Đọc truyện Túy Tỉnh Mại Thân – Chương 3
Phương nhị thiếu gia mang một thân xui xẻo trở về Phương phủ, vừa vào cửa đã thấy thị đồng của mình ôm một cái vò lớn đi qua trước mặt, liền gọi nó lại.
“Sơ Cửu, ngươi ôm cái gì đó?”
“Nhị gia, ngài đã về rồi!”
Sơ Cửu ôm cái bình chạy nhanh đến trước mặt Phương Kính Tai:
“Nhị gia, ngài không nhớ sao? Năm ngoái ngoài chôn một cái vò đào hoa nhưỡng ở góc sân, vài ngày trước còn dặn dò tiểu nhân đi đào lên, cái này là đem đến trong phòng ngài mà.”
Phương Kính Tai vừa nghe đến “rượu” liền giận không có chỗ phát tiết, mặt sa sầm:
“Ném!”
“A?” Gương mặt Sơ Cửu lộ vẻ không hiểu.
Phương Kính Tai không nhịn được xua tay:
“Ném hay đập đều được, dù thế nào cũng đừng để lão tử thấy nó!”
“Gia, nhưng rượu này ngài tốn không ít thời gian công sức…”
“Ném ném ném! Lão tử từ hôm nay trở đi kiêng rượu!!!”
“A?”
Sơ Cửu tự vả vào miệng một cái, nhìn nhìn bóng lưng chủ tử, không biết sáng sớm hắn bị thế nào mà cơn tức lại lớn đến thế.
Phương Kính Tai vừa đến phòng mình liền chắp tay sau lưng tới tới lui lui, vừa đi trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.
Trong lúc đó ngẩng đầu thoáng nhìn đến cổ kiếm treo trên tường trấn tà, thoáng chốc chạy tới, lấy từ trên tường xuống, ở trên thân kiếm sắc bén lau một cái, Phương Kính Tai giơ cao kiếm hắc hắc cười, cười một hồi, vẻ mặt lại ủ rũ, than thở đem kiếm treo lại trên tường.
Sau đó lại nghĩ tới cái gì, lục tung một trận lấy ra một bọc giấy nhỏ, há miệng lại bắt đầu cười, cười xong lại gục đầu xuống thở dài.
Như thế vài lần, Sơ Cửu nhút nhát chờ bên cạnh, trong lòng nghĩ thầm, nhị gia sẽ không phải là bị quỷ nhập vào người chứ?
Mạng nhỏ quan trọng hơn!
Thế là nó lặng lẽ di chuyển ra cửa, mới vừa chuyển qua hành lang, mắt để sau đầu đụng phải người đứng cạnh đó.
“Sao lại rời đi?”
Sơ Cửu ôm đầu quay người lại:
“Đại, đại thiếu gia.”
Đại thiếu gia Phương gia không thể so với nhị gia lêu lổng, mặc dù lớn hơn nhị gia vài tuổi, nhưng mấy năm nay theo lão gia xử lý gia nghiệp từ lâu đã tôi luyện cả người không giống với tuổi nội liễm ổn thực.
Phương Hiếu Tai bước chân vào cửa, thấy bên trong giống như bị kẻ trộm ghé qua, không khỏi cau mày:
“Kính Tai, ngươi lại làm cái quỷ gì?”
Phương Kính Tai bỗng chốc khó xử, trong lòng phiền muộn không nói nên lời, cũng không thể nói cho đại ca biết mình vì danh tiết của cái nơi nào đó mà phát sầu, bĩu môi:
“Đại ca, ngươi tìm ta có việc hả?”
Phương Hiếu Tai gật đầu:
“Ngày mai ta khởi hành đến Giang Ninh nhận sổ sách, đi một lần liền mấy tháng, trong nhà tuy có cha và Hạ bá xử lý, nhưng ngươi cũng nên bỏ tâm tư quan tâm một chút mới tốt.”
“A~ Ta đã biết.”
Phương Kính Tai buông một câu giòn tan mà nói, trong lòng lại lải nhải, đại ca ngươi tài giỏi vậy, còn muốn ta làm cái gì nữa.
Hoàn hồn, đã không còn thấy bóng dáng Phương Hiếu Tai ngoài cửa.
Đai ca vẫn luôn như vậy, từ khi tiếp nhận phần lớn việc làm ăn, liền ngay cả ngày cũng không thấy bóng dáng, hai huynh đệ đã bao lâu không hảo hảo cùng nhau nói chuyện? Hai tháng? … Sáu tháng?
Ôi, bây giờ không phải vì việc này này mà phiền muộn.
Phương Kính Tai lại ở trong phòng xoay tới xoay lui, do dự nên làm cái gì ngăn cản Phong Nhược Trần.
Giết người phóng hỏa diệt trừ y là không thể nào, một trăm vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ, nếu để cho cha và đại ca biết chắc chắn sẽ lột da hắn hong dưới nắng vài ngày; trên khế ước lại có tên chính tay hắn kí, nghĩ thế nào cũng không xong.
Nếu như có khả năng đem tờ khế ước trộm lại, sau đó vu khống, đến lúc đó họ Phong kia cũng không giám làm gì.
Chủ ý này không tồi…
Thế nhưng, phải làm sao mới có thể lấy lại khế ước vào tay?
