Đọc truyện Túy Trường Sinh – Chương 103
Quả nhiên là hiền tài. Lạc Tự Tuý cười rộ lên: “Bệ hạ, không thích ứng chỉ là vấn đề tâm lý, cùng với chuyện trách nhiệm không có liên quan.”
Hậu Khí Diễm thản nhiên: “Ta chưa đăng cơ, muốn tranh thủ nhàn nhã được không.”
“Sử đại nhân, bệ hạ hơi mệt mỏi, vài hôm sẽ bình thường.”
“Sau này làm phiền tứ công tử khuyên giải bệ hạ nhiều hơn.”
Chủ tử với thần tử thật y như đúc. Lạc Tự Tuý cười khổ: “Đây chính là trách nhiệm của các vị đại nhân.”
Sử Khiên cười gật đầu: “Tứ công tử, ta mới nhậm chức Lại bộ thượng thư, còn có nhiều chỗ khó xử và nghi vấn, có thể lãnh giáo kinh nghiệm tứ công tử không?”
“Ta cũng định thỉnh giáo đại nhân vài điều, khi nào đại nhân rảnh cùng đến Tàng Thư lâu?”
“Được. Bệ hạ, ngài nhất định phải đọc chiết tử, thần đã chỉnh lý sơ qua. Xin sớm phê duyệt, có một số việc liên quan đến đại điển đăng cơ, không thể chậm trễ.”
“Ta biết rồi, ngươi lui đi.”
“Vi thần xin cáo lui.”
Dứt lời, quý công tử nho nhã nhanh nhẹn rời đi.
Hậu Khí Diễm bỗng cúi đầu cười.
Nhìn y cười đến kỳ quái, Lạc Tự Tuý nói: “Thế nào? Ngươi thấy y không thích hợp?”
“Không… Rất xứng chức Lại bộ thượng thư.”
“Chuyện này không phải rất tốt sao? Mấy năm nay ngươi chỉ phụ trách phổ biến tân chính, chưa có can thiệp sâu vào triều chính. Nhất thời chính sự đều giao hết cho ngươi, tất nhiên sẽ thấy không quen. Lúc này có một vị như thế bên cạnh phụ tá, còn gì bằng?”
“Hướng ngươi lãnh giáo kinh nghiệm Lại bộ thượng thư… Sao?”
Có ý kéo dài chữ cuối làm gì? Lạc Tự Tuý nheo mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: “Trong lời y còn có ý khác?”
Hậu Khí Diễm cười càng ám muội: “Chậc, rất nhiều ý khác a. Lúc tân chính vừa ban hành, ngươi với hắn đã thảo luận qua cách chỉnh lý lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa) rồi còn gì.”
Lạc Tự Tuý nhớ lại, trả lời: “Có thể y quá mức chính trực, không rành kiểu lá mặt lá rái, nên không thể dùng biện pháp bình thường.”
“Nếu nghĩ như ngươi cũng được.”
“… Cuối cùng ngươi có ý gì?”
“Ngươi cảm thấy y thế nào?” Hậu Khí Diễm không đáp mà hỏi.
Lạc Tự Tuý không cần nghĩ: “Lương sư ích hữu.” (Thầy tốt bạn hiền)
“Thật sao?” Hậu Khí Diễm lại cười.
“Đừng có cười khoa trương nữa.”
“Ngươi nhận xét y như thế, chưa chắc y đã xem ngươi như vậy.”
Dứt lời, hai người nhảy lên mái tường Thịnh cung.
Đường đường là bậc quân vương sau này cùng với Lạc tứ công tử không xem cửa cung ra gì, cứ như vậy mà vào Thịnh cung.
Bên trong Thịnh cung có một hoa viên, dùng bạch ngọc xây thành bể tắm. Bên cạnh bể có điêu khắc mười con ngọc long, nước nóng ở phụ cận được phun ra từ trong miệng chúng. Nước trong bể trắng đục như sữa. (… Mình không chịu được loại nước vầy)
Lạc Tự Tuý dựa vào dục trì, suy nghĩ về lời vừa rồi. Dù đã hiểu nhưng vẫn thấy khó tin. “Diễm, ngươi cho là hắn còn có ý khác với ta?”
