Đọc truyện Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp – Chương 19: Phế liệu
Thích ứng với công việc ở y sư nghệp đoàn kì thực cũng không khó như trong tưởng tượng.
Hội trưởng Janette đại thẩm cho cậu nhìn xem 1 quyển sách rất dày, trên đó viết rất nhiều điều khoản vô nghĩa, giống như sợ người xem không hiểu còn cố ý kể ra. Trong đó không hề thiếu yêu cầu nói có rất nhiều chỗ không thể đi, không cần quét tước. Từng chữ từng chữ đều viết rất to vì mắt đại thẩm không tốt, bà chuyên viết chữ to.
Bà cũng không có tâm địa độc ác thật sự muốn Lâm Hoài 1 mình hoàn thành công việc vệ sinh của cả tầng mà điều 2 người khác làm ở tầng trệt lên đây phụ giúp, giảm bớt không ít gánh nặng cho Lâm Hoài. Đến cuối cùng việc quan trọng nhất trong tay Lâm Hoài là chăm sóc đống kì hoa dị thảo kia.
Đây thực sự là 1 công việc phức tạp, hoa cỏ rất nhiều mà mỗi cây đều phải hết sức tận tâm phụng dưỡng, lại còn 1 đống lớn dược tề nhìn hoa cả mắt. Dù cậu có trí nhớ tốt mới đầu cũng sẽ luống cuống tay chân, lúc thuận buồm xuôi gió thì lại thấy đặc biệt rảnh rỗi.
Lại nói tiếp Janette đại thẩm cũng là 1 ma dược sư không tồi. Phải nói trong nghiệp đoàn y sư không hề thiếu ma dược sư trình độ cao, dù sao thành tựu của 1 ma dược sư cao hơn so vs y sư bình thường nhiều, nhưng mà bọn họ chỉ chuyên về y thuật thôi, thời gian còn dùng cho bàng môn tà đạo chắc chỉ có 1 mình đại thẩm Janette.
Janette lúc đầu chính là muốn làm khó Lâm Hoài, bà không nghĩ tới Lâm Hoài có thể đem hoa cỏ tưới nước bón phân đâu vào đấy, hầu như không sai sót gì, bà cũng không tin Lâm Hoài là lần đầu tiên tiếp xúc ma dược, có mấy lần bà cố ý đổi chỗ 2 loại dược tề thế mà Lâm Hoài lại nhận ra.
Bà cười dài nhìn Lâm Hoài nói, “Luxi, cậu cũng có chút hiểu biết với ma dược ha.”
Lâm Hoài thực sợ bà, vị đại thẩm này tự hồ tính trẻ con chưa dứt, vẫn luôn bất thình lình bày 1 ít trò đùa dai. Trong lúc cậu chăm sóc hoa cỏ kia đồng thời tìm ra không ít biến dị thực vật trong không gian trương quan với bút kí nhìn qua. “Trước kia có xem qua 1 ít sách.”
“Không đơn giản, không đơn giản, đọc sách mà có thể đến trình độ này.” Janette đẩy gọng kính tròn, “Ta còn tưởng cậu là đời sau của ma dược thế gia nào đó chứ?”
Đại thẩm bà đoán đúng rồi. Cũng may mà mình trí nhớ tốt, không có người dạy cũng học được ra đến trình độ này, “Trong nhà có vài ma dược sư, sách này cũng là truyền lại từ họ.”
“Thì ra là thế.” Janette đại thẩm vì mình đã đoán trúng nên vừa lòng gật đầu.
“Hội trưởng, hội trưởng, không tốt rồi, có người xông vào gian phế liệu, trúng kịch độc rồi! Y sư phía dưới cũng không chịu tiếp nhận, hắn sẽ không chống đỡ được.” Bên ngoài có người dùng sức đập cửa, hô to.
“Ai cho hắn đến gian phế liệu, chẳng nhẽ không biết lệnh cấm của nghiệp đoàn sao? Chết tiệt, đừng có mà cứu! Janette phụng phịu nhưng lại vộ vàng đi về phía cửa, “Được rồi, không cần gõ cửa, ta lập tức qua.” Lại nghĩ tới Lâm Hoài, nói, “Luxi hay là cậu cũng theo ta đi.”
