Túy Trường Sinh

Chương 141


Đọc truyện Túy Trường Sinh – Chương 141

Trong kinh thành ai ai cũng biết, Lạc Trình hữu tướng quân là hán tử vô cùng chính trực, nghiêm khắc với bản thân đồng thời nghiêm luật với mọi người.

Xuất thân của ông không phải từ danh môn, bằng sự gan dạ sáng suốt và năng lực của bản thân, tung hoành khắp chiến trường hơn ba ngàn năm, lập được vô số công trạng, lưu lại muôn vạn truyền kỳ, mà Lạc hữu tướng chỉ cưới một vợ.

Kết hôn hơn bảy trăm năm, Lạc hữu tướng cuối cùng đã có con nối dòng.

Ông ôm con trưởng đang không ngừng oe oe khóc, đứng bên hồ trong ngày thu lá rơi tán loạn, đặt tên “Tự Thanh”.

Lạc phu nhân hết sức vừa ý, khen: “Trần tục tự thanh, tên hay.” (Thanh là trong sạch, hoặc thanh liêm)

Được phu nhân khen ngợi, Lạc hữu tướng trên mặt tuy không vui mừng, nhưng trong lòng rất đắc ý.

Lại qua hơn năm mươi năm sau, Lạc hữu tướng có con trai thứ hai.

Ông ôm đứa con thứ đang lạnh lùng nhìn trừng trừng, đứng trong hoa viên giữa xuân rực rỡ, đặt tên “Tự Trì”.

Lạc phu nhân rất vui vẻ, khen: “Quân tử tự trì, tên hay.” (Tự Trì là tự giữ, tự kiềm chế)

Con trưởng Lạc Tự Thanh cũng khen: “Nhị đệ trời sinh tính cách lạnh lùng (==|||), tên này rất hợp với đệ ấy, phụ thân đặt rất hay.”


Được phu nhân và con trưởng tán thưởng, Lạc hữu tướng trên mặt vẫn không tỏ ra vui mừng nhưng trong lòng rất rất đắc ý.

Lại qua thêm gần một trăm bảy mươi năm, Lạc hữu tướng có con trai thứ ba.

Ông ôm đứa con trai thứ ba không ngừng cười, đứng giữa nắng gắt ngày hè, đặt tên “Tự Tiết”.

Lạc phu nhân vẫn rất vui, khen: “Tiết chế hữu đạo, tên hay.” (Là tiết chế, hạn chế, điều độ)

Con trưởng Lạc Tự Thanh cũng khen: “Tam đệ phóng khoáng tự do, cần phải luôn nhắc mình tu thân dưỡng tính, phụ thân đặt hay quá.”

Con dâu trưởng Thường Diệc Huyền cũng cười nói: “Luôn mang theo lời dạy, phụ thân đặt hay thật!”

Con thứ Lạc Tự Trì không nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

Được phu nhân cùng bọn tiểu bối tán thưởng, Lạc hữu tướng trên mặt không lộ vui mừng, trong lòng rất rất rất đắc ý.

Lại hơn năm mươi năm nữa, Lạc hữu tướng có con trai thứ tư.

Đứa này khó sinh, làm Lạc phu nhân mất rất nhiều sức. Lạc hữu tướng, Lạc đại công tử, Lạc đại phu nhân, Lạc công tử, Lạc tam công tử đợi chờ sốt ruột hết hai ngày một đêm.

Lạc hữu tướng yêu thương phu nhân, lặng lẽ ôm con thứ tư đang say ngủ trong lòng, đứng giữa đêm đông gió tuyết, đặt tên “Tự Tội”.

Đứa trẻ này khiến mẫu thân chịu khổ như vậy, mỗi ngày đều phải tạ lỗi.

Có điều, hình như chẳng ai muốn như vậy.

Lạc phu nhân tỉnh lại từ trong mê man, nghe phu quân đặt tên con trai như thế, ngất tiếp.

