Đọc truyện Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ – Chương 14: Đâm đầu vào chỗ chết
Tác phẩm ngày hôm đó tôi chọn là một vở diễn vô cùng khó; đòi hỏi kỹ thuật
cao và diễn biến nội tâm rất sâu sắc. Quả thật là đã dốc hết vốn liến ra để đánh một trận cuối cùng.
“… Tài sắc đã vang lừng trong nước
Bướm ong còn xao xác ngoài hiên
Tai nghe nhưng mắt chưa nhìn
Bệnh Tề Tuyên đã nổi lên đùng đùng
Hoa xuân nọ còn phong nộn nhị
Nguyệt thu kia chưa hé hàn quang
Hồng Lâu còn khóa then sương
Thâm khuê còn rấm mùi hương khuynh thành …”(Trích ‘Cung oán ngâm khúc’ – Nguyễn Gia Thiều)
Cả không gian im bặt chỉ còn một mình tôi cất giọng. Tiếng đàn, tiếng
tiêu cùng xen lẫn hoà vang. Đám vũ cơ xung quanh xoay người tung ra
những dãi lụa. Đứng ở vị trí trung tâm là tôi với vai diễn lớn nhất từ
trước đến nay. Mọi thứ đều trôi tuột ra đằng xa, trời đất này, thế giới
này chỉ còn lại mình tôi. Và vì thế tôi hát.
“… Làng cung kiếm rắp ranh bắn sẻ
Khách công hầu ngấp nghé mong sao
Vườn xuân bướm hãy còn rào
Thấy hoa mà chẳng lối vào tìm hương
Gan chẳng đá khôn đường khá chuyển
Mặt phàm kia dễ đến Thiên Thai
Hương trời sá động trần ai
Dẫu vàng nghìn lạng dễ cười một khi
Ngẫm nhân sự cớ gì ra thế
Sợi xích thằng chi để vướng chân
Vắt tay nằm nghĩ cơ trần
Nước dương muốn rẩy nguội dần lửa duyên …”(Trích ‘Cung oán ngâm khúc’ – Nguyễn Gia Thiều)
Nỗi lòng người cung nữ nơi lầu son gác tía. Cũng từng là hoa là trăng
xinh đẹp tự do. Dù có đẹp cũng không ngoài bốn chữ ‘hồng nhan bạc phận’. Thân phận người phụ nữ xưa nay có mấy ai vượt qua số phận. Có bao nhiêu người tố nữ không phải trở thành một linh hồn cô độc chết mòn trong oán than. Tôi rơi nước mắt, như nhìn thấy trước mặt mình cảnh cây lá xác
xơ, cảnh căn phòng vắng lặng, cảnh cô đơn quạnh chiếc chốn thâm cung. Vở diễn này khiến tôi trượt xa khỏi thời đại, du nhập vào một giấc mộng
bất hạnh, đau khổ triền miên.
“… Khóc vì nỗi thiết tha sự thế
Ai bày trò bãi bể nương dâu
Trắng răng đến thuở bạc đầu
Tử sinh kinh cụ làm nau mấy lần
Cuộc thành bại hầu cằn mái tóc
Lớp cùng thông như đúc buồng gan
Bệnh trần đòi đoạn tâm toan
Lửa cơ đốt ruột dao hàn cắt da
Gót danh lợi bùn pha sắc xám
Mặt phong trần nắng rám mùi dâu
Nghĩ thân phù thế mà đau
Bọt trong bể khổ bèo đầu bến mê
Mùi tục vị lưỡi tê tân khổ
Ðường thế đồ gót rỗ kỳ khu
Sóng cồn cửa bể nhấp nhô
Chiếc thuyền bào ảnh lô xô mặt ghềnh
Trẻ tạo hóa đành hanh quá ngán
Chết đuối người trên cạn mà chơi
Lò cừ nung nấu sự đời
Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương …”(Trích ‘Cung oán ngâm khúc’ – Nguyễn Gia Thiều)
Những nhạc nhi bắt đầu cất tiếng hát dìu dặt oán than. Sự xúc động trong tâm trạng vở diễn khiến giọng tôi như khàn đi tắc nghẽn. Ánh sáng đèn
dường như càng lúc càng rực rỡ hơn. Tôi đau đớn, gục xuống và ngất đi.
