Túy Tâm Kiếm

Chương 55: Trận đấu thư hùng


Đọc truyện Túy Tâm Kiếm – Chương 55: Trận đấu thư hùng

Tử Lăng nhanh nhẹn đẩy chưởng ra nghinh đỡ …

“Ầm …!”.

Tòa thạch động rung chuyển mạnh …

Sau một chuyến va chạm với kình lực tương đương, cả hai đều chồn tay, bước thối một bước, gầm gừ nhìn nhau …

Cảm thấy kình lực của chàng trai trẻ không nhượng sức của mình bao nhiêu, U Minh Giáo Chủ bèn cất tiếng đề nghị:

– Nhãi con! Tòa thạch thất này khá hẹp để dùng nơi giao đấu. Cách đây không xa, có một miếng đất khá rộng, chúng mình hãy đến đấy để tiện bề thử sức!

Tử Lăng hăng tiết đáp ngay:

– Rất tốt! Tại hạ sẽ quyết không lùi bước!

– Như thế mới không hổ với tiếng đồn, vậy ngươi hãy theo ta!

Nói xong, U Minh Giáo Chủ bèn quay mình lại đưa tay phẩy vào vách đá. Tiếng “sè sè”.

vụt nổi lên, một tảng đá thình lình bật tung ra, để lộ một cửa hang bí mật.

U Minh Giáo Chủ phóng mình vào trước, Tử Lăng vội cất bước theo sau …

Giang Thu Lăng liền đưa tay nắm áo chàng lại:

– Lăng ca! Chớ nhẹ dạ mà mắc vào cạm bẫy của bà ấy!

U Minh Giáo Chủ quay đầu lại, nhìn Tử Lăng đoạn buông lời chế diễu:

– Văn Tử Lăng! Nhà ngươi đối với con liễu đầu ấy xem có chiều âu yếm quá! Thôi! Hãy ở lại cùng nàng cho có bạn, bổn tòa tha cho mạng sống của ngươi đấy!

Bị lời khích động, lòng tự ái của Tử Lăng vùng trỗi dậy, máu hận sục sôi, chàng hét to:

– Nhưng … tại hạ lại không thể tha thứ cho bà được! Cái chết của Túy Tâm Tiên Tử, và năm năm về trước vụ tàn sát dã man bảy mươi hai mạng người tại Văn Gia Bảo, phải chăng bà là thủ phạm? Hôm nay, tại hạ nhất định phải hỏi cho ra mới được!

U Minh Giáo Chủ đỏ mặt:

– Xem ra nhà ngươi quá chán sống phải không?

– Hừ! Vì sự an nguy của giới võ lâm, vì huyết hải thâm thù của tại hạ, hôm nay dù cho bà có sắp đặt một lò lửa đỏ … Tại hạ cũng quyết nhảy thử không từ …!


U Minh Giáo Chủ cười gằn:

– Bệnh của nhà ngươi đã không còn thuốc chữa trị, nếu muốn chết gấp, hãy mau theo bổn tòa!

Nói xong, bà liền quày quả bước vào cửa hang.

Không cần suy nghĩ, Văn Tử Lăng vội vã bước theo.

Muốn cản ngăn cũng không kịp, Giang Thu Lăng liền phóng mình đuổi theo vào hang cửa đá. Cửa từ từ khép kín lại.

oo Địa đạo khá rộng, tương đối sạch sẽ hơn đường hầm mà Tử Lăng vừa đi qua, dẫn ba người đến một thạch động khá rộng. Mặt nền lót đá bằng phẳng bóng lộn, bốn bề đèn lồng treo trên vách đá tỏa ánh sáng huyền ào xuống gian hầm mới vừa được sơn quét lại thoạt trông có vẻ ấm cúng lạ …

Giữa gian phòng đã chực sẵn mấy chục vị thuộc hạ mặc áo xanh, khăn the che mặt, mặc nhiên đứng lặng như những pho tượng đá tạc …

Nom thấy ba người bước vào, một tiếng tung hô của bọn thuộc hạ nổi lên vang dậy. U Minh Giáo Chủ xua tay đáp lễ, đoạn hướng về phía Tử Lăng thốt:

– Văn Tử Lăng! Nơi đây chính là thao trường, chỗ để cho bổn tòa và bọn thuộc hạ luyện võ hằng ngày, không có sắp đặt sẵn cơ quan, cũng không có mai phục, nhà ngươi có thể yên tâm!

