Đọc truyện Túy Tỉnh Mại Thân – Chương 16
Phương Kính Tai cũng không phải là chủ trà, cho dù chỉ có lão hoàng đế mới có khả năng uống trà Búp Minh thì hắn cũng không thấy lạ. Chính là hắn cảm thấy hứng thú với phương thức hái mà thôi.
Trong vườn trà xanh biếc, thiếu nữ hướng mặt lên trời, áo vải xanh, trên mặt có bao nhiêu thanh thuần ngây thơ, mắt dịu dàng uyển uyển mỉm cười, môi như cánh hoa ngậm lấy phiến lá non nớt, sương sớm dính vào môi, kiều diễm ướt át… Phương Kính Tai vẫn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng của hắn.
Dọc theo đường đi, hai người ngồi trong xe hầu như không có trao đổi, bởi vì nếu như vừa mở miệng không nói hết hai câu sẽ bùm bùm điện quang lóe lên bốn phía.
“… Tại sao ta thấy mọi người, luôn luôn coi trọng ngươi?”
Phương Kính Tai nhìn ngoài cửa sổ xe, tay chống cằm buồn bực nói.
Vì thực sự buồn chán, liền bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ tới đại ca và cha, nghĩ tới sư phụ dạy bảo hắn chưng cất rượu ở tửu phường, nghĩ đến hoa khôi ở Ỷ Hương Các sống chết không cho hắn chuộc thân, công tử Vô Song tài sắc song tuyệt; nghĩ tới trước khi xuống núi, Tiểu Man im lặng đưa cho Phong Nhược Trần cái gì đó; đi ngang qua một trấn nhỏ giúp đỡ một nữ tử bán mình tang mẹ, kết quả nàng ta quấn lấy Phong Nhược Trần định muốn đi theo y, làm nô tì cũng không có vấn đề…
Suy nghĩ một chút liền buột miệng nói ra, quay đầu lại, Phong Nhược Trần vẫn chuyên tâm vào sổ sách trong tay, thỉnh thoảng ở trên viết cái gì đó. Dường như cảm giác được hắn đang nhìn mình, đối phương ngẩng đầu, cười cười:
“Thế nhưng trong lòng Phong mỗ, chỉ có một người.”
Phương Kính Tai đột nhiên hứng thú, “Oh? Là ai?”
Phong Nhược Trần khép lại sổ sách để qua một bên, trong mắt hiện lên một tia gian xảo:
“Đầu tiên ngươi đem hai đêm nợ trả ta, ta liền nói cho ngươi biết.”
“Ha! Ha! Ha!”
Phương Kính Tai ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, dáng vẻ có chút đắc ý:
“Ngươi là người làm ăn, nên biết nói chuyện không căn cứ chính là không bằng chứng, quần áo của ngươi cùng vật tùy thân tựa hồ còn đang ở trên vách núi…”
“Đúng vậy sao?”
Phong Nhược Trần hỏi lại, con ngươi thản nhiên nhấp nháy nhìn về phía hắn.
Phương Kính Tai bỗng nhiên cảm thấy kinh hoàng, khí lạnh từ lòng bàn chân một đường lủi lên, mà trên đỉnh đầu vốn là trời quang xán lạn trong nháy mắt mây đen ùn ùn giăng đầy tiếng sấm.
“Kỳ thực có lúc, mấy thứ quan trọng không nhất định phải mang theo bên người, mà thứ mang theo cũng không nhất thiết là bản gốc mới được.”
Hướng về phía Phương Kính Tai đang mở mắt trừng trừng, Phong Nhược Trần một bộ dửng dưng như thường, giống như nhìn con chuột dưới móng vuốt, nói hướng ra bên ngoài:
“Như Mặc, thứ ta đưa ngươi giữ đâu?”
Màn xe được vén lên, Như Mặc lại gần đưa một túi gấm.
Ánh mắt Phương Kính Tai nhìn chằm chằm y nhận lấy vật kia, sau đó giống như để cho hắn nhìn thấy rõ ràng nên mở rất chậm.
Lấy tờ giấy bên trong, mở ra, ở trước mặt hắn phất phất.
Trên giấy rõ ràng viết người nào đồng ý lấy thân trả nợ, hạn định ba đêm, kí tên Phương, Kính, Tai!
Người nào đó đem tờ giấy từ trên xuống dưới phất ba lần, rồi từ dưới lên trên phất thêm 3 lần nữa, sau đấy…
Hóa đá!
Phương Kính Tai cảm giác mình thực sự biến thành con chuột bị móng vuốt con mèo kia chà đạp, vô luận trốn thế nào, đối phương ‘bẹp’ cho một cái, lại trở về, mà lần này, chính là ngu si đâm đầu vào móng vuốt của y.
Vốn tưởng rằng đem tờ ‘khế ước bán thân’ vứt bên vách núi, chờ họ Phong kia nhớ ra thì phỏng chừng chẳng biết gió thổi nó đến ngóc ngách nơi nào rồi, hoặc là bị móng ngựa nghiền thành đống đất, kể từ đó, chứng cứ không còn, nợ nần bay, chuyện trong lòng Phương nhị thiếu gia cũng tiêu tán, sau này lại vô tư, lại hớn hở theo Phong Nhược Trần đến Hàng Châu, nhưng mà hiện tại…
Chính là hàng thật giá thật, mà còn nói, trăm phần trăm là ‘dâng hàng đến cửa’!
Sau đó, Phương Kính Tai ngoại trừ hối hận, còn có hình ảnh như thế này…
Một con chuột xám phóng khí theo sau mông một con mèo lớn đi đến một nồi lẩu đang sôi. Sau đó Phong đại mèo cho nó một ánh mắt, Phương tiểu chuột liền cởi lông trên người như cởi quần áo, ‘xẹt’ một tiếng nhảy đến giữa nồi, một bên rắc gia vị một bên cọ mình sạch sẽ…
Tưởng tượng ra kết thúc như vậy sau đó lại tiếp tục hối hận!
Cứ như thế một đường đến Hàng Châu, mà hai đêm còn lại Phong Nhược Trần cũng không nhắc tới. Nhưng càng không nhắc tới, trong lòng Phương Kính Tai càng không yên tâm.
Nếu nói duỗi đầu một đao rụt đầu một đao, dù sao thì cũng phải lần lượt. Nhưng thế này một đao ba lần hạ, không đem người ta hành hạ đến chết cũng đem người ta hù chết.
Phương Kính Tai không biết mình đắc tội gì với Phong Nhược Trần, mà cứ bị y ức hiếp như thế.