Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 147: Mang thai ba tháng


Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 147: Mang thai ba tháng

“Hoàng thượng, thuốc…” Một tiểu cung nữ trên tay
đang cẩn thận mang một bát thuốc  đến, rồi dè dặt khẽ gọi.

Mặc  Húc quay đầu, nhìn  thấy một chén nước
màu nâu, vươn tay: “Mang đến đây cho trẫm.”

 Hắn hơi nhíu mày, đem bát thuốc ngậm vào miệng,
rồi cúi người  hôn miệng của nàng , đầu lưỡi khiêu khích khai mở hàm răng
nàng, dịu dàng  đưa nước thuốc  đi vào, từng chút từng chút một, một
vị cay đắng nồng nặc lan tỏa khắp khoang miệng nàng.

“Khụ Khụ …”Tiếng ho đau đớn từ tận sâu trong lồng ngực
truyền đến, cả cơ thể nhỏ bé yếu đuối run lên, phập phồng, nàng khổ sở gập người
lại.

Mặc Húc trong lòng vui vẻ, ánh mắt thâm sâu giãn ra,
dừng lại ngắm nhìn hàng mi cong thanh tú của nàng, hắn lại tiếp tục hôn thật
sâu, ngăn lại cơn ho của  nàng, rồi thuận thế  đưa dòng nước thuốc
càng đi sâu vào trong

“Cơ Nhi, nuốt xuống đi…” âm thanh nỉ non, dụ dỗ, hắn
say mê nhấm nháp đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng, nụ hôn đưa nước 
thuốc dần dần chảy xuống, bất chấp nàng bởi vì ho mà từ khóe miệng sặc ra 
nước,  hắn lại càng hôn tới, mang theo bao nhiêu sủng ái, yêu thương nâng
niu nàng như một trân bảo quý giá nhất.

Tiểu cung nữ bên cạnh sửng sốt, giật mình đứng chết
trân tại chỗ không biết làm gì, lại nhớ tới cảnh người kia vừa mới giận dữ cho
loạn đao đâm chết Dung phi, thì cả người liền run lẩy bẩy! ! Đế vương vừa rồi
còn khát máu điên cuồng giờ đã trở thành một nam nhân cực đỉnh ôn nhu bậc nhất
thiên hạ.

“Hoàng thượng…” Thái y theo lệnh đem thuốc bôi giao
cho cung nữ, trán cau lại, đứng dậy khe khẽ kêu.

Cho đến khi nhìn thấy nàng không còn khó chịu, Mặc 
Húc mới khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, cất giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Thái y do dự hồi lâu, rồi mở miệng nói: “Hoàng thượng,
thuốc này thoa ngoài da, hàng ngày vẫn uống thuốc như cũ, đều là cống phẩm của

các tiểu quốc, chất lượng thượng hạng, vết thương sẽ nhanh chóng sẽ bình phục,
nhưng thần nghĩ, vẫn  là cần cho Lạc phi nương nương một toa thuốc dưỡng
thai, lúc này mới dám đảm bảo hài tử trong bụng được an toàn, bằng không thì…..

“Ngươi nói cái gì?”thân thể  hắn cứng đờ, đột
ngột cắt ngang lời thái y.

Thái y giật mình, trong nháy mắt lạnh cả người, 
trong lúc đó, ánh mắt  Đế vương dần trở nên âm u, dường như đang cố kiềm
chế một cơn sóng gió sắp nổi lên, làm ai nấy kinh hồn bạt vía! “Thần, thần là
nói … nương nương cơ thể yếu, nếu như là không điều trị chỉ sợ là long tử của
hoàng thượng khó giữ lại ..”

“Ngươi nói lại một lần nữa cho trẫm!” Bất ngờ truyền
ra tiếng gầm giận dữ từ trong phòng, khiến cho tiểu cung nữ đang  bưng
chén thuốc cũng phát run, đánh rơi làm chén thuốc vỡ tan trên mặt đất

“Hoàng thượng tha mạng…” Tiểu cung nữ lập tức quỳ gối 
trên mặt đất, sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Hai tay tuyệt vọng bám lấy hai cánh tay như hai gọng
kiềm đang siết chặt cổ hắn, như thể muốn vặn gãy!

Thái y đã thảng thốt đến phát không ra tiếng, trên
trán thấm ra mồ hôi, thanh âm già cỗi khó khăn nói! “Thần… Không dám lừa bịp
hoàng thương!”

Hai tay Mặc  Húc  liền run lên, hai 
mắt hắn đỏ ngầu tơ máu mang theo ánh nhìn phẫn nộ không cách nào kiềm giữ, hắn
bất giác lại nhớ đến hình ảnh lúc nàng vừa vào cung, dù trên vai bị đâm đến trọng
thương nhưng nàng quyết liều mạng không cho thái y bắt mạch. Lẽ nào nàng trước
khi vào cung đã hoài thai, chỉ là vẫn luôn che giấu không cho hắn biết sao?!

“Nàng hoài thai đã bao lâu? Ngươi phát hiện ra điều
đó khi nào?” Cố gắng đè nén ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy trong ngực, Mặc Húc
trầm giọng hỏi

“Hoàng thượng, nương nương đã có thai 3 tháng, dù
bên ngoài nhìn không thấy rõ, nhưng trong bụng thai nhi giờ đã thành hình thành

dáng, nếu có chút nào không chú ý sẽ…..”

