Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 2: Chiến bại, vi nô
Ba tháng trước
“…Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.…”
(*Dịch thơ:
Phương Bắc có giai nhân
Duy mình nàng tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu
Ngoảnh đầu nghiêng nước ngả.)
Tiếng hát miên man trong đêm, dường như là tiếng chim vàng anh hót.
Mỗi khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua lỗ nhỏ trên mái nhà tù, lại có tiếng hát bắt đầu phiêu lãng truyền đến.
Tiếng hát như tiếng mưa miên man rả rích không ngớt, trong khi khắp mọi nơi đều tỏa ra mùi hôi thối cùng ủ rũ.
Nơi này là….
Uyên vương phủ.
Chính là vương phủ của Mặc Uyên – tam đệ của đương kim Thánh Thượng.
Ngày ấy khi nàng đến đây, nàng hoàn toàn không tài nào có thể nhìn rõ được toàn cảnh của vương phủ này. Nàng chỉ nhớ rõ tường viện cao lớn, những song cửa sổ gờ lên chạm trổ hoa văn, vườn cây cối rộng mênh mông, tẩm điện uy nghiêm, dường như giống người đàn ông đã bắt các nàng lại, đều bất khả xâm phạm.
Lạc Cơ Nhi thử giật giật, nhưng lại phát hiện cả người đau nhức không có khí lực.
“……………….”
Một tiếng ưm nhỏ phát ra từ trong miệng, thanh âm quẩn quanh trong mờ mịt u ám có chút khiêu gợi lòng người.
Trong nhà tù tanh tưởi, tràn ngập âm u ẩm ướt.
Nàng khẽ động đậy, khiến cho người bên cạnh cũng vội vội vàng vàng tỉnh lại.
« Công chúa, cô tỉnh lại rồi ư? »
Giọng nói này có phần hơi âm thầm tang thương, là của một trong những nữ hầu của nàng.
Tia sáng ngoài cửa sổ chiếu tới, Lạc Cơ Nhi có thể nhìn thấy trên gương mặt dơ bẩn bị đóng dấu chữ « nô » của người nữ hầu này lộ ra vẻ vui mừng, trong giọng nói kinh hô có chút run rẩy, dường như là bởi trông mong đã lâu.
Nàng nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, ánh mắt mệt mỏi yếu ớt rơi vào cái chữ trên đó.
Chữ « nô » kia khéo léo rõ ràng ngụ trên thái dương, như vẫn còn lộ ra máu, dữ tợn kinh khủng.
Mỗi lần nàng nhìn thấy, trái tim, lại đau nhức một lần.
——- Đó là ấn ký mà sau khi chiến bại bị bắt, tam vương gia Mặc Uyên của Lạc quốc sai người đóng dấu hơ nóng lên các nàng ấy.
Lạc quốc.
Tam vương gia Mặc Uyên.
Nàng chỉ từng nhìn thấy hắn một lần, liền giữ nỗi hận chôn thật sâu trong đáy lòng.
Người đàn ông kia có dung mạo quyến rũ mị hoặc khuynh thế, khóe miệng mang theo nét cười tà mị, các cử chỉ hành động đều vượt quá thần khí người phàm trần. Nàng từng gặp qua đàn bà bên cạnh hắn, người nào cũng tựa như giống rắn nước, uốn éo trong lồng ngực to lớn của hắn.
Ngày hôm đó, hắn chính là đang ôm một người con gái hương diễm bóng bẩy, khí chất như lan, mà nói:
“Tù binh của Uyên vương phủ ta, dầu sao cũng nên có chút ấn ký mới được…”
Nàng nghe thấy người con gái bên cạnh hắn khẽ rên rỉ cầu xin tha thứ, ngón tay tà mị của hắn vẫn không ngừng chơi đùa người con gái bên dưới.
Ngày hôm đó, khắp vương phủ đều là những tiếng kêu thảm thiết!
Năm trăm người nữ nô cùng đi theo nàng, hết thảy đều bị kiềm chế giữ chặt hai tay, kêu thảm khi bị ấn dấu hơ nóng chữ “nô” sỉ nhục lên mặt.
Nàng tức giận đến mức khuôn mặt tuyệt mỹ yếu đuối phát run lên, trên mặt tức khắc tràn ngập mối oán hận, cắn lấy môi dưới, hướng về phía người đàn ông kia mà nghẹn ngào quát lên: “Ta cảnh cáo ngươi! Hôm nay ngươi làm nhục trăm người nữ nô của ta, ngày mai ta sẽ lấy ngàn mạng người của Uyên vương phủ ngươi hoàn trả lại.”