“Ngươi sao chậm hiểu vậy, hay do ngươi chưa từng chú ý đến hành động và lời nói của người khác, dù có để ý cũng không nghĩ đến vấn đề kia. Bị người ta để ý năm năm mà không biết, thật không rõ trong đầu ngươi nghĩ cái gì, nhìn cái gì —— toàn bộ đều nghĩ đến tiểu thư đồng có gặp nguy hiểm hay không à.”
“Ngươi có nhìn lầm không vậy?”
“Y trăm phương nghìn kế, tìm cách hỏi ta rất nhiều chuyện. Ví như có hôn phối chưa, có ý trung nhân chưa, sở thích…”
Lạc Tự Tuý giật mình, cảm thấy nguy hiểm rình rập. “Đừng nói ngươi kêu ‘không có’ …” Suy nghĩ kỹ một chút, cái tên ‘bạn thân’ này rất thích xem biểu cảm của hắn, tám chín phần là gây cho hắn thêm phiền phức rồi.
“Ta nói sai sao? Ngươi có ý trung nhân?! Sao ta không biết!” Hậu Khí Diễm cười nói, khoát tay nhìn y gian xảo. “Cho dù xung quanh có trăm người để ý, chắc ngươi cũng không phát giác.”
“Nói đến ‘để ý’, mọi người đều là nam tử, vì sao ta lại bị người ta ‘để ý’?”
“Chậc chậc, ngươi cũng muốn tăm tia ai sao?”
“…”
“Thân là nam tử, yêu thích nữ nhân là thiên tính. Như vậy, ngươi cũng thích nữ nhân? Vậy cùng đi giáo quán thử xem?”
Cớ gì y cứ thích xuyên tạc lời nói của hắn? Trước đây đúng là nhìn không ra, vị này còn có sở thích quái lạ vậy. Lạc Tự Tuý thở dài: “Ta chỉ thấy lạ thôi. Đều là nam tử tại sao lại bị người ta ‘để ý’? Đâu phải tướng mạo kinh thiên động địa gì.”
“Tứ công tử tuấn tú như vậy, còn muốn kinh thiên động địa sao? Tuyệt sắc như tiểu thư đồng mới được à?” Hậu Khí Diễm mím môi, khó nén ý cười.
Tuyệt sắc… Có thể hình dung Vô Cực vậy… Lạc Tự Tuý hơi nhướn mày, đồng thời bật cười: Bất quá, rất hợp.
“Được rồi, ngươi ăn sáng chưa?”
“Do nhìn thấy hoàng bảng, chưa kịp ăn.”
“Người đâu, dâng điểm tâm.”
“Dùng bữa trong dục trì?”
“Không được sao?”
Dùng mấy chữ sống theo ý mình để hình dung người này, rất chuẩn. Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ cười, nhìn lưng Hậu Khí Diễm, trên đó có một ấn ký, không khỏi mở to mắt: “Diễm, trên lưng ngươi có hình vẽ.”
“Dấu ấn của Huyết chú còn lưu lại, không phải ngươi cũng có à?”
“Nhưng của ngươi là màu xanh.” Huyết chú hẳn là màu đỏ. Lạc Tự Tuý đi lại bên cạnh y, cẩn thận quan sát, hình vẽ này như một loại hoa văn. Chim muông màu xanh biếc giương cánh tung bay, rất sống động.
“Loại chim này… Cảm thấy rất quen nhưng không nhớ được đã thấy ở đâu.”
“Ồ?” Hậu Khí Diễm nghiêng người cười, “Xem ra ta có duyên với chim chóc.” (Chết với câu này kakakakaka)
Nói vậy là sao? Lạc Tự Tuý cảm thấy nghi hoặc.
Hậu Khí Diễm trả lời: “Ngày mai ngươi sẽ hiểu.”
