Đọc truyện Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp – Chương 4: Thị Trấn
Thời điểm Elena đến nhà Lâm Hoài, Lâm Hoài đang rèn luyện.
Có lẽ là do không gian có thể dưỡng thân, cậu thường xuyên đứng trong không gian, thương thế trên người bây giờ đã lành tương đối rồi, cả vết gãy xương bên tay trái cũng lành lại. Chẳng qua vì che dấu tai mắt người khác nên cậu vẫn ngày ngày đeo thạch cao vào, không thoải mái, hành động bất tiện chỉ là chuyện nhỏ, bị người nhận ra có chuyện khoogn thích hợp mới là chuyện lớn.
Elena là một cô gái khá nóng bỏng, sở hữu một đôi mắt to có thần, dáng người cao gầy, chân dài eo nhỏ, nhưng thân thủ quả thực có chút khủng bố, bởi vì Lâm Hoài từng tận mắt chứng kiến Elena chỉ dùng 3 cú đấm 2 cú đá đã chế phục 1 tên trộm gà, cũng từng cười rồi gạt ngã 1 ông chú già muốn chiếm tiện nghi của cô.
Được cái Elena đối với nhà cậu là tốt thật lòng, thường xuyên cho 1 ít thức ăn, không có việc gì cũng tới hỏi thăm một chút. Nếu không phải nhờ 1 nhà Elena vẫn luôn để ý đến Clyde và Luxi thì Lâm Hoài dám nói hai ông cháu bọn họ đã bị chết đói.
“Sao thấy ta lại chạy, ta doạ người đến vậy hả?” Elena nhéo lỗ tai Lâm Hoài, chất vấn.
Thuần túy là hiểu lầm á, nơi này không có thói quen rèn luyện thân thể nên không thể giải thích rõ, Lâm Hoài cũng không muốn diễn cảnh tú tài gặp nhà binh không thể nói lĩ, “Chị Elena hôm nay dung quang toả sáng, kinh diễm cực kì.”
“Tiểu quỷ.” Elena sẵng giọng, “Gia gia của nhóc đâu, ở phòng bếp?”
“Đang làm cơm chiều.”
“À, hôm nay nhà ta làm ít bánh ngọt, mang qua 1 ít, có muốn ăn hay không?” Elena cười híp mắt đùa cậu.
“Muốn! Muốn cực kì!” Lâm hoài đành phải giả dạng làm trẻ nhỏ háu ăn phối hợp với cô, “Trong vò nước còn có mấy con cá, chị thuận tiện mang về nhé.”
“Ta nói này, 1 thằng nhóc sao lại bắt được nhiều cá to thế hả?” Elena rốt cục đặt câu hỏi rồi, trong song nhiều cá nhỏ, cá lớn cũng có nhưng phần lớn là có người nuôi bán. Nếu không phải không nghe được tin có kẻ trộm cá từ mấy nhà nuôi cá, cô còn tưởng nửa đêm chúng nó tự chạy đến đây mất.
“Vận khí tốt ấy mà.” Lâm Hoài hàm hồ nói, “Được rồi, em còn có 1 lồng tôm, nếu không lúc chị lên trấn trên tiện tay bán cho em.”
“Ta xem nhóc càng ngày càng không đơn giản nhỉ.”
Lâm hoài ha hả cười, “Đó là, em trưởng thành.”
“Nhìn nhóc đắc ý kìa, ngày mai cùng đi, thế nào?” Elena đề nghị, cô có chút ý xấu, dù sao Lâm Hoài trước kia là ở trấn trên bị đánh, không biết trong lòng còn mâu thuẫn gì không, hơn nữa phải đi sớm, nhóc con tham ngủ khẳng định dậy không nổi
“Đi thì đi.” Lâm Hoài biết chút tâm tư này của cô, không nói gì. Huống chi cậu cũng muốn làm một ít chuyện riêng, mua chút ít hạt giống và cây nhỏ trở về, thử trồng trong không gian xem có thể hay không sinh ra biến hóa. mấy lần trước thường thường để Elena giúp cậu bán chút ít cá tôm, trong nhà dùng rồi còn thừa 1 ít, tuy không nhiều lắm nhưng chọn loại rẻ, sắp chết thì cũng không đáng bao nhiêu tiền đâu.
Clyde thấy có Elena đi theo hắn, do dự 1 chút rồi cũng đồng ý, “Tự chăm sóc bản thân, đừng có đi loăng quăng.”
Lâm Hoài hết chỗ nói rồi, cậu có ngu như vậy đâu? Chẳng qua ông cũng chỉ là lo lắng cho mình, “Con biết rồi, không thành vấn đề, khẳng định sẽ trở về nguyên đai nguyên kiện.”
Thị trấn Sona của bọn họ là 1 trấn nhỏ, phòng ở cũ nát, ngã tư đường nhỏ hẹp, thời điểm cả trấn còn đang ngái ngủ khu chợ đã rất náo nhiệt.