Sau này tôi mới biết, tình trạng của mình gọi là nhập vai quá mức, đau
buồn đến độ không thể tự thoát ra được.
^_^
Tôi tỉnh lại trong căn phòng xa hoa sang trọng, trên tay còn có cắm ống
dẫn truyền nước. Ai đã từng bị truyền nước một lần mới biết, lúc này đây tôi cần gấp gấp đi vệ sinh. Nhưng vấn đề là tôi chẳng biết mình đang ở
đâu. Tôi rứt cây kim to dùng đang cắm trên tay mình ra, nhấn băng dán
dính xuống để ngăn máu chảy. Việc tiếp theo là vén váy áo chạy ra ngoài
tìm nhà vệ sinh.
Toà biệt thự rộng lớn vô cùng nhưng không có lấy một người để hỏi đường. Phòng ốc thì nhiều nhưng không phải cái nào cũng mở ra được. Những cái
mở ra được thì lại không phải nhà vệ sinh. Tôi thầm kêu rên không biết
tên khốn nào thiết kế ra căn nhà này, đi vã cả mồ hôi vẫn chưa tìm ra
chỗ để giải quyết.
Trong không gian vắng lặng như tờ tôi lại nghe được tiếng âm thanh tao
nhã của vĩ cầm. “Có người!” tôi mừng đến rơi lệ, bèn ba chân bốn cẳng
chạy lên cầu thang. Đi theo tiếng nhạc tôi đến một khoảng hành lang rộng lớn. Chỉ duy nhất có một căn phòng chỗ đó thôi.
– Làm ơn, xin nhờ một chút! – Tôi gỗ cửa một cách gấp gáp.Tiếng đàn ngay lập tức đứt ngang. Nhưng đã muộn rồi, tôi nhận ra giai điệu
lần trước mình nghe trong vườn hoa. Trong căn phòng này chắc chắn là
Triệu Lục Bảo chứ chẳng sai.
– Thiếu gia đại nhân, làm ơn mở cửa đi. Là thuộc hạ Lục Bình đây! – Bụng tôi sắp vỡ ra mất rồi, gọi theo kiểu đó chắc Triệu thiếu
gia sẽ nhớ ra tôi chứ.Quả nhiên cánh cửa ngay lập tức bật mở, một đôi mắt hung hăn nhìn chăm chằm vào tôi.
– Thiếu gia đại nhân làm ơn cứu với.Tôi tông
cửa đi thẳng vào phòng, mặc kệ ai là thiếu gia, ai là đại nhân. Trong
mỗi căn phòng ngủ nhà này đều có một nhà vệ sinh kiêm phòng tắm, chẳng
khó khăn gì tôi có thể tìm được cái chỗ cứu mạng kia. Lao vào trong,
đóng sập cửa lại, và hạnh phúc ngâm một bài thơ. Tôi thề, không có gì
thoã mãn được hơn lúc này.
Sau khi giải quyết tôi rửa sạch tay, vui vẻ hát bài chú ếch con, xém tí nữa là vừa đi vừa nhảy bước ra ngoài.
Dáng người cao gầy kia đứng giữa phòng như tượng, mắt không ngừng chằm
chằm nhìn tôi. Phải rồi, bạn học cũ đột nhiên xuất hiện trước cửa, vào
cướp nhà vệ sinh của mình thì làm sao không ngạc nhiên cho được. Tính ra thì lần trước trong phòng sách, chúng tôi chỉ lướt nhìn nhau có một
cái, làm sao cậu ta có thể nhận ra được. Hôm nay tôi lại trang điểm, ăn
mặc lạ lùng như vầy, đến tôi còn không nhận ra mình nữa là.