“Cút !”Một tiếng hét giận dữ rống lên, tay áo rộng
quét ngang bàn, tất cả đồ vật  rơi xuống, đổ vỡ loảng xoảng!

 Trong âm thanh đổ vỡ điên cuồng, đám cung nữ sợ
hãi quỳ xuống đất hành lễ rồi vội vã lui hết ra ngoài.

Nhất thời lúc đó, chỉ còn một đống hỗn độn dưới đất,
bầu không khí bỗng trở nên yên lặng đến nghẹt thở!

Thân thể bé nhỏ trên giường bất an cựa người, đôi
môi tái nhợt không còn chút máu, khắp người đau đớn như bị xé rách làm nàng
không thể an giấc, nàng cố thu hết sức mở mắt ra, trong giấc mơ vẫn bàng hoàng
nghe thấy những tiếng kêu sợ hãi, những tiếng chém giết, còn phảng phất nhìn thấy
thiếu niên kia máu chảy đầy người, giấc mơ kinh hoàng làm cho nàng khiếp sợ,
không kiềm được rên lên một tiếng…

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bỗng đâu một hơi thở nóng
rực vây lấy nàng.

Mặc Húc cúi xuống , đem cơ thể yếu đuối vô lực dưới
thân mà bao phủ lấy, ánh mắt hắn không chút e dè mà xem xét toàn thân của nàng

Một chiếc cằm xinh xắn, đôi xương quai xanh đẹp đẽ,
cùng vòng eo mảnh khảnh…

Ánh mắt nóng rực dừng lại nơi bụng dưới của nàng,
bàn tay hắn vươn tới, cảm thụ cơ thể mềm mại đến tột cùng, dường như có thể cảm
nhận được nơi đó có một sinh mệnh đang hình thành, đang tồn tại, điều đó làm hắn
căm hận thấu xương đến mức hơi thở cũng trở nên hỗn loạn! !

Chỉ là hắn biết, nếu như hiện tại loại bỏ hài tử của
nàng, có lẽ nàng sẽ…

“Nàng là của trẫm…” Hắn nhẹ nhàng cúi người, áp sát
vào khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thànhđang nằm kia, Mặc Húc gắt gao giữ

chặt gáy nàng, nghiến răng nỉ non, rồi hung hăn chiếm hữu đôi môi nàng!!

Lửa nóng từ lưỡi thật sâu lan đến cổ họng của nàng,
hắn gần như điên cuồng mà cướp đoạt hương thơm ngọt từ nàng, cho dù bao nhiêu
cũng không đủ .

Nụ hôn ngang ngược trêu đùa như muốn ép buộc người
đang nằm dưới

  thân phải bật
ra tiếng rên rỉ, hơi thở trở nên gấp rút, dữ dội, nhưng rồi tốc độ của hắn cũng
dần chậm lại, mơn trớn triền miên trên khuôn mặt nàng, từng chút muốn đem nàng
nuốt vào trong bụng, dùng đầu lưỡi trêu đùa ép nàng tỉnh lại…

Màn đêm đen đặc nặng nề như dài ra, dài ra mãi…

Càng đi về phía Bắc , cây cỏ càng lúc càng khô kiệt,
sương lạnh từ trời

  rơi xuống mỗi
lúc một dày.

Đêm nay ở Khải Lăng thành lao xao rất nhiều tiếng động
lớn nhỏ, tiếng rên rỉ yếu ớt trong thành cũng bắt đầu lan ra, càng ngày càng
nhiều người Hồ Duệ tiến vào thành, trên đường đi, xung đột giữa dân thường cùng
binh sĩ cứ phát sinh, trong lòng người người hoảng sợ hoang mang, một khi quân
Hồ Duệ đã tiến được vào thành lúc đó tất cả bách tính trong thành sẽ chìm trong
thảm cảnh, một trận gió tanh mưa máu biết bao giờ ngừng.

Vùng ngoại ô hoang vắng, đồi núi nhấp nhô, văng vẳng
từ xa xa vọng lại một tiếng vó ngựa

“Quân đội Hồ Duệ đóng quân cách nơi này mười dặm, bọn
chúng đang hạ trại nghỉ ngơi và chăm sóc vết thương, hiện giờ không có manh động.”
Phong Dực vỗ về con ngựa dưới thân, trầm giọng nói “Thủ lĩnh bọn chúng chính là
Hồ Duệ tướng quân Ưng Trảm, Vương gia mấy năm trước đã cùng hắn giao đấu, hẳn
là sẽ có ấn tượng !”

Trên một con ngựa khác, một nam tử mặc cẩm bào thêu
rồng, trán đang nhíu lại, dáng dấp tà mị thanh nhã, ngón tay thon dài chậm rãi
kéo ghìm cương ngựa, dừng lại nơi vùng ngoại ô thanh vắng này, phóng tầm mắt
bao quát địa hình đồi núi xung quanh, rất lâu sau hắn mới nhàn nhạt mở miệng
nói: “Khải Lăng thành dễ thủ khó công, chính vì vậy mà bọn chúng mới không có
manh động.”

Phong Dực trầm ngâm nhìn thân ảnh tuấn dật trước mắt,
không biết nói gì chỉ có thể im lặng, ánh mắt thoáng hiện một nỗi xót xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.