Lâm Hoài khỏi nhớ đến bộ dáng thôn trấn trước đây của hắn, thật là có chút hoài niệm nha. Cậu trước đây là lớn lên ở nông thôn, cha mẹ vì kiếm ăn mà làm công bên ngoài quanh năm suốt tháng không về, cũng may gia cảnh của bọn họ coi như là khá giả trong thôn, nhà 2 tầng, cậu được học hành tốt hơn cũng có chút tiền tiêu vặt. Ông nội cậu là 1 nông dân, thân thể bà nội vẫn không được tốt cho nên cậu vẫn cùng ông nội đến chợ bán rau dưa trái cây nhưng chỉ đi trong ngày.
Elena là 1 cao thủ mặc cả, có lẽ do cô có bộ dáng xinh đẹp, người ta rất ít mặc cả với cô nhưng cũng do cô định giá hợp lí. Chẳng qua cô cũng thật cường hãn, mấy kẻ muốn chiếm tiện nghi đều bị mắng cho xối xả, Lâm Hoài đứng 1 bên nhìn mà bật cười, thật sự là động tĩnh giai nghi. Nếu không phải như thế này thì người nhà nàng làm sao yên tâm cho nàng 1 mình đi bán đồ ăn.
Lâm Hoài lấy lí do dừng lại ăn điểm tâm, mang theo chút tiền của mình đi đến quán bán hạt giống.
“Giúp ta lấy 1 ít hạt giống tốt lại đây!” Lâm Hoài đứng trước quầy kêu to.
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thanh âm nhưng nhìn quanh quất không thấy bóng người, mới nhìn lại thấy thân thể nho nhỏ của Luxi, “Con cái nhà ai? Đừng có quấy rối chúng ta buôn bán!”
Lâm Hoài cảm thấy đây là điều đáng ghét nhất khi mình bị thu nhỏ đi, luôn bị người ta xem nhẹ, đứng ra trước mặt người bán hàng, “Ta muốn mua 1 ít hạt giống, bán cho ta 1 ít hạt giống tốt.”
Nhân viên cửa hàng không thèm để ý đến hắn, “Nhóc con, tiền trong nhà đừng có tiêu loạn.”
Lâm Hoài đành phải nói, “Ta chính là mua cho nhà ta dùng mà.” cho nên mau thấy ta hiếu thuận như vậy thì nhanh bán cho ta 1 ít đi!
“Mua cho nhà dùng? Nhà ai hạt giống đều phải tính tốt muà vụ, thời gian. Làm gì có chuyện mua ít hạt giống tốt như nhóc. Nhóc cho ta là bị ngốc ak!” nhân viên cửa hàng không khách khí nói.
Đáng giận! Mua ít hạt giống mà cũng phiền toái như vậy. Lâm Hoài mặc kệ,
“Anh không bán hạt giống cho ta, ta sẽ khóc trong nhà anh cho mà xem, khóc đến khi nào đại nhân nhà anh ra tiếp mới thôi!” nói xong ngừng 1chút, ánh mắt đã đỏ.
Nhân viên cửa hàmg thấy thế chỉ cằn nhằn vài câu rồi bán cho cậu mấy túi hạt giống.
Lâm Hoài thấy kế đã thành còn nói, “Ta còn muốn mua cây con, sắp chết cũng không sao, chỉ cần rẻ là được.”
Nhân viên cửa hàng thấy đôi mắt thỏ hồng hồng 1 bộ sắp khóc của Lâm Hoài đành bất đắc dĩ tặng cậu 1 ít cây non nửa sống nửa chết, còn dùng dây cột vào cho, nhìn cậu chầm chậm kéo đống cây ra khỏi cửa, không biết có thể đi bao xa.
1 khách quen đi tới, theo ánh nhìn của nhân viên cửa hàng nhìn lại, ngạc nhiên ‘a’ 1tiếng, “Kia không phải tiểu quý tộc đó sao?”
“Chính là kẻ ngu ngơ ngây ngốc bị đuổi ra khỏi nhà kia?” nhân viên cửa hàng bỗng nhớ đến có nhân vật này.
“Ta còn nhớ đã cho nó 1 cái bánh” khách hàng lại hỏi, “Nó đến đây làm gì thế?”
Nhân viên cửa hàng kể lại sự việc 1 lần rồi kết luận, “quả nhiên là 1 thằng ngốc!”
Khách hàng gật gù, còn ra vẻ đồng tình, “Thật là 1 đứa nhỏ đáng thương!”
Lâm Hoài kéo mấy cái cây vào trg 1 ngõ nhỏ, xem xét 4 phía không có ai bèn đi vào không gian. Lúc đi ra 2 tay đã trống trơn, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, tâm tình thư sướng. Lâm Hoài đột nhiên nhớ tới Elena còm đang chờ mình tại chỗ bán điểm tâm, mà cậu lại chạy đi mất 1 đống thời gian rồi, đành phải chạy nhanh đến tiệm cơm, chưa nghĩ vừa chạy lại đụng phải ngay 1 người. Tuy cả 2 đều là trẻ con mà người ta chỉ lui lại mấy bước mà Lâm Hoài lại ngã chổng vó.
