Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 139: Nguy hiểm tới gần
Bên trong tẩm cung sáng ánh đèn.
Chiếc khăn đỏ tươi nổi lên trên mặt nước, những tơ đỏ
nhè nhẹ trôi bồng bềnh nhìn mà phát hoảng.
Một thân hình mềm mại trắng như tuyết nằm lọt hẳn
trên giường, bị đế vương kia ép chặt vào trong ngực, cẩm bào bị xé rách, lộ ra
màu trắng của xương bả vai, nhìn sơ cũng có thể thấy vết máu có phần dễ sợ kia
trên mặt vết thương, nàng đau nhức đến run rẩy, thân thể bị ép chặt trong ngực,
chỉ sợ nàng khẽ cử động sẽ làm vết thương thêm sâu.
“Ngoan, không nên cử động…” Một tay ôm trọn cả người
nàng, Mặc Húc cúi người, khẽ hôn lên những sợi tóc thấm ướt mồ hôi của nàng.
Hắn như mê luyến dáng vẻ đang thụ thương của nàng, yếu
đuối mỏng manh dường như không chịu nổi, không thể động đậy chỉ có thể cuộn
mình trong lòng hắn, cũng không còn hơi sức mà phản kháng hắn, thậm chí là….hận
hắn.
Lạc Cơ Nhi hớp một ngụm không khí, cảm giác nóng rực
bên dưới bàn tay, nàng khó khăn cúi đầu xem xét, chỉ thấy bên dưới cánh tay trắng
như tuyết quần áo đã bị cởi bỏ, lộ một mảng lớn da thịt nõn nà bị bóc trần trước
mắt hắn, nàng vô thức mà dãy dụa “Không được….”
Thấy sườn mặt nàng, Mặc Húc không chút nghĩ ngợi cúi
người phủ lên môi dưới nàng, nhẹ nhàng cắn.
Một tiếng buồn bực từ môi tràn ra, Lạc Cơ Nhi lòng
nóng như lửa đốt, muốn chạy trốn khỏi mùi hươngnam tính xa lạ này, nhưng đột
nhiên cảm giác vết thương lại đau xót.
“Ô…” Âm thanh run rẩy bị hắn nuốt vào trong miệng, cả
người Lạc Cơ Nhi căng cứng, là có người thoa thuốc lên miệng vết thương kín lại,
hắn căn bản là phân tán sự chú ý của nàng, cũng không nghĩ là mùi vị của nàng lại
thơm ngọt đến như vậy, hắn suýt nữa không nhịn được, đem nàng ấn mạnh vào trong
lòng ngực, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong, mãi đến khi dây dưa với chiếc lưỡi mềm
mại bên trong miệng nàng mới thôi!
“Hoàng thượng…” thái y chần chờ mở miệng, “vết
thương đã băng bó được rồi, thần phải giúp vị cô nương này bắt mạch, kê thuốc
dưỡng thương, sẽ nhanh chóng bình phục hơn”
Trong mắt pha lẫn sự hỗn tạp, Mặc Húc buôn đôi môi
nàng ra, nhìn thoáng qua vết thương được băng bó không hề thấm máu ra kia, khàn
giọng nói: “Được.”
Dần dần trong đầu đã đỡ đau nhức, trong lòng
cũng tràn tràn đầy xấu hổ và giận giữ, Cơ Nhi lạnh lùng mà đối diện sự nhu tình
của hắn, nhưng khi thái y đặt lên cổ tay nàng, trong nháy mắt toàn thân chấn động!
Giống như bị ong đốt nhanh chóng rút tay về!
“Đừng!” Vị thái y giật mình, Lạc Cơ Nhi run rẩy lắc
đầu “Không cần, ta không sao, không cần bắt mạch…”
Nàng biết rõ sự biến đổi của cơ thể mình, những vị
thái y này là người trong cung đã lâu, nhất định là người của hắn, chuyện nàng
có thai sẽ không thể giấu diếm được…
“Vậy…” thái y chần chờ, có phần khó xử nhìn qua vị đế
vương kia.
Mày cau lại, Mặc Húc ôm chặt nữ nhân vào lòng, khẽ
hôn lên cần cổ trắng như tuyết của nàng, kiềm chế sự kích thích muốn có nàng,
khẽ nói “Ngoan một chút, như vậy mới có lợi cho cơ thể nàng…”
Sự xâm phạm của hắn, sự kiềm chế, sự dịu dàng ôn nhu
của hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng nguy hiểm, từng bước một đến gần nàng!
Nhìn thấy tay thái y vươn tới, nước mắt Lạc Cơ Nhi
nhanh chóng chảy nước mắt, chịu đựng đau nhức trên vai, muốn giấu tay ra sau,
không ngừng dãy dụa trong lòng vị đế vương, nhưng bỗng chốc hắn liền kêu lên một
tiếng đau đớn, cánh tay hắn phút chốc trở nên cứng đờ, khàn giọng kêu lên: “Cơ
Nhi….”