Lạc hữu tướng lo lắng không thôi, lập tức ôm con trai vừa sinh, thúc ngựa không ngừng chạy đến thánh cung cầu phúc.

Trong lúc ông đi, Lạc phu nhân tỉnh lại, gọi ba con trai và con dâu đến, nước mắt như mưa: “Sao phụ thân các con lại lấy cái tên như thế?”

Lạc Tự Thanh mặt mày nghiêm trọng, nói: “Mẫu thân, người đừng lo, chúng con sẽ đến Hộ bộ ghi tên trước khi người trở về. Dù phụ thân có muốn đổi cũng không sửa được.”


Thường Diệc Huyền cũng trấn an: “Chuyện này rất khẩn cấp, mẫu thân, mai chúng ta đến Hộ bộ đi.”

“Phải đặt tên gì cho hay đây?” Lạc Tự Tiết ngừng cười.

Mấy người đều vắt óc suy tư.

Lạc Tự Trì nãy giờ chưa nói: “Con có ý này. Mẫu thân, cứ giao cho con.”

Ngày thứ hai, Lạc nhị công tử đến quan nha chuyên quản lý sổ sách tên gọi của thế tộc trong Hộ bộ, viết xuống “Lạc Tự Tuý”.

Không lâu sau, Lạc hữu tướng về phủ, định đến Hộ bộ báo danh. Lạc nhị công tử ôm lấy tứ đệ, khẽ nói: “Con đã ghi danh rồi, Lạc Tự Tội.”

Lạc hữu tướng hết sức hài lòng, trở về phòng nghỉ ngơi.

Lạc phu nhân, Lạc đại công tử, Lạc đại phu nhân, Lạc tam công tử quá sợ hãi, xúm lại hỏi chuyện, chỉ thấy Lạc nhị công tử chơi đùa cùng đệ đệ, khoan thai cười một cái.

Nhất tiếu thiên hạ tuý. (Cười thiên hạ say) ((==|||||, Khó sáng suốt, chi bằng hồ đồ. Thế nhân đều tỉnh mình ta say. —— đây mới là dụng ý tên gọi của tứ đệ mà Lạc Tự Trì đặt)

Mọi người nhanh chóng hiểu.

Rất lâu sau đó, mãi đến khi tiểu Tự Tuý cùng tam ca học tên của mình, đưa cho phụ thân xem, Lạc hữu tướng mới biết tên con trai đã bị sửa lại. Ông âm thầm hạ quyết tâm, nếu có con nữa, nhất định phải giành chạy tới Hộ bộ trước.

Thời gian không phụ lòng người.


Sau đó vài năm, Lạc hữu tướng vui mừng chào đón một đôi lân nhi. (song sinh nam)

Lạc hữu tướng không nói cho người nhà ông định đặt tên gì cho hai đứa con mới sinh này. Ông dự định sáng sớm sẽ đến Hộ bộ.

Chẳng qua, ông không ngờ được.

Ngay đêm đó, Lạc nhị công tử và Lạc tam công tử dẫn theo tứ đệ, nửa đêm đánh thức chủ quản, ghi tên cho ngũ đệ và lục đệ.

Chủ quản đưa sổ ghi tên cho bọn họ, ba người ở trong quan nha, nhớ lại những danh ngôn thơ từ mình từng học hồi trước.

Lạc nhị công tử và Lạc tam công tử một người mặt lạnh một người cười cười suy nghĩ khổ sở, tiểu Lạc tứ công tử cầm bút, viết lên sổ tên của hai người —— Lạc Tự Tỉnh, Lạc Tự Ngộ.

Biết được quyền đặt tên cho ái tử lần thứ hai bị gạt sang một bên, Lạc hữu tướng rút kinh nghiệm xương máu. Quyết tâm nếu có con nữa, vừa sinh ra y sẽ đến Hộ bộ giành đặt tên mới được!

Nhưng mà ——

Thế sự thường khó lường…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.