Trên khuôn mặt yếu đuối của nàng hiện lên vẻ kiên quyết cứng cỏi, quả thực khiến đầu lông mày tuấn lãng của hắn khẽ nhíu lại,
Sau một khắc, hắn lại mỉm cười tà mị.
“A……”
“Ba!” Một tiếng roi quất ác liệt vang lên, nàng kêu lên đau đớn, trên lưng chiếc áo tù nhân rách ra, tấm lưng mịn màng mềm mại trắng trợn lộ ra lõa lồ.
Một đường vết roi nóng bỏng rát đau đớn.
Nàng là công chúa Đằng An quốc ! Từ nhỏ là đứa trẻ được nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, sao có thể chịu được bị roi quật như vậy !
Nàng cắn bờ môi, tưởng ngừng đau, nhưng lại vẫn sinh đau đến chảy nước mắt!
Dám bất kính với Uyên Vương — Phạt roi? Là nhẹ!!
Nàng bị nghiêm phạt trước mặt tất cả cung nô. Chiếc roi ác liệt quất xuống thân thể mảnh mai của nàng không thể khiến nàng bật tiếng kêu khóc. Mãi đến khi cả người đầy vết roi đỏ bừng, nàng run rẩy ôm vai, áo quần rách rưới.
Trước khi ngất đi, nàng thấy được người đàn ông kia chậm rãi đến gần trước mặt nàng.
Nụ cười tà mị đến cực điểm, rốt cục hắn nâng khuôn mặt với đôi mắt run rẩy rưng rưng lệ của nàng lên!
“Thật đây là công chúa Lạc Cơ, tiểu nữ nhi tối sủng ái của An Vương sao?” Tay hắn nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt nóng rực nhìn theo thân hình co quắp hai chân lại của nàng. “Can đảm lắm!”
“Ba ngày sau ở rừng săn bắn, bản vương rất mong chờ biểu hiện của ngươi.”
Một câu nói khẽ phiêu vờn bên tai nàng, hắn cười tà mị không chút lưu tình, rồi phất tay áo đi khỏi.
Ba ngày sau.
Rừng săn bắn.
Nàng còn chưa hiểu ý tứ của hắn, đau nhức toàn thân đã ùn ùn kéo đến.
Bóng tối trước mắt, ngất đi.
———
“Phù Nhã tỷ tỷ, muội đã ngủ bao lâu rồi?” Nàng thử mở miệng nói, mới phát hiện ra giọng nói êm dịu động lòng người đã trở nên khàn khàn.
“Bẩm công chúa, đã ba ngày rồi.”
Ba ngày.
Lạc Cơ Nhi chịu đựng đau đớn toàn thân, rốt cục nhớ lại câu nói cuối cùng của Mặc Uyên hôm trước.
Tất tất tốt tốt… tiếng động càng ngày càng vang to, các nữ nô chung quanh đều nhao nhao tỉnh dậy.
Tia nắng sáng sớm chiếu đến trên thái dương bọn họ, nhìn thấy chữ “nô” kia, ngực nàng không nén nổi mà trở nên đau đớn.
Từng làn sóng kéo đến khiến nàng không thể chịu đựng nổi.
Viền mắt đỏ au, Lạc Cơ Nhi dịu dàng lên tiếng: “Ta khiến các người chịu khổ rồi.”
“Công chúa không nên nói như vậy….” Phù Nhã thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi — Làm sao mà có thể trách được nàng?! Nàng là con gái nhỏ nhất của An vương, mới chỉ có 14 tuổi. Các nàng dù có hồ đồ thế nào, cũng sẽ không đi trách cứ một cô gái nhu nhược 14 tuổi vì không bảo vệ tốt các nàng!
“Phù Nhã tỷ tỷ, rừng săn bắn là cái gì vậy?” Lạc Cơ biết giọng nói của mình khàn khàn, môi khô nẻ, vô thức nhỏ giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kéo tay áo của nàng ta.
Nghe thấy câu hỏi của nàng, cơ thể Phù Nhã chấn động dữ dội!
Trong ánh mắt các nữ nô xung quanh cũng đều lộ ra biểu hiện sợ hãi.
Lạc Cơ mơ hồ đã nhận ra được sự bất thường, đôi mắt trong suốt yếu ớt giương lên: “Phù Nhã tỷ tỷ.”
“Công chủ… chúng ta…”
“Rầm!” —- có một tiếng nổ.
Cửa lao bị một chân đá văng không chút lưu tình. Ánh sáng thình lình chiếu vào trong nhà lao, khiến người bên trong phải than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Tiếng bước chân nặng trịch càng ngày càng tới gần, rốt cuộc dừng lại ngay trước mặt bọn họ.
“Mau lên, đem tất cả đi ra ngoài!”
Giọng nói đến từ địa ngục âm phủ chợt vang lên!