Lâm Hoài sẽ không lãng phí cơ hội này, lập tức chạy phía sau Janette, “Được.”
Đoàn người đi đến phòng giải phẫu lầu 2.
Người nằm trên giường kia cả khuôn mặt xanh lét, khóe miệng không ngừng chảy dịch, thân thể cũng dần dần bị màu xanh lá cây bao trùm, nhìn qua hết sức khủng bố!
Janette cũng không ngại, mang găn tay giải phẫu vặn bung miệng người kia, lấy dịch bỏ vào 1 cái chai, lại dùng dao nhỏ cắt 1 vết trên cánh tay lấy máu cho vào 1 chai khác. Để 1 bên đem đến phòng thí nghiệm phân tích.
Lâm Hoài cũng đi theo, “Phòng phế liệu là chỗ nào?”
“Hừ, là tầng hầm nghiệp đoàn, phế liệu đều vứt dưới đó, nói là phế liệu nhưng cũng không thiếu ma dược cao cấp hữu dụng, bên trong toàn là khí độc, hít vào 1 chút đều là trí mạng. Khẳng định thằng không muốn sống này muốn ăn trộm bán lấy tiền. Nói đi lầm phòng ta mới không tin.” Janette vừa nói, động tác trong tay không hề chậm, có thể nói là lưu loát như nước chảy mây trôi.
“Phế liệu đều để 1 chỗ thì xử lí thế nào?” Lâm Hoài khó hiểu.
“Có độc dược sư chuyên môn xử lí, bọn họ toàn thân đều là độc, không sợ chỗ đó. Nhưng mà số lượng độc dược sư quá ít, nghiệp đoàn còn phải bỏ tiền ra mời bọn họ đến đây, ma dược liệu cao cấp còn lẫn trong đó cũng thuộc về bọn họ.” Janette nói, “Cậu hỏi chuyện này làm gì, muốn trở thành độc dược sư?”
Lâm Hoài lắc đầu, cậu biết độc dược sư là loại người nào, chẳng những trời sinh thể chất có độc tính, còn phải bổ sung các loại độc tính để dưỡng cơ thể, người như thế chẳng sống được lâu, hơn nữa mỗi lần thời tiết mưa dầm còn có thể đau đớn toàn thân, thống khổ, “Sao có thể chứ!”
“Cậu xem ta phân tích dược lí như thế nào. Tuy cậu tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, hiểu biết cũng không ít, lúc nhàn rồi thì xuống dưới lầu nhìn xem, từng hộ y sư đều có thể là sư phụ của cậu, đừng có mà suốt ngày mất tích, cũng không biết chạy đến chỗ nào ngủ.”
Cậu vào không gian đọc sách mà, cũng đâu có nhàn rỗi. Nhưng Janette đã nói thế rồi, nếu không có lão sư chuyên môn đến dạy cậu thì có thể quang minh chính đại học lóm nha!
Janette chế thuốc giải xong, đưa cho trợ thủ, “Còn lại không phải chuyện của ta, nếu các ngươi mà cứu không sống thì hừ hừ.” Janette cởi xuống xuống bộ quần áo bẩn ném vào thùng rác.
“Vâng, hội trưởng.” Hội trưởng hạ mệnh lệnh, bọn họ thế nào cũng phải làm tốt.
Sau chuyện này Lâm Hoài vẫn nhớ thương phòng phế liệu. Ma dược liệu trong lời Janette làm cậu động tâm, phải biết rằng cậu có 1 đống sách nhưng lại thiếu nguyên liệu!
Thay vì tiện nghi cho độc dược sư kia còn không bằng mình nhanh chân lấy trước để trong không gian chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Người khác sợ độc khí ở phòng phế liệu, cậu không sợ. Có trái cây trong không gian cải tạo qua thân thể lại đứng thời gian dài trong không gian, quen với nước cùng không khí trong không gian, cậu dám nói độc khí bình thường căn bản không gây hại được cho cậu.
Lâm Hoài nghĩ là làm.