Tắm rửa xong, Lạc Tự Tuý đổi một bộ đồ mới. Một thân nguyệt nha trường y, nơi góc áo còn điểm xuyết lá trúc nhạt đậm, thanh nhã cực kỳ. Hậu Khí Diễm một thân phiên vân tử bào, hoa mỹ ung dung.
Hai người đi tới ngự thư phòng.
Bên trong, tiểu hoàng tử Hậu Dự đang ngồi sau án kỷ chất đầy thư quyển. Bốn người cung nữ đứng sau lưng y, thấy bọn họ tới vội vàng hành lễ.
Trong bốn nước chỉ có Khê Dự có chế độ tuyển cung nữ. Có điều, tuyển lâu như vậy chỉ được hai mươi người, phụ trách chăm sóc sinh hoạt của hoàng hậu công chúa. Hiện nay chỉ còn bốn vị tiểu cung nữ này hậu hạ hoàng tử. Không lâu sau cũng sẽ hôn phối các nàng cho thế tộc. Dù sao để tiểu hoàng tử lớn lên với nữ nhân không phải là điều Hậu Khí Diễm mong muốn.
“Hoàng thúc, tứ công tử.” Trên mặt tiểu hài tử lộ ra nụ cười vui mừng, nhào vào lòng Hậu Khí Diễm.
Lạc Tự Tuý đứng một bên, không khỏi cảm thán mối quan hệ giữa Hậu Khí Diễm và tiểu hoàng tử. Thảo nào hai vị bệ hạ đem con giao cho y nuôi nấng.
“Sao lại chạy đến ngự thư phòng?”
“Hoàng thúc dạo này bận rộn, chỉ có ở đây mới gặp được.”
“Một thời gian nữa, hoàng thúc sẽ dẫn con đi săn bắn có được không?”
“Được!” Hậu Dự sắp được tám tuổi nhìn Lạc Tự Tuý cười nói, “Tứ công tử sau này có thể dạy con đọc sách không? Con có rất nhiều chuyện muốn hỏi người.”
“Thái tử điện hạ, ngày mai ta sẽ đến Đông cung.” Từ lúc vào cung, Lạc Tự Tuý chỉ có hai nơi để đi —— Tàng Thư lâu và Đông cung. Khê Dự đế từng muốn để thái tử chính thức bái hắn làm thầy, nhưng hắn khéo léo từ chối. Vị bệ hạ kia cũng không miễn cưỡng, dứt khoát cho qua. Vì vậy, hắn trở thành bạn chơi đùa của thái tử.
“Thật tốt quá, con đợi người. Hoàng thúc, Dự nhi cáo lui.”
Nhìn bóng tiểu hoàng tử đi xa, Hậu Khí Diễm chỉ vào chồng sách cao ngất: “Đây là những dã sử bại văn lưu hành trên đường phố nửa năm nay, ngươi có thể giết thời gian.”
Thật hiểu hắn mà. Lạc Tự Tuý cười ngồi xuống.
Hai người mạnh ai nấy làm chuyện của mình, không bao lâu đã đến ngọ thiện. Dùng cơm qua loa trong thư phòng, hai người vừa chơi cờ vừa uống trà.
“Lúc này ở Hiến Thần có chuyện gì không?”
“Không ít đại hộ chuyển khỏi Giác Ngâm, ẩn náu ở một số trấn nhỏ. Nghe nói là để tránh bị Nhữ vương và Cảnh vương trưng dụng tài sản. Hàn tộc phú hộ các nơi cũng chuyển đi, rất nhiều nhà giàu ở các quận phủ đều dọn đi. Hàn tộc có thể đi, duy chỉ thế tộc không thể thoát thân. Đại khái có chiều hướng đa số thế tộc chỉ còn hư danh, phổ biến tân chính cũng khó.”
“Nhữ vương và Cảnh vương trưng dụng gia sản thế tộc?”
“Không chỉ tiền bạc, ngay cả ruộng đất cũng trưng dụng. Mặc dù đa số đồng ý, nhưng trong lòng những thế tộc này đã sớm nghi ngờ. Cái này cũng vì quân đội bọn họ quá nhiều, cần nhiều quân lương, cho nên mới làm vậy. Quốc khố do Liễu Thì quốc sư quản lý, không ai có thể trộm gì được, đành bày ra hạ sách này.”