Ngượi nọ mắng to 1 tiếng, “Thằng nào không muốn sống đâm vào tao!”
Lâm Hoài vừa ngẩng đầu đã thấy, u, không phải oan gia không tụ đầu, đúng là thằng nhóc đẩy cậu xuống sông, Rooney!
Rooney gần đây thật không hay ho, mấy đứa nhóc ngày thường vẫn cùng chơi giờ nhìn thấy nó liền trốn mắt dạng, tình hình ngày đó Luxi bị cự thú tha xuống nước quá khủng bố, 1 đám nhóc con đã bây giờ gặp qua tình huống này, 1 lũ về đến nhà liền nôn đến thiên hôn địa ám, Rooney còn không sao nhưng mà mấy hôm nay vẫn chưa ăn cơm nổi, người gầy đi mất 1 vòng.
Làm nó tâm tình không tốt là trình độ đấu khí của nó lại thụt lùi. 1 thằng nhóc 8 tuổi có thể chân chính lĩnh ngộ đến tồn tại của đấu khí xem như đã không tồi, Rooney xem như nhân cao mã đại, lại có đấu khí trong tay nên có chút tự phụ. Nó tính tình không tốt, lúc học ở học viện St. Kavial thì vì cầm đầu đánh nhau nên bị cho nghỉ học 1 năm. Nó nghỉ ở nhà làm đại ca của 1 lũ nhóc con, điều này càng làm tâm hiếu thắng cùng tính bạo lực của nó gia tăng.
Mặc dù trong lúc nghỉ học nó cũng không có luyện tập đấu khí nhưng nó cũng đã ẩn ẩn chạm đến trung cấp rồi, vậy mà gần đây chẳng những cảm giác tiêu thất mà đấu khí còn tụt xuống trình độ mới nhận thức. Cùng phụ thân nhắc tới việc này, phụ thân chẳng những không khuyên cậu mà còn mắng nó 1 trận khiến tâm tình nó rất tệ, lòng cũng không yên.
Giờ đi trên đường mà còn gặp phải loại chuyện này khiến cơn tức của nó nhất thời ngút trời.
Đến khi nó nhìn rõ người vừa đụng phải mình nhất thời cơn tức giống như bị đổ nước, tắt ngúm. 1 người cứ tưởng đã chết đuối giờ lại xuất hiện trước mặt mình, làm sao có thể không sợ hãi! Nói chuyện đều run run, “Mày, mày là loại người nào thế?”
Lâm Hoài đem mớ tóc mái như cỏ tranh che trước mặt, giọng điệu âm u nói, “Tao là quỷ.”
“Quỷ, quỷ là cái gì vậy?”
Đã quên thế giới này không có quỷ, Lâm Hoài lung tung giải thích, “Quỷ chính là người bị chết đuối sau biến thành oan hồn, chính là muốn lấy mạng hung thủ!”
“A!!” Rooney hiển nhiên bị dọa không nhẹ, ngã ngồi xuống đất, không dậy nổi, “Đừng tìm tao, đừng tìm tao. Tao không phải cố ý đâu, tao không biết trong nước có cự thú!!”
Lâm Hoài hướng nó cười hắc hắc, kéo dài thanh âm thê lương, “Nhưng mà tao chết oan quá a~~”
Rooney chuyên gia bắt nạt kẻ yếu, trong khoảng thời gian này tiều tụy không ít, lần này cư nhiên sợ đến chết ngất.
Lâm Hoài lấy tay nhéo nhéo mặt, đến khi mặt nó sung đỏ 1 khối mới thôi, “Cho mày khi dễ tao nè, sao rồi? Lá gan bé tí tẹo, không đủ dùng.”
Lâm Hoài hiện giờ 1 nghèo 2 trắng, trong nhà còn có Clyde gia gia nên không thể thật sự xuống tay với thằng nhóc này được, nhiều nhất chỉ dọa nó được như vậy. Nếu không nhất thời xúc động cũng không dễ giải quyết. Chỉ cậu đổ thì không sao, dù sao thì cũng không có tổn thất gì, huống chi nếu không bị đẩy xuông nước thì cậu cũng không phát hiện ra không gian tùy thân, nhưng thật ra nguyên nhân chủ yếu là cậu không tìm được cơ hội. Lâm Hoài trong lòng tà tà nghĩ, lực đạo trong tay lại mạnh thêm vài phần.
Trở lại phía Elenna, cô đã bán hết hang. Bán nhanh hết có thể sớm trở lại nhà, Lâm Hoài cũng khẩn cấp muốn nhìn ít hạt giống với cây non có thể lớn thành bộ dáng gì.