Lúc Sơ Cửu đang choáng váng vì chủ tử lúc ẩn lúc hiện, thì chủ nhân của nó không giải thích được hỏi một câu:
“Hiện tại là ngày nào?”
Sơ Cửu suy nghĩ một chút trả lời:
“Nhị gia, qua ba ngày nữa là mười lăm.”
“Ba ngày?”
Phương Kính Tai trợn to mắt không giám tin, ngẩn ra một lúc sau đó giống như con gió liền xông ra ngoài.
“Người ta nói thứ không thể trêu vào nên tránh được thì tránh.”
Phương nhị gia tự mình ra trận liền lấy mấy lời này giải thích.
Lằng nhằng hơn nửa ngày, Phương Hiếu Tai cuối cùng đồng ý cho hắn đi Giang Ninh thu sổ sách, Phương Kính Tai xông lên trước ôm đại ca một cái vô cùng chặt, sau đó lấy mấy món quần áo, ngay cả Sơ Cửu cũng không mang theo liền như vậy bỏ chạy, suốt đêm lên đường.
Phương lão gia tử trong lòng không khỏi sung sướng, con thứ cuối cùng cũng có chút tiền đồ. Chỉ là nếu để lão nhân gia biết con trai thứ vì “nợ bán thân”, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Từ Biện Kinh đến Giang Ninh, Phương Kính Tai chọn con đường nhanh nhất là đường thủy.
Dọc theo đường đi nước từ trên núi chảy xuống tú lệ, phong cảnh kiều diễm.
Hắn có hơi chút đắc ý, lão tử đi dạo Giang Ninh rồi Hoài Ninh, dạo xong Hoài Ninh xuống Phúc Ninh. Đến khi chơi xong một vòng, xem ta đem họ Phong ngươi tức chết!
Nhắc tới Giang Ninh, liền phải nói tới sông Tần Hoài, Phương Kính Tai trong đầu nhớ ra nơi đó trên sông thuyền hoa như rừng, mỹ nữ như mây.
Bản tính Phương Kính Tai tùy ý, tuổi càng lớn hành vi càng phóng đãng, trong nhà việc làm ăn không tới lượt hắn quan tâm, trong lúc rảnh rỗi ngoại trừ gây hại phá rối thì chính là chơi gái bài bạc, giống y lão chuột sa vào hũ gạo.
Từ xưa Kim Lăng đã nhiều giai nhân, có phần trần thế phong lưu, tiên khách thi nhân dừng chân tại đây, quyến luyến sầu khổ.
Phương Kính Tai đi một chút dừng một chút, dừng một chút vui đùa một chút, đến khi tới Giang Ninh thì hắn đã quên vì sao mình đến đây.
Trong tửu lâu khách nhân ra vào tấp nập, khỏa kế chạy tới chạy lui bận tối tăm mặt mũi.
Phương Kính Tai ngồi ở lầu hai, vị trí gần cửa sổ, trong tay giơ cao chung rượu, đang suy nghĩ chờ chốc lát nên đi chơi hồ Huyền Vũ hay là đi hồ Mạc Sầu cho tốt.
Không bằng bao một con thuyền hoa, dọc theo sông Tần Hoài đi xuôi xuống, thanh âm đàn sáo quấn quýt, hương sen dầy lồng ngực, chẳng phải quá sung sướng?
Cửa tửu lâu xuất hiện một người mặc tố bào trường tụ, nho sam vuông vắn, giống như nhau đều nhã nhặn tinh xảo, tiểu nhị nhanh chóng tiếp đón:
“Gia, ngài là nghỉ trọ hay là ở trọ?”
“Nghỉ trọ.”
“Chính là… ngài xem ở đây đều hết chỗ.”
Người nọ ngẩng đầu nhìn lầu trên một cái, sau đó mỉm cười:
“Vị trên lầu kia ta biết, ta với hắn chung một bàn là được rồi.”
“Được. Gia, ngài đi theo ta.”
Phương Kính Tai quyết định muốn gọi tiểu nhị tính tiền, liền thấy một người chậm rãi đi lên lầu.
Sống lưng chợt lạnh, nhịn không được đưa tay cấu bắp đùi mình một cái, đau đến run run, xác định bản thân không phải đang nằm mơ.
“Trong điếm đều chật, không ngại ta và ngươi chung một bàn chứ?”
Còn chưa đợi hắn đáp ứng, người đã trực tiếp đi tới, thoải mái ngồi xuống, rồi quay sang nhìn Phương Kính Tai bộ dạng còn đang sững sờ há mồm vô cùng ngu xuẩn.
Khóe miệng y cong lên một cái, nụ cười như gió xuân.
“Tạm thời có việc muốn đến Giang Ninh, thuận tiện hẹn… chắn chắn phải thay đổi thời gian.”
Người nọ rót cho mình một chén rượu, đưa đến bên miệng, lại ngưng một chút:
“Không nghĩ tới gặp ngươi ở nơi này…”
Nhàn nhạt uống một ngụm, khẽ khen một tiếng rượu ngon.
Toàn bộ quá trình Phương Kính Tai như bị làm phép đứng yên, vẫn không nhúc nhích.
Người nọ buông chén rượu, khóe miệng lộ ra một tia cười khó hiểu:
“Xem ra tại hạ đoán sai nhân phẩm của Phương nhị gia, nhị gia đã hết lòng tuân thủ, cái này có tính hay không là…”
“Dâng, người, tận, cửa?”