Nàng vừa động đậy bất an, cánh tay nhỏ bé đụng phải
vật gì đó không nên đụng vào…
Lửa nóng ở bụng dưới nhanh
chóng bùng lên, dục vọng ẩn nhẫn của hắn đã ngấm vào tận xương tủy, mỗi phần thần
trí của hắn đền đang gào lên hiện giờ muốn nàng!
“Tất cả lui xuống…” Mặc Húc trầm giọng ra lệnh.
Thái y trong triều dường như đã nhận ra, giương mắt
nhìn nữ tử trong lòng hắn, cuối cùng đè sự hồ nghi trong lòng xuống, lui khỏi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bóng dáng hạ nhân trong
tẩm cung đều biến mất, lưu lại trong không khí nhàn nhạt hương dược.
Nhìn thái y ra cửa, cuối cùng trái tim đang đập loạn
của Lạc Cơ Nhi cũng thả lỏng, mắt ngấn lệ cũng dần dần lạnh đi. Nhưng chỉ trong
chốc lát, đột nhiên nàng phát hiện trên long sàng to như vậy chỉ còn lại có vị
đế vương nguy hiểm kia, hắn thoáng ồ ồ thở dốc, nặng nề mà áp tới…
Sợ hãi chưa kịp kêu lên, vành tai trắng trẻo xinh xắn
của nàng đã bị miệng lưỡi nóng rực hung hăng ngậm lấy, ra sức mút!
Bàn tay to lớn nhanh chóng vuốt ve lên than thể lả
lướt xinh đẹp của nàng, hận không thể đem nàng nhập vào trong thân thể của
mình, Mặc Húc đã hoàn toàn không thể khống chế được! “Vật nhỏ….nàng thật sự làm
trẫm sắp rồ lên rồi…đêm nay nàng phải là của trẫm!”
Kịch liệt cuốn lấy cơ thể nàng, nghe thấy một tiếng
đau đớn của nàng, Mặc Húc nhíu mày lại, kiềm chế dục vọng của bản thân, kề sát
cánh môi đỏ thắm của nàng “Không nên phản kháng, trẫm không muốn làm nàng đau…”
Nói xong, hắn hung hăng ngậm lấy môi nàng, dùng sức
cậy mở hàm răng nàng, gần như điên cuồng truy đuổi đầu lưỡi của nàng!
“Đừng…” âm thanh phản kháng phát ra trong miệng liền
bị nuốt vào, Lạc Cơ Nhi toàn thân run rẩy, bờ vai đau như da thịt bị xé rách,
đôi mắt trong veo rưng rưng lệ, sự ủy khuất trong lòng càng bùng cháy, nàng bất
giác nhơ tới sự ôn nhu của nam tử kia, mũi càng thêm chua xót.
Buông môi nàng ra, Mặc Húc cúi người gần xé cổ áo
còn lại của nàng, môi hôn lên da thịt nõn nà, bàn tay to lớn không chút ôn nhu
phủ lên da thịt mềm mại của nàng, cảm giác mịn màng khiến hắn đau đớn kêu lên một
tiếng, dục vọng tăng vọt!
“Không được!” Lạc Cơ Nhi hét lên một tiếng, cặp mắt
nóng hổi bỗng chốc rơi lệ, “Không nên đụng ta…hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi
đâu!”
Lời kêu lên đột ngột khiến Mặc Húc dừng động tác, ồ ồ
thở dốc, không thể bình ổn, hắn chăm chú nhìn nàng, gắt gao chế trụ gáy của
nàng, trên mặt tràn đầy sát khí lạnh lùng nói : “Nàng đang nói tới ai? Mặc Uyên
sao?”
Nhìn đôi mắt trong veo của nàng ngấn lệ, trong lòng
hắn đau xót, vẫn tàn nhẫn cười lạnh lùng: “Cần trẫm nhắc nhở nàng không? Hiện
giờ, hắn là tội nhân của Lạc Anh quốc! Đợi ngày trẫm bắt được hắn, nhất định để
nàng tận mắt nhìn thấy chính tay trẫm đâm chết nam nhân kia như thế nào!”
“Bộp!” Một tiếng giòn vang, đau đớn chấn động lòng
bàn tay…
Là một cái tát…
Thịnh nộ cùng dục vọng cao ngút trời cùng lúc hòa
vào nhau, trong lòng rừng rực đại hỏa, Mặc Húc nhìn về phía khuôn mặt nàng, đã
bị ép đến cực điểm!
“Câm miệng!” tiếng khóc nức nở bật ra khỏi miệng,
đôi môi Lạc Cơ Nhi run rẩy, trong cặp mắt tràn đầy nỗi hận khắc cốt ghi xương!
“Khốn nạn…ngươi không xứng để nhắc đến hắn!”