“Vẫn còn trưng quân sao? Không có lương thực, đại quân có ích lợi gì?”
“Bọn họ cấu kết với rất nhiều lương thương (thương nhân lương thực), đang khẩn cấp tích trữ lương thực. Giá lương thực tăng cao, bách tính khổ không kể xiết. Cộng thêm dịch bệnh vùng phía nam hoành hành, rất nhiều nạn dân đều chạy về phía bắc, tạo nên khủng hoảng. Nếu không khống chế nạn dân và lưu dân được, hạ thấp giá lương thực, sau một thời gian nữa, e rằng cả nước sẽ đại loạn.” Lạc Tự Tuý thở dài. Năm năm qua, hắn bị Liễu Thì và Mẫn Diễn nhờ vả, xem xét dân tình Hiến Thần và Hạo Quang. Cái này với ám hành sử cũng không khác lắm, hắn làm khá thuận buồm xuôi gió. Còn có mỗi lần hồi báo đều có Trọng Mộc đồng hành, cũng không lo sẽ gặp phải nguy hiểm. Tân đế Hạo Quang sau khi lên ngôi, bắt đầu khôi phục nguyên khí; Hiến Thần thì càng lúc càng loạn, thiên tai nhân hoạ đủ cả. Nếu không sớm giải quyết chuyện tranh đấu trong hoàng thất, sợ rằng sẽ sụp đổ.
Hậu Khí Diễm cầm một quân cờ, trầm ngâm: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ phải can thiệp thôi.”
“Ừ, thừa dịp còn chưa khai chiến.”
“Tiểu thư đồng thì sao?”
“Y không có hành động gì lớn, nhưng bình dân và hàn tộc đều có xu hướng theo y.”
“Không có hành động gì lớn? Nghe nói dũng tướng của Vân vương điện hạ có thể lấy một địch trăm, dũng mãnh không gì sánh được.”
“Bản lĩnh thao luyện quân đội đều học từ cha ta và đại ca. Bất quá, dùng binh là hạ sách, nếu có thể không chiến mà thắng là hay nhất.”
“Y chắc cũng biết điều này. Thiên phú của tiểu thư đồng hơn người, rất thích hợp làm vua.”
“Mong là vậy.”
“Ngươi phải có lòng tin chứ.”
“Không thể nói trước, chuyện gì cũng có biến hoá.”
“Ngươi dạy tiểu thư đồng như vậy?”
“Ừm.”
“Vậy y nhất định sẽ thắng.”
“Đa tạ bệ hạ cát ngôn.” (cát ngôn = chúc lành)
Hai người nói chuyện phím một lát, Hậu Khí Diễm đột nhiên nói: “Lạc tứ, hôm nay gặp ngươi so với lần đầu hoà nhã hơn rất nhiều.”
“Hoà nhã? Ta không phải vẫn là người hoà nhã sao?” Lạc Tự Tuý hơi ngạc nhiên.
“Khi đó tuy nói hoà nhã, nhưng lúc nào cũng cảnh giác, chẳng tin ai cả. Hoà nhã của ngươi với người khác chỉ như một lớp mặt nạ che giấu nội tâm mâu thuẫn thôi. Bây giờ mới gọi là trong lòng bình thản, gió bão cuồng phong gì cũng không sợ.”
“Ta thay đổi?”
“Không, có thể đây mới chính là ngươi.”
Lạc Tự Tuý đảo mắt, thổi thổi lá trà, uống một ngụm, nhìn xuống bàn cờ: “Ngươi nói đúng.”