Đưa tay chỉ vào bọn thuộc hạ, bà nói tiếp:

– Bọn thuộc hạ tuy đông, nhưng bổn tòa nhất định không cho bọn chúng trợ chiến, việc đó ngươi cứ vững dạ … Bổn tòa hứa sẽ giữ lời! Nhưng … vạn nhất, bổn tòa rủi có thác vì tay ngươi, bọn chúng sẽ vì chủ mà phục thù, họ sẽ phân thây ngươi ra làm muôn đoạn, và …

Nói đến đây, bà vụt cười lên khanh khách:

– Việc ấy … không thể nào có được!

Văn Tử Lăng ưỡn ngực, hùng dũng bước ra giữa đấu trường cất giọng sang sảng:

– Kẻ thuộc hạ của tôn giá tuy đông nhưng dưới mắt tại hạ, bọn chúng không đáng kể.

Bây giờ khách tùy chủ tiện, mời Giáo Chủ hãy xuất chiêu!

U Minh Giáo Chủ trầm giọng đáp:

– Bổn tòa thân làm Giáo Chủ của một môn phái, lãnh tụ của cả một đội cao thủ võ lâm, thế lực bao trùm thiên hạ, chẳng lẽ đi ra tay trước! Nhãi con! Ngươi hiện tại có những môn võ học tuyệt kỹ nào, hãy thi triển ra xem thử!

Văn Tử Lăng không chút do dự quát to:

– Tôn giá hãy nếm mùi Đàn Chỉ Thần Thông!

U Minh Giáo Chủ khẽ cười gằn:


– Bổn tòa đã lãnh giáo qua rồi! Cũng không có chi là lạ!

Miệng vừa châm biếm, tỏ vẻ coi thường, nhưng bà tuyệt nhiên không dám chậm trễ, vung tay phóng U Minh Chỉ nghênh đỡ …

Mặc dù hai luồng chỉ phong gặp nhau, hóa giải tiêu tan, nhưng U Minh Giáo Chủ không khỏi chồn tay bước thối lui một bước vì kình lực của chàng trai trẻ quá ư dũng mãnh!

Văn Tử Lăng hăng hái tiếp:

– Hãy nếm tiếp mùi Xích Quỷ Chưởng của tại hạ!

Luồng nhiệt lưu cuồn cuộn từ tay Tử Lăng tuôn ra như vũ bão, trong một trượng vuông, cả một khối lửa đỏ hừng hực bốc cháy dữ dội như một lò lửa đỏ khổng lồ!

U Minh Giáo Chủ cười khẽ:

– Chiêu thứ hai của ngươi cũng không có gì là lạ cho lắm, Huyền Băng Chưởng trong quyển hạ của Mai Châu Bửu Lục thừa sức để ngăn chặn nó lại!

Quả nhiên, luồng hơi cực lạnh tiết phát từ tay của U Minh Giáo Chủ chìa thẳng vào Xích Quỷ Chưởng. Lập tức, nhiệt lực hóa giải tiêu tan, hơi nóng đột nhiên gặp phải luồng giá băng, trong chớp mắt tan dần và tụ lại bốc lên ngùn ngụt. Cả tòa thạch động phút chốc bị bao trùm bởi một làn hơi trắng mờ ảo …

Hai môn tuyệt kỹ được phóng ra, hao phí rất nhiều tinh lực … nhưng địch thủ vẫn trơ trơ, xem ra võ công của đối phương có phần cứng rắn hơn nhiều.