Cậu nghe được phương hướng phòng phế liệu liền thừa dịp mình làm xong việc nói với người ngoài là tìm 1 chỗ để ngủ, trực tiếp về nhà, chuẩn bị vụng trộm hành động.
Chỗ này hệ số nguy hiểm cao, nên ít có người vào. Trộm vào 8 9 phần 10 là trúng độc nên không ai trông coi – dù sao toàn là phế liệu cả.
Công hội chiếm phần lớn diện tích, toàn bộ hầm ngầm đều thiết kế thành phòng phế liệu. Đương nhiên chân chính phòng phế liệu chỉ có 1 gian nhỏ, tường xây rất dày rất dày đều là vì đề phòng độc khí bay ra ngoài. Muốn từ ngoài tường đi vào đúng là vọng tưởng, 9 cánh cửa nặng, 9 cái khóa, mỗi cái chìa đều do những người khác nhau giữ để đề phòng cửa mở toang thả khí độc bay hết ra ngoài.
Nhưng phàm đã có cửa đổ phế liệu vào, Lâm Hoài tự nhiên dùng cách của nhóm “đi trước” theo cửa này vào.
Cửa xả phế liệu giống 1 cái ống khói, vách tường trong thô ráp, vì hằng năm không ai quét dọn nên mặt trên mọc lên không ít các loại rêu, dương xỉ. Lâm Hoài chuẩn bị tốt dụng cụ leo núi rồi bám chặt vách tường, từng chút 1 trèo xuống.
Trên đỉnh phòng phế liệu dùng quang thạch chiếu sáng. Loại quang thạch này cùng đá lửa Lâm Hoài dã gặp qua không giống nhau, thời gian chiếu sáng của đá lửa ngắn còn quang thạch chiếu sáng thời gian dài. Quang thạch này là do độc dược sư tới xử lí phế liệu độc dược lưu lại, dù sao đều là chính mình dùng lưu lại cũng không sao, thành ra bây giờ lại tiện nghi cho Lâm Hoài.
Không khí nơi này loãng, hương vị gay mũi khó ngửi. Lâm Hoài cách mỗi 1 khoảng thời gian đều phải vào không gian 1 chút, thân thể không vấn đề gì, cảm quan so với lúc trước linh mẫn hơn cũng làm cho ảnh hưởng của mùi này với cậu càng thêm lớn.
Lâm Hoài tới kiếm ma dược cao cấp, cậu không muốn đem 1 đống phế vật dọn dẹp làm gì.
Ma dược liệu cao cấp không giống dược liệu bình thường, nhưng lại có điểm giống ma thú, cấp bậc cao sẽ sinh ra 1 ít linh khí. Chẳng qua thực vật sẽ không sinh trưởng giống động vật, trở thành ma thú cấp cao cường hãn, chỉ cần từng đợt linh khí huy vọng nhè nhẹ cũng đủ để chúng nó trổ hết tài năng, quan trọng hơn là ma thú cùng ma thực (vật) sẽ có cảm ứng, cho nên ở chỗ ma thực cấp cao sinh trưởng sẽ có ma thú thủ hộ.
Lâm Hoài từ trong không gian lấy ra 1 cái ống trúc, bên trong là 1 con ếch nguyên sinh không gian mà cậu thiên tân vạn khổ mới bắt được. Tại chỗ khuyết thiếu linh khí như trong phòng phế liệu này thì ếch hướng chỗ nào nhảy thì chỗ đó có ma thực (vật).
Lâm Hoài dựa vào con ếch thông minh, thu cũng được không ít thứ hữu dụng.
Cậu đánh giá bên ngoài đã tối trời không sai biệt lắm, cũng phải trở ra. Dù sao phòng phế liệu không chạy mất, cùng lắm thì tới mấy bận nữa, liền bắt ếch lại, rời đi, “Ếch xanh nhỏ, đi thôi.”
Ếch xanh nhỏ nghe được lời Lâm Hoài, nhảy nhảy hướng về phía Lâm Hoài, rất vui vẻ.
Chính vào lúc này đột nhiên không biết từ góc nào lao ra 1 con chuột nhỏ, bồ nhào vào người ếch xanh, 1 ngụm cắn con ếch thông minh. (ờ, thế là ếch và chuột đã xã hội XDD)