“Lúc vừa đến đây, trong lòng chỉ có căm hận, phẫn nộ cùng bi thương. Những tâm tình này hình thành sự lãnh tĩnh, thờ ơ, bất quá chỉ là nhất thời.” Người bị thương chung quy cần nguỵ trang, đem cái tôi của mình giấu sâu tận đáy lòng, để tránh bị tổn thương lần hai. “May mà tình cảm ta nhận được nhiều hơn so với mất đi, bù đắp lại vết thương, cũng đến lúc trở về với chính mình. Giờ nghĩ lại, lúc trước ta không phải là người vô tình, nhưng chứng kiến quá nhiều dối trá và tham lam, nên chỉ thấy bi ai và thù hận, không nhìn thấy sự chân thành của người khác.”
Những người thân thích kia, cũng có vài người thật lòng quan tâm hắn. Nhưng hắn bị thù hận che mắt, không cảm nhận được chân tình.
Đầu tiên là một luật sư mà cha quen biết. Song thân gặp tai nạn qua đời, là y đưa ra chủ ý bắt bảo hiểm bồi thường, cũng muốn giúp hắn giữ gìn di sản của cha mẹ. Biết hắn bị người thân trong nhà ngược đãi, y còn tự mình đến đón hắn trở về nhà, sau đó thường xuyên chiếu cố. Biết hắn mắc bệnh AIDs, vẫn hay khuyên hắn cùng người thân nên ra ngoài dạo chơi nhiều một chút. Nhưng hắn từ chối hết. Hắn sợ thế giới bên ngoài, sợ cả sự giúp đỡ bên ngoài. Đến những nơi công cộng cũng cảm thấy nguy hiểm, hắn không muốn đối mặt nên mới giam lỏng mình trong nhà.
Còn có vài cô bác nhà hàng xóm. Bọn họ được vị luật sư kia nhờ vã, bình thường đều mang thức ăn và đồ dùng đến, còn có mang cho hắn nhiều sách vở. Có lúc hắn còn thấy bên trong có đồ ăn vặt, bánh ga-tô, kẹo… Hắn còn quên nói cảm ơn họ.
Còn có những đứa trẻ len lén trèo vào sân nhà hắn chơi đùa, còn leo lên cây quýt trong sân hái trái cho hắn.
Còn có cô y tá chiếu cố hắn trong bệnh viện, luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Khi đó hắn còn cho là nàng chỉ đang thương hại hắn, mà hắn chẳng cần ai phải thương hại, nên luôn lạnh lùng đáp trả. Hiện tại mới hiểu, cho dù là thương hại, cũng là một loại quan tâm.
Cũng không phải không ai quan tâm hắn, nhưng hắn chỉ biết mỗi oán hận, chỉ biết sự cô độc và vắng lặng, chỉ biết thống khổ và sợ hãi. Cho nên hắn căm hận cuộc đời, cho nên hắn không muốn tin tưởng ai, không muốn tin vào hai chữ mãi mãi… Thậm chí, hắn cũng không tin vào xã hội.
Có điều, nếu không có chấp niệm này, hắn cũng không thể đến đây.
Hạ xuống một quân cờ, Lạc Tự Tuý ngước mắt khẽ cười: “Đột nhiên thấy nhớ đến cha mẹ ta.”
“Ồ? Hai vị ấy là người thế nào? Ta rất tò mò.” Hậu Khí Diễm tuỳ ý đánh một quân, giống như đã chờ mong đề tài này lâu lắm.
Là ai đã nói quá khứ không quan trọng? Lạc Tự Tuý bật cười: “Cha ta là một kiến trúc sư, phụ trách thiết kế phòng ốc, còn vẽ ra cấu trúc nhà cửa. Ở thế giới kia, đó là một nghề có nhiều triển vọng và tiền tài, là một nghề đáng mơ ước. Thanh danh của y cũng rất nổi tiếng, ta rất kính trọng. Cũng từng mơ mộng trở thành một kiến trúc sư như thế, nhưng đối với những đường nét cong cong thẳng thẳng ấy lại không có hứng thú, ngược lại thích hội hoạ hơn. Mẹ ta là giáo viên sử học. Cũng như Thái Học viện của chúng ta. Vì chịu ảnh hưởng từ nàng, nên từ nhỏ ta đã thích đọc sách, nhất là lịch sử. Nàng cũng thường dạy ta làm sao để hiểu những văn tự tối nghĩa. Đáng tiếc, ta còn chưa học hết, cả cha và mẹ đều qua đời. Bọn họ chỉ để lại cho ta một ngôi nhà, một ít sách, một ít tiền bạc và hồi ức. Cũng có thể, quá hạnh phúc mới dẫn tới bất hạnh thôi.”