Chỉ trong khoảnh khắc, Tử Lăng liên tiếp phóng ra hơn mười chiêu, nhưng đối phương vẫn trơ trơ, chàng bắt đầu nao núng …

Trận chiến kéo dài, Tử Lăng xem ra có chiều suy kém rõ rệt. Thấy rõ tiềm lực của Tử Lăng, Giang Thu Lăng bất giác bồn chồn, cuống quýt lên …

Dòm thấy đối phương suy yếu, U Minh Giáo Chủ lật ngược thế đánh, khởi sự tấn công ác liệt hơn. Tử Lăng loạng choạng vừa đánh vừa thối lui, hơi thở càng lúc càng dồn dập …

Thoạt xem tình thế, sức chàng không còn chịu đựng được bao lâu nữa!

U Minh Giáo Chủ khẽ cười gằn:

– Nhãi con! Trời sanh nhà ngươi có một thể chất và nội lực cao hơn người thường …

nhưng … rất tiếc công phu của nhà ngươi hãy còn non một chút, cho nên rốt cuộc không khỏi bị bại dưới tay của Bổn tòa!

Phần thắng đã chắc chắn nắm trong tay, bà giao đấu rất ung dung, chỉ dùng hai đến ba phần công lực ra cũng đủ làm cho Tử Lăng phải hết sức nhọc mệt để đối phó!

Văn Tử Lăng vừa thở vừa thốt:

– Tại hạ sẽ chiến đấu đến một chiêu cuối cùng này! Chiêu Ngũ Lôi Khai Sơn chắc bà chưa từng nếm qua?


Năm chỉ của chàng vừa giương lên đã nhanh như chớp chộp thẳng tới. Năm luồng chỉ phong như rồng uốn khúc ào ạt đổ ập vào người U Minh Giáo Chủ …

Do sự phối hiệp của hai môn tuyệt học Thực Vật Thần Công và Đàn Chỉ Thần Thông, được gia tăng vào những mười hai phần công lực … Ba đạo Thực Vật Thần Công nhắm vào lồng ngực của U Minh Giáo Chủ phóng thẳng tới, còn hai đạo Đàn Chỉ Thần Thông lao vút vào mắt của bà ta …

Nào ai học được chữ ngờ! Chính U Minh Giáo Chủ cũng phải lầm quỷ kế của Tử Lăng!

Tự biết sức mình bị kém thế, nên chàng vừa chống cự, vừa âm thầm dành lại năm phần công lực, thừa lúc đối phương đang say sưa vì chiến thắng nên bất ý đề phòng, chàng vận toàn lực tung ra một đòn chí mạng.

Sức tiến dũng mãnh, chỉ phong xuất phát từ tay Tử Lăng quá ư nhanh chóng, U Minh Giáo Chủ hoang mang cả kinh, bà ta định hoành thân nhảy tạt né tránh và sau sẽ lừa miếng quật ngược lại, nhưng …

Một tiếng “Bốc” khô khan tuy nhỏ nhưng nghe rõ mồn một …

Một đạo chỉ phong đã đâm trúng vào mắt tả của bà ta.

Bà đau đớn thét to lên, đưa tay ôm lấy gương mặt tràn đầy máu.

Giòng máu từ lỗ mắt tả trào ra như suối, cuốn theo mối hận nghìn thu không nguôi của bà …

Ôi! Ánh mắt tình tứ huyền ảo của bà hủy hoại từ đây, mắt tả đã bị chỉ phong đâm chột mất rồi! Những người có mặt đều ngạc nhiên cho sự phản công quá bất ngờ.

Sau khi vận công cho máu ngưng chảy, bà đau đớn gào to:

– Văn Tử Lăng! Ngươi hãy nhớ kỹ con mắt chột này sẽ đánh đổi với chiếc đầu của nhà ngươi đấy nhé!

Tử Lăng điềm nhiên mỉm cười:

– Tại hạ ngỡ rằng đôi mắt tuyệt đẹp và gợi đầy tình tứ của bà cũng giống như thân hình cứng như sắt nguội kia, nào ngờ đâu … nó cũng mềm yếu như những đôi mắt của trăm ngàn người khác …! Xin Giáo Chủ hãy thứ lỗi cho sự lỡ tay của tại hạ nhé …!

U Minh Giáo Chủ điên lên vì tức giận, gào to:

– Văn Tử Lăng, hôm nay Bổn tòa thề sẽ moi gan ngươi ra ăn tươi nuốt sống mới hả mối hận này.