– Thiếu gia đại nhân, lâu rồi không gặp. – Tôi mỉm cười xu nịnh như một thuộc hạ trung thành.
– Cô là Triệu Lục Bình? – Đôi mắt nheo nheo như muốn đâm thủng người trước mặt.
– Dạ vâng, là thuộc hạ đây!
– Quay về rồi hả, làm ta đợi thật là lâu!Triệu Lục Bảo đột
nhiên như rũ bỏ cả một gói hàng nặng trên vai. Cậu ta lảo đảo đi đến cái trường kỷ ngồi xuống, sau đó ngoắc ngoắc tay. Con mèo nhỏ Lục Bình ngay lập tức ngoan ngoãn xun xoe chạy tới. Thiếu gia chỉ chỗ ngồi xuống, tôi ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh thiếu gia.
Đầu tiên Lục Bảo nghẹo đầu lên vai tôi, rồi sau đó cậu ta im lặng ngủ.
Cái gì đây, có phải tôi đang đi lộn ngược về quá khứ không. Quay về cái
ngày học môn toán, tiết thứ ba; thiếu gia ngủ gục trên lớp học. Tôi là
thuộc hạ không dám lên tiếng thì đã đành, cả thầy giáo và bạn học cũng
không ai dám nhắc nhở. Hại tôi bị cái thân béo ú đó đè bẹp đến cả tiếng
đồng hồ không nhúc nhích nỗi. Thật là nỗi khổ của kẻ bị bắt nạt mà.
– Thiếu gia đại nhân! – Tôi khe khẽ gọi. Không
biết cậu ta có ý định gì, nhưng tôi đâu còn là tôi của ngày xưa nữa. Bây giờ tôi đâu có đi học, cũng đâu phải thuộc hạ của cậu ta. Đúng là cha
cậu ta bỏ tiền mướn tôi về, nhưng … Thôi, nói tóm lại là tôi chẳng có
nhiệm vụ gì ở đây hầu hạ cậu ta ngủ cả. Tôi đẩy người kia ra rồi đứng
lên đi ra khỏi cửa.
Một cái bình hoa bay vỡ nát ngay trước mặt tôi. Phía đằng sau, Lục Bảo đã nhấc lên cái ghế đẩu chuẩn bị ném tới.
– Dám bỏ chạy nữa hả? – Cậu ta như gầm lên thành từng tiếng.Sao tôi lại không bỏ chạy chứ, cái ghế đó mà ném trúng thì bể đầu là chắc
cú. Tôi lao mình về phía cánh cửa, đúng lúc cái ghế đáp xuống chỗ tôi
vưà mới đứng. Tôi hãi hùng khi nhận ra cánh cửa phòng đã bị khoá. Cái
gối đập tới, suýt tí nữa là tôi sợ đến rụng tim. Hình như là cậu ta vớ
được cái gì thì liền ném cái đó. May mà bình bông và ghế đẩu không
trúng, đến lượt cái gối thì mới ném trúng. Tôi chạy quanh phòng, vừa
nhảy vừa né những ám khí bay vùn vụt tới chỗ mình.
– Cậu điên hả? Sao lại lấy đồ ném tôi? Lại còn khoá cửa nữa, muốn gì đây? – Tôi hét vang đầy phẫn nộ.Chiếc đàn vĩ cầm mắc tiền bay vèo ra cửa sổ. Trước đó còn thành công đập vỡ cửa kính, gây ra tiếng loảng xoảng kinh hoàng.
– Mau trở lại đây! – Lục Bảo hét lên.
– Còn lâu. – Tôi hung hăn trả lời.Thế là cậu ta bắt đầu
rượt, còn tôi chạy. Rất may là căn phòng này khá lớn, ngoài bộ sô pha,
bàn làm việc còn có một cái giường, đủ không gian để chúng tôi chơi trò
rượt bắt. Thật hoài niệm lúc còn đi học quá, thiếu gia béo ú chưa bao
giờ bắt được tôi.
