ngoài.

Sau đó lại có sự kiện trang viên của tôi ở nước ngoài bị trộm ghé thăm.
Khi đội bảo vệ phát hiện, Lục Bảo đã đánh bọn khốn kia đến sống dở chết
dở. Nghe nói luật pháp ở nước ngoài rất kỳ lạ, dù là trộm nhưng đánh
chúng bị thương thì cũng phải ra toà. Chính vì thế, tôi phải ra lệnh
mang Lục Bảo trở về lại Việt Quốc. Sự kiện đám cháy hai năm trước có lẽ
mọi người cũng đã quên rồi.

Tôi mua một ngôi biệt thự mới trên đồi, cách biệt với thành phố ồn ào.
Bọn cận vệ đi theo báo cáo rằng Lục Bảo vẫn không thích ở gần người
khác. Nó thích yên lặng nên tôi để nó sống thật yên lặng đúng với ý của
mình. Dù nó không tình nguyện, nhưng khi tôi nhớ cũng có thể đến gặp.
Người cha này cũng chỉ mong có một ngày con trai chịu nói chuyện với

mình.

Năm nay, cuối cùng nó đã chịu mở miệng gọi một tiếng cha. Tôi vui sướng
đến nước mắt cũng trào ra. Niềm xúc động mãnh liệt không khác gì ngày
Lục Bảo chào đời. Cha con chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, từ
tâm sự chuyện cũ đến bàn bạc chuyện tương lai. Tôi mừng vui khi con nó
đã trưởng thành thật sự, biết chia sẽ gánh nặng công việc với người cha
già này.

Đối với Lục Bảo, tôi chưa từng từ chối bất cứ thứ gì hết. Nó muốn quyền
lục, muốn địa vị? Tôi đều có thể cho. Chờ đến ngày này, tôi dù chết cũng đã có thể nhắm mắt.

^_^

Bang chủ Xích Long không biết tại sao lại phát lệnh triệu tập. Trước giờ Phi Long luôn thay mặt tôi xử lý mọi việc trong bang rõ ràng rành mạch, cả bốn người kia cũng chưa từng phàn nàn gì. Tuy trong lòng vẫn còn
nhiều dự cảm bất an lo lắng, tôi vẫn không thể chống lại lịch triệu tập
của bang chủ.

Địa điểm gặp mặt chính là khách sạn Đại Vinh Quang, một phần sản nghiệp
của Xích Long đứng tên tôi quản lý. Gần một trăm tên cận vệ đứng gác
vòng trong. Ở ngoài đường, đám du côn nhãi nhép cũng bắt đầu nhốn nháo.
Tôi ưỡn ngực, ngẩn cao đầu bước vào nơi long đàm hổ huyệt. Dù sao cũng
là tứ đương gia, tôi vẫn phải giữ hình tượng uy nghiêm của mình.

Bên trong phòng họp, năm người kia đã có mặt đầy đủ. Không khí cực kỳ ngưng trọng.

– Lão tứ à, ngồi đi. – Đỗ Tử lên tiếng.Y là do
Cửu Long cất lên là bang chủ. Không ai biết rõ thân phận của người này.

Khi y nổi danh trên gian hồ đã là Tiếu Diện Tử Thần, vừa giết người vừa
cười cợt.

– Lão đại, không biết lần này có việc gì mà gọi đến gấp vậy? – Tôi vừa cười vừa ngồi xuống bàn. Đã nhiều năm làm việc trong thương trường, tôi biết đây là cách giao tiếp
tốt nhất. Không phải cứ đao to búa lớn, mặt mày hung dữ như xã hội đen
là được. Trong làm ăn, nụ cười cũng có thể giết người. Vì vậy, bây giờ
rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao Đỗ Tử được làm bang chủ. Bởi vì y biết
cười.

– Nghe nói thời gian gần đây bên cậu đang vất vả mở rộng địa bàn, uy thế đang càng lúc càng lớn mạnh. A ngũ hết lời tâng bốc, vì vậy tôi cũng muốn gọi cậu tới biểu dương một phen. – Đỗ Tử cũng cười. Hoàn
toàn có vẻ hài lòng rõ rệt.