Cơn điên tiết đã làm cho bà ta quên mất lời giao kết, hướng về bọn thủ hạ quơ tay quát to:

– Bất luận chết hay sống … các ngươi hãy bắt cho kỳ được hai tên oắt con này cho ta!

Một tiếng dạ ran vang lên như sấm, bọn thủ hạ lập tức đổ xô ra vây phủ lấy Tử Lăng và Thu Lăng … Đao, kiếm chưởng, chỉ đều được họ tận lực tung ra đổ ập vào hai người trẻ tuổi.

Cho tay vào lòng rút thanh Túy Tâm Kiếm ra, Tử Lăng quay sang phía Thu Lăng căn dặn:

– Lăng muội! Đừng nên rời xa tiểu huynh! Chúng mình hãy tận lực chiến đấu! Thù nhà, nợ máu sẽ được giải quyết trong trận thư hùng này!

Giang Thu Lăng tỏ vẻ cương quyết:

– Lăng ca! Anh hãy yên tâm, vì rửa hận cho mẫu thân … em nguyện theo anh chiến đấu đến giọt máu cuối cùng!

Hai người đâu lưng cùng nhau, chống trả mãnh liệt những đòn tấn công tới tấp của bọn thuộc hạ áo xanh …


U Minh Giáo Chủ vừa hò hét đốc xuất, một mặt thừa thế quật vào người Tử Lăng những đòn ác liệt!

Bỗng nhiên!

Từ một địa đạo, một tên thuộc hạ vụt hiện ra chạy bay đến trước mặt U Minh Giáo Chủ thốt:

– Bẩm Giáo Chủ! U Minh Viện hiện đang có một toán cường địch xâm nhập tấn công!

Vội vã ngưng tay nhảy khỏi vòng chiến, U Minh Giáo Chủ cất tiếng quát hỏi:

– Bọn địch cả thảy bao nhiêu người, chúng do ngả nào xâm nhập?

Tên thuộc hạ ấp úng thốt:

– Bẩm Giáo Chủ! Cường địch vừa xuất hiện, kẻ thuộc hạ liền được lệnh của viện chủ chạy tìm Giáo Chủ bẩm báo, kỳ thực thuộc hạ không được am tường cho lắm!

Sau giây phút suy nghĩ, U Minh Giáo Chủ bèn kêu to:

– Hắc Thị Cận Vệ!

Một toán hơn mười vị đang giao chiến nghe gọi, vội vã nhảy khỏi vòng chiến, chạy đến trước mặt U Minh Giáo Chủ chờ lệnh.

– Bọn ngươi lập tức đến U Minh Viện tiếp cứu! Phải bắt cho kỳ được hết bọn xâm nhập vào và đem ra giết sạch!

Toán cận vệ được lệnh vâng dạ một tiếng, đoạn lần lượt tiến vào một địa đạo kế bên.

Trong giây phút, họ đều mất dạng …

Thình lình một thuộc hạ khác lại từ một địa đạo phóng mình bay vụt ra …

– Bẩm Giáo Chủ! Trung Liệt Điện đã bị hai vị … ni cô tiến vào và đang cùng bọn giữ điện giao đấu dữ dội.

Giương tròn chiếc mắt còn lại, U Minh Giáo Chủ nổi giận quát to:

– Tại sao không bắt trói họ lại dẫn đến cho ta?

Tên thuộc hạ run rẩy thưa:

– Hai ni cô ấy đều là tay bản lãnh cao cường, bổn giáo thuộc hạ đối địch không lại, đã có ba người bị hạ dưới kình lực phi thường của họ!

– Tuần Quản Đường!

Nghe tiếng thét vang của U Minh Giáo Chủ, một toán mười người đang chiến đấu, vội vã nhảy ra, đồng chạy đến trước mặt bà ta chờ lệnh.

– Bọn ngươi mau đến Ngũ Hành và Lưỡng Nghi hai cơ quan, dẫn dụ hai ni cô ấy và bắt sống để ta trị tội!

Bóng mười mấy vị Thanh y lại lần lượt khuất sau một ngách hang của tòa thạch động …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.