Thời thế bây giờ đổi khác rồi, Lục Bảo rất nhanh nhẹn còn tôi cứ vấp lên vấp xuống. Lúc tôi nhảy qua chiếc giường, bị cậu ta nắm đuôi áo kéo
lại. Tôi té ngã trên giường, nhưng không chịu thua mà đạp cho cậu ta một cú vào bụng. Lục Bảo hơi khựng lại một chút vì đau. Tôi ngay lập tức
thừa cơ nhảy xuống giường chạy vòng qua bàn làm việc.
Lần này mới tính là nổi điên thật sự. Tôi nhìn thấy hai cặp mắt của cậu
ta long lên sòng sọc, hàm răng nhe ra như con chó dại, cơ mặt bạnh ra
còn tóc tai thì đựng đứng lên … Ặc, có lẽ tôi miêu tả hơi quá, nhưng
thật sự trong tình huống nguy hiểm đó, nhận định sai cũng không có gì
đáng trách phạt. Tôi thầm than đợt này không ổn rồi, nếu bị bắt được
chắc chắn không toàn mạng.
Không biết cậu ta điên cái gì, nhưng tôi phải mau chóng tìm nơi trốn mới được. Chỉ còn một nơi duy nhất an toàn trong cái phòng này thôi. Nhà vệ sinh.
Cậu ta đã đuổi đến cái bàn làm việc, hai chúng tôi bắt đầu giằng co chạy xung quanh cái bàn. Sau hai vòng chạy, Lục Bảo nhảy thẳng lên bàn còn
tôi thì bỏ trốn trong lúc cất tiếng la thảm thiết. Sự việc lặp lại tương tự với chiếc ghế sô pha. Cậu ta sang trái thì tôi sang trái, cậu ta
vòng bên phải thì tôi cũng trốn sang phải. Đột nhiên tôi chụp lấp cái
gối ném về phía Lục Bảo. Theo bản năng, cậu ta né tránh, còn tôi thì
phóng vọt vào nhà vệ sinh.
Tôi gần như đã đóng sầm cánh cửa lại, kẹp lên những ngón tay của kẻ đuổi theo. Cậu ta la lên đau đớn và rút tay về. Tới lúc đó tôi mới có thể
thành công đóng cửa lại. Tôi khoá trái và trượt xuống sàn nhà thở hỗn
hễn. Trận rượt đuổi kinh hoàng đã chấm dứt, bây giờ chỉ việc chờ người
đến cứu thôi.
Thấy tôi biến mất, Bejamin chắn chắc sẽ tới cứu. Lúc nãy Lục bảo cũng đã ném vỡ cửa sổ nên sẽ có người phát hiện ra thôi. Bên ngoài câu ta vẫn
không ngừng gào thét và la hét. Cũng đúng thôi, cái sập cửa lúc nãy cũng thật là quá mạnh, chắc chắn là tay cậu ta đang đau vô cùng.
Lát sau, tôi nghe có tiếng người gọi bên ngoài. Là giọng của Triệu gia
và Bejamin, tôi được cứu rồi. Thấy quân cứu viện đã tới, tôi lấy lại
tinh thần đứng lên la hét.
– Bejamin, em ở trong này.Và toàn bộ không gian chỉ còn lại thiết la hét và đập cửa. Dù sao Bejamin cũng là khách quý
của Triệu gia, Lục Bảo chắc cũng sẽ nể mặt mà thả tôi ra. Nhưng có lẽ
tôi mừng hơi sớm. Từ những khe cửa, khói bắt đầu tràn vào. Tôi kinh hãi
nhận ra bên ngoài cửa phòng vệ sinh đã bắt đầu bốc cháy. Không lẽ cậu ta điên tới mức này, dám nhóm lửa đốt luôn phòng của mình. Khói bắt đầu
lan vào nhanh khiến tôi ho sặc sụa. Ở thêm một chút nữa tôi sẽ trở thành món thịt xông khói ngay. Bắt đắc dĩ, tôi đành mở cửa lao ra ngoài.