– Dạ, đại ca quá lời. Em đây cũng chỉ hết lòng vì bang hội thôi!Tuy cười nhẹ đáp trả nhưng trên đầu tôi trộm đổ mồ hôi. Không biết Lục Bảo
đã làm gì trong Xích Long, nhưng tôi nghĩ nó chỉ là tuổi trẻ ham chơi
một chút. Mỗi tuần Phi Long báo cáo về, cũng chỉ là vài việc đơn giản,
đụng độ lẻ tẻ. Nhìn thấy Lục Bảo hằng ngày thần sắc tươi sáng, tinh thần phấn chấn nên tôi cũng vô cùng hài lòng. Muốn trò chuyện thì nó sẽ trả
lời, nhưng nếu nói tới chuyện công việc nó liền trở mặt. Tôi biết, hiện
nay nó vẫn không thích người ta can thiệp vào cá nhân mình quá. Nhưng
hàng tuần Phi Long vẫn …

– Cậu có biết hiện nay, số đàn em bên cậu đã bao nhiêu người rồi không? – Đỗ Tử châm xì ga lên phì phèo hút.

– Một trăm hai. – Tôi rành rẽ trả lời. Báo cáo tháng này tôi cũng chỉ vừa mới đọc.

– Sai, là một ngàn hai. – Đỗ Tử đột nhiên đập mạnh bàn. – Chưa kể những
ban phái nhỏ đã bị thuần phục. Nói, rốt cuộc cậu có ý đồ gì?

– Dạ, em nào dám. – Tôi thầm run rẩy. Một ngàn hai là quân
số đông hơn tất cả các đương gia khác trong bang cộng lại rồi. ‘Công cao chấn chủ’, trước giờ kết quả không được tốt. Tôi bèn tìm giọng để cứu
vãn tình hình.

– Tất cả đều vì lợi ích chung trong bang mà thôi. Chẳng phải mỗi tháng đều phải chia đều lợi tức cho các đường sao?

– Đúng vậy ha? – Đỗ Tử cười ngọt ngào. – Lợi ích chia đều thì công việc cũng phải chia đều. Vậy mới công bằng.Ý này thật rõ ràng, bang chủ đang muốn tước bớt quyền của tôi.


– Lão đại nói đúng. Sau này em vẫn nên để cho anh em san sẽ gánh nặng. Khu bến cảng mỗi tháng thu không dưới vạn đồng, khu chợ Kiều Cần đông cửa hàng của chúng ta nhất; xin nhường lại cho người khác làm.Tôi đã nhượng đi hai chỗ doanh thu lớn nhất, và lực lượng mạnh nhất của
mình. Mong của đi thay người, từ từ có thể rút chân ra khỏi hắc đạo.

– Không được.Đột nhiên cửa phòng họp bật mở, cả một đám người ngang nhiên đi vào.

– To gan, mấy thằng nhóc hỗn xược, chỗ các trưởng bối đang
nói chuyện mà bọn mày dám xông vào! – Liệt Dũng tức giận nhảy dựng lên.

– Lục Bảo! – Tôi lắp bắp trong miệng. Thằng con tôi sao có thể xuất hiện ở đây. Phi Long vẫn thường nói nó chưa đến mười giờ sẽ
không ra khỏi giường ngủ mà. Chuyện trong bang nó cũng đâu thèm quan
tâm, chỉ mỗi lần có đánh nhau thì đi đến xem một chút. Tại sao nó lại
biết cuộc triệu tập của các đường chủ này, tại sao lại dám xông vào làm
loạn. Ở nhà nó có thể làm trời làm đất cũng được, nhưng đây là thiên hạ
của Đỗ Tử, đôi cánh của tôi cũng không thể che chở cho nó trước Tiếu
Diện Tử Thần.

– Nhóc con, mày là ai? – Đỗ Tử cười rộ thật kinh dị.

– Dạ thưa bang chủ, đây là cậu chủ Triệu Lục Bảo của chúng tôi. – Phi Long lễ phép trả lời.

– Ồ là con của lão Triệu. – Đỗ Tử nhướng mày. – Quả là ‘trường giang
sóng sau xô sóng trước’. Lão Triệu đứng trước mặt ta cũng chưa từng bày
ra được bộ dáng hùng hổ đến vậy. Nhóc con, cậu đến đây muốn gì?Lục Bảo đột nhiên cười lớn. Đã vài năm nay tôi cũng chưa từng thấy nó cười như vậy. Nó cầm súng giơ lên.

– Chỗ của ông!Sau đó trong phòng vang lên một
tiếng đoàng chát chúa. Tôi kinh hoàng nhìn con trai mình ra tay không
chút rụt rè. Tiếng súng vang lên càng lúc càng nhiều, hai bên chiến đấu
thành một đoàn hỗn loạn. Tôi ngay lập tức ngồi xuống chui vào gầm bàn,
vừa run sợ vừa lo.

“Con ơi là con!” Từ bao giờ Lục bảo đã biến thành kẻ hung hiểm như thế
này. Bang chủ Xích Long đã bị nó bắn hạ, e rằng từ lúc này đã không có
ngày yên thân được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.