“Thì ra là thế. Nhưng… Bây giờ không phải rất vui vẻ sao?”
“Ừm.” Lạc Tự Tuý nhẹ cười, “Khi đó, ta không có năng lực bảo vệ họ, cho nên mới mất đi mọi thứ. Hôm nay, ta đã có khả năng bảo vệ người nhà, nhất định sẽ để họ được an toàn.”
Hậu Khí Diễm lắc đầu, than thở: “Ngươi quả thật cứ như là được sinh ra từ Lạc gia… Bản tính sao lại giống như vậy chứ? Xem ra, việc chọn lựa ngươi vào Lạc gia, các vị thần thật sự đã hiểu rõ ngươi.”
“Nói đến thần… Ta thấy vị kia từng cho rằng ta sẽ là một người lạnh lùng.”
“Đối địch lạnh mạc đối kỷ hữu thiện, không phải sao?” (Với người ngoài lạnh nhạt, với người mình thân thiết)
Còn có loại giải thích này sao? Lạc Tự Tuý cười giục Hậu Khí Diễm đi.
Hậu Khí Diễm đánh xong, lại hỏi: “Ba mươi cuốn sử ký kia là mẫu thân ngươi để lại?”
“Ừm, khi còn bé nàng đã bắt đầu dạy ta đọc những sách này.”
“Đọc những cuốn sách sử này rất hữu ích. Aiii, lúc còn ở Trì Dương, vì sao ngươi không cho ta đọc?”
“Bệ hạ, những cái đó đều là tài liệu để giảng dạy. Mà lúc đó ta là thái phó của thái tử điện hạ chứ không phải của hoàng hậu bệ hạ.”
“… Ờ, ở thế giới của ngươi, người người đều có thể đọc những sách này?”
“Tất nhiên.”
“Ngươi định để cho những học sinh ở Thái Học viện đọc những sách sử này?”
“Thế nào? Có gì không thích hợp?”
“Không thích hợp. Ba mươi cuốn sách đó cũng có chỗ phạm thượng. Mỗi triều đại lập ra đều có thần tử hoặc bình dân phạm thượng, tuy cuối cùng chỉ có một quân vương. Nhưng năm nghìn năm nhiều triều đại thay đổi, xét cho cùng, là vì mỗi người đều tự cho mình có thể làm vương hầu, mới làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo.”
“Ta hiểu ý ngươi.” Quân vương là duy nhất, nếu người người đều muốn làm hoàng đế, thiên hạ tất sẽ đại loạn. “Nhưng, nếu thần quyền đều hợp, dân cũng không phản đối. Hoàng đế Đông Doanh không phải vẫn không thay đổi sao?” (Đông Doanh là Nhật Bản)
“Cái loại này là hữu danh vô thực, làm sao so với hoàng đế? Thần là cao nhất, mà thiên tử chính là con thần. Chỉ có hoàng thất bốn nước mới là con của thần, ngay cả họ của chúng ta đều do thần ban cho, biểu hiện quyền uy chí cao vô thượng.” Hậu Khí Diễm ngừng một chút, nghiêm mặt nói, “Linh lực của chúng ta, chính là chứng cứ rõ ràng nhất.”
“Ta hiểu. Thời này không giống với thời khác, những phản lệ quả thật không thể tuyên dương.” Không hổ là quân vương, lập tức nghĩ đến tư tưởng kiểm soát. Lạc Tự Tuý gật đầu, nhìn lại bàn cờ, mình đã bị ăn đến tơi bời. Xem ra, cho dù có chuyên tu thêm mười năm nữa, hắn cũng không phải đối thủ của Hậu Khí Diễm.